Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 78: Tàm thời rời đi (2)

Đẩy ra cửa phòng của mình, nhìn bài trí quen thuộc, Lôi Lâm đột nhiên có chút cảm khái.
“Cũng không biết lúc nào mới có thể rồi trở về!”
Hôm nay mua sắm sách pháp thuật cùng tài liệu lẳng lặng yên nằm trong góc phòng, tràn đầy hai cái rương lớn.
Lôi Lâm nghĩ nghĩ, lại đẩy giường ra, lộ ra phía dưới sàn nhà, ở trên có rất ít tro bụi.
“Pháp Lôi Nhĩ!” Lôi Lâm hơi điểm nhẹ điểm lấm tấm màu đen trên sàn nhà một cái.
Răng rắc! Chỉ thấy tấm ván gỗ chậm rãi co rút lại hai bên, lộ ra một ống quản dược tề phía dưới.
So với số lượng đưa cho Nghê Lan kia, thì số lượng ở đây tối thiểu còn gấp 10 lần lúc trước! !
Nếu như Ô Tư nhìn thấy, chỉ sợ sẽ trợn trừng con mắt ra, khóe miệng Lôi Lâm mang theo nụ cười.
Đây chính là số dược tề mà hắn âm thầm tích góp lại, bởi vì có Chip, thành công của hắn vượt xa khỏi những người khác ước đoán, ngoài một phần nhỏ bán đi ra bên ngoài, số lượng còn lại đều ở nơi này.
“Xem nào! Dược tề thể lực có 200 phần, thuốc giải độc 150 phần, thuốc cầm máu 180 phần, vẫn còn các dược tề khác thượng vàng hạ cám, tổng giá trị tối thiểu có 3000 ma thạch!”
Lôi Lâm nhìn những lọ dược tề này, đây là một số tài sản lớn nhất của hắn, cho tới bây giờ đều giấu dưới giường, còn khóa pháp thuật này là một pháp thuật nhỏ mà tất cả học đồ cấp 2 đều biết, ngoài dùng tinh thần của người làm ra để mở, thủ đoạn cường hành khác sẽ khiến đồ vật bên trong tự hủy!
“Đã có sách pháp thuật cùng nguyên vật liệu khác yểm hộ, muốn mang những chất thuốc này ra ngoài cũng bớt được không ít phiền toái, ở bên ngoài còn cần khắc lên phù văn che dấu!”
Lôi Lâm mở ra nguyên một đám rương nhỏ mặt ngoài khắc phù văn kỳ dị, bên trong còn chuẩn bị tốt bọt biển, tơ lụa, có thể phòng ngừa dược tề bị tổn hại.
Tốn thời gian nửa đêm, Lôi Lâm mới bỏ hết toàn bộ dược tề vào trong rương, lại che dấu vào giữa đống nguyên vật liệu cùng sách pháp thuật.
“Sáu giờ rồi!”
Nghe đồng hồ báo thức vang lên, Lôi Lâm đóng lại đồng hồ trong phòng.
Vội vàng rửa mặ, mang theo hai rương lớn đi vào tầng cao nhất học viện, mua ba hắc mã cường tráng cùng một chiếc xe ngựa, Lôi Lâm thở sâu, khống chế xe ngựa đi tới một chỗ như giàn giáo.
“Đưa lệnh bài ra!” Giọng nói một người đàn ông vang lên, Lôi Lâm tranh thủ thời gian lấy ra miếng sắt màu đỏ ngày hôm qua lấy được.
Ầm! !
Giàn giáo từ từ nhấc lên, cuối cùng giống như chuyển tới một chỗ khác, phát ra tiếng động ầm.
Hai cánh cửa đá mở ra, một vòng ánh mặt trời sáng lạn chiếu xuống.
Lôi Lâm nheo hai mắt lại: “Học viện quả nhiên vẫn còn những thông đạo khác, cửa kia hẳn là chuyên môn để người ta thông hành đấy, hiện tại chính là cho vật phẩm cỡ lớn dùng đấy.”
“Giá!” Vung roi ngựa, đánh xe ngựa đi ra ngoài, Lôi Lâm mới phát hiện, vị trí của hắn vừa vặn ở cửa sau trung tâ phần mộ khổng lồ.
Bởi vì sợ phiền toái, hôm qua hắn nói với đám Bích Cơ là hai ngày này sẽ chuẩn bị ly khai, lại không nói thời gian cụ thể, bởi vậy hắn đi rất yên tĩnh.
Cuối cùng Lôi Lâm lại liếc nhìn học viện một lần rồi mới bước lên con đường không biết đích đến.
“Được rồi! Mình nhìn thế nào cũng giống như chạy nạn đấy, tuyệt đối không giống đi chấp hành nhiệm vụ!”
Lôi Lâm nhìn nhìn chính mình điều khiển xe ngựa, vẫn còn rương hòm nặng trịch đằng sau, không khỏi có chút cười khổ.
“Chip! Điều tra địa đồ!”
Nghe Lôi Lâm mệnh lệnh, một bộ bản đồ còn chi tiết hơn so với bản đồ hôm qua mua được từ chỗ lão đầu kia nổi lên.
“Căn cứ vào địa đồ ngày hôm qua lấy được, tính toán ra con đường tối ưu nhất! Yêu cầu: Thuận tiện, an toàn! Còn phải cố gắng tới gần phiên chợ Phù Thủy cùng tài nguyên điểm!”
Nghe lệnh của Lôi Lâm, trên bản đồ xuất hiện một tuyến đường màu đỏ, có chút khác so với tuyên đường được đánh dấu trên bản đồ hôm qua mua từ chỗ lão đầu, tăng lên mấy đường cua quẹo, phụ cận đều là có Phù Thủy tụ tập.
“Đi thôi!” Lôi Lâm so sánh tuyến đường mà Chip đánh dấu ra, đánh xe ngựa tiến lên.
“Chip! Mở tối đa phạm vi dò xét!” Bởi vì là một mình trên đường, Lôi Lâm cũng không dám xem thường.
“Nhiệm vụ thành lập, bắt đầu dò xét!”
Chip lập tức thi hành nhiệm vụ, hình chiếu 3D ở phụ cận không ngừng hiện ra trước mặt Lôi Lâm.
“Cách học viện gần đây và xa nhất thì nguy hiểm nhỏ nhất, chỉ có đoạn đường chính giữa này nguy hiểm nhất!” Gần đây cần phòng bị Phù Thủy chính thức học viện ra tay, xa nhất địch nhân chẳng muốn đuổi theo, chỉ có đoạn này chính giữa có khả năng có mai phục.
Nhưng Lôi Lâm cũng chỉ có thể đánh cuộc một keo, lúc trước Hắc Long Tư cũng đã cho bọn hắn một bài học, hy vọng lộ trình có thể thuận lợi điểm, dù sao qua một thời gian ngắn nữa có lẽ muốn đi đều đi không được.
Xe ngựa phi tốc lao vụt trên đường, tiếng chim hót hai bên đường ít hơn trước rất nhiều.
Khi rời học viện càng ngày càng xa, tinh thần Lôi Lâm cũng càng ngày càng khẩn trương.
“Keng! Cảnh cáo! Cảnh cáo! Phía trước phát hiện sinh vật năng lượng cao!”
Chip truyền đến tiếng cảnh báo, một vật thể màu đỏ hiện ra trên màn ảnh, chạc cây cao lớn không ngừng tản ra bốn phía, mặt trên còn có rất nhiều điểm sáng màu đỏ trôi nổi.
“Hình ảnh này? Là một thân cây?” Lôi Lâm vươn tay tới bao da, thả chậm tốc độ xe.
Ở chính giữa con đường, mọc ra một cây cổ thụ cực lớn.
Chạc cây màu xanh lá không ngừng kéo dài ra phía ngoài, cấu thành một cái dù cực lớn, bên trên còn có từng dây leo dài hẹp rủ xuống.
Trên trụ cột cực lớn, có một đôi mắt cùng miệng, nhìn giống như mặt người vậy, chỉ là đôi mắt màu xanh lá đấy.
Mà ở cạnh nhánh cây, còn có một số sinh vật có cánh nhỏ không ngừng bay múa, da màu lục, hình dạng tương tự như nhân loại, nhưng khỏa thân.
“Thụ yêu cự nhân!” Lôi Lâm kinh hô, rồi lập tức cười khổ: “Không phải nói đã thanh lý chung quanh học viện một lần sao? Sao vẫn còn đại gia hỏa này?”
” Học đồ của học viện Hắc Cốt Lâm?” Đại thụ lên tiếng, sinh vật có cánh cũng nhìn tới bên này.
“Tôi chỉ là một học đồ nho nhỏ chuẩn bị rời đi, xin hỏi có thể nhường đường ra hay không? Tôi có thể trả giá cao!”
Lôi Lâm cố gắng thuyết phục.
“Bất kỳ sinh vật nào mưu toan rời khỏi Hắc Sâm Lâm, chỉ có chết!”
Đại thụ phát ra âm thanh chấn động đến mức màng nhĩ của Lôi Lâm có chút đau, cùng lúc đó, một dây leo màu xanh lá rủ xuống, ở trên có một thi thể nhân loại, toàn thân khô héo, trên người ăn mặc áo bào xám của học đồ thuộc học viện Hắc Cốt Lâm.
“Đại ca ca! Lưu lại cùng chúng ta chơi đùa đi!”
Đúng lúc này, tiểu tinh linh trên thụ yêu cự nhân cũng bay xuống dưới, nói với Lôi Lâm, là giọng nói bé gái rất ngọt ngào âm, khiến Lôi Lâm có chút say mê, giốn như giọng nói này là của người quan trọng nhất với hắn ở trên thế giới vậy, đáy lòng dần nổi lên suy nghĩ ở lại chỗ này cũng không tệ.
“Cảnh cáo! Cảnh cáo! Chủ thể bị mị hoặc ảnh hưởng!” Chip nhắc nhở, kéo Lôi Lâm từ trong ảo giác ra.
“Rõ ràng là mê hoặc ta!” Trên mặt Lôi Lâm hiện lên vẻ giận dữ.
“Chip! Dò xét kết quả như thế nào?”
“Tô Cách Nhĩ- Thụ yêu cự nhân có lực lượng: 5, nhanh nhẹn: 0. 5, thể chất: 9. 8, tinh thần: 3. 5, có kỹ năng: Hút máu, dây leo ”
“Thanh Thụ Tinh Linh có lực lượng: 0. 9, nhanh nhẹn: 2. 5, thể chất: 1. 5, tinh thần: 3. 1 có kỹ năng: Hoặc mị sinh vật ”
“Trong truyền thuyết, Thanh Thụ Tinh linh và thụ yêu cự nhân là quan hệ cùng tồn tại, bình thường đều do Thanh Thụ Tinh Linh dụ dỗ sinh vật đến phạm vi công kích của thụ yêu cự nhân, sau đó thụ yêu cự nhân sẽ săn bắn!”
Tiếng nhắc nhở của Chip âm vang lên.
“Thụ yêu cự nhân có lực lượng cùng thể chất rất cao, thể tích lại quá lớn, căn bản không thể quấn qua!” Lôi Lâm bình tĩnh: “Xem ra chỉ có đánh!”
“Đầu tiên chính là mày! Lại dám hoặc mị tao!”
” Xác định chỗ hiểm! Đo lường tính toán sức gió, điều chỉnh quỹ đạo!”
Lôi Lâm đột nhiên đưa tay, lộ ra Thập tự nỏ, bóp cò.
VÍU…UU!! Một tia sáng đen vạch phá bầu trời, bắn thẳng tới Thanh Thụ Tinh linh vừa rồi.
Mũi tên cắm vào ngực phải Thanh Thụ Tinh linh, trong mắt Tinh Linh tràn ra nước mắt, trên ngực chảy ra chất lỏng màu xanh lá giống như cây nước, cả người rơi trên mặt đất.
“Đế Lệ Ti Đặc Nhĩ! Tên hân loại kia đã giết chị Đế Lệ Ti Đặc Nhĩ!” Trong tán cây truyền đến tiếng hoảng sợ cùng oán hận của Thanh Thụ Tinh Linh
“Mày lại dám sát hại con gái tao! !” Thụ yêu cự nhân phát ra tiếng rống phẫn nộ, thúc dục dây leo cực lớn đánh tới Lôi Lâm.
“Giá!” Lôi Lâm đánh xe ngựa lùi về sau, tránh thoát dây leo.
“Căn cứ vào Chip đo lường tính toán, phạm vi công kích lớn nhất của dây leo thụ yêu cự nhân chỉ có 20m! Tốc độ di chuyển của nó rất chậm, là nhược điểm lớn nhất!”
Lôi Lâm rút Thập Tự kiếm trên người ra, cố định xe lại rồi xuống xe ngựa.
“Tao chỉ muốn rời đi, đã nói tử tể mà không nghe, vậy cũng chỉ có thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề!”
“Mày lại dám giết đế Lệ Ti Đặc Nhĩ đáng yêu, tao muốn biến mày thành thây khô, treo ở trên người tao một trăm năm! !”
Rễ cây dưới mặt đất của thụ yêu cự nhân bắn ra khỏi mặt đất, đứng thẳng lên giống nhân loại, đuổi theo Lôi Lâm.
“Loại tốc độ này! Mày đang nói đùa sao?” Lôi Lâm cười lớn, trên người lóe lên, công kích về phía thụ yêu cự nhân.
Một bóng cây màu xanh muốn đánh tới Lôi Lâm, Lôi Lâm lăn khỏi chỗ, tránh né công kích.
BA~! ! Dây leo màu xanh lá giống như roi vậy, đánh ra một hố to trên mặt đất.
Lôi Lâm quét ngang Thập Tự kiếm, chém tới dây leo lên, mũi kiếm màu trắng bạc chém vào dây leo, rõ ràng chỉ là để lại một dấu vết.
Lôi Lâm cảm giác một lực phản cực lớn truyền đến, sau lưng lại xuất hiện mấy bóng đen.
“Phía sau xuất hiện công kích, phương án ứng đối tốt nhất, quẹo phải 50 độ rồi nhảy ra!” Chip truyền đến tiếng nhắc nhở.
Lôi Lâm dùng kiếm ngăn một sợi dây leo, rồi lập tức quẹo phải, tránh thoát bóng đen đằng sau tập kích.
“Phụ thân đại nhân! Chúng con tới giúp người!”
Có chừng bảy, tám con Thanh Thụ Tinh linh vỗ cánh xông tới, trên tay còn cầm cung tiễn nho nhỏ, giống như món đồ chơi, nhưng Lôi Lâm nhìn chất lỏng màu xanh sẫm ở trên mũi tên thì lại biến sắc.
“Có độc!”
Hắn móc từ trong túi ra một ống dược tề màu tím, hung hăng ném về phía Thanh Thụ Tinh linh.
Lách cách! Ống thủy tinh vỡ nát, một luồng sương mù màu tím bay lên, hóa thành một nữ yêu thân ưng, nữ yêu hé miệng, rống lên một tiếng chói tai!
” Dược tề nữ yêu gào thét! Tốn của mình hai mươi khối ma thạch!” Lôi Lâm che hai lỗ tai, tuy hắn đã sớm chuẩn bị mà vẫn cảm thấy khó chiuh, còn đám Thanh Thụ Tinh Linh đã sớm tê liệt té trên mặt đất.
Thông qua dược tề mô phỏng hiệu quả vu thuật, mới là phương thức chiến đấu bình thường của Dược tề sư, với cấp độ hiện tại của Lôi Lâm, còn không thể chế ra dược tề nữ yêu gào thét, đây là đồ hắn mua từ chỗ Quả Pháp Đặc đạo sư đấy.
Những thuốc này chẳng những giá cả đắt đỏ, hơn nữa dùng một ống là mất một ống, Lôi Lâm nhìn rất là đau lòng.
Thừa dịp thụ yêu cự nhân cùng Thanh Thụ Tinh linh còn đang bị nữ yêu gào thét ảnh hưởng, Lôi Lâm bước nhanh xông lên, đâm Thập Tự kiếm tới.
Mấy Thanh Thụ Tinh linh bị chém thành hai nửa.
“Những Tinh Linh này có cấu tạo màng tai rất kỳ lạ, có thể tiếp nhận sóng âm, nhưng rõ ràng bị nữ yêu gào thét khắc chế!”
Ánh mắt Lôi Lâm sáng lên, lại giết chết mấy Thanh Thụ Tinh linh đã té xỉu xuống đất.
“Ô! Không! Chu Lỵ Ti, Địch Lợi Á…”
Thụ yêu cự nhân có thể chất rất cao, lập tức khôi phục lại từ ảnh hưởng của nữ yêu gào thét, nhìn thấy Lôi Lâm đang chém giết con gái của nó, không khỏi lớn tiếng gầm thét, càng nhiều dây leo đánh tới, cẩn thận từng li từng tí thu đám Thanh Thụ Tinh linh còn lại vào tán cây.
“Tên nhân loại kia có pháp thuật rất tà ác, các con không nên xông ra!” Đại thụ tức giận dặn dò.
“Cơ hội tốt!” Hai mắt Lôi Lâm tỏa sáng, nhanh chóng ngâm xướng chú ngữ.
“Dịch axit!”
Một hình cầu màu xanh lá xuất hiện, nghe Lôi Lâm điều khiển tránh thoát dây leo, vừa vặn đánh trúng mắt trái to của thụ yêu cự nhân.
Cờ-rắc! ! Sương trắng không ngừng bay lên, mủ dịch màu xanh lá chảy ra, kèm theo là tiếng kêu thảm thiết của thụ yêu cự nhân.
Đợi sương trắng tiêu tán, mắt trái thụ yêu cự nhân đã triệt để mất đi, chỉ lưu lại một hố to cháy đen.
“Tao muốn giết mày! ! Tao muốn giết mày! ! Hán Khắc muốn giết mày! !”
Thụ yêu cự nhân không ngừng lay động thân cây, dây leo chung quanh không ngừng vung vẩy, như lưới võng đánh tới.
“Đang nói người nào?” Lúc này Lôi Lâm đã đi tới phía dưới thân cây, tán cây cực lớn hoàn toàn che khuất ánh mặt trời trên trời, chỉ để lại một bóng đen pha tạp.
Khi thụ yêu cự nhân đang gào thét, Lôi Lâm đã đi tới gốc rễ đại thụ.
“Đi chết đi! !”
Thụ yêu cự nhân gầm thét, vô số dây leo hợp lại, biến thành một bàn tay màu xanh lục cực lớn, chộp tới Lôi Lâm.
“Gặp lại! !” Lôi Lâm cười nhạt một tiếng, ném hơn mười lọ dược tề màu đỏ rực xuống gốc đại thụ, rồi lập tức nhanh chóng chạy đi.
Ầm! ! Hỏa diễm bùng lên, bao phủ toàn bộ thụ yêu cự nhân, sau đó là tiếng nổ tung mãnh liệt cùng khói đen.
“Dùng tới mười lọ dược tề bạo liệt, hiệu quả quả nhiên tốt vô cùng, hơn nữa đối phó với loại thụ yêu thuộc tính thực vật này, càng là có ưu thế!”
Lôi Lâm tuy chạy trốn nhanh chóng, nhưng vẫn bị sóng nhiệt sau lưng lướt qua, khiến sợi tóc trên đầu của hắn đều bị nướng đến cuộn lên.
“Ah!” Thụ yêu cự nhân kêu thảm, rồi ầm ầm ngã xuống đất, trên người còn đang bị thiêu đốt kịch liệt.
Mà Thanh Thụ Tinh linh trong tán cây cũng bị liên lụy, đều nhao nhao bị nổ thành than đen.
“Keng! Mục tiêu đã mất đi dấu vết sinh mệnh!” Chip phản hồi.
Lôi Lâm gật gật đầu, trở về đánh xe ngựa, đi qua bên người thụ yêu cự nhân.
Nhìn đoạn lớn nhánh cây đen như than cốc, bên trên còn có thi thể Thanh Thụ Tinh linh, Lôi Lâm đột nhiên giật mình, đi lên lấy chút tế bào cùng vật tàn lưu xuống.
“Chỉ là một trận chiến đấu! Dược tề của mình đã tiêu hao một nửa! Chẳng qua tổ hợp thụ yêu cự nhân cùng Thanh Thụ Tinh linh chính là học đồ cấp ba gặp gỡ cũng đau đầu hơn, có thể dùng phương thức này chấm dứt cũng không tệ!”
Bởi vì sợ dẫn tới truy binh, Lôi Lâm cực kỳ nhanh nhạy đánh xe ngựa, ba con tuấn mã kéo xe bị dùng đến mức miệng sùi bọt mép, chạy ra tốc độ như gió, biến mất ở phía chân trời xa xa.
Nửa giờ sau, một con cú mèo màu xám bay đi, rơi trên nhánh cây.
“Hán Khắc chết rồi!” Con cú mèo mở miệng nói tiếng người.
“Tôi biết, tôi biết!” Bên cạnh nhánh cây đột nhiên xuất hiện một mặt người: “Là một học đồ cấp 2, sao đây? Muốn đuổi theo sao?”
“Kế hoạch đã sắp bắt đầu! Con thụ yêu ngu xuẩn này chết ở đó cũng là đáng đời!” Con cú mèo mổ mổ lông vũ trên người.
“Tôi đi trước!” Con cú mèo nói xong, mở ra cánh bay lên bầu trời.
Mặt người trầm mặc một lát, đột nhiên hiện ra nụ cười nhân tính hóa: “Mặc dù chỉ là một người làm, nhưng dám sát hại người của tao, cần trả giá thật nhiều!”
Nhánh cây ngả vào chỗ thụ yêu cự nhân trước kia, lúc này đại hỏa đã đốt sạch, chỉ còn lại gỗ vụn than cốc trên đất cùng thi thể Thanh Thụ Tinh linh.
Đột nhiên, một thi thể giật giật, rõ ràng còn còn sống.
Thanh Thụ Tinh linh đã bị bỏng triệt để rồi, nếu như không được trị liệu sẽ lập tức sẽ mất đi sinh mệnh.
Nhánh cây nângThanh Thụ Tinh linh ở mặt người trước mặt.“Muốn báo thù sao?”
“Muốn! Vì báo thù, , Đa Lệ Ti… Nguyện trả bất cứ giá nào, dù là… Là linh hồn! !” Thanh Thụ Tinh linh giãy dụa nói.
“Ha ha… Rất tốt!” Mặt người lớn tiếng cười: “Đúng lúc lần trước thí nghiệm tao còn thừa lại một ống dược tề thất bại! Vừa vặn dùng ở trên thân thể mày!”
Thân cây màu đen đột nhiên nứt ra lỗ hổng, bọc Thanh Thụ Tinh vào…
Một đường chạy năm ngày, thẳng đến khi chung quanh bắt đầu xuất hiện dấu vết nhân loại sinh tồn, đáy lòng của hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuy các Phù Thủy không để người bình thường vào mắt, vẫn xem nhân loại như con kiến, nhưng không thể phủ nhận chính là những người bình thường này mới là cơ sở không ngừng sinh ra Phù Thủy.
Bởi vậy, tuy thí nghiệm trên cơ thể người bị cấm thì ở Học viện Hắc Cốt Lâm lại quang minh chính đại làm, nhưng trong lúc động thủ tất cả Phù Thủy đều tận lực tránh đi căn cứ nhân loại, phòng ngừa tạo thành đại lượng tử thương, nếu không sẽ phải chịu bị toàn thể Phù Thủy bài xích.
“Sau khi đến một tòa thành trì phía trước, có thể nghỉ ngơi một chút!” Sau năm ngày liên tục chạy đi, Lôi Lâm cùng ngựa của hắn đều đã mệt mỏi kiệt sức.
Lúc này hơi thả chậm tốc độ, Lôi Lâm đánh giá tràng cảnh chung quanh.
Đồng ruộng phân bố ở hai bên, cách đó không xa còn một cỗ máy xay gió rất to để xay bột.
Một dòng suối nhỏ rất trong chảy qua đồng ruộng, bên trong còn có một số loài cá không biết tên đang chầm chậm bơi lượn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lôi Lâm đột nhiên bình tĩnh lại.
“Yên tĩnh! Thế giới loài người tường hòa! Loại khí tức an bình này, đã có bao nhiêu lâu mình chưa được cảm thụ rồi…”
“Căn cứ vào địa đồ, thành trì gần đây hẳn là Tro Thạch thành!” Lôi Lâm nhìn nhìn địa đồ mà Chip hiện ra.
“Bên này cách học viện vẫn rất gần, tuy gần đây chỉ có một điểm Phù Thủy tụ tập, nhưng dù là bán đi dược tề hay tìm hiểu tình huống đều quá mức nguy hiểm!”
“Hơn nữa, trong lòng mình có dự cảm bất hảo!” Lôi Lâm nhướng mày, nhìn về phương hướng phía sau hắn.
“Mình giết thụ yêu cự nhân kia, địch nhân sẽ dễ dàng bỏ qua mình như vậy sao?”
“Keng! Hoàn thành phân tích mô phỏng hình thuật!”
Đúng lúc này, Chip vang lên tiếng nhắc nhở.
“Thật tốt quá!” Trên mặt Lôi Lâm vui vẻ, cực kỳ nhanh chóng mở phần giới thiệu mô phỏng hình thuật.
“Mô phỏng hình thuật: pháp thuật cấp 0, hiệu quả: Có thể thay đổi cơ bắp bộ mặt rất nhỏ, thời gian kéo dài: Một ngày, tiêu hao: Một điểm tinh thần, một điểm pháp lực!”
Đây là Lôi Lâm pháp thuật cấp 0 cố ý chọn ra, chuyên môn dùng để che dấu thân phận.
“Có điều, chỉ là thay đổi bề ngoài sao?” Lôi Lâm trầm ngâm: “Rất nhiều Phù Thủy đều thông qua sóng tinh thần thậm chí linh hồn để phân biệt thân phận, đương nhiên, những điều này đều là Phù Thủy chính thức, hiện tại mình không có khả năng đụng phải.”
“Chip! Có thể tối ưu hóa hiệu quả của mô phỏng hình thuật hay không, để nó có tác dụng che dấu sóng tinh thần!”
Lôi Lâm hỏi.
“Keng! Thành lập nhiệm vụ, xác lập mục tiêu ưu hóa, bắt đầu phân tích mô phỏng…”
Sau chừng hơn mười giây, Chip phản hồi: “Có thể ưu hóa, cần 7 điểm lực lượng tinh thần, thời gian tiêu hao: 14 ngày 5 tiếng đồng hồ, cần bổ sung tri thức cao đẳng: Nghiên cứu học Linh Thể, chôn vùi phù văn.”
“7 điểm tinh thần lực? Vài năm sau mình mới có thể đạt tới, chẳng qua tri thức có quan hệ với nghiên cứu Linh Thể và chôn vùi phù văn cũng không phải dễ dàng tới tay như vậy!”
Đối với các loại nghiên cứu linh hồn, luôn luôn là bộ phận thần bí nhất trong Phù Thủy giới, Học viện Hắc Cốt Lâm tuy nhiên được xưng là hàng đầu, lấy được không ít thành quả nghiên cứu, nhưng chỉ sợ cũng chỉ hơi hiểu được một số nguyên lý mặt ngoài, hơn nữa Lôi Lâm vẫn chỉ là một học đồ cấp 2, không tiếp xúc đến nội dung phương diện này.
“Tạm thời có mô phỏng hình thuật là đủ rồi!” Lôi Lâm nhìn nhìn chung quanh, đánh xe ngựa qua một bên rừng cây.
Một lát sau, khi Lôi Lâm lần nữa đi ra, bộ dáng đã hoàn toàn biến hóa.
Khuôn mặt thiếu niên thoáng cái đã thành thục hơn rất nhiều, mày rậm mắt to, gương mặt đại chúng.
Trên người cũng đổi thành một bộ giáp da dãi gió dầm mưa, vỏ kiếm Thập Tự kiếm cũng trở nên hơi cổ xưa.
Dáng người Lôi Lâm vốn tương đối cao lớn, thức ăn lại rất tốt, lúc trước cao tương đương với người trưởng thành, bây giờ nhìn lại, tựa như một lính đánh thuê hình thể gầy gò, giàu có kinh nghiệm.
Lôi Lâm đi tới bên cạnh dòng suối nhỏ, soi khuôn mặt mới của chính mình rồi nhủ: “Ừm! Không sai! Thậm chí ngay cả dây thanh quản đều được cải tạo, có thể thay đổi tiếng nói.”
Thanh âm cũng biến thành hùng hậu khàn khàn, thay đổi giọng nói thiếu niên nhu hòa non nớt trước kia.
“Tạm thời dùng gương mặt này vào thành trước đi!” Lôi Lâm gật gật đầu, lập tức lại lấy ra một bao bằng da trâu, bên trong là một đoàn bột phấn màu trắng.
” Bột phấn của minh trùng không thối dưới lòng đất! Chỉ cần một khắc là có thể triệt để xóa đi hương vị trên người sinh vật!” Lôi Lâm lẩm bẩm.
“Đối với lực lượng tinh thần thì mình không có biện pháp, nhưng thế giới trần tục cần làm đến mức tận cùng, tướng mạo và mùi vị đều tiến hành thay đổi rồi, thủ đoạn bình thường tuyệt đối không thể tìm thấy mình!”
Lôi Lâm lại nhìn xe ngựa một chút, nghĩ nghĩ, vứt bỏ đồ vật dư thừa, chỉ có rương hòm đựng dược tề cùng sách pháp thuật, nguyên vật liệu bị buộc lên hai con ngựa.
“Đi thôi!” Đi tới con ngựa cuối cùng không có bất kỳ vật gì, Lôi Lâm cởi dây cương, hung hang quất một roi.
“Hí!” Ngựa lớn màu đen gào thét, chạy về phương hướng không biết.
Sau đó Lôi Lâm lại rải đầy một loại bột phấn màu đỏ ở trên xe ngựa, sau đó lại cũng dùng bột phấn minh trùng không thối dưới lòng đất lên hai con ngựa còn lại, mới cưới lên trên một con rồi rời đi.
Sau khi Lôi Lâm rời đi không lâu, trong rừng cây vốn không ngừng toát ra khói đen, sau đó lại bốc cháy lên hừng hực hỏa diễm.
Dọc theo đại lộ không ngừng tiến lên, dấu vết nhân loại ven đường cũng ngày càng nhiều, đi tiếp một giờ, Lôi Lâm thấy được Tro Thạch thành.
Tường thành Tro Thạch thành rất thấp nhỏ, từ bên ngoài còn có thể trông thấy mái vòm cùng đỉnh kiến trúc màu xám bên trong.
Ở bên cạnh cửa thành, còn binh sĩ cầm vũ khí tuần tra.
“Đang làm gì?” Một thủ lĩnh mặc nửa giáp da ngăn cản Lôi Lâm.
“Lính đánh thuê, kiêm chức hành thương!” Lôi Lâm mỉm cười nói, hắn phát hiện ánh mắt tham lam của tên đầu lĩnh binh lính.
Thủ lĩnh nhìn Lôi Lâm cưỡi ngựa lớn cùng rương hòm đằng sau, nuốt một ngụm nước miếng, lại từ đảo qua bên hông Lôi Lâm, đặc biệt nhìn thấy Thập Tự kiếm bên hông Lôi Lâm, trên mặt rõ ràng xuất hiện vẻ kiêng kị.
“Lệ phí vào thành một đồng!”
“Cho anh!” Lôi Lâm ném một đồng tiền mới tinh cho thủ lĩnh.
“Anh có thể tiến vào! Nhớ kỹ buổi tối không nên đi lung lung, nếu không sẽ bị đội tuần tra bắt vào trong lao!” Thủ lĩnh lộ ra một nụ cười khó coi.
“Cám ơn!” Lôi Lâm tiến vào cửa thành.
“Đại ca?” Một binh sĩ rõ ràng có chút không cam lòng.
“Im ngay! Cũng không nhìn trang phục của đối phương một chút, có thể một mình mang theo hàng hóa mà bình an vô sự đến thành trì này, làm sao có thể là mặt hàng đơn giản? Nói không chừng hắn chính là một kỵ sĩ!” Thủ lĩnh hạ giọng, “Về sau không nên tìm loại người này để gây phiền toái!”
“Xem ra, dù tới nơi nào, thực lực đều là giấy thông hành hữu hiệu!”
Lôi Lâm cưỡi ngựa đen đi trên đường phố Tro Thạch thành, bình dân hai bên trông thấy đều là sợ hãi tránh đi, trong ánh mắt nhìn về phía Lôi Lâm cũng có sợ hãi, hâm mộ, không khỏi gật đầu.
“Nhìn trình độ phồn hoa ở Tro Thạch thành này, chỉ sợ còn kém một trấn nhỏ đời sau!”
Lôi Lâm ước lượng đơn giản diện tích toàn bộ Tro Thạch thành, phát hiện tối đa cũng chỉ có tầm một vạn cư dân.
Về phần điều kiện sinh sống trong thành trì lại càng thêm không xong.
Mặt đường là bùn đất, trên mặt còn có không ít bùn cát, một trận gió thổi nhẹ qua sẽ cuốn lên tro bụi màu vàng.
Đại bộ phận người đi đường đều là bộ dáng xanh xao vàng vọt, mặc quần áo màu xám hoặc là màu đen thô ráp, ở trên còn rất nhiều lỗ hổng.
Hai bên đường có không ít hàng rào chứa dê bò, vẫn còn một số loại gia súc nhỏ chạy trên đường, mùi phân và nước tiểu mùi vờn quanh không tiêu tan.
“Bẩn, loạn, kém!” Đây là ấn tượng đầu tiên của Lôi Lâm đối với Tro Thạch thành.
“Trước tiên tìm khách sạn ở lại!” Liên tục chạy đi, khiến Lôi Lâm có chút mệt mỏi.
Một mực tìm hồi lâu, Lôi Lâm cũng không phát hiện ra lữ điếm gì, cuối cùng bỏ ra mấy đồng tử, mới hỏi thăm được từ một cư dân một chỗ miễn cưỡng có thể ở.
“Đại kiếm cùng chén rượu! Là ở đây rồi!” Lôi Lâm nhìn chữ trên biển, có chút im lặng.
Cửa tiệm này ở tây thành, dường như trị an khá hỗn loạn, trên đường Lôi Lâm thấy được không ít say rượu, chuyện đánh nhau, có một phương thậm chí vận dụng đoản đao cùng dao găm, nhưng không phát hiện bóng dáng của binh sĩ trị an.
Đẩy cửa ra, hương vị rượu cồn thấp kém tràn ngập xoang mũi Lôi Lâm.
“Đến! Lại đến một ly!” “Vậy mới tốt chứ, Tiệp Khắc!” Tiếng hô lộn xộn kích thích màng tai Lôi Lâm.
Bên trong như một quán bar, không ít kẻ say đang thoải mái chè chén, còn có một số kẻ nửa mở mắt say lờ đờ, đưa tay đặt trên người cô gái bồi rượu, nói mấy lời thô tục không sạch sẽ.
“Tiên sinh! Cần gì?” Battender là một chàng trai tóc vàng trẻ tuổi, cũng là người tính nhất trong quán rượu.
“Tôi nghe nói ở đây có thể tìm được chỗ ở?”
Lôi Lâm ngồi xuống ghế dựa cao chân bên cạnh quầy hàng.
“Đúng! Toàn bộ Tro Thạch thành, chỉ có chúng ta cung cấp chỗ dừng chân!” Battender nhún nhún vai: “Chẳng qua điều này cũng không có gì đáng giá kiêu ngạo đấy, bởi vì thành chúng ta quanh năm suốt tháng cũng không có bao nhiêu người trải qua!”
“Cho tôi một gian phòng yên tĩnh, lại chăm sóc cho hai con ngựa kia, cần trả bao nhiêu tiền?” Lôi Lâm nhìn nhìn thùng lớn đằng sau battender.
“Cho tôi một chén rượu ngon nhất!” Lôi Lâm ném tới một đồng tiền bạc.
“Vui vẻ cống hiến sức lực vì ngài!” Battender rất nhanh đặt một ly rượu lên bàn: ” Rượu mật ong mỡ bò! Rượu ngon nhất của chúng ta tại đây!”
Lôi Lâm vừa uống rượu, vừa nghe battender bắt đầu giới thiệu.
Trên thực tế, rất nhiều Phù Thủy đều không thích rượu có thể gây tê thần kinh, bọn hắn càng thích đồ uống có thể nâng cao tinh thần.
Lôi Lâm cũng rất ít uống rượu, nhưng vì lòng hiếu kỳ phát tác. Chẳng qua chén rượu mật ong mỡ bò mùi thật sự quá bình thường, còn mang theo hương vị chát, khiến Lôi Lâm có cảm giác bị lừa gạt.
” Dừng chân ở chỗ chúng ta chi phí là ba mươi đồng một đêm, chăm sóc hai con ngựa, tăng thêm cỏ khô, một ngày hai mươi đồng!”
Trước khi Lôi Lâm rời khỏi học viện đã đổi một đám tiền lẻ cất ở trên người, hiện tại rất hào sảng ném ra hai ngân tệ: “Trước tiên tôi ở lại bốn ngày…”
“Xem! Ngựa thật tốt! Màu lông này! Hình thể này tuyệt đối đắt hơn cả chiến mã của phủ thành chủ!”
Một giọng nói nghe rất đáng ghét vang lên.
Chẳng qua hắn vừa vặn cần người đến để lập uy, khóe miệng khẽ cười lạnh, quay người rời khỏi quán bar.
Ở bên cạnh ngựa đen của hắn, lúc này đã có mấy kẻ giống như lưu manh du côn vây quanh, đang đánh giá tuấn mã, còn mang theo ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào rương hòm, có một kẻ nóng vội đã bắt đầu cởi cương ngựa.
“Bọn mày muốn động vào đồ của tao sao?” Lôi Lâm sải bước tới.
Rất hiển nhiên, giáp da cùng Thập Tự kiếm trên người hắn vẫn còn có chút lực chấn nhiếp, nhưng rõ ràng còn chưa đủ.
Có một kẻ có mắt tam giác kêu to: “Đây rõ ràng là ngựa của nhà tao bị mất! Tại sao lại là đồ của mày? Nhất định là mày trộm từ trong nhà của tao rồi! Đồ ăn trộm đáng chết này! ! !”
Cho dù Lôi Lâm là lính đánh thuê bình thường, có vũ khí, cũng không đánh lại đám lưu manh đông đảo vây công, bọn hắn rõ ràng đang đánh chủ ý này.
“Đúng! Bắt hắn đi gặp quan trị an! !” Một tên du côn khác bắt đầu đánh trống reo hò.
Người dân chung quanh cùng lộ ra vẻ chán ghét, lùi về sau rất xa, cũng không có ai đi lên ngăn cản.
“Lên! Hắn chỉ có một người!” Tên có mắt tam giác rút từ trong lòng ngực ra thanh dao găm, nhào tới đầu tiên.
“Đúng lúc muốn giãn gân cốt!” Lôi Lâm thấy thế thì nhe răng cười, lướt người đi, tránh thoát dao găm mà tên có mắt tam giác đâm tới, lập tức bắt lấy cổ tay phải của tên mắt tam giác này, nhẹ bẻ một cái, tên mắt tam giác lập tức kêu lên đau đớn, dao găm cũng rơi trên mặt đất.
“Ah! ! Đau đau! ! ! Mày làm gì? Mau buông tay! Anh rể tao là quan trị an, anh ấy sẽ không tha cho mày đâu! !” Tên mắt tam giác lớn tiếng kêu thảm.
“Thật sao? Quan trị an? Tao sợ quá cơ!” Lôi Lâm kêu lên khoa trương, lập tức hung hăng vặn tay.
Rắc! ! Tiếng gãy xương chói tai vang lên, tên mắt tam giác đau đến mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Hiện nay tố chất thân thể của Lôi Lâm đã đạt đến giai đoạn kỵ sĩ chính thức, đối phó với một tên lưu manh tự nhiên không tốn sức chút nào.
“Đại ca! Đại ca!” Mấy tên côn đồ ở phía sau kêu lên, nhưng không có tên nào dám đi lên.
Lôi Lâm hơi cười, hóa thành bóng đen, xông vào trong đám lưu manh.
Ầm! ! Cờ-rắc! ! Ah! !
Đám lưu manh kêu lên thảm thiết, vẫn còn cả tiếng gãy xương rợn người không ngừng vang lên, dường như Lôi Lâm đã hóa thân thành một cơn gió đen, chỉ ba quyền hai cước đã đánh cho tất cả lưu manh nằm rạp trên mặt đất, mỗi người đều bị gãy một cánh tay và một chân.
Trên mặt Lôi Lâm nở nụ cười ấm áp cực kỳ thân thiết, đi tới bên cạnh tên mắt tam giác đã ngã xuống đất hôn mê, nhẹ nhấc chân, lập tức hung hăng dẫm nát đùi phải của tên có mắt tam giác.
“Ah! ! !” Tên mắt tam giác bị đau quá tỉnh lại, sau đó hai mắt khẽ đảo, lại hôn mê bất tỉnh.
“Mang theo lão đại của chúng mày đi thôi! Hoan nghênh đến báo thù! Chẳng qua nếu lại đến thì không chỉ là gãy tay gãy chân đâu!”
Lôi Lâm nói với đám hắn lưu manh, trong mắt những khác du côn, nụ cười của hắn tựa như nụ cười của ma quỷ vậy.
Nhìn những tên côn đồ kia giúp đỡ nhau nhanh chân đào tẩu, Lôi Lâm mới quay người trở lại quán bar.
“Ít nhất là tố chất thân thể cấp kỵ sĩ dự bị!” Trong lòng Battender kêu to, trên mặt càng lộ ra nụ cười nhiệt tình và khiêm tốn.
” Đại nhân tôn kính! Có chuyện gì cần tôi cống hiến sức lực vì ngài sao?”
Đây là ảnh hưởng sau khi bày ra thực lực, nhìn quán bar lập tức an tĩnh lại, Lôi Lâm thầm cười khổ.
Vừa rồi hắn cũng không muốn nguỵ trang thành kẻ biến thái như thế, nhưng hắn mang theo nhiều đồ như vậy, nếu lúc không ở trong phòng bị người đánh cắp thì làm sao bây giờ? Tuy có lưu lại bí pháp truy tung, nhưng nếu bị hư hao thì Lôi Lâm muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.
Nhưng hiện tại lộ ra lực lượng kỵ sĩ dự bị, rất nhiều người trước kia có ý đồ phải ngoan ngoãn lui ra.
“Giúp tôi mang rương hòm mang vào trong phòng, rồi dắt ngựa đến chuồng ngựa, dùng thức ăn gia súc tốt nhất!” Lôi Lâm lại quăng một ngân tệ cho battender.
“Đám lưu manh vừa rồi có bối cảnh gì!”
“Chỉ là ỷ vào có chút quan hệ với quan trị an, bình thường kiếm chút chất béo mà thôi! Đại nhân hoàn toàn không cần phải lo lắng!” Battender cúi đầu.
Có lực lượng kỵ sĩ dự bị, chứng minh nhất định có phép huấn luyện kỵ sĩ.
Loại người này không phải xuất thân quý tộc thì chính là phía sau có thế lực chống đỡ, một quan trị an ở thành nhỏ căn bản không dám làm gì.
“Dân tôi lên phòng!” Lôi Lâm cũng chỉ thuận miệng hỏi thăm, dù sao một lưu manh trên đường có thể có quan hệ lớn gì.
Gian phòng ở ngay phía sau quán bar, battender cố ý dẫn Lôi Lâm tới một gian cách quán bar xa nhất, lấy ra chìa khóa, mở cửa phòng ra.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ soi vào phòng, khiến cả căn phòng bị ánh sáng vàng óng bao phủ.
Giữa phòng là một cái giường lớn, ở trên là ga giường màu trắng tinh nhìn rất là sạch sẽ, trên mặt bàn bên canh có đặt bình hoa màu xanh da trời, ở trên còn cắm mấy bông hoa dại không biết tên.
“Nhìn rất sạch sẽ, rất tốt! Tôi muốn ở đây!” Lôi Lâm gật đầu.
“Đây là chìa khóa phòng, xin ngài cầm lấy!” Battender cung kính đưa một chiếc chìa khóa đồng tới.
Lôi Lâm nhận lấy chìa khóa, lại bảo battender mang ngựa vào chuống, đưa rương hòm đến trong phòng, chọn một phần bò bít-tết mang đến gian phòng, nói với battender không nên quấy rầy rồi mới khép cửa phòng lại.
Gian phòng này có hiệu quả cách âm không tệ, sau khi đóng lại cửa gỗ thì những tạp âm bên ngoài lập tức nhỏ đi không ít.
“Hôm nay hành động dường như có chút quá phách lối rồi! Nhưng hết cách rồi, Tro Thạch thành quá nhỏ , bất kỳ người xa lạ nào tới đều sẽ gây chú ý, hoàn toàn không trốn tránh khỏi.
“Mặt khác, thế lực cản đường bên ngoài phái người đuổi giết có lẽ có tỉ lệ năm năm. Nếu như không có thì là tốt nhất, nếu như có, phải tiêu diệt hết đám người truy sát kia rồi mới có thể thong dong đào tẩu!”
Lôi Lâm trầm ngâm suy nghĩ: “Thông qua sóng tinh thần cùng linh hồn truy tung, là thủ đoạn của Phù Thủy chính thức, địch nhân không có khả năng phái một Phù Thủy chính thức đi đuổi giết một học đồ cấp 2! Quá lãng phí tài nguyên rồi!”
“Khả năng lớn nhất chính là một học đồ cấp ba mang theo vật phẩm ma hóa, hoặc là sinh vật nô bộc mà một số Phù Thủy chăn nuôi!”
“Tiếp theo, chính là tu dưỡng tinh thần, quan sát động tĩnh bên ngoài, chuẩn bị giải quyết địch nhân! Hơn nữa mỗi ngày đều cần chuẩn bị mô phỏng hình thuật!”
Lôi Lâm vừa nghĩ, vừa cắt xuống một góc bò bít-tết nóng hôi hổi, đưa vào trong miệng.
Mùi vị bò bít-tết không tệ, Lôi Lâm có chút đói nên rất mau đã ăn hết tất cả đồ ăn, sau khi ăn xong, phân phó battender tới dọn sạch sẽ, đợi sau khi battender ra cửa, Lôi Lâm treo lên trên cửa thẻ gỗ mời không quấy rầy, lại tiện tay bố trí một tầng hạt năng lượng trong phòng để cảnh báo, rồi mới lâm vào trạng thái minh tưởng.
Minh tưởng là một môn học bắt buộc mà Phù Thủy phải làm mỗi ngày, tuy hiện tại thăng cấp tinh thần lực cực kỳ nhỏ, nhưng Lôi Lâm vẫn kiên trì mỗi ngày.
Sau hơn một giờ minh tưởng, Lôi Lâm xoay người, rơi vào mộng đẹp.
...
Bên ngoài Tro Thạch thành, ở bầu trời trên một khu rừng nhỏ bị đốt thành than cốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận