Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1710: Người quen (2)

Kiệt Phất Lý Tư xua tay, ý cười trên mặt càng ngày càng ôn hòa: “Trên thực tế, hạn chế đối với chúng ta cũng không có nhiều, chính là không thể khai chiến ở khu đông đúc nhân khẩu, không được cấu kết cùng ma quỷ ác ma, còn có không thể ngầm truyền bá tín ngưỡng. . . Còn có, làm pháp sư truyền kỳ, không thể dễ dàng triển khai phép thuật truyền kỳ, hoặc là tiến hành phá hoại một khu vực lớn làm môi trường ô nhiễm để thí nghiệm. . .”
Hắn bắt đầu nói ra từng mục cần chú ý với Lôi Lâm, mà Lôi Lâm chỉ chăm chú nghe.
Nói một cách tổng thể thì nọi dung ràng buộc vẫn không tính là quá nghiêm, khiến hắn hơi kinh ngạc là pháp lực khế ước gì đó lại không cần ký kết.
“Cũng đúng. . . Những thứ này đều là hạn chế, không phải đám truyền kỳ kia đồng ý thật sự, trừ phi là kẻ cuồng bị tra tấn, đồng thời. . . Những pháp sư truyền kỳ đó nghiên cứu nội dung áo thuật, vốn là bí mật lén lút công khai. . .”
Trong lòng Lôi Lâm cũng như bừng tỉnh.
“Khụ khụ. . .” Thấy việc này, trên mặt Kiệt Phất Lý Tư có vẻ ngài rõ ràng là người tốt rồi, đàng hoàng trịnh trọng nói: “Được rồi! Như vậy hoan nghênh Lôi Lâm các hạ gia nhập truyền kỳ cộng ước trên đại lục chúng ta, đồng thời. . . Hàng năm chúng ta đều sẽ tổ chức một số buổi tụ hội, hoan nghênh thành viên mới gia nhập, địa điểm là. . .”
“Nếu như thời gian cho phép, ta sẽ đi. . .”
Bởi vì hắn còn có dự định đi thu lấy thành giữa trời, bởi vậy Lôi Lâm cũng không hứa chắc, nhưng ngay cả như vậy, Kiệt Phất Lý Tư đã đạt được đồ mình muốn vẫn phi thường hài lòng rời đi, đồng thời còn đại biểu giáo hội tài phú nữ thần tặng không ít đồ.
Sau khi Kiệt Phất Lý Tư rời đi, Lôi Lâm lại gặp đặc sứ đến từ Đan Bố Lôi Tư vương quốc, vị này chính là thủ tịch pháp sư cung đình.
Nhưng đẳng cấp pháp sư cấp cao của đối phương ở trong mắt Lôi Lâm hoàn toàn không đáng chú ý, may mắn là đối phương cũng hiểu rất rõ điểm ấy, không làm bộ làm tịch làm gì, ngược lại vẫn phi thường lễ phép.
Còn ý đồ đến của vị cung đình pháp sư kia Lôi Lâm cũng hiểu rõ, đầu tiên chính là sắc phong tước vị.
Phụ thân hắn, Quỳnh Nạp Tư nam tước hiện tại đã đã biến thành hầu tước, vị quốc vương bệ hạ kia vung tay lên, quyết định để những hoang đảo gần Pháp Áo Lan đảo vào phạm vi đất phong, tuy rằng những hòn đảo này trên thực tế đều bị Pháp Áo Lan đảo ảnh hưởng, cũng không khác gì lãnh địa, đối phương chỉ dùng danh nghĩa xác nhận một lần mà thôi, nhưng Lôi Lâm vẫn rất mừng rỡ.
Cho dù những hòn đảo này gộp lại vẫn có diện tích rất nhỏ hẹp, nhưng cả hải vực gộp lại lại vượt xa phạm vi hầu tước lĩnh, thậm chí còn cớ diện tích tương đương với nửa vương quốc.
Trên thực tế, đối phương gần như cũng đã quản lý cả nửa ngoại hải,
Đối với một vị truyền kỳ thì đây chính là chuyện đương nhiên!
Mà tước vị vinh dự của Lôi Lâm cũng tăng lên, hiện tại đã là công tước vinh dự, còn có danh hiệu thủ tịch pháp sư vương quốc.
Tuy rằng rất chán ghét những này, nhưng đối với ý tốt của đối phương thì Lôi Lâm vẫn nhất định phải nhận.
Dùng vẻ mặt ôn hòa nhận lấy phong thưởng, đồng thời cùng vị pháp sư cung đình kia hàn huyên hai câu, trên thực tế là chỉ điểm đối phương mấy lần mới khiến vị pháp sư cung đình kia hài lòng rời đi, khi đi còn có cảm giác lưu luyến không rời—— Có thể được pháp sư truyền kỳ truyền thụ, không phải là ai cũng có cơ hội!
“Tháp linh. . . Lại gọi sứ giả của giáo hội thần chính nghĩa tới. . .”
Từ sau khi lên cấp truyền kỳ, Lôi Lâm ngoại trừ củng cố cùng tu luyện ra, phần lớn thời gian đều dùng để tiếp kiến sứ giả các thế lực, khiến hắn bắt đầu hơi mất kiên nhẫn, nhưng cân nhắc vì phát triển sau này nên vẫn cần tiếp tục tiến hành công tác.
Nhìn hình chiếu tháp linh tiêu tan, Lôi Lâm lại sờ sờ cằm: “Ừm. . .Còn có, chuyện thăng cấp tháp pháp sư cũng cần sắp xếp vào kế hoạch, chuyện cần làm đúng là nhiều. . .”
. . .
Đối với giáo hội thần chính nghĩa, Lôi Lâm luôn luôn không có ấn tượng gì tốt, từ thứ tự gặp mắt lần này là có thể thấy được.
Nhưng sau khi nhìn thấy vị sứ giả kia, Lôi Lâm vẫn hơi kinh ngạc một chút.
“Đã lâu không gặp rồi! Lôi Lâm pháp sư!”
Thiếu nữ kỵ sĩ cẩn thận tỉ mỉ hành lễ: “Ta cẩn đại biểu giáo hội thần chính nghĩa, gửi lời chúc phúc chân thành đối với việc Lôi Lâm các hạ đã lên cấp truyền kỳ, đồng thời hy vọng sau này có thể dắt tay cộng tiến trên con đường giữ gìn chính nghĩa ở đại lục hạ!”
“. . . Lời chúc phúc của các hạ, ta xin nhận lấy!”
Lôi Lâm nhìn thiếu nữ kỵ sĩ chân dài trước mặt, trên mặt có nụ cười xa xăm: “Đúng là đã lâu không gặp, Lạp Phỉ Ni Nhã. . .”
“Nói đi nói lại, ta vẫn chưa hỏi những chuyện trải qua sau khi rời đi, lại là gia nhập giáo hội thần chính nghĩa từ lúc nào?”
Lôi Lâm mời Lạp Phỉ Ni Nhã ngồi xuống, trên mặt có nụ cười nhiệt tình của chủ nhân hiếu khách, mệnh lệnh con rối đưa một bàn hoa quả nhiệt đới lên.
“Đến đây nào! Nếm thử đặc sản phía nam của chúng ta, ở phương bắc rất hiếm thấy. . .”
“Cảm tạ. . .”
Vẻ mặt đầy Lạp Phỉ Ni Nhã phức tạp, tay phải cầm lấy một quả long nhãn màu tím.
Tuy rằng cô ta cũng từng suy nghĩ rất nhiều hình ảnh khi gặp lại, nhưng chưa từng dự liệu tới cảnh tượng này, không biết tại sao, nhìn thấy Lôi Lâm như không có chuyện gì xảy ra nữa, khiến đáy lòng cô ta như có một đám lửa bay lên.
Chỉ là nghĩ đến giáo hội cùng nhiệm vụ của mình, Lạp Phỉ Ni Nhã vẫn cố ép tâm tình trong lòng xuống, trên mặt có nụ cười miễn cưỡng.
“Đúng chứ! Xem ra sau khi gia nhập giáo hội vẫn thành thục hơn một chút rồi, nhưng đáng tiếc không có tác dụng lớn. . .”
Lôi Lâm cảm thụ trạng thái lúc này của đối phương, trong lòng âm thầm cười lạnh.
“Đáng tiếc. . . Vẫn còn quá non nớt. . .”
“Đúng rồi! Ta còn không biết những chuyện sau này của cô?” Lúc này Lôi Lâm bưng lên một chén trà nóng, giống như một đứa trẻ muốn nghe chuyện xưa.
“Sau khi tách ra, ta trở lại thành Ngân Nguyệt, đồng thời nhìn thấy vị nữ vương điện hạ kia, đồng thời gia nhập cuộc chiến thủ thành cuối cùng. . .”
Lạp Phỉ Ni Nhã cười khổ, hai mắt mê ly, dường như tiến vào một loại hồi ức nào đó: “. . . Chuyện đã xảy ra chính là như vậy, vị thánh võ sĩ kia cứu ta, sau khi chữa khỏi vết thương ta lậ tức gia nhập giáo hội thần chính nghĩa, đồng thời vẫn luôn phấn đấu vì sự nghiệp che chở dân chạy nạn ở bắc địa. . .”
“Đúng là. . .”
Lôi Lâm gật đầu, hắn cảm ứng được lúc này dấu hiệu ma quỷ đánh dấu trên người đối phương đã hình thành cân bằng hoàn mỹ cùng sức mạnh thần chính nghĩa.
“Linh hồn đi trên trên đường cân bằng nguy hiểm sao? Càng thú vị hơn. . .”
Trong lòng âm thầm nghĩ, ở mắt ngoài Lôi Lâm lại không hề có biểu hiện gì khác: “Đối với chúc mừng cùng chúc phúc của giáo hội thần chính nghĩa, ta đã biết rồi, còn có chuyện khác sao?”
Nhìn Lôi Lâm bưng chén trà,vẻ mặt cực kỳ thản nhiên, trong lòng Lạp Phỉ Ni Nhã thở dài một thoáng, nhưng nghĩ đến sứ mệnh của chính mình thì trầm giọng nói ra: “Mặt khác, ta đến đây thỉnh cầu các hạ trợ giúp!”
“Trợ giúp? Trợ giúp gì?” Hơi nước bốc lên, chặn lại vẻ trêu tức ở Lôi Lâm.
“Có quan hệ tới cục diện hiện nay ở bắc địa, chúng ta đã liên lạc được cùng với Ngân Nguyệt nữ vương. Đồng thời đang tích cực thử trợ giúp đối phương phục quốc , nhưng đáng tiếc hiện nay thực lực cùng nhân thủ đều không đủ, đặc biệt thiếu hụt cường giả cấp bậc truyền kỳ, tuy rằng giáo hội đã cố gắng trợ giúp, nhưng những địa khu khác cũng có khó khăn. . .”
Trong mắt Lạp Phỉ Ni Nhã thậm chí đã lấp lánh ánh nước: “Vì những bình dân vô tội ở bắc địa đó đang phải chịu khổ, ta hi vọng ngài có thể giúp chúng ta, ngài đã từng được thành Ngân Nguyệt trợ giúp. . .”
“Thực sự là. . . Quá ấu trĩ. . .”
Lôi Lâm âm thầm lắc lắc đầu: “Không trả giá cái gì mà muốn mời một vị truyền kỳ trợ giúp sao?”
Dù hắn từng học được rất nhiều tri thức ở thành Ngân Nguyệt, nhưng cũng là hắn dùng chiến công cùng các vật khác để đổi lấy, hắn không cảm thấy mình thiếu nợ đối phương cái gì.
Đồng thời, một khi gia nhập kế hoạch này, chính là trực tiếp đối đầu cùng thú nhân đế quốc, cho dù thần linh hệ thú nhân có ma võng nữ thần cùng thần chính nghĩa chống đỡ, nhưng chỉ nói tới vị thú nhân đế hoàng Tát Lạp Đinh kia đã rất phiền phức rồi.
“Gần đây ta có một chuyện rất quan trọng, tạm thời phải đến phía tây đại lục một chuyến. . .”
Lôi Lâm chậm rãi nói, khiến ánh sáng tropng mắt Lạp Phỉ Ni Nhã dần ảm đạm đi.
“Nhưng. . .” Ngay khi Lạp Phỉ Ni Nhã hầu như sắp tuyệt vọng thì Lôi Lâm lại đột nhiên đổi lời: “Nếu như các ngươi có thể đợi một thời gian ngắn thì ta cũng có thể đi bắc địa một chuyến!”
“Không sao! Đương nhiên không liên quan! Hiện tại chúng ta cũng chỉ đang ở giai đoạn chuẩn bị, khoảng cách đến khi bắt đầu kế hoạch còn cần mấy năm, hoàn toàn chờ được!”
Lạp Phỉ Ni Nhã đứng lên, trong mắt có vẻ kích động: “Dù nói thế nào, lần này vẫn cần cảm tạ ngài, những bình dân đang bị thú nhân chà đạp ở bắc địa kia cũng sẽ không quên cống hiến của ngài. . .”
“Ừ!”
Lôi Lâm thật sự có chút không biết nói gì đành trả lời một câu ngắn gọn, trong lòng còn đang thầm trợn mắt: “Nếu không là ta đúng lúc muốn đi bắc địa một chuyến, có mấy thứ cần lấy được, cô cho rằng ta sẽ đồng ý sao?”
Nhìn Lạp Phỉ Ni Nhã rời đi. Lôi Lâm sờ sờ cằm, rơi vào suy tư.
“Không ngờ. . . Giáo hội thần chính nghĩa lại đã liên lạc cùng vị nữ vương bắc địa: Ngải Lạp Tư Trác kia. Đồng thời còn tích cực nỗ lực trợ giúp đối phương phục quốc, xem ra vị điện hạ đại diện cho ánh sáng chính nghĩa kia cũng có suy tính đối với bắc địa. . .”
“Đồng thời, Ngải Lạp Tư Trác cũng sẽ đồng ý, không phải ma võng nữ thần sau lưng cùng thần chính nghĩa đạt thành thỏa hiệp gì thì chính là bị dân chạy nạn ở bắc địa đánh động. . . Với tính cách của vị nữ vương kia, thì khả năng phía sau có tỷ lệ càng cao hơn . . .”
Lôi Lâm căn cứ vào tình báo thu được từ chỗ Đề Pháp, những cư dân nhân loại bản địa ở bắc địa, tình huống bây giờ thật sự không tốt đẹp gì.
Có thể một đường xuôi nam, tiến vào quốc gia nhân loại thu được che chở dù sao cũng chỉ có rất ít người may mắn, những người khác không phải đã chết trong lúc lưu vong thì chính là trực tiếp bị thú nhân bắt lấy, đã biến thành nô lệ!
Dù sao, những thú nhân đầu óc đơn giản kia cũng sẽ không biết trồng trọt gì, nhất định phải có nhân loại phụ trợ.
Nhưng vốn là chủ nhân nay lại biến thành nô lệ, cảm giác này thật sự chẳng tốt đẹp gì, đồng thời đãi ngộ khẳng định cũng sẽ không tốt đẹp cỡ nào.
Cho dù vua thú nhân Tát Lạp Đinh là một vị hoàng giả cơ trí, nhưng dù sao nó cũng là thú nhân! Nhất định cần phải đứng ở góc độ thú nhân để cân nhắc.
Thậm chí, dù thú nhân đế quốc hạ lệnh thì những chuyện ngược đãi nô lệ thậm chí giết chóc để tìm niềm vui sự tình vẫn không thiếu được, toàn bộ nhân loại ở bắc địa quả thực là đang sống trong địa ngục.
Sau khi nhìn thấy tình huống như thế, cho dù vị Ngải Lạp Tư Trác kia trước đó quyết ý muôn ẩn cư, e sợ hiện tại tâm tư cũng sẽ thay đổi, dù sao tính cách của vị này chính là như vậy, nhẹ dạ đồng thời không chịu nổi người yếu cầu xin, nói thật, nếu không phải có ma võng nữ thần ở sau lưng làm chỗ dựa, thực lực bản thân của cô ta lại đủ mạnh thì với tính cách này đã sớm làm cô ta chết không biết bao nhiêu lần rồi.
“Lần này bắc địa biến hóa như thế, có bao nhiêu thần linh đang đánh cờ so tài đây? Ma võng nữ thần khẳng định không cam lòng muốn quay đầu trở lại, thần chính nghĩa tuy rằng thái độ rõ ràng, nhưng mục đich chân thực còn cần suy nghĩ thêm, các thần linh khác sẽ có thái độ gì về lần hành động này đây?”
Llông mày Lôi Lâm nhăn lại.
Trước đây hắn chỉ là một con tôm nhỏ, dù dằn vặt thế nào đều sẽ không gây nên các thần chú ý cùng coi trọng, nhưng hiện tại đã khác rồi!
Cường giả cấp bậc truyền kỳ đã có thể nhúng tay vào cuộc chiến giữa hóa thân của các thần, hiện tại lập trường của hắn rất quan trọng, bằng không sẽ lập tức phải gánh chịu căm thù không rõ.
Hiện tại mỗi một bước đi của Lôi Lâm đều phải suy nghĩ tỉ mỉ rõ ràng.
“Mặc kệ như thế nào. . . Một khi trợ giúp Ngải Lạp Tư Trác phục quốc, thì nhất định sẽ bị các thần hệ thú nhân căm thù. . . Thái độ các thần ở hệ nhân loại cũng rất đáng nghi. . .”
Lôi Lâm xoa xoa lông mày, đột nhiên thở dài: “Nhưng. . . bắc địa có thứ mà ta nhất định phải thu được, cho dù mạo hiểm cũng phải đến thử một lần!”
“Mà nếu muốn toàn thân trở ra, thực lực bản thân vẫn là mấu chốt!”
Mục tiêu của Lôi Lâm vẫn sẽ không hề thay đổi, nhưng trong tương lai sắp sửa phải đối mặt với tình huống gì, nỗ lực tăng cường nưng lực bản thân sẽ luôn không sai.
” Sau khi tới truyền kỳ, muốn cấp bậc tăng lên càng thêm gian nan, cho dù ta có ưu thế là thể chất hấp năng mộng yểm, trong thời gian một hai năm ngăn ngắn cũng không tăng lên được bao nhiêu. . .”
Những truyền kỳ đại lục kia muốn gia tăng cấp bậc thường thường cần thời gian trăm năm làm đơn vị, tốc độ của Lôi Lâm đã cực kỳ nhanh rồi.
Nhưng kỳ so với hóa thân các thần cùng các truyền kỳ lâu năm khác thì thực lực bây giờ của hắn cùng thế lực đều có vẻ hơi yếu kém.
“Mà muốn trong thời gian ngắn nhất có thể tăng cường thực lực bản thân, cấp bậc tăng lên quá chậm, cũng chỉ có thể dựa vào ngoại vật. . .”
Quy tắc ở thế giới các thần phi thường nghiêm khắc, mà cường giả truyền kỳ nắm giữ đông đảo truyền kỳ vật phẩm cấp cao thậm chí thần khí thì thực lực hiển nhiên sẽ vượt quá truyền kỳ phổ thông không còn gì cả, Lôi Lâm cũng hướng tới phương diện này.
Mà còn có thần khí nào có thể khiến thực lực tăng cường vượt qua phù không thành đây?
Ở thời đại Nại Sắt áo thuật, phù không thành là tiêu chí của truyền kỳ ảo thuật sư! Hai thứ kết hợp với nhau tạo ra uy lực thậm chí có thể so với chân thần có thần lực yếu!
Mỗi một toà phù không thành kiến tạo, ngoại trừ có thành tựu văn minh cao nhất thời Nại Sắt —— Mật sắt năng hạch ra thì còn cần hòa vào một cái bán vị diện.
Bởi vậy, sau khi phù không thành được luyện chế thành công thì cũng có một phần thuộc tính cùng công năng của thần quốc, quả thực là một toà cứ điểm thứ nguyên không thể công hãm!
“Nếu như có thể chiếm được tòa phù không thành kia, hiện tại ta cơ bản cũng có thể nghênh ngang mà đi ở chủ thế giới vật chất, cho dù gặp phải hóa thân thần linh cũng không sợ!”
Lôi Lâm đã là ảo thuật sư cấp độ truyền kỳ, nếu như lại có thể nắm giữ toà phù không thành kia thì uy lực thậm chí càng vượt xa truyền kỳ ảo thuật sư phổ thông ở thời đại Nại Sắt áo thuật!
Dù sao, bàn về tầm mắt còn có chiều sâu cùng chiều rộng nghiên cứu lĩnh vực, Lôi Lâm đã đạt đến giới hạn bán cấp bảy hiển nhiên vượt xa những ảo thuật sư cổ đại kia!
“Trước tiên đuổi những sứ giả này còn có sự vụ ngoại hải phải xử lý xong, sau đó đi tới tây mạc đi!”
Ánh mắt Lôi Lâm thăm thẳm, hạ quyết tâm.
Trong một quãng thời gian sau đó, Lôi Lâm lại tiếp kiến mấy lần các sứ giả có địa vị, đều là đến từ các thế lực to lớn khắp nơi ở đại lục, bọn họ đều biểu đạt chúc phúc đối với chuyện Lôi Lâm lên cấp đồng thời đưa lên lễ vật, nhưng cũng không có giao hảo sâu gì, dù sao bọn họ còn không hiểu rõ đối với Lôi Lâm hiện tại.
Lôi Lâm cũng vui vì việc này, dưới tình huống không có xung đột lợi ích, hắn cùng đại đa số sứ giả đều có thể chung đụng phi thường hòa hợp , khiến cho đối phương như gió xuân ấm áp.
Sau đó, Lôi Lâm lại tổ chức một lần long trọng điển lễ, chính thức tiếp nhận rồi các thế lực nhỏ khác chúc phúc, đồng thời tuyên đọc chiếu thư của vị Đan Bố Lôi Tư quốc vương bệ hạ kia.
Từ đây, Pháp Áo Lan gia tộc đã có tước vị hầu tước thế tập, ở ngoại hải của toàn bộ Đan Bố Lôi Tư có thể tính là một tay che trời.
Mà có vị pháp sư truyền kỳ là Lôi Lâm tọa trấn, sự huy hoàng cùng vinh quang của cả gia tộc chắc chắn có thể tiếp tục kéo dài, dù sao, sinh mệnh các pháp sư luôn dài đằng đẵng.
Một vị truyền kỳ tọa trấn, cũng là chỗ dựa để có thể duy trì tự do và địa vị ở toàn bộ ngoại hải, trên thực tế, sau khi những thế lực nhỏ khác ở phụ cận dồn dập nương nhờ vào, hiện tại toàn bộ ngoại hải đã đã biến thành vương quốc thoát ly Đan Bố Lôi Tư, mà sự huy hoàng của Pháp Áo Lan gia tộc cũng vừa mới bắt đầu. .
Các sinh vật nguyên tố, sinh vật huyết nhục, thiên sứ quang minh, ác ma ma quỷ, diễn dịch ra từng hình ảnh hùng hồn kích ngang, bi hoan ly hợp, chủng tộc huyết đấu đầy hoa lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận