Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 2063: Chết hết (2)

“Mấu chốt là. . . Có những huyết duệ gia tộc công tước mà chúng ta cũng không biết, nhưng vẫn như thường không tránh được huyết mạch nguyền rủa. . .”
Trên mặt hồng y giáo chủ đầy vẻ nghiêm túc, “Đây là sức mạnh thần linh! Một vị chân thần tà ác, đã tuyên bố với chúng ta là hắn đến. . .”
Lạp Phỉ Ni Nhã rất tán đồng gật đầu.
Nguyền rủa công kích có thể bao trùm cả một đại lục, trong lòng cô ngoại trừ chân thần ra, sẽ không có bất kỳ nhân vật nào có uy năng như vậy, dù cho là vu yêu truyền kỳ cấp cao cũng không thể làm được!
Cũng chỉ có thần linh gần như toàn năng mới nắm giữ sức mạnh vĩ đại mà kinh khủng như vậy!
“Những thần linh tà ác này là nguy hại lớn nhất đối với sự nghiệp chính nghĩa của chúng ta!” Lạp Phỉ Ni Nhã siết chặt nắm đấm, nhưng không nhìn thấy một nụ cười khổ của vị hồng y giáo chủ kia.
“Trong nháy mắt chú giết tất cả huyết duệ cách xa nhau thiên sơn vạn thủy trên đại lục, loại năng lực này, cho dù là trong các tà thần cũng không có mấy cái, đều là tồn tại kinh khủng nhất. . .”
Hồng y giáo chủ thở dài trong lòng.
Là người hiểu rõ càng nhiều thần linh, hắn tự nhiên biết hắc thủ phía sau lần này khủng bố thế nào.
“Lạp Phỉ Ni Nhã thánh võ sĩ trường, giáo hội giao nhiệm vụ cho ngươi là phụ tá Ngải Lạp Tư Trác nữ vương, giữ gìn hòa bình cùng yên ổn ở thành Ngân Nguyệt mới. . . Lẽ nào ngươi muốn tự ý rời vị trí sao?”
Trong lòng hồng y giáo chủ thở dài, sắc mặt lại nghim nghị lên.
. . .
Sau khi hắn rời đi, sắc mặt Lạp Phỉ Ni Nhã trong nháy mắt đen xuống, trưởng kiếm kỵ sĩ trên tay càng phát ra tiếng ong ong khủng bố.
Từ lời nhắc nhở của vị hồng y giáo chủ kia, cô rõ ràng nghe được ý để mình ủy khúc cầu toàn, lẽ nào giáo hội không chuẩn bị động thủ đối với loại tà thần hung tàn này sao?
Cho dù Lạp Phỉ Ni Nhã biết vì phát dương chính nghĩa, cần phải thỏa hiệp cùng thoái nhượng, nhưng chuyện như vậy vẫn vượt xa điểm mấu chốt tâm lý của cô.
“Lẽ nào. . . Cho dù là giáo hội của thần chủ ta cũng bắt đầu âm u cùng sa đọa sao?”
Tuy rằng biết rõ không nên, nhưng một tia hắc ám vẫn bao phủ trong lòng Lạp Phỉ Ni Nhã, đồng thời bắt đầu mở rộng nhanh chóng.
Trong bóng tối, biểu hiện trên mặt Lạp Phỉ Ni Nhã càng thêm kỳ quái, mà một tia hào quang màu đỏ sậm lại càng ngày càng chói mắt. . .
. . .
“Thần linh ơi. . . Xin hãy tha thứ tội nghiệt của ta, đừng để cho loại nguyền rủa khủng bố này tìm tới ta. . .”
“Bất kể là vị thần linh nào cũng được, xin hãy che chở ta, còn có Khả Khả cùng Lạp Phi. . .”
“Thần linh ơi. . . Ta khẩn cầu ngài, để tai nạn mau chóng rời xa thành phố này đi. . .”
“Thần linh vĩ đại, bất luận ngài là ai, đến từ nơi nào, ta đều muốn cảm tạ ngài tiêu diệt Ngải Thụy Khắc bá tước, báo thù cho gia tộc chúng ta. . .”
Đường tín ngưỡng màu vàng giữa hư không một thoáng gia tăng mấy lần, đúng như trong dự liệu của Lôi Lâm.
Chú sát cả một gia tộc, đặc biệt gia tộc khủng bố nắm giữ cường giả truyền kỳ bảo vệ, đã nhấc lên một vòng khủng hoảng to lớn ở thành Ngân Nguyệt.
Mà đối tượng duy nhất có thể dành cho những bình dân này che chở về mặt tâm linh cùng an ủi cũng chỉ có thần linh!
Có thể nói, sau khi Lôi Lâm động thủ, số lượng tín đồ ở hành Ngân Nguyệt lập tức nhiều hơn không ít, thậm chí độ thành kính tín ngưỡng cũng tăng cao, người giàu có cùng các quý tộc cũng bắt đầu không chút nào keo kiệt quyên góp cho giáo hội, giống như muốn lấy việc này để có thể tránh khỏi vận rủi tìm tới trên đầu mình.
Tất cả thần điện đều nghênh đón một vòng thu gặt mới, mà không thể tránh khỏi, một số tín ngưỡng tiêu tán cũng bị Lôi Lâm thôn phệ.
Lan tràn sợ hãi để thu được tín ngưỡng, đây vốn là phương thức hoạt động của thần linh tà ác!
Sức mạnh sùng bái cùng sợ hãi, đều có thể thu được bình dân thờ phụng!
Làm kẻ cầm đầu lần tai hoạ này, mọi người xuất phát từ sợ hãi, hoặc là tâm lý sợ sệt, cầu khẩn hắn, cầu được che chở, quả thực là chuyện không thể bình thường hơn được.
Nữ thần ôn dịch, nữ thần hải dương cũng có cách làm gần như tương đương cùng Lôi Lâm.
“Tuy rằng con đường tín ngưỡng không vững chắc, nhưng cũng là nguồn bổ sung to lớn. . . Phàm nhân a. . .”
Không chỉ là sợ sệt, còn có đông đảo tâm tình cảm kích, tương tự dọc theo con đường tín ngưỡng truyền vào mí mắt Lôi Lâm.
Mọi cử động của chân thần đều liên lụy tới toàn bộ thế giới vật chất, mà lần này biểu thị của Lôi Lâm cũng coi như là một loại khác của “thần tích”.
Lượng lớn lực lượng tín ngưỡng bị thần chức hấp thu, lại trải qua thần hỏa chuyển hóa, trở thành tích lũy của Lôi Lâm.
Mà trong con ngươi Lôi Lâm có hờ hững, không hề bị loại tâm tình cuồng nhiệt của thế tục này ảnh hưởng.
” Sau khi thu thập thương hội Hắc Nguyệt cùng gia tộc công tước, trở ngại trong kế hoạch đã bị loại bỏ. . . Giao dịch cùng hắc huyết bộ lạc bên kia cũng có thể mau chóng tiến hành. . .”
Còn việc thiện thần có khả năng căm thù cùng đả kích gì đó, Lôi Lâm căn bản hoàn toàn không để ý!
Lần này là đối phương chọc mình trước, uy nghiêm của một vị chân thần làm sao có thể khoan dung cho kẻ khinh nhờn? Dù Lôi Lâm sử dụng thủ pháp gì để trừng phạt đối phương đều tuyệt đối không quá đáng!
Huống chi, bản thân hắn vẫn là thần linh tà ác!
Nếu như không chế tạo ra một ít sợ hãi, lưu lại danh tiếng làm người sợ hãi, vậy còn gọi là tà thần sao?
A Ni Á dừng tuấn mã, nhìn cảnh sắc trên cánh đồng hoang, trong mắt có chút hoảng hốt.
“Âu Khắc! Âu Khắc!”
Địa tinh rít gào trong đám cỏ dại hoặc là bụi cây liên tiếp, ác ý to lớn bao phủ phía sau đoàn xe A Ni Á.
Nếu như lúc này không thể biểu hiện ra đủ vũ lực, những địa tinh đó vẫn đi theo bọn họ, tìm kiếm sơ hở bọn họ lộ ra hoặc là chờ đợi đồng bọn.
Một khi thỏa mãn điều kiện thì bọn chúng sẽ xông lên, mỗi một vật còn sống có thể đi lại bên trong đội buôn đều biến thành khối thịt mỹ vị.
“Đi!”
A Ni Á đương nhiên phải biết đối phó với chúng nó thế nào, trên thực tế, còn không cần cô lên tiếng, đã có vài tên kỵ sĩ xông ra ngoài.
Tuấn mã gào thét cộng với kỵ sĩ võ trang đầy đủ, cùng với binh khí vung vẩy lóe sáng, trong nháy mắt làm tiếng kêu của địa tinh biến thành sợ hãi.
“Ha ha… Đám lùn da xanh các ngươi!”
Các kỵ sĩ cao giọng cười to, long văn cự kiếm trong tay trực tiếp bắt mấy con địa tinh dơ bẩn da xanh từ bụi cây đi ra.
Oành! Oành!
Vài con địa tinh đáng thương lúc này đã trọng thương hoặc tử vong, vài con còn lại cũng đang lớn tiếng kêu rên.
Tiếng kêu sắc nhọn xen lẫn âm điệu sợ hãi, tiếng kêu rên này nhất thời làm các địa tinh khác hoảng sợ né ra, từng đám cỏ dại dập dờn, từng đợt địa tinh chuyển đi.
Đối với đội buôn chân chính muốn kiếm sống ở bắc cảnh, nếu như ngay cả địa tinh cùng thực nhân ma trên vô tận hoang dã cũng không ứng phó được thì chẳng tốn bao nhiêu thời gian, đội buôn này sẽ bị các thương hội khác thôn phệ cùng tiêu diệt, thậm chí trực tiếp bị hoàn cảnh đấu tranh khắc nghiệt loại bỏ, trở thành xương khô trên hoang dã.
Vài con địa tinh kêu rên to nhất bị treo phía trước đoàn xe, tiếng kêu thảm thiết của chúng nó chính là loại thuốc xua đuổi tốt nhất: Mặc dù chỉ hữu dụng đối với những địa tinh khác, nhưng luôn có thể tránh được rất nhiều phiền phức, không phải sao?
Bởi sợ hãi mùi tanh tưởi trên người đám địa tinh da xanh kia nên A Ni Á cố ý né tránh một khoảng cách, dùng khăn lụa màu vàng thêu đường viền hoa trắng noãn che mũi.
“Đáng chết, không có biện pháp nào tốt hơn một chút sao?”
Ánh mắt của cô nhanh chóng liếc qua đám hạ nhân vẫn rất bình thường kiaa, trong lòng còn có một chút oán niệm nho nhỏ: “Có bọn họ ở đây, cho dù là bộ lạc thực nhân ma vây công, cũng không có gì phải sợ chứ?”
Đương nhiên, A Ni Á hiểu rất rõ nơi này đã là địa bàn của đế quốc Thú Nhân. một khi bị đại quân thú nhân vây quét, vậy cho dù bên phe mình có cường giả truyền kỳ trợ giúp cũng không có tác dụng gì.
Bởi vậy, cô rất sáng suốt mà cố nén những câu nói này xuống, không nói ra.
“A Ni Á tiểu thư, quản sự gọi ngài qua đó!” Một hạ nhân nhỏ gầy chạy chậm tới. Trên mặt còn có vẻ ngây ngô cùng non nớt, chỉ là trong đôi mắt có vẻ trầm ổn cùng cương nghị không hợp với tuổi tác.
“Chuyện gì?” A Ni Á như phản xạ có điều kiện hỏi một câu.
“Hẳn là việc sắp đến ám chi sâm lâm!” Thiếu niên mặc trang phục hạ nhân kia lập tức trả lời nói , khiến A Ni Á không khỏi nhìn hắn thêm một chút.
“Ta lập tức tới ngay…”
A Ni Á đồng ý, nhìn bóng lưng bé trai, trong con ngươi hiếm thấy có một tia đố kị: “Đúng là một tiểu tử may mắn đây… Tên là Luân Tư sao? Lại được thần chủ ta ưu ái…”
Cô lại nhớ tới lúc trước khi vừa nhìn thấy đối phương, đứa bé tự ti trốn trong góc tối kia.
Thế nhưng hiện tại, không chỉ là khí chất cùng thân thể của đối phương đều có thay đổi cực lớn, còn được giáo hội coi là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng để mang tới bắc địa.
“Nghe nói là nhận được thần khải, thậm chí thức tỉnh thiên phú thợ săn ma quỷ, rất có khả năng sẽ được vị truyền kỳ kia thu làm đệ tử…”
A Ni Á nhìn bóng lưng Luân Tư rồi lại nghĩ tới mấy đệ đệ của mình bị đưa vào giáo hội cự xà, trên mặt lại hiện ra cười khổ, nhưng cũng không dám oán hận câu nào.
Nguyên nhân chuyện này là thế nào, cô tự nhiên hiểu rất rõ, gia tộc Ban Ân thân là thương nhân thế gia, vốn dĩ tín ngưỡng cũng không thể vững chắc, lại là thay đổi tín ngưỡng, ở phương diện tín ngưỡng thành kính đương nhiên không thể so sánh với đối phương.
Bây giờ nhìn lại mới thấy ở phương diện này, cho dù người thừa kế tuổi còn nhỏ, nhưng nếu muốn như tín đồ điên cuồng thì hầu như vẫn là chuyện không thể.
“Chỉ có thể bắt đầu bồi dưỡng từ đời trẻ con kế tiếp…”
A Ni Á biết rõ chỗ dựa dẫm cùng cơ sở để sinh tồn trong giáo hội là cái gì.
Giúp ích giáo hội chỉ là một mặt, trụ cột nhất vẫn là tín ngưỡng kiên cố hay không.
Ngươi có thể không có sở trường, cũng có thể không có đồng nào trên người, nhưng tín ngưỡng trụ cột nhất không thể không cuồng nhiệt!
A Ni Á biết rõ trong giáo hội cự xà có một loại thần thuật đặc biệt, có thể thông qua ánh sáng tín ngưỡng trên người tín đồ để phán đoán tín ngưỡng sâu cạn, loại phương pháp phán đoán tiên tiến này, khiến cô cảm giác được nguy cơ sâu sắc.
“Xem ra… Ta cũng có thể tìm hiểu sâ thêm về giáo nghĩa của thần chủ ta… Ở phương diện này, có lẽ Ba Ba Lạp tỷ tỷ có thể giúp ta!”
Sau khi nghĩ đến Ba Ba Lạp thánh nữ, không biết tại sao trên mặt A Ni Á lại hiện ra một tia đỏ ửng.
“Phụ thân đại nhân!”
A Ni Á giục ngựa đi tới bên người Phỉ Khắc Tư, sóng vai cùng ông ta đi.
Nhiệm vụ lần này hiển nhiên rất quan trọng, ngay cả Phỉ Khắc Tư đều tự mình gia nhập đội buôn.
“Vì thần chủ, lần này chúng ta nhất định phải hoàn thành tốt chuyện này, không thể xảy ra sơ suất!” Lúc này, trên gương mặt trung niên của Phỉ Khắc Tư là vẻ nghiêm túc.
“Ta hiểu rõ, phụ thân!” A Ni Á hít một hơi thật sâu.
Sau khi Lôi Lâm hạ xuống thần tích, một lưới bắt hết thương hội Hắc Nguyệt cùng Ngải Thụy Khắc bá tước, thậm chí gia tộc đại công truyền kỳ, tảng đá ngăn cản trước mặt thương hội Neo trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, mà giao dịch cùng Hắc Huyết bộ lạc cũng được sắp xếp tiến hành.
Nhưng dù cha con Phỉ Khắc Tư nhìn thế nào cũng thấy, lần hành động này của giáo hội cự xà cũng có chút rắp tâm bất lương.
Vấn đề là bọn họ đã bất đắc dĩ lên nhầm thuyền giặc, hiện tại cũng chỉ có thể theo Lôi Lâm đi tới ngọn nguồn.
Phỉ Khắc Tư biết rõ thần linh đấu tranh với nhau khủng bố thế nào, mà kết cục của người vô tội bị cuốn vào sẽ thê thảm cỡ nào. Nên cho dù ông ta không đồng ý cũng chỉ có thể nhắm mắt ra đi.
“Phụ thân đại nhân, phía trước phát hiện kỵ binh của đế quốc Thú Nhân !”
Đột nhiên, phía trước truyền đến rối loạn tưng bừng, A Ni Á thấp giọng nói nhỏ bên tai Phỉ Khắc Tư.
“Không sao!”
Phỉ Khắc Tư nhìn cờ xí phía bên mình, đó là giấy thông hành đế quốc Thú Nhân đưa ra, đủ để bảo vệ đội buôn an toàn.
“Gào… Gào…”
Kèm theo tiếng sói tru thê lương cùng khói lửa, những kỵ binh kia rốt cục đã xuất hiện trước mắt A Ni Á.
Người sói cao hơn hai cái đầu so với người bình thường , có mắt màu xanh lục, lông màu xanh, bắp thịt cuồn cuộn, cùng với vật cưỡi là cự lang màu xám bạc dưới thân chúng nó.
“Là lang kỵ binh tinh nhuệ của đế quốc Thú Nhân!”
A Ni Á hơi biến sắc mặt, đối với loại binh chủng duy nhất có thể chống lại kỵ binh nặng của nhân loại này, cô vẫn có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, không chỉ có như vậy, lang kỵ binh vẫn là ác mộng của tất cả cư dân bắc địa.
“Gào!”
Bị đàn sói nhòm ngó, ngựa thồ trong đội buôn cũng bắt đầu lo sợ bất an, dùng móng đào đất, trong lỗ mũi phun ra khói trắng.
“Gào a a…” May là, thống lĩnh lang kỵ binh đội mũ giáp màu vàng nhìn đến cờ xí trong đội buôn thì đột nhiên vung tay lên, bầy sói nhanh chóng tản ra, nhường ra con đường, khiến cho đội buôn nơm nớp lo sợ tiếp tục lên đường, thậm chí còn phái ra hai kỵ binh theo đuôi bảo vệ.
“Ai… So sánh với liên minh Ngân Nguyệt thì các hạng chính sách của đế quốc Thú Nhân , kỳ thực…”
Phỉ Khắc Tư nhìn cảnh tượng này lại trầm thấp thở dài một câu, nhưng vẫn không nói tiếp.
A Ni Á hiểu ý của phụ thân, hoàng giả của đế quốc Thú Nhân: Vị kia Tát Lạp Đinh là một vị thú nhân cơ trí mà có tầm nhìn xa, khi nhìn đến xã hội loài người phồn vinh, cùng với kỹ thuật tiên tiến lại có ý học tập theo phương diện này.
Thậm chí, vì thu được đầy đủ vũ khí tinh xảo cùng kỹ thuật tiên tiến, nên đã ban phát lệnh bảo vệ các thương hội trong bóng tối như Neo, Hắc Nguyệt, hạ lệnh bất kỳ quân đội thú nhân nào cũng không thể cướp bóc bọn họ, chỉ có thể tiến hành giao dịch công bằng, lấy việc này đến hấp dẫn càng nhiều thương nhân, đồng thời cũng tăng cường sức mạnh của đế quốc Thú Nhân .
So sánh hai bên thì ngân nguyệt nữ vương Ngải Lạp Tư Trác, còn có đám quan liêu phòng hành chính kia làm việc ở phương diện này lại có chút không đủ.
Đáng tiếc, bọn họ là nhân tộc, mà đối phương là thú nhân, trời sinh đã có đối lập.
Cho dù có mậu dịch cùng lợi ích là thuốc bôi trơn, e là vẫn không thể xóa sạch bóng ma do chiến tranh mang đến.
Mà hoàn toàn ngược lại, thông qua khoảng thời gian này thú nhân khát cầu đối với vũ khí tinh chế cùng sách phép thuật, Phỉ Khắc Tư đã phán đoán đối phương cũng đang chuẩn bị chiến tranh.
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Trong đội buôn, một bóng người cao gầy có da dẻ hơi đen nhìn bé trai tên là Luân Tư trước mặt: “Sợ sao?”
“Không! Có thần chủ che chở ta, ta không lo sợ gì…”
Luân Tư nắm chặt một sợi dây chuyền trên cổ, phía dưới mơ hồ có đeo một vật.
“Như vậy, ngươi cảm thấy chính sách đối phương bảo vệ thương hội, học tập xã hội loài người, tiến hành khai hóa thế nào?”
Đối phương giống như là có ý định khảo sát năng lực Luân Tư, vấn đề thế này đối với người trưởng thành đều khá là gian nan.
“Ta cảm thấy…”
Luân Tư cúi đầu ngh một hồi, khi ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt đã không có bất kỳ mê hoặc nào: “Thú nhân cho ta cảm giác là dã man mà huyết tinh, loại khai hóa cùng học tập kỹ thuật này đối với đế quốc chúng nó khẳng định có chỗ tốt, nhưng ta luôn cảm thấy… Có chút không xứng đôi!”
Tuy rằng Luân Tư vẫn chưa thâm nhập xuống, nhưng có thể nhìn thấy trên mặt bóng người cao gầy đã có vẻ hài lòng.
“Ngươi nói rất tốt! Cách Nỗ Tu là thần của dã man nhân cùng thú nhân, mà toàn bộ đế quốc Thú Nhân chuyển biến, chính là không hợp với căn bản của thú nhân thần hệ, trong này dính đến một vấn đề khá nghiêm túc …Có bao nhiêu thần linh đồng ý bắt đầu chuyển biến bản chất của chính mình, từ dã man chuyển hướng tới trật tự cùng văn minh!”
“Việc này rất khó đúng chứ?” Luân Tư gãi gãi đầu, hắn chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy hơi khó mà tin nổi.
“Là phi thường gian nan! có lúc, trận doanh cùng bản tính thay đổi, ngay cả thần linh tự thân đều không thể lựa chọn…”
Bóng người thở dài: “Mà cho dù Cách Nỗ Tu đồng ý loại cải cách này, tồn tại thú thần phản đối dã man e sợ cũng không ít… Loại sức mạnh phản chế mơ hồ này, đối với toàn bộ đế quốc Thú Nhân là thương tổn trí mạng…”
Đội buôn Neo một đường thuận lợi bán đi phần lớn hàng hóa, dùng một phần thiết liệu, lương thực, vũ khí tinh chế, còn cả vật phẩm phép thuật để đổi lấy lượng lớn kim loại hiếm, tiền, thậm chí là rất nhiều đặc sản bắc địa, mà cái giá phải trả lại nhỏ đến mức gần như khó mà tin nổi.
Đối với thú nhân, có thể sử dụng những tảng đá vô dụng kia để đổi lấy vũ khí cùng lương thực vải vóc là những vật hữu dụng thì cũng là chiếm lợi lớn.
Trong hoàn cảnh hữu hảo bày, đội buôn Neo rốt cục đi tới điểm cuối của chuyến này- Ám chi sâm lâm.
Nơi này là trụ sở của hắc huyết bộ lạc thú hóa nhân, đồng thời cũng là nơi Lôi Lâm phấn đấu mấy lần, trước đây chính là bởi thương hội Neo nén giao dịch buôn bán cùng thú hóa nhân mới bị thánh võ sĩ đả kích.
Nhưng sau khi được giáo hội cự xà chống lưng, bọn họ vẫn tiến hành lần giao dịch này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận