Vu Giới Thuật Sĩ
Chương 565: Hơi thở băng bích hạt (2)
Lôi Lâm có chút không nói gì, chẳng qua đây cũng là thái độ bình thường của các phù thủy, trong tình huống sinh mệnh dài lâu, bọn họ luôn yêu thích sau khi thí nghiệm và tiến tu sẽ tìm cho mình các lạc thú khác.
Yêu thích sưu tập một loại vật đặc thù nào đó là sở thích phi thường thông thường và an toàn, mà một ít hắc vu sư thậm chí sẽ trở nên điên cuồng, từ đây nhiễm phải các loại sợ thích kỳ quái thậm chí máu tanh, cuối cùng hại người hại mình.
“Vậy thì thật quá đáng tiếc, chẳng qua một ngày nào đó ta sẽ giúp nó tìm ra chủ nhân chân chính!” Vị thân sĩ này có vẻ hơi tiếc nuối, lại vừa thở phào nhẹ nhõm: “Đến nào! Vì đồ cất yêu thích của ta vẫn còn có thể cất giấu một quãng thời gian, cụng ly!”
“Cụng ly!” Lôi Lâm lén lút liếc mắt, nhưng vẫn phải cầm lấy một ly nước trái cây màu da cam, cụng ly với trung niên thân sĩ, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Đặc biệt như vị phù thủy thân sĩ này ở trên giao dịch hội tuy rằng cũng có, nhưng tóm lại vẫn có cực kì ít, tuyệt đại đa số phù thủy vẫn đứng đắn làm trao đổi, có người tỏ rõ muốn đổi một loại vật phẩm hoặc là tư liệu nào đó, mà đa số lại tiếp thu dùng ma thạch giao dịch.
Ở Ám Cực Vực, ma thạch cũng là tiền tệ thông dụng giữa các phù thủy.
Mà Lôi Lâm lại lợi dụng ma thạch tinh hoa mua mấy tài nguyên quý giá chỉ có ở Ám Cực Vực, chuẩn bị trở về lại cẩn thận nghiên cứu một chút.
Bởi vì lo lắng ma thạch giữa hai bên có thể khác biệt, bởi vậy Lôi Lâm đã lần thứ hai tinh luyện toàn bộ ma thạch cùng tinh tạp hắn mang từ Nam Hải bờ đến một lần, đã biến thành ma thạch tinh túy tinh khiết nhất.
Loại ma thạch tinh thể này chính là Lôi Lâm dùng để mở ra truyền tống vu trận thượng cổ, bởi vì trải qua nhiều lần tinh luyện nên đã không thấy được bất kỳ đặc thù nào ở Nam Hải bờ.
Cũng giống như là kim tệ, hoa văn trên kim tệ ở Nam Hải bờ và kim tệ ở Ám Cực Vực tự nhiên không giống nhau, nhưng Lôi Lâm đã tinh luyện lại tất cả, biến thành kim khối, bất kỳ người nào cũng không phân biệt được.
“Ồ?”
Lôi Lâm đang đi dạo quanh, thỉnh thoảng quan sát các phù thủy khác cò kè mặc cả và giao dịch, yên lặng quan sát cùng học tập, mà ngay lúc này, một vật nào đó đặt trên bàn vật đã thu hút sự chú ý của hắn.
“Đây là cái gì?”
Lôi Lâm cầm lấy một vật như băng phiến đặt trên bàn, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.
Mảnh băng phiến này được hoàn chỉnh bảo tồn trong một hộp ngọc bích, nhìn phi thường quý giá.
Nhưng những điểm này đều không phải điểm khiến Lôi Lâm chú ý trọng điểm.
Sau khi đi qua nơi này, hắn cảm giác được huyết mạch của mình hơi động, giống như cảm ứng được món đồ gì, mà đầu nguồn chính là đến từ trên khối băng phiến này.
Mà hiện tại khi hai tay Lôi Lâm cầm lấy khối băng phiến này, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Xì xì! Một luồng sương mù màu trắng từ băng phiến tản ra, rất nhanh đã ngưng kết thành một tầng sương trắng, làm đốt ngón tay của Lôi Lâm đóng băng.
Trình độ đóng bang như thế này tự nhiên không làm gì được Lôi Lâm, nhưng Lôi Lâm lại vui mừng phát hiện, khi loại hàn khí này tập kích, Khoa Mạc Âm huyết mạch trong cơ thể hắn cũng xảy ra biến hóa kỳ dị, những tâm tình phức tạp vẫn đang không ngừng xung kích tâm linh của hắn trong nháy mắt đều ngừng lại, trong thân thể biến thành một mảnh lạnh lẽo, vô cùng thoải mái.
“Cảm giác này giống như một người đang giận dữ ngút trời bị hắt một chậu nước lạnh! Thực là thoải mái!”
Lôi Lâm thầm thở dài ở trong lòng.
Tâm tình hóa huyết mạch của thuật sĩ đã quấy nhiễu hắn một thời gian dài, tuy rằng chíp đã dựa vào nghiên cứu bút ký cùng phương pháp phối chế yên tĩnh thuốc mà Thâm Hồng Đại phù thủy để lại, bố trí ra càng cao cấp hơn thuốc yên tĩnh, nhưng tóm lại chỉ có thể ức chế, không thể trừ tận gốc tâm tình tiêu cực của thuật sĩ .
Mà hiện tại, loại băng phiến trên tay Lôi Lâm này lại để hắn nhìn thấy hi vọng!
“Mình có cảm giác chút đồ trên tay này ít nhất có thể áp chế tâm tình tiêu cực của mình ròng rã một năm! Mà nếu như tìm được càng nhiều tài liệu tương tự thì vấn đề tâm tình hóa của thuật sĩ có thể giải trừ!”
Đáy mắt Lôi Lâm lóe lên ý mừng, rồi lại bị hắn ẩn giấu đi.
Trước khi không biết rõ tên gọi và lai lịch của loại băng phiến này, hắn cũng không muốn bại lộ quá nhiều đồ vật.
“Đây là kết tinh hơi thở của băng bích hạt! Băng bích hạt là sinh vật hàn băng đặc hữu sống trong hang động, hơi thở của nó có tác dụng xúc tiến đối với rất nhiều phương pháp minh tưởng cao cấp hệ hàn băng, giá năm mươi vạn ma thạch hoặc là tài nguyên giá trị tương đương. . .”
Ở trước mặt Lôi Lâm là một vị nữ phù thủy phi thường đẹp.
Cô mặc trường bào màu tím, áo choàng rộng lớn thoải mái cũng không thể che lấp vóc người tươi đẹp của cô, trái lại càng làm người say mê, mái tóc màu tím chẳng khác nào thác nước chảy xuôi xuống, trên mặt tinh xảo mang theo ý cười khôn khéo.
Luận sắc đẹp đủ thì nữ phù thủy này có thể xếp vào mười vị trí đầu trong những người phụ nữ mà Lôi Lâm từng nhìn thấy, đồng thời sự thông minh tháo vát còn vượt qua.
“Ta đang nghiên cứu một hạng cần đại lượng loại tài nguyên này, cô có thể mang ta đi hang động Hàn Băng sao? Hoặc là, ta có thể thu mua lượng lớn loại vật liệu này. . .”
Từ trong nụ cười của đối phương, Lôi Lâm biết nữ phụ thủy này đã nhìn thấu nhu cầu cần thiết của mình đối với kết tinh hơi thở của băng bích hạt nên cũng là thản nhiên thừa nhận.
Lôi Lâm thu hồi hơi thở băng bích hạt trên tay, không có dự định trả lại.
“Chỉ là một hạng nghiên cứu sao?”
Tử trên mặt nữ phù thuỷ kia lộ ra một nụ cười cân nhắc, ma thạch kết tinh trên bàn tự động bay lên lòng bàn tay, biến thành ra màu đen tua rua.
Mà Lôi Lâm lại không chút cảm nhìn thẳng vào mắt cô, giống như những lời mình nói đều là sự thực.
“Được rồi!” Nữ phù thuỷ ưu nhã duỗi ngón tay mà móng tay sơn chất lỏng hoa thủy tiên màu đỏ, cất ma thạch kết tinh vào lồng ngực.
“Ta tên là Hi Lâm! Chuyện liên quan tới băng bích hạt, sau đó cậu có thể liên hệ với ta! Đây là bí pháp dấu ấn của ta!”
Vừa nói, cô vừa giao một bí pháp dấu ấn kiểu dáng như hoa thủy tiên màu tím cho Lôi Lâm.
Lôi Lâm gật gật đầu, rời khỏi nơi này, mà lập tức lại có một phù thủy mập mạp khác đi tới, nhiệt tình bắt chuyện cùng Hi Lâm.
“Lôi Lâm! Bạn của ta, sao cậu lại chạy đến đây rồi?”
Mà vào lúc này, Tây Cách Phất Lý Đức cũng dạo chơi đến nơi này.
“Ông đến rất đúng lúc, biết nữ phù thuỷ có mái tóc màu tím kia là ai sao?” Lôi Lâm chỉ chỉ nữ phù thuỷ đang chuyện trò vui vẻ cùng phù thủy mập mạp, thỉnh thoảng còn che miệng cười duyên.
“Ồ! Đó là Hi Lâm! Một người thừa kế học phái loại nhỏ. Tuy rằng thực lực của học phái kia không ra sao, nhưng cô ấy là mỹ nhân nổi danh đô thành đông vực đây! Chẳng qua nghe nói cô nàng này phi thường khôn khéo, rất nhiều phù thủy trong lòng mang ý đồ xấu đều từng chịu thiệt thòi nho nhỏ ở trên tay cô nàng, không phải người dễ trêu. . .”
Tây Cách Phất Lý Đức nhìn Lôi Lâm một chút, khóe miệng đột nhiên cong lên: “Làm sao? Có hứng thú à?”
“Không! Chỉ là hỏi thăm qua lại sau khi giao dịch mà thôi!”
Lôi Lâm nghe Tây Cách Phất Lý Đức giảng giải xong, càng ngày càng khẳng định nữ phù thuỷ tên là Hi Lâm kia không phải một nhân vật đơn giản, tay cầm hộp không khỏi nắm thật chặt.
Nhưng kết tinh hơi thở băng bích hạt liên quan đến con đường thuật sĩ của hắn, tuyệt đối không thể bỏ qua.
“Xem ra, nhất định phải cẩn thận chơi một chút cùng tiểu hồ ly này!”
Lôi Lâm liếc mắt nhìn nữ phù thuỷ Hi Lâm một cái. Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
. . .
Đô thành đông vực, trong biệt thự mà Lôi Lâm mua.
Sau khi Duy Lâm không chào mà đi, trong biệt thự to lớn cũng chỉ có một mình Lôi Lâm ở lại. Hắn lại chưa mua người hầu gì nên có vẻ hơi quạnh quẽ.
Mà lúc này trong phòng dưới đất dưới biệt thự lúc đầu lại bị Lôi Lâm mở ra một hang động bí mật.
Cuối hang động là một không gian rộng rãi, ở vị trí trung tâm bày ra một bàn thí nghiệm kim loại màu trắng bạc, bên trên còn có một số máy móc pha lê, những thứ này đều là đồ vật Lôi Lâm thông qua mua bán rồi mang theo.
“Một vật thật kỳ dị!”
Lúc này Lôi Lâm đang dùng một cái kẹp màu bạc kẹp lấy kết tinh hơi thở băng bích hạt ở trạng thái băng phiến màu trắng, trong đôi mắt lóe lên hào quang màu xanh lam.
Dưới sự phụ trợ kính hiển vi cấp độ nguyên tử của chíp, mặt ngoài băng phiến bị không ngừng phóng to. Cuối cùng hiện ra một phù văn kiểu dáng hình lục giác kỳ dị.
Mà một luồng năng lượng âm hàn từ phù văn hình lục giác này không ngừng xoay tròn, từ trên kết tinh hơi thở kia không ngừng tản ra ngoài.
“Keng! Phân tích thành phần kết tinh hơi thở băng bích hạt xong, chuyển thành đồ phổ! Thành lập mô hình giả lập, chuẩn bị xong thí nghiệm huyết mạch!”
Lập tức, chíp ở trong đầu Lôi Lâm trực tiếp bao cáo.
“Bắt đầu đi!” Lôi Lâm thở ra một hơi dài.
“Nhận được trao quyền, bắt đầu mô phỏng thí nghiệm huyết mạch!” Chíp nhanh chóng khởi động, mà con mắt Lôi Lâm rơi vào mê man, giống như đã đi tới một vùng không gian khác, nhìn thấy một mô hình thân thể nửa trong suốt, bên trong thân thể có dòng máu màu tím đỏ đang chảy.
“Truyền hơi thở băng bích hạt vào!” Theo âm thanh của chíp, hai kim tiêm dài bằng kim loại đâm vào từ vai mô hình thân thể người kia. Dựa vào mức độ biến hóa, chuyển một loại chất lỏng màu trắng kỳ dị vào thân thể.
Rầm! Giống chảo dầu đang sôi gặp phải nước lạnh, loại hơi thở băng bích hạt này vừa truyền vào vật thí nghiệm, lập tức gây ra phản ứng kịch liệt.
Toàn bộ thân thể thí nghiệm bắt đầu rung lên, mà thân thể thí nghiệm bắt đầu vặn vẹo, hầu như vặn thành bánh quai chèo.
” Tốc độ máu chảy của vật thí nghiệm tăng lên, huyết áp tăng lên cao, gánh nặng thân thể tăng thêm năm lần!”
Chíp thỉnh thoảng truyền ra một số liệu mới nhất đến trước mắt Lôi Lâm.
“Bắt đầu phóng xạ ra hạt năng lượng căn bản! Duy trì hệ thống sinh mệnh ổn định!” Lôi Lâm lần thứ hai ra lệnh.
Sau đó, ánh sáng màu đen đại diện cho hạt năng lượng căn bản hệ âm u bắt đầu từ thân thể mô hình thí nghiệm tản ra, mà dưới vầng sáng màu đen này chiếu rọi. Thân thể thí nghiệm bắt đầu dần dần ổn định lại.
Đến cuối cùng, vật thí nghiệm đã hoàn toàn khôi phục dáng vẻ trước kia. Dòng máu tím đỏ trong thân thể không ngừng chảy, giống rượu đựng trong chén thủy tinh trong suốt.
Chỉ là màu sắc có vẻ càng u ám thâm thúy.
“Thí nghiệm tâm tình hóa huyết mạch thuật sĩ thành công! Dự đoán có thể áp chế gợn sóng tâm tình hóa của chủ thể: 345 ngày 13 giờ!” Chíp cũng đưa ra trả lời chắc chắn.
“Nếu như dùng liều lượng cao, có thể giải quyết triệt để hậu hoạn hay không?” Lôi Lâm lại hỏi.
“Không đủ tư liệu cụ thể, bắt đầu thành lập thí nghiệm suy đoán. . .” Chíp lần thứ hai rơi vào tính toán.
Mà lần này, qua năm phút đồng hồ chip mới trả lời: “Tỷ lệ thành công 67%, cần kết tinh hơi thở băng bích đẳng cấp cao hơn hạt!”
“Quả thế! Loại hơi thở băng bích hạt này thật sự có thể giải quyết vấn đề tâm tình hóa cho thuật sĩ!”
Trong đôi mắt Lôi Lâm lóe qua vẻ vui mừng.
Huyết mạch thuật sĩ thời thượng cổ tuy rằng có thân thể mạnh mẽ cùng với năng lực thi pháp, nhưng muốn lên cấp cũng phi thường gian nan.
Mà những lý dó này không phải nguyên nhân chủ yếu nhất dẫn đến thuật sĩ truyền thừa dần biến mất!
Bởi thu được huyết mạch mạnh mẽ thời thượng cổ, nên sự điên cuồng ẩn giấu vô cùng sâu trong gien, cảm xúc của sinh vật săn mồi khủng bố thời thượng cổ cũng sẽ bị thuật sĩ kế thừa.
Cũng chính vì như thế, các thuật sĩ thường thường có tính khí táo bạo, cực kỳ dễ tức giận, trong phù thủy giới thì đây hầu như là điểm trí mạng!
Dù nắm giữ lực lượng mạnh đến đâu, nếu như ngay cả tâm tình của chính mình cũng không thể khống chế như vậy còn có ích lợi gì đây?
Bởi vậy, phù thủy lý trí bình tĩnh có thể một đường truyền thừa xuống, nhưng nhóm thuật sĩ từ lâu đã biến mất ở Nam Hải bờ cùng Ám Cực Vực, hoặc có lẽ chỉ có một chút dấu vết ở trung bộ đại lục rộng lớn nhất.
“Băng bích hạt!”
Lôi Lâm nhanh chóng điều ra tư liệu về loại sinh vật này.
Sau khi biết được cái tên cụ thể của loại kết tinh này, Lôi Lâm bắt đầu thu thập tin tức có liên quan hệ đến loại sinh vật này như tập tính, địa điểm sinh tồn, còn có thực lực cụ thể.
“Băng bích hạt, sinh vật biến dị năng lượng cao, tới khi thành niên có thực lực tầm phù thủy cấp một, chỉ có trong hang động hàn băng! Nghe đồn là sinh vật đến từ dị thế giới nào đó thời thượng cổ, sau khi tiến vào Ám Cực Vực lại phát sinh biến dị, chỉ có lam tinh thạch đặc biệt trong hang động hàn băng phóng xạ, mới có thể bảo đảm cho bọn chúng sinh tồn cùng năng lực sinh sản, kết tinh hơi thở của chúng có hiệu quả thúc đẩy đối với một số phương pháp minh tưởng cao cấp. . .”
Đây chính là tư liệu tổng hợp mà Lôi Lâm thu thập được, phi thường giản lược.
Đồng thời, tài nguyên trong hang động hàn băng dường như cũng bị mấy học phái liên hợp khống chế, cùng khai phá, nếu như một người ngoài như Lôi Lâm muốn đi vào cũng là phi thường phiền phức.
“Chẳng qua, hơi thở băng bích hạt là vật mình bắt buộc phải có!” Trong măt Lôi Lâm bùng lên hỏa diễm hừng hực: “Dù vì thế mà long trời lở đất cũng là thề không bỏ qua!”
Đồ vật có thể khắc chế tâm tình hóa huyết mạch của thuật sĩ thực sự quá hiếm thấy, nhiều thuật sĩ thượng cổ như vậy đều không thể tìm ra phương pháp đơn giản hữu hiệu, chỉ có thể khổ sở áp chế. Nếu không phải Lôi Lâm có chíp và huyết mạch nhắc nhở, cũng không thể dễ dàng phát hiện ra tác dụng của băng bích hạt như vậy!
Loại phương thức tìm vận may này, Lôi Lâm cảm thấy mình không thể gặp lần hai!
“Chẳng qua, loại hiệu quả áp chế của hơi thở băng bích hạt này e rằng không phải nhằm vào tất cả huyết mạch của thuật sĩ, thậm chí đối với thuật sĩ có huyết mạch Khoa Mạc Âm cự xà cũng không nhất định hữu hiệu, mà là chíp nhằm vào thể chất của mình mà phát hiện ra một loại tài nguyên riêng biệt!”
Sắc mặt Lôi Lâm có chút nghiêm nghị.
Bênh tâm tình hóa huyết mạch của thuật sĩ căn bản cũng không có thuốc đặc trị, đồng thời, bởi đầu nguồn huyết mạch vốn không giống nhau, thậm chí bản thân phù thủy là những cá thể đặc biệt, Lôi Lâm cũng không dám hoàn toàn bảo đảm đối với hiệu quả của hơi thở băng bích hạt.
Có khả năng rất lớn chính là hơi thở băng bích hạt hữu dụng đối với hắn, nhưng đối với một thuật sĩ có huyết mạch Khoa Mạc Âm cự xà khác lại hoàn toàn không có hiệu quả.
Cũng chỉ có thể nói, loại sinh vật biến dị từ dị thế giới sản sinh ra đặc tính này, vừa vặn có hiệu quả trị liệu đối với tâm tình hóa của Lôi Lâm!
Chẳng qua, thuật sĩ suy vong hay hưng thịnh đều không liên quan tới Lôi Lâm! Hắn chỉ cần biết một chuyện là loại kết tinh hơi thở băng bích hạt này hữu dụng đối với hắn, đồng thời hắn cần chiếm được càng nhiều, phẩm chất càng tốt hơn đã đủ rồi! ! !
“Muốn mưu tính chuyện này! Mình cần có bộ não luôn luôn giữ tỉnh táo!”
Lôi Lâm nhìn băng phiến trên kẹp một chút.
“Trải qua chíp đo lường, loại hơi thở này tuy rằng có thể áp chế tâm tình hóa của mình, duy trì đại não tỉnh táo trong thời gian một năm, nhưng cũng có một chút di chứng về sau, nhất định phải thông qua thuốc mới loại trừ hết!”
Điểm ấy đương nhiên không làm khó được Lôi Lâm, sau khi ở Hoa Viên Bốn Mùa nhiều như vậy năm, Lôi Lâm đã xa hoàn toàn không phải dược tề đại sư vừa lên cấp lúc trước.
Hoa Viên Bốn Mùa không hổ là thế lực cỡ lớn nổi danh về luyện thuốc, việc thu gom số liệu thí nghiệm có liên quan tới các loại thuốc cùng phương thuốc thượng cổ đều rất phong phú, mà điều kiện cùng nguyên liệu cho các loại thí nghiệm cũng tương đối nhiều.
Lôi Lâm tự nhiên như khối bọt biển tham lam rút lấy tri thức ở Hoa Viên Bốn Mùa, đồng thời không ngừng bố trí thuốc luyện tập.
Thông qua vô số trao đổi và thí nghiệm, khi rời đi Hoa Viên Bốn Mùa, tuy rằng Lôi Lâm vẫn giấu dốt, không để người ta biết trình độ dược tề học chân chính, nhưng theo hắn tính toán thì hắn đã xa đạo sư Quả Pháp Đặc lúc trước, đã tiến vào mức độ tông sư!
Tông sư! Đó là mức độ khi luyện chế thuốc cao đẳng có tỷ lệ thành công không kém ba phần mười, đồng thời có thể độc lập sáng tao ra thuốc kiểu mới!
Lôi Lâm đương nhiên không dám bạo lộ ra tài nghệ thật sự của chính mình.
Hắn lấy tuổi này đã thăng cấp lên cấp hai cũng đã là việc phi thường kinh thế hãi tục, nếu như còn bộc lộ ra tài năng luyện thuốc cấp tông sư kinh người thì hắn không phải thiên tài gì! Mà là quái vật!
Dược tề sư tiến bộ không phải dựa vào lý luận nghiên cứu là được, nhất định phải tiến hành lượng lớn thí nghiệm thực tế, tiêu hao lượng lớn tài nguyên, mới có thể không ngừng tích lũy kinh nghiệm, thu được tiến bộ.
Dù Lôi Lâm là thiên tài như thế nào đi nữa, cũng không thể vô thanh vô tức trở thành tông sư luyện thuốc.
Đến thời điểm bị đông đảo phù thủy truy tra, sự tồn tại của chíp khó tránh khỏi sẽ lộ ra ánh sáng!
Cũng chính vì như thế, Lôi Lâm vẫn luôn ẩn giấu cảnh giới luyện thuốc của chính mình.
Mà tiêu chí quan trọng nhất của tông sư luyện thuốc chính là đổi mới! Có thể dựa vào vào tri thức phong phú và kinh nghiệm tích lũy của bọn họ để tiến hành thay đổi với phương thuốc lúc đầu, tỷ lệ thành công còn phi thường cao.
Dựa vào trình độ hiện tại của Lôi Lâm, hắn chỉ suy nghĩ một chút đã nghĩ ra mấy phương thuốc để loại bỏ di chứng về sau sau khi dùng kết tinh hơi thở băng bích hạt.
“Ừm! Nếu muốn triệt để loại trừ di chứng của hơi thở băng bích hạt, cần nọc độc tiễn ếch, phẩn thạch màu đỏ, hơn nữa trứng của hắc sơn dương, tiến hành trung hoà. . .”
Cuối cùng Lôi Lâm chọn lựa một phương án: “Đúng lúc những vật cần thiết này mình đều thu thập một phần!”
Sau đó hắn bắt đầu căng thẳng luyện chế thuốc.
Kết tinh hơi thở băng bích hạt liên quan đến việc hắn tiêu trừ di chứng huyết mạch, hắn không thể không cẩn thận.
. . .
Hai ngày sau, Lôi Lâm mới từ phòng thí nghiệm đi ra.
Chỉ là lúc này hắn có một điểm mơ hồ không giống lúc trước, khí chất trên người càng thêm lạnh lẽo, cho người ta một loại cảm giác người sống chớ tới gần. Đồng thời da dẻ cũng biến thành càng thêm trắng sáng, chẳng khác nào ánh sáng lộng lẫy trên ngọc thạch không ngừng lưu chuyển.
Trên mái tóc màu đen mơ hồ phân tán ra từng điểm sương lạnh khiến nhiệt độ chung quanh cũng hạ thấp mấy độ.
Sau khi luyện chế được thuốc, Lôi Lâm lập tức không thể chờ đợi lập tức sử dụng, thành công đem áp chế tâm tình hóa từ huyết mạch trong cơ thể.
Chíp đã đưa ra câu trả lời chắc chắn, thuốc này có tác dụng trong một đoạn thời gian, cho dù mỗi ngày Lôi Lâm huyết chiến cũng sẽ không kích thích huyết mạch bạo phát, ảnh hưởng tới lý trí phán đoán của hắn.
Mà hiện tại Lôi Lâm mới có lòng tin đi đoạt kết tinh hơi thở băng bích hạt này.
“Tây Cách Phất Lý Đức sao! Lần trước ta nhờ ông thu thập tin tức liên quan đến học phái sau lưng Hi Lâm, có kết quả gì sao?”
“Hi Lâm! Hiện tại ta có thời gian, nói địa điểm đi! Chúng ta có thể đàm luận về băng bích hạt!”
Chuyện thứ nhất Lôi Lâm làm sau khi đi ra chính là thông qua bí pháp dấu ấn để gửi hai tin.
Mấy phút sau, hắn thu được câu trả lời chắc chắn, một dấu ấn cánh tay người máy màu vàng đất trước tiên từ bí pháp liên lạc sáng lên.
“Lần trước ta đã thu thập được một phần rồi, hơn nữa thù lao cậu đưa ra phi thường phong phú, hiện tại đã thăm dò rõ ràng tình huống cơ bản của học phái kia, sẽ lập tức truyền cho cậu!”
Tây Cách Phất Lý Đức mang đến cho Lôi Lâm một tin tức tốt.
“Cảm ơn! Sau đó ta sẽ đến thăm!” Lôi Lâm nở nụ cười.
Mà so với Tây Cách Phất Lý Đức, câu trả lời của Hi Lâm lại vô cùng đơn giản, chỉ có thời gian cùng địa điểm cụ thể, việc khác đều từ chối phải đợi đến nơi mới có thể nói chuyện.
“Một phụ nữa khôn khéo!” Lôi Lâm đưa ra đánh giá: “Chính là hi vọng không cần kéo chính cô rơi vào hố này!”
. . .
“Chính là chỗ này!” Lôi Lâm đi tới trước cửa một hội sở ở đô thành đông vực.
Kiến trúc nơi này đã thay đổi phong cách cố gắng phòng ngự ở thế giới dưới nền đất. Ngược lại phi thường tráng lệ, hơn nữa vì theo đuổi mỹ quan cùng trang nhã mà bố trí rất nhiều thực vật hoa cỏ, khiến sức phòng ngự suy yếu đến cực hạn.
Loại phong cách khác biệt này còn có các hạng hưởng thụ đỉnh cấp bên trong khiến các đại quý tộc ở trong đô thành đông vực đổ xô tới, nhưng nơi này thực hành chế độ hội viên nghiêm ngặt, mỗi ngày chỉ chiêu đãi một số lương khách mời, đồng thời hậu trường phía sau cũng phi thường cứng rắn, sau khi cự tuyệt yêu cầu của mấy nhà quý tộc đã trở nên càng ngày càng cung không đủ cầu.
Lôi Lâm bước vào hội sở này, trong đầu nhớ lại nội dung tư liệu mà Tây Cách Phất Lý Đức đưa tới.
Tự Nhiên Chi Minh —— đây chính là tên học phái loại nhỏ mà Hi Lâm tham gia kia. Có người nói học phái loại nhỏ này chịu ảnh hưởng từ một tồn tại hệ thực vật nào đó đến dị thế giới, đối với việc nuôi trồng thực vật còn có nghiên cứu hoàn cảnh đều có tâm đắc phi thường đặc biệt.
Đồng thời, phương pháp minh tưởng cao cấp truyền thừa của Tự Nhiên Chi Minh tuy rằng sức chiến đấu không ra sao. Nhưng đối với phương diện phụ trợ lại có hiệu quả phi thường mạnh mẽ, đồng thời còn có thể bất tri bất giác thay đổi vẻ ngoài của người tu tập, giúp bọn hắn phát triển theo hướng tuấn nam mỹ nữ, bởi vậy vẫn rất được ưa thích.
Cuối cùng, phù thủy từ học phái này đi ra, thay đổi truyền thống cố chấp và không thiện giao tiếp của phù thủy, đại đa số phi thường khôn khéo có khả năng, ở phương diện nhân tế giao du càng có thủ đoạn, danh tiếng bên ngoài vô cùng tốt, thậm chí còn có quan hệ rất tốt với đông đảo các học phái loại nhỏ.
Đây chính là tất cả những nội dung trong tu liệu mà Tây Cách Phất Lý Đức thu thập được có liên quan tới học phái phía sau Hi Lâm.
Mà Lôi Lâm dựa vào đây để tìm ra rất nhiều tin tức có giá trị: “Sửa chữa ngoại hình, giỏi về giao tiếp, năng lực phụ trợ mạnh mẽ. . . Xem ra phương pháp minh tưởng cao cấp truyền thừa của Tự Nhiên Chi Minh cũng không thể trực tiếp tăng cường sức chiến đấu, trái lại có thể tăng cường mị hoặc là năng lực ảo giác!”
“Đồng thời, đa số chỉ giao du với các học phái loại nhỏ, ngay cả học phái cỡ trung đều không có, chứng tỏ trong học phái cơ bản không có khả năng có phù thủy cấp hai trở lên tọa trấn, bằng không đã sớm tự động trở thành học phái. cỡ lớn . .”
Thực lực như vậy, nếu như Lôi Lâm vẫn là thuật sĩ cấp hai, tự nhiên một đường quét ngang qua, nhưng hiện tại hắn có thương tích trên người, không thể sử dụng toàn bộ thực lực, lại muốn cố gắng duy trì khiêm tốn, không muốn thu hút những phù thủy cấp hai trở lên kia chú ý, tự nhiên còn cần nhẫn nại tính tình bồi đối phương chơi một chút, nhìn tiểu hồ li tên là Hi Lâm kia có thể chơi ra trò gian gì.
“Chào ngài! Tiên sinh! Xin hỏi có hẹn trước sao?”
Lôi Lâm mới vừa bước vào hội sở đã bị hai thị nữ cung kính chặn đường, khi hai người này hành lễ, Lôi Lâm còn có thể ngửi thấy từ trên người hai thị nữ này một mùi hương phi thường thanh lịch, hai thị nữ có dung mạo vô cùng tốt, khí chất cũng trải qua huấn luyện đặc biệt, hầu như có thể so với được với những người từ gia tộc tử tước kia.
Nhưng theo sát phía sau hầu gái là mấy kỵ sĩ hộ vệ, có thể khiến đại đa số người muốn gây rốithu lại tâm tư của chính mình.
“Ta tìm đến Hi Lâm, trước đó cô ấy có hẹn trước!” Lôi Lâm đáp.
“Là Lôi Lâm đại nhân sao? Mời đi theo tiểu nhân!” Khi nghe đến tên Hi Lâm, thân thể hai thị nữ này khẽ run lên, trở nên càng thêm cung kính.
“Hi Lâm đại nhân đang ở Thiên Nhã Các chờ ngài!”
“Thiên Nhã Các? Đó không phải phòng khách quý một năm mới mở ra một hai lần sao?” Một người tuổi trẻ quý tộc đi ngang qua nhất thời kêu lên sợ hãi, thu hút sự cú ý của đám người chung quanh.
“Ta không có nghe lầm chứ, đúng là Thiên Nhã Các!”
“Người tuổi trẻ kia, rốt cuộc có lai lịch ra sao? Hình như ta chưa từng nghe nói có đại quý tộc nào đến đây. . .”
Từ trong phòng chung quanh sảnh truyền đến tiếng thì thầm nói nhỏ, tuy rằng bọn họ đều cố gắng đè thấp âm thanh, nhưng Lôi Lâm vẫn nghe thấy rõ ràng.
Trong ánh mắt ghen tị của đông đảo đại quý tộc, Lôi Lâm cùng hầu gái kia đi lên tầng cao nhất của hội sở này.
Sau khi xuyên qua mấy hành lang bố trí hoa cỏ và dây leo, Lôi Lâm vừa mới đến phía trước Thiên Nhã Các.
Hai thị nữ cung kính mà kéo cửa ra giúp Lôi Lâm, lại lùi ra ngoài rất nhanh.
Sương mù! Một luồng sương mù màu trắng tràn ngập cả phòng, mà những bảo thạch trong góc toả ra ánh sáng lóng lánh càng khiến nơi này lộ ra vẻ xa hoa, dường như ảo cảnh.
“Hả? Loại sương mù này dường như còn có một loại tác dụng yên tĩnh, thả lỏng giảm bớt mệt nhọc, đối với thân thể người bình thường có hiệu quả rất tốt!”
Lôi Lâm chỉ vừa ngửi đã có kết luận, thậm chí ngay cả phương pháp phối chế sương mù đều rõ như lòng bàn tay: “Đáng tiếc, đối với phù thủy chính thức thì không có hiệu quả gì!”
Hắn tùy ý nhìn trang trí trong Thiên Nhã Các này một chút.
Ở đây, cũng bố trí rất nhiều thực vật xanh, đồng thời vị trí bày ra cũng có quy luật và chú ý, làm cho người ta có cảm giác hòa vào thiên nhiên.
Ở Ám Cực Vực, thực vật xanh là một loại tài nguyên phi thường hiếm thấy, phần lớn ánh mặt trời từ Thái Dương thạch dùng để trồng trọt nấm cùng cây yến mạch, rau dưa cùng hoa quả chính là sản phẩm quý giá cho quý tộc, mà thực vật thuần túy làm cảnh thì càng phi thường hiếm thấy.
Mà trên ghế mây, Hi Lâm giống như không biết Lôi Lâm đến, cô nàng vẫn đang nằm ngửa nghỉ ngơi, lộ ra thân thể thon dài mỹ hảo, lại phối hợp với thêm khuôn mặt thiên tư quốc sắc kia, cho dù là đối với phù thủy chính thức cũng là một sự hấp dẫn không nhỏ.
“Khụ!” Lôi Lâm khẽ ho khan một tiếng.
Lập tức, người phụ nữ nằm trên ghế giống thức tỉnh vậy, vội đứng dậy, chân thành hành lễ mỉm cười với Lôi Lâm: “Cậu đến rồi, Lôi Lâm phù thủy!”
Mọi cử động của cô đều chưa vẻ hào phóng cùng tao nhã, âm thanh còn ưu mỹ cùng ngọt ngào hơn cả chim sơn ca, khiến cho người bất giác say mê.
“Hi Lâm phù thủy, chào cô!” Lôi Lâm lạnh nhạt hỏi thăm một chút, vẻ mặt thờ ơ.
Lực lượng tinh thần của phù thủy chính thức đủ để bao phủ cả hội sở, mà khi Lôi Lâm đến cũng không cố ý che giấu khí tức trên người mình, nữ nhân này không cảm ứng được sự tồn tại của hắn mới là lạ!
Nhưng cho dù là như vậy, Hi Lâm vẫn khiến người ta không hận nổi, thật giống như một cô bé thiện ý đùa dai, khiến cho người khác không cảm thấy chán ghét.
Mà sau khi nhìn thấy cảnh này, Lôi Lâm càng khẳng định tác dụng của phương pháp minh tưởng của đối phương.
Ảo thuật cao minh không phải tác dụng trên thân đối phương, mà là tác dụng với tự thân , khiến cho phù thủy đối địch không đành lòng làm hại.
Mà phương pháp minh tưởng của Hi Lâm rất rõ ràng đã đạt tới tầng thứ này.
“Thân cận tự nhiên! Thân cận vạn vật! Thậm chí cuối cùng từ trình độ ảnh hưởng tới sinh vật có trí khôn, đến ảnh hưởng vật thể vô ý thức, tự động hấp dẫn hạt năng lượng căn bản hệ ảo giác trong không khí…”
Lôi Lâm nhanh chóng phán đoán nội dung trong phương pháp minh tưởng của Hi Lâm.
“Khủng bố! Loại phương pháp minh tưởng này tu luyện đến cấp độ cuối cùng, e là bản thân phù thủy không chủ động hấp dẫn nhưng hạt năng lượng căn bản trong không khí vẫn sẽ tự động tập trung vào bên trong thân thể phù thủy, đồng thời, có thể còn có tác dụng cải thiện tư chất linh hồn…”
Đương nhiên, phương pháp minh tưởng của Hi Lâm còn lâu mới đạt đến cấp bậc này, thậm chí ngay cả việc cô ta đã hiểu thấu đáo ở tầng thứ này hay chưa, Lôi Lâm còn thấy hoài nghi.
Nhưng rất hiển nhiên, dựa vào biểu diễn hiện tại của cô ta thì không mê hoặc được Lôi Lâm.
Bởi vậy, Lôi Lâm hoàn toàn không thèm nhìn khuôn mặt đẹp của Hi Lâm mà trực tiếp đi tới một cái ghế tựa bằng dây mây đối diện cô ta: “Đối với ý đồ đến của ta, ta nghĩ Hi Lâm tiểu thư hiểu rất rõ ràng…”
Loại thái độ này nhất thời khiến Hi Lâm khẽ cau mày, nhưng trên mặt cô ta lập tức lộ ra một nụ cười đầy ý vị, chậm rãi xoay người đứng lên.
“Nế như Lôi Lâm tiên sinh đã nói như vậy, vậy ta cũng sẽ không vòng vo!” Trên khuôn mặt dễ nhìn của Hi Lâm xuất hiện ý cười cay đắng: “Hang động hàn băngcũng không phải do học phái Tự Nhiên Chi Minh của ta khống chế, mà băng bích hạt lại là một chủng tộc vật năng lượng cao phi thường mạnh mẽ sinh, mỗi con tới kỳ thành niên đều có thực lực ngang bằng với phù thủy chính thức, trong kịch độc có chứa hàn khí cực âm lại là phiền phức mà các phù thủy tránh không kịp… Huống chi, băng bích hạt tinh anh đều có thực lực bán nguyên tố hóa phù thủy, nghe đồn băng bích hạt hoàng thậm chí cả phù thủy cấp 1 đỉnh cao đều không bắt được…”
“Do nhiều nhân tố bất lợi như thế nên chúng ta muốn thu được mỗi một phần kết tinh hơi thở đều phải trả một cái giá khổng lồ. Càng phiền toái hơn chính là chủng tộc này căn bản không thể nuôi nhốt, nó sẽ tấn công tất cả vật còn sống trong tầm nhìn… Không dối gạt tiên sinh, chính là một phần tài liệu trước đó bán ra kia đã là phần cuối cùng trên tay ta…”
Giọn nói Hi Lâm êm tai đang không ngừng tố khổ, cả người nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu, rất giống một cô gái nhỏ bé nhu nhược, khiến người khác hầu như không nghĩ tới thân phận phù thủy của cô ta.
Nhưng Lôi Lâm sẽ không dễ dàng bị đối phương lừa gạt, đồng thời, cho dù đối phương thật sự khổ cực như lời cô ta nói, hắn cũng không có dự định sẽ trợ giúp.
“Xin lỗi, hôm nay ta tới đây chỉ là muốn thu mua lượng lớn kết tinh hơi thở băng bích hạt, mặt khác, nếu như chỗ cô có phiền phức, vậy chúng ta có thể đổi phương thức giao dịch, cô cho ta quyền hạn tiến vào hang động hàn bang và địa đồ cụ thể, mà ta có thể trả lượng lớn ma thạch hoặc tài nguyên quý giá, thậm chí tư liệu nghiên cứu ngành học đỉnh cấp…”
Lôi Lâm lộ ra vẻ giàu nứt đố đổ vách.
Đương nhiên, muốn đi vào hang động hàn băng, hắn hoàn toàn có thể đi tìm mấy thế lực khác để giao dịch hoặc là chính mình lén lút tiến vào.
Nhưng có một tầng thân phận quang minh chính đại như thế cũng là chuyện tốt, đồng thời, Lôi Lâm cũng đã hỏi thăm về những thế lực khống chế hang động hàn băng khác, nếu không phải chủng tộc phi nhân loại có trí tuệ thì chính là thế lực cực đoan cố chấp bảo thủ, Lôi Lâm rất hoài nghi về chuyện có thể bắt được thứ mình cần từ trên tay bọn họ.
Dù sao nếu như không muốn huyên náo long trời lở đất thì hợp tác cùng Tự Nhiên Chi Minh tiến vào là phương thức tốt nhất.
Đương nhiên, nếu như cuối cùng không có cách nào khác thì Lôi Lâm cũng không ngại tạm thời ngủ đông, đợi đến khi chính mình khôi phục thực lực thuật sĩ cấp hai sẽ mạnh mẽ tiến vào, thậm chí chiếm lấy toàn bộ hang động hàn băng.
“Quyền hạn tiến vào? Còn có địa đồ?” Hi Lâm cúi đầu suy nghĩ một chút, lập tức lắc đầu từ chối: “Xin lỗi! Lôi Lâm tiên sinh không phải người của Tự Nhiên Chi Minh, nếu như ta để cậu vào, ắt phải khiến những người của thế lực khác bất mãn…”
“Chẳng qua nếu như tiên sinh là người của Tự Nhiên Chi Minh vậy thì không có vấn đề gì!” Hi Lâm mỉm cười nói.
Mà Lôi Lâm nghe thế thì cười to lên: “Chính vì một quyền hạn tiến vào mà muốn ta gia nhập với các ngươi, có phải cô đã nghĩ quá đẹp rồi không!”
“Đương nhiên không chỉ như vậy. Nếu như tiên sinh đồng ý gia nhập, Hi Lâm đồng ý dành cho tiên sinh địa vị giáo sư danh dự. Hàng năm sẽ có cung phụng năm mươi vạn ma thạch tài nguyên, đồng thời, một số bí ẩn và phòng thí nghiệm của Tự Nhiên Chi Minh cũng có thể mở ra đối với ngài! Đại nhân! Ngài không thể giúp Hi Lâm một chút sao?”
Giọng nói của Hi Lâm phi thường thành khẩn, lại mang theo giọng mũi nồng đậm, khiến người nghe hầu như mê muội, mà trong đôi mắt đẹp của cô ta lại long lanh ánh nước.
“Hả?” Lôi Lâm ngẩn ra, lập tức lại cười mà không phải cười nhìn thẳng vào mắt Hi Lâm.
Có chíp dò xé, một tia sóng tinh thần cực kỳ bí ẩn hoàn toàn bại lộ trước mắt Lôi Lâm, đồng thời, phương hướng tác dụng của luồng tinh thần lực này là đại não và thức hải của Lôi Lâm.
“Lại còn dám sử dụng ảo thuật với mình? ?” Lôi Lâm có cảm giác không biết nên khóc hay cười, cảm thấy người phụ nữ này thực sự có vẻ điếc không sợ súng, không nói tự thân huyết mạch của hắn phản kích, chính là lực lượng tinh thần khổng lồ vốn là thuật sĩ cấp hai của hắn cũng có thể trực tiếp khiến lực lượng tinh thần của Hi Lâm bị phản phệ, thậm chí biến thành ngớ ngẩn!
Nhưng hiện tại đối phương còn có tác dụng nên đương nhiên hắn sẽ không làm như thế.
Trong đôi mắt Lôi Lâm lóe lên một luồng sáng màu đỏ, thức hải đỏ như màu máu dập dờn bắn ra một làn sóng, dễ dàng đánh tan lực lượng tinh thần đang xâm nhập kia.
Mà Hi Lâm phát hiện điểm ấy, sắc mặt lập tức trắng bệch lên, bởi Lôi Lâm quen thuộc khiêm tốn nên vẫn dùng kỹ thuật áp súc lực lượng tinh thần để che đậy sóng năng lượng của chính mình, hiện lộ ở bên ngoài chính là phù thủy cấp một phổ thông.
Cũng chính bởi vì vậy, Hi Lâm mới nghĩ sử dụng ảo thuật với đối phương.
Nhưng bây giờ nhìn lại thì phù thủy tên là Lôi Lâm này tuyệt đối ẩn giấu phần lớn thực lực, khiến cô ta phải chịu thiệt lớn!
Đại đa số ảo thuật, nếu như mục tiêu triển khai có lực lượng tinh thần quá cao, hoặc là chịu ảnh hưởng bất ngờ gì khác mà thất bại, thì đều sẽ tạo thành phản phệ thương tổn cho phù thủy thi triển.
Hi Lâm giẫy giụa, muốn chuyển mắt đi.
Nhưng vào lúc này, cổ của cô ta giống như bị giữ chặt lại, căn bản không thể động đậy được.
Trong lòng Hi Lâm kinh hãi, nhưng cũng chỉ có thể dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Lôi Lâm, hy vọng có thể được hắn tha thứ.
Sau khi trêu được đối phương rồi, Lôi Lâm khẽ mỉm cười, tia sáng màu đỏ trong đôi mắt cũng được thu lại, còn Hi Lâm thì cả người run lên, hai tia máu từ mũi ngọc tinh xảo chảy ra.
“Cấp 1 đỉnh cao! Ngài là phù thủy cấp 1 đỉnh cao!” Nhưng Hi Lâm không thèm chỉnh sửa dung mạo của chính mình, chỉ cả kinh kêu thành tiếng.
Thông qua lực lượng tinh thần tiếp xúc vừa nãy, Hi Lâm đã cảm giác được lực lượng tinh thần khổng lồ của đối phương giống biển rộng, mà khí tức lạnh lẽo cùng kinh khủng trong đó càng khiến cô ta nghĩ mà sợ.
Huống chi, cô ta vốn cực có lòng tin đối với ảo thuật của mình, mà căn cứ vào ghi chép trong phương pháp minh tưởng, nếu muốn mạnh mẽ phá tan ảo thuật của cô ta thì ít nhất cũng phải có thực lực cấp 1 đỉnh cao mới làm được.
Phù thủy ở cấp độ như thế này, lực lượng tinh thần đã gần như hoàn toàn nguyên tố hóa, cả người đều mơ hồ thay đổi, ảo thuật bình thường căn bản sẽ không có tác dụng gì.
Mà Lôi Lâm này lại bất ngờ chính là một vị phù thủy cấp 1 đỉnh cao!
“Xin lỗi! Hi Lâm không biết Lôi Lâm tiên sinh đã lên cấp 1 đỉnh cao, trước đó mạo muội thăm dò, hi vọng tiên sinh thứ lỗi! Còn phải đa tạ tiên sinh đã nương tay…”
Hi Lâm nghiêm túc đứng dậy, cúi người hành lễ với Lôi Lâm, vẻ mặt phi thường thận trọng.
Trong tình huống rất nhiều học phái thường thường chỉ có một phù thủy chính thức tọa trấn, một phù thủy cấp 1 đỉnh cao đã đủ để diệt đi rất nhiều học phái loại nhỏ, Hi Lâm hiểu rất rõ lực phá hoại của những phù thủy cấp 1 đỉnh cao này.
Mà loại phù thủy đẳng cấp này cũng đủ để trở thành lá bài tẩy của những học phái cấp trung bình kia, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Khi Hi Lâm hành lễ xong thì lén lút ngẩng đầu, đánh giá vị phù thủy nhìn có vẻ còn trẻ tuổi anh tuấn này, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ.
“Không sao! Liên quan tới chuyện giao dịch thì sao? Cô nghĩ thế nào rồi?” Lôi Lâm lạnh nhạt lắc đầu.
Thoáng lộ ra một chút thực lực cũng có thể khiến con tiểu hồ ly này nhìn thấy sự chênh lệch giữa bọn họ, khi thực lực cách biệt rõ ràng thì bất kỳ âm mưu quỷ kế nào cũng đều là vô dụng!
“Chuyện giao dịch trước không vội! Kính xin tiên sinh chờ một chút!”
Lúc này thái độ của Hi Lâm quả thực đã xoay chuyển 180 độ, cô ta nhẹ nhàng cúi người sau đó lập tứ giống một con bướm bay vào cửa ngầm.
Cô ta cũng không để Lôi Lâm chờ quá lâu, mấy phút sau đã lại xuất hiện trước mắt Lôi Lâm.
Chỉ là lúc này cô ta không chỉ đổi sang một bộ váy màu tím vàng, mà còn một lần nữa trang điểm lại, không còn dáng vẻ chật vật như trước, trên tay còn nâng một mân tròn.
“Đây là vật mà hội sở chúng ta dự trữ, sản lượng hàng năm cũng không nhiều, chúng ta cũng chỉ dùng để chiêu đãi mấy vị quý khách thôi!”
Hi Lâm khẽ cười, đặt vật trên mâm tròn lên bàn.
Đó là một hạt hình bầu dục, bên ngoài còn có hoa văn như hạch đào, hẳn là một loại hạt giống thực vật nào đó.
Tay ngọc trắng nõn của Hi Lâm khẽ phất một cái!
Vù! Đi kèm một vòng sáng màu xanh lục, hạt kia đột nhiên rung lên.
Đùng! Một xúc tu màu trắng từ trong hạt giống vừa nổ tung vươn ra, càng ngày càng nhiều.
Sau xúc tu là cành cây màu nâu, sau đó chính là lá cây màu xanh lục, phấn đóa hoa màu đỏ.
Dưới vầng sáng màu xanh lục, hạt giống này nhanh chóng trải qua một đời ngắn ngủi, mà đợi đến khi cánh hoa tan mất, thì trên đầu cành đã treo lên một trái cây màu đỏ giống quả táo.
“Đây là đặc sản ở nơi này—— Tây Tây Lý quả! Bởi vì thời gian nó chín phi thường ngắn ngủi, vì thế nhất định phải hái xong thì lập tức dùng luôn, mới có thể hưởng thụ mùi vị thuần khiết nhất…”
Hi Lâm mỉm cười giải thích cho Lôi Lâm.
“Sinh mệnh kỳ tích, thực sự là xán lạn yêu kiều!” Lôi Lâm cũng than thở, loại kỳ tích này, cũng chỉ có lợi dụng vu thuật mới có thể đạt đến.
Hắn tiện tay hái trái cây kia xuống, mà cây kia mất đi trái cây rất nhanh đã khô héo, vài giây sau đã biến thành một bãi chất lỏng màu xám.
Lôi Lâm trực tiếp cắn một miếng lên trái cây do vu thuật sinh ra kia.
Còn độc tố gì đó? Lôi Lâm đã thức tỉnh độc tố thiên phú của Khoa Mạc Âm cự xà thượng cổ, hiện tại thể chất đã miễn dịch với phần lớn độc tố trên thế giới, e rằng cũng chỉ có loại độc tố khủng bố cũng bắt nguồn từ thượng cổ mới có thể có chút hiệu quả đối với hắn.
Mà vừa cắn miếng trái cây này, chất lỏng cực kỳ thơm ngọt bắt đầu tan chảy trong miệng hắn.
“Mùi vị rất ngon! Đồng thời, hình như còn là một loại thuốc lực lượng tinh thần! Cho dù là ngưng tụ lực lượng tinh thần của phù thủy chính thức, cũng có không sai hiệu quả. . .”
Lôi Lâm hơi kinh ngạc nhìn Hi Lâm.
“Loại quả Tây Tây Lý này cũng chỉ có chút hiệu quả đối với phù thủy chính thức ăn lần thứ nhất, một khi phù thủy đẳng cấp cao, hoặc là dùng ăn nhiều lần thì chỉ có thể dùng để thỏa mãn dục vọng ăn uống thôi. . .” Hi Lâm cười khổ, nói ra điểm yếu của loại trái cây này.
“Ngay cả như vậy cũng là phi thường tốt rồi!” Lôi Lâm lắc đầu một cái, loại trái cây này có hiệu quả cơ bản tương đương với một ống thuốc lực lượng tinh thần, nếu như đặt ở Nam Hải bờ đã đủ khiến đông đảo phù thủy chính thức tranh mua, mà ở đây, một thế lực nhỏ lại có thể tùy tiện lấy ra, khiến Lôi Lâm có nhận thức càng thêm rõ ràng đối với sự phong phú của tài nguyên ở thế giới dưới nền đất.
Sau khi lộ ra thực lực của chính mình, Lôi Lâm cũng không chút hoang mang, vừa hưởng thụ mỹ thực và rượu ngon mà Hi Lâm mang tới, còn hưởng thụ các loại hình khác, thỉnh thoảng nói hai câu cùng Hi Lâm.
Mà sau đó, Hi Lâm chủ động nhắc tới giao dịch trước đó của Lôi Lâm.
“Đối với đề nghị trước đó của Hi Lâm, đại nhân thật sự không suy tính một chút sao?” Hi Lâm nhìn chằm chằm Lôi Lâm với vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Ta không có dự định gia nhập thế lực nào để bị kiềm chế!” Đối với điểm ấy, Lôi Lâm không chút khách khí địa từ chối.
“Liên quan với điểm này thì xin đại nhân yên tâm, học phái Tự Nhiên Chi Minh rất nhỏ. Hiện nay chỉ có Hi Lâm là một phù thủy chính thức, căn bản sẽ không cầu xin đại nhân làm gì!” Hi Lâm bảo đảm nói.
“Đồng thời, một khi tiên sinh gia nhập. Phương pháp minh tưởng cao cấp của Tự Nhiên Chi Minh chúng ta còn có một số tư liệu vu thuật bí ẩn truyền thừa cũng có thể để đại nhân biết rõ!” Hi Lâm không ngừng tăng giá.
Dù sao, một phù thủy có thực lực cấp 1 đỉnh cao độc hành ở Ám Cực Vực là phi thường hiếm thấy, thậm chí có thể nói là trăm năm không gặp.
Nếu muốn đi được càng xa trên con đường phù thủy này, cần tài nguyên và tri thức số lượng lớn là thứ không thể thiếu, mà những này, thường thường chỉ có những thế lực cỡ lớn kia mới có.
Bởi vậy, những phù thủy du đãng kia có thực lực bản thân thường thường khá thấp, thực lực bán nguyên tố hóa đã có thể được xưng là cao thủ, mà cấp 1 đỉnh cao? Cơ bản không có khả năng đạt đến.
Cho dù tình cờ có một hai người như vậy cũng sẽ lập tức bị các thế lực phù thủy cỡ lớn lôi kéo, căn bản sẽ không tiếp tục du đãng.
Mà hiện tại, Hi Lâm cảm giác có một cơ hội to lớn đang bày ra ngay trước mặt cô ta!
Một khi mời chào được Lôi Lâm, vậy Tự Nhiên Chi Minh trong nháy mắt sẽ có chiến lực không kém học phái trung đẳng!
Bởi vậy, dù biết rõ hi vọng rất nhỏ, Hi Lâm vẫn muốn cố gắng thử một chút! Trước đó tuy rằng cô ta lợi dụng khuôn mặt đẹp của mình để hấp dẫn được một chút phù thủy. Nhưng đại thể đều là mặt hàng bình thường, đồng thời đám người kia chỉ một lòng muốn lấy được nàng, làm người ta phi thường căm ghét. Nhưng vì học phái mà cô ta không thể không cố nén cảm giác buồn nôn giao thiệp với bọn hắn.
Nếu như có phù thủy cấp 1 đỉnh cao tọa trấn, rất nhiều chuyện sẽ khác đi!
“Rất xin lỗi. . .” Lôi Lâm mở miệng, trực tiếp khiến sắc mặt Hi Lâm ảm đạm đi.
“Chẳng qua, cũng không phải không có đường thương lượng!” Nhưng lời kế tiếp của Lôi Lâm khiến trong đôi mắt Hi Lâm nhấp nhoáng tia sáng.
“Ta có thể trên danh nghĩa gia nhập học phái Tự Nhiên Chi Minh, thu được quyền hạn tiến vào Hang động hàn băng, đồng thời, đồ vật trước đó cô nói tơi kia, ta đều muốn có. Thậm chí, ta cũng có thể ra tay giúp đỡ cô ở mức độ nhất định. Mở rộng phạm vi thế lực của Tự Nhiên Chi Minh! Mà để đánh đổi! Sau một khoảng thời gian nào đó, cô và toàn bộ Tự Nhiên Chi Minh đều không thể cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của ta! Nhớ kỹ, là bất kỳ! ! !”
Lôi Lâm thoáng sửa lại điều kiện khiến Hi Lâm rơi vào trầm tư.
“Có thể!” Sau một hồi hơi trầm ngâm, người phụ nữ thông minh kia lập tức gật đầu đồng ý.
Cơ hội có thể lôi kéo một vị phù thủy cấp 1 đỉnh cao không phải là nhiều, đồng thời, mặc dù Lôi Lâm nói là trên danh nghĩa gia nhập, nhưng chỉ cần bên mình làm tốt, đến khi Tự Nhiên Chi Minh gặp phải khó khăn, còn sợ hắn không ra tay sao?
“Thậm chí. . . Mình cũng có thể. . .” Hi Lâm ngẩng đầu liếc mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lôi Lâm, gương mặt đỏ bừng cúi đầu xuống.
Nhưng dù sao cô ta cũng có nhiều kinh nghiệm như vậy, rất nhanh đã thu lại tâm tình của chính mình.
” Ta sẽ mau chóng chuyển giao phương pháp minh tưởng cao cấp cùng tư liệu vu thuật cho ngài, xin hỏi lúc nào ngài muốn đi vào Hang động hàn băng, ta có thể sắp xếp cho ngài. . .”
Hi Lâm tự động hạ thấp thái độ của mình.
Loại thái độ này trái lại khiến Lôi Lâm hơi kinh ngạc: “Không cần ký kết khế ước gì sao? Ta nhớ học phái bình thường khi tuyển máu mới, thậm chí sẽ để bọn họ lưu lại một tia linh hồn bản nguyên.
“Ta tin tưởng Lôi Lâm đại nhân!” Hi Lâm nói với vẻ phi thường kiên định, khiến Lôi Lâm có chút ngạc nhiên.
Đương nhiên, hắn không thể lưu lại linh hồn bản nguyên để người ta kiềm chế, nhưng cũng chuẩn bị dùng một khế ước thẩm phán chi nhãn để đối phương yên tâm, dù sao trong túi tiền của hắn cũng không thiếu dung dịch lông chim ô uế điểu.
Nhưng hiện tại xem ra có vẻ đối phương còn thông minh hơn hắn tưởng tượng, cũng dám với đánh bạc!
Có lẽ sau này, toàn bộ Tự Nhiên Chi Minh thật sự có thể phát triển huy hoàng dưới sự dẫn dắt của cô ta!
Lôi Lâm nhìn Hi Lâm ở trước mặt mình giống một hầu gái, trên mặt lộ ra một nụ cười cân nhắc. . .
. . .
Mấy ngày sau, trên một khe đất lớn giữa cánh đồng, bên cạnh kiến trúc đứng sững ở khe đất lớn.
Hi Lâm mặc áo bào màu tím, hai học đồ phía sau nhìn cô ta mà không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Mà trong hai học đồ thậm chí còn có một nữ học đồ, cũng có khuôn mặt đẹp kinh người tương tự Hi Lâm, trong ánh mắt nhìn về phía Hi Lâm, mơ hồ mang theo một tia ái mộ.
“Hi Lâm đại nhân! Chúng ta ở chỗ này thật sự đang chờ một vị phù thủy cấp 1 đỉnh cao sao?”
Mà một gã nam học đồ khác lại có vẻ không dám tin tưởng, đó chính là cấp 1 đỉnh cao! Phù thủy có thực lực như vậy đủ để đảm nhiệm vị trí trưởng lão có thực quyền trong học phái cỡ lớn, sao lại hạ mình tới một học phái loại nhỏ đây?
Hay là vì Hi Lâm đại nhân! Nam học đồ suy nghĩ nát óc cũng chỉ miễn cưỡng nghĩ ra lời giải thích hợp lý này, nắm đấm không khỏi âm thầm nắm chặt.
Mà một nữ học đồ khác lại có chút nghiến răng nghiến lợi.
Theo cô ta, phù thủy cấp 1 đỉnh cao kia nhất định là lợi dụng thủ đoạn gì ép buộc Hi Lâm đại nhân khuất phục, thậm chí còn cố ý gia nhập học phái, để đạt đến mục đích trường kỳ chiếm lấy.
“Áo Bác, Y Lợi Á, vị Lôi Lâm phù thủy này tuy rằng tính khí khá là ôn hòa, nhưng các ngươi cũng không thể thất lễ, các ngươi là hi vọng của Tự Nhiên Chi Minh chúng ta, nếu như có thể may mắn được Lôi Lâm đại nhân coi trọng, thu làm học đồ, sau đó cơ hội trở thành phù thủy cấp một tuyệt đối sẽ lớn hơn rất nhiều. . .”
Mà Hi Lâm không phát hiện ý nghĩ phức tạp trong lòng hai người này, lúc này còn tận lực dặn hai học đồ.
Sở dĩ cô ta mang theo hai học đồ trong Tự Nhiên Chi Minh có hy vọng lên cấp phù thủy nhất này đi ra, một là muốn để người trong học phái biết cô ta mời chào được một vị phù thủy cấp 1 đỉnh cao tọa trấn, mà ở một phương diện khác, cô ta hi vọng có thể để bọn họ bái vào môn hạ Lôi Lâm, làm quan hệ hai bên sâu sắc thêm.
“Hê hê! Đây không phải phái chủ của Tự Nhiên Chi Minh sao? Người nào đáng giá để Hi Lâm tiểu thư mỹ lệ tự mình nghênh tiếp đây?”
Mà vào lúc này, cửa lớn kiến trúc bên cạnh vết nứt mở ra, từ bên trong có một đội phù thủy đi ra.
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên, để trần nửa người trên, mà nửa người dưới lại giống con nhện có tám cái chân dài, ở vị trí mông còn mọc ra một tia nang lớn.
Nhìn tổng thể thì đây chính là nửa người trên là người, nửa người dưới là con nhện, đồng thời, hạ thân hắn còn có một bộ phận sinh dục, cứ như thế bạo lộ ở bên ngoài, Áo Bác nhìn đến mà có chút buồn nôn, Y Lợi Á càng cúi đầu.
Nhưng bọn họ cũng không dám có bất kỳ lời oán hận nào, bởi vì trên người tên quái vật này toả ra sóng năng lượng của phù thủy chính thức, còn vượt qua Hi Lâm, đạt đến mức độ bán nguyên tố hóa.
Thông qua lực lượng tinh thần cảm ứng, bọn họ có thể rõ ràng mà nhìn thấy vòng sáng hạt năng lượng căn bản chung quanh thân thể đối phương, đây là sức mạnh vượt qua cả phái chủ Hi Lâm vĩ đại trong học phái bọn họ!
“Thực sự là đã lâu không gặp, Sử Cách Lực phù thủy!” Trên mặt Hi Lâm nở nụ cười nhiệt tình, tiến lên chào hỏi.
Sử Cách Lực phù thủy đầu tiên là nhìn Áo Bác cùng Y Lợi Á một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười khinh thường, rồi lập tức nhìn về phía Hi Lâm:
“Hi Lâm tiểu thư! Cô cần gì phải tử thủ học phái Tự Nhiên Chi Minh đây? Chỉ có hai, ba học đồ, thậm chí còn không có bao nhiêu tiềm lực, như thế sẽ lãng phí thanh xuân của cô, còn có tính mạng quý giá, không bằng gia nhập vào học phái Bát Trảo Tri Chu chúng ta? Ta có thể cho cô địa vị chỉ đứng sau ta. . .”
Sử Cách Lực nói xong còn liếm môi một cái, trên mặt không hề che giấu tham lam đối với Hi Lâm.
“Xin lỗi, Sử Cách Lực các hạ, ta. . .” Nụ cười trên mặt Hi Lâm phi thường miễn cưỡng, khi đối phương không ngừng tới gần khiến cô có thể ngửi thấy mùi buồn nôn đến trên thân đối phương, càng khiến sắc mặt Hi Lâm hơi trắng bệch.
Mà Áo Bác và Y Lợi Á phía sau nhìn tình cảnh này, con ngươi đã hơi đỏ lên, nếu không phải Sử Cách Lực là một phù thủy chính thức, thực lực còn cao hơn Hi Lâm thì bọn họ đã sớm xông lên.
Sử Cách Lực phù thủy này liên thủ cùng Tự Nhiên Chi Minh nắm giữ Hang động hàn băngnày.
Trước đây thật lâu, Tự Nhiên Chi Minh còn hùng mạnh, bọn hắn còn là mặt hàng dựa vào vẫy đuôi cầu xin duy sinh.
Nhưng đến khi Hi Lâm tiếp chưởng Tự Nhiên Chi Minh, thực lực bắt đầu suy nhược xuống, bọn chúng lại không chút lưu tình bắt đầu ngầm chiếm lợi ích vốn thuộc về Tự Nhiên Chi Minh, thậm chí còn biểu hiện ra hứng thú đối với Hi Lâm.
So với Sử Cách Lực tự nhiên là không bằng, đồng thời, những học phái có mối quan hệ tốt với Tự Nhiên Chi Minh kia cũng sẽ không vì thế mà hỏi tội một vị phù thủy bán nguyên tố hóa, dù sao, là người chấp chưởng học phái, bọn họ cần cân nhắc nhiều chuyện hơn phù thủy bình thường rất nhiều.
Cho dù là mấy phù thủy Hi Lâm lung lạc mời chào được cũng chỉ có thực lực phù thủy chính thức, so với Sử Cách Lực còn kém hơn không ít.
Thế nên mới khiến Sử Cách Lực trắng trợn không kiêng dè.
Đối mặt với việc Sử Cách Lực tiến sát từng bước, nụ cười trên mặt Hi Lâm càng ngày càng miễn cưỡng, đồng thời còn phải truyền âm cảnh cáo Áo Bác cùng Y Lợi Á, để bọn hắn không cần làm ra hành động gì, tránh trêu chọc đến đối phương.
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Áo Bác cùng Y Lợi Á đau đớn giống bị đao cắt vậy, hai tay siết chặt lại.
Vào lúc này, lại nghe Hi Lâm nói: “Hôm nay ta tới đây là muốn nghênh tiếp một vị giáo sư danh dự vừa gia nhập học phái chúng ta, hắn muốn tiến vào Hang động hàn băngmột chuyến. . .”
” Giáo sư danh dự?” Sử Cách Lực hơi nhướng mày.
“Lẽ nào là Ngõa Cách Lâm, hoặc là Nặc Oa? Chỉ dựa vào chút thực lực đó của bọn hắn, cho dù gia nhập cũng chỉ là gánh nặng mà thôi. . .”
Sử Cách Lực cười nhạo nói.
“Không! Lần này chúng ta mời vị giáo sư kia là một vị lữ hành phù thủy đến từ đô thành đông vực! Trên thực tế, ta cũng rất kinh ngạc vì đối phương đồng ý gia nhập học phái Tự Nhiên Chi Minh. . .”
Trên mặt Hi Lâm lộ ra một nụ cười: “Đồng thời, hắn đã đến rồi!”
“Ha ha. . . Loại người lữ hành này có thể có thực lực thế nào? Hi Lâm, em đừng để bị lừa!” Vẻ khinh thường dừng lại trên mặt Sử Cách Lực “Hả? Đến rồi, ở nơi nào?”
“Ở đây!”
Từ phía sau Sử Cách Lực truyền đến thanh âm lạnh lùng của Lôi Lâm.
Thân thể Sử Cách Lực cứng đờ, hắn ta làm một phù thủy chính thức thế mà đối phương còn có thể giấu diếm được cảm nhận của hắn ta, dễ dàng ẩn đến phía sau hắn ta, đó là thực lực ra sao?
Muốn không phải là chào hỏi mà là triển khai vu thuật thì đánh giết hắn ta cũng không phải việc khó gì.
Hắn ta cứng đờ quay người lại. Lập tức nhìn thấy một phù thủy trẻ tuổi mặc áo choàng màu đen đứng ở sau lưng hắn, trên mặt còn mang theo ý cười.
Nhưng khí tức trên người đối phương tản ra lại cường đại đến mức khủng bố!
Trong chớp mắt khi hắn xuất hiện, hạt năng lượng căn bản hệ âm u nồng nặc lập tức che kín khu vực này, hoàn toàn loại bỏ vầng sáng hạt nguyên tố căn bản bên người Sử Cách Lực ra ngoài.
“Loại khí tức nguyên tố hóa tinh thần lực nồng nặc này, một. . . Cấp 1 đỉnh cao!” Sử Cách Lực bắt đầu nói lắp.
Đất mẹ trên cao ơi! Một vị phù thủy cấp 1 đỉnh cao ở Ám Cực Vực cũng là thổ hoàng đế một phương, sao lại dễ dàng gia nhập học phái nhỏ như Tự Nhiên Chi Minh, trở thành giáo sư danh dự?
Sử Cách Lực cảm thấy ngay cả đầu của chính mình cũng không quay được.
“Xem ra hình như ông có vẻ không quá cung kính đối với phái chủ Tự Nhiên Chi Minh của chúng ta nhỉ?” Lôi Lâm rất hứng thú nhìn chằm chằm vào tên phù thủy này.
“Giải phẫu cấy ghép? Hoặc là dựa vào phương pháp minh tưởng để cải tạo thân thể? Thật muốn nghiên cứu. . .”
Tuy rằng không nói thẳng ra lời, nhưng ánh mắt của Lôi Lâm lại khiến phù thủy tên là Sử Cách Lực kia rùng mình một cái.
“Đại nhân! Ngài nói giỡn rồi! Bát Trảo Chi Tru chúng ta và Tự Nhiên Chi Minh luôn luôn là thế lực hữu hảo, sao ta có thể làm khó Hi Lâm phái chủ chứ? Ha ha. . . Ha ha. . .”
Sử Cách Lực hành lễ với Lôi Lâm, cúi đầu thật sâu, cười làm lành nói.
“Là thế hả?” Lôi Lâm liếc mắt nhìn Hi Lâm một cái.
“Đúng vậy! Lôi Lâm đại nhân!” Đầu tiên Hi Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn Sử Cách Lực một cái, mãi đến khi trong đôi mắt của đối phương xuất hiện vẻ cầu khẩn mới nhàn nhạt mở miệng.
“Nếu là như vậy thì ông có thể đi về trước. Ta còn có một số việc muốn thương lượng cùng Hi Lâm!” Lôi Lâm lạnh nhạt phân phó.
“Được! Được! Được! Đa tạ Đại nhân!” Sử Cách Lực lập tức như được đại xá địa chạy về trong pháo đài, cũng không dám ra ngoài một bước nữa.
“Hi Lâm! Xem ra học phái Tự Nhiên Chi Minh sống ở đây thực sự không tốt đẹp gì nhỉ?”
Lôi Lâm nhìn Hi Lâm, rồi lại thoáng liếc qua hai học đồ cấp ba phía sau cô ta.
“Khiến đại nhân cười chê rồi!” Hi Lâm nở nụ cười khổ.
“Từ khi đạo sư của ta tạ thế, học phái Tự Nhiên Chi Minh chúng ta đã rất lâu không có ai thăng cấp lên phù thủy chính thức, chỉ còn dư lại một mình ta độc lập chống đỡ, có vẻ hơi suy sụp. . . Nhưng sau này có đại nhân gia nhập, ta tin tưởng tình huống này nhất định sẽ có chuyển biến tốt. . .”
Một vị cấp 1 đỉnh cao đã là lực lượng then chốt của học phái trung cấp, sau này Tự Nhiên Chi Minh có chiêu bài này, tự nhiên sẽ có thể càng phát triển.
“Tùy cô! Nhưng trước đó chúng ta từng có ước định, hy vọng cô có thể nhớ kỹ. Nếu không, nếu như kéo mấy chuyện phiền phức phi thường vướng tay chân trở về, ta cũng sẽ không thật sự giúp cô xử lý được. . .”
Lôi Lâm nhắc nhở ước định giữa hắn và Hi Lâm chỉ là đối phương dùng phương pháp minh tưởng cao cấp và tư liệu vu thuật tích lũy, cùng với tiện lợi lần này để đổi lấy một thân phận giáo sư trên danh nghĩa.
Trên thực tế, Lôi Lâm chỉ treo cái danh ở Tự Nhiên Chi Minh, tuy rằng hắn có tính toán khác, nhưng cũng không muốn để Hi Lâm này lợi dụng danh nghĩa của hắn sinh sự ở bên ngoài.
“Yên tâm!” Hi Lâm bảo đảm, cô ta là một người phụ nữ rất thông minh, tự nhiên biết không nên đụng vào điểm giới hạn của Lôi Lâm.
“Áo Bác, Y Lợi Á, còn không nhanh lên tham kiến đại nhân!” Sau đó Hi Lâm lại rất nhanh quát hai học đồ phía sau.
Sau khi nghe được lời nói của cô ta, Áo Bác cùng Y Lợi Á mới như vừa tình giấc chiêm bao vội đi ra hành lễ.
“Áo Bác, Y Lợi Á tham kiến đại nhân!”
Bọn họ cúi đầu thật thấp xuống, không dám nhìn Lôi Lâm một chút, trong giọng nói chứa vẻ ngưỡng mộ không nói ra được.
Cấp 1 đỉnh cao! Áo Bác cùng Y Lợi Á chưa từng nghĩ tới trong học phái Tự Nhiên Chi Minh của bọn hắn cũng có thể xuất hiện phù thủy tầng thứ này.
Mà hiện tại, có một phù thủy đỉnh cấp như vậy tọa trấn, có lẽ Tự Nhiên Chi Minh có thể nghênh đón một lần quật khởi.
Tâm tình Áo Bác cùng Y Lợi Á vô cùng kích động, bọn họ từ nhỏ đã được học phái Tự Nhiên Chi Minh thu dưỡng, tự nhiên đã bồi dưỡng ra cảm tình rất sâu, hi vọng học phái có thể càng ngày càng phát triển.
Ngay cả nỗi oán hận khi Hi Lâm bị cướp đi kia cũng giảm nhẹ đi nhiều.
“Được rồi! Hi Lâm, đồ mà ta muốn đâu?”
Lôi Lâm khoát tay áo một cái, để học đồ cấp ba kia lui ra, trực tiếp hỏi Hi Lâm .
Thấy Áo Bác cùng Y Lợi Á không thể lọt vào mắt Lôi Lâm, Hi Lâm chỉ có thể thở dài một tiếng ở trong lòng, lập tức lấy ra một lá cây vàng óng cùng một quyển màu vàng sẫm bằng giấy da dê.
“Đây là địa đồ! Còn lá cây này cũng chính là phương pháp minh tưởng cao cấp duy nhất của Tự Nhiên Chi Minh chúng ta —— thủy tinh mặt nạ nguyên bản! Ta hy vọng nó có thể do ngài bảo quản!”
Vẻ mặt Hi Lâm phi thường thành khẩn.
Loại thái độ này khiến Lôi Lâm hơi kinh ngạc.
Hắn lập tức nhận lấy địa đồ xem qua, bên trong đánh dấu lít nha lít nhít, hiển nhiên Tự Nhiên Chi Minh đã tìm hiểu hồi lâu trong hang động hàn băng này.
Nhưng cho dù là như vậy, bọn họ vẫn không thăm dò đến tầng thấp nhất cuả hang động, bởi vậy có thể thấy được hang động hàn băng rộng lớn thế nào, mà sở dĩ Lôi Lâm muốn chiếm được địa đồ cũng chính vì việc này.
Nếu không có địa đồ, chẳng phải hắn sẽ giống con ruồi không đầu đi loạn trong hang động hàn bang mấy tháng thậm chí mấy năm mới có thể thu thập được đủ kết tinh hơi thở băng bích hạt sao?
“Còn có phần thủy tinh mặt nạ này?”
Lôi Lâm tự nhiên biết loại phương pháp minh tưởng cao cấp truyền thừa nguyên bản này có ý nghĩa gì, nói theo một cách khác thì đây chính là tín vật và tượng trưng cho toàn bộ Tự Nhiên Chi Minh, Hi Lâm làm như thế, cũng không khác chuyển quyền to trực tiếp vào tay hắn.
Đồng thời, giao ra phương pháp minh tưởng nguyên bản cũng có thể để Lôi Lâm biết rõ đối phương cũng không có làm trò gì trên phương pháp minh tưởng.
Đối diện với ánh mắt của Lôi Lâm, Hi Lâm vẫn ngang nhiên không sợ ngẩng đầu nhìn thẳng, trong đôi mắt tràn ngập ước ao và. . . Khẩn cầu?
Lôi Lâm bĩu môi, đưa tay nhận lấy lá cây vàng óng kia, một tia lực lượng tinh thần màu bạc trực tiếp thăm dò vào.
“Phát hiện số liệu lực lượng tinh thần, có cho phép truyền tư liệu hay không!” Tiếng nhắc nhở của rất nhanh vang lên.
“Cho phép!” Dưới mệnh lệnh của Lôi Lâm, lượng lớn tin tức cùng đồ phổ bắt đầu truyền vào đầu hắn, đồng thời cũng để Lôi Lâm biết tại sao Hi Lâm lại sẵn sang giao đồ nguyên bản cho hắn.
“Thủy tinh mặt nạ này lại chỉ có hai tầng?”
Lôi Lâm có chút khó có thể tin mà nhìn Hi Lâm, “Chỉ cần là phương pháp minh tưởng cao cấp, không phải ít nhất nên có bốn tầng trở lên sao?”
Ở thời đại thượng cổ, phương pháp minh tưởng cao cấp không phải là vật đơn giản, ít nhất nó đại biểu cho một con đường có thể đi tới vương tọa thần tinh!
Nói cách khác, có thể được gọi là phương pháp minh tưởng cao cấp, nội dung ít nhất hẳn nên có bốn tầng, có thể để phù thủy tu tập đến cảnh giới phù thủy thần tinh!
“Bởi vì bộ phận phần sau đã thiếu hụt rồi, đại nhân!” Trên mặt Hi Lâm có chút cay đắng.
“Trên thực tế, phần lớn phương pháp minh tưởng cao cấp ở toàn bộ Ám Cực Vực đều có thiếu hụt hoặc ít hoặc nhiều. . .”
Nghe Hi Lâm giảng giải, Lôi Lâm đột nhiên nghĩ đến Tây Cách Phất Lý Đức tu luyện đại địa chi lực.
Bộ phương pháp minh tưởng cao cấp của địa hỏa xã này dường như cũng chỉ có ba tầng cảnh giới, nhiều nhất chỉ để phù thủy tu luyện tới cấp ba, sẽ không có con đường thông hướng về phía sau.
“Cho dù là ở thời thượng cổ, phương pháp minh tưởng cao cấp cũng không phải vật tầm thường, đồng thời, Ám Cực Vực chúng ta cũng đã xảy ra mấy lần chiến dịch cỡ lớn, phù thủy truyền thừa tuy rằng chưa từng đứt gãy, nhưng cũng thiếu hụt rất nhiều chi nhánh cùng nội dung. . .”
Hi Lâm giải thích cho Lôi Lâm.
“Đồng thời, cho dù là hai tầng thủy tinh mặt nạ này, trong Tự Nhiên Chi Minh chúng ta cũng không có một phù thủy nào có thể tu luyện toàn bộ, hai tầng nội dung thủy tinh mặt nạ nhất định phải phối hợp một loại huyễn ảnh thủy tinh sinh ra từ thế giới sương mù mới có thể minh tưởng, nhưng rất bất hạnh, loại vật liệu này đã tuyệt tích hơn vạn năm ở Ám Cực Vực. . .”
Hiển nhiên là sợ Lôi Lâm không lọt mắt thứ vô bổ này, Hi Lâm nhanh chóng giao ra một phần khác tài liệu.
“Đây là tất cả mẫu vu thuật mà Tự Nhiên Chi Minh chúng ta tích lũy đến hiện tại, trong đó còn có tư liệu nghiên cứu bốn vu thuật cấp hai. . .”
Cô ta lấy từ trong lòng ra một quả cầu thủy tinh giao cho Lôi Lâm, “Đồng thời, hàng năm chúng ta cũng có thể cung phụng đến một triệu ma thạch!”
“Cấp hai vu thuật?” Trong lòng Lôi Lâm đại hỉ nhưng trên mặt bất biến, “Cô yên tâm, nếu ta đã đồng ý với cô, đương nhiên sẽ không đổi ý. . .”
Dưới năng lực giải toán mạnh mẽ của chíp, cho dù có chút không trọn vẹn cũng không sao, còn khó khăn khi thăng cấp càng không phải vấn đề gì, dù sao Lôi Lâm cũng sẽ không tự mình tu luyện.
“Được rồi! Ta đã thấy thành ý của cô!”
Dưới ánh mắt có chút ngạc nhiên của Hi Lâm, Lôi Lâm trực tiếp ném phiến lá màu vàng nhạt ghi chép thủy tinh mặt về cho Hi Lâm, khẽ nói: “Hiện tại ta muốn một mình tiến vào hang động hàn bang một chuyến. . .”
“Đại nhân! Địa hình trong hang động hàn bang phi thường phức tạp, cho dù có địa đồ, vẫn nên để cho Áo Bác hoặc là Y Lợi Á, hoặc Hi Lâm tự mình dẫn đường chứ?”
Hi Lâm quýnh lên, đây chính là cơ hội tốt rút ngắn quan hệ cùng Lôi Lâm, cô ta không muốn bỏ qua.
“Không cần!”
Lôi Lâm trực tiếp cự tuyệt.
Hắn có rất nhiều bí mật không dễ dàng biểu diễn trước mặt người khác, đồng thời, căn cứ vào phân tích của chíp, băng bích hạt đẳng cấp càng cao thì chất lượng hơi thở băng bích hạt càng tốt, bởi vậy, Lôi Lâm hi vọng một đường thâm nhập đến sào huyệt băng bích hạt, hy vọng có thể tìm được loại sinh vật đẳng cấp cao hơn này.
Đối với loại sinh vật nguy hiểm ở kỳ thành niên thường có thực lực phù thủy chính thức này, hai học đồ cấp ba đi kèm quả thực chính là dâng thức ăn.
Cho dù là Hi Lâm đi cũng lành ít dữ nhiều.
“Như vậy lúc đại nhân đi ra nhất định phải thông báo cho ta, Hi Lâm còn chưa mang đại nhân đến học phái chúng ta xem mà. . .”
Hi Lâm cắn cắn môi, cuối cùng đưa ra lời mời.
“Được!” Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô ta, ở trong lòng Lôi Lâm thầm cười cợt, rồi cũng trực tiếp đồng ý.
Tiếp đó, Lôi Lâm đi cùng Hi Lâm tới lối vào hang động hàn bang.
“Nơi này do Tự Nhiên Chi Minh, Bát Trảo Chi Chu, Dây Leo Xanh Biếc. . . Sáu học phái cùng canh gác, tạo thành nguyên lão hội cùng chưởng quản nơi này, trước đó học phái Tự Nhiên Chi Minh chúng ta trong nguyên lão hội còn có quyền lực phi thường lớn. Nhưng rất bất hạnh là từ khi đạo sư của ta qua đời, quyền lên tiếng của Tự Nhiên Chi Minh đã càng ngày càng nhỏ, thậm chí bị rơi vào hạng chót. . .”
Hi Lâm dẫn Lôi Lâm cất bước kiến trúc to lớn trong, vừa thỉnh thoảng giới thiệu tình cảnh bây giờ của Tự Nhiên Chi Minh với Lôi Lâm.
Mà ở trên đường, Lôi Lâm còn có thể thỉnh thoảng nhìn thấy phù thủy thậm chí học đồ mặc các loại áo choàng, trên người còn đeo dấu hiệu khác biệt ra ra vào vào.
“Nơi này được gọi là Hàn Băng pháo đài, do sáu học phái chúng ta cùng bỏ vốn ra xây dựng, đồng thời phái người phòng ngự. Cũng có rất nhiều học phái ở đây thiết lập phòng nghiên cứu chuyên môn, để phân tích các loại tài liệu từ trong hang động hàn băng. . . Tuy rằng hiện tại quyền lên tiếng của Tự Nhiên Chi Minh chúng ta rất nhỏ, nhưng muốn đưa đại nhân vào thì vẫn không thành vấn đề.”
Hi Lâm vừa nói, vừa dẫn Lôi Lâm đi tới dưới đáy pháo đài.
Mà trong hang động do nhân công đào bới này, Lôi Lâm nhìn thấy một vết nứt lớn màu trắng.
Từ trong vết nứt không ngừng thổi ra gió lạnh, để nhiệt độ trong hang động lập tức hạ thấp mười mấy độ, thậm chí, hơi nước màu trắng không ngừng ngưng kết thành hàn băng cùng tuyết trắng, bao trùm lên toàn bộ khe nứt một tầng dày đặc.
“Hang động hàn bang quanh năm đều tràn ngập loại băng gió này, bên trong chứa hàn khí công kích cùng dao băng khiến ngay cả phù thủy chính thức như chúng ta đều cảm thấy rất vướng tay chân. Trải qua nhiều năm thăm dò, chúng ta mới phát hiện, cũng chỉ có sức tấn công ở vết nứt nơi này là nhỏ nhất, thích hợp nhất để tiến vào. Mà các nơi khác không phải tuyệt cảnh thì chính là cần tốn thời gian dài để đối mặt với hàn khí tập kích, ngay cả phù thủy cấp hai đều không nhất định có thể chịu đựng được. . .”
“Ừm!” Lôi Lâm gật gù.
Ngoài hang động hàn bang còn có vết nứt to lớn, nhưng nhìn thái độ không thèm để ý của những phù thủy này là biết những lối vào kia vốn là tử địa, cũng chỉ có nơi này mới là con đường an toàn nhất.
“Đây không phải Hi Lâm phù thủy sao? Muốn tiến vào Hang động hàn bang thám hiểm sao?”
Mà vào lúc này, một vị phù thủy phòng thủ ở lối vào cũng đi tới, cười nói với Hi Lâm, trong đôi mắt cũng có một tia nóng bỏng.
Mà Lôi Lâm nhìn chòm râu màu trắng đã kéo dài tới trên đất của vị phù thủy, trong lòng có chút không biết nói gì.
“Không! Ta đến đưa một vị giáo sư danh dự của học phái chúng ta đi vào!” Hi Lâm mỉm cười trả lời.
“Giáo sư danh dự? Hắn!”
Ông lão đầu tiên là tỏ vẻ kinh hãi, rồi lập tức nghi ngờ không thôi đánh giá phù thủy mới tới như Lôi Lâm kia.
Tuy rằng lấy năng lực của Hi Lâm không thể mời chào phù thủy quá mạnh mẽ được, nhưng một số phù thủy chính thức khá là mê muội cô ta cũng rất là đồng ý thông qua gia nhập Tự Nhiên Chi Minh để thân cận mỹ nhân, nhưng rất đáng tiếc đều bị Hi Lâm từ chối.
Căn cứ vào tiết lộ mơ hồ thì cô ta hy vọng có thể tìm được một vị phù thủy ít nhất có thực lực bán nguyên tố hóa trở lên gia nhập, nhưng rất hiển nhiên, trong số những người ái mộ của cô ta, chỉ có Sử Cách Lực là đạt đến yêu cầu này, nhưng đối phương căn bản sẽ không đồng ý.
“Chào cậu! Phù thủy trẻ tuổi! Ta tên là lão Mã Đức!” Lão phù thủy dùng ánh mắt xem kỹ để đánh giá Lôi Lâm, nói chuyện lại phi thường khách khí.
“Ta tên là Lôi Lâm, hân hạnh!” Lôi Lâm khẽ cười chào hỏi.
Đồng thời, bởi hắn quen áp súc tinh thần lực, nhất thời đã ẩn giấu đi khí tức và sóng năng lượng của mình khiến lão Mã Đức không phát hiện được hư thực.
Nhưng cho dù là như vậy, cũng đủ khiến lão Mã Đức coi trọng và kiêng kỵ, không biết thường thường là nguy hiểm và đáng sợ nhất, đặc biệt là đối với phù thủy.
“Nếu như là học viện giáo sư danh dự các cô thì đương nhiên có thể đi vào!”
Sau khi thu được xác nhận, lão Mã Đức lại lộ ra vẻ giải quyết việc chung.
Lập tức, ông ta móc ra một vật giống quả cầu kim loại viên, từ bên trong bắn ra một tia sáng màu đỏ, chiếu tới lối vào.
Ba! Trong hư không mơ hồ run rẩy một trận, gợn sóng vô hình vặn vẹo không ngừng nổ tung, lộ ra một lưới đánh cá màu đỏ, bao trùm lên toàn bộ lối vào, tấm võng này rõ ràng là thủ đoạn phòng ngự trước đó bố trí xuống, lại không biết thông qua phương thức gì để ẩn giấu, thậm chí ngay cả gợn sóng phép thuật đều không lộ ra một chút nào.
“Loại bố trí này?” Lôi Lâm ở trong lòng trầm ngâm: “Nếu như trước đó mình không biết thì có lẽ sẽ bị phát hiện đi!”
“Trong hang động hàn băng vô cùng nguy hiểm, khắp nơi đều có gió lạnh thổi mạnh có thể so với phép thuật cấp 0 công kích, cũng có rất nhiều sinh vật năng lượng cao tụ tập, xin nhớ là không cần tự ý thâm nhập!”
Lão Mã Đức dặn dò hai câu rồi lập tức đưa tay ra mời Lôi Lâm.
“Đại nhân! Băng bích hạt dùng hàn khí công kích có chứa tính chất âm hàn, mong ngài nhất định phải cẩn thận!” Mà Hi Lâm tiếp tục dặn dò Lôi Lâm.
Loại tình cảnh này nhất thời khiến lão Mã Đức đứng một bên có chút đỏ mắt, nhưng cũng không nói gì.
Khác với Sử Cách Lực, ông ta chỉ là đơn thuần yêu thích sắc đẹp của Hi Lâm, cũng không tồn tại dục vọng muốn giữ lấy biến thái và khủng bố.
Bởi vậy, khi nhìn thấy Hi Lâm mơ hồ tâm ý với Lôi Lâm, ông ta cũng chỉ lựa chọn ở một bên nhìn.
“Ta sẽ cẩn thận!”
Lôi Lâm mỉm cười đồng ý, sau khi gật đầu ra hiệu với lão Mã Đức xong thì trực tiếp đi vào gió tuyết.
. . .
Vù vù!
Gió lạnh gào thét, bên tai Lôi Lâm nổi lên khí lưu kịch liệt, cả người Lôi Lâm đang nhanh chóng rơi xuống.
Cuối cùng, theo một tiếng vang nhỏ, Lôi Lâm đã vững vàng đứng trên mặt tuyết.
“Loại chiều sâu này cũng phải ba ngàn mét trở lên rồi chứ?” Lôi Lâm nhìn chung quanh một chút.
Kèm tiếng gió lạnh gào thét là lượng lớn tạp âm, giống 10 ngàn nhạc khí đều đang diễn tấu.
Khác với ở bên trên pháo đài, phù thủy dùng vĩnh hằng ánh sáng thuật để chiếu sáng, Hang động hàn băng dưới nền đất lại rơi vào một vùng tăm tối.
“Ánh sáng thuật!” Lôi Lâm khẽ giơ tay phải, một quả cầu ánh sáng giống đèn chân không sáng sủa hiện lên trong lòng bàn tay.
“Đi!” Lôi Lâm quát nhẹ một tiếng, quả cầu ánh sáng nhanh chóng tuột tay bay ra, bay lên giữa không trung, đồng thời vòng quanh.
Ánh sáng lập tức rọi sáng nơi này.
Lôi Lâm nhìn quét lại, hắn đang đứng ở một kẽ băng nứt nửa hình tròn, xung quanh có vô số lỗ thủng, giống sào huyệt của con kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận