Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1431: Ý nghĩ (1)

Lôi Lâm mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Y Toa Bội Nhĩ, kéo cánh tay của cô.
“Đừng. . .” Y Toa Bội Nhĩ giãy dụa.
“Ngồi im nào!” Lôi Lâm biểu hiện vẻ nghiêm nghị, để Y Toa Bội Nhĩ không khỏi hơi ngưng lại, thậm chí khí lực trên tay đều giảm đi mấy phần.
Lôi Lâm chậm rãi cuốn tay áo của Y Toa Bội Nhĩ lên, nhìn thấy bên dưới cũng không phải da thịt nữ nhẵn nhụi trắng nõn, mà là cánh tay che kín lân phiến kỳ dị, trên vai còn có một vết thương hình cung, đó là thương thế lúc trước do Sử Đề Phu tạo thành.
“Ác ma hóa? Đồng thời dường như còn là nghi thức chuyển hóa tương đối cao cấp. . .”
Lôi Lâm nhún nhún vai, sau đó thuần thục dùng năng lượng pháp thuật giúp Y Toa Bội chữa trị vết thương, cuối cùng bôi thuốc băng bó.
“Rất xấu xí. . . đúng không?” Không biết từ lúc nào, Y Toa Bội Nhĩ đã quay mặt qua chỗ khác, trong giọng nói dường như còn mang theo nghẹn ngào.
“Không! Trên thực tế vẫn bình thường!”
Lôi Lâm rất nói rất nghiêm túc, dù sao trước đó hắn thuật sĩ hóa cũng chẳng tốt đẹp gì, hầu như chính là hoàn toàn từ bỏ hình thái nhân loại.
“Còn có một việc. . .”
Lôi Lâm nhìn như đang chuyên tâm trị liệu, trong miệng vẫn nhẹ nhàng nói.
“Ta muốn thành lập một đội tàu cướp đoạt, hi vọng chị tới giúp ta!”
“Làm hải tặc? Tại sao?” Trên mặt Y Toa Bội Nhĩ hơi ngưng lại, tự ý chiếm đoạt gì đó chỉ là cách gọi êm tai của hải tặc.
“Người khác dám đến bắt nạt chúng ta, kiểu gì cũng phải báo đáp lại chứ!” Lôi Lâm cười lạnh.
“Còn ứng cử viên, những hải tặc đám Hắc Hổ kia, ta vốn có thể trực tiếp lấy thân phận của lĩnh chủ giết chết bọn họ, hiện tại liền làm rác rưởi lợi dụng được rồi!”
“Còn nữa, ta đã phát hiện được một lái chính không tệ, chính là La Tân Hán, biểu hiện hôm nay của hắn cũng không sai, mấu chốt là hắn rất quen thuộc quy tắc hải tặc. . .”
“Dùng người của chúng ta làm nòng cốt, những hải tặc kia làm cơ sở, cộng thêm với thuyền hải tặc thu được kia cùng của cải của Sử Đề Phu, hẳn là rất nhanh là có thể tạo được đội ngũ, ta cần chị nắm giữ vững vàng nguồn sức mạnh này trong tay . . .”
Lôi Lâm nhanh nhẹn cuốn kỹ băng gạc, mà lúc này Y Toa Bội Nhĩ cũng lau khô nước mắt trên mặt, khôi phục dáng vẻ kiên cường trước đó, tuy rằng Lôi Lâm cảm thấy thiếu nữ vừa mới gào khóc kia mới càng giống vị biểu tỷ của hắn.
“Làm sao em biết, ta nhất định sẽ đáp ứng?”
Y Toa Bội Nhĩ nhìn Lôi Lâm.
“Bởi vì đây là ta thỉnh cầu! Biểu tỷ đại nhân!” Lôi Lâm cười cười, nhưng lại khiến Y Toa Bội Nhĩ đỏ mặt.
“Chuyện này ta muốn suy nghĩ một chút! Em đi ra ngoài trước đi!”
Rất hiển nhiên, ngồi cùng Lôi Lâm trong khoang thuyền nhỏ hẹp này khiến cho Y Toa Bội Nhĩ cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Ta sẽ chờ tin vui!” Lôi Lâm đi ra ngoài, còn lễ phép đóng cửa lại, trên thực tế, hắn biết đối phương đã sớm đồng ý, bởi vì chuyện này cũng có chỗ tốt đối với Y Toa Bội Nhĩ.
“. . . Ác ma cao cấp? ha ha. . .” Lôi Lâm sờ sờ cằm, trong đôi mắt dường như có hào quang khác.
Khống chế một đám hải tặc, việc này nghe thì có vẻ khá là đại nghịch bất đạo, dù sao dùng thân phận quý tộc để tiến hành hành vi tội ác này thực sự là làm nhục gia phong.
Nhưng trên thực tế, Lôi Lâm biết, dưới lớp da vinh quang, văn minh, cao quý mà các quý tộc ở thế giới này đang khoác lên này ẩn giấu bao nhiêu tà ác, có thể nói mỗi một đồng tiền vàng mà các quý tộc sử dụng đều dính đầy máu tươi cùng nước mắt của những người vô tội.
Ngay cả cha của hắn, vị Quỳnh Nạp Tư nam tước kia kỳ thực cũng vẫn luôn hy vọng có thể thu được nhánh hải tặc nào đó ủng hộ, hoặc là thành lập một nhánh để quấy rầy các đội tàu, đồng thời còn đang nỗ lực ở phương diện này.
Đương nhiên, bởi thời gian phong tước quá ngắn, có thể quản lý đất phong thật tốt đã không phải chuyện dễ dàng, bởi vậy ý tưởng này của nam tước vẫn không được thực thi.
Còn hải tặc phạm tộigì? Vậy cũng chỉ đành xin lỗi, không có quý tộc nào đi quản nó!
“Nơi này là vùng biển mới phát hiện, đại diện cho việc không có thế lực nào thâm căn cố đế ở đây, vẫn là một mảnh giấy trắng, mà lợi ích trên mặt biển, làm sao có thể để Lộ Dịch Tư hầu tước kia cướp đi toàn bộ. . .”
Lôi Lâm cười lạnh, sau này dù là hắn mua vật liệu pháp thuật cao cấp hay xây dựng tháp pháp sư đều cần lượng lớn tài nguyên cùng kim tệ, làm sao có khả năng chắp tay nhường lại lợi ích ở ngoài biển chứ?
Đồng thời, hắn cũng không phải một người chỉ biết chịu đòn mà không đánh trả.
Ân tứ của vị hầu tước kia, trong tương lai hắn nhất định sẽ hung hăng báo đáp lại, chỉ nắm giữ ba quần đảo có một nhánh thương đội vũ trang trên biển cùng mấy nhóm hải tặc, rất lợi hại sao?
Nếu như không phải kiêng kỵ Pháp Áo Lan đảo và gia tộc ở đây, chỉ một mình Lôi Lâm đánh du kích đã có thể làm đối phương sứt đầu mẻ trán.
“Sau khi thành lập nhóm hải tặc, còn có thể để biểu tỷ thu được một chỗ an thân, dù sao ngoài biển là nơi ngư long hỗn tạp, ánh mắt chư thần cũng sẽ không quá quan tâm, thỉnh thoảng tiến hành nghi thức hiến tế cũng có thể được bảo mật ở trình độ lớn nhất. . .”
Y Toa Bội Nhĩ có thể hiểu nỗi khổ tâm của Lôi Lâm hay không là một chuyện khác, dù sao Lôi Lâm chắc chắn chỉ cần là hắn thỉnh cầu, vị biểu tỷ kia sẽ không từ chối.
“Âu âu ~~~~ ”
Sóng biển không ngừng vỗ vào thân thuyền, dập dờn ra gợn sóng nhẹ nhàng, mà ở cách đó không xa còn có mấy con hải âu vỗ cánh bay cao, phát ra tiếng kêu xa xưa.
“Nơi này cách Pháp Áo Lan đảo không xa, lại đi trong thời gian ngắn, hẳn là không có vấn đề gì.
Lôi Lâm vịn lan can, nhìn mặt biển sâu thẳm phía dưới—— Biển rộng mãi mãi không phải nơi yên bình, biển gầm, bão táp, thậm chí là đông đảo vật chủng dưới đáy biển sâu đều có khả năng phá hủy một đội tàu trong nháy mắt.
Bởi vậy, đối với những thủy thủ ở ngoài xa kia, mỗi ngày bọn hắn đều giống như đang khiêu vũ trên mũi đao, lúc nào cũng có thể trở về vòng ôm với tử thần.
“Trong số các thần, dường như có vài vị thần có thần chức liên quan đến hải dương, ví dụ như phong bạo nữ thần mà Sử Đề Phu tín ngưỡng!”
Sắc mặt Lôi Lâm có chút nghiêm nghị lên.
Sử Đề Phu kia còn có một chút năng lực mục sư, tuy rằng chỉ có thể triển khai thần thuật cấp thấp nhất, nhưng cũng đủ khiến Lôi Lâm cảnh giác.
Cũng may phong bạo nữ thần nối danh là thần linh hỉ nộ vô thường, bà ta thường thường gây ra bão lớn cùng biển gầm, phá hoại tất cả hải thuyền cùng ngư thuyền, từ đó để thu được tín ngưỡng —— Xuất phát từ sợ hãi mà sinh ra lực tín ngưỡng!
Bởi vậy, Sử Đề Phu này rất có thể là trong lần tế tự hoặc là cầu khẩn nào đó đã khiến phong bạo nữ thần cảm thấy phi thường sung sướng, mới ban xuống thần thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận