Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 2140: May mắn còn sống sót (2)

. . Cám ơn ngươi! Cát Mễ lão đại!”
Đa Luân trong nháy mắt bị cảm động, hai hàng nước mắt suýt đã chảy ra.
“Đừng lề mà lề mề giống như đàn bà nữa, nhanh đuổi theo!” Cát Mễ khiêng lưỡi búa, mang theo tiểu đội của chính mình đi ra cánh cửa thành lũy.
Xây dựng điểm tụ tập này không chỉ có tường vây cao lớn phía ngoài nhất, thậm chí còn liên tiếp rèn đúc mấy tầng khu vực bên trong, hiện lên phân bộ hình vòng, dù cho tầng ngoài cùng thất thủ, quân coi giữ cũng có thể rất nhanh thành lập vòng phòng ngự mới ở bên trong.
Khu trung tâm dĩ nhiên chính là toàn bộ thượng vị giả trong điểm tụ tập, mà ở nội khu là chỗ ở của quân chính quy cùng chức nghiệp giả.
Người giống Đa Luân, chỉ có thể mang theo người nhà, chen chúc ở khu ngoài cùng nguy hiểm nhất, mỗi lần thú triều tới thì vòng ngoài gặp phải tổn hại cũng nặng nhất, khiến bọn hắn không thể không cấu tạo nhà của mình thành thành lũy nghiêm mật.
Đẳng cấp cùng địa vị khác biệt, cho dù ở tận thế, cũng luôn ngoan cường mà tồn tại xuống tới.
Nguyện vọng lớn nhất của Đa Luân, ngoại trừ kết hôn cùng Lâm Na ra thì chính là mang theo Lâm Na di chuyển đến khu nồng cốt.
Nghe nói bên kia có người thi pháp thủ hộ cường đại, là nơi an toàn nhất ở cả phiến đại lục này, thậm chí mỗi bữa đều có rượu đỏ cùng bánh mì trắng, dù cho trước niên đại hắc ám này, cũng là hưởng thụ xa xỉ mà Đa Luân mong muốn mà không thể thành.
“Chỉ là. . . Các pháp sư không phải đều đã mất đi pháp thuật sao?”
Đa Luân có chút chột dạ nghĩ đến, dù sao chuyện đã từng xảy ra ở Hoắc Phu Mạn trạch địa, là khiển trách cùng chỗ bẩn cả đời hắn.
Nhưng toàn bộ thành lũy dựa vào lực lượng pháp thuật mới có thể tiếp tục tồn tại trong trùng triều, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Đa Luân không khoit ngẩng đầu nhìn tường vây thành lũy phía ngoài cùng.
Phía trên đá hoa cương cứng rắn tràn đầy các loại vết tích ăn mòn cùng cắt chém, ở mỗi lỗ châu mai còn có họng pháo màu đen kỳ dị cỡ nhỏ.
Một tầng phù văn xinh đẹp hiển hiện ở họng pháo u ám, mang theo lực lượng làm người an tâm, Đa Luân không chỉ một lần đến xem, khi trùng triều tiến đến, mỗi lần họng pháo bắn ra, đều có thể tuỳ tiện lấy đi sinh mệnh một đám xu quang trùng, ngay cả nhuyễn trùng màu đỏ thôn phệ chức nghiệp giả cao giai đều phải nuốt hận!
Ầm Ầm! Ầm Ầm! Ầm Ầm!
Cơ quan to lớn hoạt động, chậm rãi buông xích sắt treo cánh cửa xuống, đại đội cưỡi ngựa, mặc tinh cương khôi giáp từ bên trong có trật tự đi ra , khiến trên mặt đông đảo những người tạp nham khác hiện ra vẻ hâm mộ.
Đây đều là quân đoàn từ chức nghiệp giả tạo thành, có được sức chiến đấu kinh người.
Đồng thời, chỉ cần một người được tuyển vào quân chính quy, mặc dù người nhà không thể tiến vào khu nồng cốt, nhưng cũng có thể đi vào khu vực tương đối an toàn ân, thu hoạch được đồ ăn ổn định.
Đối với rất nhiều bình dân thì đây chính là mộng tưởng cả đời rồi.
So sánh cùng những quân chính quy này, cho dù là tiểu đội mạo hiểm giả tinh nhuệ nhất, áo giáp trên người cũng vẫn có vẻ cổ xưa, tràn đầy khí chất không chính quy.
Chỉ có rất ít mấy người như Cát Mễ, Đa Luân,khi nhìn về phía những quân chính quy kia, trong mắt chẳng những không có vẻ tự lấy làm xấu hổ, ngược lại có vẻ kích động.
“Dựa theo pháp lệnh thành chủ đại nhân ban bố, một xu quang trùng tính là một điểm công huân, ta đã quyên góp đủ chín mươi điểm, chỉ cần kiếm được thêm mười điểm công huân thì có thể tiến vào nội thành, trở thành một thành viên của quân chính quy!”
Trong lòng Đa Luân có chút nóng bỏng, dù sao chuyện này mang ý nghĩa là khoảng cách tới giấc mộng của hắn lại tiến thâm một bước dài!
“Cát Mễ đại ca đã sớm kiếm đủ công huân, chỉ là còn có mấy huynh đệ lưu ở ngoại thành, bởi vậy chính mình cũng lưu lại. . .”
Đối với Cát Mễ, tâm lý Đa Luân vô cùng bội phục.
Luật luật. . .
Lúc này, đông đảo quân chính quy bắt đầu tập kết, hợp thành phương trận quy tắc.
Bầu không khí nghiêm túc lập tức lan tràn ra , khiến cả đám mạo hiểm giả không khỏi lâm vào yên tĩnh.
Hô hô. . .
Gió lạnh thổi qua , khiến cờ xí ngân nguyệt trên tay kỵ sĩ không ngừng tung bay, dập dờn ra ánh sáng lộng lẫy kì dị.
Đa Luân híp híp mắt, cảm giác chân trời dường như đột nhiên có thêm mấy điểm đen. Không biết tại sao, mặc dù không có mặt trời, nhưng ánh mắt của hắn từ trạng thái như mù lòa lúc mới bắt đầu, đến bây giờ lại dễ dùng một điểm.
Chí ít, mượn nhờ đông đảo sao trời trên bầu trời ,rất nhiều mục sư nói là quang mang thần quốc, đã có thể miễn cưỡng thấy rõ ràng đồ vật trong vòng năm mươi mét.
Mấy điểm đen kia càng lúc càng lớn , chờ đến khi khoảng cách thêm gần mới khiến đám người kinh hô, hóa là mấy tên pháp sư bay lượn trên bầu trời.
“Các con dân của ta. . .”
Một vị nữ pháp sư mặc khôi giáp màu trắng bạc, không thấy rõ bộ dáng, thanh âm trẻ tuổi mang theo tang thương hạ xuống phía trước nhất quân đoàn, đưa tới từng đợt hò hét cùng kinh hô.
“Là thành chủ đại nhân!”
“Ngân Nguyệt nữ vương! Ô Lạp! Ô Lạp!”
Đa Luân cũng theo người chung quanh khom mình hành lễ.
Mặc kệ thế nào, ở thời đại mạt thế này, có thể được đối phương che chở, có một nơi coi như an toàn để đặt chân, đã đủ khiến nhiều người thành tâm thành ý gửi tới đối phương lời cảm ơn.
Chỉ là, lúc này, Ngân Nguyệt nữ vương Ngải Lạp Tư Trác đứng ở trên không, trên mặt lại không có bao nhiêu vui mừng, thậm chí cả người nhìn đã già nua đi rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận