Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 923: Phóng xạ (2)

Lôi Lâm nhìn về phía một chỗ hư không, ngơ ngác không nói.
Ở nơi đó có một đạo ý chí, hoặc là nói ý niệm thể đã chậm rãi giáng lâm! Tuy rằng nhìn bằng mắt thường không thể thấy được, nhưng lực lượng linh hồn của Lôi Lâm đã cảm ứng được sự tồn tại của nó.
” Sinh vật từ không gian cao chiều? Hoặc là bố trí của Tinh Hồng Hồ Nguyệt?” Trong mắt Lôi Lâm lóe lên một tia nghi ngờ.
“Người ngoại lai! Cậu đến đây tìm cái gì?” Một đạo ý chí thông qua lực lượng linh hồn tiếp xúc truyền tới, vang lên trong đầu Lôi Lâm, âm thanh này là một giọng nữ già nua, dường như trong giọng nói còn có cả tiếng kêu của những sinh vật khác.
“Tìm kiếm chân lý!” Lôi Lâm trầm thấp đáp, đưa ra một đáp án giống thật mà lại là giả.
“Chân lý? Cho dù là bọn phù thủy của Tinh Hồng Hồ Nguyệt cũng chỉ là đang truy tìm trên con đường này, cậu tìm sai chỗ rồi…”
Giọng nữ già nua thở dài.
“Ta không tìm sai chỗ, chỉ là con đường của các phù thủy thượng cổ cũng đáng để ta tham khảo, mà trải nghiệm của bọn họ cũng có thể giúp ta tránh đi rất nhiều đường vòng…” Lực lượng linh hồn của Lôi Lâm không chút khách khí tranh luận với sinh vật không biết tên kia.
Trong cảm ứng của hắn, sinh vật kia hoàn toàn không có hình thái bình thường, dường như chỉ là một đoàn sóng năng lượng kỳ dị vô hình bên ngoài quả cầu ánh sáng, hoặc bản thể ẩn giấu ở chiều không gian càng cao hơn, hay có lẽ là sinh vật trong vũ trụ.
Cho dù là như vậy, sau khi dùng lực lượng linh hồn tranh luận một lúc với Lôi Lâm, đạo kia ý chí dường như đã khuất phục: “Đi tới con đường mê man, nó sẽ mang cậu đi tìm đáp án…”
Ào ào ào!
Khi lời này vừa dứt, một góc hoa viên lập tức mở ra một hành lang hoàn toàn mới để dẫn ra, sàn nhà là một loại đá màu xám, bên trên còn có một chút điểm lấm tấm màu đen, giống như vô số sâu nhỏ, lại tạo thành một số đồ án mặt người vặn vẹo kỳ dị khác.
Lực lượng linh hồn quét qua, con đường mê man đã cơ bản hiện lên trong thức hải Lôi Lâm, sau khi xác định không có nguy hiểm gì, Lôi Lâm cung kính khom người về nơi hư không kia rồi trực tiếp đi tới.
Đạp đạp!
Trong nháy mắt khi giày của hắn bước lên phiến đá màu xám, hoa viên màu đen lập tức biến mất không còn tăm hơi, giống như chỉ còn một tiếng thở dài vẫn dừng lại chỗ cũ.
...
“Tâm linh chi tiên! ! !”
Rất nhiều linh năng gợn sóng vô hình cắt phá trời cao, đối diện có mười mấy con thủy quái rất lớn dường như đang bị một vật vô hình quất tới, thân thể run rẩy, ngay cả đôi mắt vốn không có thần trí cũng hiện ra vẻ sợ hãi mãnh liệt, không bao lâu đã trực tiếp ngã trên mặt đất.
“Đại nhân! Nơi này dường như là mê cung chi tỏa, chúng ta gặp phải cạm bẫy phòng ngự của thượng cổ Tinh Hồng Hồ Nguyệt!”
Bảo La quay sang bẩm báo với Hi Bá Lai, tuy rằng đều là Phù thủy Thần Tinh, nhưng sức chiến đấu giữa bọn hắn khác nhau một trời một vực, tự nhiên cũng có phân biệt đẳng cấp.
“Đây là Nại Lạc hai hình mê cung! Thượng cổ phù thủy thích dùng kết cấu mê cung này nhất, hẳn là có tổng cộng chín tầng, ở trong mỗi một tầng đều có cách giải mã khác biệt, nhất định phải đột phá từng tầng trước, bằng không sẽ vĩnh viễn không đến được điểm cuối…”
Hi Bá Lai gật đầu, hiển nhiên rất có nghiên cứu đối với những thứ này, ở bên cạnh ông ta, ngoại trừ Bảo La ra, mấy tên thuật sĩ của Phong Lang Sào Huyệt cùng Linh Năng Viên Hoàn khác đều biến mất không còn tăm hơi, trái lại còn có vài tên phù thủy Thần Tinh xa lạ ở một bên thờ ơ lạnh nhạt.
“Được rồi, nơi này là chúng ta ra tay, căn cứ vào ước định, lần sau sẽ tới các ngươi làm!” Hi Bá Lai tìm mấy khối đá quý màu xanh lục từ trên người thủy quái thu cất cẩn thận, quay đầu lại nói với mấy phù thủy Thần Tinh kia.
“Đó là đương nhiên!” Một vị phù thủy có mái tóc màu vàng có vẻ là người cầm đầu lạnh lùng đáp lại, cho dù đối mặt với Hi Bá Lai, vị phù thủy này cũng không sợ chút nào, có cảm giác địa vị ngang nhau.
Bảo La nhìn tình cảnh này, trong lòng ngầm cười khổ.
Di tích Tinh Hồng Hồ Nguyệt đột nhiên xuất hiện, khiến kế hoạch tác chiến lúc trước của bọn hắn hầu như lập tức mất đi hiệu lực, mà đặc biệt lối vào di tích hiển nhiên bị phù thủy thượng cổ bố trí thuật thức bí ẩn gì, một khi xác nhận phù thủy không thông qua con đường chính xác tiến vào, đều sẽ phải chịu trở ngại nhất định, đặc biệt loại hình thức phân tán xử lý này, khiến Bảo La ăn chút thiệt thòi, nếu không phải vừa vặn gặp phải Hi Bá Lai đại nhân, e là hắn sẽ lập tức sẽ bị mấy phù thủy Thần Tinh đối diện kia nuốt sống!
Dù sao, lúc trước, hoặc coi như là hiện tại, bọn hắn vẫn là tử địch chân chính về mặt ý nghĩa!
Bảo La khẽ than thở, ngay cả xúc tu trên đầu bạch tuộc đều có vẻ hơi phờ phạc.
Theo Hi Bá Lai tuy rằng an toàn được bảo đảm, nhưng thu hoạch cái gì thì không nên nghĩ tới, không nói đối diện còn có một đám phù thủy Thần Tinh đang nhìn chằm chằm, cho dù là Hi Bá Lai, cũng sẽ không cho hắn lưu lại bao nhiêu thứ tốt.
So với hắn thở dài, phù thủy ở một mặt khác lại đang vô cùng tức giận.
Ông lão phù thủy mặc trang phục cổ điển trước kia, nhìn notebook màu vàng nhạt trên tay, lập tức gào lên một tiếng trầm thấp, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận.
Trên một tờ của quyển notebook màu vàng nhạt, có một bộ hình vẽ đại khái dùng đường nét màu đen nhạt đánh dấu ra, mà ở chính giữa một con đường được đánh dấu là con đường Mê Mang, đang có một điểm đen nhỏ đang chầm chậm di động.
Trên bức bản đồ này, ngoại trừ điểm đen nhỏ này, còn có những người khác đang không ngừng đảo quanh ở bên ngoài kiến trúc.
Mà ông lão ở nơi này lại dùng một điểm sáng màu trắng để biểu thị ra, mặc dù so với mấy Thần Tinh bị mê cung bí tỏa ngăn cản ở bên ngoài kia thì nhanh hơn không ít, nhưng rõ ràng vẫn ở vị trí tầng chính giữa, khoảng cách tới khu vực trung tâm còn một đoạn xa.
Nhưng điểm đen đại diện cho Lôi Lâm lại cách điểm đỏ là vị trí trung tâm trên địa đồ chỉ vài bước chân!
“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Tại sao lại có phù thủy có thể chạy trốn nhanh như vậy…”
Ông lão chửi bới, trên mặt là vẻ vội vã cùng không cam lòng: “Đáng tiếc ta chỉ có thuật thức chính xác tiến vào di tích, chưa thể điều khiển tất cả cơ quan bí pháp, nếu không…”
Tổ tiên của ông lão phù thủy tuy rằng cũng là một thành viên của Tinh Hồng Hồ Nguyệt, nhưng chỉ là thành viên phổ thông, tuy rằng cũng tham gia xây dựng di tích, nhưng không tiếp xúc tới trung tâm bí ẩn, bởi vậy có thể làm ra bản đồ này và khẩu lệnh tiến vào đã là cực hạn.
Lôi Lâm bất cách khiến di tích mở ra trước thời hạn khiến ông lão này phải chịu thiệt ngầm, dù ông ta cắm đầu chạy đi như thế, cho dù cẩn thận từng li từng tí không phát động cạm bẫy gì, nhưng cũng chậm chân hơn Lôi Lâm.
“Mặc kệ những kẻ này! Chỉ cần đến phòng điều khiển trung tâm. Ta còn có hi vọng trở mình!”
Ông lão căm hận dùng ngón tay lướt trên địa đồ, tìm một con đường khác, nhưng ngay khi ông ta hắn chuẩn bị chạy đi thì con ngươi lại bỗng nhiên co rút lại.
Ở mép địa đồ. Một điểm đen lớn hơn mấy điểm đen khác mấy lần, thậm chí chung quanh còn có một vòng sáng màu đỏ khổng lồ, trực tiếp xông vào vào.
Mấy cạm bẫy cùng thuật thức tầng ngoài vừa đối mặt với điểm đen kia đã trực tiếp bị phá hủy, tên cũng biến mất trên bản đồ, khiến ông lão kêu rên lên: “Lại nhanh thế này đã có phù thủy cấp năm chạy tới, còn có để cho người sống hay không…”
Tuy rằng oán thán không ngừng, nhưng bước chân của ông lão cũng không chậm lại. Trái lại còn dùng tốc độ nhanh hơn để chạy đi.
Nếu như chậm một bước, bị phù thủy cấp năm chiếm lĩnh nơi này, vậy thì thật không còn chuyện gì cho ông ta nữa, đồng thời, khu vực trung tâm có một là tình thế bắt buộc mà ông ta phải chiếm được, cũng là mục đích chủ yếu nhất của lần này.
“Hãy chờ ta! Chỉ cần chờ ta khống chế được phòng điều khiển trung tâm!”
Ông lão lại nhìn chằm chằm điểm đen nhỏ trên con đường Mê Mang, trên mặt là vẻ oán hận.
...
Lôi Lâm đương nhiên không biết mình đã bị người nào đó ghi nhớ, lúc này, hắn đang đi trên một đường nhỏ màu xám trắng.
Ở hai bên đường, sương mù màu trắng càng ngày càng đậm, che đậy tất cả cảnh vật.
Đạp đạp!
Trên đường tĩnh mịch mà kỳ ảo chỉ có tiếng bước chân của chính mình không ngừng vang lên. Cảnh sắc hai bên giống nhau như đúc cực kỳ dễ dàng làm người ta quên mất thời gian, cuối cùng hình thành cảm giác sợ hãi mãnh liệt.
Đặc biệt phối hợp sức mạnh đặc hữu trong sương mù, cho dù là phù thủy có ý chí cứng cỏi đều rất khó tránh khỏi.
Nếu là phù thủy cấp thấp khác, sợ là tinh thần sớm đã tan vỡ, khóc lóc hô vang muốn quay đầu hoặc là xin tha.
Nhưng vẻ mặt Lôi Lâm vẫn nghiêm nghị, bước chân liên tục, giống như những thứ này chỉ là việc nhỏ, trong tâm trí còn cứng rắn hơn sắt thép của hắn thì loại thử thách ý chí mà thượng cổ phù thủy chuyên môn bố trí chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Mà theo Lôi Lâm không ngừng thâm nhập, sương mù chung quanh cũng càng ngày càng đậm, hầu như ngay cả con đường dưới chân đều thấy không rõ lắm. Mỗi một bước đều đang đi trên tầng mây.
Đạp!
Lôi Lâm bước ra một bước, cảnh sắc chung quanh đột nhiên biến đổi.
Một tấm ván gỗ màu vàng sẫm, lấm tấm vết nấm mốc, trong góc còn mơ hồ có tiếng chuột chít chít.
Cảnh tượng giống như một ngôi nhà bình dân nhất trên đại lục, trong nhà gỗ nhỏ không có gia cụ gì, nhưng quỷ dị chính là ở chính giữa phòng lại treo lơ lửng một lồng chim màu vàng, bên trên có một con cóc ghẻ ngậm thuốc lá.
“Này! Huynh đệ, cậu thay Mễ Quả gửi thơ tình cho ta sao? Nhờ cậu chuyển lời với cô ấy rằng ta rất bận, không thể đi tới điểm ước hẹn buổi tối ngày mai được!”
Trên đầu cóc ghẻ đội mũ dạ đen kịt, thần thái phi thường nhàn nhã, một vòng lại một vòng khói màu trắng từ trong tẩu thuốc của nó bay ra.
“...” Lôi Lâm không nói gì nhìn chằm chằm cóc ghẻ kia, có chút không rõ tình hình.
“Lẽ nào cậu không phải người đưa tin của Mễ Quả! À! Vậy thì nhất định là Y Lệ, cô nàng thực sự là cô gái xinh đẹp nhất mà ta từng thấy qua, làn da tràn ngập nhăn nheo, còn có con mắt lồi ra đến cực hạn… Nha! Cô ấy chính là thiên sứ của ta…”
Cóc ghẻ tự nhiên lải nhải, nhưng lời nói ra khiến đầu óc Lôi Lâm mơ hồ.
Đến cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được mà hỏi: “Nơi này là nơi nào?”
“Khoa Khắc phòng nhỏ, số 232 phần cuối thế giới! Có vấn đề gì sao?”
Cóc ghẻ thả cái tẩu xuống, con mắt lớn như bóng đèn liếc Lôi Lâm một chút.
“Lẽ nào con đường Mê Mang là trang bị tương tự cánh cửa tinh giới, ta bị phòng ngự vu trận trong di tích thượng cổ Tinh Hồng Hồ Nguyệt trực tiếp truyền tống đến dị thế giới?”
Trong lòng Lôi Lâm đột nhiên hiện ra một ý nghĩ không biết nên khóc hay cười.
Trong rất nhiều hệ thống phòng ngự thượng cổ, một khi xuất hiện kẻ địch quá mức mạnh mẽ, dưới tình huống bất kỳ vu trận nào cũng không có hiệu quả, thường thường còn có một chiêu cuối cùng—— trục xuất dị thế giới!
Cũng chính là năng lực mô phỏng cánh cửa tinh giới, trực tiếp truyền tống phù thủy ra khoit phù thủy thế giới.
Bởi vì một lần cũng không có tọa độ cố định, loại phù thủy xui xẻo này thường thường sẽ bị trực tiếp truyền tống đến không gian loạn lưu xa xôi, thậm chí là trong bão táp lớn, có thể tìm tới bất kỳ dị thế giới có sinh mệnh tồn tại đều là vạn hạnh , còn trở lại phù thủy thế giới? Hầu như là chuyện đừng mơ tới nữa.
Tình huống bây giờ khiến Lôi Lâm không thể không hoài nghi lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Vừa lúc đó, mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt, hầu như cứ cách mấy giây đều sẽ xuất hiện địa chấn rất lớn.
“Đây là tình huống thế nào?” Lôi Lâm dùng lực lượng linh hồn quét qua, lại phát hiện lực lượng linh hồn ở đây bị ép đến cực hạn, thậm chí phạm vi đều ra không rời khỏi được nhà gỗ.
“Không có gì, một hàng xóm mới tới của ta, chuẩn bị dọn nhà…”
Cóc ghẻ thờ ơ nhảy xuống khỏi lồng, nhún nhảy một cái chạy ra ngoài, Lôi Lâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cũng đi theo sau.
Sau khi mở ra nhà gỗ, cả người hắn đều hơi ngưng lại, trong con ngươi lóe lên vẻ không thể tin tưởng.
Xuất hiện tại trước mắt hắn là một khu đất hoang lớn màu vàng đất, trên bầu trời đâu đâu cũng có hố đen cùng tinh vân vặn vẹo, mà một bóng xanh có bộ rễ trực tiếp cắm trong vũ trụ khổng lồ, đang không ngừng di chuyển thân thể.
Đây là một cây cổ thụ to lớn, cành lá màu xanh lục tỏa xuống tia sáng xanh tươi, trước đó Lôi Lâm từng thấy không ít cổ thụ, thậm chí còn có cây cối khổng lồ ở thành Khắc Ký Duy có thể kiến tạo phòng ốcv, nhưng cho dù là toàn bộ Thành Khắc Ký Duy, so với đại thụ này đều nhỏ như hạt cát vậy.
“Này! Bằng hữu mới tới, cần trợ giúp sao?”
Sau khi nhìn thấy cây đại thụ này, cóc ghẻ rất vui vẻ đi tới, nhảy đến một rễ cây thô to như núi cao của đối phương.
So sánh với đại thụ, bản thể cóc ghẻ nhỏ như một hạt tro, không! Còn nhỏ bé gấp một vạn lần tro bụi!
Lôi Lâm có chút không biết nói gì, sau đó mới phát hiện, hắn bước ra khỏi phòng kia đúng là một gian nhà gỗ nhỏ, nhưng chung quanh nhà gỗ nhỏ chính là vũ trụ trời sao không thấy đáy, lạ trực tiếp trôi nổi giữa trời sao. Trên biển số nhà màu đồng cổ còn viết một hàng chữ nhỏ “Phần cuối thế giới, số 232! Tất cả bản ốc thuộc về cóc ghẻ Khoa Khắc…”
Mà trên bộ rễ to lớn, nơi cóc ghẻ Khoa Khắc dừng lại cũng có một gian phòng nhỏ dựng thành, bên trên cũng có dãy số, nhưng lần này là số 233, tên chủ hộ cũng biến thành trí tuệ cổ thụ, cũng không biết thể hình đối phương lớn như vậy làm sao để tiến vào nhà gỗ này, Lôi Lâm nhìn nhà gỗ và con cóc treo trên rễ cây, thật sự không biết nói gì.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của hắn lại biến đổi: “Trí tuệ cổ thụ? Vị trí giả ở phù thủy thế giới kia, tồn tại vĩ đại đã từng dẫn dắt đông đảo phù thủy thượng cổ, là kết tinh tất cả trí tuệ?”
Ầm ầm ầm!
Từ thân cây vắt ngang vũ trụ trời sao kia, bỗng nhiên mở ra vài khe hở khổng lồ, không gian bão táp mãnh liệt bị hút vào, phát ra sự nghẹn ngào không hề có một tiếng động.
Hai con mắt khổng lồ mà mờ nhạt mở ra, sau đó chính là đôi môi che kín hoa văn gỗ.
“Lâu… Vi…... , ta…... Lão… Bằng… Hữu…” Đại thụ phát ra âm thanh khổng lồ, chỉ là âm sóng đã hầu như thổi đổ tất cả, cóc ghẻ Khoa Khắc không khỏi gắt gao ôm lấy rễ cây đối phương, mới không bị cơn lốc mãnh liệt thổi chạy.
Âm thanh của trí tuệ cổ thụ phi thường chầm chậm, hầu như một phút mới có thể nói ra một âm tiết, giống như mỗi một lần chuyển động tư duy đều tiêu hao rất lớn thời gian.
“Còn… Có… Một… Vị… Bằng… Hữu… Mới… ” Oành! Thổ địa nổ tung, một bộ rễ lớn như sơn mạch bay lên, nhấc Lôi Lâm tới trước mặt trí tuệ cổ thụ, đối diện cùng đôi mắt như ngôi sao của hắn.
“Ta cảm nhận được trên thân của cậu mùi vị của ta…” Lời nói của trí tuệ cổ thụ rất gian nan tối nghĩa, nhưng Lôi Lâm lập tức hiểu rõ ý của nó.
“Là trí tuệ cổ thụ tinh hoa sao? Còn có cái này!” Lôi Lâm lấy từ trong lồng ngực ra một cái chén gỗ, chỉ là bên trong đã rỗng tuếch.
Trong này đã từng chứa đầy chất lỏng tinh hoa của trí tuệ cổ thụ, là trợ giúp mạnh mẽ để Lôi Lâm tấn thăng lên cấp ba, mà chén gỗ này nghe đồn cũng là dùng thân cây trí tuệ cổ thụ để chế tạo.
Trí tuệ cổ thụ chậm rãi nói, mỗi một chữ đều phải dùng thời gian dài dằng dặc mới có thể nói ra, đủ để khiến bất kỳ phù thủy nóng tính nào nổi giận.
Nhưng trên mặt Lôi Lâm không có một tia thiếu kiên nhẫn, ngược lại, trong lòng hắn tràn ngập kính ý đối với trí tuệ cổ thụ, đồng thời lúc trước hắn có thể tấn thăng lên thuật sĩ cấp ba cũng có công lao của đối phương, bởi vậy hắn hành lễ phi thường cung kính.
“Đúng! Thuật sĩ cấp bốn đến từ phù thủy thế giới—— Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ, tham kiến người dẫn dắt trí tuệ vĩ đại!”
Người dẫn dắt trí tuệ là tên gọi mà tất cả phù thủy ở phù thủy thế giới trải qua thương nghị định ra cho trí tuệ cổ thụ.
Trong lời đồn, trí tuệ cổ thụ có kết tinh trí khôn, thậm chí thông hiểu tất cả huyền bí tinh giới và trong vũ trụ, phù thủy cao cấp được ngài dẫn dắt đếm không xuể, ngay cả thời đại thượng cổ huy hoàng, nghe đồn đều không thiếu được tác dụng chỉ đạo của nó.
Thế nhưng trí tuệ cổ thụ vĩ đại vẫn luôn xuất hiện là người dẫn dắt lại đột nhiên biến mất trong phù thủy thế giới vào một ngày nào đó, dù các phù thủy thượng cổ tìm kiếm thế nào cũng không thể phát hiện ra một tia tung tích của nó.
Thậm chí, ở đời sau còn có rất nhiều phù thủy sử gia nói nguyên nhân khiến thời đại thượng cổ sa sút là vì thiếu trí tuệ cổ thụ chỉ dẫn, đông đảo thượng cổ phù thủy đi tới con đường sai lầm.
Tuy rằng Lôi Lâm không tán đồng quan điểm này, nhưng đối phương hiểu rõ phù thủy như lòng bàn tay là chuyện khẳng định.
“Phù thủy thế giới!” Trong đôi mắt lớn của trí tuệ cổ thụ lóe lên một tia hồi ức, “Ta còn nhớ. . . Ở hai mươi hắc nguyên hoặc là hai mươi lăm hắc nguyên trước đây, những phù thủy kia đều là đứa bé rất đáng yêu, nha! Trong số bọn họ còn có một người tên là A Thản, tay nghề làm thịt nướng vô cùng tốt. . .”
Vĩ đại trí tuệ cổ thụ giống như một ông lão đang hồi ức lại quá khứ, bắt đầu lải nhải lên.
Lôi Lâm lẳng lặng chờ ở một bên. Còn cóc ghẻ Khoa Khắc có vẽ đã hơi không kiên nhẫn: “Bạn cũ! Ông lại muốn dọn nhà sao? Ông mới ở đây 87,000 năm mà thôi. . . Ta mới ngủ gật một giấc mà ông lại muốn lần thứ hai dọn nhà sao?”
“87,000 năm, một giấc. . . Ngủ gật?” Lôi Lâm có chút biết nói gì.
“Đúng! Bằng hữu của ta! Ta cảm nhận được khủng bố giáng lâm. Cho dù là phần cuối thế giới cũng không thể ngăn cản sức mạnh to lớn thăm dò. Mà dư âm từ thời đại thượng cổ chắc chắn sẽ tiếp tục nhấc lên gợn sóng, cuốn càng nhiều thế giới vào. . .”
Trí tuệ cổ thụ chậm rãi nói ra một đoạn tương tự lời tiên đoán, khiến Lôi Lâm giật mình, nhưng tiếp theo dù hắn hỏi dò kiểu gì, trí tuệ cổ thụ đều là không lên tiếng.
“Nói chuyện chỉ nói một nửa, thực sự là. . .” Lôi Lâm âm thầm trợn trắng mắt, chợt nghe thấy trí tuệ cổ thủ lên tiếng sau khi tạm biệt cóc ghẻ: “Còn có cậu, tiểu tử khả ái, ta có thể trả lời cậu một vấn đề coi như quà tặng cuối cùng, đương nhiên, không thể liên quan đến đề tài trước. . .”
“Đa tạ người dẫn dắt vĩ đại!” Vẻ mặt Lôi Lâm mừng như điên, cơ hội được trí tuệ cổ thụ giải câu đố, dù là thời đại thượng cổ cũng không phải bất kỳ phù thủy nào có thể có được. Cho dù là Hi Nhật phù thủy, chỉ sợ cũng sẽ đánh vỡ đầu vì nó.
Nhưng sau khi Lôi Lâm mừng rõ xong, hắn lại có chút mê man.
“Hỏi cái gì đây? Làm sao để đến trường sinh sao? Quá mờ mịt!” Lôi Lâm há miệng môi, vẫn chưa hỏi ra vấn đề này.
Sau một hồi giãy dụa, hai mắt Lôi Lâm bỗng nhiên lóe lên vẻ tỉnh táo: “Cho dù đây thật sự là trí tuệ cổ thụ. Cũng chỉ là một loại trong thần thoại thượng cổ, bản thân cũng có thể coi là phù thủy cấp tám, cấp chín, hiện tại phải tự vệ. Ta hỏi cũng là hỏi không, nhất định phải hỏi vấn đề phù hợp với bản thân nhất. . .”
Sau khi nghĩ rõ ràng điểm ấy, sương mù trong lòng Lôi Lâm rốt cục đã hoàn toàn tiêu tan.
“Ta muốn biết làm sao để đánh vỡ huyết mạch ràng buộc thuật sĩ!” Lôi Lâm hít sâu một hơi, nắm quyền, hỏi ra vấn đề này với trí tuệ cổ thụ.
Đối với hắn mà nói, hiện nay không có bất cứ vấn đề quan trọng nào cần giải quyết càng quan trọng hơn.
“Đây. . .” Trí tuệ cổ thụ giơ lên một rễ cây chạm môi dưới, cực kỳ giống động tác nhân loại suy nghĩ: “Cậu có thể. . .”
. . .
Sương mù dày tản đi. Lôi Lâm bỗng nhiên tỉnh lại.
Hắn xoa xoa cái trán có chút đau, nhìn phiến đá màu xám trên đất, sương mù dày chung quanh dần dần tiêu tan, còn có kiến trúc không ngừng lộ ra, trong đôi mắt thất thần rất nhanh khôi phục tỉnh táo như cũ, lại lâm vào nghi hoặc.
” Cảnh tượng khi nãy rốt cuộc là thật hay giả?”
Lôi Lâm nhìn hai tay của chính mình, “Ta hiện tại đã là Thần Tinh, dùng lực lượng linh hồn có thể phá bất kỳ ảo thuật nào. . . Đồng thời. . .”
Lôi Lâm sờ sờ trái tim của chính mình: “Vừa nãy trí tuệ cổ thụ đưa ra đáp án, hiện tại mình vẫn ghi tạc dưới đáy lòng, tính khả thi cũng rất cao. . .”
Tình huống như thế xuất hiện, nhất thời khiến Lôi Lâm nghi hoặc không rõ.
“Có lẽ con đường Mê Mang chính là thông qua loại ảo cảnh cực kỳ cao minh này để kẻ xâm nhập có thể tìm kiếm đáp án cho vấn đề mà bản thân đang hoang mang, loại đáp án này kỳ thực đã sớm chôn dưới đáy lòng kẻ xâm nhập, hiện tại chỉ là lần thứ hai kích thích ra mà thôi, đương nhiên, nếu như không thể tìm được thì luôn lạc lối.
Kết hợp với kiến thức trong dĩ vãng của chính mình, Lôi Lâm đưa ra một suy đoán nửa thật nửa giả.
Nhưng trong lòng hắn cảm thấy chuyện vừa rồi có lẽ đều là thật sự.
Thực lực của phù thủy thượng cổ muốn xây dựng ra một cảnh tượng như vậy cũng không phải là không thể được, nhưng càng thêm kinh khủng đó là vượt qua thời gian dài, để các cảnh tượng tụ hợp ở đây.
Nói cách khác tư duy của Lôi Lâm trong nháy mắt đã xuyên qua thời gian và không gian ngăn cách, đi tới một đoạn ngắn không gian nào đó ở thời đại thượng cổ, nhìn thấy trí tuệ cổ thụ thượng cổ chân chính.
“Haiz! Mặc kệ! Dù sao việc này cũng có lợi với mình! Không nghĩ ra thì trước hết không nghĩ, đợi sau này thực lực đủ, nói không chừng sẽ tự nhiên hiểu rõ ra. . .”
Lôi Lâm phi thường lạc quan thầm nghĩ.
Đối với hắn, hôm nay tới con đường Mê Mang này căn bản không có chỗ xấu, thậm chí còn bất ngờ có được một phương pháp giải quyết huyết mạch ràng buộc, cho dù chỉ là một ý tưởng, cũng đủ quý giá, thậm chí gộp tất cả thu hoạch lần này trong di tích Tinh Hồng Hồ Nguyệt, cũng có thể không sánh được!
“Chẳng qua, đi thông con đường Mê Mang, dường như cũng nên thu được một ít khen thưởng!” Lôi Lâm sờ sờ cằm, nhìn về kiến trúc lớn đã xuất hiện ở phía trước, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Xuất hiện trước mặt Lôi Lâm rõ ràng là một toà biệt thự hai tầng, cửa sổ trên ban công còn mở ra, giống như chủ nhân chỉ mới ra ngoài chốc lát.
Tay nắm cửa màu đồng thau lóe ra ánh sáng cổ điển, hiển nhiên bị sử dụng thường xuyên.
Nhưng Lôi Lâm biết rõ kiến trúc nơi này đã bỏ hoang ít nhất hơn vạn năm, có thể tạo thành hiệu quả như thế này, tự nhiên là tác dụng vu thuật.
Răng rắc! Hơi dùng sức nắm lấy tay nắm cửa, cửa lớn dễ dàng bị đẩy ra, lộ ra một phòng khách lớn có cả lò sưởi, củi lửa bên trong còn đang đốt cháy, một tầng sóng nhiệt dần dần xuất hiện ở trong phòng.
” Vật quý giá nhất của phù thủy, ngoại trừ mang theo bên người, sẽ chỉ xuất hiện ở phòng ngủ, thư phòng, cùng phòng thí nghiệm. . .”
Lôi Lâm nhanh chóng nhìn quét một vòng, lập tức bỏ qua phòng khách, đi tới tầng hai.
Hắn tìm được thư phòng trước, nơi này hiển nhiên đã được dùng vu thuật không gian, sau khi Lôi Lâm mở ra cửa phòng, xuất hiện trước mặt chính là một không gian khổng lồ tương tự sân đá banh, bên trong đâu đâu cũng có giá sách cao tới mười mấy mét, nhưng trên giá sách đã rỗng tuếch, chỉ còn dư lại một đống tro tàn giữa các khe hở.
Lôi Lâm đảo quanh nhiều lần, vẫn chưa từ bỏ ý định dùng chíp nhiều lần điều tra, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ chấp nhận, rời đi thư phòng.
“Không nghĩ tới thậm chí ngay cả tất cả thư tịch và tư liệu nghiên cứu đều bị mang đi, vậy còn cái gì. . .”
Trong lòng Lôi Lâm có chút ủ rũ, nhưng vẫn phải đi quanh để tìm tòi, sau đó phát hiện phòng ngủ của chủ nhân cũ.
Nằm ngoài dự liệu của hắn chính là trong phòng ngủ này hắn lại có thu hoạch.
Trong một hộp đựng đồ trang sức, có một dây chuyền hình bán nguyệt đỏ như máu, đang lẳng lặng nằm ở nơi đó, mà khi Lôi Lâm xác nhận không phải cạm bẫy, nắm nó trên tay thì lập tức thì có một đoạn tin tức truyền tới.
” Dây chuyền màu đỏ tươi! Ma khí cao cấp! Tác phẩm của Phỉ Nhĩ! . . . A! Dùng để tăng cho nữ thần Vưu Na, người ta yêu. . .”
Từ hộp trang sức này có thể thấy, chủ nhân của nơi này dường như đang chuẩn bị mang theo dây chuyền nhưng tất cả lại đột nhiên ngừng lại.
Lôi Lâm mơ hồ đảo qua phòng ngủ một lần, nhưng cũng không có phát hiện chỗ khác khả nghi.
“Bố trí kỳ quái!” Lôi Lâm lầm bầm một tiếng, thu dây chuyền màu đỏ tươi cẩn thận, bên ngoài còn bỏ thêm rất nhiều phong ấn.
Cho dù là một cái bẫy, nhưng một ma khí cao cấp đã đáng giá để hắn mạo hiểm, đồng thời, Lôi Lâm có tự tin đối với phán đoán của chính mình và chíp quét hình.
Vào lúc rời đi, hắn theo bản năng liếc mắt nhìn khung kính trên bàn trang điểm.
Trong khung kính có một tấm gương hình bầu dục lớn màu bạc, từ phía trên phản chiếu ra thân ảnh của Lôi Lâm, chẳng qua quỷ dị chính là Lôi Lâm ở bên trong lại mang theo nụ cười quỷ bí , khiến trong lòng Lôi Lâm cả kinh.
Chờ đến hắn lần thứ hai phục hồi tinh thần lại, trong gương cũng đã khôi phục nguyên trạng, giống như vừa nãy đều chỉ ảo giác.
Chỉ là phù thủy Thần Tinh sẽ xuất hiện ảo giác sao? Đây chính là một chuyện cười!
Sắc mặt Lôi Lâm thay đổi mấy lần,sau đó hắn cắn cắn răng, nhanh chóng thu lấy cả tấm gương thu, rời khỏi phòng ngủ, một đường chạy vội ra biệt thự.
Trong nháy mắt khi hắn rời đi biệt thự, rầm! Cả biệt thự to lớn đã biến mất không còn tăm tích, tại chỗ cũ chỉ lưu lại một dấu vết như dã thú gặm nuốt.
Ầm!
Nắm đấm nện trên mặt bàn, bắn lên vô số tro bụi: “Đáng ghét! Đáng chết! Lại bị hắn lấy đi! Vậy chính là ma khí dễ tới tay nhất, còn là cao cấp!”
Trong mật thất cổ điển thủy tinh, ông lão phù thủy sắc mặt oán hận, tràn ngập vẻ không cam lòng.
“Không chỉ như vậy, hắn còn lấy cả “Cái kia” đi!”
Sắc mặt ông lão biến hóa mấy lần, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
Ông lão mở ra một quyển notebook màu vàng nhạt, ở phía trên lập tức hiện ra rất nhiều địa đồ và điểm đen nhỏ.
“Tìm ra hắn! Giết hắn! Mang tất cả đồ vật về!”
Theo tiếng rít gào của ông lão, từng tia ánh sáng óng ánh từ trong mật thất thủy tinh thoáng hiện, mấy con rối nửa trong suốt đột nhiên mở ra con mắt màu đỏ.
Giống như nghe hiểu lời của ông lão, bọn chúng rất nhanh xông vào hư không, biến mất không thấy nữa.
...
“Xảy ra chuyện gì, đột nhiên có dự cảm không tốt!”
Lôi Lâm cau mày, trên thực tế từ lúc đi ra khỏi con đường Mê Mang, hắn đã có một cảm giác phi thường không thoải mái, giống như có người trong bóng tối nhòm ngó hắn, nhưng lực lượng linh hồn và chíp quét hình rồi lại không phát hiện cái gì.
Mà hiện tại, loại cảm giác không thoải mái này bỗng nhiên tăng lên, thậm chí đã biến thành bất an!
“Loại ác ý tràn ngập ở xung quanh này?” Lôi Lâm nhắm mắt lại, lại rất nhanh mở ra, vào lúc này, tròng mắt của hắn đã biến thành một đôi thụ đồng màu hổ phách, một dây nhỏ đỏ như máu lóe lên.
“Ầm ầm! ! !”
Giống trời long đất lở, lượng lớn vu thuật phù văn lấp loé, hào quang năm màu phóng lên trời, tổ hợp thành một lao tù lớn hàn băng, nhốt Lôi Lâm vào trong.
“Cái gì? Ta rõ ràng không phát động bất kỳ cạm bẫy nào… Trừ phi…”
Lôi Lâm hơi nheo mắt lại, trong loại tình huống này, hắn lại trở nên càng thêm tỉnh táo.
“Ha ha… Ta nắm giữ toàn bộ mật thất trung tâm, ở Tinh Hồng Hồ Nguyệt chính là tồn tại vô địch!”
Mà trong phòng điều khiển trung tâm, trên mặt ông lão phù thủy kia tỏa ánh sáng, trong tay còn cầm lấy một khối đá quý màu đỏ gắn liền với rất nhiều thủy tinh dây nhỏ.
Một chuỗi chỉ lệnh phức tạp thông qua bảo thạch trên tay ông ta không ngừng lan truyền đi.
Răng rắc! Răng rắc! Trong cạm bẫy, vô số hoa tuyết lục giác óng ánh long lanh đột nhiên ngưng tụ, trở thành đao kiếm hàn băng, còn có tấm khiên lưỡi búa, công kích tới Lôi Lâm.
“Khoa Mạc Âm chi lân!” “Huyết diễm!”
Lôi Lâm hơi suy nghĩ, trên người lập tức bị một tầng vảy rắn màu đen bao vây, ngọn lửa màu đỏ ngòm hừng hực đốt cháy, khiến lượng lớn hàn băng trực tiếp hoá khí.
Xì xì! Giống như bị vật gì tác động vào, rất nhiều hàn băng ngưng tụ một hồi, màu xanh lam bên trong càng thêm óng ánh long lanh, tràn ngập ý lạnh thấu xương.
Hàn băng được ánh sáng màu lam bao trùm bị nung đốt trong huyết diễm, rất nhiều hàn khí từ phía trên tản ra, lại đột phá phong tỏa từ huyết diễm, bắn nhanh đến trước mặt Lôi Lâm, bị Lôi Lâm cau mày vung quyền đập nát.
Lưỡi dao hàn băng sắc bén chém tạilên người hắn. Chỉ có thể chém ra từng tia đốm lửa nhỏ, ngay cả năng lượng phòng ngự tầng ngoài cùng cũng không phá được.
“Độ không tuyệt đối!” Con ngươi Lôi Lâm co rụt lại, trên mặt không còn vẻ ung dung lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận