Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1411: Thích khách (1)

Mà chỉ cần xây dựng thế lực, kiếm chác của cải, hiển nhiên đều sẽ chọc cho đến rất nhiều người.
So sánh cùng nhau lên, hiện tại Pháp Áo Lan gia tộc chỉ gặp phải một phiền toái nhỏ mà thôi, cho dù Lôi Lâm thoát ly gia tộc, sau đó lang bạt thì cũng sẽ gặp phải.
Càng không cần phải nói, thân phận quý tộc này cũng khá, chí ít có thể để Lôi Lâm tụ tập thông suốt bất cứ văn minh nhân loại nào ở trên đại lục, Lôi Lâm cũng không nỡ từ bỏ.
Lấy tốc độ tiến bộ thực lực của hắn, một ngày nào đó Pháp Áo Lan gia tộc sẽ không thỏa mãn được nhu cầu của hắn, bởi vậy nhất định phải mở rộng lợi ích của gia tộc.
Chính mình ăn được nhiều, người khác sẽ ăn ít đi, Lôi Lâm có thể tiên đoán được, Lộ Dịch Tư gia tộc quản lý ba quần đảo còn có rất nhiều thiên nhiên cảng, sẽ là chướng ngại vật để gia tộc mình quật khởi.
“Đã như vậy thì phải chuyển nó đi chỗ khác thôi!”
Cho dù không có chuyện lần này, một ngày nào đó Pháp Áo Lan gia tộc cũng sẽ trở mặt cùng Lộ Dịch Tư hầu tước, sau khi Lôi Lâm có loại giác ngộ này, trong con ngươi đã tràn đầy vẻ lạnh lẽo.
“Đương nhiên, so với hầu tước đại nhân giàu nứt đố đổ vách, hiện tại Pháp Áo Lan gia tộc căn bản không có chuẩn bị kỹ càng, bởi vậy cho dù sau sự kiện lần này chúng ta thu được thắng lợi, cũng nhất định phải cố gắng khiêm tốn, tốt nhất là. . . hả?”
Hai mắt Lôi Lâm bỗng nhiên trợn to: “Loại sóng năng lượng này. . . Chíp!”
” Keng! nhiệm vụ thành lập, bắt đầu quét hình! Phát hiện nhân vật khả nghi tới gần! Cảnh báo tụ tập năng lượng cao! Phán đoán trên người đối phương mang theo thuốc nổ năng lượng cao! ”
Ở màn hình của chíp, dường như cả xe ngựa hóa thành hư ảnh, lộ ra rất nhiều đường nét tạo thành đường phố và nhân vật, lại có mấy kẻ đang lén lén lút lút tới gần bị chíp đánh dấu ra.
“Thích khách sao? Nhã Cách Bố. . .”
Thanh âm Lôi Lâm truyền vào trong tai Nhã Cách Bố đang đánh xe ngựa ở phía trước, khiến vẻ mặt đối phương sững sờ.
“Đừng ngừng! Nhưng cũng không cần biểu hiện ra vẻ nghi hoặc hay kinh hoảng, chúng ta thay đổi phương hướng!”
Chỉ thị của Lôi Lâm không ngừng truyền vào tai Nhã Cách Bố, nhưng dường như không có bị người khác nghe được.
Nhã Cách Bố hơi ngưng tay lại, đã coi việc truyền âm này là năng lực đặc biệt của pháp sư, nhưng dựa vào kinh nghiệm phong phú nên lập tức biết là thiếu gia đã phát hiện cái gì.
Đùng! Roi ngựa vang lên lanh lảnh, xe ngựa đang tiến lên đột nhiên chuyển hướng, bắt đầu tiến vào một chỗ rẽ khác.
“Còn theo tới? ha ha. . . Đây là không đạt mục đích thề không bỏ qua sao?”
Lôi Lâm nhìn con đường những thích khách đang đi bị chíp quét được kia, trên mặt không khỏi hiện ranụ cười lạnh.
“Nhã Cách Bố, dựa theo con đường ta dặn dò để đi!”
Dù như thế nào, làm thiếu lĩnh chủ của Pháp Áo Lan cảng, Lôi Lâm cũng không thể khiến cục diện phồn vinh của cảng bị hao tổn, mà nếu như tin tức người thừa kế quý tộc là hắn gây sự ở cảng lại bị tập kích truyền đi, e là sẽ là đả kích rất mạnh mẽ đối với danh tiếng của cảng, lập tức sẽ có rất nhiều tiểu thương nhân sợ phiền phức thà rằng vòng đường xa cũng sẽ không đến đây tiếp tế, bởi vậy, cho dù Lôi Lâm đã phát hiện thích khách, cũng không thể động thủ trong phố xá sầm uất.
Nhã Cách Bố hiển nhiên cũng biết điểm ấy, nên hoàn toàn dựa theo con đường mà Lôi Lâm dặn dò để tiến lên.
Dưới chỉ huy của Lôi Lâm, xe ngựa giống như cá chạch trơn trượt, rất nhanh đã chạy xa khỏi chợ, đi ra trên đường nhỏ phía ngoài nông thôn, mà những thích khách kia cũng đều tăng nhanh tốc độ vây tới.
“Chuẩn bị xong chưa? Nhã Cách Bố, đợi lát nữa chú hãy phá vòng vây, đi gửi tin triệu tập đội tuần tra đến đây!”
Lôi Lâm có vẻ đã định liệu trước.
“Thế nhưng an toàn của thiếu gia? !” Nhã Cách Bố còn có một chút chần chờ.
“Việc này không thành vấn đề, đừng quên ta là một vị pháp sư, đồng thời còn mạnh hơn chú!” Lôi Lâm không chút khách khí nói thẳng.
Dường như nghĩ đến chính mình đã mấy lần thua Lôi Lâm, sắc mặt Nhã Cách Bố đỏ lên: “Tuân mệnh! Thiếu gia!”
Mà vào lúc này, vài bóng đen có vẻ đã rất tức giận trực tiếp đánh tới.
Rất hiển nhiên, hiện tại bọn hắn đã ý thức được, vừa nãy ở trên cảng đã bị Lôi Lâm đùa rồi! Loại phẫn nộ này thậm chí làm đối phương trực tiếp ném ra sát khí trên tay.
” Bom địa tinh luyện kim sao?”
Nhìn thấy mấy vật đen thùi lùi bay thẳng đến xe ngựa, Lôi Lâm lắc lắc đầu với vẻ xem thường.
Nnếu như ở trên cảng bị loại đồ cấm có uy lực lớn này tập kích, cho dù bản thân hắn có thể lông tóc không tổn hại, Nhã Cách Bố khẳng định cũng sẽ bị thương thậm chí tử vong, chớ đừng nói chi là bình dân bị ảnh hưởng.
Nhưng hiện tại là ở nông thôn, tầm nhìn trống trải, lại có Lôi Lâm nhắc nhở trước đó, nên ngay cả Nhã Cách Bố cũng có thể tránh thoát đi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Quả bom đen kịt rơi vào xe ngựa, sau đó chính là tiếng nổ vang khủng bố, còn có hỏa diễm hừng hực lan ra, bao trùm cả xe ngựa vào trong.
Nổ tung kịch liệt thậm chí khiến cả tòa xe ngựa tứ phân ngũ liệt, rất nhiều mảnh vỡ bắn ra bên ngoài.
Nhưng trước lúc này, hai bóng đen trực tiếp nhảy khỏi xe ngựa.
“Một! Hai! Ba! Bốn! Còn thiếu một tên!” Nhìn bốn bóng đen vây quanh chính mình, ở trong lòng Lôi Lâm thầm nói.
Hắn thông qua chíp quét hình được năm người, bây giờ nhìn lại mới thấy còn có một kẻ là đầu lĩnh đang núp trong bóng tối.
“Đi mau!”
Lôi Lâm quay đầu quát Nhã Cách Bố, lúc này trên người của đối phương cũng đã có mấy tia máu, hiển nhiên là bị vụ nổ tung vừa nãy ảnh hưởng.
” Bom luyện kim có uy lực không sai , nhưng đáng tiếc là đồ cấm, cho dù đối phương có con đường buôn lậu, phân lượng vừa nãy hẳn cũng là cực hạn. . .”
“Thiếu gia! Ngài hãy bảo trọng!” Bắp thịt trên người Nhã Cách Bố nhô lên, hiển nhiên là đã kích phát ra đấu khí, hắn quát lớn, hai tay nắm chặt một thanh trảm thủ kiếm, nhanh chóng lùi về phía cảng.
” Một tên đã chạy! Đừng để hắn chạy!”
Bốn bóng đen chung quanh giống như còn chìm đắm trong tiếc nuối vì vừa nãy bom luyện kim không thể có hiệu quả, khi thấy Nhã Cách Bố lại trực tiếp vứt bỏ chủ nhân chạy trốn, trong đôi mắt càng tràn ngập vẻ khó mà tin nổi, nhưng so với một tên đầu lĩnh thị vệ, hiển nhiên vẫn là Lôi Lâm quan trọng hơn, bởi vậy chỉ sửng sốt một chút, sau đó bọn chúng rất nhanh đã đưa ra quyết định.
Một bóng đen như mãng xà đuổi theo Nhã Cách Bố, mà ba tên thích khách khác lại hiện ra hình tam giác hoàn toàn vây quanh Lôi Lâm.
“Hê hê. . . Quý tộc thiếu gia da non thịt mềm khá lắm!”
Một tên thích khách liếm chủy thủ trong tay, trong đôi mắt bắn ra lục quang như như sói.
“Nhanh động thủ đi, dù sao nơi này là lãnh địa của đối phương! Chẳng mấy chốc sẽ có người khác tới đây!” Vụ nổ vừa nãy hiển nhiên không được người khác, ba tên thích khách này không ngừng tới gần, hai mắt chăm chú nhằm vào mấy điểm yếu hại của Lôi Lâm như trái tim, yết hầu, hiển nhiên là không muốn để con mồi được sống quá lâu.
“Đối phương là pháp sư, cẩn thận pháp thuật của hắn!”
Tiếng nói vừa kết thúc, mấy bóng đen đã như gió xông tới, không cho Lôi Lâm cơ hội nói chuyện.
Ba cây chủy thủ giống răng nanh độc xà bắn tới, kình phong sắc bén thậm chí khiến da thịt Lôi Lâm có cảm giác nhói đau.
“Ba tên thích khách được huấn luyện nghiêm chỉnh!”
Trong chớp mắt, Lôi Lâm nhanh chóng làm một thủ thế, trong miệng bỗng nhiên phun ra một âm tiết: “. . . ! ! !”
Đùng! Đầu tiên là một tiếng vang ầm ầm, thậm chí còn mạnh hơn cả tiếng nổ từ bom luyện kim, khiến lỗ tai ba tên thích khách ong lên, sau đó, một vầng sáng trắng cực nóng đột nhiên từ trên ngón tay Lôi Lâm bắn ra , khiến ba tên thích khách kia không nhịn được phải nhắm hai mắt lại.
Pháp thuật cấp 0 —— ” Thuật thiểm quang “, ” Kinh hưởng mãnh nhiên “! Vào giờ phút này, cũng chỉ có có thể pháp thuật cấp 0 thuấn phát mới thích hợp nhất.
Đồng thời, Lôi Lâm còn có thể căn cứ vào hoàn cảnh khác nhau để điều chỉnh cùng lựa chọn pháp thuật, so với những pháp sư khô khan kia thì tốt hơn nhiều.
Tuy rằng bị đâm mù cùng mê muội cùng ảnh hưởng, nhưng chủy thủ của ba tên thích khách này vẫn dọc theo quán tính đâm tới Lôi Lâm.
Trong nháy mắt này, Lôi Lâm đột nhiên động!
Tay của hắn giống tia chớp duỗi ra, chủy thủ trong tay tên thích khách ở giữa kia đột nhiên hơi ngưng lại, cánh tay chợt giống như xà bị đánh trúng 7 tấc, biến thành một con rắn chết mềm oặt xuống.
“Không. . . Không được!”
Không đợi tên thích khách kia kịp suy nghĩ gì, chủy thủ trong tay hắn đã đổi chủ, rơi vào trong tay Lôi Lâm.
Ầm! Ầm! Hai bóng đen trực tiếp bay ngược ra ngoài, mà tên thích khách ở giữa lại không có vận may tốt như vậy, hai tay của hắn bị Lôi Lâm ép ở phía sau, cả người quỳ rạp xuống mặt đất, chủy thủ trong tay đã kề sát cổ của chính hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận