Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 701: Mạng lưới phi thuyền (1)

“Nơi này có rất nhiều phù thủy nhỉ!” Hắn chỉ chỉ mặt ngoài.
Ở nơi đó, một phù thủy mặc tốt giống người ngâm thơ rong đang diễn tấu phong cầm, hấp dẫn một vòng thị dân quan sát, thỉnh thoảng còn có tiếng ủng hộ truyền đến.
“Đúng! Ở đây, phù thủy chính thức rất thông thường, thậm chí ở cùng với người bình thường, mà các thị dân cũng hiểu rõ về phù thủy. . .”
Cố Bột Lặc cặn kẽ giải thích cho Lôi Lâm.
“Mà ở miền trung đại lục, phù thủy cùng quý tộc đều là sử dụng Byron ngữ là ngôn ngữ thông dụng, vì thể chủ nhân không cần phải lo lắng ngôn ngữ không thông, đồng thời, nơi này còn có một phần địa đồ đại khái trung bộ đại lục cùng tư liệu mấy ngôn ngữ lưu hành khá là thông dụng!”
Cố Bột Lặc cung kính dâng lên một quả cầu thủy tinh ghi chép lượng lớn tư liệu cho Lôi Lâm.
Là phù thủy, Byron ngữ là bài tập bắt buộc, vì thể khi chạm mặt ở Ám Cực Vực, Cố Bột Lặc nói Byron ngữ, Lôi Lâm lập tức có thể hiểu rõ ý tứ, không tồn tại vấn đề giao lưu.
Lôi Lâm cầm lấy cái thìa, đào một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng.
Một mùi vị nồng nặc thơm ngọt không ngừng kích thích đầu lưỡi hắn “Đồ ăn cũng rất tinh xảo, sinh hoạt của người bình thường ở trung bộ đại lục xem ra khá hơn so với Ám Cực Vực rất nhiều. . .”
“Đó là tự nhiên, trung bộ đại lục chúng ta chính là trung tâm của toàn bộ phù thủy giới!”
Trong giọng nói Cố Bột Lặc lộ rõ vẻ tự hào, nhưng Lôi Lâm chỉ cười lắc lắc đầu.
Không nói tới bảy tầng thế giới dưới nền đất không có kháng nghị, chính là trung bộ đại lục ở thời kỳ thượng cổ, cũng ít nhất có phù thủy cấp bảy trở lên tọa trấn.
Nhưng hiện tại cũng chỉ khôi phục một tia vinh quang của thời thượng cổ mà thôi.
Đối với vấn đề này, Lôi Lâm cũng không muốn sửa lại cái gì, dù sao hiện tại trung bộ đại lục sẽ càng thích hợp với bản thân.
Ngày thứ hai, Lôi Lâm và Cố Bột Lặc đã nghỉ ngơi một đêm lại đi tới một nơi ở ngoài thành.
Nơi này xe ngựa cùng các loại công cụ giao thông không ngừng thông hành, bên trên chở đầy hành lý và hàng hóa, nhìn rất phồn vinh.
Đồng thời, trên thân mỗi người đi ngang qua đều có một ít sóng năng lượng, có rất ít người bình thường.
Xuyên qua con đường cái rộng rãi mà rắn chắc. Lôi Lâm cùng Cố Bột Lặc nhìn thấy một kiến trúc lớn giống phi trường ở hậu thế, rất nhiều bóng bầu dục màu trắng như phi thuyền lớn đang lên lên xuống xuống trên quảng trường.
Từng dòng người chẳng khác nào kiến hôi ra ra vào vào.
Có mấy phi thuyền còn kéo theo hành lý, lúc này đang kêu gọi người chuyên tháo dỡ hành lý cùng hàng hóa, tình cảnh nhìn khí thế ngất trời, lại có chút cảm giác lộn xộn.
Bởi trung bộ đại lục rộng lớn vô bờ, mà công cụ giao thông đi trên đất không chỉ phi thường tiêu hao thời gian, mà còn tương đối nguy hiểm, bởi vậy phi thuyền chính là công cụ giao thông khá thường gặp ở toàn bộ trung bộ đại lục.
Cho dù là ở thành thị nhỏ, cũng có một cảng phi thuyền, đồng thời còn có phù thủy và học đồ ứng trực.
Bọn họ không chỉ phụ trách duy trì trị an, bình thường việc tiếp tế và duy tu cho một số phi thuyền cũng là bọn họ động thủ.
Thậm chí, còn có một nhóm địa tinh kỹ sư chuyên môn được huấn luyện ra vì chuyện này, Lôi Lâm nhìn thấy một nhóm địa tinh gầy trơ xương, hai mắt lồi ra, tóc không có mấy sợi tiến vào dưới đáy phi thuyền cùng đường ống, trên tay còn cầm mấy công cụ như cờ lê.
Chi phí bảo dưỡng phi thuyền cũng không rẻ, nhưng chỉ cần nắm giữ đường hàng không thì sẽ có lợi nhuận cuồn cuộn không ngừng, có thể nói là bỏ vốn nhiều thì lợi nhuận cao. Không phải thế lực phù thủy chân chính giàu nứt đố đổ vách, căn bản không thể kinh doanh nổi thứ này.
Mà ở Nam Hải bờ, loại phi thuyền kia không chỉ nhỏ hơn rất nhiều. Đồng thời chỉ có mấy con đường cố định, còn nhất định phải đợi tới quy định thời gian mới có thể thông hành, so với trung bộ đại lục thì thua kém hơn quá nhiều.
“Loại mạng lưới phi thuyền này là thuộc về thế lực nào?” Lôi Lâm nhẹ nhàng hỏi Cố Bột Lặc.
Một tấm vẻ ngồi phi thuyền có giá một trăm ma thạch, đây còn là khoang phổ thông, còn Lôi Lâm cùng Cố Bột Lặc tự nhiên sẽ ngồi khoang hạng nhất, thế nên lộ phí hai người phải bỏ ra tới sáu trăm khối ma thạch.
Cũng may Lôi Lâm thật sự giàu nứt đố đổ vách, dù sao nắm giữ tài nguyên cả một vực. Cho dù chỉ là cướp đoạt một chút đã thu được lượng lớn tài nguyên. Chỉ là ma thạch đã chứa đầy một cái nhẫn không gian, đương nhiên sẽ không keo kiệt chút tiền trinh ấy.
Cho dù Lôi Lâm có toàn bộ Ám Cực Vực làm hậu thuẫn nhưng so sánh với quái vật khổng lồ có phi thuyền này thì vẫn cảm thấy chính mình còn kém xa.
“Toàn bộ mạng lưới phi thuyền ở trung bộ đại lục đều là do Phỉ Lặc gia tộc thành lập, là tài sản riêng của bọn họ!”
“Tài sản riêng?” Lôi Lâm hơi kinh ngạc, sau đó lập tức hỏi thăm: “Phù thủy sau lưng bọn họ là vị nào?”
Loại lợi ích khổng lồ này, còn liên quan đến giao thông, nếu như bối cảnh phía sau không cứng thì căn bản không nuốt trôi được miếng bánh thơm ngon này, cho dù đã ăn vào rồi cũng sẽ bị ép phải nhỏ máu nhường ra.
Mà nếu Phỉ Lặc gia tộc có thể độc bá thị trường đến hiện tại, khẳng định có chỗ dựa mạnh mẽ đến cực điểm.
“Phỉ Lặc gia tộc có hai vị phù thủy Thần Tinh, đương nhiên như thế cũng không tính là gì, then chốt là phía sau lưng bọn hắn chính là Thiên Không vương tọa đại nhân!”
“Thiên Không Vương Tọa? Phù thủy cấp sáu Hi Nhật sao?”
Lôi Lâm gật gù.
Một phù thủy đứng trên đỉnh cao ở miền trung đại lục đủ để chống đỡ được chuyện này, có lẽ Phỉ Lặc gia tộc kia cũng chỉ là người quản lý và quản gia thôi, người chưởng khống chân chính toàn bộ mạng lưới phi thuyền vẫn là vị Thiên Không Vương Tọa đại nhân kia!
“Đúng, dựa vào uy nghiêm của Thiên Không Vương Tọa đại nhân, tính an toàn của phi thuyền cũng rất được bảo đảm!”
Cố Bột Lặc vừa nói, trong đôi mắt vừa hiện ra một tia ngóng trông.
Phù thủy cấp sáu! Đây chính là tầng lớp cao nhất ở trung bộ đại lục, là tồn tại mà mọi cử động có thể ảnh hưởng tới vô số phù thủy ở dưới!
. . .
Vù vù. . .
Theo tiếng gió vù vù, phi thuyền thu hồi neo sắt, không ngừng bay lên trên không, cách bầu trời càng ngày càng gần.
Lôi Lâm đứng trên trên boong tàu thích ý hứng gió, con mắt hơi nheo lại.
Hương vị ánh mặt trời xen lẫn mùi cỏ xanh từ gió đưa tới, quanh quẩn bên cạnh hắn, thật lâu không đi.
“Đã lâu rồi! Đã lâu rồi! Thực sự đã lâu rồi không có sưởi nắng thế này. . .”
Lôi Lâm nhìn bầu trời màu lam cùng ánh mặt trời vàng chói, trong đôi mắt hiện ra mấy phần cảm động.
Tuy rằng Ám Cực Vực cũng có Thái Dương thạch cùng vĩnh hằng quang minh vu trận, nhưng ánh sáng nhân tạo vĩnh viễn không sánh được với ánh mặt trời chân chính ấm áp.
Ở Ám Cực Vực lâu dài, đối mặt với bầu trời đầy hắc thạch dày kia, tuyệt đối sẽ làm cho người ta cảm thấy tâm lý ngột ngạt.
Tuy rằng Lôi Lâm không có loại mầm họa này, nhưng cũng không muốn ở lại trong phòng đơn xa hoa, mà là đi ra để thưởng thức ánh sáng từ mặt trời mang đến.
Những người luôn đứng dưới ánh mặt trời sẽ không hiểu được sự mong ngóng của người sống trong bóng tối đối với ánh sáng!
Phi thuyền không ngừng gia tốc, khí lưu trên boong thuyền cũng trở nên kịch liệt, thậm chí có thể thổi bay một người đã thành niê.
Đương nhiên, hoàn cảnh này đối với Lôi Lâm chỉ là việc nhỏ như con thỏ, sắc mặt của hắn bất động, cũng không có nghe theo tiếng phát thanh dặn dò trở lại phòng của mình, mà mặc cho gió mạnh thổi qua áo bào của chính mình đến mức bay phần phật.
“Cảnh sắc rất đẹp, không phải sao?”
Một giọng nữ vui tươi truyền tới từ phía bên cạnh, ở bên phải Lôi Lâm, một cô gái trẻ tuổi hai tay vịn lan can, kiễng mũi chân, giống như đang phóng tầm mắt nhìn cảnh sắc phía dưới.
Từ trên trời cao nhìn lại, bên dưới biển mây, có mấy khu đất ruộng và nông trang, máy xay gió trở nên nhỏ như đoạn gỗ, mà cách đó không xa có thể nhìn thấy rõ thành thị, còn có từng điểm đen nhỏ đang không ngừng đi trên đường.
“Ta tên làKhiết Tây Lạp, còn anh?”
Cô gái trẻ tuổi nhìn thấy Lôi Lâm không phản ứng, ngữ khí của chính mình lại cao hơn.
“Lôi Lâm!” Lôi Lâm lạnh nhạt trả lời một câu, từ trên người cô gái này hắn cảm nhận được gợn sóng năng lượng đã đạt đến cấp độ phù thủy cấp 1.
Từ độ tuổi của đối phương thì cũng coi như một thiên tài, đáng tiếc còn không thể lọt vào mắt Lôi Lâm.
“Lôi Lâm, anh đến từ nơi nào?”
Nữ phù thuỷ trẻ tuổi không những không tức giận vì Lôi Lâm bất cận nhân tình, trái lại còn hỏi càng nhiều vấn đề.
“Anh thuộc thế lực nào? Chuẩn bị đi đâu? Hi Vọng Sơn Chi Hoa sao? Ta thích dùng gỗ hồ đào làm pháp trượng, như thế khá là có lợi cho ta phát huy, còn có mùi rất dễ chịu. . .”
Nữ phù thuỷ trẻ tuổi giống một con chim sẻ líu ra líu ríu, liên tiếp hỏi ra rất nhiều vấn đề.
“Cô. . .” Lôi Lâm trợn tròn mắt, chính muốn nói gì thời điểm, một cái khác phù thủy âm thanh từ phía sau lưng vang lên.
“Khiết Tây Lạp, em đang làm gì?”
Lôi Lâm quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên phù thủy mặc pháp bào màu vàng óng, trước ngực còn đeo huân chương giả ru-bi đi tới, trong đôi mắt còn ẩn giấu vẻ tức giận.
“Không. . . Không có gì. . . Chỉ ra tới xem một chút mà thôi. . .“Khiết Tây Lạp rụt cổ lại, nhìn có chút đáng thương.
“Nếu như xem xong thì nên trở lại! Bên ngoài vẫn tương đối nguy hiểm!”
Trên mặt thanh niên lộ ra vẻ tươi cười.
“Lôi Lâm tiên sinh, lần sau ta lại tới tìm anh chơi!” Lúc rời đi,Khiết Tây Lạp còn phất phất tay tới bên này, khiến sắc mặt thanh niên kia đen đi.
Hắn nhìn Lôi Lâm, môi giật giật, lại không nói gì nữa, mà chỉ đưa ra một ánh mắt tràn ngập ý cảnh cáo rồi xoay người đi vào trong khoang thuyền.
“Không hiểu gì cả!” Lôi Lâm lắc lắc đầu.
Hắn đương nhiên biết mình bị nữ phù thuỷ kia xem là bia đỡ đạn, đồng thời ấn tượng đối với hai phù thủy kia đều không tốt.
Hiển nhiên, đối phương cũng không phát hiện được hắn ẩn giấu sóng năng lượng, bởi vậy một kẻ coi hắ là cứu tinh, mà một kẻ khác khi không mò ra sâu cạn cũng không dám mạo hiểm động thủ.
“Cố Bột Lặc, lại đây!” Lôi Lâm thông qua bí pháp dấu ấn trong tay lên tiếng.
“Chủ nhân! Có gì phân phó?” Rất nhanh, Cố Bột Lặc đã đến trên boong thuyền, cung kính mà hành lễ.
“Anh biết đánh dấu này sao?”
Lôi Lâm chiếu ra huy chương ru-bi trước ngực nam thanh niên phù thủy kia.
Từ dáng vẻ đối phương giống một con gà trống kiêu ngạo tận lực kiên trì ưỡn ngực, thì biết đây nhất định là dấu hiệu của một thế lực lớn nào đó, nhưng rất đáng tiếc, Lôi Lâm hoàn toàn không biết gì về những thứ này, khiến mị nhãn của đối phương đã vứt cho người mù xem.
May là bên canh Lôi Lâm còn có một phù thủy xuất thân từ trung bộ đại lục, có thể giúp hắn giải đáp rất nhiều vấn đề.
Cố Bột Lặc liếc mắt nhìn một cái rồi khẳng định trả lời.
Hắn cũng biết vị chủ nhân này không phải xuất thân từ trung bộ đại lục, hoàn toàn không biết những chuyện như vậy nên nhanh chóng giải thích: “Nặc Nặc Lệ Pháp gia tộc là một phù thủy gia tộc khá là có tiếng ở Hắc Hà lưu vực, nghe đồn có một vị phù thủy đạt đến cấp ba tọa trấn!”
“Phù thủy cấp ba? Cấp độ gì?” Lôi Lâm tiếp tục hỏi.
Cảnh giới cấp ba bởi vì là bước chuẩn bị trước khi bước vào cửa ải cấp bốn Thần Tinh nên phi thường dài lâu và khó có thể vượt qua, đồng thời bên trong còn chia làm mấy giai đoạn nhỏ, mỗi một giai đoạn thực lực phù thủy đều có khác biệt rất lớn.
Nói thí dụ như một phù thủy cấp ba hóa tinh, tuyệt đối có thể nghiền ép mấy phù thủy chưa hoá khí.
” Tin tức về sức chiến đấu hàng đầu gia tộc đều là bảo mật! Thuộc hạ thực sự không rõ ràng.” Trên mặt Cố Bột Lặc hiện ra vẻ xấu hổ.
“Thế nhưng vị Nặc Nặc Lệ Pháp phù thủy kia đã từng chiến thắng một vị cấp ba hoá khí khiêu chiến, thực lực không thể khinh thường!”
“Thế hả? Ta đã biết rồi!”
Lôi Lâm lại có vẻ hơi hững hờ, chỉ cần đối phương không phải có thực lực cấp ba hoá lỏng trở lên, hắn vẫn có chút nắm chắc.
“Hiện tại phải xem các ngươi, hi vọng không cần tiếp tục trêu chọc ta, nếu không thì. . .”
Lôi Lâm cụp mắt xuống, một tia âm trầm lóe lên trong mắt.
Khoang hạng nhất không chỉ có một gian phòng đơn, đồng thời còn có thể đi tới phòng ăn hưởng thụ mỹ thực và rượu ngon phong phú, những thứ này đều là đãi ngộ kèm theo trong vé vào cửa.
Dù sao, đối với giá trị của ma thạch thì mỹ thực và rượu ngon mà người bình thường có thể sản xuất ra phi thường rẻ.
Cũng chỉ có những mỹ thực dùng sinh vật năng lượng cao hoặc là tài liệu quý giá để nấu, có thể sản sinh hiệu quả đối với phù thủy mới được bán ra với giá cả đắt đỏ.
“Cố Bột Lặc, ngồi đi!”
Lôi Lâm ngồi xuống cạnh một bàn tròn trải khan màu trắng, sau đó gọi Cố Bột Lặc một tiếng.
Đầu tiên Cố Bột Lặc cung kính hành lễ, sau đó mới ngồi xuống, cái mông ngồi sát bên ghế dựa. Còn không dám ngồi hết toàn bộ.
Thân phận của hắn bây giờ là gia thần của Lôi Lâm, cũng chính là tùy tùng cao cấp, nhất định phải biểu hiện ra cung kính, nếu không thì sẽ phải chịu trừng phạt.
Lôi Lâm nhìn điểm ấy, ở trong lòng lại thở dài.
Chỉ là từ phương thức làm việc của Cố Bột Lặc là biết đẳng cấp trong vòng tròn rắn ngậm đuôi nghiêm ngặt cỡ nào!
Nhưng cũng may hắn không chỉ là thuật sĩ Khoa Mạc Âm cự xà có huyết mạch thuần khiết, đẳng cấp của hắn cũng đạt đến cấp ba, một khi đi tới chính là cao tầng, cũng không cần chịu phần tội này.
“Phương pháp minh tưởng Khoa Mạc Âm chi đồng tầng thứ tư, còn có tin tức tư liệu huyết mạch ràng buộc! Nhất định phải thu được trong vòng tròn rắn ngậm đuôi!”
Lôi Lâm âm thầm tính toán.
Tuy rằng hắn thông qua chíp cùng rất nhiều phương pháp minh tưởng ở Ám Cực Vực, thành công thôi diễn ra bộ phận Khoa Mạc Âm chi đồng tầng thứ tư, nhưng vẫn không có mấy phần chắc chắn, vì vậy có khát vọng mãnh liệt đối với nguyên bản.
Phương pháp minh tưởng cao cấp thường thường không chỉ tu luyện trên thân thể, còn cải tạo cả phương diện linh hồn, chíp cũng không thể hoàn toàn phân tích ra.
Giống như phương pháp minh tưởng Thánh Quang Chúc Hỏa lần trước, tuy rằng chíp cũng làm ra cải tiến, nhưng cuối cùng giai đoạn thí nghiệm thực thể vẫn xảy ra một vài vấn đề, Lôi Lâm cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ, dù sao, lần này không phải là trên vật thí nghiệm, mà là chính hắn tu luyện!
“Tiên sinh! Xin hỏi cần gì không?”
Vào lúc này, một người hầu gái mặc trang phục màu đen thấp ngực, trên đùi đi tất chân màu trắng, đi tới trước bàn của Lôi Lâm, cung kính hỏi.
“Cho ta một phần bò bít tết, rượu táo! Còn Cố Bột Lặc, cô tự mình hỏi hắn đi!”
Lôi Lâm mở thực đơn ra nhìn một chút, có các loại món ăn, coi như khá là phong phú.
Đồng thời bầu không khí trong phòng ăn cũng không tệ, đèn thủy tinh chiếu xuống ánh sáng ôn nhu, trên bàn bày hoa tươi còn tỏa ra từng mùi thơm.
Thậm chí, ở một góc phòng ăn còn có một người ngâm thơ rong đang biểu diễn.
Cho dù là Lôi Lâm cũng cảm thấy lần này tiêu ma thạch rất đáng giá!
“Lôi Lâm tiên sinh!”
Sau khi bò bít tết mới mẻ đưa lên, Lôi Lâm đeo khăn ăn. Một tay cầm dao, một tay cầm dĩa, cắt xuống một miếng thịt bò còn bốc hơi nóng bò, bò bít tết ở nơi này hiển nhiên có chất lượng vô cùng tốt, đầu bếp cũng tốn một phen công phu, dao nĩa vừa tiếp xúc cùng bò bít tết, nước tương nóng bỏng lập tức từ bên trong chảy ra.
Khi Lôi Lâm cầm chén rượu lên, chuẩn bị hưởng dụng thì một tiếng gọi như chim sơn ca ở bên cạnh vang lên.
Hắn nhìn qua, Khiết Tây Lạp trước đó từng gặp qua một lần đang ra sức vẫy tay, còn sắc mặt Nặc Nặc Lệ Pháp bên cạnh kia đã âm trầm đến mức có thể nhỏ nước.
“Ừ!” Lôi Lâm tùy ý đáp một câu, sau đó chuyển sự chú ý đến thức ăn của chính mình.
Nhưng đối phương rõ ràng không muốn buông tha hắn như thế,Khiết Tây Lạp nhấc theo làn váy từ từ lại đây, trực tiếp ngồi xuống cạnh Lôi Lâm.
“Lôi Lâm tiên sinh! Anh thích uống rượu táo sao? Trong nhà Khiết Tây Lạp có cất một bình rất ngon. . .”
“Cho dù muốn tìm một bia đỡ đạn, lẽ nào cũng chỉ có một mình mình sao?”
Lôi Lâm có chút buồn bực ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh một vòng.
Sau đó, hắn ngạc nhiên phát hiện, dường như đối phương đúng là chỉ có một lựa chọn là hắn thôi.
Sau khi phù thủy tiến vào cấp độ cấp 1 chính thức, mới có thể lợi dụng hạt năng lượng căn bản phóng xạ để thay đổi vẻ ngoài, duy trì dáng vẻ tuổi trẻ xinh đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận