Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1804: Bán vị diện (1)

Năm 37671 lịch chúng thần, Lôi Lâm mang theo năm ngàn hải tặc, công phá đảo Ban Khắc Tư có hơn hai triệu nhân khẩu, khiến Tát Táp Đặc Tạp Tư đế quốc diệt vong, đồng thời thành lập ra quốc gia của chính mình.
Đồng thời, chính hắn cũng lên cấp bán thần , bước vào ngưỡng cửa tham gia trò chơi của thượng tầng ở thế giới các thần.
Vào lúc này, mọi người mới kinh ngạc phát hiện Lôi Lâm làm ra công huân kinh thế như vậy lại chỉ là thanh niên vừa 26 tuổi, nhưng từ lâu đã bước đến một độ cao khiến ngước cần cần nhìn.
Chung quanh vương đô mới được đặt tên là “Pháp Áo Lan”, rất nhiều thợ săn ma quỷ tinh nhuệ cùng kỵ binh thổ dân đang vây quanh một đội xe ngựa sang trọng xuất hành thị sát.
Trên lá cờ trước đoàn xe cùng kỵ binh kia là quốc huy của cự xà đế quốc, đại diện cho quyền uy hoàng thất.
“Loại bỏ dịch bệnh, còn có việc khai khẩn đầu xuân, tình hình cũng không tệ lắm!”
Lúc này Lôi Lâm hạ kính xe xuống, nhìn bờ ruộng màu xanh bên ngoài, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ hài lòng.
Mà thổ dân hầu gái mỹ lệ khác cùng thánh nữ Ba Ba Lạp lại ngồi quỳ ở một bên chân, trong mắt không che giấu nổi vẻ hừng hực.
Đế quốc cần do huyết mạch của thần chủ thống trị, đây là tôn chỉ mà Lôi Lâm để giáo hội Cự Xà tuyên dương.
Mà để củng cố căn cơ càng tốt hơn, bản thân vị thần tử này tốt nhất vẫn nên có cả huyết mạch thổ dân, bởi vậy, hầu như sau khi dựng nước, toàn bộ đảo Ban Khắc Tư lập tức chọn ra hai mươi thiếu nữ thuần khiết cùng mỹ lệ nhất, đồng thời có phẩm chất cao thượng đưa vào vương cung, hoạt động còn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Đối với chuyện này, xưa nay Lôi Lâm đều không cự tuyệt, dù sao về mặt thẩm mỹ quan thì những thiếu nữ này đều cũng khá phù hợp với khẩu vị của hắn.
Mà lần xuất hành này chính là để đế vương tuyên dương sức mạnh với toàn bộ đế quốc, đồng thời cũng đại biểu lôi kéo ở trình độ nhất định.
Sau khi đảo qua toàn bộ đảo Ban Khắc Tư một lần, Lôi Lâm đã lắm rõ tình huống cụ thể trên hòn đảo.
Đồng thời, thực lực cùng uy nghiêm của đế quốc cũng khắc sâu dưới đáy lòng các thổ địa.
“Thổ địa ở đây là màu mỡ nhất, lại là gần vương đô, có thành tích như vậy cũng có thể hiểu được. . .”
Đôi mắt Ba Ba Lạp lóe lên, ở bên cạnh tiếp lời.
“Có kiến thức này, cho dù không tệ, đặc biệt loại kế vặt này. . .”
Đối với chút mưu kế này của tín đồ, Lôi Lâm quả thực lắm rõ như lòng bàn tay, nghe vậy nhất thời có cảm giác không biết nên khóc hay cười.
Nhưng mà, đây cũng tương tự là một phần của tín ngưỡng chi đạo, Lôi Lâm không thể không thận trọng suy nghĩ.
“Dựa theo tình hình này, nạn đói năm nay hẳn là có thể hữu kinh vô hiểm vượt qua. . .”
Sau khi kiểm tra toàn quốc xong, tâm tình của Lôi Lâm đã tốt hơn nhiều, tuy rằng trước đó xảy ra ôn dịch đã khiến trật tự xã hội gặp đả kích rất lớn, nhưng các loại hoạt động sinh sản đang chầm chậm khôi phục, được lợi từ tích lũy trước đó của Tát Táp Đặc Tạp Tư đế quốc, toàn bộ đế quốc mới đang không ngừng phát triển về phía càng tốt hơn.
“Cân nhắc tới thực lực một đế quốc, không nằm ngoài nhân khẩu, nông nghiệp, kinh tế, còn có quân sự, cuối cùng là tín ngưỡng. . .”
Lôi Lâm sờ sờ cằm của chính mình: “Về mặt quân sự, ở trung tâm chỉ giữ lại 50 ngàn quân thường trực, ở đảo Ban Khắc Tư hiện nay chỉ có hơn 90 vạn tổng nhân khẩu thì các thế lực đã không thể tranh luận vị trí đệ nhất, trái lại lúc này tài mới là vấn đề phiền phức. . .”
“Nông nghiệp cùng kinh tế tàn tạ khắp nơi, muốn khôi phục cũng không phải chuyện một hai ngày, mấu chốt nhất vẫn là tín ngưỡng. . .”
Lúc này toàn bộ linh hồn vật tổ cùng linh hồn tự nhiên trên đảo Ban Khắc Tư đã gặp phải đả kích mang tính chất hủy diệt từ Lôi Lâm, phàm là kẻ không muốn thần phục đều sẽ bị trực tiếp diệt vong, ngay cả bộ lạc cũng là như thế.
Mà do bọ cạp hoàng kim cấp độ bán thần dẫn đầu một phần linh hồn tự nhiên, lúc này cũng đã quy thuận dưới trướng Lôi Lâm, cũng chiếm cứ một phần tín ngưỡng trong đế quốc.
Đối với chuyện này Lôi Lâm hoàn toàn vui mừng nhìn thành quả, dù sao lúc này thế lực của hắn chiếm phần lớn, tám phần mười tín ngưỡng toàn bộ đế quốc đều ở trên tay hắn, các linh hồn tự nhiên còn lại nương nhờ vào chỉ có thể chia cắt hai phần mười còn lại.
Đồng thời, bởi tính chất bán thần chân chính của hắn, mục sư dưới trướng cùng thần thuật đều vượt xa những ngụy thần thổ địa này, trong khi cạnh tranh chiếm lấy ưu thế lớn, tự nhiên cũng không sợ so đấu cùng đối phương.
Có lẽ đến cuối cùng, tín ngưỡng của những thần linh nương nhờ vào này còn có thể bị nghiền ép thêm, cuối cùng chỉ có thể vững vàng dựa vào hắn.
“Về phương diện đế quốc thống trị, những kẻ vốn là hải tặc kia đã được ban cho khen thưởng phong phú, còn có thổ dân cùng nô lệ, cùng với thân phận quý tộc, nhưng đáng tiếc so với số lượng thủ lĩnh thổ dân cùng quý tộc vốn có trên đảo Ban Khắc Tư thổ địa vẫn quá ít. . .”
Lôi Lâm lắc lắc đầu.
Trên vị trí người thống trị, hiện tại số lượng thổ dân trong đế quốc quả thực rất kinh người, còn đầu lĩnh chân chính theo hắn là người ngoại lai này thì chưa tới năm ngàn người! Chênh lệch khủng bố giống như một giọt nước cùng một hồ nước.
Lôi Lâm không chút nghi ngờ rằng một khi hắn không làm gì thì không tới ba mươi năm, quyền thống trị cơ sở của toàn bộ đế quốc tất nhiên sẽ rơi vào tay thổ dân, những người ngoại lai như bọn hắn chỉ có thể chủ động hoặc bị động bị dung hợp.
Nếu muốn chân chính thay đổi điểm này thì cần di dân cùng tàn sát, cấy ghép dân đại lục từ trên đảo Pháp Áo Lan, đồng thời tàn sát thổ dân, mới có thể duy trì sự thống trị vững chắc!
Đáng tiếc, lúc này thân phận của Lôi Lâm cũng không đơn thuần là người thống trị, hoặc là nói, thân phận thần linh mới là tiền đề đầu tiên để hắn cân nhắc!
Bởi vậy, tàn sát lớn để giảm thiểu số lượng thổ dân cũng chỉ có thể khiến lực lượng tín ngưỡng giảm thiểu, không phù hợp với lợi ích lúc đầu của hắn.
Ở thời điểm chinh phục, những kẻ địch này đương nhiên phải giảm thiểu số lượng lớn, nhưng hiện tại đã thành một phần tiềm lực cho mình, tàn sát đi lại có chút mất đi ý nghĩa.
Thậm chí, đối với thần linh, chỉ cần tín ngưỡng cung cấp đầy đủ, hắn cũng không quan tâm người thống trị đế quốc này là thổ dân hay người ngoại lai.
Có giáo hội trợ giúp, đời sau của hắn cũng không đến nỗi sẽ rơi vào tình cảnh chỉ là tượng trưng hoặc là con rối, như vậy là đủ rồi!
“Không có đế quốc vĩnh hằng, nhưng có thần linh trường sinh!”
Lôi Lâm yên lặng thì thầm, đối với thần linh có sinh mệnh dài dằng dặc, cho dù là đế quốc huy hoàng xán lạn nhất ở trong lịch sử, cũng đều ngắn như vậy, giống như phù dung chớm nở.
Keng! Hôm nay hoàn thành đáp lại lời cầu khẩn! Tổng cộng xử lý 348761 vụ! Ban tặng 13286 thần thuật vị!
Lúc này, chíp cũng bắn ra một lời nhắc nhở, khiến Lôi Lâm khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười.
Mỗi ngày xử lý lời cầu khẩn của tín đồ cùng ban tặng thần thuật cho mục sư, là bài tập mà thần linh cần phải làm, tuy rằng với thần hồn cùng tư duy hiện tại của hắn cũng có thể xử lý, nhưng tất nhiên là một gánh nặng rất lớn, cũng không thể nhàn nhã xuất hành.
Đặc biệt hiện tại hắn có hơn 90 vạn tín đồ, hầu như còn khổng lồ hơn so với một số chân thần, nên công tác lại càng thêm hùng vĩ cùng rườm rà.
Nhưng chíp tồn tại đã tiếp nhận công tác rườm rà này, giúp Lôi Lâm tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Những chân thần kia vì xử lý công tác nặng nề này, chân thân cùng hóa thân cũng không đủ dùng, thậm chí cần xây dựng ra từ thần cùng chúc thần ở trong thần quốc, mà hiện tại chip lại đảm nhiệm công tác tương tự như vậy, thậm chí còn làm càng tốt hơn so với thần lin bình thường, cũng để Lôi Lâm tin tưởng hơn, dù sao đối phương không có bất kỳ khả năng phản bội nào.
“Bệ hạ!”
Một đường trở lại hoàng cung, lập tức có rất nhiều hầu gái thanh xuân mỹ lệ tới nghênh tiếp, đa số đều để trân cánh tay cùng bụng dưới, lộ ra da dẻ bóng loáng tràn ngập sức sống, trong mắt tràn ngập nóng bỏng.
Ngoại trừ các thiếu nữ mà mỗi bộ lạc tiến cống ra, hầu gái ở trong hoàng cung của Lôi Lâm hiển nhiên cũng vô cùng tốt, nói không chừng còn có thân phận thủ lĩnh quý tộc gì đó.
Nếu như là bình thường, Lôi Lâm cũng không ngại nhiệt tình mà hữu hảo giao lưu cùng đối phương mấy lần, nhưng ngày hôm nay hiển nhiên hắn còn có việc càng quan trọng hơn.
Vị trí đỉnh cao nhất của đế đô, ở nơi đó có thần điện trước đó của A Khắc Ban, đương nhiên, hiện tại đã thay đổi, biến thành tổng bộ giáo hội Cự Xà thờ phụng Lôi Lâm.
Lúc này, Lôi Lâm lại đứng ở tế đàn của đối phương, nhìn một khối nham thạch màu đen to lớn trên nền đất.
Mặt ngoài khối nham thạch này có ánh kim loại, nhìn một viên gạch màu đen, nhưng Lôi Lâm lại nhạy cảm cảm giác được điểm khác nhau.
Trên thực tế, nếu không phá hủy tượng thần A Khắc Ban thì vật này cũng không thể xuất hiện.
“Rốt cuộc đã tìm được. . . Tích trữ của A Khắc Ban sao?”
Lôi Lâm mơn trớn mặt ngoài viên gạch màu đen, lập tức cảm giác được thần niệm của chính mình kết nối cùng một không gian khổng lồ, trong không khí tràn ngập một luồng thần lực đã bắt đầu biến mất, mà đông đảo linh hồn nửa trong suốt, giống như đang ngủ say trải rộng tràn đầy một tầng trên mặt đất, có còn linh hồn đang không ngừng tiêu vong.
“Linh hồn tín đồ của A Khắc Ban. . . Không ngờ vận khí của hắn không tệ, lại còn tìm được một bán vị diện đến chứa đựng, tuy rằng thể tích bán vị diện này không lớn, nhưng cũng tốt hơn so với bán thần khí bình thường. . .”
Tiếp dẫn linh hồn của tín đồ là nhiệm vụ của thần linh, mà tín đồ thành kính dù chuyển hóa thành người cầu khẩn hay anh hùng, thánh linh, đều là trợ giúp cùng nội tình của thần linh, tự nhiên không thể tùy ý vứt bỏ thứ này.
Đám bán thần không có thần quốc riêng, bởi vậy rất nhiều kẻ đều trực tiếp chế tạo một bán thần khí để chứa đựng linh hồn của tín đồ, vận may của A Khắc Ban hiển nhiên tốt hơn một chút, tìm được một bán vị diện.
“Ít nhất cũng có trăm vạn linh hồn. . .”
Sau khi dự đoán ra con số cụ thể, Lôi Lâm lần thứ hai phải khiếp sợ vì nội tình của A Khắc Ban.
Bán vị diện không phải là thần quốc, cho dù bảo vệ như thế nào đi nữa, linh hồn tín đồ vẫn không ngừng tiêu vong, mà chỉ có tín đồ thành kính mới được A Khắc Ban tiếp đón tới nơi này, lại loại trừ một phần rất lớn tín ngưỡng thổ dân rơi mất hiện ra, trước đó A Khắc Ban ngã xuống lại khiến một phần linh hồn trực tiếp diệt vong, còn lại những linh hồn này trái lại là tinh anh ở trong tinh anh, cũng là linh hồn tinh hoa trong mấy ngàn vạn thổ dân chết đi trong năm trăm năm đế quốc tồn tại!
“Đây chính là nội tình của thần linh, so sánh với nhau, ta quá yếu đi. . .”
Lôi Lâm thở dài, sau đó nhìn khối bán vị diện này.
Những linh hồn tín đồ này hiển nhiên chỉ tín ngưỡng A Khắc Ban, đối với Lôi Lâm cũng không có bao nhiêu tác dụng, trừ phi dập tắt toàn bộ rồi rút lấy linh hồn bản nguyên trong đó, nhưng làm thế có vẻ quá lãng phí.
Trên thực tế, lần này hắn thu hoạch lớn nhất trái lại là mảnh bán vị diện này.
Tín ngưỡng cùng thần chức là một mặt, các phương diện khác như thần quốc cũng không thể thiếu.
Mà nếu như lại trùng hợp có một khối bán vị diện thì khẳng định sẽ tiết kiệm được không ít công sức trong việc xây dựng thần quốc.
Đối với chân thần, thần quốc chính là sào huyệt, cũng là vị trí của chân thân, có bố trí tỉ mỉ cẩn thận như thế nào đều không quá đáng.
Lôi Lâm đã sớm có cân nhắc về thần quốc của mình, nhưng đột nhiên có thêm một bán vị diện, lại càng hữu dụng đối với việc chứa đựng linh hồn tín đồ của hắn.
“Sau khi cải tạo một chút là có thể có tác dụng lớn, ừ, trước đó vẫn nên phong ấn lại linh hồn tín đồ của A Khắc Ban ở nơi này!”
Lôi Lâm rất nhanh đã quyết định ra tác dụng của bán vị diện này.
Mà thần linh trời sinh đã có năng lực thay đổi hiện thực, hầu như chỉ cần hắn thoáng động suy nghĩ, toàn bộ bán vị diện đã bắt đầu gào thét.
Thần lực màu vàng óng dập dờn, đè ép dấu ấn của A Khắc Ban, cũng kinh động một số linh hồn mạnh mẽ.
“Là ai xâm phạm quốc gia của thần chủ?”
Ngọn lửa màu vàng bốc lên, hơn mười linh thể thổ dân bay lên trên không, trợn mắt nhìn Lôi Lâm: “Ngụy thần! Nơi này không phải chỗ ngươi nên đến!”
“Ồ! Anh linh sao?”
Lôi Lâm biết những linh thể thổ dân này hẳ chính là nhân vật anh hùng của đế quốc Tát Táp Đặc Tạp Tư, nói không chừng còn có linh hồn vài vị hoàng đế ở bên trong.
“A Khắc Ban đã ngã xuống! Linh hồn những kẻ bị thời đại vứt bỏ các ngươi này cũng có thể tiến vào bãi rác lịch sử. . .”
Đối với Lôi Lâm, những anh linh này chính là cuồng tín đồ của A Khắc Ban, thuộc về loại không có một chút tác dụng nào.
Theo tiếng ngâm xướng của hắn, vẻ mặt những anh linh đang rít gào này đột nhiên hơi ngưng lại, sau đó linh lực xây dựng thân thể bắt đầu sụp đổ, không ngừng tiêu tan.
“Là ai để các ngươi lớn mật như thế, dám cãi lời một vị thần linh?”
Theo lời chất vấn nghiêm khắc của Lôi Lâm, uy nghiêm mạnh mẽ bộc phát ra, cuối cùng mấy anh linh còn đang liều chết cũng biến thành tro bụi.
Có thể giúp bọn hắn tồn tại vốn là thần lực của A Khắc Ban, sau khi A Khắc Ban ngã xuống thì thần lực cũng không bằng lúc trước, làm sao có khả năng gây ra sóng gió gì trước mắt Lôi Lâm?
Sau khi giải quyết hết những những chống lại cuối cùng này, linh hồn tín đồ còn lại đều ngơ ngơ ngác ngác hoặc trực tiếp rơi vào trạng thái ngủ say, căn bản không có sức mạnh phản kháng.
Toàn bộ bán vị diện giống như lại nổi lên một cơn lốc, ở trung tâm bão táp xuất hiện một hố đen lớn, tất cả linh hồn đều bị hút vào trong đó.
Đến cuối cùng, phần đuôi của cơn lốc lại bay vào tay Lôi Lâm, linh thể sôi trào mãnh liệt chồng chất cùng nhau, hình thành một quả cầu thủy tinh màu vàng, còn có thể nhìn thấy lít nha lít nhít linh thể như nòng nọc ở bên trong còn đang không ngừng tới lui tuần tra.
“Nơi này vốn bị A Khắc Ban cải tạo qua. Rất thích hợp để linh hồn tín đồ sinh tồn, nhưng vẫn có một số không đủ. . .”
Lôi Lâm nhìn bán vị diện hiện tại cơ bản đã hoang vu, khẽ cau mày.
“Thần lực —— Thay đổi hiện thực!”
“Ta nói. . . Nơi này phải có ánh sáng!” Giống như mở miệng thành thuật, một điểm tia sáng chói mắt lập tức sinh ra trong hỗn độn, lại không ngừng mở rộng, trong nháy mắt đã xua tan âm u.
“Ta nói. . . Phải có nước!” Mặt đất khô cạn trước đó trong nháy mắt hợp lại, từng dòng suối không ngừng hiện lên, lại tụ thành sông lớn hồ hải.
“Sau nguồn nước hẳn là thực vật!”
Từng tia mầm xanh nhạt nhú ra, ngoan cườn từ tầng đất hoang vu xông ra. màu xanh biếc tràn ngập sinh mệnh không ngừng lan rộng, rất nhanh đã trải rộng toàn bộ bán vị diện, hình thành từng khu thảo nguyên cùng rừng rậm.
“Cơ bản như vậy đã!”
Thay đổi bán vị diện này cần tiêu hao thần lực khổng lồ, khiến Lôi Lâm hơi vất vả, sau đó hắn phất tay áo, mấy ngàn linh hồn màu nhũ bạch trực tiếp rơi vào vị diện, hình thành từng linh thể có vẻ mờ mịt.
“Các ngươi tạm thời ở lại đây!”
Trong số những linh thể này có thổ dân, cũng có hải tặc, thậm chí còn có mấy con tương tự ma quỷ, sau khi nghe được giọng nói của Lôi Lâm thì đều cung kínhquỳ sát xuống cầu khẩn : “Tuân mệnh! Chủ thần! Ngài là đại xà thôn phệ tất cả thế giới, là chúa tể nắm giữ tử vong, tiếp dẫn linh hồn chúng ta. . .”
“Thần linh cùng tín đồ ký kết khế ước, đối phương trả giá tín ngưỡng, mà ta cũng cần bảo đảm bảo vệ linh hồn của bọn hắn sau khi bọn hắn chết đi. . .”
Đây vốn là trách nhiệm của thần linh. Mà khi sau khi làm xong những việc này, Lôi Lâm đột nhiên cảm giác được liên hệ giữa mình cùng với các tín đồ lại kiên định hơn một phần, không khỏi lộ ra vẻ trầm ngâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận