Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 238: Đặc Lai Nhĩ gia tộc (2)

Phương thức này rõ ràng có hậu hoạn và thiếu hụt rất lớn.
Mà khi Lôi Lâm lên cấp, tuy rằng lúc vừa bắt đầu cũng đốt cháy chút tuổi thọ, nhưng rất nhanh đã được tinh huyết Khoa Mạc Âm cự xà bổ sung.
Lôi Lâm suy đoán là sức sống khổng lồ trong máu Khoa Mạc Âm cự xà thay thế tuổi thọ hắn tiến hành đốt cháy.
Bởi vậy, sau khi thăng cấp xong, căn cứ vào chíp đánh giá, hiện tại Lôi Lâm ít nhất có năm, sáu trăm năm tuổi thọ.
Mà phù thủy cấp 1 bình thường, dù dùng rất nhiều thủ đoạn kéo dài tuổi thọ, nhiều nhất cũng chỉ sống hai, ba trăm tuổi.
Đồng thời, sau khi Lôi Lâm thăng cấp thành thuật sĩ cấp 1, ống nước thuốc Cách Lâm chỉ có hiệu quả đối với học đồ này đối với hắn đã không còn tác dụng gì nữa.
Lôi Lâm vốn dự định dùng để đổi lấy chút tài nguyên, bây giờ nhìn lại, dùng nó để bồi thường cũng rất tốt.
Quả nhiên, vừa nghe đến nước thuốc Cách Lâm, hô hấp của vị tộc trưởng Ước Nhĩ Sắt Nạp này bắt đầu dồn dập.
Đặc Lai Nhĩ gia tộc đã ba trăm năm rồi chưa từng sinh ra phù thủy chính thức!
Đồng thời, bởi huyết mạch suy yếu và tư chất hạ thấp, tộc nhân của Đặc Lai Nhĩ gia tộc có tư chất phù thủy đều rất ít, học đồ cấp ba có thể được học viện coi trọng cũng ký kết khế ước càng không có lấy một người, tự nhiên cũng không có cửa có thể nhận được Nước thuốc Cách Lâm.
Các gia tộc khác đều tình nguyện nhìn thấy Đặc Lai Nhĩ gia tộc không ngừng suy yếu, rồi lại tới thu lấy sản nghiệp của bọn hắn, cũng sẽ không có người nào có lòng tốt đến đây giúp đỡ.
Thuốc cầu vồng mặc dù tốt, nhưng độ quý giá vẫn không thể sánh được với Nước thuốc Cách Lâm.
Dù sao, thuốc cầu vồng chỉ nói là giúp xác suất tăng cao, thực sự là một chuyện rất khó nói rõ ràng, đồng thời cho dù là thuốc cầu vồng tốt nhất, tỷ lệ thành công cũng không tăng lên quá hai phần mười.
Mà nước thuốc Cách Lâm không giống, chỉ cần có nó! Chỉ cần lại bồi dưỡng được một học đồ ưu tú, gia tộc Đặc Lai Nhĩ có thể thử nghiệm bồi dưỡng ra một phù thủy hoàn toàn thuộc về mình! Không bị khế ước khác ràng buộc! ! !
Nhưng Ước Nhĩ Sắt Nạp là một cáo già, tuy rằng trong lòng ngàn chịu vạn chịu, trên mặt vẫn làm bộ khó xử.
“Khi Bích Cơ trộm thuốc cầu vồng, còn hủy hoại vài món bí bảo. . .”
Lôi Lâm lắc đầu một cái, tình huống như thế, trước khi hắn không lên cấp đã đoán được.
Dù hắn đồng ý bồi thường, cũng phải xuất huyết thêm một chút mới được.
Bởi vì hắn chỉ là một học đồ cấp ba, mà đối phương dù sao cũng là một phù thủy gia tộc, dù là gia tộc suy yếu xuống dốc, gốc gác cũng không phải học đồ bình thường có thể lay động.
Nếu như lúc đó tới cửa, không bị mạnh mẽ cướp đoạt một phen, Ước Nhĩ Sắt Nạp cũng sống uổng bao nhiêu năm như thế rồi.
“Được rồi!” Lôi Lâm sầm mặt lại.
Cùng lúc đó, một luồng sóng tinh thần mạnh mẽ từ trên người hắn bộc phát ra.
Ào ào ào! ! ! Giống như cuồng phong lướt qua vậy, khăn trải bàn và song mạn trong đại sảnh đều bị cuốn lên, sinh ra tiếng ào ào.
Lực lượng tinh thần khổng lồ chỉ phù thủy chính thức mới có không chút lưu tình đảo qua pháo đài, khiến đám người không ngừng sợ hãi kêu to.
Rất nhiều người tuổi trẻ trong Đặc Lai Nhĩ gia tộc không kịp rên một tiếng đã ngất đi.
Bọn họ đều là người bình thường, không hề có một chút sức đề kháng đối với thủ đoạn phù thủy.
Mà học đồ cấp 1, cấp 2 cũng không dễ chịu, sắc mặt đỏ chót, nỗ lực chống đỡ chính mình mới không còn trực tiếp ngã xuống đất.
“Chính. . . Phù thủy chính thức? !”
Ước Nhĩ Sắt Nạp giống như nhìn thấy quỷ, miệng há to đến mức hoàn toàn có thể nuốt vào mấy quả trứng vịt.
Lập tức, trên mặt ông ta hiện ra vẻ sợ hãi, trực tiếp ngã quỳ trên mặt đất: ” Phù thủy đại nhân tôn kính! Mong ngài bớt giận! Bỏ qua cho tộc nhân của ta!”
Nhìn thấy Ước Nhĩ Sắt Nạp trước đó còn muốn chiếm tiểu tiện nghi hiện tại lại giống một con thỏ sợ hãi quỳ trên mặt đất, Lôi Lâm hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn thu hồi tinh thần lực của mình.
Mới vừa rồi chỉ là hơi thử một chút, Lôi Lâm còn thu liễm, bằng không, tộc nhân bình thường trong pháo đài đã chết dưới phóng xạ.
Ước Nhĩ Sắt Nạp quỳ trên mặt đất run rẩy, trong lòng còn đang điên cuồng hô to: “Loại lực lượng tinh thần này! Tuyệt đối là phù thủy chính thức! Sẽ không sai! Hắn. . . Hắn tối đa mới 18 tuổi!”
Vừa nghĩ tới chính mình có thể đắc tội với vị phù thủy chính thức thiên tài này, Ước Nhĩ Sắt Nạp khóc không ra nước mắt, ý muốn tự tử đều có.
“Bích Cơ! Đúng rồi! Hắn cùng Bích Cơ có cảm tình rất tốt! ! !” Ước Nhĩ Sắt Nạp đột nhiên nghĩ đến đây, con mắt sáng choang.
“Nhanh! Mau đưa Bích Cơ đến! Không. . . Hầu gái! Trước tiên dẫn nó đi tắm rửa. . .”
Sau khi được Lôi Lâm đồng ý, Ước Nhĩ Sắt Nạp vội chạy ra phòng khách, điên cuồng hét lên với một học đồ đã ngã sõng xoài trên mặt đất.
Sau đó, Ước Nhĩ Sắt Nạp đổi thành nụ cười nịnh nọt, khom lưng đối với Lôi Lâm: “Đại nhân còn có dặn dò gì?”
Nhìn dáng vẻ vô liêm sỉ này của ông ta, Lôi Lâm trái lại có chút nói không ra lời.
Dù sao, nơi này là gia tộc của Bích Cơ, hắn cũng không thể quá đáng quá.
Sau mười mấy phút Ước Nhĩ Sắt Nạp lo sợ tái mét mặt mày nịnh nọt Lôi Lâm, Lôi Lâm rốt cục nhìn thấy Bích Cơ.
Bích Cơ lúc này rõ ràng đã được sửa soạn một phen, trên tóc còn dính nước chưa khô, mặc vào một bộ áo đầm màu trắng, tinh thần trên mặt không phải rất tốt, dưới mắt còn có vành đen.
“Cậu. . . Cậu là Lôi Lâm? !”
Bích Cơ nhìn Lôi Lâm ngạo nghễ ngồi trên ghế chủ vị, lại nhìn tộc trưởng đại nhân vẫn ở bên cạnh cười làm lành một chút, đột nhiên cảm giác đầu có chút choáng váng.
Lôi Lâm cùng Bích Cơ mặt đối mặt cùng ngồi xuống, giữa hai người còn có một bàn tròn nhỏ màu trắng, bên trên xếp đủ loại điểm tâm và trà nhài.
Trên tay Bích Cơ cầm một miếng bánh gatô thơm ngọt, nhưng cô hoàn toàn không muốn ăn.
“Thật không? Em lại nhanh chóng thăng cấp lên phù thủy chính thức rồi?”
Trên mặt Bích Cơ còn có chút hoảng hốt, cầm lấy một chén trà nhài nóng uống một hớp.
“Chúc mừng em! Lôi Lâm! Và cảm ơn em đã tới cứu chị!”
“Không có gì, dù sao chị cũng là baj của em!” Lôi Lâm mỉm cười nói.
“Đúng đấy! Bạn tốt!” Bích Cơ vô thức lặp lại, ánh mắt có chút mê man.
“Sau này chị định làm thế nào?” Nhìn dáng vẻ này của Bích Cơ, Lôi Lâm có chút lo lắng hỏi.
“Sau này?” Bích Cơ cúi đầu suy nghĩ một chút, “Chị không về học viện, muốn đi ra ngoài một chút, có lẽ có một ngày sẽ đến gia tộc. . .”
Nói xong, cô lại nhìn Lôi Lâm với vẻ mong đợi “Chị có thể trở thành tùy tùng của em sao?”
Sau khi trở thành phù thủy chính thức, dựa theo thông lệ, cũng có thể thu mấy tùy tùng, sau khi ký kết linh hồn khế ước, tùy tùng đều sẽ thề sống chết cống hiến cho chủ nhân của bọn họ, để báo đáp lại, nếu chủ nhân đủ khả năng cũng có thể cung cấp cho tùy tùng tri thức và tài nguyên thăng cấp.
Mà ở bên ngoài, tùy tùng thậm chí có thể đại biểu cho chủ nhân của bọn họ.
“Chuyện này e rằng không được!” Lôi Lâm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn từ chối thỉnh cầu của Bích Cơ.
“Trên người em còn có một phiền toái lớn, đồng thời. . .”
Tuy rằng Lôi Lâm không nói ra, Bích Cơ cũng hiểu được, tùy tùng nhất định phải có thực lực, mới có thể giúp đỡ được chủ nhân.
Mà hiện tại Lôi Lâm đã là cấp 1 phù thủy. Với thiên phú của hắn, đây nhất định không phải điểm cuối của hắn.
Cũng chính vì như thế, tùy tùng của Lôi Lâm phải có tư chất không thể quá kém. Không thì bồi dưỡng cũng không có tác dụng gì.
Tư chất linh hồn của Bích Cơ không hề cao, đến nay vẫn chỉ là học đồ cấp 2. Lôi Lâm đoán nếu như không có tình huống đặc biệt, thì một đời này cao nhất cô chỉ có thể trở thành học đồ cấp ba là cực hạn, hoàn toàn không trợ giúp gì được hắn.
“Thế à! Chị cũng chỉ tùy tiện nói một chút. . .” Bích Cơ miễn cưỡng nở nụ cười.
Lôi Lâm nhìn vẻ mặt này của cô, đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, “Tên đàn ông kia! Phỉ Lặc! Chị định làm như thế nào?”
“Hắn à. . .” Bích Cơ lập tức trầm mặc.
Sau một hồi lâu, mới mở miệng yếu ớt: “Hắn tiến vào Tử Kim Hoa gia tộc, lại có nước thuốc Cách Lâm cùng thuốc cầu vồng. E rằng cũng thăng cấp lên phù thủy chính thức, chị còn có thể làm sao?”
“Đến lúc thích hợp! Em sẽ khiến hắn phải trả giá thật lớn!”
Lôi Lâm suy nghĩ một chút, vẫn cho Bích Cơ một hy vọng.
Đương nhiên, thời gian cùng phương thức vẫn do chính hắn quyết định, dù sao Lôi Lâm cũng không chuẩn bị vì giết một người mà để mình rơi vào vòng nguy hiểm.
Dù Phỉ Lặc thăng cấp, hiện tại cũng chỉ là một phù thủy non nớt, hoàn toàn không phải đối thủ của Lôi Lâm.
Đồng thời,trong mười mấy vu thuật cấp một ghi chép trên cự xà chi thư, có mấy loại hoàn toàn có thể khiến hắn chết vô thanh vô tức. Người ngoài tuyệt đối không thể nghĩ đến trên thân Lôi Lâm.
Vành mắt Bích Cơ đỏ lên, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Cảm tạ em! Cảm tạ em! Lôi Lâm. . .”
Cô khóc lóc nhào tới trong ngực Lôi Lâm, sắc mặt Lôi Lâm ôn nhu. Tay trái ôm lấy Bích Cơ, tay phải nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng cô nàng.
Sau đó trong lúc Bích Cơ không biết, tay phải Lôi Lâm làm ra một thủ thế kỳ quái.
Một luồng khí màu xám đen từ sau lưng Bích Cơ bị hút ra, bị Lôi Lâm trực tiếp bắt được trên tay.
Mấy tiếng sau, từ chối lời mời ở lại của Ước Nhĩ Sắt Nạp, Lôi Lâm một mình rời đi Đặc Lai Nhĩ pháo đài cổ.
Trước khi rời đi, hắn vẫn tuân theo ước định, lưu lại nước thuốc Cách Lâm làm bồi thường cho Đặc Lai Nhĩ gia tộc.
Mà để báo đáp lại, Ước Nhĩ Sắt Nạp đều tỏ thái độ ngay trước mặt người toàn tộc rằng sẽ tha thứ Bích Cơ. Đồng thời dường như còn có ý lập Bích Cơ thành người thừa kế.
Lôi Lâm rời đi thật xa, quay đầu nhìn lại Đặc Lai Nhĩ pháo đài cổ. Với nhãn lực của hắn, còn có thể nhìn thấy một bóng trắng, cô đớn đứng phía trước pháo đài, vẫn duy trì cánh tay vẫy chào vừa nãy.
“Hi vọng thuốc lưu lại có thể có tác dụng với cô ấy!”
Trước lúc ly biệt, Lôi Lâm đã lưu lại cho Bích Cơ mấy ống Úy Lam dược tề kiểu mới lúc trước hắn luện chế, cũng nói rõ với cô về công hiệu, còn lai lịch thì Lôi Lâm lại nói láo, nói là hắn vô tình thu mua được.
Tuy rằng với thực lực thuật sĩ cấp 1 hiện tại của hắn, tuyệt đối giữ được một phương thuốc cải tiến, nhưng hắn vẫn cố gắng tránh né các phiền phức.
Đối với hắn, Bích Cơ cùng sinh hoạt học đồ hiện tại ở Hắc Cốt Lâm, chỉ là một chỗ phong cảnh nho nhỏ trên đường hắn leo đến đỉnh cao.
Hắn có thể vì mảnh phong cảnh này dừng lại nghỉ chân, nhưng sẽ không mãi đợi ở chỗ này.
Hắn còn muốn không ngừng hướng leo lên cao, nhìn thấy càng nhiều phong cảnh.
Hoặc là chờ hắn hoàn toàn leo đến đỉnh cao nhất, có thể sẽ hồi tưởng lại vẻ đẹp trên đường đi, rồi lần thứ hai hạ xuống.
Nhưng trước đó, hắn sẽ không hối hận! ! !
“Mọi chuyện đều làm được xong rồi, mình cũng nên chọn rời khỏi Chiểu công quốc, đi du lịch khắp Nam Hải bờ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận