Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 508: Hung uy (2)

“Chíp, chọn dùng phương án số ba!” Sau khi thầm cười khổ, Lôi Lâm lập tức ra lệnh.
“Thu được quyền hạn cho phép, bắt đầu phối hợp chủ thể tiến hành giải phẫu nhỏ trong cơ thể. . .”
Chíp trung thực phản hồi, mà trong nháy mắt, hai mắt Lôi Lâm đã biến thành màu xanh da trời, một luồng hạt năng lượng căn bản lạnh lẽo bắt đầu từ các vị trí trên cơ thể tràn ra.
“Hắn xảy ra vấn đề gì! Tiến lên! ! !”
Mà mấy bạch phù thủy truy kích tới đây đang ở phía xa cũng nhìn thấy tình huống khác thường trên người Lôi Lâm, tên bạch phù thủy cầm đầu kia lộ vẻ vui mừng, vung tay áo hô lên, vô số phi trùng tụ thành nửa mặt người bay tới Lôi Lâm.
“Điếc không sợ súng!”
Trong lòng Lôi Lâm lại một luồng lửa giận vô danh từ từ bay lên, nhưng bị hàn ý áp chế nên rất nhanh đã bị ép xuống.
Tay phải hắn mạnh mẽ vạch một cái! Một cơn sóng gợn vô hình trong suốt, chẳng khác nào sóng nước khuếch tán ra, nhấc lên gợn sóng giữa hư không.
Gợn sóng vô hình trong nháy mắt rồi va chạm với đám mây bằng côn trùng kia.
Oành! Nửa gương mặt người hơi ngưng lại giữa hư không! Sau đó từng đám côn trùng trực tiếp rơi xuống đất, mắt kép ngừng chuyển động, thân thể cũng biến thành cứng đờ rồi rất nhanh lại bắt đầu mục nát.
Ào ào rào! Từng đợt côn trùng không ngừng từ giữa bầu trời rơi xuống, hình thành một đợt mưa nhỏ màu xám.
Độc tố vô hình dường như còn thông qua mối liên hệ sâu thăm thẳm trong lực lượng tinh thần, trực tiếp ăn mòn đến bản thể phù thủy.
Tên phù thủy đầu lĩnh khống chế đàn côn trùng kia lập tức rút lui vài bước. Trên mặt hiện ra hắc khí xà văn dày đặc, hơn nữa còn đang không ngừng lan tràn.
“Nhanh. . . Bảo vệ ta rời đi!” Vào lúc này, tên đầu lĩnh bạch phù thủy mới hối hận vì sự tham lam của chính mình, cho dù Lôi Lâm đã rơi vào trạng thái dị thường, hắn cũng không thể đối phó.
“Muốn đi! ! !” Lôi Lâm cách đó không xa hơi cong khóe miệng lên cười lạnh, bao cổ tay màu đen trên tay nổ tung, vầng sáng màu đen biến hình, cuối cùng hình thành một trường cung.
“Gan kịch độc! ! !”
Lôi Lâm lần thứ hai bắt đầu dùng thiên phú vu thuật cấp hai của mình. Tay phải kéo dây cung, nhắm tới đám bạch phù thủy đang chạy trốn!
Băng!
Dây cung rung động, một mũi tên độc tố vô hình trong nháy mắt xuyên phá trời cao, khiến hư không vặn vẹo.
Dọc theo đường bay, mặt đất bị cháy đen, thực vật héo rũ, hiển hiện ra quỹ tích của một mũi tên.
“Không! Mày không thể giết tao! Cha của tao là. . .” Bạch phù thủy đang chạy trốn sợ đến mức kêu lên thất thanh, nhưng lập tức, thân thể hắn run lên, hoàn toàn biến sắc.
Răng rắc! Quần áo sau lưng hắn trực tiếp vỡ ra, xuất hiện bàn tay nửa trong suốt.
Bàn tay này chỉ lớn bằng bàn tay của người thường, ra sức vồ một cái vào mũi tên độc trong suốt!
Oành! Một vòng sóng gợn vô hình không ngừng tản ra, trên mặt các phù thủy đứng chung quanh mang theo vẻ kinh khủng, đều bị độc tố lan đến ép lui lại.
” Tồn tại cấp ba bảo vệ sao?” Lôi Lâm cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, sát cơ trong lòng càng tăng lên: “Ngày hôm nay sẽ không có ai cứu được mày! ! !”
Hắn lần thứ hai kéo dây cung, ong ong! ! !
Trong tiếng rung động, độc tiễn nửa trong suốt đang giằng co với bàn tay trong nháy mắt nổ tung, hình thành vô số mũi tên nhỏ như lông trâu, nổ tung bắn ra bốn phía.
Xì xì! Bàn tay nửa trong suốt trực tiếp bị nổ thủng trăm ngàn lỗ, lập tức tan vỡ ra, từ bên trong mơ hồ truyền ra tiếng một phù thủy già gào thét.
Tên bạch phù thủy kia hiện ra vẻ không dám tin tưởng, sau đó rất nhanh ngã xuống.
Ở phía sau lưng hắn, một vết thương lớn nổ tung. Mà thiên phú phòng ngự hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo dĩ nhiên không thể ngăn cản chút nào.
“Cậu! Cậu giết hắn! Cha của hắn là một vị tồn tại cấp ba! ! !”
Giọng nói Tư Lai có chút run rẩy.
Chẳng qua Lôi Lâm vẫn đang bị huyết mạch thuật sĩ ảnh hưởng. Căn bản sẽ không cân nhắc đến điểm ấy, hắn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo trực tiếp nhìn vào Tư Lai.
Tư Lai lập tức giật mình, lúc này giờ mới nghĩ tới tính mạng của chính mình còn đang ở trên tay đối phương, trên mặt thoáng cười khổ: “Được rồi! Ta chỉ nói một chút, cậu muốn làm như thế nào thì cứ làm đi!”
Trên mặt Lôi Lâm hiện lên một chút do dự cùng giãy dụa, sau đó một vòng hắc khí dày đặc bao phủ toàn thân hắn.
Vù vù!
Một cơn bão màu đen cuốn về xa xa, chỉ chớp mắt sau đã hoàn toàn biến mất ở phía chân trời.
“Sát tinh kia rốt cục cũng đi rồi!” Tư Lai và đồng bọn hợp tác của mình liếc nhau, nhìn Ngải Lý Tư Đặc ngã trên đất không dậy nổi, trên mặt đều nở một nụ cười khổ.
“Làm sao bây giờ? Ước Kiều Nạp chết rồi! Ngải Duy Khắc đại nhân sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”
Mà đám bạch phù thủy ở khác lại tập thể phát ra tiếng gào bi phẫn.
“Giết những hắc vu sư kia! Báo thù cho Ước Kiều Nạp!”
Một bạch phù thủy nhìn chằm chằm mấy người Tư Lai, trên mặt lộ ra vẻ cừu hận.
Trên mặt Tư Lai căng thẳng, lập tức đứng ở đồng bọn của mình, trên người hiện ra một vòng hạt năng lượng căn bản phòng ngự.
Phốc! Phốc! Phốc!
Nhưng trong chớp mắt, tất cả phù thủy ở đây đều biến sắc, kịch liệt độc tố, lại bắt đầu phát tác.
Vừa này khi Lôi Lâm ra tay, phù thủy ở đây hoặc nhiều hoặc ít đều bị độc tố của Khoa Mạc Âm cự xà lan đến, khó có thể thanh trừ.
Mà mấy bạch phù thủy bị Ước Kiều Nạp ảnh hưởng, thương thế trên người càng thêm nghiêm trọng.
Hai đôi nhân mã nhìn nhau vài lần, rốt cục vẫn căm giận rời đi, không tiếp tục bạo phát xung đột.
Một ông lão phù thủy tóc trắng xoá, trên mặt mang theo ý cười hiền lành, dẫn theo mấy học đồ đi trên thảo nguyên, trên tay mấy học đồ còn cầm mấy lọ chứa bằng kim loại.
“Chúng ta tồn tại là vì tìm kiếm chân lý! Mà con đường phù thủy chính là một con đường không ngừng truy tìm chân lý, nghiên cứu tất cả vật thể và hiện tượng trên thế giới, từ đó tìm ra quy luật, đồng thời lợi dụng đến lên người chúng ta, đây chính là cội nguồn sức mạnh của phù thủy!”
Lão phù thủy vừa đi, vừa dạy dỗ sau mấy học đồ phía sau.
“Huyết văn thảo có đặc tính thế nào, trước đó ta đã giảng qua cho các trò, nhưng các trò cũng chỉ từng thấy trên sách tranh và hàng mẫu, mà hiện tại, ta dãn các trò tới đây, tơi hoàn cảnh huyết văn thảo sinh trưởng để xem một chút. . .”
“A Nặc! Trò tới xem huyết văn thảo này và các cây khác có gì khác nhau?”
Lão phù thủy quay đầu hỏi một nam học đồ đứng giữa trên mặt mọc đầy tàn nhang.
“Ừm! Nó so với các cây khác thì có vẻ gầy yếu hơn, hoa văn huyết sắc bên ngoài cũng không rõ ràng, đó là do trong quá trình trưởng thành gặp phải thiên địch. . . Cụ thể. . . Cụ thể. . .”
Chàng trai trên A Nặcnày trên mép còn có một vòng lông tơ, hắn đi lên phía trước, tay phải duỗi về phía huyết văn thảo, muốn nhìn cẩn thận hơn một chút.
Xèo!
Trong phút chốc, một bóng đen màu đỏ trong nháy mắt từ huyết văn thảo bắn ra, mạnh mẽ vọt tới khuôn mặt A Nặc!
“A. . .” A Nặclùi về phía sau vài bước, ngã ngồi xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Đùng! Một tia sáng màu đen từ trên tay lão phù thủy bắn ra, đánh cho bóng đen kia rơi trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận