Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1481: Tài phú nữ thần (1)

Lộ Dịch Tư hầu tước chậm rãi nói: “Trước đây thế lực Pháp Áo Lan gia tộc nhỏ yếu, lại không có hậu trường gì, vốn là cơ hội tốt nhất, nhưng đáng tiếc. . .”
Nói xong, ông ta lại hung hăng trừng Địch Mỗ một chút, khiến Địch Mỗ càng cúi đầu thấp hơn.
Lúc trước Pháp Áo Lan gia tộc không khác nào lục bình trong gió, nhưng cho dù là như vậy, Lộ Dịch Tư hầu tước cũng không dám quang minh chính đại đối phó với đối phương, chỉ có thể âm thầm phái hải tặc ra.
Đồng thời, nếu như nhóm hải tặc kia thành công, cuối cùng cũng nhất định sẽ bị diệt khẩu!
Nhưng hiện tại không thể chơi như thế, Pháp Áo Lan gia tộc đã lôi kéo được phái phương, không phải người không có chỗ dựa, thực lực hiện nay lại nhanh chóng tăng trưởng, nếu như không phải dốc tất cả sức lực trên tay thì Lộ Dịch Tư hầu tước cũng không chắc có thể diệt sạch đối phương.
Nhưng có năng này sao? Cho dù ông ta là hầu tước vương quốc, cũng không thể vô duyên vô cớ tấn công lãnh địa quý tộc khác.
Chỉ dựa vào nhóm hải tặc, cho dù là Hắc Khô Lâu và cả Hổ Sa cùng tới, trong lòng Lộ Dịch Tư hầu tước cũng không chắc chắn, càng không cần phải nói tới trên đảo của đối phương còn có thần điện tồn tại.
Hải tặc tập kích quy mô lớn như vậy, rất khó để giáo hội không ra tay.
Đồng thời, người ở ngoại hải có ai không biết Lộ Dịch Tư hầu tước khống chế hai nhóm hải tặc lớn nhất? Mục tiêu lập tức hiện rõ ra.
“Thời cơ! Thời cơ tốt nhất đã bỏ qua. . .”
Lộ Dịch Tư hầu tước thở dài: “Đường trắng cùng ruốc cá, lợi nhuận từ hai món hàng này thực sự là không kém gì buôn bán nô lệ. . .”
“Yên tâm đi! Phụ thân đại nhân! Ta nhất định sẽ lấy hai kỹ thuật kia về!”
Uy Liêm nói với vẻ đã định liệu trước: “Tình huống bây giờ là chúng ta ở ngoài chỗ sáng có lượng lớn hải thuyền và đường thủy, Phi Hồng Hổ lại núp trong bóng tối, tự do cực kỳ, đảm nhiệm tai mắt của Pháp Áo Lan gia tộc, hiện tại giữa hai bên không thể động thủ ở mặt ngoài, chỉ có thể âm thầm giao chiến trong bóng tối để phân ra thắng bại, lần này ta nhất định sẽ diệt sạch hải tặc Phi Hồng Hổ, chặt đứt nanh vuốt và tai mắt của đối phương trong bóng tối!”
Loại kiến thức sâu sắc này lập tức khiến Lộ Dịch Tư hầu tước gật đầu.
“Rất tốt, con có thể nhìn thấy điểm ấy thì ta yên tâm rôig! Ngoại trừ Hắc Khô Lâu ra, ta sẽ mệnh lệnh nhóm hải tặc Hổ Sa cũng sẽ nghe theo lệnh của con! Đội tàu vũ trang của gia tộc cũng sẽ đợi mệnh bất cứ lúc nào, cần phải ra tay một lần diệt sạch địch nhân! ! !”
Những lúc như thế này, Lộ Dịch Tư hầu tước mới bày ra quyết tâm được ăn cả ngã về không.
“Tuân mệnh! Phụ thân!”
Trong giọng nói của Uy Liêm có chút run rẩy, có thể thu được nhiều trợ giúp như vậy, hầu như đã chứng tỏ vị trí người thừa kế của hắn đã không thể lay động, thậm chí bắt đầu chuyển giao quyền lực.
“Còn có, đối phương có lực lượng pháp sư mạnh mẽ! Phương diện này chúng ta không thể coi thường! Ba Lỗ Kiệt pháp sư!”
“Hầu tước đại nhân!” Một ông lão mặc pháp sư bào màu xám từ trong bóng tối đi ra, trong đôi mắt có tầm nhìn ánh sáng, pháp thuật linh quang trên người khiến những người khác có cảm giác nghẹn thở.
Đối với vị thủ tịch pháp sư của gia tộc này, Uy Liêm cùng Địch Mỗ nhanh chóng hành lễ, ngay cả Lộ Dịch Tư hầu tước cũng không dám khinh thường: “Chuyện lần này, đành phiền ngài!”
“Không thành vấn đề!” Thanh âm Ba Lỗ Kiệt khô khốc, lại mang theo một loại âm điệu kỳ dị: “Đối với vị đối thủ chưa từng gặp kia, ta cũng đã sớm muốn tranh tài một lần cùng đối phương. . .”
“Bắt đầu từ hôm nay, Ba Lỗ Kiệt pháp sư sẽ ở bên cạnh con, đến tận khi tiêu diệt được Phi Hồng Hổ!”
Lộ Dịch Tư hầu tước nói.
“Tuân. . . Tuân mệnh!” Kinh hỉ đột nhiên rơi xuống đầu khiến cả người Uy Liêm có chút ngất ngây, trong tiếng nói chuyện mang theo vẻ run rẩy.
“Ừm! Tương lai của gia tộc chúng ta, đều sẽ giao cho con, đừng để ta thất vọng. . .”
Địch Mỗ đứng ở một bên, nhìn tình cảnh phụ tử tình thâm này, cảm giác mình chính là một người ngoài, trong nội tâm điên cuồng thét lên, trên mặt lại chỉ có thể giả ra vẻ bình tĩnh, không dám để oán hận hiện trên mặt.
. . .
Một chiếc thuyền lớn màu vàng chậm rãi lái vào bến tàu cảng Sao Kim.
Chiếc thuyền lớn này sử dụng trang sức xa xỉ, thậm chí bên ngoài còn bao một tầng toả ra sáng màu vàng từ kim loại hiếm, nhìn từ xa giống như một chiếc thuyền dùng vàng ròng chế tạo.
Ở mũi tàu, một giáo huy bằng vàng ròng to lớn lập loè chiếu ra tia sáng chói mắt, đây là tiêu chí của tài phú nữ thần, nhìn như một viên kim tệ lớn.
“Quả nhiên là thổ hào, không mạnh mẽ đòi lấy một món quả thực là có lỗi với chính mình!”
Tuy rằng trong lòng nghĩ như thế, nhưng mặt ngoài Lôi Lâm lại không có bất kỳ biểu hiện gì, ngược lại, hắn không thể không lộ ra nụ cười thân thiện, đi lên nghênh tiếp.
Ở bên cạnh hắn, Quỳnh Nạp Tư nam tước cùng với Toa Lạp phu nhân, còn có Lai Ân quản gia, hầu như các nhân vật có máu mặt trên lãnh địa đều không có ai vắng mặt.
Bởi vậy có thể thấy được, một vị kim tệ mục sư có sức nặng như thế nào.
“Hoan nghênh đi tới cảng Sao Kim, hi vọng ngài có thể thích nơi này, nữ sĩ mỹ lệ!”
Nằm ngoài dự liệu của Lâm chính là vị kim tệ mục sư đến đây lại là một vị nữ sĩ!
Đối phương nhìn có vẻ mới mười bảy mười tám tuổi, trong con ngươi vẫn còn theo một tia trong sáng, càng có sự khôn khéo bặc biệt của thương nhân, da thịt nhẵn nhụi như ngà voi, khóe miệng còn mang theo một nụ cười xán lạn nhu hòa, giống như em gái nhà hàng xóm vậy, làm người khó có thể liên hệ cô ta với một vị mục sư.
Có điều mục sư bào cao cấp trên người đối phương tỏa ra ánh sáng lung linh, còn có thần thuật linh quang khủng bố đã đủ để chứng minh thân phận của cô ta.
“Chào ngài! Lôi Lâm các hạ! Tên của ta gọi là Tả Na. Nơi này là cảng khẩu đầy hi vọng, ta cảm ứng được cội nguồn của lượng lớn tài phú đang lưu động từ bên trong. . .”
Đối phương không hổ là mục sư của tài phú nữ thần, vừa mở miệng đã dính đến phương diện này.
“Ha ha. . . mục sư các hạ có thể yêu thích nơi này, vậy thì thật quá tốt rồi!” Lôi Lâm làm người thừa kế Pháp Áo Lan gia tộc, cũng là đại biểu nghênh tiếp lần này, hắn ưu nhã đưa tay phải ra, đỡ vị mục sư này đi.
“Khủng bố! Đây chính là lực lượng của mục sư cao cấp sao?”
Chỉ là thông qua tiếp xúc da thịt trong nháy mắt, Lôi Lâm dường như đã nhìn thấy một thân thể bị quang mang thần linh tràn ngập, các loại lực lượng thần thuật hội tụ, không khác nào một tấm võng điện cao thế, bao quanh bảo vệ đối phương ở bên trong, tràn ngập cảm giác nguy hiểm. Đó là đạo lộ của mục sư, mục sư cao cấp thông qua thân thể cầu nguyện rồi không ngừng mượn dùng lực lượng thần linh để thuần hóa linh hồn của chính mình, đạt đến hiệu quả như thần cùng ở, cuối cùng thậm chí có thể hình thành thánh linh!
Ngay cả chíp cũng không thể quét hình ra số liệu chuẩn xác của đối phương, chỉ có thể đưa ra một đánh giá là cực kỳ nguy hiểm.
“Cấp 15! Đối phương tuyệt đối là mục sư cao cấp cấp 15 trở lên!”
Trong lòng Lôi Lâm đột nhiên hiện ra một tia cảnh giác, mà vào lúc này, đối phương dường như cũng phát hiện hắn đang dò xét, thâm ý liếc Lôi Lâm một chút.
“Ồ! Xin lỗi!”
Vào lúc này, Lôi Lâm mới phát hiện mình vẫn đang cầm tay của đối phương, điều này hiển nhiên có chút không lễ phép.
Có điều dù sao hắn đã làm người mấy đời, khả năng ứng biến rất nhanh, lập tức che đậy nỗi xấu hổ này.
Tiệc rượu qua đi, Quỳnh Nạp Tư nam tước trở lại trang viên, chỉ để Lôi Lâm ở lại đây chiêu đãi vị kim tệ mục sư kia.
“Trong lời đồn, Quỳnh Nạp Tư nam tước rất coi trọng người con trai trưởng này, gần đây đã đang không ngừng uỷ quyền, xem ra là thật sự!”
Tả Na gánh vác sứ mệnh của giáo hội nhìn Lôi Lâm đối diện, trong con ngươi lóe lên một tia rất hứng thú.
Trên người của đối phương dường như có một loại khí chất phi thường đặc biệt, còn có sự tự tin mạnh mẽ.
Loại khí độ này xuất hiện trên người một thiếu niên mới mười sáu tuổi, thực sự không thể không làm cô ta cảm thấy kinh ngạc.
Đương nhiên, đối phương dường như còn là một pháp sư không kém, có điều điểm này không đáng để Tả Na chú ý.
Đối với giáo hội tài đại khí thô, bồi dưỡng ra mấy người làm phép, căn bản không phải vấn đề gì, trong giáo hội tài phú nữ thần, pháp sư cấp truyền kỳ trở lên cũng không thiếu.
Dù sao, đối với những pháp sư động một tí là tiêu hao một lượng kim tệ khủng bố kia, không có nơi nào thoải mái hơn so với ôm chân của giáo hội tài phú.
“Đồ sứ rất tốt!”
Tả Na nhìn cái chén trên tay, hoa văn thực vật tinh tế tỉ mỉ, đủ để thể hiện ra công nghệ tinh xảo của nhóm tinh linh.
“Ngài lại nếm trà đến từ đông phương quần đảo xem thế nào? Có người nói loại thực vật thần kỳ này có hiệu quả thần kỳ giúp tinh thần phấn chấn nhưng không tổn thương tới thân thể. . .”
Lôi Lâm mỉm cười rót một chén đồ uống bốc hơi nóng cho Tả Na.
Tả Na đương nhiên cũng từng thấy loại đồ uống này, sản lượng loại này rất ít, ở trên đại lục thậm chí bị bán đến một giá trên trời, đương nhiên, càng khiến cô ta chấn động là năng lực của Lôi Lâm.
“Lẽ nào. . . Đối phương cũng thành lập liên hệ cùng đám đông phương hải tặc kia sao?”
Đôi mắt Tả Na lóng lánh, sau đó thả chén sứ đẹp đẽ trong tay xuống.
“Lôi Lâm tiên sinh, nói vậy cậu cũng biết ý đồ đến của ta, không biết ngài có cách nhìn thế nào đối với việc khởi công xây dựng thần điện trên cảng khẩu?”
“Đối với việc quý điện gia nhập, ta đương nhiên là hoan nghênh, chỉ là toàn bộ cảng Sao Kim đã sớm làm tốt quy hoạch, mỗi một khu vực đều có nhu cầu. . . Đương nhiên, bỏ ra một mảnh đất thì cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều. . .”
Trên mặt Lôi Lâm mang theo nụ cười tiêu chuẩn.
“Tài phú nữ thần sẽ không bạc đãi bất kỳ một vị nào thờ phụng ngài ấy!”
Tả Na trực tiếp ném một tấm thẻ màu vàng óng lên mặt bàn: “Đây là một tấm thẻ bằng chứng, cầm nó có thể đổi lấy 10 ngàn kim tệ Khắc La ở bất kỳ tài phú thần điện nào! Coi như làm vốn mua đất lần này đi!”
Tài đại khí thô, hiện tại Lôi Lâm mới thấy được cái gì là tài đại khí thô! Giáo hội của tài phú nữ thần quả nhiên có tiền, không giống tên Tháp Bố Lý Tư keo kiệt, dù là một tiền thuê mang tính chất tượng trưng cũng không chịu giao.
Đương nhiên, đây là vấn đề do Quỳnh Nạp Tư nam tước lưu lại, ở trên tay Lôi Lâm, chuyện như vậy không thể phát sinh nữa.
“Vậy là không có bất cứ vấn đề gì, ngày mai toà thị chính là có thể phê duyệt thổ địa!”
Lôi Lâm mỉm cười nói, một tay đã không chút biến sắc lấy đi tấm thẻ trên mặt bàn cất trong lồng ngực.
Tài phú nữ sĩ hùng hồn quyên ra thần quốc của chính mình cung cấp nghiệp vụ tồn trữ hóa tệ, có thần lực của ngài đề phòng phi pháp, nếu muốn giở trò bịp bợm quả thực là muốn chết.
Có điều có một điểm, chuyển hết kim tệ đến chỗ ngài là phải mất phí, thật không hổ là nữ thần còn tham lam hơn cả cự long.
Tả Na nhìn thẳng vào Lôi Lâm, khiến Lôi Lâm âm thầm rùng mình: “Rốt cục đến rồi sao?”
Hắn sớm đã có cảm giác, khi hai món hàng buôn bán của mình thu lợi càng lúc càng lớn, nhất định sẽ khiến cho thế lực càng mạnh mẽ hơn chú ý.
Mà đến lúc này, lợi ích đồng minh trước đó vì tự vệ mà thành lập nên sẽ không có bất kỳ tác dụng gì.
Trên thực tế, trong lòng Lôi Lâm cũng có dự định chuyển giao kỹ thuật ra ngoài.
Hắn đã sớm nhìn rõ, trong quy tắc trò chơi ở thế giới này, dựa vào sức mạnh bây giờ của chính mình thì không thể duy trì việc lũng đoạn bao lâu.
Hiện tại có thể ăn được một năm lãi kếch sù, đã đủ khiến hắn kinh hỉ.
Đồng thời, cho dù nhượng lại kỹ thuật, cũng nhất định phải tìm được một chỗ dựa cùng bắp đùi đủ mạnh, xét theo phương diện này thì tài phú giáo hội hiển nhiên là một lựa chọn tốt.
“Là ruốc cá cùng đường trắng sao?” Lôi Lâm trực tiếp hỏi ra.
“Đúng, còn có cậu!” Trong đôi mắt Tả Na có một ý cười: “So với hai kỹ thuật này, nhân tài phát minh ra chúng mới càng đáng giá để chúng ta quan tâm, bởi vì cậu có một ngón tay có thể hóa đá thành vàng!”
“Ta!” Lôi Lâm chỉ vào mũi của chính mình, thật sự có chút cảm giác không biết nên khóc hay cười.
Nhưng trong lòng hắn lại đang không ngừng cảnh giác, cũng có chút nghĩ mà sợ, xem ra, trong khoảng thời gian gần đây hắn thực sự quá mức kiêu căng.
Bây giờ đối phương mới chỉ là cảm thấy hứng thú về đầu óc của hắn, nhưng nếu như phát hiện được nhiều thứ hơn thì sao?
Nghĩ tới đây, Lôi Lâm lập tức quyết định sau khi giải quyết được phiền phức là Lộ Dịch Tư hầu tước, hắn nhất định phải biến mất một quãng thời gian ở trước mặt mọi người.
Nếu không lỡ may thu hút càng nhiều thần linh quan tâm, vậy thì phiền phức sẽ trở nên càng lớn hơn.
” Liên quan đến kỹ thuật hai loại hàng này xuất hiện, kỳ thực chỉ là trùng hợp mà thôi, ta vốn yêu thích đọc sách, trong một tình huống phi thường ngẫu nhiên đã đọc được một bút ký của tiền nhân, từ đó được dẫn dắt, đồng thời cũng rất cảm tạ cha của ta đã mặc cho ta hồ đồ, thậm chí còn chuyên môn mua một nhóm thợ thủ công nô lệ cho ta. . .”
Lôi Lâm nở nụ cười chân thành giải thích, nhưng Tả Na rõ ràng có vẻ không tin.
Không chỉ như vậy, thậm chí Lôi Lâm cảm giác được một luồng gợn sóng pháp lực,
Hiển nhiên là đang dò xét hắn có nói dối hay không.
Đối phương hành động tác tuy rằng bí ẩn, nhưng làm sao có khả năng giấu được hắn đây?
Trong lòng Lôi Lâm đầy vẻ giận dữ, ở ngoài mặt vẫn là không chút biến sắc.
Loại vẻ mặt này lại khiến Tả Na nghi hoặc, cảm thụ thần thuật phản hồi, vẻ mặt của cô ta càng thêm mê man.
“Lẽ nào, đối phương nói thật?”
Trong lòng Tả Na có chút thất vọng, nhưng vẫn tiếp tục nói chuyện cùng Lôi Lâm về việc liên quan tới hai mặt hàng kia, bất kể nói thế nào, ruốc cá cùng đường trắng tinh chế đều có lợi nhuận kinh người, mà nếu như không thể nhúng tay vào trong dòng chảy kim tệ của hai mặt hàng này thì cô ta nhất định sẽ mất đi ân sủng của ác kim nữ thần, bị các kim tệ mục sư khác thay thế vị trí.
Với cơ sở của Lôi Lâm, còn có chíp điều khiển, muốn ẩn giấu được một mục sư cao cấp thì vẫn thừa sức, nhìn khuôn mặt đối phương có chút thất vọng, trong lòng Lôi Lâm cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn đàng hoàng trịnh trọng: “Vậy chúng ta nói đến vấn đề có liên quan tới việc buôn bán hai mặt hàng này đi!”
“Nói đi! Cậu muốn bao nhiêu kim tệ mới bằng lòng chuyển nhượng kỹ thuật?”
Vào lúc này Tả Na cũng thu thập xong tâm tình, vung tay lên đầy vẻ tài đại khí thô địa.
“Tất cả quá trình sao ruốc cá, cộng thêm kỹ thuật đóng kín đồ hộp, thậm chí là thợ thủ công thông thạo, chuyển hết cho ngài, mười vạn Khắc La!”
Đối với Lôi Lâm, ruốc cá nhất định phải mở rộng sản lượng, lượng tiêu thụ càng lớn lợi nhuận càng phong phú, tiền vốn cần có để đầu tư cũng rất lớn, đồng thời lại không phải kỹ thuật đặc biệt mũi nhọn, qua mấy năm nhất định sẽ bị mô phỏng, còn không bằng lập tức bán đi.
“Mười vạn Khắc La? !” Tả Na cắn môi.
Theo cô ta thì cái giá này rõ ràng có chút hơi cao, nhưng nếu như có thêm một nhóm thợ thủ công thông thạo cùng kỹ thuật đóng kín thì có vẻ vẫn chịu được.
Đặc biệt đối phương sử dụng kỹ thuật bịt kín kia, Tả Na liếc mắt đã nhìn ra ưu thế của việc chứa đựng thực phẩm trong lọ sành đóng kín trong thời gian dài, cho dù không làm ruốc cá, cũng đủ giúp cô ta kiếm được một món tiền.
Còn chuyện sản nghiệp này cần đầu tư lượng lớn vốn vào gì đó? Ha ha. . . Đối với tài phú giáo hội, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì xưa nay đều không phải vấn đề!
“Cái giá này thực sự là quá cao, trừ phi cậu đưa thêm cả kỹ thuật tinh luyện đường trắng. . .”
Tuy rằng trong lòng đã cơ bản đồng ý giao dịch này, nhưng ngoài mặt Tả Na đương nhiên vẫn cười khổ, còn kém bước nằm lăn trên đất khóc lóc om sòm chơi xấu.
“Còn kỹ thuật tinh luyện đường trắng sao?”
Lôi Lâm trầm ngâm, kỹ thuật này không giống ruốc cá, bởi nắm giữ mấy điểm mấu chốt nên tính bảo mật vẫn rất cao.
Đồng thời, cũng không cần dây chuyển sản nghiệp lớn hay vốn tập trung vào nhiều, là việc làm ăn có thể làm trường kỳ.
Hiện tại Pháp Áo Lan gia tộc có gần một nửa thu nhập đều là từ việc buôn bán đường trắng mang đến, quả thực chính là một mỏ vàng lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn!
Đương nhiên, lợi nhuận càng lớn, cả mập bị hấp dẫn đến cũng càng nhiều, Lôi Lâm vẫn hiểu rất rõ chuyện này.
“Thế nào?” Tả Na hiển nhiên cũng hiểu rõ những khúc mắc trong chuyện này, trong con ngươi lóe lên tia sáng mong chờ.
“Chuyện này. . .”
Lôi Lâm tỏ vẻ khó xử, ngón tay giống như vô ý thức gõ gõ trên mặt bàn, nương theo tiếng gõ có quy tắc, trái tim của Tả Na dường như cũng theo âm thanh này bắt đầu rồi nhảy lên.
“Tại sao. . . Sao ta lại như vậy?” Trên mặt Tả Na dần đỏ ửng, âm thầm nhắc nhở chính mình.
Nhưng sau đó, cô ta lạ thấy ánh mắt nhu hòa của Lôi Lâm: “Kỹ thuật tinh luyện đường trắng này cũng không phải là không thể bán cho các ngài, chỉ là trước đó, chúng ta có nên nói chuyện việc liên quan tới tài phú thần điện hay không. . .”
“Tài phú thần điện?”
“Đúng vậy! VÍ dụ như. . . Các ngài sẽ phái bao nhiêu mục sư ở chỗ này, có bao nhiêu thánh vũ sĩ gì đó. . .” Lôi Lâm cười như một con hồ ly, khiến Tả Na giống như nhìn thấy một vị ma quỷ khó dây dưa nhất trong cuộc đời chức nghiệp của mình.
Chỉ chốc lát sau, Tả Na có chút hồn bay phách lạc cáo từ rời đi.
“Về đề nghị của cậu, ta cần suy nghĩ thật kỹ một hồi!” Tả Na tạm biệt Lôi Lâm.
Nhìn thân ảnh đông đảo mục sư cùng thánh vũ sĩ chen chúc rời đi, khóe miệng Lôi Lâm chậm rãi cong lên.
Trên thực tế, kiến nghị hắn nói ra cũng không phức tạp, chính là để tài phú thần điện trước tiên tham gia cổ phần trong mối làm ăn này, đồng thời phân ra ba năm từ từ thực hiện chuyển giao kỹ thuật.
có thời gian ba năm này, đã đủ cho Pháp Áo Lan gia tộc kiếm được đầy bồn đầy bát.
Đồng thời, trong thỏa thuận này Lôi Lâm còn đặc biệt cường điệu một điều ước —— “Khi Pháp Áo Lan đảo bị công kích, tài phú thần điện nhất định phải phái ra mục sư cùng thánh vũ sĩ, cùng vệ binh đồng thời tác chiến!”
Việc này trên thực tế chính là yêu cầu thần điện che chở, cho dù đối phương chỉ là tượng trưng phái một tên mục sư cấp thấp ra cũng đã đủ.
Dù sao, cho dù là Lộ Dịch Tư hầu tước, cũng không dám tuyên chiến với tài phú thần điện, trừ phi ông ta chán sống.
Lôi Lâm cũng nghe thấy tiếng gió, bởi vậy nhất định phải bảo vệ sào huyệt của mình an toàn, kéo tài phú giáo hội lên thuyền của chính mình, không thể nghi ngờ gì đây là cách làm ổn thỏa nhất.
Hắn đương nhiên sẽ không hy vọng xa vời đến việc đối phương sẽ đồng thời che chở cho Phi Hồng Hổ, thậm chí, cho dù Lộ Dịch Tư hầu tước đồng ý đình chiến, Lôi Lâm cũng sẽ không đồng ý.
Không có đầy đủ địch nhân cùng huyết nhục, hắn đến đâu tìm nguyên liệu để thỏa mãn nhu cầu của ma quỷ huyết chủy, đồng thời nhanh chóng tăng lên đây?
“Điều kiện này cũng không hà khắc, tin tưởng đến cuối cùng, vị kim tệ mục sư này nhất định sẽ không nhịn được mê hoặc. . .”
Ánh mắt Lôi Lâm không ngừng lấp loé: “Mà đợi tài phú thần điện cắm rễ ở đây, kế hoạch của ta cũng có thể bắt đầu rồi. . .”
Sau khi trở lại biệt thự của chính mình, Lôi Lâm phất phất tay với Khắc Lai Nhĩ tỷ muội: “Nơi này tạm thời không cần hai người, đi ra ngoài trước đi!”
“Tuân mệnh! Thiếu gia!” Trên mặt Khắc Lai Nhĩ tỷ muội có vẻ u oán, nhưng không dám nói gì, ngoan ngoãn rời khỏi gian phòng.
“Đi ra!” Lôi Lâm nhìn bệ cửa sổ, lúc này nơi đó không có một bóng người, cửa sổ đóng rất kín, một khe hở cũng không có.
Nhưng chậm rãi, một bóng đen từ trong bóng tối nổi lên, phác hoạ ra một thân thể có đường cong lả lướt.
Chủ nhân thân thể này là một bán trác nhĩ tinh linh, ăn mặc trang phục của thích khách, trực tiếp quỳ sát xuống hô: “Chủ nhân!”
“Thuật tiềm hành này e là đã không kém một ít thích khách cấp trung!”
Ở thế giới các thần, trung cấp bình thường chính là chỉ chức nghiệp giả mạnh mẽ cấp 10 trở lên, đối với Khải Luân, Lôi Lâm đưa ra đánh giá rất cao.
Có lẽ sau khi bán tinh linh này kết thúc khuất nhục của thân phận trước đó đã liều mạng luyện tập, từ đó có được bước tiến dài.
Mà lúc này Khải Luân chính là nhận nhiệm vụ cầu nối giữa Lôi Lâm cùng nhóm hải tặc Phi Hồng Hổ.
“Chủ nhân, tháng này chúng ta lại cướp đoạt hai chiếc thương thuyền của ba quần đảo, dự đoán có tiền lời là năm ngàn đồng tiền vàng. . . Mặt khác, Y Toa Bội Nhĩ tiểu thư dựa theo kế hoạch của ngài, đã bắt đầu cố ý tiết lộ ra hành tung của chúng ta. . .”
Khải Luân cung kính bẩm báo.
” Bên Dã Man Nhân kia thế nào?”
“Đã thông báo cho đối phương, đối phương cũng hứa hẹn sẽ ra tay ở thời gian quy định!”
Muốn liều mạng cùng Lộ Dịch Tư hầu tước, làm sao Lôi Lâm có khả năng buông tha trợ lực là Dã Man Nhân?
“Ừm! Tuy rằng như vậy, nhưng nếu như chúng ta có thể sắp xếp gian tế càng cao cấp ở trong trận doanh của đối phương, thì tỷ lệ thành công độ cũng sẽ càng lớn hơn một chút. . .”
Lôi Lâm thở dài nói.
“Chủ nhân! Thuộc hạ đáng chết, trước đó mấy lần phái đạo tặc cùng thám tử đến ba quần đảo gần như đã bị nhổ tận gốc, chỉ còn lại mấy kẻ cũng chỉ có thể để lộ ra tin tức bình thường. . .”
Khải Luân lập tức thỉnh tội, chỉ khi ở chung càng lâu với Lôi Lâm, mới càng biết rõ sự khủng bố của hắn.
So sánh với vị chủ nhân này, những trác nhĩ thuần chủng dưới nền đất kia quả thực chính là thiện lương!
“Ta nói chuyện này cũng không phải có ý trách ngươi!”
Lôi Lâm lắc lắc đầu, cảm thấy vị thuộc hạ này của mình quá nhát gan, cũng không phải một chuyện tốt.
Lôi Lâm nhìn Khải Luân vẫn có vẻ không hiểu gì, không khỏi nhắc nhở đối phương.
“Ai ạ?” Trong lòng Khải Luân cả kinh, lẽ nào chủ nhân có bố trí khác ở chỗ địch nhân bên kia? Thế này có phải là mình đã mất đi tín nhiệm? Vừa nghĩ tới hậu quả khi bị vứt bỏ, thân thể Khải Luân không nhịn được khẽ run lên.
Loại biểu hiện này, khiến Lôi Lâm âm thầm buồn cười.
“Đi tìm Địch Mỗ tử tước, nói thẳng ra thân phận của cô, nói thêm là ta đồng ý kết minh cùng hắn, thậm chí giúp đỡ hắn ngồi trên vị trí hầu tước!”
Lôi Lâm cười lạnh, giống như một ma quỷ.
“Địch Mỗ tử tước?” Trong lòng Khải Luân cả kinh, thậm chí không nhịn được khẽ ngẩng đầu lên, chuyện về Pháp Áo Lan gia tộc cô ta cũng được nghe thấy sau khi gia nhập vào dưới trướng của Lôi Lâm, sao lại không biết đối phương là kẻ cầm đầu mơ ước lãnh thổ của Pháp Áo Lan gia tộc.
Thậm chí, kẻ địch lớn nhất của nhóm hải tặc Phi Hồng Hổ cũng là vị tử tước này, sao chỉ trong chớp mắt lại muốn bắt tay giảng hòa.
“Thi hành mệnh lệnh đi!” Lôi Lâm phất phất tay, Khải Luân cung kính hành lễ, thân ảnh biến mất trong bóng tối.
“Đây chính là chính trị. . . Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, dù ngày hôm qua các ngươi còn đang quyết đấu sinh tử, hận không thể trực tiếp cắn chết đối phương, nhưng vẫn có thể bắt tay cùng đối địch. . .”
Tuy rằng gian tế mai phục ở ba quần đảo chỉ có thể truyền ra ngoài một ít tin tức đơn giản nhất, nhưng thông qua những tin tình báo này Lôi Lâm vẫn nhìn thấy rất nhiều thứ, ví dụ như Lộ Dịch Tư hầu tước cùng Địch Mỗ tử tước bất hòa, còn có biểu hiện xuất sắc của người con trai trưởng tên là Uy Liêm kia.
Dựa theo hiểu rõ của Lôi Lâm về nhân tính, nếu như lúc này hắn lôi kéo đối phương, sẽ có tỷ lệ thành công hơn một nửa!
Cơ hội lớn như vậy đã đủ để thử xem.
Dù sao nếu thất bại cũng không có tổn thất gì, không phải sao?
. . .
Mấy ngày sau, kim tệ mục sư đã đắn đo cân nhắc, cuối cùng Tả Na vẫn chấp nhận điều kiện của Lôi Lâm, đồng ý với hiệp ước trước đó.
Dùng ba năm hợp tác cùng bảo vệ Pháp Áo Lan gia tộc là điều kiện, đối lấy kỹ thuật tinh luyện đường trắng từ chỗ Lôi Lâm.
Hai bên đều rất hài lòng về giao dịch này, còn lợi nhuận cùng hao tổn cụ thể, có lẽ phải sau một khoảng thời gian rất lâu mới có thể thấy rõ.
Chờ đến sau khi những chuyện này đều xong xuôi, một thần điện vàng son lộng lẫy đã được xây dựng ở cảng Sao Kim.
Bởi trong tay có tiền, Tả Na quả thực là dùng kim tệ để đập vào độ, đương nhiên, hiệu quả cũng thật sự kinh người.
Không tới mười ngày, một thần điện đã có mô hình chủ thể, tốc độ này còn nhanh hơn mấy lần so với lúc trước Lôi Lâm xây dựng toà thị chính!
Đương nhiên, trong chuyện này cũng không thiếu được công lao của những mục sư kia, dù sao thần thuật của bọn hắn chỉ cần mỗi ngày thành kính cầu nguyện là có thể khôi phục, căn bản không sợ tiêu hao, cực kỳ hào phóng dùng lên việc xây dựng kiến trúc, Lôi Lâm nhìn mà có chút đỏ mắt vì ghen tị.
Vào ngày thần điện hoàn thành việc xây dựng, Tả Na tự mình tiến hành một lần cầu nguyện, thậm chí còn khiến tài phú nữ thần ban xuống thần ân.
Tuy rằng hóa thân thần linh chưa từng xuất hiện, nhưng chỉ tạm thời thêm một ít may mắn cho tín đồ ở cảng khẩu, cùng với năng lực tính toán nhanh chóng, cũng đủ để những người này trong một khoảng thời gian tương lai sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát.
Đương nhiên, cảm giác thần ân như biển, thần uy như ngục kia cũng lưu lại cho Lôi Lâm ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Tài phú nữ thần mới chỉ là một vị thần linh có thần lực cấp trung, bản chất tương đương với cấp tám ở thế giới phù thủy, nhưng Lôi Lâm cảm giác bà ta khủng bố hơn không ít so với rất nhiều tồn tại cấp 8.
Có lẽ có nhân tố là đang ở sân nhà đối phương, nhưng chấn động đối với Lôi Lâm vẫn phi thường lớn.
Khi lực lượng tín ngưỡng kết hợp cùng lực quy tắc của bản thân, sẽ phát sinh ra biến hóa về chất kinh khủng như thế nào, cho Lôi Lâm dẫn dắt rất lớn.
Mà trong đám người này cũng có một số thanh âm không hài hòa xuất hiện.
Vị mục sư của thần chịu khổ kia không nói gì, dù sao tín ngưỡng của bọn hắn ở đám người cấp thấp, đa số là nô lệ cùng cu li, nông phu, căn bản sẽ không quan tâm tới một thương nhân nữ thần như thế nào, trên thực tế, toàn bộ gia sản của bọn hắn gộp lại e là cũng không đáng giá một viên Khắc La!
Nhưng đối với giáo chủ của thần tri thức ở đây—— Vị Tháp Bố Lý Tư kia thì mục sư của tài phú nữ thần vào ở lại thật sự đã khiêu chiến ông ta rất lớn!
Tuy rằng ông ta vẫn là phái người tới đây chúc mừng, nhưng cũng lạnh lùng với Quỳnh Nạp Tư nam tước.
Đối với chuyện này, Lôi Lâm cùng Quỳnh Nạp Tư nam tước đều không quá để ý tới.
Llàm đại biểu của thế tục vương quyền bản địa, trong một số lợi ích then chốt về then chốt, bọn hắn có chết cũng không nhượng bộ.
Lôi Lâm ở lại đây một quãng thời gian, đợi chuyển giao kỹ thuật ruốc cá xong, tất cả mọi chuyện ở cảng Sao Kim khẩu đều trở lại quỹ đạo, hắn mới lấy lý do muốn bế quan để một mình tiến vào trong phòng thí nghiệm.
Nhưng trên thực tế, chuyện hắn phải làm đối với cao tầng trong gia tộc xưa nay đều không phải bí mật gì, Quỳnh Nạp Tư nam tước còn tự mình làm yểm hộ cho hắn.
Mặt biển xanh thẳm, gió biển mang theo khí tức ẩm ướt cùng muối biển sạch sẽ.
Một bóng đen gào thét lướt qua, tạo ra sóng gợn trên mặt biển.
Trên mặt biển cách đó không xa, một đội tàu hải tặc rất lớn đang lẳng lặng bỏ neo, trên cột cờ treo lơ lửng một lá cờ hải tặc dùng màu máu tươi làm màu lót, hình vẽ bên trên là chủy thủ cùng đầu lâu!
Nhóm hải tặc Phi Hồng Hổ! Là nhóm hải tặc gần đây đã vang danh khắp chốn, thực lực gần bằng ba nhóm hải tặc cường giả lâu năm.
Trong lời đồn, thủ lĩnh nhóm hải tặc này—— Phi Hồng Ma Nữ chính là ác ma đến từ thâm uyên, thậm chí còn yêu thích dùng máu tươi của địch nhân để tắm rửa, hung danh ở ngoại hải quả thực có thể dọa trẻ con ban đêm.
Nhưng lúc này, Phi Hồng Ma Nữ trong lời đồn, biểu tỷ Y Toa Bội Nhĩ của Lôi Lâm đang cùng đám hải tặc cao tầng khác đứng sững trên boong thuyền, giống như đang đợi thủ lĩnh chân chính của bọn họ.
“Cực khổ rồi!”
Trong tiếng gió thét gào, thân ảnh Lôi Lâm chậm rãi hạ xuống, đầu tiên hắn gật đầu ra hiệu với các hải tặc thủ hạ khác, sau đó mới nhìn sang biểu tỷ của chính mình.
Sau đó lông mày hắn chậm rãi nhíu lại.
Bởi vì có lượng lớn huyết nhục làm tế phẩm, thực lực của Y Toa Bội Nhĩ tiến bộ rất nhanh, hiện tại đã xông thẳng tới chức nghiệp giả cấp 15, là thủ hạ số một của Lôi Lâm.
Nhưng cùng lúc đó, dấu vết ác ma hóa trên người đối phương cũng vô cùng nghiêm trọng.
Mặc dù bề ngoài của đối phương vẫn là nhân loại, nhưng thỉnh thoảng lại có khí tràng băng lãnh người sống chớ tiến gần tản ra, mang theo khí tức khủng bố tà ác, đủ khiến những kẻ có lực ý chí yếu ngất đi.
Thậm chí, cho dù là hải tặc hung tàn nhất, cũng không dám đứng cùng Y Toa Bội Nhĩ.
“Dựa theo kế hoạch trước đó của em, người của chúng ta đã bố trí kỹ càng!”
Y Toa Bội Nhĩ mặc kệ ánh mắt sợ hãi của những người khác, chỉ đi tới bên người Lôi Lâm.
“Chị làm rất khá!” Lôi Lâm kéo tay nhỏ của Y Toa Bội Nhĩ, tuy rằng lạnh lẽo, nhưng vẫn còn một tia nhiệt độ thuộc về người sống.
“La Lại Nhĩ Đức, đến phòng thuyền trưởng đi, ta cần nghe anh báo cáo những việc gần đây một chút!”
Lôi Lâm lại nhìn về phía một thủ hạ khác của mình rồi gọi, La Lại Nhĩ Đức lập tức cung kín cúi người xuống, biểu thị nghe theo dặn dò.
Trong đông đảo đám đầu mục hải tặc, hắn là người có nội tình tốt nhất, thậm chí còn có một chút năng lực chỉ huy, nên được Lôi Lâm coi trọng, hiện tại đẳng cấp của hắn đã chậm rãi vượt qua đám người Độc Nhãn Long, trở thành nhân tài số một trong đám thủ hạ của Lôi Lâm trừ Y Toa Bội Nhĩ biểu tỷ ra.
Đương nhiên, những hải tặc cũ trước đó đi theo,Lôi Lâm cũng không bạc đãi bọn hắn, cho bọn hắn một cái thuyền và mấy chục tên hải tặc, đề bạt làm đầu mục cấp trung, hiện tại cũng rất uy phong, chỉ có điều theo địa vị tăng lên, tâm tư của bọn hắn dường như cũng có một chút biến hóa.
Chờ đến khi hải tặc trên boong thuyền đều thức thời rời đi, Lôi Lâm mới thấp giọng hỏi Y Toa Bội Nhĩ: “Dấu vết ác ma hóa trên người chị, nếu như hiện tại quyết định, ta còn có biện pháp có thể loại bỏ, nếu như thật sự đợi chị chuyển hóa hoàn thành, chỉ sợ chị sẽ trực tiếp rơi xuống vực sâu, ngay cả linh hồn cũng không thể được cứu rỗi. . .”
Y Toa Bội Nhĩ buộc mái tóc dài lại, cũng chỉ khi ở trước mặt Lôi Lâm, cô mới sẽ làm ra loại cử động của tiểu nữ sinh.
” Sau khi từ bỏ lực lượng, ta phảu lấy cái gì để báo thù địch nhân đây? Ta đã từng thề rằng chỉ cần ta còn tồn một ngày, nhất định sẽ dùng máu tươi của địch nhân để trấn an vong linh của gia tộc mình. . .”
Nhìn thấy Y Toa Bội Nhĩ như vậy, Lôi Lâm cũng chỉ có thể im lặng.
Hắn có chút đau đầu, tính cách của vị biểu tỷ này chính là như vậy, kiên cường đến mức làm người đau đầu.
“Tốt lắm! Dù sao đợi trận chiến này qua đi, chúng ta căn bản cũng không có chuyện gì, đến lúc đó có thời gian chậm rãi để suy nghĩ nên giải quyết như thế nào. . . Hi vọng vẫn còn kịp. . .”
Lôi Lâm nhìn phía chân trời cách đó không xa, một đám mây đen chậm rãi tụ lại, bão táp sắp xảy ra.
“Bội kiếm của ta cũng đã sớm khát vọng huyết dịch. . .”
Y Toa Bội Nhĩ đứng sau lưng Lôi Lâm, giống như một nữ vũ thần vậy.
. . .
“Đáng chết! Đáng chết!Đ chết!”
Một tay cầm bình rượu rum trống rỗng, Địch Mỗ tử tước hung hẳng đẩy cửa phòng ngủ ra.
Còn mấy thị nữ? Sớm đã bị hắn đuổi đi rồi.
“Một ngày nào đó! Một ngày nào đó, ta sẽ để những kẻ đã xem thường ta, sỉ nhục ta đều phải trả giá thật lớn!”
Nghĩ đến ánh mắt khinh bỉ của đám người trong khoảng thời gian gần nhất, tâm tình Địch Mỗ tử tước càng thêm khó chịu.
“Hả? Ai, không phải ta đã nói đều cút cho ta. . .”
Địch Mỗ im bặt đi, bởi vì hắn phát hiện lúc này đứng trong phòng ngủ của hắn cũng không phải thị nữ, mà là một đạo tặc.
” Nhóm hải tặc Phi Hồng Hổ, vấn an ngài!”
Thanh âm của đạo tặc này phi thường ngọt ngào êm tai, vóc người cũng rất tốt.
Địch Mỗ theo bản năng đánh giá đối phương một vòng, sau đó mới hoàn toàn biến sắc, ngay cả hơi rượu trên người cũng tản đi không ít.
Phi Hồng Hổ! Đó không phải là cừu nhân của hắn sao?
“Ha ha. . . Các ngươi đến lấy mạng của ta sao?”
Địch Mỗ lùi về sau mấy bước, đồng thời trong lòng thầm hận, nếu như là ở chỗ phụ thân hắn cùng Uy Liêm, đối phương còn chưa tiếp cận đã lập tức bị chém thành mười bảy mười tám đoạn, cũng chỉ có chính hắn chỉ là thứ tử không được coi trọng thì thích khách mới có thể dễ như ăn cháo ra vào như thế
Có điều, chỉ cần tranh thủ được một chút thời gian, vệ binh phát hiện không đúng vẫn là có thể lập tức chạy tới.
“Không, chúng ta đến giúp ngài! Ngài muốn trở thành hầu tước sao?”
Sự mê hoặc của ma quỷ từ trong miệng Khải Luân nói ra.
“Hhầu tước?”
Vẻ mặt Địch Mỗ biến đổi, lập tức đóng cửa phòng đóng lại, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận