Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1464: Lòng đất (2)

Cho dù chỉ là thông qua tên nhiệm vụ, Lôi Lâm cũng dần có thêm một chút hiểu rõ về tình thế ngoại hải.
“Tội ác cùng hỗn loạn. . . Ta thích. . .” Cho dù chỉ mới nhìn thấy một góc hắc ám giới ở nơi này, Lôi Lâm đã biết ở ngoại hải cũng không phải gió êm sóng lặng gì.
Rất nhiều sức phản kháng đang âm thầm yên lặng ẩn núp, bất cứ lúc nào cũng trong tình trạng chuẩn bị phát động cho Lộ Dịch Tư hầu tước một đòn trí mạng! Hoàn toàn đánh vỡ cục diện ba quần đảo lũng đoạn, cướp đoạt tài phú cùng tư nguyên ở nơi đó!
Chờ đến sau khi chíp truyền ra nhắc nhở đã ghi chép toàn bộ tin tức, Lôi Lâm đi thẳng tới phòng ốc bằng gỗ phía sau.
Rất nhiều thông đạo lập tức nổi lên, giống mạng nhện lít nha lít nhít.
Một số kẻ trên người có khí tức nguy hiểm thỉnh thoảng xuất hiện trong cảm ứng của Lôi Lâm, chỉ là phi thường mơ hồ.
“Cảm giác này. . . Vách ngăn thần lực sao? Đồng thời, hình như còn là một vị thần linh quen thuộc. . .”
Lôi Lâm cười lạnh, bước nhanh vào trong.
Xoẹt! Đúng lúc này hư không nứt ra, một vệt sáng lạnh lẽo không khác nào rắn độc phun lưỡi, trực tiếp nhắm tới cổ của Lôi Lâm.
Đẳng cấp thích khách của đối phương hiển nhiên phi thường cao, thậm chí suýt nữa đã ẩn giấu được dò xét của Lôi Lâm.
Mãi đến tận khi đối phương ra tay, sát ý dâng trào, mới hoàn toàn bị Lôi Lâm thăm dò ra phương vị cụ thể.
“Pháp sư hộ giáp! Lá chắn vặn vẹo!”
Lôi Lâm thoáng suy nghĩ, hai tầng pháp thuật phòng hộ lập tức trong nháy mắt nổi lên.
Nhưng cùng lúc đó, hắn lập tức nhìn thấy trong mắt thích khách cầm chủy thủ kia lóe hàn quang, còn có một tia sáng thần thuật.
( Giải trừ ma pháp! )
Dưới ánh sáng xán lạn, pháp thuật phòng ngự trên người Lôi Lâm nhất thời sụp đổ, lộ ra ánh mắt kinh dị của Lôi Lâm.
Chủy thủ trong tay thích khách không chút lưu tình đâm tới cổ Lôi Lâm, mang theo vẻ thề không bỏ qua.
Pháp sư bình thường bị thần thuật ( giải trừ ma pháp ) bao phủ, ít nhất cũng phải cần một khoảng thời gian mới có thể trở về phục cảm ứng đối với ma võng, mà cho dù là thời gian nháy mắt này, cũng đủ để thích khách chém Lôi Lâm thành mấy chục đoạn.
Dù sao, pháp sư mất đi năng lực pháp thuật, ở trước mặt chức nghiệp vật lý lập tức giống như người bình thường vậy.
( Keng! Chủ thể bị thần thuật ảnh hưởng, tạm thời mất đi năng lực cảm ứng ma võng tầng 2, tầng3! Đếm ngược: 5 giây! )
Chíp nhắc nhở cũng trong nháy mắt đưa ra, nhưng kỳ dị chính là, cũng không nói tới ma võng cấp 0 cùng 1 cấp, Lôi Lâm cũng cảm ứng được chính mình vẫn có năng lực điều động ma võng.
“Thì ra là như vậy, hoàn toàn phân tích được ma võng, còn miễn dịch được loại cách ly đả kích này sao?”
Vào lúc này Lôi Lâm hoàn toàn có thể thuấn phát ra pháp thuật cấp 0 cùng cấp 1, nhấn chìm người đánh lén này, nhưng hắn lập tức từ bỏ ý nghĩ này.
Năng lực quá vượt xa người thường, rất dễ dàng gây nên nghi kỵ, đối với hắn hiện nay khá là bất lợi.
“Nếu là chuyên môn phong cấm năng lực pháp thuật của bản thể ta, nói như vậy. . .”
Trên tay Lôi Lâm trong nháy mắt nổi lên một quyển trục pháp thuật, lại rất nhanh bắn ra ánh sáng khủng bố.
” Pháp thuật bốn vòng! ! !” Thích khách phát ra một tiếng thét kinh hãi, cùng lúc đó, hắn cũng cảm giác được chủy thủ của chính mình giống như đâm vào đá hoa cương cứng rắn nhất vậy, không thể tiến thêm một chút nào!
” Pháp thuật cấp 4—— Thạch phu thuật! ! ! Một giòi bọ đê hèn như mày, lại làm ta tiêu hao mất loại quyển trục trân quý này!”
Trên mặt Lôi Lâm có lửa giận ngụy trang ra.
Lúc này, toàn thân hắn đều bị một tầng vỏ đá bao trùm, cả người giống như mặc vào một tầng khải giáp thạch hóa.
Đây là thạch phu thuật, pháp thuật cấp 4, lực phòng ngự có thể nói là tài năng xuất chúng trong đông đảo các loại pháp thuật.
Mà phần quyển trục này vẫn là Âu Ni Tư Đặc giao cho Lôi Lâm khi ở trang viên vì để ngừa vạn nhất mới, trong mấy lần nguy cơ sau này hắn đều chưa dùng tới, nhưng lại phát huy tác dụng ở đây.
Quyển trục pháp thuật cấp 4! Cho dù không phải giá trị liên thành, cũng là vật cực kỳ quý giá, lửa giận trên mặt Lôi Lâm cũng có thể hiểu được.
“Nơi này không phải nơi mày nên đến!”
Thích khách trầm thấp lên tiếng, thân hình nhanh chóng lùi lại.
“Hiện tại mới muốn đi?”
Trên mặt Lôi Lâm tràn ngập vẻ nổi giận, trực tiếp vung ra quả đấm của chính mình.
Ầm! Mũi nhọn chủy thủ bị nắm đấm bao trùm một tầng vỏ đá trực tiếp đánh đứt mất một đoạn, nắm đấm của Lôi Lâm liên tục đánh xuống, mang theo sức mạnh khổng lồ trực tiếp rơi vào trên người đối phương.
“Phốc! ! !”
Một tầng phòng ngự trực tiếp bị đánh nát, thân thể thích khách bay ngược ra ngoài, ở ngực còn có một quyền ấn rõ ràng.
“Xưa nay. . . Xưa nay không ai có thể đối với ta như thế, ta muốn giết mày a. . .”
Thích khách kéo xuống mặt nạ, lộ ra một gương mặt âm u, khóe miệng tràn đầy tràn ra máu tươi.
“Nhìn xem là ai chết trước!”
Lôi Lâm nhanh chân áp sát, trên mặt có sát cơ không hề che giấu.
“Khách nhân tôn kính! Xin hãy tha thứ cho sự liều lĩnh của hắn!” Không biết từ lúc nào, một bóng người toàn thân đều bị áo choàng đen bao phủ ở trong đi tới trong sân, một đạo ánh sáng thần thuật trực tiếp bay đến trên người thích khách.
Được quang mang chiếu khắp, thương thế trên người đối phương hồi phục lại bằng tốc độ kinh người.
“( trì liệu trọng thương! )- Thần thuật cấp ba!”
Đồng tử Lôi Lâm co rụt lại, nhìn thấy giáo huy trước ngực đối phương.
Lôi Lâm thu chân lại: “Nếu là ý của đại nhân, vậy cho dù. . .”
Trên thực tế, hắn cũng không có ý định giết người ở đây, dù sao cũng là địa bàn của đối phương.
“Mục sư đại nhân, xin hãy cho ta. . .” Lúc này, tên thích khách trên mặt đất cũng bò lên, trong mắt nhìn Lôi Lâm tràn đầy cừu hận.
“Được rồi! Cậu lui ra cho ta!” Vị tế tự này nghiêm túc quát tên thích khách kia, lập tức làm khí thế đối phương hơi ngưng lại.
“Mày chờ đấy!”
Tên thích khách kia hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Lâm một cái, đưa tay lên làm ra động tác cắt yết hầu, sau đó thân ảnh biến mất trong không khí.
“Ha ha. . . tiểu Khoa Lai thực sự quá kích động và liều lĩnh, khách nhân tôn kính, mời đi theo ta!”
Mục sư của thần mưu sát làm ra một động tác xin mời với Lôi Lâm.
Lôi Lâm sờ sờ mũi, trực tiếp đi tới. . .
Sau một hồi lâu, Lôi Lâm đã có được đồ vật mình muốn thì hài lòng rời đi, mà vị mục sư kia ở thế giới dưới đát này lại quẹo trái quẹo phải, cuối cùng rời đi đạo tặc công hội, đi tới trong một mật thất.
Bốn phía hỏa diễm lập loè tỏa ra ánh sáng tà dị, ở trung tâm lại cung phụng bức tượng thần của một vị thần linh khủng bố —— Thần mưu sát, Hy Thụy Khắc!
Ở trước mặt tượng thần, một ông lão trên mặt đều là nếp nhăn đang chầm rãi cầu nguyện, trên người có từng làn sóng thần lực chấn động mạnh mẽ.
“Giáo chủ đại nhân!” Vị mục sư trước đó cung kính hành lễ.
“Người kia đi rồi sao?” Vị giáo chủ lớn tuổi kia hé đôi mắt đục ngầu kia, nhưng dường như trong mắt lại mang theo ánh sáng có thể nhìn thấu nhân tâm.
“Đúng vậy, hắn đã rời đi, mua rất nhiều tình báo liên quan tới Lộ Dịch Tư hầu tước!” Mục sư không dám có bất kỳ giấu giếm gì mà báo cáo lại hết nhất cử nhất động của Lôi Lâm.
“Ta thấy, hắn là đầu nguồn hỗn loạn trong tương lai, rất nhiều mưu sát cùng hỗn loạn, tất nhiên có thể lấy lòng chủ nhân của ta!” Giáo chủ lẩm bẩm.
“Vậy chúng ta phải làm sao? Trợ giúp hắn sao?” Mục sư không hiểu gì hỏi.
“Không cần. . . Hê hê. . . Duy trì trung lập là được, ở thời khắc cần thiết, đối phương nhất định sẽ khẩn cầu chúng ta trợ giúp. . .”
Giáo chủ đại nhân cười lạnh: “Đồng thời, báo tin hắn tới nơi này cho nhóm hải tặc Dã Man Nhân, còn có, cảnh cáo Khoa Lai một chút, không cần bởi vì một huynh đệ đã chết mà làm lỡ đại sự của chủ nhân ta, bằng không ta nhất định sẽ thẩm phán hắn. . .”
Thần mưu sát có hình phạt được xưng là hung tàn, thậm chí ngay cả vị mục sư này cũng không khỏi run rẩy khi nghĩ tới.
“Ta biết rồi! Vinh quang của chủ nhân tất nhiên sẽ gieo rắc toàn bộ đại địa!”
Mục sư cầu một tiếng, cung kính cáo từ rời đi.
“Thần mưu sát sao? Thú vị!” Từ hành động hôm nay của đối phương, Lôi Lâm cảm ứng được rất rõ đối phương có quan hệ với mấy tên thích khách trước kia.
Có điều, những thích khách này vốn là cầm tiền làm việc, có lẽ tên Mạn Khắc kia trước đó nương nhờ vào Lộ Dịch Tư hầu tước, hoặc chỉ đơn thuần là tiếp nhận rồi thuê, nhưng đối phương đã sớm biến thành một đống xương khô, Lôi Lâm cũng lười quan tâm, trái lại là Khoa Lai kia, làm một tên thích khách cao cấp, ân là một uy hiếp không thể không để ý.
“Bây giờ nhìn lên, đạo tặc công hội bên này dường như cũng là một phe phái trung lập, vừa ở dưới sự thống trị của hải tặc Dã Man Nhân, lại có liên hệ cùng Lộ Dịch Tư hầu tước. . .”
Lôi Lâm nở nụ cười lạnh.
Những mục sư thần giáo này, xưa nay đều chỉ đứng ở góc độ của chính mình để nhìn nhận vấn đề, tranh chấp phàm thế đối với chúng chỉ là phù vân mây khói, chỉ cần có thể duy trì sự thống trị của mình, dù vương quyền thuộc về ai cũng sẽ không thèm chú ý.
Tri thức thần giáo như vậy, lngay cả giáo hội mưu sát cũng là như thế.
“Có điều, địa vực ngoại hải mới khai thác này đã nhanh chóng có thần linh quan tâm nhue thế sao. . . Nếu đúng như vậy, vậy kế hoạch của ta cũng nhất định phải tăng tốc. . .”
Sắc mặt Lôi Lâm không khỏi có chút âm trầm lại, nhưng đợi đến khi hắn trở lại khách sạn, tâm tình của hắn đã sớm bình phục lại, không có một tia nào lộ ra ngoài.
“Thủ lĩnh!”
Trong đại sảnh của quán rượu, Cự Nhân cùng Hoắc Khả mang theo mười mấy thủy thủ hải tặc đi tới đón, Na Lại Nhĩ Đức cũng ở trong đó.
“Ừm!” Lôi Lâm nhìn đám hải tặc này, không có am dám nhìn thẳng vào mắt hắn cả, chỉ có thể cúi đầu.
“Nói cho bọn họ biết, thịt nướng cùng rượu rum mấy ngày nay đều do ta mời!”
Không thể không nói, ấn tượng đầu tiên của Lôi Lâm về những người này còn có thể, chí ít cũng là hải tặc phổ thông khá là xốc vác.
Đương nhiên, chức nghiệp giả cấp trung trở lên không phải dễ dàng là có thể chiêu mộ đến như thế.
“Chủ nhân! Đế Luân phu nhân mời ngài đến phía sau đi!”
Khải Luân lặng yên không một tiếng động địa xuất hiện sau lưng Lôi Lâm, bước chân cực kỳ mềm mại, không khác nào đạo tặc lão luyện, cũng không còn cảm giác nhu nhược như trước kia.
“Chất độc trên người cô đã giải trừ sao?” Án sáng màu xanh lam né qua, Lôi Lâm có chút kinh ngạc mở miệng hỏi.
Mặc dù Lôi Lâm chỉ cần tốn chút tâm tư cũng có thể luyện ra thuốc khắc chế độc tố trên người đối phương, nhưng Đế Luân phu nhân chủ động làm như vậy rồi, đại diện cho thái độ hài lòng.
Dù sao, ở sau lưng cô ta nhóm hải tặc Dã Man Nhân, hiện nay đây là thế lực duy nhất ở ngoại hải có thể chống lại cùng Lộ Dịch Tư hầu tước.
“Đúng! Bọn hắn đã đã chủ động giải trừ khế ước nô lệ với ta, từ nay về sau, ta chính là người của chủ nhân!”
Lúc này Khải Luân đã đổi trang phục thị nữ làm người ta mơ màng trước đó, đổi thành trang phục thuộc da màu đen, trên đùi trắng như ngà voi còn cột chủy thủ màu đen, cả người có thêm một tia anh khí.
“Rất tốt, mang ta đi!”
Lôi Lâm biết, sau khi đối phương báo cáo tình huống của chính mình cho nhóm hải tặc Dã Man Nhân phía sau, hiện tại chính là muốn tìm hắn ngả bài.
Vẫn là trong phòng khách sáng sớm hôm nay, có điều bên trong đã có thêm một người khổng lồ.
Đó là một tên dã man nhân có làn da màu xanh, đang bệ vệ ngồi trên ghế salông, trọng lượng lớn khiến mặt đất đều hơi trũng xuống.
Trên đỉnh đầu hắn đội một nón sắt sừng trâu, nửa người trên rắn chắc tinh tráng lộ ra, trên gương mặt tràn ngập vẻ dữ tợn có đôi mắt rất khôn khéo.
Ở tay phải của hắn, một thanh trảm mã đao tạo hình kỳ dị to lớn đặt tại vị trí thích hợp nhất để vung lên, trên lưỡi đao lóe lên ánh sáng pháp thuật —— Rất rõ ràng, đây là một thanh vũ khí trải qua luyện kim sư ma hóa!
“Hì hì. . . Pháp Áo Lan gia tiểu thiếu gia!”
Đế Luân phu nhân lúc này đang ngồi trên đùi dã man nhân, ý cười dịu dàng nhìn tới Lôi Lâm.
Lúc này cái đuôi màu đỏ rực của cô ta thỉnh thoảng mơn trớn trên người dã man nhân, mang theo dã tính cùng cảm động.
Hai người này ngồi cùng một chỗ , khiến Lôi Lâm đột nhiên có cảm giác như đang nhìn “mỹ nữ cùng dã thú”, nhưng vị Đế Luân phu nhân này hiển nhiên không nghĩ gì, nhìn ánh mắt của đối phương lại tràn đầy tình ý.
“Khanh khách. . . Không ngờ thân là người thừa kế của nam tước- Lôi Lâm thiểu gia cũng sẽ làm một tên hải tặc đây!”
Lúc này Đế Luân phu nhân trên dưới đánh giá Lôi Lâm, trong con ngươi tỏa ra vẻ cảm động: “Không chỉ như vậy, nghe nói thiếu gia có thiên phú pháp thuật rất cao, thậm chí khiến đạo sư của ngài cũng phải cảm thấy xấu hổ, thực sự là ghê gớm đây. . .”
Mặc dù là chỉ dăm ba câu, nhưng tất cả tin tức về thân phận của Lôi Lâm đều bị đối phương biết rõ hết.
“Phải thì thế nào? Các quý tộc sẽ không thừa nhận, đương nhiên, ta cũng sẽ không!”
Lôi Lâm cười cợt, ngồi xuống ở ghế salông đối diện, Khải Luân đứng ở sau lưng hắn, thân thể có chút không tự chủ khẽ run lên, giống như bị làm gợi lên bóng ma trong lòng.
Trên thực tế, khi Lôi Lâm lộ ra tên của chính mình còn có thân phận pháp sư, nếu như đối phương còn chưa tra ra, thì nhóm hải tặc Dã Man Nhân kia cũng không cần lăn lộn ở ngoại hải nữa.
Nếu muốn kết minh cùng đối phương, cần phải có thành ý.
“Được! Lôi Lâm thiểu gia nói chuyện thật sự rất khác những quý tộc ra vẻ đạo mạo kia đấy!”
Trong giọng nói Đế Luân phu nhân dường như ẩn giấu oán hận cực sâu: “Những quý tộc kia, ở bề ngoài thì quang minh mà nhân từ, trên thực tế, bọn chúng còn không bằng cả dã thú. . .”
Từ đầu tới cuối, dã man nhân chiến sĩ ngồi ở chỗ đó đều không nói câu nào, nhưng loại áp lực thâm trầm này lại như núi cao vậy, không giây phút nào không trùng kích tâm linh của Lôi Lâm.
“Vị này chính là. . . ”
Lôi Lâm trực tiếp hỏi Đế Luân phu nhân.
“Ồ! Ngài xem ta!” Đế Luân phu nhân vỗ vỗ cái trán trơn bóng, quăng cho Lôi Lâm một mị nhãn: “Ta đến giới thiệu cho ngài! Vị này chính là Âu Cát Đức Chiến Chùy, người yêu của ta! Đồng thời cũng là đoàn trưởng nhóm hải tặc Dã Man Nhân!”
Ngay khi cô ta giới thiệu, trong đôi mắt Lôi Lâm cũng có một tia gợn sóng.
Âm thanh máy móc của chíp vang lên, đồng thời chiếu ra số liệu của đối phương đến trước mặt Lôi Lâm.
(Tên : Âu Cát Đức Chiến Chùy; chủng tộc: dã man nhân có lực lượng dự đoán: 15 trở lên; nhanh nhẹn: 10; thể chất: 14; tinh thần: 9; đánh giá: dự đoán đẳng cấp chiến sĩ cấp 15 trở lên, cực kỳ nguy hiểm! )
Ở bên cạnh số liệu, còn có một bộ hình nổi của đối phương, chuôi vũ khí ma hóa trảm mã đao kia cũng bỗng nhiên xuất hiện.
Chỉ là từ hình vẽ mặt trên, Lôi Lâm có thể phán đoán ra trên người đối phương chí ít còn có mấy pháp thuật vật phẩm.
” Chiến sĩ cấp 15 trở lên! Còn có lực lượng dã man nhân bổ trợ, thực lực như vậy, cho dù ở trên đại lục cũng là cường giả có tiếng đi! Nhưng cho dù là đối phương, lại có chủng tộc trợ giúp, khi tranh đáu cùng hầu tước cũng đều là ở hạ phong!”
Lôi Lâm phát hiện, đối với thực lực thủ hạ của Lộ Dịch Tư hầu tước, hắn nhất định phải một lần nữa phỏng đoán.
Ở thế giới các thần, chức nghiệp giả cấp 5 đến cấp 10 là có thể xưng là tinh anh, cấp 10 trở lên chính là tiểu cao thủ, mà chức nghiệp giả cao cấp từ cấp 15 trở lên, cho dù ở vương quốc đều có thể thu được tôn kính, cùng với đãi ngộ hài lòng.
Nhưng cho dù là một vị chiến sĩ cao cấp như vậy, mang theo toàn bộ lực lượng tộc quần, vẫn thua kém Lộ Dịch Tư hầu tước, vậy thực lực của đối phương lại khổng lồ cỡ nào?
Vào lúc này, Lôi Lâm đã bắt đầu vui mừng vì sau khi chính mình công phá đảo Bán Nhân Ngư đã lập tức liền đi.
Những tâm tư này chỉ thoáng qua, Lôi Lâm gật gật đầu chào hỏi vị dã man nhân tộc trưởng kia: “Chào ngài, cường giả tôn kính!”
Một tầng ánh sáng ( xảo ngôn thuật ) lấp loé ra , khiến Lôi Lâm có thể chuẩn xác hiểu được ý của đối phương.
Dã man nhân chiến sĩ cao cấp- Âu Cát Đức con nhìn chằm chằm vào hai tay Lôi Lâm: “Đồng thời, ngài cũng là một vị chiến sĩ đáng tôn kính!”
Nhạy cảm kinh người để đối phương cảm ứng được tu vi chiến sĩ trên người Lôi Lâm.
“Như vậy. . . Nói ra ý đồ của ngài đi!”
Sau khi Âu Cát Đức bắt đầu nói chuyện, hồ nữ Đế Luân phu nhân lập tức ngoan ngoãn đứng một bên, giống một vị thị nữ cung kính.
“Ta muốn liên thủ cùng nhóm hải tặc Dã Man Nhân, tấn công ba quần đảo!”
Lôi Lâm hít sâu một hơi, nói ra yêu cầu của mình.
“Ngài điên rồi sao? Tiểu tử!” Ý tưởng kỳ lạ này khiến cả hồ nữ đứng một bên đều không nghe được, cô ta đột nhiên đứng ra, bộ ngực cũng bởi vì kịch liệt hô hấp mà phập phồng bất định: “Ngài có biết thủ hạ của Lộ Dịch Tư hầu tước có bao nhiêu chức nghiệp giả sao? Mà muốn lôi kéo lên chúng ta cùng đối địch với hắn? Dừng tưởng rằng tiêu diệt Hắc Hổ và Bán Nhân Ngư thì chúng ta sẽ đánh giá cao ngài một chút, đợi ngài tiêu diệt được Hắc Khô Lâu hoặc là Hổ Sa rồi hãy trở lại nói câu nói này!”
“Thế nhưng. . . Các vị vốn cũng đối địch với hầu tước, có thêm ta cũng là một tầng trợ lực, không phải sao?” Lôi Lâm nhún nhún vai, mỉm cười nói.
“Chư thần ơi! Ta lại gặp phải một tiểu tử không biết trời cao đất rộng như ngài. . .”
Đế Luân phu nhân tức giận đến mức cả người đều run rẩy lên, chỉ thiếu điều lập tức đi lên đuổi người thôi.
“Để hắn nói tiếp!” Nhưng cùng lúc đó, một đôi tay mạnh mẽ trực tiếp cản lại hành động kế tiếp của Đế Luân.
“Âu Cát Đức. . . Ngài. . .” Hồ nữ phu nhân quay đầu, lập tức nhìn thấy trong đôi mắt vị dã man nhân này toát ra hứng thú vẻ.
“Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn của chúng ta!”
Lôi Lâm mỉm cười chậm rãi nói: “Mà Pháp Áo Lan gia tộc chúng ta không chỉ có thể cung cấp quý tộc chống đỡ cho các vị, đồng thời, ta còn là một vị pháp sư, phía sau của ta cũng có một vị đạo sư mạnh mẽ. . .”
Lực lượng pháp thuật là nỗi đau vĩnh viễn của những người man rợ này. Âu Cát Đức thay đổi sắc mặt mấy lần. Cho dù có mấy dã man tế ti di truyền năng lực pháp thuật, nhưng đối đầu với pháp sư của nhân loại thì vẫn luôn rơi vào thế hạ phong.
“Chắc. . . Các vị cũng biết lực lượng pháp thuật chứ?”
Lôi Lâm thấy cảnh này, lại càng thêm định liệu trước.
“Đúng, chúng ta cần phải có lực lượng pháp thuật cường đại trợ giúp, đến giúp đỡ chúng ta đồng thời đối phó Ba Lỗ Kiệt!” Vị dã man nhân chiến sĩ kia gật đầu.
“Ba Lỗ Kiệt. . . Là thủ tịch pháp sư của Lộ Dịch Tư gia tộc sao?” Lôi Lâm nhanh chóng nhớ lại tư liệu đã mua được từ công hội đạo tặc.
“Đúng! Ta có thể nói cho ngài biết, đó là một vị pháp sư cao cấp- Cấp mười lăm trở lên! Nếu không có hắn, dựa vào Hắc Khô Lâu cùng Hổ Sa thì hai nhóm hải tặc này đã sớm bị ta xé thành mảnh vỡ. . .”
Âu Cát Đức lộ ra một tin tức.
” Pháp sư cấp 15 trở lên!” Lôi Lâm hít vào một ngụm khí lạnh, loại pháp sư cao giai này thường nắm giữ pháp thuật truyền tống vị diện mạnh mẽ cùng pháp thuật sinh mệnh, muốn đánh giết đối phương thì cực kỳ khó khăn.
“Loại pháp sư này cho dù là ở Đan Bố Lôi Tư vương quốc cũng không có mấy người chứ? Vì sao lại đồng ý trở thành thủ hạ của Lộ Dịch Tư hầu tước?”
Nếu như là hầu tước của đế quốc còn có thể mời chào một vị pháp sư cao giai, nhưng vị Lộ Dịch Tư hầu tước này hiển nhiên cũng không có điều kiện này.
Toàn bộ Đan Bố Lôi Tư vương quốc, có thực lực chiêu mộ pháp sư cao giai này, cũng chỉ có vị quốc vương bệ hạ kia.
“Chuyện này thì ta cũng biết một chút. . .” Nhìn thấy Âu Cát Đức có vẻ cũng không bài xích liên minh cùng đối phương. Thậm chí còn có vẻ phi thường thưởng thức, Đế Luân phu nhân hít sâu một hơi, cũng không còn xem thường Lôi Lâm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận