Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1649: Tế đàn (1)

Tiếng gào khóc, tiếng thét chói tai không dứt bên tai, đồng thời còn cả tiếng rít gào cùng cười lớn của đám hải tặc.
Từng bộ thi thể dã man nhân ngã trên mặt đất, dòng máu chảy xuống hình thành dòng suối nhỏ.
Sau khi Lôi Lâm quyết định đánh giết nơi này, bộ lạc dã man nhân đã hoàn toàn trở thành bi kịch.
Bởi Âu Cát Đức mang đi phần lớn thanh niên trai tráng, cũng chỉ có một đám người già trẻ em lưu lại, có thể nói, ở trước mặt hải tặc hung tàn, chút sức lực chống lại này căn bản không có tác dụng gì.
“Nhưng. . . Trong bộ lạc dã man nhân này còn có một điểm bí mật!”
Lôi Lâm sờ sờ cằm, trên mặt mang theo ý cười tà mị, đi tới trung tâm bộ lạc.
Nơi này là vị trí tế tự của bộ lạc, nhưng không cung phụng bất kỳ một vị thần linh đã biết nào, tượng đá màu đen khắc thành tế đàn kiên cố, bên trên còn có cờ xí bằng da thú cỡ lớn cùng phù hiệu màu máu quỷ dị.
Ở phía trước tế đàn, mấy dã man nhân rõ ràng đã già đến mức không ra hình thù gì còn đang cố sức chống lại.
“Dị tộc! Không cho phép tới đây!”
Mấy con dã man nhân có thân thể khô héo như cỏ lau kêu lên, bên cạnh còn có mấy dã man nhân thiếu niên, trong tay cầm đầu mâu cùng vũ khí, run rẩy chỉ vào Lôi Lâm là đám người xâm lấn, trong mắt còn có vẻ sợ hãi.
“Tế ti dã man nhân, huyết mạch giả?”
Lôi Lâm nhìn mấy dã man nhân giống như có thể chết già bất cứ lúc nào kia, cảm thụ sức mạnh huyết mạch trên người bọn hắn, không khỏi gật gật đầu.
“Cút ngay!”
Sức mạnh ảo thuật đột nhiên bộc phát ra, hình thành bàn tay khổng lồ bằng nguyên tố khủng bố, trực tiếp xé mấy huyết mạch giả dã man nhân còn muốn gắng chống đối thành mảnh vỡ.
Loại sức mạnh cường đại này, nhất thời làm mấy dã man nhân cuối cùng không biết làm sao.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy quả cầu lửa ảo thuật bắn ra, thiêu đốt đám dã man nhân còn lại thành tro tàn.
Lôi Lâm không ngại ngùng vượt qua thi thể những người này, đi tới trên tế đàn.
“Tinh hồn? Linh thể? Chỉ là không có ý thức. . .” Hai tay ấn lên tinh thể thô ráp, Lôi Lâm hơi nhắm hai mắt lại.
“Đám dã man nhân này lại muốn dựa vào bộ tộc ngưng tụ ra thần tính sao?”
Lôi Lâm có kinh nghiệm phong phú liếc mắt đã nhìn ra đám dã man nhân này có dự định gì.
Lực lượng tín ngưỡng chính là lực lượng siêu phàm, thông qua cúng bái cùng hiến tế quanh năm suốt tháng, nơi này đã có vài tia sức mạnh phi thường nguyên thủy.
Toàn bộ tế đàn nồng nặc tín ngưỡng, hơn nữa linh hồn cường giả các đời chết đi, dung hợp lại cùng nhau, đã hình thành cơ sở mạnh mẽ.
Chỉ cần trải qua một thời gian nữa, cũng chưa chắc đã không thể ngưng tụ ra một tia thần tính.
Rất nhiều thần linh bộ lạc viễn cổ, lúc bắt đầu chính là làm như thế.
Mà sau khi có thần tính, nếu như vừa vặn có một vị cường giả dã man nhân tiếp cận truyền kỳ, là có thể dựa vào tia thần tính này trực tiếp lên cấp truyền kỳ lĩnh vực.
Thậm chí, khi lên cấp, thông qua kết hợp cùng tín ngưỡng sẽ trực tiếp nhóm lửa thần hỏa, thành bán thần!
Bởi bản thân có dự định phong thần, bởi vậy Lôi Lâm hiểu rõ ý nghĩ của đối phương.
“Còn nhân tuyển chuẩn bị phong thần, hẳn chính là Âu Cát Đức nhỉ? Đúng là bàn cờ rất lớn? Dã tâm không nhỏ. . .”
Lôi Lâm sờ sờ cằm của chính mình, xưa nay người thông minh trên thế giới vốn không ít, bởi ở ngoại hải lúc này còn không có quá nhiều thần linh quan tâm, độ khó khi phong thần ở ngoại hải thấp hơn so với đại lục, bởi vậy Âu Cát Đức cũng coi trọng nơi này, đúng là có ý tưởng giống Lôi Lâm.
“Thần của chủng tộc dã man nhân sao? Với trình độ thực lực ở ngoại hải hiện tại, một khi có bán thần xuất hiện, đúng là rất khả năng trực tiếp thống nhất, đồng thời hình thành thiên đường của dã man nhân. . .”
Trong đôi mắt Lôi Lâm lấp loé ánh sáng: “Rất có ý tưởng! Đáng tiếc gặp phải ta!”
Hiện tại Lôi Lâm sớm đã coi Đan Bố Lôi Tư ngoại hải là cơ sở của chính mình, nếu dã man nhân có ý nghĩ này vậy thì cũng chỉ đành để chúng nó hoàn toàn tuyệt vọng.
“Lực lượng tín ngưỡng khổng lồ, bản nguyên linh hồn, dường như còn có anh linh dã man nhân bảo vệ!”
Lôi Lâm nhìn tượng đá hắc diệu trên mặt đất, cùng với phù văn da thú, trên mặt có vẻ mặt hờ hững: “Xem ra, mỗi một dã man nhân chết đi, cuối cùng dường như đều quy về nơi này. . .”
Đây là hi vọng của cả một chủng tộc! Ở thế giới các thần, chủng tộc không có thần linh che chở, sẽ không có tương lai!
Mà hi vọng, nhiệt huyết, cùng hi sinh của một chủng tộc đều xúc động lòng người.
Lôi Lâm nhắm mắt lại, chung quanh dường như đã bị đông đảo anh linh dã man nhân vây quanh, ác ý mạnh mẽ giáng xuống: “Cút ra ngoài! Cút ra ngoài! ! !”
Đây cũng không phải ảo giác, mà là toàn bộ sức mạnh tế đàn đang bài xích hắn.
“Chà chà. . . Một chủng tộc chống lại, trên dưới một lòng, lại trải qua huyết tế trước đó kích phát, có thể có lực lươngj mạnh bao nhiêu đây?” Trong đôi mắt Lôi Lâm có vẻ cuồng nhiệt.
“Loại sức mạnh này! Thật muốn đánh bại! Trực tiếp đánh nát hi vọng của một chủng tộc, khiến các ngươi hoàn toàn tuyệt vọng! ! !”
Sức mạnh u ám mà thâm thúy, trong nháy mắt từ trong con ngươi Lôi Lâm bắn ra.
“Nuốt chửng! ! !”
Nương theo ý chí của Lôi Lâm, tế đàn phát ra tiếng vang vì không chịu nổi gánh nặng, đại địa bắt đầu run rẩy, giống như động đất vậy, nứt ra mấy lỗ hổng đen kịt.
Cực nóng! Điên cuồng! Đồng thời tràn ngập năng lượng lực lượng linh hồn, giống như biển gầm từ tế đàn dâng lên.
“A. . .” Sắc mặt Lôi Lâm trong nháy mắt biến thành cực kỳ dữ tợn, trong mắt có rất nhiều tâm tình lóe qua.
Oán linh rít gào cùng phản kích phi thường điên cuồng, bên trong còn có anh linh dã man nhân giãy dụa cuối cùng khi sắp chết.
Đáng tiếc, đối với Lôi Lâm có kinh nghiệm đối phó linh thể thì những thứ này chỉ là vấn đề nhỏ.
“Tê tê. . .”
Bóng mờ Tháp Cách Lợi dực xà trực tiếp từ trên đầu Lôi Lâm nổi lên, sau đó nuốt chửng đông đảo linh thể cùng ý chí.
Những anh linh phản kháng kia đứng trước linh hồn bản nguyên của Lôi Lâm thì nhỏ yếu không khác nào giun dế bình thường.
Đông đảo linh thể cùng ý chí vỡ nát, lượng lớn lực lượng linh hồn hỗn tạp hiện ra, mang theo tâm tình cuồng bạo cùng rất nhiều mảnh vỡ ký ức.
“Linh thể vẫn là việc nhỏ, mấu chốt vẫn là đông đảo tâm tình cuồng nhiệt bám vào lực lượng linh hồn. . .”
Lôi Lâm thở dài.
Muốn hấp thu thần tính, ngưỡng cửa cơ bản chính là lĩnh vực truyền kỳ, việc này cũng không phải là không có đạo lý.
Chí ít, cường giả không tới cấp bậc truyền kỳ, cho dù là linh hồn xung kích vừa bắt đầu đã rất khó vượt qua rồi loại trừ.
“Thần ơi. . . Ta khẩn cầu ngài che chở dã man nhân bộ tộc!” “Muốn để dã man nhân thành chủng tộc mạnh nhất!” “Xin hãy che chở dã man nhân sinh tồn. . .” “Ta muốn ăn thịt, mỗi ngày ăn thịt. . .”
Vô số ý nghĩ hỗn độn hiện lên trong đầu Lôi Lâm, quả thực có thể ép một người bình thường phát điên.
Cho dù là cường giả truyền kỳ, mạo muội hấp thu loại năng lượng linh hồn hỗn độn này cũng rất có khả năng biến thành bệnh thần kinh có ký ức phân liệt.
Nhưg Lôi Lâm có chíp, đối với chuyện như vậy sớm đã có kinh nghiệm, bản nguyên linh hồn của hắn lại là tồn tại nửa cấp bảy nên vẫn chống đỡ được.
“Tê tê. . .”
“Ta là vô tận thế giới chi xà! Chủ nuốt chửng vạn vật!” Bóng mờ Tháp Cách Lợi dực xà nổi lên con ngươi Lôi Lâm, lực cắn nuốt mơ hồ hình thành vòng xoáy, nuốt chửng tất cả bản nguyên linh hồn hỗn độn.
Sau đó, sức mạnh trải qua chuyển hóa không ngừng tràn vào thức hải của Lôi Lâm.
Chíp cũng lập tức vang lên tiếng nhắc nhở: Keng! Chủ thể hấp thu lượng lớn năng lượng, phán đoán là tinh hoa linh hồn bản nguyên! Đã hấp thu!
Lượng lớn khí lưu lạnh lẽo dường như toàn bộ hội tụ đến đầu Lôi Lâm , khiến tinh thần của hắn nhanh chóng vận chuyển.
Keng! Chủ thể hấp thu năng lượng linh hồn! tinh thần +1!
Bộ lạc dã man nhân tích lũy vô số năm lại toàn bộ bị Lôi Lâm chiếm mất, cuối cùng giúp hắn lại đạt được một điểm giá trị tinh thần.
“Ta cảm giác tinh thần lực của mình gia tăng non nửa, sau khi đạt tới cấp mười lăm, số liệu thuộc tính mỗi khi tăng cường một điểm, đều là phạm vi khủng bố!”
Lôi Lâm nhìn hai tay của chính mình, lẩm bẩm nói.
Mà chíp nhắc nhở còn đang không ngừng tiếp tục: Keng! Chủ thể đột phá lực lượng tinh thần, trở thành ảo thuật sư cấp mười sáu!
Lúc này, số liệu của hắn cũng quét mới một lần:
Lôi Lâm Pháp Áo Lan tuổi tác: hai mươi hai; chủng tộc: nhân loại là ảo thuật sư cấp mười sáu có sức mạnh: 13, nhanh nhẹn: 11, thể chất: 12, tinh thần: 16, áo năng trị: 160; trạng thái: khỏe mạnh; nắm giữ thiên phú: cường tráng, học rộng tài cao, thân thể hoàn mỹ sơ cấp; nắm giữ sở trường: cảm ứng năng lượng ảo thuật, tăng cường ảo thuật )
Tiến độ phân tích ma võng: ma võng tâng 0- 100%! Ma võng tầng 1- 100%! Ma võng tầng 2-100%! Ma võng tầng 3- 100%! Ma võng tầng 4- 100%! Ma võng tầng 5- 67. 35%! Ma võng tầng 6- 41. 91%! Ma võng tầng 7- 22. 33%! )
Nắm giữ phép thuật vị: phép thuật vị cấp bảy (2), phép thuật vị cấp sáu (5), phép thuật vị cấp năm (7), phép thuật vị cấp bốn (? ? ? ), phép thuật vị cấp ba (? ? ? ), phép thuật vị cấp hai (? ? ? ), phép thuật vị cấp một (? ? ? ), phép thuật vị cấp 0 (? ? ? ) )
Ảo thuật sư lên cấp ngoại trừ lực lượng tinh thần cùng linh hồn lực tăng trưởng ra, còn nhất định phải có lý giải cùng cảm ứng đối với năng lượng ảo thuật.
Nhưng với trình độ phù thủy của bản thể Lôi Lâm, lý giải phương diện này đã sớm vượt qua lượng lớn ảo thuật sư truyền kỳ, bởi vậy hoàn toàn không có bất kỳ bình cảnh nào.
Chỉ cần lực lượng tinh thần có đột phá, là có thể kéo theo cấp độ ảo thuật sư lên cấp.
“Bộ lạc dã man nhân này cũng không ngưng tụ thần tính, chỉ là một phần tín ngưỡng lực lượng hỗn hợp lực lượng linh hồn, có thể làm ta lên một cấp sao? Hay là, sau này ta còn có thể chuyên môn đi tìm đồ vật phương diện này. . .”
Lực lượng tín ngưỡng, theo Lôi Lâm chính là lực lượng tâm tình, cũng là lực lượng linh hồn.
Hắn lên cấp bởi không có bình cảnh, chỉ cần năng lượng khổng lồ, lại có thiên phú nuốt chửng, chỉ cần điều kiện đầy đủ, là có thể nhanh chóng tăng lên.
Mà ở ngoại hải, thậm chí là các nơi đại lục, chỉ cần là nơi có dã man sùng bái, thì đều có thể sản sinh loại sức mạnh tương tự tinh phách này.
Đối với Lôi Lâm mà nói, đây cũng là một đường tắt để tăng lên.
Đương nhiên, nếu là chân chính ngưng tụ ra tế đàn thần tính, Lôi Lâm lại không dám mạo hiểm nuốt chửng.
Nếu không thì tính chất của chính hắn sẽ thay đổi, đây không phải là đùa giỡn.
Ví dụ như muốn hắn làm thần bảo vệ dã man nhân, chuyện này quả là còn khó hơn quá so với giết hắn.
“Gào gào. . .” Âu Cát Đức đột nhiên quỳ một chân trên đất, thống khổ rít gào.
“Thân ái, làm sao thế?” Đế Luân phu nhân bên cạnh nhanh chóng chạy tới đỡ.
“Tế tự bộ tộc ta. . . Mất rồi! Cảm ứng hoàn toàn tách ra. . .” Âu Cát Đức hầu như rít từ trong hàm răng ra những lời nói này, hàm nghĩa bên trong lại khiến Đế Luân thay đổi sắc mặt.
“Vẫn không đuổi tới sao?”
Tuy rằng sau khi Âu Cát Đức nhận được tin tức đã lập tức xuất phát, nhưng trước đó vì bí mật, đảo hỏa nô nô mà dã man nhân tụ cư cách cảng hải tặc một khoảng cách rất xa.
Vốn là cân nhắc vì an toàn, nhưng hiện tại vừa xảy ra chuyện cũng khiến việc cứu viện biến thành hy vọng xa vời.
“Mối thù này! Chúng ta nhất định phải báo!” Đế Luân trực tiếp cắn môi đến bật máu.
Tế tự đều bị hủy diệt, vậy kết cục của bộ lạc như thế nào cũng không cần nhiều lời.
Trái tim Đế Luân rơi xuống, việc này đại biểu không chỉ có một hai dã man nhân, mà là toàn bộ người già trẻ em của bộ tộc, thậm chí là anh linh cường giả bộ lạc tích lũy mấy trăm năm, mà hiện tại, tất cả hi sinh, tất cả kính dâng đều bị hủy diệt.
Loại hậu quả này, cho dù cô ta không phải dã man nhân, cũng có thể nghĩ đến sẽ khiến nhóm hải tặc Dã Man Nhân này cuồng bạo như thế nào.
“Gào. . . Ta! Âu Cát Đức! Thống lĩnh cùng vương giả của dã man nhân! Ở đây xin thề với các thần, nhất định phải chém rơi đầu tên pháp sư đáng chết kia!”
Âu Cát Đức gầm lên, rồi dùng chủy thủ cắt qua gò má của chính mình.
Một dòng máu đỏ tươi mà nóng bỏng lăn xuống, khiến khuôn mặt vốn thô lỗ của hắn nhìn càng thêm dữ tợn khủng bố.
“Ô ~~~ Giết hắn! Giết hắn! ! !”
Đám dã man nhân dưới đáy cũng rơi vào trạng thái điên cuồng, dù sao người nhà của bọn chúng đều ở trên đảo hỏa nô nô. Hiện tại cơ bản không thể tiếp tục sống sót.
“Âu Cát Đức! Ta cho rằng hiện tại cũng không phải thời cơ tốt giao thủ cùng đối phương, đối phương khẳng định đã chuẩn bị cạm bẫy!”
Hồ nữ Đế Luân cắn cắn môi rồi vẫn nói ra lời này.
Nhưng ngay sau đó, cô ta lại nói không ra lời nữa, bởi vì cô ta nhìn thấy ánh mắt của Âu Cát Đức, bên trong là cừu hận khủng bố không chết không thôi! Bị tâm tình này ảnh hưởng, không cần nói là cạm bẫy, cho dù là vực sâu và địa ngục, Âu Cát Đức cũng sẽ không chút do dự mà nhảy xuống!
Vào lúc này, cho dù là cô ta lên tiếng khuyên bảo, cũng sẽ không có bất cứ hiệu quả nào.
“Đây cũng là kế hoạch của hắn sao? Lợi dụng sức mạnh cừu hận, để những dã man nhân này trực tiếp đi vào cạm bẫy. . .” Đến lúc này, Đế Luân phu nhân đột nhiên cảm thấy sợ hãi khi nghĩ về vị pháp sư quý tộc kia.
. . .
Đảo hỏa nô nô đã ở trong tầm mắt.
Khói đen dày đặc không ngừng bay đến phía chân trời. Toàn bộ hòn đảo đều như rơi vào địa ngục.
Mà sau khi nhìn thấy bộ lạc dã man nhân bị đại hỏa vây quanh, toàn bộ dã man nhân trên thuyền đều điên cuồng rít gào.
“Tìm bọn chúng! Xé rách bọn chúng!” Âu Cát Đức nắm chặt vai Đế Luân phu nhân, thậm chí khiến trên da của cô ta xuất hiện vết máu.
“Ta nhất định!”
Đế Luân phu nhân bảo đảm, nhưng sau đó, cô ta phát hiện mình không cần vận dụng phép thuật lần theo.
Bởi vì mấy chiếc thuyền của Phi Hồng Hổ giống như còn chưa kịp đi đã xuất hiện trong tầm mắt của cô ta, đặc biệt mấy chục bộ thi thể dã man nhân loại nhỏ treo lơ lửng trên cột buồm kia càng là mồi nhử tốt nhất.
“Hống hống! ! !”
Sau khi nhìn đến những thi thể kia, đám dã man nhân tập thể điên cuồng, Âu Cát Đức vung vẩy trảm mã đao to lớn, các thủy thủ khác cũng liều mạng vung mái chèo. Trong lòng tất cả dã man nhân chỉ có một ý nghĩ —— Đuổi theo những giặc cướp chết tiệt kia, sau đó báo thù! ! !
Trên khu vực biển này, từ trước tới nay chỉ có nhóm hải tặc Dã Man Nhân mang tới cho các chủng tộc khác cái chết và tiếng gào khóc, mà hiện tại, vận mệnh tương tự lại rơi xuống trên đầu bọn chúng.
Trong lòng Đế Luân phu nhân đột nhiên có chút bi ai, một giọt nước mắt không tiếng động chảy xuống, cô ta đã có thể tiên đoán được cái chết của chính mình, nhưng không thể trốn tránh.
“Ô ô. . .”
Tiếng kèn lệnh thâm trầm vang lên, sau đó chính là vòng vây như suy đoán.
Phi Hồng Hổ phái hết tinh nhuệ ra, giống như một tấm lưới lớn, bao trùm thuyền của nhóm hải tặc Dã Man Nhân vào.
Mà bị lửa giận tràn ngập đầu óc, những dã man nhân đầu óc đơn giản kia căn bản không nhận ra nguy hiểm, trực tiếp theo mồi nhử chui vào bẫy.
“Giết! ! ! Thủ lĩnh có lệnh, chém được đầu đám dã man nhân này sẽ thưởng năm đồng tiền vàng! ! !”
La Nại Nhĩ Đức lớn tiếng ra lệnh, đồng thời mức thưởng này cũng thông qua cờ tín hiệu nhanh chóng truyền khắp bốn phía.
Ầm ầm! Ầm ầm! Pháo địa tinh không ngừng nổ vang, sau khi tới gần chính là đám người lùng cầm súng kíp bắn một lượt, dưới chỉ huy của Lôi Lâm, Phi Hồng Hổ dường như cũng tìm ra một phương thức tác chiến cho mình.
“Hống hống!”
Trong ánh lửa lấp loé, một loạt dã man nhân ngã xuống, cho dù là chúng có lớp da cứng rắn, cũng không ngăn cản được hỏa dược cùng phép thuật.
Mà bị tình cảnh này kích thích, Âu Cát Đức trở nên càng thêm điên cuồng.
Tiếp chiến từ xa qua đi, chính là kiểu đánh giáp lá cà, Âu Cát Đức không them để ý tới một tên hải tặc từ phe đối thủ xông lên, chỉ bắt lấy cổ đối phương mạnh mẽ nâng lên.
Răng rắc! Răng rắc!
Tên hải tặc nhân loại kia lộ ra vẻ nhăn nhó, từng tia máu không khác nào dòng suối nhỏ từ trán chảy xuống.
Sau đó, trong tiếng rít gào điên cuồng, đầu lâu của tên hải tặc xui xẻo này giống như trái dưa hấu vỡ nát trong tay Âu Cát Đức.
Xì xì! Ánh sáng trắng cực nóng lóe qua, sau đó vài tên hải tặc ở chung quanh bị ánh sáng đấu khí từ trảm mã đao trực tiếp biến thành hai đoạn.
Làm đệ nhất cường giả của dã man nhân bộ lạc, Âu Cát Đức vốn có thực lực chiến sĩ cấp cao, hơn nữa bản thân có huyết mạch dã man nhân bổ trợ cùng vật phẩm phép thuật trợ giúp, thực lực dưới cấp truyền kỳ cũng ít có địch thủ.
Đáng tiếc, những điều này ở trước mặt Phi Hồng Hổ đều nhỏ bé không khác nào hạt cát.
Một bóng người màu đỏ đột nhiên từ thuyền đối diện bay lên, ở giữa không trung phát ra tiếng kêu khủng bố.
“Hống hống ~~~~~! ! !”
Long uy lĩnh vực mạnh mẽ tản ra, tầng uy thế này bắt nguồn từ huyết mạch, lập tức khiến Đế Luân phu nhân phải lui mấy bước.
Sau đó, cô ta nhìn thấy một bán long nhân mọc ra cánh từ không trung lao xuống, trường kiếm thiêu đốt lửa cháy hừng hực trực tiếp chém lên trảm mã đao của Âu Cát Đức, đồng thời khiến trên thân đao xuất hiện một lỗ thủng lớn.
“Bán long nhân? Không! Là long huyết mạch giả! ! ! Loại sức mạnh này. . .”
Đế Luân phu nhân ngơ ngác nhìn trên người Y Toa Bội Nhĩ trải rộng vảy màu đỏ, trên mặt hơi thất thần: “Lẽ nào là huyết mạch của những cự long cấp độ truyền kỳ khác? Nhưng làm sao có thế? Cô ta không phải bị ác ma ô nhiễm sao?”
Người kế thừa huyết mạch của truyền kỳ hồng long nắm giữ sức mạnh thế nào, Đế Luân phu nhân vốn không biết, nhưng hiện tại đã rõ.
“Phi Hồng Ma Nữ? !”
Âu Cát Đức nhìn trảm mã đao ma hóa của mình xuất hiện lỗ hổng, trên mặt hiện rõ vẻ đau lòng, dù sao đây cũng là vũ khí thuận tay nhất của hắn, đã từng trợ giúp hắn chặt đầu vô số kẻ địch khó chơi.
Nhưng hiện tại, chỉ một lần giao phong, đã làm trường đao xuất hiện một lỗ hổng.
“Vật phẩm truyền kỳ!” Âu Cát Đức nhìn trường kiếm liệt diễm màu đỏ trên tay Y Toa Bội Nhĩ, sắc mặt lập tức khó coi, từ trên thanh trường kiếm kia, hắn cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có!
“Đừng tiếp xúc cùng vũ khí của đối phương! Đồng thời cẩn thận cô ta dùng long tức công kích! Ta đến giúp ngài!”
Đế Luân phu nhân quýnh lên, trên tay muốn đánh ra mấy pháp thuật hỗ trợ.
“Đối thủ của cô là ta! Lại gặp mặ rồi, nữ sĩ mỹ lệ!”
Ầm ầm! Quả cầu lửa pháp thuật cực nóng bao phủ, cản đường của Đế Luân phu nhân, toàn bộ chung quanh đều là dã man nhân loạn chiến với thủy thủ hải tặc, thỉnh thoảng lại có dã man nhân ngã trên mặt đất, ngay cả đầu lâu đều bị cắt đứt.
Máu đỏ dính đầy mặt đất, mà ngay trong cảnh tượng như địa ngục này, toàn thân Lôi Lâm lại không nhiễm một hạt bụi, còn nho nhã lễ độ chào hỏi Đế Luân phu nhân, không khác nào quý tộc thủ lễ nhất.
“Lôi Lâm Pháp Áo Lan ~~~~” Đế Luân nghiến răng nghiến lợi gọi ra tên của pháp sư đối diện, trong mắt thậm chí mơ hồ có sợ hãi.
Đối phương nắm bắt nhân tính quả thực còn khủng bố hơn cả ma quỷ.
Chính là chân chính ma quỷ Nạp Uy trước đây không lâu vừa mới gặp, Đế Luân cũng không có cảm giác tà ác cùng thâm trầm như Lôi Lâm.
“Từ lần tạm biệt trước đó, đã bốn, năm năm không gặp rồi nhỉ? Phu nhân vẫn cứ mỹ lệ như trước. . .”
Trên mặt nam tước quý tộc đối diện mang theo nụ cười khiêm tốn, thậm chí Đế Luân cảm giác nếu như mình đưa tay ra, đối phương sẽ không chút do dự mà tiến lên tiến hành hôn tay một cái.
Chỉ là lúc này, trong mắt pháp sư đối diện hoàn toàn là lạnh lẽo, ánh mắt cô ta không mang theo tình cảm chút nào.
“Xin lỗi. . . Nữ sĩ mỹ lệ! Hiện tại thời gian của ta không có nhiều, có thể mời cô nhanh chóng đi chết sao?”
Một giây trước còn như gió nhẹ phất qua, một giây sau đã biến thành mưa to gió lớn. Trong nụ cười nhạt của Lôi Lâm, năng lượng phép thuật khủng bố hội tụ, công kích che ngợp bầu trời mang theo quyết tuyệt, đó là không thèm để ý tới mỹ lệ của Đế Luân, muốn dồn cô ta vào chỗ chết.
Loại cảm giác khổ sở này khiến Đế Luân phu nhân cảm thấy trước ngực bị đè nén.
Kkhổ sở chỉ là trong nháy mắt, sau đó cô ta cũng không có sức để lại suy nghĩ những chuyện này.
Hạt năng lượng căn bản cuồng bạo đột nhiên hội tụ thành một thanh trường kiếm xán lạn, mũi kiếm như có linh tính vọt thẳng đến Đế Luân, mang theo kình phong thậm chí trực tiếp cắt vỡ da trên mặt cô ta.
“Pháp sư chi kiếm! ! ! Phép thuật cấp 7! Mày đã là pháp sư cấp cao rồi!”
Từng giọt máu nhỏ xuống, mà trên mặt Đế Luân phu nhân vẫn tràn đầy vẻ không thể tin tưởng, cô ta rốt cuộc biết vì sao phía bên mình thua.
Một vị pháp sư cấp cao gia nhập, đối với dã man nhân tuyệt đối là tính nghiền ép.
“Nhưng hắn mới hai mươi tuổi? Lại có loại sức mạnh này, quả thực là thiên tư khiến các thần cũng vì thế mà đố kị. . .”
Đế Luân phu nhân đã không thể lại suy nghĩ thêm nữa.
Pháp sư chi kiếm sắc bén trong nháy mắt đâm thủng mấy tầng phòng ngự mà cô ta bày ra, trực tiếp xuyên qua ngực hồ nữ.
Cho dù là huyết mạch giả, lại là thủ tịch thư pháp sư của nhóm hải tặc Dã Man Nhân, nhưng trình độ phép thuật của Đế Luân bản thân cũng chỉ tương đương Âu Ni Tư Đặc, đồng thời vẫn dựa vào sức mạnh huyết mạch, ở trước mặt Lôi Lâm căn bản không đỡ nổi một đòn.
Long chi thổ tức!
Lúc này Y Toa Bội Nhĩ vẫn là trạng thái biến thân thành bán long nhân, vảy màu đỏ trên người giống như áo giáp hoa tươi xán lạn, cả người đều như nữ võ thần hạ phàm.
Mà thấy cuộc chiến đánh mãi không xong, Y Toa Bội Nhĩ không chút do dự mà khởi động huyết mạch năng lực của chính mình!
Long mạch thuật sĩ đương nhiên cũng sẽ kế thừa năng lực pháp thuật của hồng long, Y Toa Bội Nhĩ nắm giữ là huyết mạch hồng long truyền kỳ, ở phương diện này còn có bổ trợ khủng bố.
Hỏa diễm cuồng bạo trong nháy mắt bao phủ Âu Cát Đức, cho dù là dã man nhân có ý chí cứng cỏi như thế nào, lúc này cũng phát ra tiếng gào thét đau đớn.
Phong lợi! Phá giáp!
Thấy thế, Y Toa Bội Nhĩ không chút do dự kích phát năng lực trên hồng long trường kiếm.
Ánh sáng lóe lên, sau đó là tiếng nứt vỡ lanh lảnh, luyện kim trảm mã đao của Âu Cát Đức vốn đã đến cực hạn đột nhiên gãy vụn.
Hồng long trường kiếm mất đi ngăn cản không chút do dự đâm thủng trái tim Âu Cát Đức, hỏa kình cực nóng trong nháy mắt phá hủy tất cả sinh cơ trong cơ thể đối phương.
“a. . .”
Âu Cát Đức gian nan cúi thấp đầu, nhìn ngực mình cháy đen, ánh sáng trong đôi mắt chậm rãi tiêu tan.
“Ồ. . . Không! ! !” Đế Luân phu nhân phát ra tiếng gào thét thê thảm, cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh, lại giẫy giụa bò tới bên người Âu Cát Đức.
“Thân. . . yêu. . .”
Cô ta nắm bàn tay lớn của Âu Cát Đức đã mất đi sức sống, trong đôi mắt đều là vẻ thỏa mãn, giống như bắt được trân bảo gì trên thế giới, từ từ nhắm mắt lại.
” Ái tình rất thê mỹ. . . không phải sao?”
Đối với tình cảnh này, Lôi Lâm cùng Y Toa Bội Nhĩ đều không có ý ngăn cản, lẳng lặng mà nhìn đôi uyên ương đồng mệnh muốn cộng phó hoàng tuyền này.
“Ta luôn cảm thấy hiện tại cậu cũng không thích hợp nói câu như thế này!”
Sau khi nghe thấy Lôi Lâm trêu chọc, Y Toa Bội Nhĩ lại không nói gì trợn mắt một cái.
“Còn nữa. . . Tại sao cậu lại gấp gáp như thế. . .” Y Toa Bội Nhĩ nhìn chung quanh một chút, lúc này nhóm hải tặc Dã Man Nhân đã hoàn toàn nằm rơi vào thế yếu.
Đặc biệt sau khi Âu Cát Đức cùng Đế Luân phu nhân bị giết, tuy rằng dã man nhân còn lại đều trở nên càng thêm điên cuồng,nhưng cũng chỉ là giãy dụa cuối cùng trước khi sắp chết.
Theo vài tên dã man nhân cuối cùng ngã xuống, toàn bộ nhóm hải tặc Dã Man Nhân đã biến mất trên thế gian.
Dưới áp lực nặng nề, dã man nhân tàn dư rốt cục tan vỡ, đều vội nhảy xuống biển đào mạng, lại bị La Tân Hán đã sớm chuẩn bị mang theo người bắn tên không ngừng bắn giết.
Đây chính là chỗ xấu khi chiến đấu ở trên biển, một khi thất bại thì rất khó thoát đi, hoặc là toàn thắng, hoặc là toàn thua, một khi thất bại thì rất khó lần thứ hai trở mình.
Vận may của Lôi Lâm cũng không tệ, nhưng nói là vận may không bằng nói là bày mưu nghĩ kế cẩn thận.
Y Toa Bội Nhĩ nghiêng đầu nhìn Lôi Lâm, mà Lôi Lâm ở trạng thái như thế này lại theo đuổi tốc chiến, thậm chí không tiếc tàn sát bộ lạc dã man nhân, đồng thời dùng người mình làm mồi, làm như vậy có vẻ chỉ vì cái trước mắt.
“Chị nhìn ra rồi? Vậy không ngại lại đoán xem ta đề phòng người nào. . .”
Nhìn biểu tỷ cũng đã trưởng thành, tâm tình Lôi Lâm còn rất là vui mừng, đây cũng là trợ lực lớn nhất cho hắn ở ngoại hải.
“Lẽ nào. . . Là mục sư cùng đạo tặc lần trước!” Y Toa Bội Nhĩ chỉ thoáng suy nghĩ một chút, đã lập tức sáng mắt lên.
“Ừm!” Lôi Lâm gật gù, tiện tay vung lên.
Một chùm nước biển nửa trong suốt bay lên, hình thành một màn nước loại nhỏ ở trước mặt.
Trên màn ảnh nổi lên chân dung mông lung, có vẻ lúc ẩn lúc hiện, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng một đội tàu tới gần.
Tuy rằng không ghi rõ thân phận, nhưng thủy thủ bên lại tràn ngập một loại khí chất đặc biệt đằng đằng sát khí.
“Những. . . hải tặc này? Là do giáo hội thần mưu sát bồi dưỡng được? Vốn vẫn ẩn núp ở cảng hải tặc, không nghĩ tới. . .”
Y Toa Bội Nhĩ hít một ngụm khí lạnh, cho tới nay, cô đều cho rằng thế lực hải tặc ở ngoại hải chỉ còn dư lại Phi Hồng Hổ cùng nhóm hải tặc Dã Man Nhân, lại bỏ qua hải tặc lẻ tẻ kia.
Nhưng thực tế, những hải tặc lẻ tẻ kia mới là sức mạnh quan trong chống đỡ toàn bộ cảng hải tặc! Trong hải tặc chi triều có ít nhất hơn một nửa đều là bọn họ đẩy lên.
Cho dù chỉ thu phục một phần nhỏ, kết hợp lại tạo thành sức mạnh cũng đủ khiến Y Toa Bội Nhĩ kiêng kỵ.
“May là cậu đã sớm có phát hiện, bằng không một khi chờ chúng ta cùng dã man nhân lưỡng bại câu thương, lại bị đàn châu chấu này vây quanh thì hậu quả khó mà lường được. . .”
Sắc mặt Y Toa Bội Nhĩ nghiêm túc nói.
Hiện tại cô đã không có một chút hoài nghi nào đối với tâm tư muốn làm ngư ông của giáo hội thần mưu sát.
“Ừm! Không sai!” Lôi Lâm tán thành quan điểm của Y Toa Bội Nhĩ.
“Trên thực tế, ta muốn tách khỏi cảng hải tặc làm địa điểm quyết chiến, ngoại trừ không muốn làm nhóm hải tặc Dã Man Nhân thu được địa lợi ra, chính là kiêng kỵ những giòi bọ trong bóng tối này. . .”
Khóe miệng Lôi Lâm có ý cười trào phúng: “Nhưng hiện tại chúng ta phát hiện kế hoạch của chúng trước, lại có phòng bị, đồng thời đã giết chết nhóm hải tặc Dã Man Nhân, vậy còn có gì phải lo lắng đây?”
“Ý của cậu là?” Y Toa Bội Nhĩ có chút chần chờ hỏi, cô cảm nhận được mùi vị đặc biệt khát máu trên người Lôi Lâm.
“Chúng ta đi lên nghênh tiếp, giết chết bọn họ!”
Hai mắt Lôi Lâm lóng lánh, đã hạ quyết tâm: “Hiện tại là cơ hội tốt nhất, toàn bộ sức mạnh của giáo hội thần mưu sát ở ngoại hải hầu như đều ở nơi này, một khi tiêu diệt toàn bộ, cũng là một đả kích rất lớn đối với giáo hội!”
“Đả kích?” Y Toa Bội Nhĩ chưa từng nghĩ đến Lôi Lâm lại có dã tâm lớn như vậy, ngay cả giáo hội của chân thần đều dám ra tay.
“không giết chết đối phương, làm sao truyền bá được tín ngưỡng của ta. . .” Trong lòng Lôi Lâm cười lạnh: “Hiện tại ngoại hải vẫn tính là gió êm sóng lặng, tín ngưỡng to lớn nhất ở hắc ám giới cũng là Hi Thụy Khắc, đợi sau khi chặt đứt nanh vuốt của lão khỏi thế gian, toàn bộ tín ngưỡng ở ngoại hải chỉ có thể thuộc về ta. . .”
Về thực thì đây vẫn là một vấn đề lợi ích.
Lôi Lâm đã sớm coi trọng cơ nghiệp ở ngoại hải, chuẩn bị sau đó làm căn cứ khởi nguồn cùng cung cấp tín ngưỡng cho chính mình, tự nhiên sẽ phát sinh xung đột với tín ngưỡng vốn có ở nơi này.
Lựa chọn hàng đầu là Hi Thụy Khắc, là bởi vì thế lực của lão ở ngoại hải lớn nhất, đồng thời còn nắm giữ một phần hải tặc.
Đồng thời, vị thần linh này là một vị tà thần! Công khai đả kích cũng không có chuyện gì, trái lại có thể nhận được hảo cảm từ những thần linh ở trận doanh thiện lương kia.
Có thể dự kiến ở trong tương lai, Lôi Lâm quét ngang ngoại hải, một lưới bắt hết đông đảo tín ngưỡng, bao gồm cả tà thần, cũng là chuyện phi thường bình thường.
“Yên tâm! Biểu tỷ! Thần mưu sát ở ngoại hải có sức mạnh không cường đại như vậy, còn có đông đảo thần linh thiện lương áp chế. . . Đồng thời, cho dù là đạo tặc công hội, cũng không phải do lão chưởng khống cả. . .”
Sau khi du lịch trên đại lục, Lôi Lâm càng hiểu rõ về nội tình của tam đại công đoàn.
Nhiều nhất Hi Thụy Khắc chỉ có thể coi là một cổ đông sau đạo tặc công hội, nhưng không phải chủ tịch, còn có đông đảo thần linh ở phía sau chống đỡ tổ chức này.
Công đoàn chiến sĩ cũng là như thế, những thần linh kia sẽ không cho phép có một vị chân thần độc chiếm những con đường này.
Cho dù là pháp sư công hội nhỏ nhất, cũng không phải cục diện một mình ma võng nữ thần một tay che trời, vẫn có thần tri thức Âu Cách Mã cùng những thần linh khác phân cách tín ngưỡng của nữ thần.
Bởi vậy, đả kích Hi Thụy Khắc cùng đả kích đạo tặc công hội hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
“Cho dù là như vậy. . . Dù sao đó cũng là một vị chân thần có thần lực mạnh mẽ. . .” Trong mắt Y Toa Bội Nhĩ có sầu lo.
Mặc dù là các thần linh có thần lực yếu, cũng không thể từ bỏ địa bàn của chính mình, càng không cần phải nói là sau khi bị thiệt lớn.
Dù hiện nay thế lực giáo hội của Hi Thụy Khắc ở ngoại hải rất yếu, nhưng ở trên đại lục, thế lực của đối phương cũng không nhỏ, thậm chí trong bóng tối đã khống chế đông đảo sức chiến đấu cao cấp.
Điều động một hai truyền kỳ đến đây, hoàn toàn là chuyện có thể.
Cũng chỉ có truyền kỳ! Mới là sức mạnh quyết chiến cuối cùng ở toàn bộ chủ vật chất vị diện! Một khi loại cường giả có đẳng cấp này giáng lâm, Y Toa Bội Nhĩ hiểu rằng phía bên mình sẽ không hề có chút sức chống đỡ nào.
Sau lĩnh vực truyền kỳ, đã không phải cấp độ mà phàm nhân có thể chạm đến. Hiện nay Pháp Áo Lan gia tộc có tất cả, ở trước mặt một vị truyền kỳ, quả thực chẳng là cái thá gì.
“Cho dù là truyền kỳ! Muốn thương tổn người nhà ta, cũng nhất định phải nhảy qua thi thể của ta!”
Y Toa Bội Nhĩ nắm chặt hồng long trường kiếm trong tay, hạ quyết tâm.
Đối với kiên định trong mắt đối phương, Lôi Lâm đương nhiên phi thường rõ ràng, nhưng không nói ra dự định trong lòng.
Đối phương đúng là có thể thẹn quá thành giận sẽ triệu tập cường giả truyền kỳ từ đại lục lại đây, nhưng chuyện này cần thời gian, e là đợi tới lúc ấy chính hắn đã lên cấp truyền kỳ rồi!
Đồng thời, nếu muốn phát triển, không cướp giật lợi ích vốn có ở đây hầu như là chuyện không thể, mà việc này tất nhiên sẽ dẫn đến đấu tranh!
Lôi Lâm lựa chọn ngoại hải, đã là một chỗ đấu tranh nhỏ nhất.
Nếu như vừa bắt đầu đã phát triển ở trên đại lục, e là lấy quy mô hiện tại của hắn đã sớm dẫn cường giả cấp độ truyền kỳ khác ra tay!
“Xét đến cùng, tất cả vấn đề đều là thực lực! Chỉ cần có đủ thực lực, dù chiếm cứ ngoại hải, thậm chí đánh giết mục sư các thần thì có thể thế nào đây?”
Loại thần linh tà ác như Hi Thụy Khắc cùng Mã Lạp này, vốn là trời sinh đã nằm ở thế yếu về dư luận, khiến Lôi Lâm có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đối phó với chúng.
“Lựa chọn trận doanh phi thường quan trọng, nếu thiện lương đã không thể, nhưng phòng thủ vẫn không thể ném. . .”
Lôi Lâm sờ sờ cằm, rấtnhàm chán suy nghĩ.
“Đại nhân! Nhóm hải tặc Dã Man Nhân đã diệt sạch!Thuyền bị đánh chìm năm chiếc, các thuyền khác đã khống chế toàn bộ!”
Ngay khi Lôi Lâm nói chuyện với Y Toa Bội Nhĩ, La Nại Nhĩ Đức đã hoàn thành nhiệm vụ của chính mình, hưng phấn lại đây bẩm báo, trên người còn dính đầy vết máu của dã man nhân.
“Ừm!K động kế hoạch hai! Tất cả thủy thủ trọng thương cùng thuyền tù binh rời đi! Chúng ta chuẩn bị trận chiến đấu tiếp theo!”
Lôi Lâm lạnh nhạt phân phó nói.
“Hả? Còn có kẻ địch sao?” Dựa theo suy nghĩ của La Nại Nhĩ Đức, sau khi đã diệt hải tặc dã man nhân, Phi Hồng Hổ cũng đã là thế lực lớn nhất ở toàn bộ ngoại hải.
Trên mặt Lôi Lâm có ý cười: “Nhưng lần này tới chỉ là vài con chuột nhỏ không biết tự lượng sức mình mà thôi. . . La Nại Nhĩ Đức, ông cảm thấy chúng ta nên trả lại cho chúng nó thế nào đây?”
“Đương nhiên là tàn nhẫn mà chặt đi móng vuốt của chúng nó, rồi chặt cả đầu của đám chuột nhỏ này, chứa vào bình dầu!”
La Nại Nhĩ Đức nói ra với vẻ đầy sát khí, đối với kẻ lập chí khiêu chiến địa vị cùng lợi ích của mình, trong pháp tắc của hải tặc ở ngoại hải chỉ có một chữ sát.
. . .
Bóng buồm lay động liên miên, rất nhiều thủy thủ cùng hải tặc đang gào thét, thao túng lá buồm cùng mái chèo trong tay, khiến thuyền hải tặc lướt đi nhanh chóng.
Trên con thuyền lớn nhất trong đó, giáo chủ đại nhân khẽ nhíu mày, có linh cảm không tốt lắm.
“Lạc Gia Tư! Để thuyền đi nhanh hơn chút nữa! Chúng ta nhất định phải mau chóng chạy tới chiến trường!”
“Tuân mệnh! Chủ nhân !” Một tên hải tặc đầu mục đứng bên cạnh giáo chủ lập tức cung kính đáp: “Nhưng đây đã là tốc độ cực hạn của chúng ta. . .”
“Thật không? Vậy tại sao dù là Phi Hồng Hổ hào hay Hải Khiếu hào của dã man nhân đều có thể chạy với đến mười tám dặm?”
Giáo chủ trợn mắt nhìn.
“Đây đương nhiên là bởi vì đối phương là nhóm hải tặc cỡ lớn, đồng thời hai chiếc thuyền đó là chiến hạm ma hóa chủ lực!” Trong lòng Lạc Gia Tư thoáng nghĩ, nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể do dự một lúc, mới áy náy nói: “Đó chỉ là cá biệt, không có quan hệ cùng tốc độ toàn bộ hạm đội. . .”
“Không! Không đúng! Mày đang có ý đồ che dấu ta! Che dấu thần mưu sát chí cao vô thượng cùng mục sư của ngài!”
giáo chủ nhìn Lạc Gia Tư, bắp thịt trên mặt đột nhiên trở nên dữ tợn.
“Không! Không phải như vậy. . . Chủ nhân, ta luôn trung thành đối với thần linh. . . Nha! không! Xin hãy tha thứ cho ta! Xin hãy tha thứ cho ta!”
Tên đầu mục hải tặc từng thấy thủ đoạn tàn khốc của vị giáo chủ này nên trực tiếp quỳ xuống, trên mặt đầy vẻ kinh hoảng.
Cái tội danh này cũng không nhỏ, đặc biệt vị mục sư này gần đây biến thành dị thường khát máu cùng điên cuồng, thỉnh thoảng sẽ bởi một chút việc nhỏ mà giết người.
Việc này đã khiến đầu mục hải tặc Lạc Gia Tư bắt đầu hối hận lúc trước đa nghe đối phương mời chào.
“Phốc!”
Nhưng không đợi hắn nói ra lời xin tha hoàn chỉnh, một thanh chủy thủ màu đen đx trực tiếp xẹt qua cổ hắn, cắt đứt khí quản của hắn, lượng lớn huyết dịch phun trào ra.
Hai mắt Lạc Gia Tư trắng dã, hai tay gắt gao ôm cổ mình, huyết dịch từ khe hở ngón tay không ngừng chảy xuống , khiến yết hầu hắn phát ra tiếng ô ô.
Giãy dụa trước khi sắp chết đi qua rất nhanh, tên đầu mục hải tặc này trước đó còn nhảy nhót tưng bừng trong nháy mắt đã biến thành một bộ thi thể.
Đám hải tặc chung quanh dường như thoáng dừng lại một chút, sau đó lập tức hận không thể chôn đầu của chính mình vào trong ngực.
“Xử lý hắn đi! Còn có. . . Tăng nhanh tốc độ, không thành vấn đề gì chứ?” Giáo chủ nhìn trợ thủ hải tặc phía trước.
“Không. . . Không có vấn đề! Ta bảo đảm với ngài, đại nhân! Tuyệt đối không có vấn đề!”
Tên trợ thủ kia vốn còn có chút hoảng sợ, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh sáng lạnh trong mắt giáo chủ thì cả người đều tỉnh táo lại, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực la lớn.
“Vậy thì nhanh đi, bằng không hắn chính là kết cục của mày!”
Giáo chủ phất phất tay, không quản những hải tặc bắt đầu liều mạng ra sức kia nữa, trong mắt nhìn về phía xa đầy vẻ thâm trầm.
“Đáng chết! Tên tiểu quý tộc đáng chết kia! Lần trước hải tặc chi triều đã không nên buông tha hắn!”
Vốn dĩ kế hoạch của giáo chủ đại nhân phi thường hoàn mỹ, không ngừng gây xích mích quan hệ hai bên, đồng thời trợ giúp phe yếu, đợi Phi Hồng Hổ cùng nhóm hải tặc Dã Man Nhân hoàn toàn suy sụp, đội ngũ của hắn sẽ nuốt chửng cả hai thế lực này, sau đó trở thành bá chủ của toàn bộ ngoại hải.
Thậm chí, ông ta còn có kế hoạch sau khi nhất thống hắc ám giới, trực tiếp làm ngoại hải độc lập, thậm chí thành lập thần quốc trên đất!
Nhưng tất cả đều bị tiểu quý tộc đáng chết kia làm hỏng.
Trong đôi giáo chủ đại nhân có tơ máu nổi lên, ông ta không thể tưởng tượng nổi, đối phương lại to gan như vậy, đồng thời trực tiếp giết chết sứ giả mà ông ta phái đi.
“Kẻ không có gì lo sợ này, nhất định phải lập tức xử tử, đồng thời giam linh hồn trên tường. . .”
Thân là giáo chủ một giáo hội, dưới đáy lòng giáo chủ lập tức sinh ra chán ghét đối với Lôi Lâm.
Loại người không biết kính nể này căn bản không thể trở thành cừu con, nếu trên tinh thần không thể khiến đối phương khuất phục, vậy chỉ có thể tiêu diệt thân thể đối phương.
Từ xưa đến nay, cường quyền đều là đạo lý này.
Cỉ là ông ta cũng không biết, khi các thần ở lập nghiệp cũng tương tự có loại tâm thái không lo sợ gì này, đây cũng là niềm tin của tất cả anh hùng lưu danh sử sách.
Nếu như không thể thành công, vậy cũng chỉ có thể rơi xuống sườn núi, biến thành bùn đất.
Tuy rằng không hiểu rõ ràng lý niệm này, nhưng trong lòng giáo chủ đã có sát cơ to lớn.
Người như thế phải nhanh chóng diệt trừ. . .
“Bây giờ còn có thời gian, nhóm hải tặc Dã Man Nhân chắc mới chỉ tiếp chiến không lâu cùng đối phương. . . Cho dù quấy rầy kế hoạch của ta, nhưng lấy thực lực của nhóm hải tặc Dã Man Nhân cũng tất nhiên có thể gây ra sát thương lớn cho đối phương, đến lúc đó.
Trong lòng giáo chủ còn đang ảo tưởng, miệng ôn gta bỗng nhiên mở lớn, nhìn vô số lá buồm ở nơi chân trời.
Phi Hồng Hổ hào xông lên trước, lá cờ in bộ xương cùng chủy thủ trên đỏ như màu máu khiến hải tặc đối diện phát ra tiếng hô rối loạn tưng bừng.
Các thần trên cao! Nhóm hải tặc Phi Hồng Hổ là hải tặc hàng đầu ở ngoại hải! Những người này hầu như nghe uy danh của đối phương mà lớn lên, hiện tại lập tức muốn đối địch cùng đối phương, muốn nói không có áp lực hầu như là chuyện không thể.
Ầm! Ầm! Ầm!
Nhóm hải tặc Phi Hồng Hổ không chút do dự nã pháo, rất nhiều thuyền như dao ăn nóng bỏng, trong nháy mắt đã chia tách đội tàu to lớn kia thành từng miến nhỏ.
So với tinh nhuệ cùng sĩ khí của đám hải tặc tầng dưới chót, nhóm hải tặc Phi Hồng Hổ không thể nghi ngờ gì đã vượt xa đối diện tám quãng, đây là tự tin vô địch sau bao lần chiến đấu không ngừng cắt lấy đầu lâu kẻ địch bồi dưỡng được!
“Nhìn ra rồi sao?”
Ngón tay của Lôi Lâm vung lên giao cho La Nại Nhĩ Đức cùng La Tân Hán, dù sao việc hắn chân chính am hiểu vẫn là thi pháp, đồng thời mấy năm không về, ở phương diện quen thuộc cùng bộ hạ cũng cũng có vấn đề.
Biết rõ chính mình thiếu hụt, đồng thời nỗ lực bù đắp, mới thật sự là người bề trên.
Tuy rằng ta không thích hợp với một số cương vị, nhưng ta có thể tuyển ra người thích hợp, đồng thời quản lý bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận