Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1028: Vũ tộc (1)

Mà một khi học giả được thành Thiên Không xác nhân là thu được danh hiệu hiền giả, không chỉ có vinh dự to lớn, mà còn đại diện cho lợi ích rất lớn! Không chỉ có thể được hai mức năng lượng Mật Năng Quyền Trượng bổ trợ thể chất, càng có cơ hội gia nhập thành Thiên Không, cho dù không gia nhập, có bầu Thiên Không vương tọa che chở, sau này ở toàn bộ trung bộ đại lục cũng có thể thuận lợi làm việc.
Bởi vậy, dù là vì danh dự hay lợi ích, thậm chí chỉ cần vì dùng sở trường bù sở đoản trên lĩnh vực học thuật mặt, hàng năm đều có rất nhiều học giả phù thủy đi tới nơi này, tạo thành danh tiếng nôi chân lý của thành Thiên Không.
Thật sự muốn so sánh trình độ học thuật thì Lôi Lâm có chíp trong tay thì không sợ sệt gì ai.
Thậm chí, dù hắn không thông qua , chỉ cần có thể đánh động Thiên Không vương tọa, tiếp thu một lần Mật Năng Quyền Trượng gột rửa cũng không phải vấn đề gì.
Lần này Lôi Lâm rất tự tin, lễ vật hắn chuẩn bị tuyệt đối có thể đánh động Hi Nhật phù thủy cấp sáu!
Một tọa độ dị thế giới đã đủ! Dù sao lúc trước hắn cũng không hứa với Vi Đức là không thể bán tọa độ của thế giới dung nham cho người thứ ba.
Mà sức hấp dẫn của nó cũng đủ khiến Thiên Không vương tọa ngoại lệ.
Chỉ không biết sau khi Vi Đức cùng Kiệt Tư Á biết chuyện này, có thể thổ huyết hay không.
Những phù thủy khác sau khi biết được tọa độ dị thế giới, có người nào không giấu giếm gắt gao, cũng chỉ có quái thai như Lôi Lâm mới lấy ra làm lễ vật tặng người khác.
“Ba Phỉ Nhĩ!” Người đến báo ra tên của chính mình. Đồng thời cũng đang quan sát Lôi Lâm.
Tuổi trẻ! Đây chính là cảm giác đầu tiên mà Lôi Lâm mang tới cho Ba Phỉ Nhĩ, dù là khuôn mặt đẹp trai của đối phương hay sức sống dập dờn trên người. Đều cho hắn một cảm giác vô cùng trẻ tuổi.
“Căn cứ vào lời đồn, vị Lôi Lâm các hạ này còn chưa tới ba trăm tuổi chứ? Dĩ nhiên đã lên cấp đến Thần Tinh, còn tạo ra uy danh lớn như vậy!” Ba Phỉ Nhĩ nhìn vị thuật sĩ thiên tài này.
Đối phương mặc phù thủy bào màu bạch kim trên tay đeo găng tay sợi vàng, b trong đôi mắt là ý cười ôn hòa, có cảm giác ấm áp như ánh mặt trời, còn có hồ nguyệt dây chuyền trên tai. Phối hợp với gương mặt đẹp trai của hắn, tuyệt đối có thể khiến bao nhiêu thiếu nữ thậm chí nữ phù thuỷ rít gào phát điên.
“Hóa ra là Ba Phỉ Nhĩ các hạ!”
Lôi Lâm nhìn người trước mặt rất giống thiên sứ kia. Đối với ngoại hình của đối phương thật sự có chút không nói gì, chẳng qua từ trên người đối phương tản mát ra phóng xạ Thần Tinh không phải là giả.
Thiên Không vương tọa nắm giữ thế lực trải rộng toàn bộ đại lục, cho dù là Huy Nguyệt phù thủy cấp năm cũng không ít, Thần Tinh dưới trướng đương nhiên lại càng nhiều. Mà Ba Phỉ Nhĩ này hiển nhiên là một vị.
Sau khi thăng cấp lên phù thủy chính thức là có thể tiến hành các loại cải tạo đối với bản thân, mà đến giai đoạn Thần Tinh, hầu như trên thân mỗi phù thủy đều có mấy thứ ngổn ngang, hiện tại Lôi Lâm căn bản không thể nhìn ra cánh ánh sáng trên người đối phương là từ huyết mạch hay dó một loại vu thuật nào đó ảnh hưởng, trừ phi có thể bắt đối phương về làm chút thí nghiệm.
“Không biết các hạ đến đây? Có phải là đại biểu Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi hay không, có chuyện quan trọng gì sao?”
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Ba Phỉ Nhĩ vẫn hỏi ra vấn đề trong lòng, đối với hành động gần đây của Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi. Còn có mâu thuẫn cùng Chu Tí Đặc chi lôi, hắn cũng đã từng nghe nói tới, căn bản không tin tưởng Lôi Lâm sẽ đi ra ngoài lữ hành trong thời khắc mấu chốt này.
“Ừm! Nghe nói đánh giá hiền giả ở thành Thiên Không cũng sắp bắt đầu rồi. Ta mang theo chân lý tín ngưỡng trong lòng mà đến!”
Lôi Lâm không hề che giấu mục đích của chính mình.
“Đánh giá hiền giả? !” Ba Phỉ Nhĩ ngạc nhiên, hắn không ngờ Lôi Lâm lại cảm thấy hứng thú về việc này.
Dan hiệu hiền giả cũng chỉ là giúp học giả thu được danh hiệu này khi du lịch đại lục sẽ dễ dàng hơn một chút mà thôi, nhưng Lôi Lâm đã là Thần Tinh! Còn có tổ chức nào dám không nể mặt?
Mà những lợi ích và vinh dự kia, đối với phù thủy Thần Tinh căn bản là đám mây lướt nhẹ. Có lẽ đối với Thần Tinh, thứ duy nhất có thể làm bọn hắn coi trọng, cũng chỉ có Mật Năng Quyền Trượng gột rửa.
Một lần tăng cường gần 20 điểm thể chất, đối với rất nhiều Thần Tinh thật sự có sức hấp dẫn rất mạnh.
“Đánh giá hiền giả là công khai chọn lựa trong toàn bộ phù thủy trung bộ đại lục, không biết ta có tư cách này hay không?” Lôi Lâm cười hỏi.
“Đương nhiên! Có Lôi Lâm các hạ quang lâm, lần đánh giá này sẽ càng thêm đặc sắc hơn!” Ba Phỉ Nhĩ không chút do dự đáp.
Đánh giá hiền giả đã sớm truyền ra ngoài, cũng chính bởi vì dù là trận doanh nào, cũng phải công khai thân phận và hợp lý, mới có thể thu được phù thủy ở trung bộ đại lục nhất trí tán thành, thành Thiên Không cũng có thể trở thành Thánh địa phù thủy, hấp thu lượng lớn máu mới, Ba Phỉ Nhĩ có choáng váng mới từ chối.
“Ha ha. . . Đã như vậy, kính xin các hạ theo ta đến biệt thự chuyên môn chuẩn bị cho ngài để ở tạm, sắp xếp luận văn cùng với thí nghiệm muốn công bố, chờ đợi buổi đánh giá bắt đầu!”
Ba Phỉ Nhĩ nhiệt tình mời, Thần Tinh vì đánh giá hiền giả mà đến, tuy rằng có rất ít, nhưng cũng luôn có mấy người, thành Thiên Không nên xử lý chuyện này như thế nào sớm đã có một bộ điều lệ.
Nói một cách tổng thể thì chỉ cần phù thủy đến đây không phạm luật, cũng không có gì phải kiêng kỵ, cần phải nhiệt tình chiêu đãi.
“Vậy thì đa tạ!” Đối với lời mời của Ba Phỉ Nhĩ, Lôi Lâm cũng không từ chối.
Dù sao tới chỗ nào đều sẽ có giám thị, còn không bằng trực tiếp ở nơi đối phương chỉ định, đãi ngộ nhất định sẽ tốt hơn một chút.
. . .
“Đại nhân!” Hầu gái mặc trường bào tơ lụa trắng nõn cung kín nâng đồ vật đứng ở một bên, chờ đợi Lôi Lâm gọi đến.
“Hoàn cảnh nơi này thực sự không tồi!” Lôi Lâm mặc áo bào trắng rộng rãi, nửa nằm trên một tấm ngọc thạch làm thành ghế, bên cạnh chính là mỹ thực và rượu ngon.
Hiện tại hắn đang ở trong một tòa biệt thự lớn màu trắng, cả biệt thự đều dùng đá cẩm thạch màu trắng xây dựng, tràn ngập cảm giác cao quý và trang nhã , mà trong phòng lại có một suối phun ba tầng, chính là ở gần chỗ Lôi Lâm đang ngồi, nước suối tràn ngập hương thơm không ngừng phun trào ra.
Mà ở bên ngoài là búp hoa và mặt cỏ, căn biệt thự có diện tích rất lớn, ở thành Thiên Không tấc đất tấc vàng này thì đây quả thực là một chuyện khó mà tin nổi.
Đương nhiên, dù là chuyện gì, một khi liên quan đến Thần Tinh, có thêm đặc quyền và ưu đãi cũng là chuyện đương nhiên.
Mang mình tới đây, dặn dò người trong biệt thự để tâm hầu hạ hắn xong, Ba Phỉ Nhĩ lập tức vội vã rời đi, có lẽ là báo tin lên cấp trên.
Quan niệm đẳng cấp ở thế giới phù thủy đã thâm nhập lòng người, cho dù Lôi Lâm thể hiện ra thực lực mạnh mẽ, còn có thiên phú khủng bố, tới đón hắn cũng chỉ là một vị Thần Tinh.
Mà người chưởng khống chân chính thành Thiên Không là Thiên Không vương tọa điện hạ, còn có các phù thủy Huy Nguyệt khác đều đứng ở hậu trường
“Cô là vũ tộc?” Lôi Lâm nhìn cánh chim màu trắng sau lưng nữ hầu kia, không khỏi hỏi.
“Đúng! Đại nhân!” Nữ hầu kia có vóc dáng rất cao, vóc người cao gầy, nhưng bắp đùi cùng thân thể hình thành tỉ lệ hoàn mỹ, lộ ra đường cong trôi chảy.
Vũ tộc là một loại tộc có cánh, tộc nhân có sức cảm ứng rất nhạy đối với hạt năng lượng căn bản hệ quang minh, nếu như tu tập phương pháp minh tưởng cao cấp hệ quang minh thường thường sẽ có thành tích không kém.
Trên người vị hầu gái vũ tộc này có dấu vết vận chuyển phương pháp minh tưởng, có tầm ba tầng.
Đương nhiên, một khi đến cảnh giới như Ba Phỉ Nhĩ, Lôi Lâm sẽ không nhận ra huyết mạch của đối phương và khí tức minh tưởng cụ thể, dù sao đều là cảnh giới Thần Tinh.
“Cô tên là gì?” Lôi Lâm lấy khăn mà đối phương đưa tới để xoa xoa tay, có chút ngạc nhiên hỏi.
“Vũ Lạc! Đại nhân!” Gầu gái vũ tộc có chút co quắp trả lời, đôi mặt với Lôi Lâm có áp lực quá to lớn, cho dù Lôi Lâm cố ý thu lại sóng năng lượng tự thân, cũng là như vậy.
“Theo ta đi ra ngoài đi một chút!”
Nếu như đi tới nơi được xưng là cái nôi chân lý, Lôi Lâm làm sao có thể bỏ qua cơ hội ra ngoài?
Đồng thời, hắn còn lấy thân phận khách mời mà đến, Ba Phỉ Nhĩ choáng váng mới dám hạn chế sự tự do của hắn.
Chẳng qua, nếu như đi tới trên địa bàn của đối phương, Ba Phỉ Nhĩ lại có Thiên Không vương tọa làm chỗ dựa, Lôi Lâm vẫn muốn cho chút mặt mũi, mang hầu gái đi theo.
“Được. . . Tốt!” Vũ Lạc cúi thấp đầu xuống, là hầu gái trong biệt thự, đương nhiên cô ta biết chức trách của chính mình.
“Đi thôi!” Lôi Lâm chậm rãi xoay người, đi ra khỏi nơi này trước.
“Cô biết đại thư viện ở nơi nào sao?” Lôi Lâm có hứng thú nhất chính là nơi này, hiện tại tư liệu mà chíp sưu tập đại thể là nội dung ở Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi, thêm một số lượng khác là chính hắn sưu tập khi đi du lịch, so với khắp cả trung bộ đại lục thì có thể nói là muối bỏ biển.
Mà thành Thiên Không lại khác! Nơi này không chỉ là địa bàn Thiên Không vương tọa, càng là Thánh địa tri thức, trung tâm học thuật của toàn bộ trung bộ đại lục!
Ở đây tích lũy tri thức khủng bố cỡ nào? Mà sau khi chíp thu được những này, có thể được tăng cường bao nhiêu?
Đối với phù thủy, tri thức chính là sức mạnh! Đây không phải một câu danh ngôn, mà là chân lý!
“Đại thư viện ở biên giới Thiên Không quảng trường! Đại nhân muốn đi tới đó sao?” Vũ Lạc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn đến yêu dị của Lôi Lâm, trên mặt không biết tại sao có chút nóng lên, thấp giọng hỏi.
“Đương nhiên! Đối với thư viện lớn nhất khắp cả trung bộ đại lục, ta sớm đã có hứng thú!”
Trong ngữ khí của Lôi Lâm có vẻ sùng bái, đó là sự khát vọng và thành kính của người ham học hỏi chân lý đối với tri thức!
“Đã rõ! Đại nhân! Mời đi theo ta!” Vũ Lạc bắt đầu đi trước dẫn đường.
Mái tóc dài của đối phương rơi xuống, thỉnh thoảng còn trôi nổi trên cánh chim phía sau lưng, tỏa ra một loại gợn sóng nhẹ nhàng.
Lôi Lâm sờ sờ mũi, cười đi theo.
Sau khi rời khỏi khu biệt thự, bóng tối lập tức phản chiếu , hầu như che lại cả mặt trời, đường phố đầy thực vật xanh sạch sẽ vô cùng, hầu như không nhiễm một hạt bụi, mà dòng người nhốn nháo rộn ràng không ngừng xuyên tới xuyên lui , khiến Lôi Lâm có cảm giác như đang trở lại kiếp trước.
Lôi Lâm nhìn những kiến trúc này, ở trong lòng đột nhiên hiểu ra.
Dòng người trên đường phố rất đông đúc, hầu như các chủng tộc ở trung bộ đại lục đều có thể nhìn thấy ở đây, đồng thời phù thủy không chỉ ăn mặc lễ phục hào hoa phú quý, khi đối nhân xử thế cũng lộ ra phi thường ôn hòa có lễ, tràn ngập khí chất học giả.
” Sau khi tiếp nhận văn minh hun đúc, diện mạo toàn bộ cư dân trong thành thị đều khác biệt. . .”
Lôi Lâm thở dài, e là cũng chỉ có thành Thiên Không được Thiên Không vương tọa che chở mới có thể có tình cảnh làm hắn cảm động như vậy.
Bởi Lôi Lâm thu lại khí tức trên người mình, bởi vậy bây giờ nhìn hắn chỉ như một phù thủy cấp thấp bình thường nhất, mang theo hầu gái của chính mình đi ra dạo phố, không hề thu hút bất kỳ chú ý nào.
Lôi Lâm đi trên đường,hắn nhìn thấy không ít vũ tộc như Vũ Lạc, đa số đều là trang phục người hầu, đi theo sau một phù thủy nào đó.
Nhìn Vũ Lạc một chút, cô gái này có vẻ hơi căng thẳng.
Lôi Lâm lập tức hiểu rõ, thiên phú vũ tộc ở thành Thiên Không không là gì, nếu muốn chân chính cắm rễ ở đây, nhất định phải dựa vào phù thủy, trở thành tôi tớ vẫn tính là kết cục tốt hơn.
Đương nhiên, người tài ba như Vũ Lạc trong vũ tộc sẽ có thân phận càng cao hơn, chẳng qua dù có hư vinh như thế nào thì ở trước mặt chủ nhân vẫn chỉ là hầu gái. Có vẻ hơi bất an, nhìn thấy đồng loại sinh hoạt khó khăn nên có chút bi thương cũng là có thể hiểu được.
Ầm!
Đường phố phía trước đột nhiên nổ tung khiến dòng người đông đúc rơi vào hỗn loạn.
“Hả?” Lôi Lâm thoáng lùi về phía sau mấy bước, Vũ Lạc lại cẩn thận nhìn bốn phía.
“Loại cường độ năng lượng này, không phải chuyên môn tới đối phó ta, xem ra chỉ là ngẫu nhiên gặp chuyện!” Trong lòng Lôi Lâm lạnh nhạt nghĩ, hắn lùi về sau chỉ là vì để tránh phiền phức mà thôi, phất tay để Vũ Lạc có chút sốt sắng lui ra, tình cảnh phía trước lập tức xuất hiện trước mắt Lôi Lâm.
Đó là một đám phù thủy mặc áo bào trắng trên đầu đội vương quan gắn bảo thạch, trong tay cầm loan đao, nổi lên xung đột cùng một đám phù thủy khác.
“Từ sóng năng lượng thì những phù thủy này đạt tới cấp ba đỉnh cao rồi, nhưng thể chất lại cao đến đáng sợ, rất tốt!”
Lôi Lâm liếc mắt đã nhìn thấu hư thực của những phù thủy kia.
Những phù thủy áo bào trắng kia rõ ràng có thể chất hơn người, đi tới như gió. Đặc biệt phù thủy cầm đầu cầm một thanh loan đao trong tay không ngừng vung vẩy, làm cho mấy hắc vu sư đối diện liên tục bại lui.
Đối với những vật có liên quan đến luyện thể, Lôi Lâm đều muốn chiếm được.
“Ở nơi này, loại xung đột này có rất nhiều sao?” Lôi Lâm hỏi Vũ Lạc đứng cạnh.
“Không! Tiểu nhân ở đây mấy chục năm, cũng mới chỉ nhìn thấy ba lần xung đột! Mà đây là lần thứ tư!” Vũ Lạc lắc lắc đầu: ” Hội hiền giả chẳng mấy chốc sẽ có phản ứng!”
“Bọn họ đã đến rồi!” Lôi Lâm nhìn về phía giữa không trung, trong đôi mắt có ý cười.
Ầm! Ngọn lửa màu bạch kim lấp lóe, một đoàn ánh sáng sinh ra, từ trong ánh sáng bước ra một vị phù thủy thiếu niên mặc phù thủy bào màu bạch kim. Người này rất trẻ tuổi, thậm chí trên mặt còn mang theo vẻ trẻ con.
Nhưng ngay khi hắn xuất hiện, sóng năng lượng khủng bố lập tức quét ngang.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hai phe phù thủy trước đó còn đang dây dưa lập tức bay ngược ra ngoài. Quỳ một chân trên đất, khớp xương trên người tên thủ lĩnh kia nổ vang, nhưng vẫn bị áp chế gắt gao, giống một con cóc ghẻ lớn nhào trên mặt đất.
Thần Tinh lĩnh vực! Thần Tinh lĩnh vực hàng thật đúng giá từ trên người phug thuye trẻ tuổi kia tản ra! Người này dĩ nhiên cũng là một vị Thần Tinh! Đồng thời, thành Thiên Không gặp phải chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên lại là điều động Thần Tinh tới trấn áp!
Vèo! Vèo! Vèo! Mà vào lúc này. Càng nhiều phù thủy mặc trang phục riêng của thành Thiên Không cũng chạy tới đây, mỗi một người đều là phù thủy hoá lỏng trở lên. Trên người tràn ngập sát khí thiết huyết và lãnh đạm.
Trên có Thần Tinh áp chế, phía dưới còn có một đội phù thủy tinh nhuệ như thế, hai nhóm người kia lập tức bị giam giữ, thậm chí bị phong ấn thức hải, cúi đầu ủ rũ bị áp giải đi.
“Chà chà! Không hổ là thành Thiên Không! Nội tình thâm hậu, tùy tiện phái ra chính là loại lực lượng tinh nhuệ này!“Trong lòng Lôi Lâm thật sự có chút ước ao.
Mà ánh mắt của hắn lại khiến Vũ Lạc hiểu lầm, nhìn vị đại nhân này quan sát phương hướng những phù thủy kia rời đi, cô ta cho rằng hắn đang quan tâm cách xử trí sau này.
“Bọn họ xong rồi! Dám gây sự ở thành Thiên Không, người của hai bên đều sẽ bị nghiêm trị! Bị đuổi ra ngoài là nhẹ nhất, thậm chí có thể sẽ bị phạt làm khổ dịch. . .”
Vũ Lạc trầm thấp giải thích cho Lôi Lâm.
“Ừm! Vậy bọn hắn là người nào?” Lôi Lâm cũng không hứng thú về kết cục những người này, chân chính làm hắn lưu ý là vu thuật luyện thể mà những phù thủy này triển lộ ra.
Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Lôi Lâm có thể xác định hệ thống luyện thể của đối phương rất hoàn thiện, nếu như có nội dung cấp bậc Thần Tinh, vậy ân hẳn là cũng có hiệu quả nhất định đối với hắn.
“Không biết! Chẳng qua nhìn trang phục của bọn hắn thì hẳn là người của Bắc nguyên hoang mạc!”
Vũ Lạc giải thích cho Lôi Lâm.
Mà vào lúc này, Vũ Lạc đột nhiên cảm thấy trên người lạnh lẽo, cô ta ngạc nhiên nhìn bốn phía một chút, đột nhiên phát hiện điểm khác biêt.
Dưới Thần Tinh lĩnh vực, dù là phù thủy hay cư dân khác, đều nằm phục trên đất không dám lộn xộn, trên thực tế cũng không được nhúc nhích, nhưng cô ta lại giống người không liên quan đứng ở chỗ này, cùng Lôi Lâm lập tức lộ ra vẻ quá mức đột ngột.
“Đây là sức mạnh của đại nhân? Dù sao đại nhân cũng là một vị Thần Tinh đây!” Vũ Lạc ở trong lòng yên lặng nghĩ.
Mà dị dạng bên này cũng rất nhanh sẽ bị phù thủy giữa không trung phát hiện, ngọn lửa màu bạch kim lóe lên, vị thiếu niên Thần Tinh trên mặt còn mang theo vẻ trẻ con kia lại đi tới trước mặt Lôi Lâm.
“Không ngờ ở đây còn có thể nhìn thấy một vị các hạ!“Sau khi nhìn thấy Lôi Lâm, kiêu ngạo trên mặt hắn mới hơi thu lại.
Đồng thời, thiếu niên quay đầu lại nhìn Vũ Lạc một chút: “Ta nhận ra cô! Cô là hầu gái trong biệt thự Ba Phỉ Nhĩ!”
“Đúng! Uy Nhĩ Tư đại nhân!” Vũ Lạc cung kính quỳ xuống: “Vị này chính là quý khách của Ba Phỉ Nhĩ đại nhân, Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ đại nhân đến từ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi!”
Cô ta trước tiên giới thiệu với Uy Nhĩ Tư.
“Hóa ra là anh! Ta nghe nói qua chuyện của anh! Thuật sĩ Khoa Mạc Âm cường đại nhất, thậm chí vừa lên cấp đã đánh giết liệp ma giả Cam Lợi Nhĩ!”
Lôi Lâm có chút bất đắc dĩ, bởi vì cấp Thần Tinh không có tiêu chuẩn phân chia rõ ràng, bởi vậy tiếng tăm và sức chiến đấu của từng người lại trở thành nhân tố chủ yếu tạo thành thực lực.
Mà chiến tích nổi bật nhất của hắn chính là trước đó đã đánh giết liệp ma giả Cam Lợi Nhĩ, càng không biết từ nơi nào bị gắn cho biệt hiệu thuật sĩ Khoa Mạc Âm mạnh nhất từ trước tới nay, khiến hắn không biết nên nói gì.
“Uy Nhĩ Tư đại nhân chưa tới một trăm tuổi đã lên cấp Thần Tinh, cho dù ở toàn bộ lịch sử đại lục cũng có thể xếp vào top một trăm đây!” Trong giọng nói của Vũ Lạc mang theo vẻ sùng bái.
“Không tới một trăm tuổi?” Lôi Lâm có chút hiểu rõ gật gật đầu.
Phù thủy lên cấp đều có tác dụng cố hóa dung mạo nguyên bản, đối phương nhất định là trở thành phù thủy chính thức khi còn rất trẻ, mấy lần lên cấp đều sẽ giữ lại dung mạo lúc đầu, bởi vậy mới có vẻ trẻ con.
“Từ trình độ này thì có lẽ đối phương ở tuổi dậy thì đã trở thành phù thủy chính thức, quả nhiên là thiên tài yêu nghiệt!”
Con ngươi Lôi Lâm có chút co rút lại.
Hắn ở tuổi đó, e là ngay cả phù thủy là gì còn không biết.
“Phải đến trình độ như thế này, ngoại trừ bản thân có tư chất yêu nghiệt ra, phương pháp minh tưởng đỉnh cấp, còn có lượng lớn tài nguyên, danh sư phụ đạo đều là tất yếu! Xem ra sau lưng Uy Nhĩ Tư này thật sự không đơn giản đây!”
Lôi Lâm âm thầm nghĩ, trên mặt lại làm ra vẻ giật mình không thôi: “Uy Nhĩ Tư các hạ thực sự là thiên tài hiếm thấy đại lục! Khiến Thần Tinh bọn ta thẹn thùng. . .”
Dù sao lời khen lại không tốn tiền, hắn chuyên môn dùng lời nói êm tai, quả nhiên khiến trên mặt Uy Nhĩ Tư hiện ra một tia khoe khoang.
Còn mặt mũi gì đó đã sớm bị Lôi Lâm ném đến sau đầu rồi, đối với loại phù thủy có thực lực, có thiên phú, có hậu trường này, nếu như không thể một côn đánh chết, đồng thời tiêu diệt thế lực sau lưng hắn thì cho dù có thù hận cũng không thể biểu lộ ở trên mặt.
Lôi Lâm và đối phương cũng không thù không oán, mà hắn đánh giá thực lực của chính mình, muốn diệt toàn bộ thành Thiên Không e là còn có chút khó khăn, bởi vậy lời hay không cần tiền không ngừng tuôn ra.
Cho dù là lời khen tặng, cũng phải nhìn là người nào tới nói.
Từ nhỏ Uy Nhĩ Tư đã được xem là thiên tài, lời tương tự đã nghe không ít, nhưng lời ca ngợi của Lôi Lâm cũng là một vị Thần Tinh vẫn khiến tâm tình của hắn rất tốt.
“Nơi nào! Hiện tại nếu như ta đối đầu với Cam Lợi Nhĩ, e là vẫn còn có chút miễn cưỡng, đối với Lôi Lâm các hạ, ta vẫn là phi thường khâm phục. . .”
Có lẽ thiên tài đều là cô đơn, từ nhỏ Uy Nhĩ Tư đã không thể bình đẳng nói chuyện với người cùng thế hệ, mà Lôi Lâm tuy rằng lớn tuổi hơn một chút, nhưng miễn cưỡng xem như là cùng thế hệ với hắn, ngoại trừ thuật sĩ ra, ở phương diện dược tề học cũng có tiếng tăm không kém, xem như là quái tài, bởi vậy Uy Nhĩ Tư rất có cảm giác tìm được đồng bọn cùng tuổi, lập tức bắt chuyện cùng Lôi Lâm.
“. . . Ha ha! Đợi chuyện lần này hoàn thành, ta nhất định phải đi chỗ Lôi Lâm anh làm khách!”
Sau đó, Uy Nhĩ Tư chủ động bỏ qua cách xưng hô các hạ, trực tiếp gọi tên Lôi Lâm, đại diện cho quan hệ của hai người càng thêm thân mật.
Uy Nhĩ Tư cùng Lôi Lâm không coi ai ra gì trò chuyện hồi lâu, bất kể là phù thủy trên đất còn là thành viên đội cảnh vệ khác cũng không dám đi tới quấy rầy, chỉ có thể khổ sở đứng ở một bên chờ.
Đương nhiên, bởi tính đặc thù củaThần Tinh lĩnh vực, bọn họ không nghe được Lôi Lâm trò chuyện cụ thể cùng Uy Nhĩ Tư, chỉ là biết vị đại nhân này vẫn luôn lạnh mặt sau khi đi ra dường như có tâm tình rất tốt?
Phù thủy có thể hợp mắt đại nhân vốn rất ít !
Những thành viên đội canh gác này có chút khiếp sợ lén lút liếc nhìn Lôi Lâm một chút, sau đó lại cùng Uy Nhĩ Tư rời đi.
Lôi Lâm vẫn nhìn theo Uy Nhĩ Tư rời đi, sau đó mới dẫn theo Vũ Lạc rời khỏi nơi này, mục đích chủ yếu ngày hôm nay của hắn là đại thư viện mà còn chưa kịp tới đã được xem một hồi xiếc khỉ.
Chờ đến khi thân ảnh Lôi Lâm cũng biến mất, phù thủy ở đây mới mặt mày xám xịt đứng dậy.
Ngày hôm nay vô duyên vô cớ bị chiến đấu ảnh hưởng, đặc biệt sau đó lại rất vô tội bị Thần Tinh lĩnh vực áp chế rất lâu, khiến bọn hắn phi thường chật vật.
Sau đó, một ít quan chức “Khoan thai đến muộn” mới đến thu dọn đường phố, tính toán tổn thất, tất cả đều đâu vào đấy lên.
“Cát Nhĩ!” Uy Nhĩ Tư trở lại văn phòng đã trầm thấp gọi, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo vừa nãy nữa?
“Chủ nhân!” Một cái bóng màu đen vô thanh vô tức từ sàn nhà nổi lên.
“Đi thăm dò! Là ai ra lệnh khiến đường Phiêu Vũ xảy ra sự cố, lại đúng lúc đến phiên ta điều động?“Trong giọng nói của Uy Nhĩ Tư mang theo khí lạnh, trên mặt đẩy vẻ khôn khé.
“Tuân mệnh!” Cái bóng màu đen đồng ý, lại vô thanh vô tức lùi ra.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình Uy Nhĩ Tư, hắn mới cau mày, nhớ lại chuyện ngày hôm nay một lần, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng: “Lại dám lấy ta làm mũi thương? Rất tốt! Rất tốt!”
Có thể lên cấp Thần Tinh, có mấy ai là kẻ ngu si? Cho dù bề ngoài trẻ tuổi như thế nào đi nữa, thậm chí giống một đứa bé, nhưng Uy Nhĩ Tư cũng đã sống gần như một trăm năm, chuyện nên hiểu đều đã hiểu.
Chỉ vì một chút hư danh mà trêu chọc một phù thủy Thần Tinh cường đại? Hắn còn lâu mới làm chuyện ngu xuẩn này, cho dù hắn có hậu trường có thể ngăn chặn lại hậu quả, nhưng hao tổn không đáng kể tóm lại có thể tránh thì tránh vẫn tốt hơn.
” Lôi Lâm thuật sĩ gặp ngày hôm nay cũng phi thường thú vị đấy! Giống như ta, không bị chút hư danh ràng buộc, rất tốt! Rất thú vị!” Thông qua chuyện ngày hôm nay, Uy Nhĩ Tư lại có hảo cảm với Lôi Lâm.
Đồng thời, bây giờ hắn lại tràn ngập cừu hận đối với kẻ bố trí ở phía sau kia.
“Hay là do ta khiêm tốn quá lâu, mới khiến một só kẻ cảm thấy ta dễ lợi dụng tới. . .”
Uy Nhĩ Tư trầm mặc một hồi lâu, mới tự lẩm bẩm, mà sau tiếng lẩm bẩm này, nhiệt độ trong phòng làm việc lập tức hạ thấp mấy chục độ, giống như chớp mắt một cái đã tiến vào thế giới băng tuyết. . .
Lôi Lâm dĩ nhiên không biết những chuyện này, bây giờ hắn đang để Vũ Lạc dẫn đường đi tới đại thư viện.
“Chân lý tức là mệnh!” ” Con đường truy tìm tri thức, cần lấy sức mạnh làm nền tảng!”
Lúc này Lôi Lâm đang đứng trước một dãy cung điện kéo dài liên miên, nhìn vô số tượng điêu khắc mà lặng lẽ không nói.
Những pho tượng này đều dùng tỉ lệ chân thực nhất để tạo thành, khiến Lôi Lâm thậm chí có thể nhìn rõ mỗi một cọng lông trên người bọn họ, phi thường sống động.
Mà trên bê đặt pho tượng còn khắc rõ thời gian cụ thể, danh ngôn và công lao của những nhân vật pho tượng này.
Đọc xong danh ngôn ở giữa, Lôi Lâm đưa mắt chuyển đến nhìn hàng thời gian: “Y Lợi Tư Minh! Năm 1327 lịch đại lục? ? ?”
“Chỉ có ngày sinh ra, không có ngày tử vong. Lẽ nào vị này sống quá năm ngàn năm?”
Lôi Lâm hơi kinh ngạc mà nhìn pho tượng này, pho tượng là một ông lão hiền lành, chòm râu trắng bay bay trước ngực, sau gọng kính là một đôi mắt tràn ngập trí tuệ.
“Đây là đại hiền giả Y Lợi Tư Minh các hạ, đại thành chủ của thành Thiên Không, phù thủy Hi Nhật cấp sáu, hiện nay không rõ tung tích, nhưng rất nhiều đại nhân đều tin tưởng ngài ấy còn vẫn tồn tại, thậm chí là ở thế giới khác bắt đầu mạo hiểm mới. . .”
Vũ Lạc giải thích cho Lôi Lâm, trong đôi mắt tràn ngập vẻ sùng bái.
“Ừm!” Đối với tư liệu về vị đại hiền giả này, trước đó Lôi Lâm cũng từng thấy một ít thông tin. Nhưng đều là thần thoại và truyền thuyết, không có chi tiết như thông tin khắc trên bệ pho tượng.
Hắn rất hứng thú đi xung quanh các pho tượng ở đây, phát hiện có thể được dựng ở nơi này, ít nhất đều là phù thủy Thần Tinh, học giả có cống hiến lớn đối với thành Thiên Không hoặc là toàn bộ phù thủy giới.
Mà còn có một phần nhỏ phù thủy giống Y Lợi Tư Minh kia, chỉ có thời gian sinh ra, không có thời gian tử vong.
Điều này đại diện là bọn họ còn có khả năng vẫn tồn tại trên thế giới, cho dù là dị thế giới hoặc là ở trong một trận pháp thượng cổ nào đó, nhưng một khi cùng xuất hiện, đại biểu sức mạnh đủ để khiến cả trung bộ đại lục phải run rẩy.
“Không có các tiên hiền cống hiến thì sẽ không có phù thủy hiện tại!”
Vẻ mặt Lôi Lâm nghiêm túc, khom người vái đông đảo pho tượng: ” Sự nghiệp mà các vị chưa hoàn thành, cùng với tiếc nuối, cuối cùng sẽ do Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ ta hoàn thành!”
Đương nhiên, lời này chỉ có thể nói một chút ở trong lòng, nếu như bị Vũ Lạc nghe được, thì sẽ rất phiền phức.
Tuy rằng khắp nơi trên phù thủy đại lục đều có phù thủy tràn ngập dã tâm, nhưng ngông cuồng như Lôi Lâm thì gần như không tồn tại.
“Đại nhân! Nơi này chính là lối vào đại thư viện! Tàng thư ở thành Thiên Không luôn mở ra với bất kỳ phù thủy nào! Không có hạn chế!”
Chờ hắn cúi chào xong, Vũ Lạc mang Lôi Lâm đi vào cửa thư viện lớn giống thần miếu Hy Lạp cổ vậy.
Khiến Lôi Lâm kinh ngạc chính là lối vào thư viện không có cánh cửa, cũng không có người trông coi, chính là mở rộng mặc người ra vào như thế.
Gợn sóng thuật ánh sáng vĩnh hằng từ bên trong bắn ra, tia sáng ôn hòa làm người đi vào cảm thấy phi thường thoải mái.
Mà thỉnh thoảng còn có một số phù thủy đi qua bên người từ Lôi Lâm, tuy rằng số lượng người không ít, nhưng vẫn luôn duy trì yên tĩnh.
“Toàn bộ đại thư viện đều được xây dựng trên một vu trận lớn, do một trận linh đã sinh ra linh trí trông giữ, thực hành toàn bộ quản lý trí năng hóa, không có bất kỳ thủ vệ nào, nhưng chưa từng xảy ra sự cố gì!”
Vũ Lạc nhỏ giọng, nhẹ nhàng giải thích cho Lôi Lâm.
“Chưa từng xảy ra sự cố?” Lôi Lâm gật đậu, như thế biểu thị cho vu trận to lớn này ngoại trừ công hiệu cơ bản nhất là chống bụi, phòng ẩm, phòng cháy, còn có lực lượng bảo vệ mạnh mẽ hơn.
“Đúng! Căn cứ vào lời đồn, vu trận bảo vệ đại thư viện thậm chí có thể giam cầm cả Thần Tinh. . .” Lúc nói chuyện cô ta có chút thấp thỏm, còn lén lút nhìn Lôi Lâm một chút, hiển nhiên là sợ sệt hắn tức giận, nhưng sắc mặt Lôi Lâm vẫn bình tĩnh, khiến Vũ Lạc không nhìn ra hỉ nộ.
“Rất tốt! Ta càng chờ mong về lượng tư liệu ở nơi này!”
Do trận linh trông giữ, e là ower bất kỳ ngóc ngách nào trong đại thư viện đều sẽ bị quản chế, hơn nữa sức mạnh đủ để trấn áp Thần Tinh, cho dù xảy ra sự cố gì, cũng sẽ có phù thủy trong Thành Thiên Không nhanh chóng đến tiếp viện, đại diện cho phòng ngự nơi này không thể phá và lượng lớn tư liệu quý trọng.
Sau khi đi vào cửa lớn, là một phòng lớn sáng sủa hầu như có thể chứa hơn ngàn người mà không có vẻ chen chúc, ở trung tâm còn có mấy trăm máy kết nối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận