Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1557: Lịch sử hắc ám (1)

Dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, Lôi Lâm đi tới phía trước thư viện ở vương đô.
Nơi này đã ở khu trung tâm, người lui tới cũng đa số là quý tộc ——Ở thời đại tri thức bị hạn chế nghiêm ngặt này, cho dù là thư viện được xưng là mở rộng cho bình dân, nhưng thực tế cũng chỉ có một ít dân tự do, còn lại đa số là học giả cùng pháp sư.
Lôi Lâm đúng là khách quen ở nơi này, thậm chí ngay cả đồng tử gác cửa cũng đã nhận ra hắn.
“Lôi Lâm tiên sinh!” Đối phương ngọt ngào hô, không hề kinh ngạc vì Lôi Lâm tới đây.
Trong hai năm qua, Lôi Lâm cũng chạy tới nơi này không ít lần, bổ sung thêm cơ sở dữ liệu về thế giới các thần.
Mà khi chíp dần hoàn thiện các hạng tư liệu bị dần dần bù đắp, đặc biệt sau khi bộ phận trụ cột dần hoàn thành, số lần hắn đi tới nơi này đã càng ngày càng ít.
Ở trong thư viện vẫn là yên tĩnh giống như trước đây, kiến trúc bằng đá cẩm thạch trắng nõn giống như vĩnh hằng sừng sững, chỉ có tiếng lật sách sàn sạt là không ngừng truyền đến.
Không gian bên trong phi thường trống trải, ở bên cạnh các giá sách còn có ghế gỗ ghế tựa, người ngồi trên đây đa số đều là các học giả.
Có người trong hai năm qua cũng trở thành sơ giao với Lôi Lâm, sau khi nhìn thấy hắn đi vào cũng chỉ thoáng gật gật đầu, rồi lại cúi đầu ngao du trong biển tri thức.
Mỗi người đều lẳng lặng làm việc của mình như thế, bầu không khí này được Lôi Lâm rất yêu thích.
“Không nghĩ tới đồ mà ta đã từng nỗ lực tìm kiếm lại vẫn ở bên cạnh ta!”
Lôi Lâm thở dài trong lòng, đi tới nơi sâu xa trong thư viện.
Nơi này ánh sáng không tốt, đa số sách trên giá sách đã rách nát tàn tạ, rất nhiều trang giấy rải rác bị kẹp trong một quyển sách rách nát, nhìn tới đã làm người ta có cảm giác đầu váng mắt hoa.
Mùi mực in lẫn mùi ẩm mốc tản ra, tuy đã trải qua quét dọn, nhưng vẫn là quanh quẩn không đi.
Khu vực này là nơi thư viện chuyên môn dùng để chứa những sách báo hỗn độn cùng văn kiện địa phương, rất ít người tới đây.
” Kết quả tri thức tinh anh, chính là một khi đứt gãy thì rất khó truyền thừa xuống. . .”
Lôi Lâm nhìn lớp bụi dầy trên giá sách, có chút thở dài thoáng nghĩ.
Trong số tư liệu lịch sử mà hắn thu thập được, bắt đầu từ khi thế giới phù thủy xâm lấn cho đến bây giờ, ở giữa có rất nhiều khoảng trống,
Đây chính là biểu hiện văn hóa thiếu hụt.
Đặc biệt là nội dung miêu tả có quan hệ tới chư thần hoàng hôn, đây là cấm kỵ ở trong cấm kỵ, nếu như có học giả có can đảm mạo hiểm chạm đến cấm khu, vậy các đại giáo hội sẽ thẩm phán và giàn hỏa thiêu chính là nơi duy nhất bọn họ thuộc về.
“Một mực che giấu cũng không thể giải quyết vấn đề! Ở thế giới phù thủy, cho dù là phù thủy cấp một đều biết về cuộc chiến chung kết thượng cổ, đồng thời coi đây là động lực, thúc đẩy toàn bộ thế giới không ngừng tiến bộ, thậm chí chậm rãi khôi phục vinh quang thượng cổ. . . So sánh với nhau, thế giới các thần có vẻ thiên hướng về phía bảo thủ. . . Là ý chí thế giới rơi vào trạng thái ngủ say sao? Hay là thần linh hạn chế?”
Ánh mắt Lôi Lâm lóe sáng, đi tới vị trí cuối cùng thư viện.
Khu vực nơi này đã phi thường hẻo lánh, chung quanh im tiếng, không có một bóng người, ngay cả công nhân làm vệ sinh đều rất ít tới đây.
“Không sai! Không sai! Giúp ta tránh được rất nhiều phiền phức!”
Lôi Lâm đánh giá chung quanh, rất là hài lòng gật đầu, một màng ánh sáng pháp thuật trong suốt đã ngăn cách nơi này và ngoại giới, vì để ngừa vạn nhất, thậm chí Lôi Lâm còn thêm vào một tầng hiệu quả ảo thuật, khiến cho bất kỳ người nào lại đây đều chỉ là nhìn thấy một đống sách hỗn loạn.
“Thái cổ xuân chi tinh linh. . .”
Lôi Lâm chầm rãi ngâm tụng một đoạn chú ngữ huyền bí, đây cũng là chú ngữ hắn thu hoạch được từ trên bản đồ, mật chú để mở ra ẩn giấu trong bài thơ trên tấm bản đồ.
“Lại dùng mỹ khắc mã hóa đã thất truyền, ẩn giấu mật chú ở đầu mỗi hàng, nếu không phải có chíp thông qua rất nhiều so sánh, căn bản không có khả năng giải ra. . .”
“Còn có, ngay cả thời gian mở ra đều có hạn chế, nhất định phải đợi “xuân chi tế điển” qua đi, bằng không cũng sẽ không được đáp lại, loại thủ pháp này, tại sao ta lại thấy quen thế. . .”
Lôi Lâm rất hứng thú nhìn cảnh vật chung quanh biến hóa.
Loại thủ đoạn bảo mật này, còn có bố trí tinh xảo, khiến cho Lôi Lâm cảm nhận được phong cách phù thủy!
Đúng, chính là phù thủy! Cũng chỉ có phù thủy truy tìm chân lý, đồng thời nghiêm khắc tới cực điểm, mới có thể nghĩ tới tinh tế tỉ mỉ như vậy, thậm chí là mã hóa cùng mật chú phức tạp đến mức tận cùng.
Chuyện này khiến trong lòng hắn không khỏi có thêm mấy phần chờ mong.
“Hiện tại đúng là đầu mùa xuân, tế điện vừa mới trôi qua, thời gian là hai giờ buổi chiều, tương tứng với câu thơ ‘mặt trời quay đến chỗ rẽ phía bắc bầu trời’. . .”
Lôi Lâm lẩm bẩm, trong đôi mắt có ánh sáng lóe qua.
Răng rắc! Răng rắc!
Thời gian đặc biệt, địa điểm đặc biệt, còn có mật chú đặc biệt, sau khi cả ba điều kiện này đều thỏa mãn, một giá sách cổ điển đột nhiên phát ra tiếng vang phức tạp.
“Không phải ma pháp trận, trước đó ta quét hình cũng không phát hiện, kỹ xảo loại bí mật này. . .”
Ánh sáng trong đôi mắt Lôi Lâm càng ngày càng sáng.
Giá sách dịch đi, lộ ra một đường hầm dẫn xuống phía dưới, nhưng Lôi Lâm cũng không tiếp tục đi xuống.
“Nếu như ta giải thích không sai, trực tiếp đi xuống chỉ có thể tiến vào “thứ nguyên mê cung”, cho dù là pháp sư cao cấp cũng có nguy hiểm bị vẫn lạc.
Lôi Lâm đi tới trước giá sách đã dịch chuyển kia, trên ngón tay hiện ra một mô hình vu thuật!
Cũng không phải pháp thuật mẫu trên ma võng của những pháp sư kia, mà là chân chính mẫu vu thuật cao cấp tương tự thế giới phù thủy!
Rất nhiều điểm sáng hai chiều và ba chiều và cả quỹ tích hoàn mỹ dung hợp lại cùng nhau, hình thành một phù hào đặc biệt.
“Nhân danh Sklngla! Mở ra!”
Lôi Lâm ngâm tụng, mô hình pháp thuật trong tay chợt lóe lên, bay vào giá sách.
Tia sáng rất nhanh đã ảm đạm đi, cũng không xảy ra biến hóa gì, nhưng trên mặt Lôi Lâm lại lộ vẻ vui mừng.
Nngón tay hắn gõ gõ trên mặt trái giá sách, phát ra một tiếng vang trầm.
“Một giá gỗ vốn đặc đã biến thành rỗng ruột. . .”
Lôi Lâm lẩm bẩm: “Đồ vật kia vốn cũng không phải ở chỗ này, mà là đặt ở một chỗ tiết điểm hư không khác, chỉ khi đến thời điểm đặc biệt, ngâm tụng chú ngữ chính xác mới có thể khiến không gian dung hợp, xuất hiện bảo tàng chân chính. . .”
Sắc mặt hắn không ngừng biến hóa: “Loại kỹ thuật không gian dung hợp này, quả thực chính là phiên bản ở thế giới phù thủy!”
Mang theo một tia kích động, Lôi Lâm trực tiếp dùng chủy thủ cắt qua giá sách, để thu lấy bảo tàng tiền nhân cất giữ.
Đến trình độ này, hắn đã có thể vững tin, Tây Cách Phất Lý Đức kia khẳng định chưa từng đến nơi này, chỉ là gặp may mắn thu được tàng bảo đồ mà thôi.
Không gian trong giá sách rất nhỏ, cho dù là rỗng ruột, cũng chỉ để lại một quyển sách màu đen bằng da dê rất dày.
Đây chính là thu hoạch của Lôi Lâm trong lần thám hiểm này.
“Ta cảm giác được. . . Loại khí tức này tương tự phù thủy. . . Trước đây khẳng định có phù thủy quy tắc tiến hành thí nghiệm bản thổ hóa phù thủy. . .”
Lôi Lâm cũng không có gấp gáp đọc quyển sách này, sau khi giám định là vô hại, hắn lập tức thu quyển sách vào túi thứ nguyên, sau đó bắt đầu dọn dẹp dấu vết chính mình đã tới.
Chờ đến khi hắn rời đi thư viện, giá sách kia đã được chuyển về vị trí cũ, thậm chí ngay cả tấm ván gỗ rỗng ruột đều bị thay.
Trở lại phủ đệ, đuổi thị nữ đi, hắn đi tới mật thất dưới đất, đồng thời mở ra phòng hộ pháp trận, Lôi Lâm mới rót cho mình một chén trà nóng, bắt đầu quan sát thu hoạch chuyến này.
Sau khi mở ra bìa màu đen, trên giấy da dê đã mục nát hơn nửa là một loại văn tự kỳ dị vặn vẹo, tràn ngập cảm giác đặc biệt.
“Là văn tự Ái Mai Địch Khắc thời kỳ thượng cổ, may là trước đó ta có xem qua nội dung về phương diện này. . . Chíp cũng có tư liệu, có thể phân tích đi ra. . .”
Lôi Lâm bắt đầu phiên dịch nội dung:
“Tinh thần rơi rụng nơi chân trời! Ta. . . Nhìn thấy sao băng khi chân thần tiêu vong! Đó là một đám thần linh đến từ dị thế giới mạnh mẽ, bọn họ tự xưng là. . . Phù thủy! ! !”
“Thần linh bản thổ ghi chép về cuộc chiến chung kết sao? Thú vị! Thú vị!”
Lôi Lâm tiếp tục nhìn xuống.
“Bầu trời đang khóc, đại địa đang than. . . Toàn bộ đại lục trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, sau khi chí cao thần rơi vào trạng thái ngủ say, chiến thần A Thuy Tư và đại địa mẫu thần cũng lần lượt vẫn lạc. . .”
“Phù thủy cùng các thần tùy ý tiêu xài lực lượng, chỉ là tùy ý một đòn, lại giống như tiêu hao toàn bộ mấy trăm triệu năm tích lũy của vũ trụ thứ nguyên. . .”
Bởi thời gian trôi qua cực lâu, cho dù biện pháp bảo vệ được làm phi thường hoàn thiện, nhưng vẫn xuất hiện rất nhiều tổn hại, khiến Lôi Lâm phiên dịch gặp rất nhiều phiền phức.
“. . . Ở thời đại hắc ám. . . Một vị thần từ dị thế giới trực tiếp giáng lâm xuống, nó tự xưng là hình bóng vặn vẹo, đại phù thủy cấp 8!”
“Hình bóng vặn vẹo thông qua dẫn dắt trí tuệ nhân loại, truyền thụ xuống lực lượng mệnh danh là vu thuật vĩ đại. . .”
“Các thần đều hạ xuống hóa thân, không chút do dự diệt sát siêu phàm giả truyền thừa lực lượng vặn vẹo. . .”
“Thế giới bài xích , khiến cho hình bóng vặn vẹo cuối cùng cũng vẫn lạc. . .”
“Các thần cuối cùng đã đánh bại phù thủy, phong tỏa toàn bộ thế giới các thần, đồng thời thành lập mạng lưới ma pháp phòng ngự, hạn chế nghiêm ngặt chuyện tương tự xảy ra. . .”
” Năm 327 lịch hắc ám, lại một đời siêu phàm giả mới xuất hiện, bọn họ thành công tiến hành thí nghiệm thoát khỏi ma võng để thi pháp, đồng thời tự xưng là —— Ảo thuật sư! Ảo thuật sư mạnh mẽ nắm giữ lực lượng ảo thuật vĩ đại đủ để phần sơn điền hải, ngay cả các thần cũng phải sợ hãi. . .”
“Năm 981 lịch hắc ám, đế quốc ảo thuật bị hủy diệt, thời kỳ của chư thần bắt đầu. . . Ảo thuật sư từ đây trở thành cấm kỵ, bất kỳ người làm phép nào khoit ma võng đều bị chư thần giáo hội truy nã cùng vây quét. . .”
Chậm rãi, một đoạn lịch sử hắc ám bị chư thần che giấu bắt đầu hiện lên ở trước mặt Lôi Lâm.
“Quả nhiên, thí nghiệm phù thủy bản thổ hóa, từ lúc chư thần hoàng hôn đã có phù thủy quy tắc thí nghiệm, đồng thời thành công. . .”
Ảo thuật sư sinh ra, rõ ràng chính là kết quả phù thủy bản thổ hóa.
Không cần ma võng mà vẫn có thể thi pháp, rõ ràng chính là biến chủng của vu thuật!
“Muốn chính mình từ không thành có thôi diễn ra một chức nghiệp quá mức phiền phức, cho dù có chíp cũng cần rất nhiều thời gian, nhưng nếu như có thể được truyền thừa ảo thuật sư mà nói. . .”
So với pháp sư bản đơn giản hóa, nghề nghiệp ảo thuật sư này rõ ràng là chế tạo riêng cho hắn.
Nếu như có thể chuyển chức thành ảo thuật sư, thực lực của hắn chắc chắn sẽ tăng lên cực lớn.
Mà đối với truyền thừa của những quy tắc phù thủy thượng cổ đó, Lôi Lâm cũng thấy rất hứng thú.
Đáng tiếc, bản bút ký này chỉ yếu ghi chép về lịch sử, đối với ảo thuật sư cũng chỉ viết vài nét bút.
“Hệ thống hoàn thiện, kinh nghiệm đầy đủ, tất nhiên có thể giúp ta lấy làm gương càng nhiều!”
Ánh mắt Lôi Lâm lấp lánh, quét hình qua bản bút ký, kỳ vọng có thể tìm được bất kỳ manh mối nào có quan hệ tới ảo thuật sư.
So với phù thủy khi đến thế giới các thần sẽ phải chịu bài xích, ảo thuật sư rõ ràng đã giải quyết vấn đề này, thậm chí từng hiển hách nhất thời, nhưng cũng đã trở thành cấm kỵ, vì chư thần không cho phép.
Toàn bộ lịch sử có liên quan tới bọn hắn đều bị tiêu hủy, thậm chí đây là lần thứ nhất Lôi Lâm nhìn thấy miêu tả có quan hệ.
Thông qua chíp phân tích cùng tra tìm, rốt cục Lôi Lâm đã phát hiện ra một địa điểm miễn cưỡng xem như có liên quan cùng ảo thuật sư, nhưng đợi hắn thông qua bản đồ một lần nữa xác định vị trí thì trên mặt lại lộ ra kỳ dị vẻ.
“Không ngờ lại là nơi đó!”
Lôi Lâm chậm rãi ghi nhớ khu vực đó, đồng thời thu cẩn thận bản bút ký kia.
“Từ ngữ khí và các manh mối khác đến xem, người viết nhật ký này tương tự cũng là một vị ảo thuật sư, nói như vậy, độ tin cậy trong lời nói của đối phương vốn rất cao. . .”
Những ảo thuật sư kia dù sao cũng là các phù thủy quy tắc thượng cổ khổ tâm nghiên cứu ra con đường thích hợp với thế giới các thần.
Tuy rằng hiện tại Lôi Lâm cũng không phải không thể tiến hành nghiên cứu phương diện này, nhưng dù là tiêu hao thời gian hay chiều sâu nghiên cứu đều khẳng định không sánh được với đối phương.
Bởi vậy, đối với truyền thừa ảo thuật sư, Lôi Lâm chính là tình thế bắt buộc!
“Có điều, vừa vặn ở ngay bắc địa. . . Cũng thực sự là. . .”
Lôi Lâm thở dài: “E là phải sắp xếp hành trình sớm hơn, may là ở vương đô ta cũng không có chuyện gì khác cần làm. Tư liệu đạt đến pháp sư cao cấp đã thu thập đầy đủ rồi. . .”
Nghĩ tới đây, Lôi Lâm đi ra bên ngoài, vỗ tay một cái: “Người đâu!”
. . .
Làm con trai một nam tước, tử tước vinh dự, người có đẳng cấp này như Lôi Lâm ở vương đô thực sự không tính là đại nhân vật gì,
Lúc hắn rời đi cũng không tạo nổi sóng gió gì —— Ngoại trừ một số kẻ vẫn luoonn chú ý tới hắn.
Ầm!
Chén gỗ trực tiếp vỡ vụn, nước trong suốt từ khe hở nắm đấm bắn ra.
“Cái gì? Rốt cục muốn rời khỏi sao?” Lạc Luân Đặc vẫn mặc trang phục thánh vũ sĩ như trước, chỉ là lúc này sắc mặt hắn có chút tiều tụy, trong đôi mắt càng có tơ máu.
Từ khi quyết định chết cắn Lôi Lâm, hắn vẫn ẩn núp ở vương đô, tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Đáng tiếc, tên tiểu quý tộc kia cực kỳ láu lỉnh, bình thường cơ bản không bước chân ra khỏi cửa, mấy nơi thường đi cũng chỉ có công hội pháp sư cùng mấy nơi dành cho quý tộc được canh gác nghiêm mật, chưa từng ra khỏi vương đô, khiến Lạc Luân Đặc hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đồng thời, có lẽ đối phương cũng phát hiện có người âm thầm nhòm ngó trong, tác phong làm việc bình thường quả thực thiện lương đến mức không thể dị nghị, không có bất kỳ tính xấu nào của quý tộc—— Quả thực có thể xem là tiêu chuẩn của quý tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận