Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 622: Vận mệnh (1)

Nhưng lập tức, hắc khí ở ngực hắn tạo thành dấu án con nhện đột nhiên phát ra một tiếng kêu.
Sắc mặt Manh Phi Tư trắng nhợt, lại ngã trở lại, mồ hôi lạnh rơi xuống.
Tất sách. . .
Một chấn động cực kỳ nhẹ nhàng, lại rất có quy luật đột nhiên truyền đến trong lỗ tai của Duy Lâm diện.
“Là từ trấn nhỏ truyền tới, lẽ nào có người may mắn còn sống sót?” Trên mặt Duy Lâm hiện rõ vui vẻ.
Mà sắc mặt Manh Phi Tư lại hoàn toàn thay đổi: “Đây là tiếng bước chân của địa huyệt hàn thù! Bọn hắn đang đuổi theo!”
Mười mấy giây sau, năm địa huyệt hàn thù kỵ sĩ đã xuất hiện trong tầm nhìn của Duy Lâm.
“Manh Phi Tư! Quả nhiên mày đang ở đây!”
“Quá tốt rồi, lại bị chúng ta phát hiện!”
“Đầu của hắn tuyệt đối là quân công giá trị nhất đẳng!”
Mấy kỵ sĩ thi nhau cười to lên, chúng đều nói ngôn ngữ của hắc ám Tinh Linh, Giản Ny miễn cưỡng có thể nghe hiểu mấy từ, mà Duy Lâm lại hoàn toàn không hiểu, vẻ mặt mờ mịt.
Sau đó, vẻ mờ mịt trên mặt hắn đã biến thành sợ hãi.
Trên lưng những con địa huyệt hàn thù này, ngoại trừ kỵ sĩ ra, hắn còn nhìn thấy eats nhiều đầu lâu bị một xâu lại, còn có huyết dịch không ngừng chảy xuống.
Thậm chí, trong những đầu lâu này, hắn còn phát hiện mấy khuôn mặt quen thuộc.
“Duy. . . Duy Á đại thúc! Mày. . . Mày đã làm gì bọn họ?” Trên mặt Duy Á nổi đầy gân xanh, rút thập tự kiếm trên lưng ra.
“Ha ha. . .” Đối mặt với chỉ trích của Duy Lâm, này mấy hàn thù kỵ sĩ kia cũng không nghe hiểu, nhưng vẫn hiểu rất rõ ý tức.
Một tên hàn thù kỵ sĩ còn dùng trường thương nhấc một cái đầu lên, không ngừng khiêu khích trêu đùa.
Mà những kỵ sĩ khác lại rung lên trường thương, vọt lên.
“A a. . . Tao muốn giết bọn mày!”
Trong con ngươi của Duy Lâm trong che kín tơ máu, trực tiếp xông lên.
“Bí pháp! Thập tự tinh!”
Duy Lâm quát lớn một tiếng, sinh mệnh linh trong cơ thể bắt đầu bỗng nhiên bạo phát. Ở chung quanh thân thể hắn hình thành một tầng áo giáp có chút hư huyễn.
“Giết!”
Thập tự kiếm cùng trường thương chạm vào nhau, Duy Lâm và hàn thù kỵ sĩ đều rút lui mấy bước.
Địa huyệt hàn thù kỵ sĩ là lực lượng tinh nhuệ của hắc ám Tinh Linh, chính là sĩ tốt phổ thông. Cũng có trình độ tương đương với đại kỵ sĩ nhân loại lại phối hợp với vật cưỡi địa huyệt hàn thù cùng một số phù văn gia trì nên lực lượng càng vượt xa.
Nhưng Duy Lâm không phải đại kỵ sĩ bình thường, bởi vậy chiến cuộc ngang hàng.
Đáng tiếc chính là Duy Lâm chỉ có một người, mà đối phương có tới năm người!
Sau khi thấy trên người Duy Lâm bùng nổ ra sinh mệnh linh, mấy địa huyệt hàn thù kỵ sĩ nhìn nhau một chút, hô vài câu mà Duy Lâm không hiểu, trực tiếp vọt lên.
“Xèo!”
Một tia sáng màu đen cắt phá trời cao, nhằm tới vai của một tên hàn thù kỵ sĩ, khó khăn đâm vào.
Ở trên xe ngựa, Giản Ny một tay cầm cung, sắc mặt bình tĩnh, không ngừng phóng ra mũi tên.
Cô hiểu tình thế rất rõ, ở tình huống như vậy, chỉ có mau chóng xử lý tiểu đội kỵ sĩ này, bọn họ mới có một con đường sống.
Nhưng đối phương có tới năm đại kỵ sĩ, thì có thể dễ dàng xử lý như vậy sao? Trong lòng Giản Ny cười khổ.
Quả nhiên, theo thời gian dần dần trôi qua. Duy Lâm rơi vào vòng vây của đám kỵ sĩ đã dần không chống đỡ nổi, hư huyễn áo giáp trên người giống như bất cứ lúc nào cũng có thể muốn nứt ra.
“Chít chít!”
Mà dưới sự chỉ huy của một tên kỵ sĩ, địa huyệt hàn thù dưới thân hắn đột nhiên nhảy lên, vọt qua Duy Lâm, đi tới trước xe ngựa.
Trường thương màu đen đột nhiên đâm ra! Mang theo gió xoáy khiến sắc mặt Giản Ny đại biến!
“A!” Cách đó không xa, Duy Lâm cũng rên lên một tiếng, quang giáp trên người vỡ vụn, mấy vết thương không ngừng chảy máu.
Ong ong!
Trong phút chốc, Giản Ny đột nhiên cảm giác được một luồng gợn sóng năng lượng mạnh mẽ ở bên cạnh mình bỗng nhiên bạo phát.
Cô đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Manh Phi Tư giẫy giụa, xé mở một quyển trục trên tay.
Một vòng sóng gợn màu xám lập tức lan ra, tia sáng màu xám giống như ó linh tính, né qua Giản Ny cùng Duy Lâm, đi tới người mấy tên hàn thù kỵ sĩ kia.
Tia sáng màu xám giống vầng sáng vậy, vây nhốt kỵ sĩ và địa huyệt hàn thù ở bên trong.
Mà vây quanh hàn thù kỵ sĩ bị vầng sáng lập tức cảm thấy sức mạnh khổng lồ trong cơ thể mình bắt đầu biến mất. Ngay cả vật cưỡi đều run rẩy, giống như không chịu nổi gắng nặng của mình.
“Dấu ấn suy nhược! ! ! Đi! ! !” Một tên hàn thù kỵ sĩ lập tức kêu to.
“Giết! ! !” Nhưng vào lúc này, Duy Lâm bỗng nhiên quát lên.
“Thập tự trảm!” Hắn đột nhiên thôi thúc sinh mệnh năng lượng cuối cùng, sử dụng thập tự kiếm thuật sát chiêu.
Lưỡi dao ánh sáng hình chữ thập hiện ra, không chút lưu tình xẹt qua bốn tên kỵ sĩ đang vây quanh hắn.
Sắc mặt hàn thù kỵ sĩ dại ra, rồi thân thể và cả vật cưỡi đều chia năm xẻ bảy.
“Xèo!” Giản Ny cũng nắm lấy cơ hội, bắn một mũi tên trực tiếp đâm vào cổ tên kỵ sĩ cuối cùng đang chạy trốn kia.
Trên mặt Manh Phi Tư lộ ra nụ cười, rồi lại đột nhiên phun ra một miệng máu màu đen, hôn mê đi.
Chỉ nửa ngày, trên xe ngựa, Giản Ny nhìn Duy Lâm sắc mặt xám xịt một chút, lại nhìn Manh Phi Tư đang hôn mê kia, cũng không biết nên nói cái gì.
“Tại sao? Tại sao muốn giết người? Tại sao phải có chiến tranh?” Trong con ngươi Duy Lâm là một mảnh màu xám, thấp giọng lẩm bẩm.
“Đây cũng là đáp án mà ta vẫn muốn tìm kiếm, đáng tiếc đến hiện tại vẫn không có kết luận!”
Lúc này Manh Phi Tư dùng một loại hồ dán như thực vật màu xanh lục, dán lên vết thương trước ngực, cười khổ: “Các vị đã cứu ta, Manh Phi Tư dùng vinh dự của hắc ám quý tộc xin thề, nhất định sẽ báo đáp các vị!”
“Trước tiên không cần phải nói những chuyện này, anh nói tới chiến tranh kia, có đúng là sự thật không?” So với những chuyện khác, hiển nhiên Giản Ny càng quan tâm chuyện này.
“Là thật sự! Mà ta cũng là bởi vì chủ trương hòa bình nên mới bị hãm hại cùng truy sát!”
Trong đôi mắt Manh Phi Tư bắn ra ánh sáng, giọng nói trầm thấp chìm xuống.
“Vậy tiếp theo chúng ta làm thế nào bây giờ?”
Giản Ny nhìn Duy Lâm.
“Anh quyết định! Anh muốn cố gắng ngăn cản cuộc chiến tranh này, anh không muốn nhìn thấy có thêm nhiều người chảy máu!”
Âm thanh Duy Lâm khô khốc, lại mang theo một luồng kiên định không thể nghi ngờ.
“Anh điên rồi!” Thân thể Giản Ny khẽ run rẩy lên: “Chỉ bằng anh?”
“Không! Còn có hắn!” Duy Lâm chỉ tay về Manh Phi Tư!“Anh muốn đưa hắn về hắc ám Tinh Linh đế quốc, nỗ lực ngăn cản chiến tranh!”
Sau khi làm ra quyết định, Duy Lâm đột nhiên cảm thấy dưới cổ của chính mình nóng lên.
Hắn cởi nút quần áo, lộ ra một khối kim tệ có tạo hình kỳ lạ, một mặt là đầu lâu, một mặt lại là chim may mắn. Ở ngoài viền toả ra tia sáng ám trầm. Đồng tiền vàng này bị Duy Lâm dùng một sợi dây nhỏ xuyên qua, cẩn thận đeo trên cổ.
Duy Lâm sờ sờ kim tệ, trong đôi mắt càng kiên định hơn: “Lôi Lâm đại nhân! Lão sư! Ngài cũng ủng hộ ta. Đúng không?”
. . .
Ám cực đông vực, tổng bộ Tự Nhiên Chi Minh.
Lúc này Tự Nhiên Chi Minh đã triệt để vững chắc ngồi vào vị trí học phái cỡ trung, chỉ riêng học đồ đã có mấy trăm, xóa sạch dấu vết suy yếu trước đó.
Đồng thời, do có rất nhiều phù thủy tăng cường và tọa trấn, hiện tại sức phòng ngự của vu trận phòng ngự đã tăng lên vài đẳng cấp so với trước.
Mà cấm địa ở trung tâm, trong phòng thí nghiệm to lớn.
Lôi Lâm run lên, lập tức nhìn về phía một miếng thủy tinh kim sắc trên tay. Lúc này thủy tinh đang tán ra nhiệt lượng, từng tia sáng màu vàng, không ngừng sinh ra từ dưới đáy thủy tinh, lấp kín một tầng thủy tinh.
“Đã thu được một phần vận mệnh lực lượng sao?” Lôi Lâm đột nhiên nở nụ cười.
“Nhìn dáng vẻ này thì Duy Lâm đã bắt đầu đi lên con đường nhất định thuộc về số mệnh của hắn! Sức mạnh vận mệnh đã không ngừng tụ tập trên thân của hắn!”
Lúc này Lôi Lâm vừa liếc nhìn chíp hiển thị tiến độ bổ sung phương pháp minh tưởng.
Bộ phương pháp minh tưởng cao cấp Thánh Quang Chúc Hỏa nắm giữ năng lực tiên đoán này khiến Lôi Lâm thèm nhỏ dãi. Lúc này tiến độ đã đạt đến 100%, thậm chí còn có mấy điểm then chốt cũng đang không ngừng bị giải ra.
Mà Khoa Mạc Âm chi đồng cần suy diễn ra cảnh giới tầng bốn. Bởi vậy vẫn gặp phải phiền toái, đang dừng lại ở 50%, ba năm mà vẫn không có tiến bộ.
Lôi Lâm đoán đây là do cơ sở dữ liệu của chíp chứa đựng phương pháp minh tưởng cao cấp còn chưa đủ hoàn thiện.
Dù sao, hiện tại trên tay hắn chỉ có một bộ Long Vương thần lực chuyên môn để sinh vật loài rồng tu luyện là có bốn tầng, các phương pháp minh tưởng khác đều không có miêu tả liên quan tới phương diện này.
Mà Thánh Quang Chúc Hỏa đúng là đã sớm phân tích ra, đồng thời còn sửa chữa qua. Loại bỏ di chứng về sau làm người buồn nôn kia.
Nhưng rất đáng tiếc, chíp cũng chỉ thôi diễn ra ba tầng hoàn chỉnh. Dường như bộ phương pháp minh tưởng cao cấp này cũng chỉ có cấp bộ như thế, khiến cho Lôi Lâm có chút tiếc nuối.
“Nếu như bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động. Vậy mình cũng có thể gieo rắc xuống càng nhiều “Hạt giống”, chờ mong sau này thu hoạch là được!”
Lôi Lâm sờ sờ cằm, lập tức nhìn về phía bàn thí nghiệm.
Trên mặt bàn màu trắng bạc, lúc này đang có mấy vật phẩm kỳ dị nằm ở nơi đó.
Có chiếc nhẫn màu đen, điếu trụy năm màu, sách nhớ cũ nát.
“Chíp! Bắt đầu đi!” Trong đôi mắt Lôi Lâm bắn ra ánh sáng màu xanh lam, nhìn vào mấy thứ này liên.
” Biên soạn trình tự phụ thuộc bán trí năng xong, đang cấy ghép!”
Âm thanh máy móc của Chíp truyền đến.
Mấy phút sau, Lôi Lâm cầm lấy chiếc nhẫn màu đen này.
Bạch! Một vệt sáng bắn ra, hiện lên dáng vẻ một ông lão mặc pháp bào đại phù thủy.
“Ta là Đại phù thủy Mai Lâm truyền kỳ, tiểu tử may mắn! Cậu nhận được quà tặng từ ta, trở thành thiên tài cường đại nhất Ám Cực Vực!”
Lôi Lâm nhúc nhích cánh môi, mà ông lão đĐại phù thủy lại chẳng khác nào đã có sinh mệnh, nói ra lời nói tràn ngập dụ hoặc.
Đây là Lôi Lâm thiết kế mấy trình tự bán trí năng, đồng thời hắn còn có quyền hạn điều khiển từ xa, phi thường thực dụng.
Sau khi điều chỉnh thử cảm thấy thoả mãn, Lôi Lâm thu mấy thứ này vào không gian áo da, đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Đại nhân!”
Đi trên đường, dù là phù thủy chính thức hay học đồ đều cung kính mà cúi đầu hành lễ, thậm chí có học đồ chỉ có thể đứng từ xa khom lưng rồi rất nhanh tách ra.
“Không ngờ mình cũng có đãi ngộ này!”
Lôi Lâm đột nhiên nở nụ cười.
Phù thủy cao cấp nếu như không cố gắng thu liêm, trên người tản mát ra phóng xạ cường độ cao chính là một loại ô nhiễm, thậm chí, đối với một ít học đồ cấp thấp ở đay có thể là trí mạng.
Bởi vậy, trước đó khi còn ở trong học viện Rừng Xương Đen cũng có rất nhiều cấm địa, trên thực tế đó chính là khu thí nghiệm cùng khu sinh hoạt của một số phù thủy cao cấp.
Trước đó Lôi Lâm nhìn thấy loại phù thủy này cũng chỉ dám đứng từ xa để hành lễ rồi tách ra.
Mà hiện tại, đến phiên người khác làm như vậy.
Cho dù hắn không làm gì, nhưng dựa vào thực lực của hắn để tọa trấn đã có thể giúp Tự Nhiên Chi Minh giảm đi rất nhiều phiền phức.
Càng không cần phải nói hiện tại trong Tự Nhiên Chi Minh có rất nhiều phù thủy, hoặc là do hắn dẫn vào, đồng thời cũng do hắn khống chế.
Bởi vậy, uy tín của hắn ở Nhiên Chi Minh quả thực là càng ngày càng tăng, trở thành một tồn tại như tín ngưỡng tinh thần vậy.
Đồng thời, bởi trong Tự Nhiên Chi Minh có rất nhiều người ngoài gia nhập nên nhánh lực lượng của Hi Lâm tuy rằng vẫn có địa vị nhất định, nhưng cũng không ảnh hưởng được chuyện gì.
Có thể nói, dù hiện tại Lôi Lâm muốn phế đi phái chủ trên danh dự là Hi Lâm cũng chỉ là chuyện một câu nói.
Xuyên qua tầng tầng ánh sáng vu thuật trận pháp, Lôi Lâm đi thẳng tới một biệt thự màu tím.
“Đại nhân!”
Hi Lâm cùng Y Luân cung kính hành lễ.
“Ừm!” Lôi Lâm gật gật đầu, trực tiếp hỏi; “Gần đây có chuyện gì không?”
“Tự Nhiên Chi Minh phát triển rất thuận lợi, hiện nay thế lực của chúng ta đã mở rộng tới gần sơn mạch Ô Lạp Nhĩ, có hai học phái loại nhỏ gần đó đã mơ hồ hướng lộ ra ý tứ muốn nương nhờ vào chúng ta. . .”
Y Luân khom người bẩm báo trước tiên.
Ông ta là phù thủy cấp một đỉnh cao, là người có sức chiến đấu cao nhất dưới Lôi Lâm, địa vị trong Tự Nhiên Chi Minh cũng rất cao, đồng thời ông ta còn chuyên môn phụ trách việc mở rộng địa bàn.
“Hắc ám thú triều và ám Tinh Linh đế quốc thì sao?” Lôi Lâm hỏi.
“Hiện nay mấy thành thị ở biên cảnh đã phát ra cảnh báo, tìm thấy dấu vết hắc ám thú hoạt động dị thường, mà gần đây hắc ám Tinh Linh đế quốc xảy ra một lần chính biến, phái chủ chiến triệt để quét sạch thế lực phải chủ hòa, đồng thời đã hoàn thành tổng động viên chiến tranh. . .”
Âm thanh Y Luân có chút nghiêm nghị.
Tuy rằng dưới nền đất luôn xảy ra các trận đại chiến. Nhưng hắc ám thú và hắc ám Tinh Linh đế quốc đồng thời bùng nổ vẫn là chuyện phi thường hiếm thấy.
Thậm chí, trong cuộc đời của ông ta cũng mới chỉ thấy một lần.
Mà sau lần kia, rất nhiều phù thủy ngã xuống. Thậm chí không thiếu học phái cỡ lớn bị diệt vong, có thể nói là một lần thanh tẩy của phù thủy giới.
Phù thủy mà còn như vậy, người bình thường lại càng không cần phải nói.
“Nhìn dáng vẻ này thì đại chiến sắp tới!” Lôi Lâm khe khẽ thở dài.
Hai bộ tộc có trí tuệ chiến tranh với nhau, tự nhiên sẽ không dễ dàng tiến hành như vậy, tất nhiên sẽ cần chuẩn bị và điều động rất lâu, rất hiếm có chuyện đột nhiên tập kích.
Mà hành động của đối phương từ ba năm trước đã bị phù thủy cao cấp ở phe bên này hiểu biết. Có thể nói là đã sớm chuẩn bị.
Nhưng càng như vậy, chiến tranh sẽ càng ngày càng khốc liệt, bởi vì mưu kế gì cũng không có tác dụng, thế nên chỉ đành liều mạng tiêu hao cơ sở.
“Bên phía chúng ta có động tác gì sao?” Lôi Lâm nhìn Hi Lâm.
Người phụ nữ này gần đây càng ngày càng đẹp, dường như là được quyền lực tẩm bổ, dáng vẻ ngày càng rạng rỡ.
Quyền lực đối với đàn ông là thuốc tốt nhất, trên thực tế đối với phụ nữ cũng giống như thế.Tuy rằng phụ nữ như thế rất mê người, Nhưng rất đáng tiếc lại mang theo gai độc, rất ít người có thể chinh phục thưởng thức.
Nếu như ở kiếp trước. Lôi Lâm đương nhiên sẽ không như vậy, nhưng thế giới phù thủy không giống, quyền lực và địa vị của hắn bắt nguồn từ bản thân. Căn bản không sợ Hi Lâm lật tung trờn.
” Trước tiên không nói tới phàm nhân chuẩn bị chiến tranh, hội ủy viên của hội nghị liên tịch đã tuyên bố chiến tranh xảy ra, do chín vị uỷ viên chấp hành đảm nhiệm, đã chính thức phát công văn tới chúng ta, hi vọng ngài có thể trợ giúp!”
Hi Lâm vuốt vuốt tóc, lộ ra một lỗ tai trong suốt như ngọc, trên đó còn một viên ru-bi nhỏ vụn tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.
Đây là hiệp định giữa Lôi Lâm cùng Thủ Hộ giả đông vực- La Căn trước đó đã bàn bạc.
Hắn sẽ ra tay khi đại chiến xảy ra, để đối phương ngầm thừa nhận để Tự Nhiên Chi Minh mở rộng địa bàn.
“Bọn họ muốn ta đi nơi nào?” Lôi Lâm rất hứng thú ngồi xuống ghế nằm, cầm lấy một chén rượu thủy tinh. Rượu vang đỏ tươi bên trong giống huyết dịch sền sệt.
“Đa Luân thành! Ở nơi đó tụ tập rất nhiều phù thủy hưởng ứng mộ binh! Đương nhiên, còn có Đế Khắc Tư công tước suất lĩnh quân đội quý tộc!”
“Đa Luân thành!” Lôi Lâm nâng chén. Địa đồ của Ám Cực Đông vực trong nháy mắt hiện lên trong đầu hắn.
“Thế này rõ ràng phạm vi lùi về sau thật lớn, hầu như là trực tiếp từ bỏ biên cảnh. . .”
“Đã tổ chức để phàm nhân nhanh chóng lùi lại!” Hi Lâm cười khổ nói: “Nhưng có một vài chỗ thật sự không quản được. . .”
Là phù thủy, Hi Lâm vẫn quen thuộc suy nghĩ vấn đề từ góc độ bản thân, nhưng hiện tại việc này không liên quan tới mình, cô ta cũng sẽ tình cờ lộ ra một chút lòng thương hại của nữ nhân.
Lập tức, lòng thương hại này lập tức chuyển thành trầm trọng.
” Ý đồ của hội ủy viên chiến tranh chính là lợi dụng ba toà thành Đa Luân, Ngõa Khắc Tư, Tát Đóa tạo thành tam giác trận tuyến phòng ngự, dựa vào địa lợi để phòng ngự, mà đến lúc đó, đại nhân cần phải đối mặt với lượng lớn binh lực ở hắc ám Tinh Linh đế quốc, thậm chí còn có tồn tại cấp chủ mẫu của đối phương. . .”
Hắc ám Tinh Linh đế quốc vẫn tuân theo chế độ mẫu hệ thị tộc, do đông đảo gia tộc ám Tinh Linh tạo thành vương quốc.
Mà chủ mẫu của một số gia tộc nhỏ cũng ít nhất là phù thủy chính thức, Hi Lâm nói tới tự nhiên là loại chủ mẫu của gia tộc cỡ lớn, là tồn tại có thể ngang hàng với phù thủy cấp hai! Hắc ám Tinh Linh cũng nắm giữ sức mạnh siêu phàm, thậm chí thiên phú của bọn hắn còn cao hơn cả nhân loại, nếu không phải khả năng sinh dục có vấn đề, nói không chừng đã sớm vượt qua Ám Cực Vực.
Vẻ mặt Hi Lâm đầy ưu sầu, dù sao cô ta hiểu phi thường rõ quyền thế hiện nay của chính mình đều đến từ chính Lôi Lâm, nếu như Lôi Lâm xảy ra chuyện gì, e là toàn bộ Tự Nhiên Chi Minh dù không lập tức sụp đổ, cũng sẽ xuống dốc không phanh.
“Yên tâm, ta chắc chắn!” Lôi Lâm tươi cười nói.
Nếu hắn đã quyết định đi tới, tự nhiên là có đầy đủ chuẩn bị đối với con đường phía trước, đồng thời xác định chính mình có thể tự vệ.
Dù sao, cho dù là chiến dịch trình độ cỡ lớn như thế này, phù thủy cấp hai ngã xuống cũng là chuyện phi thường hiếm thấy.
Hơn nữa, chính mình cũng sẽ không xuất hết lực, chỉ là đơn thuần tọa trấn thôi, nếu hắn thật sự quyết tâm muốn chạy trốn, có chủ mẫu hắc Tinh Linh nào có thể bắt được hắn?
Nói thẳng ra thì trên thực tế Lôi Lâm chỉ quyết định đi ngang qua sân khấu mà thôi, một khi thế cuộc không đúng sẽ lập tức lui lại.
Bây giờ, hắn đã hoàn toàn khôi phục thực lực thuật sĩ cấp hai, thậm chí còn có một chút tiến bộ, tự tin chỉ cần không gặp phải lão quái vật là phù thủy cấp ba thì không sợ gì cả!
Nhưng nghĩ tới đây, trong lòng Lôi Lâm lại có chút tối tăm.
Trong thế giới phù thủy có rất nhiều lực lượng siêu phàm tồn tại, chiến lực cá nhân tăng vọt, loại chiến tranh cỡ lớn này thường thường sẽ dùng kết quả chiến đấu giữa các cao tầng làm căn cứ, hiện tại Ám Cực Vực rõ ràng đang ở thế phòng thủ, vậy có phải là nói sức chiến đấu bên phe mình đầu nằm ở thế yếu đây?
Chẳng qua, Hi Lâm và Y Luân đều không thể biết chuyện như vậy, có lẽ cũng chỉ có những phù thủy cấp hai kia mới có thể hiểu rõ tình huống.
“Mặc kệ như thế nào cũng phải đi nhìn, đồng thời, mình làm đồ tốt, trực tiếp phân phát cho học đồ của Tự Nhiên Chi Minh lại quá dễ thấy, mà tình huống trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, đây là cơ hội phi thường tốt. . .”
Lôi Lâm thoáng suy nghĩ.
“Đại nhân! Ta cáo lui trước!” Nhìn thấy Lôi Lâm rơi vào trầm tư, Y Luân liền trực tiếp lùi ra.
Trong lòng Hi Lâm có chút thất vọng, cầm làn váy hơi hành lễ.
Đúng lúc cô ta chuẩn bị xin cáo lui, Lôi Lâm đột nhiên cười cợt: “Em chờ một chút. . .”
Hi Lâm nghe vậy, trên mặt lộ ra một ý cười mị hoặc. . .
Đa Luân thành là trấn lớn quan trọng ở biên cảnh của ám cực đông vực, cả tòa thành đều dùng đá hoa cương màu đen dựng thành, nhìn từ xa giống như một pháo đài to lớn.
Mà hiện tại, rất nhiều binh sĩ phàm nhân đứng đầu tường, thỉnh thoảng còn có xa đội cùng binh sĩ từ cửa thành ra vào.
Trên đầu tường dựng từng hàng gia huy cờ xí của các gia tộc quý tộc lớn, còn có rất nhiều bóng người toả ra thực lực kỵ sĩ dẫn tiểu đội tuần tra.
Kiểm tra ở cửa thành rất chặt chẽ, thậm chí còn có mấy phù thủy chính thức mặc áo bào xám tọa trấn.
Vốn dĩ trong Đa Luân thành có chừng mười vạn cư dân bình thường, nhưng hiện tại, đại đa số đã đổi thành quân nhân.
Sau khi hội nghị liên tịch quyết định, giai cấp quý tộc được phù thủy nâng đỡ phải chấp hành vô điều kiện, toàn bộ Đa Luân thành đều tiến vào chuẩn bị thời chiến, dùng tốc độ cực cao vận chuyển lên.
Mà ở vị trí trung tâm Đa Luân thành, trong một dãy biệt thự tốt nhất, cũng không phải nơi quý tộc ở, mà chuyên môn dựng ra để cho các phù thủy cao quý ở.
Rất nhiều phù thủy ăn mặc đủ loại trang phục không ngừng ra vào chỗ này ra, thậm chí còn dựng lên trận pháp phòng ngự vu thuật lớn, thậm chí có phù thủy còn đang dò xét tường thành, thỉnh thoảng lợi dụng vu thuật gia cố.
“Bầu không khí khủng bố khiến người ta nghẹt thở!”
Một học đồ cấp ba mặc áo bào màu xám học cất bước trên đường phố có chút vắng vẻ, thỉnh thoảng còn nhìn sang hai bên.
Mà những đội binh lính tuần tra đi ngang qua còn thỉnh thoảng hành lễ với phù thủy đại nhân cao quý.
“Đều là người sắp chết rồi, mình còn tính là phù thủy đại nhân gì đâu?”
Trong lòng Ngải Lâm cười khổ.
Tên học đồ này tự nhiên chính là nhân loại đầu tiên mà Lôi Lâm gặp được khi đến Ám Cực Vực.
Lúc trước Ngải Lâm và hai học đồ cấp ba khác mạo muội thâm nhập vào cánh đồng hoang vu Ô Đề, vừa vặn được Lôi Lâm cứu, nhưng cũng bởi vậy mà bị Lôi Lâm sưu hồn, bởi vì di chứng bá đạo về sau nên quên đi rất nhiều thứ.
“Ai. . .”
Ngải Lâm thở dài.
Lần trước hành trình tới cánh đồng hoang vu Ô Đề, tuy rằng may mắn thu được tài liệu sinh vật khiến hắn đổi được một số ma thạch lớn, nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.
Mà càng khiến hắn sợ hãi chính là sau khi trở về, hắn phát hiện tư chất linh hồn của chính mình giảm xuống một cấp! ! !
Bởi Lôi Lâm không kiêng dè thao tác, mấy người Ngải không chết đã là gặp may mắn, mà khi khu ký ức linh hồ bị tùy ý bóp méo, càng tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Sự tiến bộ của phù thủy trên thực tế gắn liền cùng một nhịp thở với linh hồn tư chất, tư chất của Ngải Lâm vốn đã rất bình thường, chỉ có cấp ba, hiện tại đã biến thành tư chất cấp hai, nhất thời cảm giác trời cũng sắp sụp xuống.
Hắn hiện tại còn nhớ sau khi đôi mắt của đạo sư kiểm tra cho mình đã hiện ra vẻ tiếc nuối và thở dài, “Đó là bị sinh vật kỳ dị tập kích, linh hồn tư chất giảm xuống, cũng không bù đắp nổi nữa, đáng tiếc! Đáng tiếc!”
Mà sau khi đạo sư nhìn thấy trạng thái của Ngải Lâm đã nói rõ cho Ngải Lâm biết hắn mất đi tư cách tu tập phương pháp minh tưởng cao cấp.
Có một số phương pháp minh tưởng cao cấp có yêu cầu rất cao đối với phù thủy, mà tình huống hiện tại của Ngải Lâm hiển nhiên là không thích hợp.
“Phương pháp minh tưởng bản đơn giản hoá có thể giúp xác suất đột phá lên cấp phù thủy chính thức nhỏ hơn so với phương pháp minh tưởng cao cấp nhiều, đây chính là hoàn toàn từ bỏ mình. . . Còn có,. . .”
Ngải Lâm cúi đầu, móng tay hầu như muốn đâm vào trong thịt.
Khi biết tư chất của hắn bị phế, mất đi tư cách tu tập phương pháp minh tưởng cao cấp, các thân hữu đều vội rời xa, thậm chí, vị hôn thê đã đính hôn đều vứt bỏ hắn.
Nghĩ ánh mắt xem thường của người phụ nữ lúc trước kia còn kiên quyết nương nhờ vào người khác, Ngải Lâm cảm thấy một luồng lửa giận hầu như muốn từ trong thân thể mình phát ra.
Càng khiến hắn phẫn nộ hơn, thậm chí sinh ra tuyệt vọng chính là mấy kẻ thù trong học phái trong lập tức chèn ép, phía sau mơ hồ còn có bóng dáng của người phụ nữ kia, lại phái hắn đến nơi này.
Đa Luân thành là trận tuyến đầu tiên, cho dù thành bị phá thì những phù thủy chính thức kia cũng có thể thong dong lui lại, nhưng chuyện này không bao gồm học đồ cấp ba là Ngải Lâm!
Người chết nhiều nhất trong chiến tranh đều là bia đỡ đạn, mà cao tầng thường thường rất ít hi sinh.
Dựa theo kinh nghiệm thuở xưa, loại chiến tranh trình độ này thì xác xuất học đồ tử vong ít nhất chiếm năm phần trở lên!
Ngải Lâm đã phát hiện chính mình đã sắp mất cảm giác.
Kéo thân thể đi tới cửa thành: “Học đồ cấp ba Ngải Lâm, đến đây đưa tin!”
Hắn nỗ lực để chính mình nhìn có chút tinh thần hơn.
“Ừm!” Phù thủy đóng giữ gật gật đầu, giống như cũng không cảm thấy kinh ngạc, cũng không nổi giận.
Đối với học đồ bị xa lánh như vậy, hắn tự nhiên đã nhìn thấy nhiều lắm rồi, không có hậu trường thì loại học đồ này không sống quá một tháng, hắn đương nhiên sẽ không tức giận với chết người.
“Nhiệm vụ của cậu chính là duy trì vu trận đo lường này. Trước đó ta đã điều chỉnh thử, màu trắng chính là người bình thường. Màu đỏ chính là học đồ cùng kỵ sĩ, mà màu tím chính là phù thủy chính thức, rõ chưa?”
“Rõ!” Ngải Lâm gật gật đầu.
Đúng lúc này, vu trận đo lường nổ vang, phát ra tiếng vang ầm ầm, thậm chí ở góc viền còn sinh ra vết rách.
Mà một tia sáng màu đen bỗng nhiên từ phía trên bộc phát ra.
“Màu đen đại biểu cái gì?” Ngải Lâm ngây ngốc hỏi.
“Cấp hai! Nhân vật mạnh mẽ cấp hai trở lên! ! !” Tên phù thủy kia cũng ngơ ngác trả lời, lập tức tỉnh ngộ lại.“Nhanh! Phát cảnh báo!”
Trên bầu trời xa xăm, một điểm đen chậm rãi lớn lên, cuối cùng biến thành một bóng người.
Lôi Lâm nhìn cửa thành có chút rối loạn, lạnh nhạt lắc lắc đầu: “Nhìn dáng vẻ này thì có lẽ đã gây nên một chút hiểu lầm!”
Sau đó, hắn ngừng đi tới, lẳng lặng mà chờ đợi.
Mấy phút sau, hai gợn sóng năng lượng mạnh mẽ từ trong Đa Luân thành bạo phát, hai bóng người hóa thành tia sáng, vọt tới trước mặt.Lôi Lâm.
Đây là hai phù thủy cấp hai. Một nam một nữ, nam mặc áo bào phù thủy màu đỏ viền bạc, cười to chào hỏi: “Lôi Lâm các hạ! Cậu có thể chạy tới đúng lúc thực sự là quá tốt rồi!”
Mà nữ phù thủy lại mỉm cười đứng ở một bên. Giống như coi nam phù thủy làm chủ.
“Rất vinh hạnh nhìn thấy anh, Đế Khắc Tư các hạ!”
Lôi Lâm mỉm cười hành lễ.
Trong ba năm thời gian này, cũng không phải Lôi Lâm không hề làm gì, chí ít hắn cũng làm quen với mấy phù thủy cấp hai ở đông vực.
Mà vị phù thủy cấp hai gọi là Đế Khắc Tư này là phái chủ một học phái cỡ lớn, Đế Khắc Tư công tước chốn phàm trần kia chính là huyết mạch hậu duệ của hắn ta.
“Nào! Có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói!”
Đế Khắc Tư nhìn mặt đất rối loạn một chút rồi cười nói với Lôi Lâm chậm rãi bay xuống.
Mà Lôi Lâm cùng nữ phù thuỷ kia đều đi theo phía sau.
“Là đại nhân cấp hai! Nhanh hành lễ!”
Binh lính bình thường thậm chí tướng lĩnh và quý tộc đều quỳ xuống. Mà tên phù thủy chính thức trước kia cũng cung kính khom người xuống.
Ngải Lâm cũng nhanh chóng hành lễ, rồi lại hơi nghi hoặc một chút ngẩng đầu lên. Lén lút liếc mắt một thân ảnh trẻ tuổi đi ở chính giữa, “Vị đại nhân kia hình như mình từng gặp ở đâu rồi, nhưng lại hoàn toàn không nhớ ra được. . .”
Ngay khi Ngải Lâm nhìn đến đối phương, phù thủy đối diện dường như cũng phát hiện ra ánh mắt của hắn, một đôi mắt màu đen quét tới.
Nhất thời, một luồng hắc ám cùng bóng tối lập tức vây quanh Ngải Lâm , khiến hắn phải lui lại mấy bước, lồng ngực như nghẹt thở.
Ngải Lâm bị doạ đến mức mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, nhanh chóng cúi đầu, cũng không dám ngẩng đầu lên lên.
“Lại là hắn! Không ngờ còn có thể gặp phải ở nơi này!” Trên mặt Lôi Lâm lại lộ ra vẻ tươi cười.
Nghiêm chỉnh mà nói, hiểu biết ban đầu của hắn đối với Ám Cực Vực là đến từ ký ức của tên học đồ này, có thể gặp phải lần thứ hai như thế này, cũng coi như duyên phận không tệ.
“Vậy người thứ nhất cứ chọn cậu đi!” Trong lòng Lôi Lâm đột nhiên có một suy nghĩ tà ác dâng lên.
Ý nghĩ này chợt lóe lên, sắc mặt Lôi Lâm bất động, cùng hai vị phù thủy cấp hai đồng thời đi vào tòa nhà ở khu trung tâm.
Nơi này được trang trí vô cùng tốt, nhìn dáng vẻ thì trước đây là chỗ ở của một vị đại quý tộc nào đó thậm chí lầ thành chủ, đương nhiên, hiện tại đều đã bị trưng dụng.
Ba vị phù thủy tiến vào chính sảnh ngồi xuống, mấy học đồ bưng lên đồ uống còn có hoa quả điểm tâm, lại cẩn thận từng li từng tí lùi ra ngoài.
” Đại quân của Hắc ám Tinh Linh đã tới gần biên cảnh, lần này bọn nó rất quyết tâm, ngay cả chủ mẫu của mấy gia tộc cổ xưa đều phát động rồi, chúng ta phải đối mặt với áp lực rất lớn. . .”
Sắc mặt Đế Khắc Tư có chút âm trầm, nhưng nhìn thấy Lôi Lâm thì lại nở nụ cười: “Đương nhiên, hiện tại Lôi Lâm các hạ đã đến, sẽ mang đến cho chúng ta hi vọng càng lớn hơn!”
“Thân là nhân loại, chuyện như vậy ta tự nhiên sẽ dốc sức hỗ trợ!”
Lôi Lâm nghiêm nghị tiếp lời, nhưng kỳ thực trong lòng lại đang nghĩ một khi phát hiện điểm không đúng sẽ lập tức lùi lại.
Tuy rằng hắn không ngại ra tay giúp nhân loại chiếm cứ thêm chút không gian sinh tồn, nhưng việc này cần xây dựng trên cơ sở không tổn hại tới lợi ích của hắn, bằng không tất cả đều không cần bàn nữa.
Đương nhiên, đây cũng là suy nghĩ của rất nhiều phù thủy cao cấp.
Hội ủy viên chiến tranh cho dù biết điểm ấy cũng không thể làm gì.
Mà một mặt khác, Đế Khắc Tư còn đang nói: “Chiến tranh ở thế gian, còn có hắc ám Tinh Linh bình thường cùng thú triều, tự nhiên đều giao cho đám công tước tự mình giải quyết, mà hàn thù kỵ sĩ tinh nhuệ cùng phù thủy ám Tinh Linh, còn có tồn tại mạnh mẽ trong hắc ám thú nhất định phải do phù thủy ra tay, mà sự tồn tại của chúng ta mang ý nghĩa là để phòng chủ mẫu ám Tinh Linh cùng hắc ám thú hoàng nhúng tay!”
Lôi Lâm gật đầu, sức chiến đấu cấp hai chính là thuộc hàng đầu, tác dụng của bọn họ đa số là một loại trấn áp cùng uy hiếp, dù sao, một khi tồn tại cấp hai hoàn toàn rat ay thì ám Tinh Linh đế quốc cũng sẽ rất đau đầu.
“Đúng rồi! Sao lần này Hắc ám Tinh Linh đế quốc lại tự tin như thế?”
Hai mắt Lôi Lâm sáng lên, lên tiếng hỏi ra vấn đề này.
Nghe vậy, Đế Khắc Tư cùng nữ phù thuỷ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều hiện ra nụ cười khổ: “Việc này vốn là tuyệt mật, nhưng Lôi Lâm cậu cũng là phù thủy cấp hai, đồng thời lại gia nhập với chúng ta, tự nhiên không có gì phải giấu diếm. . .”
” Bảo vệ toàn cảnh Ám Cực Vực chúng ta, vị đại nhân đã tiến vào phù thủy cấp ba tồn tại kia không còn nhiều tuổi thọ. . .”
Đầu tiên Đế Khắc Tư bố trí một tầng kết giới cách âm quanh gian phòng, rồi mới hạ giọng nói rằng.
“Phù thủy cấp ba có tuổi thọ giới hạn là một ngàn tuổi! Chỉ có phù thủy cấp độ thần tinh mới có thể đột phá hạn chế này, mà từ khi tồn tại kia thành danh đến hiện tại đã hơn 900 năm. . .”
“Như vậy lần chiến tranh này là để thăm dò?”
Lôi Lâm trầm mặc lại, hỏi.
“Bên phía hắc ám Tinh Linh khẳng định cũng nhận được tin tức gì đó, lúc đầu xác thực là thăm dò, nhưng hiện tại. . .” Đế Khắc Tư càng cười khổ: “Ta chỉ có thể nói, Ám Cực Vực không thể lùi lại. . .”
Trong lòng Lôi Lâm chìm xuống, nhìn tình huống này thì có lẽ vị phù thủy cấp ba kia thật sự không thế nào tốt.
Mà ở tình huống như vậy, hắc ám Tinh Linh thăm dò e rằng chẳng mấy chốc sẽ biến thành xâm lấn quy mô lớn, thậm chí uy hiếp đến nhân loại sinh tồn!
Trong lòng hắn đột nhiên nghĩ đến Duy Lâm.
“Mỗi lần đứa con của số phận hiện thế, đều sẽ tạo lên chiến loạn, mà bây giờ nhìn lại thì đây chính là khúc nhạc dạo trước thời loạn lạc. . .”
Theo Lôi Lâm trầm mặc, bầu không khí trong đại sảnh cũng tràn ngập nghiêm nghị.
“Được rồi, trước tiên không nói những chuyện này, muốn chuẩn bị một tiệc rượu chào mừng long trọng sao? Cũng vừa hay để những phù thủy kia gặp gỡ cậu!”
Thấy bầu không khí có vẻ nặng nề, vị nữ phù thuỷ cấp hai kia mỉm cười đề nghị.
“Không! Không cần! Ta muốn nghỉ ngơi trước một chút, lại chuẩn bị mấy vu thuật cấp hai!”
Đối với những chuyện này, Lôi Lâm không có một chút hứng thú nào.
“Vậy cũng được!” Đa số phù thủy đều có tính tình khá quái gở, mà phù thủy cấp độ càng cao lại càng là như vậy, hai người Đế Khắc Tư cũng không để ý nhiều.
. . .
Ám Cực Vực, trung vực!
Nơi này là trung tâm toàn bộ Ám Cực Vực, cũng là nơi có nhân khẩu nhiều nhất, trên đường thỉnh thoảng có đội buôn đi qua, khá là phồn hoa.
Mà ở một nơi xa không biết tên, một điểm sáng màu xanh lục chiếu sáng toàn bộ không gian.
Dưới ánh sáng xanh lục kia, là một ông lão gầy trơ xương, trên người đầy nếp nhăn, hai mắt lõm xuống, giống như một người chết.
Mà ở sau lưng của ông ta, có rất nhiều rễ cây thực vật chiếm giữ, thậm chí trực tiếp đâm vào bắp thịt của ông ta, giống như cắm rễ trong thân thể ông ta vậy, từng cổ lựu màu xanh lục dọc theo rễ cây không ngừng vận chuyển đến trong thân thể ông lão, để con mắt của ông ta còn miễn cưỡng duy trì một tia sáng sủa.
Bản thể những rễ cây này là một cây hoa lớn kỳ dị, cành lá dài rộng, hiện ra màu xanh sẫm, càng nhiều xúc tu đâm sâu vào vỏ đất, không biết đi về nơi nào.
Một điểm sáng màu đen từ trên mu bàn tay ông lão bắn ra, ở trước mặt ông ta chiếu ra đồ đằng một con nhện to lớn.
“Bạn cũ, ta cảm nhận được ông đang suy nhược, sinh mệnh khí tức trên thân thể ông đang không ngừng biến mất, thậm chí không thể cự tuyệt “Sinh mệnh hấp doãn”. . .”
Đây là giọng của một người phụ nữ trẻ tuổi, vô cùng dễ nghe, càng mang theo một tia mị hoặc.
“An Nhã! Chúa tể của Ám Tinh Linh đế quốc, chủ mẫu tôn quý nhất của gia tộc cổ xưa!” Ông lão chậm rãi gọi ra thân phận của người phụ nữa kia, mà chợt, một luồng sóng năng lượng cường đại từ trên người ông lão bộc phát ra.
“Ông không ngăn cản được ta. . .” Phụ nữ trong đồ đằng thở dài.
Không gian thoáng chậm lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đồ đằng con nhện màu đen bắt đầu chậm rãi tiêu tan, mà âm thanh của An Nhã vẫn truyền ra.
“Ông già rồi…”
Oành! Dấu ấn màu đen hoàn toàn nổ tung hóa thành điểm sáng, mà sắc mặt ông lão lập tức trắng bệch, rễ cây thực vật sau lưng đứt mất mấy sợi, từ miệng vết thương chảy ra chất lỏng màu nhũ bạch.
Đến khi ông lão lần thứ hai ngẩng đầu lên, dường như càng già thêm mấy phần, trên người cũng xuất hiện vết ban màu xám đen.
” Sức sống bộ thân thể này đã đến phần cuối sao?”
Ông lão nhìn điểm lấm tấm trên người thì cười khổ, tinh mang trong đôi mắt lại không giảm đi chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận