Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1390: Đấu khí (1)

An Đông Ly xoa xoa một bảng đen nhỏ sau lưng: “Mà trước khi bắt đầu chương trình học, ta muốn trước tiên giới thiệu với trò một vị thần linh. . .”
An Đông Ly móc từ trước ngực ra một tấm huy chương, bên trên là thánh huy hình thức từ điển, còn có một tầng sáng mông lung.
“Nhận ra nó sao?” An Đông Ly nghẹ giọng hỏi.
“Nhận ra! Đây là giáo huy của tri thức chi thần vĩ đại: Âu Cách Mã!” Lôi Lâm thành thật gật đầu.
Mà nụ cười trên mặt An Đông Ly càng tăng lên: “Đúng! Tri thức chi thần Vĩ đại- Âu Cách Mã, là tín ngưỡng của tất cả học giả chúng ta, cũng là đầu nguồn của tất cả tri thức. . .”
Ông ta thâm ý nhìn Lôi Lâm một chút: “Đồng thời, ngài cũng là tín ngưỡng của Pháp Áo Lan gia tộc các trò, bình thường trò có từng cầu khẩn sao?”
“Ta thấy cha mẹ từng làm!” Lôi Lâm trả lời, dù sao ông cũng không thể yêu cầu một đứa bé cái gì.
“Rất tốt! Vậy bây giờ trò hãy làm theo ta!”
Vẻ mặt An Đông Ly thành kính mà thánh khiết: “Tri thức chi thần vĩ đại, ngài là đầu nguồn tất cả tri thức, là người chưởng khống chân lý. . .”
Trong lòng Lôi Lâm trợn trắng mắt, nhưng cũng chỉ có thể cầu khẩn theo: “. . . Hào quang của ngài phát tán khắp toàn bộ thế giới, xua đuổi đi dã man cùng ngu muội, mang đến hào quang văn minh cho chúng ta. . .”
Giọng nói non nớt không ngừng vang vọng trong phòng khách nhỏ, mà Quỳnh Nạp Tư cùng Toa Lạp trốn ở ngoài cửa, trên mặt đều lộ ra nụ cười.
“Hóa ra vị lão sư này ngoại trừ dạy ta ngôn ngữ học, còn dạy ta cả thần linh học. . .”
Đáy lòng Lôi Lâm có chút buồn bực, nhưng trên mặt lại không có một chút mất kiên nhẫn nào, trái lại tràn ngập vẻ chăm chú, khiến An Đông Ly không khỏi âm thầm gật đầu.
Trên thực tế, Lôi Lâm cũng biết việc này hoàn toàn không thể tránh khỏi.
Dù sao các thần ảnh hưởng đối với thế giới này thực sự quá sâu, hắn muốn ngụy trang được ở chỗ này, nhất định phải cải tạo chính mình thành một tín đồ.
Người không có tín ngưỡng, ở thế giới các thần chính là quái vật, căn bản không có không gian sinh tồn.
Chẳng qua cũng may là các thần linh cũng chỉ là có ảnh hưởng rất lớn cùng hạ dấu ấn linh hồn đối với tín đồ thành kính cùng đám cuồng tín của mình mà thôi, mà đối với loại tín đồ chỉ là nhiễm một chút vinh quang thần linh thì lại không có bao nhiêu quan tâm.
Càng tuyệt diệu hơn chính là, trừ phi đảm nhiệm chức vị mục sư thần linh, bằng không trình độ tín ngưỡng thế nào, người ngoài căn bản không thấy được.
Dù sao chẳng qua là đúng giờ cầu khẩn, tình cờ đi giáo hội mà thôi. Loại biểu hiện mặt ngoài này, Lôi Lâm cảm giác mình hoàn toàn có thể biểu diễn rất khá.
Tri thức chi thần- Âu Cách Mã, căn cứ vào hiểu biết của Lôi Lâm thì đây là một vị thần linh được rất nhiều quý tộc cùng học giả, hoặc là có thể xưng là quần thể người có ăn học tin phụng.
Mà hai loại người này, một loại chỉ coi trọng lợi ích của mình, một loại càng chú trọng quy tắc thực tế, gọi là trình độ thành kính khẳng định cũng không cao bao nhiêu, Lôi Lâm tham gia vào cũng không có vẻ đột ngột, có thể nói là lựa chọn tốt nhất.
“Nếu như không lựa chọn vị này, trong lãnh địa của Pháp Áo Lan gia tộc, cũng chỉ có một vị thần linh khác là chịu khổ chi thần- Y Nhĩ Mã Đặc!”
Lôi Lâm giật mình.
Vị Y Nhĩ Mã Đặc này là một vị thần linh tràn ngập tinh thần hiến thân cùng hi sinh, đa số giáo lí là khuyên tín đồ phải nhẫn nại cùng phục tùng, là những thần linh mà người thống trị phi thường yêu thích tôn thờ trên lãnh địa mình.
Quỳnh Nạp Tư Nam tước tự nhiên cũng như thế. Hiện nay ở vùng đất phong này, cũng chỉ có hai giáo hội này tồn tại, đồng thời cũng hình thành cục diện người thượng đẳng thờ phụng tri thức chi thần, nông phu phổ thông, thủy thủ sẽ thờ phụng Y Nhĩ Mã Đặc.
Tuy rằng Nam tước rất muốn thu cả giáo hội nữ thần tài phú- Ác Kim vào lãnh địa, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thành công.
Toàn bộ mậu dịch trên hòn đảo này còn chưa quá phồn vinh, càng không cần phải nói tới việc bị hai giáo hội khác liên hợp chống lại, những mục sư biết kiếm tiền nhiều hơn truyền giáo kia đương nhiên sẽ không thể lọt vào mắt.
“Rất tốt!”
Nhìn thấy một chùm thánh quang màu trắng từ giáo huy trôi nổi ra, bao trùm lên trên người Lôi Lâm, mỗi một nếp nhăn trên mặt An Đông Ly đều giãn ra.
“Tri thức chi thần vĩ đại đã tiếp thu lời cầu nguyện của trò. Sau này trò có thể cùng cha mẹ tới tri thức thần điện cùng giáo hội tham gia thánh điển. . .”
“Đó chính là vinh hạnh của ta!” Lôi Lâm rất quy củ hồi đáp, trong lòng còn có một chút vui mừng: “Quả nhiên, linh hồn của ta đã hoàn toàn thuộc về thế giới các thần, không hề bị đối phương hoài nghi. Sau này chỉ cần cũng duy trì trình độ tín ngưỡng này, không khiến đối phương chú ý tới, khẳng định sẽ không có bất cứ vấn đề gì. . .”
Đương nhiên, Lôi Lâm cũng biết, chính mình hoàn toàn chặt đứt con đường mục sư.
Dù sao, những mục sư kia yêu cầu tín ngưỡng phi thường hà khắc, không chỉ yêu cầu hoàn toàn hiểu rõ cùng tuân theo giáo lí thần linh, thậm chí ngay cả linh hồn đều thuộc về bản thân thần linh.
Nếu như linh hồn của chính mình cũng bại lộ dưới ánh mắt các thần, Lôi Lâm không có chút tự tin nào có thể ẩn giấu được.
“Chẳng qua, với tâm thái của ta, e rằng cho dù là mục sư cấp thấp nhất cũng không thể đạt đến đi.
Lôi Lâm không biết nói gì với suy nghĩ của chính mình gì.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu bài học hôm nay thôi, thuận tiện nhắc nhở, phụ thân trò mời ta về, thù lao là ba kim tệ mỗi giờ!”
An Đông Ly bắt đầu viết lên trên bảng đen, dùng một loại chữ viết hoa, phi thường rườm rà cùng đẹp đẽ.
“Ba kim tệ?” Lôi Lâm hô khẽ, cho dù hắn là trẻ con, cũng biết ở thế giới các thần, sức mua kim tệ là phi thường mạnh mẽ.
“Tri thức là vô giá. . .” Đối với sự thất thố của Lôi Lâm, An Đông Ly rất hài lòng gật gù, sau đó bắt đầu chương trình học buổi sáng.
Trình độ giáo sư như thế này trong mắt Lôi Lâm không đáng kể chút nào, thậm chí vì che lấp vẻ đột xuất của chính mình, hắn còn cố ý hạ thấp tốc độ học tập của chính mình rất nhiều.
Ngay cả như vậy, năng lực biểu hiện ra cũng làm An Đông Ly cực kỳ than thở, càng là dốc sức khen ngợi Lôi Lâm trước mặt vợ chồng Nam tước một phen, thậm chí tiên đoán hắn sẽ trở thành một vị học giả vĩ đại, khiến trong đôi mắt Toa Lạp phu nhân lóe lên lượng lớn ngôi sao nhỏ, Nam tước đại nhân còn ôm lấy Lôi Lâm, tung lên bầu trời rất nhiều vòng.
Sau khi được hầu gái hầu hạ ăn một bữa cơm trưa phong phú, Lôi Lâm theo Nam tước đi tới tiểu thao trường sau trang viên.
Nơi này bình thường là nơi để đám nông phu dùng sấy ngũ cốc, bởi vậy phi thường trống trải, ở một bên còn dựng một giá gỗ, been trên có nhiều loại vũ khí như búa đanh, đoản kiếm, trường mâu, kỵ sĩ thương.
Một võ sĩ mặc giáp da, đã chờ đợi ở giữa thao trường.
“Lôi Lâm, vị này chính là thị vệ trưởng của gia tộc chúng ta, con có thể gọi hắn là Nhã Cách thúc thúc!” Nam tước giới thiệu cho Lôi Lâm.
Từ trên người của đối phương, Lôi Lâm rõ ràng cảm giác được sát khí sau khi trải qua cảnh tượng thây chất thành núi, máu chảy thành sông mới có thể nuôi dưỡng ra, còn có sức mạnh to lớn, đối phương hiển nhiên cũng nắm giữ một loại năng lực siêu phàm nào đó, là một vị Chức Nghiệp Giả.
“Nhã Cách thúc thúc!” Lôi Lâm lập tức ngọt ngào hô lên.
“Nhã Cách thúc thúc của con vẫn phụ trách đội tuần tra ở cảng, lần này ta đặc biệt điều hắn trở về, phụ trách chỉ đạo võ kỹ cho con, từ nay về sau, hắn chính là võ kỹ đạo sư của con, rõ chưa?”
Nam tước nghiêm túc nói.
“Nhã Cách lão sư!” Trong lòng Lôi Lâm trợn tròn mắt, lần thứ hai trịnh trọng hành lễ.
“Nhã Cách, ta giao Lôi Lâm cho anh!” Quỳnh Nạp Tư vỗ vỗ vai Nhã Cách.
“Mong đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ dốc toàn bộ sở học của chính mình để dạy cho tiểu thiếu gia!” Nhã Cách ưỡn ngực.
Chờ đến sau khi Nam tước rời đi, trên thao trường nhỏ cũng chỉ còn Lôi Lâm cùng Nhã Cách.
“Trước khi tiến hành huấn luyện chiến sĩ, ta muốn hỏi tiểu thiếu gia một chút, ngài biết khái niệm về Chức Nghiệp Giả sao?”
Nhã Cách có khuôn mặt phi thường thô lỗ, bởi trường kỳ làm công tác trấn áp càng khiến trên người hắn tràn ngập một loại sát khí, cho dù nỗ lực muốn để mình cười ôn hòa hơn thì dáng vẻ này cũng có thể doạ khóc đại đa số tiểu quỷ.
“Hình như có nghe nói qua. . .” Lôi Lâm dùng ngón tay xoắn tóc.
“Gọi là Chức Nghiệp Giả chính là tồn tại nắm giữ sức mạnh to lớn, đặc biệt Chức Nghiệp Giả cấp năm trở lên, cho dù ở những quốc gia khác cũng đều có thể nhận được ưu đãi!”
Giống như là vì tăng cường sức thuyết phục cho lời nói của mình, bắp thịt ở tay phải Nhã Cách nhô lên, che kín tầng một hào quang mờ mịt.
“Xem kỹ! Đây chính là năng lực đấu khí mà chỉ khi đạt tới chiến sĩ cấp năm mới có thể nắm giữ!”
Kèm với tiếng Nhã Cách quát lớn, quả đấm của hắn đột nhiên đập xuống mặt đất.
Ầm ầm! Bụi mù vung lên, toàn bộ thao trường dường như xảy ra một trận địa chấn loại nhỏ, mà đợi bụi mù tản ra, bên cạnh Nhã Cách đã có thêm một hố to.
“Ô oa. . .” Lôi Lâm phối hợp há to mồm, lộ ra vẻ phi thường giật mình, biểu hiện giống như các đứa trẻ khác đứa, trên thực tế lại âm thầm đánh giá năng lực của Nhã Cách.
“Loại lực phá hoại này. . . Cũng gần tương tự với kỵ sĩ đã kích phát rồi sinh mệnh năng lượng, đương nhiên, bởi thế giới các thần hạn chế sức mạnh siêu phàm rất nghiêm khắc, bởi vậy sức chiến đấu của đối phương còn tăng lên, dự đoán hẳn là gần bằng phù thủy cấp 1. . .”
Lôi Lâm âm thầm tính toán, chíp lạitrực tiếp lộ ra số liệu của đối phương.
【 Nhã Cách chiến sĩ có đẳng cấp: Cấp năm trở lên (tư liệu không đủ); dự đoán sức mạnh: 3; dự đoán nhanh nhẹn: 2; dự đoán thể chất: 3; dự đoán tinh thần: 1. 5; đánh giá: Nguy hiểm! 】
“Ai. . . Thực lực bản thể nhỏ yếu, ngay cả năng lực quét hình của chíp đều bị hạn chế!”
Trong lòng Lôi Lâm yên lặng thở dài, nhưng cũng biết thực lực cơ bản của vị Nhã Các này.
“Ta chỉ là một chiến sĩ, bởi vậy chỉ có thể biểu diễn sức mạnh chiến sĩ với thiếu gia. . .”
Nhã Cách có chút tiếc nuối nói tiếp: “Chức Nghiệp Giả có nhiều kiểu nhiều loại, tràn ngập năng lực quỷ dị mà thần bí. . .”
Có thể thấy, Nhã Cách đang trung thực thực hiện chức trách của chính mình, lợi dụng sức mạnh to lớn dụ dỗ thiếu gia đi tới con đường cường giả.
“Như vậy. . . Nhã Cách thúc thúc là chiến sĩ cấp mấy? Nói cho Lôi Lâm biết có được hay không?”
Vào lúc này, Lôi Lâm tự nhiên lợi dụng ưu thế chính mình còn là đứa nhỏ, không ngừng giả bộ thu lấy tin tức.
“Ta sao? Mới chỉ là một tên chiến sĩ cấp sáu mà thôi!” Nhã Cách có vẻ áy náy nở nụ cười.
Lôi Lâm biểu hiện ra vẻ ngây thơ, đồng thời cũng không chê vào đâu được, dù sao trong cảm nhận của trẻ con, cha mẹ đều là vô địch.
“Cấp mười lăm? ! Khụ khụ. . .” Nhã Cách suýt chút nữa đã bị nước miếng của chính mình làm sặc.
“Thiếu gia tôn kính! Chức Nghiệp Giả cấp năm trở lên đã đủ để được quý tộc coi trọng, mà Chức Nghiệp Giả cấp mười lăm trở lên, cho dù là ở tầng cao nhất vương quốc cũng có thể được tôn kính rộng khắp, trên toàn bộ đại lục đều không có bao nhiêu. . .”
“Thế à!”
Lôi Lâm vuốt cằm, cách gọi này hắn đã nghe được khi là hạt giống linh hồn lần trước, bây giờ nhìn lại dường như sau khi mượn dùng môi giới, sức mạnh hạt giống linh hồn từ bản thể hắn ở thế giới này cũng vô cùng tốt.
Đương nhiên, sức mạnh không kém như thế nào, cũng hầu như là người ngoại lai, dưới hào quang của các thần cũng không có chỗ che thân, chỉ có kết cục là bị hủy diệt.
“Vậy Nhã Cách thúc thúc, sau mười lăm cấp thì sao? Còn có cường giả càng lợi hại sao?”
Lôi Lâm biểu hiện như một đứa trẻ lòng đầy hiếu kỳ.
“Sau cấp mười lăm cấp. . . A. . .” Con mắt của Nhã Cách có chút hoảng hốt: “Vậy cũng chỉ có 【 truyền kỳ 】 đi! Cường giả cấp bậc truyền kỳ có thể khiến vương quốc cũng phải tránh lui, lực lượng mạnh nhất toàn bộ đại lục. . .”
“Truyền kỳ. . . Sao?” Trong con ngươi Lôi Lâm lóe lên.
“Được rồi! Để chúng ta bắt đầu buổi huấn luyện hôm nay đi, đầu tiên là chạy cự li dài!” Vào lúc này, Nhã Cách cũng phát hiện mình bị Lôi Lâm dẫn đi lạc đề, lập tức giận tái mặt.
“Được rồi, tốt. . .” Lôi Lâm cười hì hì chạy đi. Giống một chú báo nhỏ tràn ngập sức mạnh, động tác trôi chảy khiến Nhã Cách sáng mắt lên.
. . .
Đêm khuya, trong thư phòng của nam tước đại nhân.
“Anh là nói. . . Thân thể thiên phú của Lôi Lâm vô cùng tốt, nếu như tiến hành huấn luyện chiến sĩ sẽ phi thường có tiền đồ sao?”
Quỳnh Nạp Tư ngồi phía sau bàn làm việc, hai tay khoanh lại, trong đôi mắt tràn đầy vẻ đăm chiêu.
“Đúng, đại nhân! Đường năng lượng trong cơ thể Lôi Lâm thiếu gia phi thường trôi chảy, hơn nữa tố chất thân thể rất cao, nếu như kiên trì tiến hành huấn luyện chiến sĩ, ta có lòng tin trong vòng mười năm có thể giúp thiếu gia sinh ra đấu khí, đột phá chiến sĩ cấp năm!”
Nhã Cách đứng phía trước Quỳnh Nạp Tư, nghiêm túc nói.
“Ta đã biết, anh đi xuống trước đi!” Quỳnh Nạp Tư giống như có chút mỏi mệt phất phất tay.
Mà sau khi Nhã Cách hành lễ đi ra ngoài, trên mặt Quỳnh Nạp Tư lại tràn đầy nụ cười khổ.
“Thiên phú văn hóa ưu tú, còn có tố chất thân thể kinh người! Lôi Lâm à! Con thực sự là bảo vật mà thần linh ban cho ta!”
Quỳnh Nạp Tư khổ não túm tóc.
Mỗi một vị cha mẹ đều hi vọng con của chính mình là thiên tài, nhưng khi Lôi Lâm có biểu hiện ở hai phương diện này đều vô cùng đột xuất, Quỳnh Nạp Tư lại bắt đầu khổ não vì chuyện nên bồi dưỡng Lôi Lâm thế nào.
“Khóa học văn hóa mỗi ngày đương nhiên phải tiếp tục, nhưng huấn luyện chiến sĩ sao?”
Quỳnh Nạp Tư rất rõ ràng thực lực của, nếu như Lôi Lâm thật sự rất có thiên phú, vậy để đối phương dậy cũng là lãng phí.
Đồng thời, loại nghề nghiệp chiến sĩ này, ở thế giới các thì địa vị thường khá thấp, tuy rằng chiến sĩ sau khi tiến vào cảnh giới cao thâm cũng sẽ phi thường mạnh mẽ, nhưng cũng không thể thay đổi cục diện ở giai đoạn đầu chính là bia đỡ đạn, nên Quỳnh Nạp Tư có chút chần chờ.
“Bằng hữu của ta! Cậu đang khổ não vấn đề gì thế?”
Vào lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên trong thư phòng, khiến Quỳnh Nạp Tư sáng mắt lên.
“Âu Ni Tư Đặc! Bạn của ta! Hoan nghênh anh đến!”
Quỳnh Nạp Tư đứng lên, trên mặt tràn trề nụ cười nhiệt tình. Nhìn một bóng người chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.
Đối phương có mái tóc dài màu bạc mềm mại, trong mắt tràn ngập ánh sáng trí tuệ. Tuy rằng khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi, trên người lại có một loại khí chất tang thương.
Trên người hắn mặc trường bào tương tự trang phục học giả. Trước ngực còn có một hoa văn màu vàng kỳ dị.
Sức mạnh phép thuật mạnh mẽ quanh quẩn trên người đối phương, khiến người khác cảm nhận được hắn rất nguy hiểm, rất rõ ràng, vị Âu Ni Tư Đặc này là một người làm phép mạnh mẽ.
Pháp sư! Pháp hệ nghề nghiệp ở thế giới các thần, nắm giữ năng lực thi pháp mạnh mẽ, là tồn tại có thể lấy lực lượng tự thân nắm giữ sức mạnh nguyên tố tự nhiên.
Càng quan trọng hơn chính là mỗi một vị pháp sư đều là một vị bác học giả vĩ đại, bọn họ nắm giữ tri thức, thậm chí còn vượt qua rất nhiều học giả nổi danh.
Đương nhiên, bởi nghề nghiệp pháp sư tiêu hao rất lớn, còn có chu kỳ dài dằng dặc, khiến nghề nghiệp pháp sư trở thành một loại nghề nghiệp quý tộc, bình dân bình thường tuyệt đối không thể thanh toán phí dụng học tập pháp sư cùng với các thí nghiệm khác.
“Lại gặp mặt rồi, Quỳnh Nạp Tư!” Âu Ni Tư Đặc mỉm cười, ôm Quỳnh Nạp Tư nhiệt tình.
“Rất xin lỗi khi con của cậu ra đời, ta không tới được, thí nghiệm thăm dò thâm uyên thực sự quá mức rườm rà cùng tốn thời gian. . .” Trên mặt Âu Ni Tư Đặc có một ít áy náy.
“【 ánh sáng nhẫn 】này coi như lễ vật muộn của ta đi!”
Âu Ni Tư Đặc đưa một chiếc nhẫn màu bạc sáng lấp loá tới: “Tuy rằng trên này chỉ chứa đựng ba lần thuật ánh sáng, nhưng dùng làm đồ chơi cho trẻ nhỏ vẫn là vô cùng tốt.
“Vậy thì đa tạ!”
Quỳnh Nạp Tư cẩn thận nhận lấy chiếc nhẫn này, với nhãn lực của hắn đương nhiên hiểu rất rõ cho dù loại vật phẩm lâm thời phụ ma này, giá trị cũng thường thường có thể đạt đến mười kim tệ trở lên.
Giá cả của vật phẩm phép thuật, chính là đắt đỏ như thế! Đồng thời còn thường thường là có tiền cũng không thể mua được.
“Ta thay Lôi Lâm đa tạ anh!” Quỳnh Nạp Tư hơi xúc động.
Vốn dĩ với nội tình của Pháp Áo Lan gia tộc, nhiều nhất chỉ có thể kết bạn với một ít pháp sư học đồ không có tác dụng gì, căn bản không thể dính líu quan hệ tới pháp sư mạnh mẽ như Âu Ni Tư Đặc.
Kết bạn với đối phương hoàn toàn chính là ngẫu nhiên, đương nhiên, sau khi phát hiện ra thân phận thực sự của đối phương, Quỳnh Nạp Tư cũng đầu tư rất nhiều công sức, thành lập tình hữu nghị không nhỏ.
Chờ đến sau khi ngồi xuống, Âu Ni Tư Đặc lại tiếp tục vấn đề vừa nãy: “Quỳnh Nạp Tư! Bạn của ta! Là chuyện gì khiến cậu khổ não như vậy?”
“Là thế này. . .”
Nhìn người làm phép mạnh mẽ, trong đôi mắt Quỳnh Nạp Tư lóe lên ánh sáng, lại bị che giấu đi rất tốt. Trên mặt của hắn hiện ra vẻ cười khổ: “Anh biết đấy, con của ta- Lôi Lâm! Hiện tại hắn đã năm tuổi rồi, lộ ra thiên phú làm ta rất lo lắng, lo lắng thiếu hụt dẫn dắt hài lòng, sẽ khiến đứa bé này lạc lối, không thể hoàn toàn phát huy được thiên phú ưu dị của hắn được. . .”
Quỳnh Nạp Tư nói rõ từng biểu hiện của Lôi Lâm.
Không thể không nói, cho dù đã ẩn giấu rất nhiều, thiên phú của Lôi Lâm cũng tuyệt đối có thể tính là thiên tài trong vòng những người dân bản địa kia.
Mà sau lời kể lại của Quỳnh Nạp Tư, ánh mắt Âu Ni Tư Đặc lại cũng dần dần sáng lên: “Ngày mai! Ngày mai ta muốn tự mình gặp gỡ đứa bé kia, nếu như nó có thiên phú, ta có thể cân nhắc thu hắn làm học đồ!”
“Vậy thì thật là đa tạ anh!” Quỳnh Nạp Tư vui mừng đứng lên.
“Không có gì!” Âu Ni Tư Đặc cười nhạt, đối với mục đích của đối phương, hắn cũng nhìn ra, nhưng điều này cũng không sao, dù sao lúc trước hắn cũng tiếp nhận giúp đỡ từ đối phương, để báo đáp lại, thu một đứa bé của đối phương làm học đồ căn bản không tính là gì, đương nhiên, tiền đề là đối phương nhất định phải có thiên phú phép thuật, dù cho là cấp bậc thấp nhất.
Kết quả tới ngày thứ hai, Lôi Lâm lại được báo là tất cả chương trình học của hắn sẽ tạm hoãn lại để đi bái kiến một vị đại nhân vật.
“Lôi Lâm! Con của ta!” Quỳnh Nạp Tư đứng trước mặt Lôi Lâm, sắc mặt nghiêm túc chưa từng có.
“Sau đây ta sẽ dẫn con đi gặp một vị Pháp sư mạnh mẽ, cho dù ở trên đại lục đối phương cũng là cường giả ghê gớm, bởi vậy con nhất định phải duy trì thái độ cung kính, rõ chưa?”
“Ta đã biết rồi! Phụ thân đại nhân!” Tiểu Lôi Lâm dùng sức gật đầu, trong lòng cũng có một điểm chờ mong.
“Pháp sư? Người làm phép ở thế giới này sao? Rốt cục có thể đi tới con đường nguyên tố. . .”
Đối với chuyện mình có thiên phú thi pháp hay không, Lôi Lâm đương nhiên biết rõ hơn bất kỳ người nào, đồng thời, làm lại một lần hắn cũng không hề có dự định lựa chọn nghề nghiệp khác nữa.
Hắn vốn là một vị phù thủy, đi lên con đường pháp hệ hiển nhiên càng dễ đạt đến đỉnh cao.
Đương nhiên, huyết mạch thuật sĩ gì đó, hắn cũng hoàn toàn không có suy nghĩ tới, dù sao trước đó vì đánh vỡ huyết mạch ràng buộc đã phi thường không dễ dàng, Lôi Lâm cũng không muốn lại tới một lần nữa.
Bởi vậy, lựa chọn nghề nghiệp pháp sư đã trở thành lựa chọn tốt nhất hiện nay của Lôi Lâm.
“Hy vọng con có thể trở thành một Pháp sư mạnh mẽ, nếu như vậy, Pháp Áo Lan gia tộc chúng ta. . .” Trong giọng nói của Quỳnh Nạp Tư có ước ao cùng chờ mong, sờ sờ đầu Lôi Lâm, rồi dẫn hắn đi tới phòng khách.
Ở nơi đó, một vị Pháp sư có tóc dài màu bạc mềm mại, ánh mắt như chớp giật quét tới , khiến trên người Lôi Lâm nổi lên một tầng da gà.
“Ồ!” Một tiếng hô khẽ từ trong miệng đối phương truyền ra.
“Đến đây nào! Lôi Lâm, đây là Âu Ni Tư Đặc thúc thúc của con!” Mặc dù còn hơi nghi hoặc một chút với vẻ mặt của đối phương, nhưng Quỳnh Nạp Tư lập tức ám chỉ Lôi Lâm hành lễ.
“Xin chào! Âu Ni Tư Đặc thúc thúc!” Lôi Lâm cung kính hành lễ, trong con ngươi sáng lấp lánh tràn đầy vẻ tò mò.
“Con ngoan, lại đây!”
Trong đôi mắt Âu Ni Tư Đặc có ánh sáng kích động, vẻ mặt cố nén kia thậm chí ngay cả Quỳnh Nạp Tư đều nhìn ra.
“Cầm lấy cái này!” Một chiếc nhẫn màu bạc xuất hiện trong tay Âu Ni Tư Đặc, khác với chiếc nhẫn ngày hôm qua, chiếc nhẫn này tinh mỹ như một tác phẩm nghệ thuật, bên trên còn khảm nạm một viên bảo thạch sáng lấp lánh.
Quỳnh Nạp Tư liếc mắt đã nhìn ra rồi, đây là một vật phẩm phụ ma vĩnh cửu, so với chiếc nhẫn ngày hôm qua chỉ có thể sử dụng ba lần, thì giá trị ít nhất muốn cao hơn gấp mười lần trở lên.
“Tạ ơn thúc thúc!” Lôi Lâm rất lễ phép nhận lấy nhẫn, trong lòng lại có chút xem thường.
“Chỉ khi sức mạnh tinh thần đạt tới trình độ nhất định mới có khả năng sử dụng phép thuật vật phẩm sao? Phương thức đo lường nguyên thủy như thế. . .”
Nhẫn vừa đến tay, quỹ tích năng lượng bên trong cùng cấu tạo hầu như đã bại lộ dưới mắt Lôi Lâm.
“Cũng được, vậy triển lộ một chút năng lực đi!”
Một chùm sáng màu trắng trực tiếp từ nhẫn trên tay Lôi Lâm phóng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận