Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1030: Thiên tài (1)

Lôi Lâm nhìn những kiến trúc này, ở trong lòng đột nhiên hiểu ra.
Dòng người trên đường phố rất đông đúc, hầu như các chủng tộc ở trung bộ đại lục đều có thể nhìn thấy ở đây, đồng thời phù thủy không chỉ ăn mặc lễ phục hào hoa phú quý, khi đối nhân xử thế cũng lộ ra phi thường ôn hòa có lễ, tràn ngập khí chất học giả.
” Sau khi tiếp nhận văn minh hun đúc, diện mạo toàn bộ cư dân trong thành thị đều khác biệt. . .”
Lôi Lâm thở dài, e là cũng chỉ có thành Thiên Không được Thiên Không vương tọa che chở mới có thể có tình cảnh làm hắn cảm động như vậy.
Bởi Lôi Lâm thu lại khí tức trên người mình, bởi vậy bây giờ nhìn hắn chỉ như một phù thủy cấp thấp bình thường nhất, mang theo hầu gái của chính mình đi ra dạo phố, không hề thu hút bất kỳ chú ý nào.
Lôi Lâm đi trên đường,hắn nhìn thấy không ít vũ tộc như Vũ Lạc, đa số đều là trang phục người hầu, đi theo sau một phù thủy nào đó.
Nhìn Vũ Lạc một chút, cô gái này có vẻ hơi căng thẳng.
Lôi Lâm lập tức hiểu rõ, thiên phú vũ tộc ở thành Thiên Không không là gì, nếu muốn chân chính cắm rễ ở đây, nhất định phải dựa vào phù thủy, trở thành tôi tớ vẫn tính là kết cục tốt hơn.
Đương nhiên, người tài ba như Vũ Lạc trong vũ tộc sẽ có thân phận càng cao hơn, chẳng qua dù có hư vinh như thế nào thì ở trước mặt chủ nhân vẫn chỉ là hầu gái. Có vẻ hơi bất an, nhìn thấy đồng loại sinh hoạt khó khăn nên có chút bi thương cũng là có thể hiểu được.
Ầm!
Đường phố phía trước đột nhiên nổ tung khiến dòng người đông đúc rơi vào hỗn loạn.
“Hả?” Lôi Lâm thoáng lùi về phía sau mấy bước, Vũ Lạc lại cẩn thận nhìn bốn phía.
“Loại cường độ năng lượng này, không phải chuyên môn tới đối phó ta, xem ra chỉ là ngẫu nhiên gặp chuyện!” Trong lòng Lôi Lâm lạnh nhạt nghĩ, hắn lùi về sau chỉ là vì để tránh phiền phức mà thôi, phất tay để Vũ Lạc có chút sốt sắng lui ra, tình cảnh phía trước lập tức xuất hiện trước mắt Lôi Lâm.
Đó là một đám phù thủy mặc áo bào trắng trên đầu đội vương quan gắn bảo thạch, trong tay cầm loan đao, nổi lên xung đột cùng một đám phù thủy khác.
“Từ sóng năng lượng thì những phù thủy này đạt tới cấp ba đỉnh cao rồi, nhưng thể chất lại cao đến đáng sợ, rất tốt!”
Lôi Lâm liếc mắt đã nhìn thấu hư thực của những phù thủy kia.
Những phù thủy áo bào trắng kia rõ ràng có thể chất hơn người, đi tới như gió. Đặc biệt phù thủy cầm đầu cầm một thanh loan đao trong tay không ngừng vung vẩy, làm cho mấy hắc vu sư đối diện liên tục bại lui.
Đối với những vật có liên quan đến luyện thể, Lôi Lâm đều muốn chiếm được.
“Ở nơi này, loại xung đột này có rất nhiều sao?” Lôi Lâm hỏi Vũ Lạc đứng cạnh.
“Không! Tiểu nhân ở đây mấy chục năm, cũng mới chỉ nhìn thấy ba lần xung đột! Mà đây là lần thứ tư!” Vũ Lạc lắc lắc đầu: ” Hội hiền giả chẳng mấy chốc sẽ có phản ứng!”
“Bọn họ đã đến rồi!” Lôi Lâm nhìn về phía giữa không trung, trong đôi mắt có ý cười.
Ầm! Ngọn lửa màu bạch kim lấp lóe, một đoàn ánh sáng sinh ra, từ trong ánh sáng bước ra một vị phù thủy thiếu niên mặc phù thủy bào màu bạch kim. Người này rất trẻ tuổi, thậm chí trên mặt còn mang theo vẻ trẻ con.
Nhưng ngay khi hắn xuất hiện, sóng năng lượng khủng bố lập tức quét ngang.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hai phe phù thủy trước đó còn đang dây dưa lập tức bay ngược ra ngoài. Quỳ một chân trên đất, khớp xương trên người tên thủ lĩnh kia nổ vang, nhưng vẫn bị áp chế gắt gao, giống một con cóc ghẻ lớn nhào trên mặt đất.
Thần Tinh lĩnh vực! Thần Tinh lĩnh vực hàng thật đúng giá từ trên người phug thuye trẻ tuổi kia tản ra! Người này dĩ nhiên cũng là một vị Thần Tinh! Đồng thời, thành Thiên Không gặp phải chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên lại là điều động Thần Tinh tới trấn áp!
Vèo! Vèo! Vèo! Mà vào lúc này. Càng nhiều phù thủy mặc trang phục riêng của thành Thiên Không cũng chạy tới đây, mỗi một người đều là phù thủy hoá lỏng trở lên. Trên người tràn ngập sát khí thiết huyết và lãnh đạm.
Trên có Thần Tinh áp chế, phía dưới còn có một đội phù thủy tinh nhuệ như thế, hai nhóm người kia lập tức bị giam giữ, thậm chí bị phong ấn thức hải, cúi đầu ủ rũ bị áp giải đi.
“Chà chà! Không hổ là thành Thiên Không! Nội tình thâm hậu, tùy tiện phái ra chính là loại lực lượng tinh nhuệ này!“Trong lòng Lôi Lâm thật sự có chút ước ao.
Mà ánh mắt của hắn lại khiến Vũ Lạc hiểu lầm, nhìn vị đại nhân này quan sát phương hướng những phù thủy kia rời đi, cô ta cho rằng hắn đang quan tâm cách xử trí sau này.
“Bọn họ xong rồi! Dám gây sự ở thành Thiên Không, người của hai bên đều sẽ bị nghiêm trị! Bị đuổi ra ngoài là nhẹ nhất, thậm chí có thể sẽ bị phạt làm khổ dịch. . .”
Vũ Lạc trầm thấp giải thích cho Lôi Lâm.
“Ừm! Vậy bọn hắn là người nào?” Lôi Lâm cũng không hứng thú về kết cục những người này, chân chính làm hắn lưu ý là vu thuật luyện thể mà những phù thủy này triển lộ ra.
Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Lôi Lâm có thể xác định hệ thống luyện thể của đối phương rất hoàn thiện, nếu như có nội dung cấp bậc Thần Tinh, vậy ân hẳn là cũng có hiệu quả nhất định đối với hắn.
“Không biết! Chẳng qua nhìn trang phục của bọn hắn thì hẳn là người của Bắc nguyên hoang mạc!”
Vũ Lạc giải thích cho Lôi Lâm.
Mà vào lúc này, Vũ Lạc đột nhiên cảm thấy trên người lạnh lẽo, cô ta ngạc nhiên nhìn bốn phía một chút, đột nhiên phát hiện điểm khác biêt.
Dưới Thần Tinh lĩnh vực, dù là phù thủy hay cư dân khác, đều nằm phục trên đất không dám lộn xộn, trên thực tế cũng không được nhúc nhích, nhưng cô ta lại giống người không liên quan đứng ở chỗ này, cùng Lôi Lâm lập tức lộ ra vẻ quá mức đột ngột.
“Đây là sức mạnh của đại nhân? Dù sao đại nhân cũng là một vị Thần Tinh đây!” Vũ Lạc ở trong lòng yên lặng nghĩ.
Mà dị dạng bên này cũng rất nhanh sẽ bị phù thủy giữa không trung phát hiện, ngọn lửa màu bạch kim lóe lên, vị thiếu niên Thần Tinh trên mặt còn mang theo vẻ trẻ con kia lại đi tới trước mặt Lôi Lâm.
“Không ngờ ở đây còn có thể nhìn thấy một vị các hạ!“Sau khi nhìn thấy Lôi Lâm, kiêu ngạo trên mặt hắn mới hơi thu lại.
Đồng thời, thiếu niên quay đầu lại nhìn Vũ Lạc một chút: “Ta nhận ra cô! Cô là hầu gái trong biệt thự Ba Phỉ Nhĩ!”
“Đúng! Uy Nhĩ Tư đại nhân!” Vũ Lạc cung kính quỳ xuống: “Vị này chính là quý khách của Ba Phỉ Nhĩ đại nhân, Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ đại nhân đến từ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi!”
Cô ta trước tiên giới thiệu với Uy Nhĩ Tư.
“Hóa ra là anh! Ta nghe nói qua chuyện của anh! Thuật sĩ Khoa Mạc Âm cường đại nhất, thậm chí vừa lên cấp đã đánh giết liệp ma giả Cam Lợi Nhĩ!”
Lôi Lâm có chút bất đắc dĩ, bởi vì cấp Thần Tinh không có tiêu chuẩn phân chia rõ ràng, bởi vậy tiếng tăm và sức chiến đấu của từng người lại trở thành nhân tố chủ yếu tạo thành thực lực.
Mà chiến tích nổi bật nhất của hắn chính là trước đó đã đánh giết liệp ma giả Cam Lợi Nhĩ, càng không biết từ nơi nào bị gắn cho biệt hiệu thuật sĩ Khoa Mạc Âm mạnh nhất từ trước tới nay, khiến hắn không biết nên nói gì.
“Uy Nhĩ Tư đại nhân chưa tới một trăm tuổi đã lên cấp Thần Tinh, cho dù ở toàn bộ lịch sử đại lục cũng có thể xếp vào top một trăm đây!” Trong giọng nói của Vũ Lạc mang theo vẻ sùng bái.
“Không tới một trăm tuổi?” Lôi Lâm có chút hiểu rõ gật gật đầu.
Phù thủy lên cấp đều có tác dụng cố hóa dung mạo nguyên bản, đối phương nhất định là trở thành phù thủy chính thức khi còn rất trẻ, mấy lần lên cấp đều sẽ giữ lại dung mạo lúc đầu, bởi vậy mới có vẻ trẻ con.
“Từ trình độ này thì có lẽ đối phương ở tuổi dậy thì đã trở thành phù thủy chính thức, quả nhiên là thiên tài yêu nghiệt!”
Con ngươi Lôi Lâm có chút co rút lại.
Hắn ở tuổi đó, e là ngay cả phù thủy là gì còn không biết.
“Phải đến trình độ như thế này, ngoại trừ bản thân có tư chất yêu nghiệt ra, phương pháp minh tưởng đỉnh cấp, còn có lượng lớn tài nguyên, danh sư phụ đạo đều là tất yếu! Xem ra sau lưng Uy Nhĩ Tư này thật sự không đơn giản đây!”
Lôi Lâm âm thầm nghĩ, trên mặt lại làm ra vẻ giật mình không thôi: “Uy Nhĩ Tư các hạ thực sự là thiên tài hiếm thấy đại lục! Khiến Thần Tinh bọn ta thẹn thùng. . .”
Dù sao lời khen lại không tốn tiền, hắn chuyên môn dùng lời nói êm tai, quả nhiên khiến trên mặt Uy Nhĩ Tư hiện ra một tia khoe khoang.
Còn mặt mũi gì đó đã sớm bị Lôi Lâm ném đến sau đầu rồi, đối với loại phù thủy có thực lực, có thiên phú, có hậu trường này, nếu như không thể một côn đánh chết, đồng thời tiêu diệt thế lực sau lưng hắn thì cho dù có thù hận cũng không thể biểu lộ ở trên mặt.
Lôi Lâm và đối phương cũng không thù không oán, mà hắn đánh giá thực lực của chính mình, muốn diệt toàn bộ thành Thiên Không e là còn có chút khó khăn, bởi vậy lời hay không cần tiền không ngừng tuôn ra.
Cho dù là lời khen tặng, cũng phải nhìn là người nào tới nói.
Từ nhỏ Uy Nhĩ Tư đã được xem là thiên tài, lời tương tự đã nghe không ít, nhưng lời ca ngợi của Lôi Lâm cũng là một vị Thần Tinh vẫn khiến tâm tình của hắn rất tốt.
“Nơi nào! Hiện tại nếu như ta đối đầu với Cam Lợi Nhĩ, e là vẫn còn có chút miễn cưỡng, đối với Lôi Lâm các hạ, ta vẫn là phi thường khâm phục. . .”
Có lẽ thiên tài đều là cô đơn, từ nhỏ Uy Nhĩ Tư đã không thể bình đẳng nói chuyện với người cùng thế hệ, mà Lôi Lâm tuy rằng lớn tuổi hơn một chút, nhưng miễn cưỡng xem như là cùng thế hệ với hắn, ngoại trừ thuật sĩ ra, ở phương diện dược tề học cũng có tiếng tăm không kém, xem như là quái tài, bởi vậy Uy Nhĩ Tư rất có cảm giác tìm được đồng bọn cùng tuổi, lập tức bắt chuyện cùng Lôi Lâm.
“. . . Ha ha! Đợi chuyện lần này hoàn thành, ta nhất định phải đi chỗ Lôi Lâm anh làm khách!”
Sau đó, Uy Nhĩ Tư chủ động bỏ qua cách xưng hô các hạ, trực tiếp gọi tên Lôi Lâm, đại diện cho quan hệ của hai người càng thêm thân mật.
Uy Nhĩ Tư cùng Lôi Lâm không coi ai ra gì trò chuyện hồi lâu, bất kể là phù thủy trên đất còn là thành viên đội cảnh vệ khác cũng không dám đi tới quấy rầy, chỉ có thể khổ sở đứng ở một bên chờ.
Đương nhiên, bởi tính đặc thù củaThần Tinh lĩnh vực, bọn họ không nghe được Lôi Lâm trò chuyện cụ thể cùng Uy Nhĩ Tư, chỉ là biết vị đại nhân này vẫn luôn lạnh mặt sau khi đi ra dường như có tâm tình rất tốt?
Phù thủy có thể hợp mắt đại nhân vốn rất ít !
Những thành viên đội canh gác này có chút khiếp sợ lén lút liếc nhìn Lôi Lâm một chút, sau đó lại cùng Uy Nhĩ Tư rời đi.
Lôi Lâm vẫn nhìn theo Uy Nhĩ Tư rời đi, sau đó mới dẫn theo Vũ Lạc rời khỏi nơi này, mục đích chủ yếu ngày hôm nay của hắn là đại thư viện mà còn chưa kịp tới đã được xem một hồi xiếc khỉ.
Chờ đến khi thân ảnh Lôi Lâm cũng biến mất, phù thủy ở đây mới mặt mày xám xịt đứng dậy.
Ngày hôm nay vô duyên vô cớ bị chiến đấu ảnh hưởng, đặc biệt sau đó lại rất vô tội bị Thần Tinh lĩnh vực áp chế rất lâu, khiến bọn hắn phi thường chật vật.
Sau đó, một ít quan chức “Khoan thai đến muộn” mới đến thu dọn đường phố, tính toán tổn thất, tất cả đều đâu vào đấy lên.
“Cát Nhĩ!” Uy Nhĩ Tư trở lại văn phòng đã trầm thấp gọi, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo vừa nãy nữa?
“Chủ nhân!” Một cái bóng màu đen vô thanh vô tức từ sàn nhà nổi lên.
“Đi thăm dò! Là ai ra lệnh khiến đường Phiêu Vũ xảy ra sự cố, lại đúng lúc đến phiên ta điều động?“Trong giọng nói của Uy Nhĩ Tư mang theo khí lạnh, trên mặt đẩy vẻ khôn khé.
“Tuân mệnh!” Cái bóng màu đen đồng ý, lại vô thanh vô tức lùi ra.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình Uy Nhĩ Tư, hắn mới cau mày, nhớ lại chuyện ngày hôm nay một lần, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng: “Lại dám lấy ta làm mũi thương? Rất tốt! Rất tốt!”
Có thể lên cấp Thần Tinh, có mấy ai là kẻ ngu si? Cho dù bề ngoài trẻ tuổi như thế nào đi nữa, thậm chí giống một đứa bé, nhưng Uy Nhĩ Tư cũng đã sống gần như một trăm năm, chuyện nên hiểu đều đã hiểu.
Chỉ vì một chút hư danh mà trêu chọc một phù thủy Thần Tinh cường đại? Hắn còn lâu mới làm chuyện ngu xuẩn này, cho dù hắn có hậu trường có thể ngăn chặn lại hậu quả, nhưng hao tổn không đáng kể tóm lại có thể tránh thì tránh vẫn tốt hơn.
” Lôi Lâm thuật sĩ gặp ngày hôm nay cũng phi thường thú vị đấy! Giống như ta, không bị chút hư danh ràng buộc, rất tốt! Rất thú vị!” Thông qua chuyện ngày hôm nay, Uy Nhĩ Tư lại có hảo cảm với Lôi Lâm.
Đồng thời, bây giờ hắn lại tràn ngập cừu hận đối với kẻ bố trí ở phía sau kia.
“Hay là do ta khiêm tốn quá lâu, mới khiến một só kẻ cảm thấy ta dễ lợi dụng tới. . .”
Uy Nhĩ Tư trầm mặc một hồi lâu, mới tự lẩm bẩm, mà sau tiếng lẩm bẩm này, nhiệt độ trong phòng làm việc lập tức hạ thấp mấy chục độ, giống như chớp mắt một cái đã tiến vào thế giới băng tuyết. . .
Lôi Lâm dĩ nhiên không biết những chuyện này, bây giờ hắn đang để Vũ Lạc dẫn đường đi tới đại thư viện.
“Chân lý tức là mệnh!” ” Con đường truy tìm tri thức, cần lấy sức mạnh làm nền tảng!”
Lúc này Lôi Lâm đang đứng trước một dãy cung điện kéo dài liên miên, nhìn vô số tượng điêu khắc mà lặng lẽ không nói.
Những pho tượng này đều dùng tỉ lệ chân thực nhất để tạo thành, khiến Lôi Lâm thậm chí có thể nhìn rõ mỗi một cọng lông trên người bọn họ, phi thường sống động.
Mà trên bê đặt pho tượng còn khắc rõ thời gian cụ thể, danh ngôn và công lao của những nhân vật pho tượng này.
Đọc xong danh ngôn ở giữa, Lôi Lâm đưa mắt chuyển đến nhìn hàng thời gian: “Y Lợi Tư Minh! Năm 1327 lịch đại lục? ? ?”
“Chỉ có ngày sinh ra, không có ngày tử vong. Lẽ nào vị này sống quá năm ngàn năm?”
Lôi Lâm hơi kinh ngạc mà nhìn pho tượng này, pho tượng là một ông lão hiền lành, chòm râu trắng bay bay trước ngực, sau gọng kính là một đôi mắt tràn ngập trí tuệ.
“Đây là đại hiền giả Y Lợi Tư Minh các hạ, đại thành chủ của thành Thiên Không, phù thủy Hi Nhật cấp sáu, hiện nay không rõ tung tích, nhưng rất nhiều đại nhân đều tin tưởng ngài ấy còn vẫn tồn tại, thậm chí là ở thế giới khác bắt đầu mạo hiểm mới. . .”
Vũ Lạc giải thích cho Lôi Lâm, trong đôi mắt tràn ngập vẻ sùng bái.
“Ừm!” Đối với tư liệu về vị đại hiền giả này, trước đó Lôi Lâm cũng từng thấy một ít thông tin. Nhưng đều là thần thoại và truyền thuyết, không có chi tiết như thông tin khắc trên bệ pho tượng.
Hắn rất hứng thú đi xung quanh các pho tượng ở đây, phát hiện có thể được dựng ở nơi này, ít nhất đều là phù thủy Thần Tinh, học giả có cống hiến lớn đối với thành Thiên Không hoặc là toàn bộ phù thủy giới.
Mà còn có một phần nhỏ phù thủy giống Y Lợi Tư Minh kia, chỉ có thời gian sinh ra, không có thời gian tử vong.
Điều này đại diện là bọn họ còn có khả năng vẫn tồn tại trên thế giới, cho dù là dị thế giới hoặc là ở trong một trận pháp thượng cổ nào đó, nhưng một khi cùng xuất hiện, đại biểu sức mạnh đủ để khiến cả trung bộ đại lục phải run rẩy.
“Không có các tiên hiền cống hiến thì sẽ không có phù thủy hiện tại!”
Vẻ mặt Lôi Lâm nghiêm túc, khom người vái đông đảo pho tượng: ” Sự nghiệp mà các vị chưa hoàn thành, cùng với tiếc nuối, cuối cùng sẽ do Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ ta hoàn thành!”
Đương nhiên, lời này chỉ có thể nói một chút ở trong lòng, nếu như bị Vũ Lạc nghe được, thì sẽ rất phiền phức.
Tuy rằng khắp nơi trên phù thủy đại lục đều có phù thủy tràn ngập dã tâm, nhưng ngông cuồng như Lôi Lâm thì gần như không tồn tại.
“Đại nhân! Nơi này chính là lối vào đại thư viện! Tàng thư ở thành Thiên Không luôn mở ra với bất kỳ phù thủy nào! Không có hạn chế!”
Chờ hắn cúi chào xong, Vũ Lạc mang Lôi Lâm đi vào cửa thư viện lớn giống thần miếu Hy Lạp cổ vậy.
Khiến Lôi Lâm kinh ngạc chính là lối vào thư viện không có cánh cửa, cũng không có người trông coi, chính là mở rộng mặc người ra vào như thế.
Gợn sóng thuật ánh sáng vĩnh hằng từ bên trong bắn ra, tia sáng ôn hòa làm người đi vào cảm thấy phi thường thoải mái.
Mà thỉnh thoảng còn có một số phù thủy đi qua bên người từ Lôi Lâm, tuy rằng số lượng người không ít, nhưng vẫn luôn duy trì yên tĩnh.
“Toàn bộ đại thư viện đều được xây dựng trên một vu trận lớn, do một trận linh đã sinh ra linh trí trông giữ, thực hành toàn bộ quản lý trí năng hóa, không có bất kỳ thủ vệ nào, nhưng chưa từng xảy ra sự cố gì!”
Vũ Lạc nhỏ giọng, nhẹ nhàng giải thích cho Lôi Lâm.
“Chưa từng xảy ra sự cố?” Lôi Lâm gật đậu, như thế biểu thị cho vu trận to lớn này ngoại trừ công hiệu cơ bản nhất là chống bụi, phòng ẩm, phòng cháy, còn có lực lượng bảo vệ mạnh mẽ hơn.
“Đúng! Căn cứ vào lời đồn, vu trận bảo vệ đại thư viện thậm chí có thể giam cầm cả Thần Tinh. . .” Lúc nói chuyện cô ta có chút thấp thỏm, còn lén lút nhìn Lôi Lâm một chút, hiển nhiên là sợ sệt hắn tức giận, nhưng sắc mặt Lôi Lâm vẫn bình tĩnh, khiến Vũ Lạc không nhìn ra hỉ nộ.
“Rất tốt! Ta càng chờ mong về lượng tư liệu ở nơi này!”
Do trận linh trông giữ, e là ower bất kỳ ngóc ngách nào trong đại thư viện đều sẽ bị quản chế, hơn nữa sức mạnh đủ để trấn áp Thần Tinh, cho dù xảy ra sự cố gì, cũng sẽ có phù thủy trong Thành Thiên Không nhanh chóng đến tiếp viện, đại diện cho phòng ngự nơi này không thể phá và lượng lớn tư liệu quý trọng.
Sau khi đi vào cửa lớn, là một phòng lớn sáng sủa hầu như có thể chứa hơn ngàn người mà không có vẻ chen chúc, ở trung tâm còn có mấy trăm máy kết nối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận