Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1806: Thần tài sứ giả (1)

Tín ngưỡng cùng thần chức là một mặt, các phương diện khác như thần quốc cũng không thể thiếu.
Mà nếu như lại trùng hợp có một khối bán vị diện thì khẳng định sẽ tiết kiệm được không ít công sức trong việc xây dựng thần quốc.
Đối với chân thần, thần quốc chính là sào huyệt, cũng là vị trí của chân thân, có bố trí tỉ mỉ cẩn thận như thế nào đều không quá đáng.
Lôi Lâm đã sớm có cân nhắc về thần quốc của mình, nhưng đột nhiên có thêm một bán vị diện, lại càng hữu dụng đối với việc chứa đựng linh hồn tín đồ của hắn.
“Sau khi cải tạo một chút là có thể có tác dụng lớn, ừ, trước đó vẫn nên phong ấn lại linh hồn tín đồ của A Khắc Ban ở nơi này!”
Lôi Lâm rất nhanh đã quyết định ra tác dụng của bán vị diện này.
Mà thần linh trời sinh đã có năng lực thay đổi hiện thực, hầu như chỉ cần hắn thoáng động suy nghĩ, toàn bộ bán vị diện đã bắt đầu gào thét.
Thần lực màu vàng óng dập dờn, đè ép dấu ấn của A Khắc Ban, cũng kinh động một số linh hồn mạnh mẽ.
“Là ai xâm phạm quốc gia của thần chủ?”
Ngọn lửa màu vàng bốc lên, hơn mười linh thể thổ dân bay lên trên không, trợn mắt nhìn Lôi Lâm: “Ngụy thần! Nơi này không phải chỗ ngươi nên đến!”
“Ồ! Anh linh sao?”
Lôi Lâm biết những linh thể thổ dân này hẳ chính là nhân vật anh hùng của đế quốc Tát Táp Đặc Tạp Tư, nói không chừng còn có linh hồn vài vị hoàng đế ở bên trong.
“A Khắc Ban đã ngã xuống! Linh hồn những kẻ bị thời đại vứt bỏ các ngươi này cũng có thể tiến vào bãi rác lịch sử. . .”
Đối với Lôi Lâm, những anh linh này chính là cuồng tín đồ của A Khắc Ban, thuộc về loại không có một chút tác dụng nào.
Theo tiếng ngâm xướng của hắn, vẻ mặt những anh linh đang rít gào này đột nhiên hơi ngưng lại, sau đó linh lực xây dựng thân thể bắt đầu sụp đổ, không ngừng tiêu tan.
“Là ai để các ngươi lớn mật như thế, dám cãi lời một vị thần linh?”
Theo lời chất vấn nghiêm khắc của Lôi Lâm, uy nghiêm mạnh mẽ bộc phát ra, cuối cùng mấy anh linh còn đang liều chết cũng biến thành tro bụi.
Có thể giúp bọn hắn tồn tại vốn là thần lực của A Khắc Ban, sau khi A Khắc Ban ngã xuống thì thần lực cũng không bằng lúc trước, làm sao có khả năng gây ra sóng gió gì trước mắt Lôi Lâm?
Sau khi giải quyết hết những những chống lại cuối cùng này, linh hồn tín đồ còn lại đều ngơ ngơ ngác ngác hoặc trực tiếp rơi vào trạng thái ngủ say, căn bản không có sức mạnh phản kháng.
Toàn bộ bán vị diện giống như lại nổi lên một cơn lốc, ở trung tâm bão táp xuất hiện một hố đen lớn, tất cả linh hồn đều bị hút vào trong đó.
Đến cuối cùng, phần đuôi của cơn lốc lại bay vào tay Lôi Lâm, linh thể sôi trào mãnh liệt chồng chất cùng nhau, hình thành một quả cầu thủy tinh màu vàng, còn có thể nhìn thấy lít nha lít nhít linh thể như nòng nọc ở bên trong còn đang không ngừng tới lui tuần tra.
“Nơi này vốn bị A Khắc Ban cải tạo qua. Rất thích hợp để linh hồn tín đồ sinh tồn, nhưng vẫn có một số không đủ. . .”
Lôi Lâm nhìn bán vị diện hiện tại cơ bản đã hoang vu, khẽ cau mày.
“Thần lực —— Thay đổi hiện thực!”
“Ta nói. . . Nơi này phải có ánh sáng!” Giống như mở miệng thành thuật, một điểm tia sáng chói mắt lập tức sinh ra trong hỗn độn, lại không ngừng mở rộng, trong nháy mắt đã xua tan âm u.
“Ta nói. . . Phải có nước!” Mặt đất khô cạn trước đó trong nháy mắt hợp lại, từng dòng suối không ngừng hiện lên, lại tụ thành sông lớn hồ hải.
“Sau nguồn nước hẳn là thực vật!”
Từng tia mầm xanh nhạt nhú ra, ngoan cườn từ tầng đất hoang vu xông ra. màu xanh biếc tràn ngập sinh mệnh không ngừng lan rộng, rất nhanh đã trải rộng toàn bộ bán vị diện, hình thành từng khu thảo nguyên cùng rừng rậm.
“Cơ bản như vậy đã!”
Thay đổi bán vị diện này cần tiêu hao thần lực khổng lồ, khiến Lôi Lâm hơi vất vả, sau đó hắn phất tay áo, mấy ngàn linh hồn màu nhũ bạch trực tiếp rơi vào vị diện, hình thành từng linh thể có vẻ mờ mịt.
“Các ngươi tạm thời ở lại đây!”
Trong số những linh thể này có thổ dân, cũng có hải tặc, thậm chí còn có mấy con tương tự ma quỷ, sau khi nghe được giọng nói của Lôi Lâm thì đều cung kínhquỳ sát xuống cầu khẩn : “Tuân mệnh! Chủ thần! Ngài là đại xà thôn phệ tất cả thế giới, là chúa tể nắm giữ tử vong, tiếp dẫn linh hồn chúng ta. . .”
“Thần linh cùng tín đồ ký kết khế ước, đối phương trả giá tín ngưỡng, mà ta cũng cần bảo đảm bảo vệ linh hồn của bọn hắn sau khi bọn hắn chết đi. . .”
Đây vốn là trách nhiệm của thần linh. Mà khi sau khi làm xong những việc này, Lôi Lâm đột nhiên cảm giác được liên hệ giữa mình cùng với các tín đồ lại kiên định hơn một phần, không khỏi lộ ra vẻ trầm ngâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận