Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1484: Thỏa thuận (2)

“Thế nào?” Tả Na hiển nhiên cũng hiểu rõ những khúc mắc trong chuyện này, trong con ngươi lóe lên tia sáng mong chờ.
“Chuyện này. . .”
Lôi Lâm tỏ vẻ khó xử, ngón tay giống như vô ý thức gõ gõ trên mặt bàn, nương theo tiếng gõ có quy tắc, trái tim của Tả Na dường như cũng theo âm thanh này bắt đầu rồi nhảy lên.
“Tại sao. . . Sao ta lại như vậy?” Trên mặt Tả Na dần đỏ ửng, âm thầm nhắc nhở chính mình.
Nhưng sau đó, cô ta lạ thấy ánh mắt nhu hòa của Lôi Lâm: “Kỹ thuật tinh luyện đường trắng này cũng không phải là không thể bán cho các ngài, chỉ là trước đó, chúng ta có nên nói chuyện việc liên quan tới tài phú thần điện hay không. . .”
“Tài phú thần điện?”
“Đúng vậy! VÍ dụ như. . . Các ngài sẽ phái bao nhiêu mục sư ở chỗ này, có bao nhiêu thánh vũ sĩ gì đó. . .” Lôi Lâm cười như một con hồ ly, khiến Tả Na giống như nhìn thấy một vị ma quỷ khó dây dưa nhất trong cuộc đời chức nghiệp của mình.
Chỉ chốc lát sau, Tả Na có chút hồn bay phách lạc cáo từ rời đi.
“Về đề nghị của cậu, ta cần suy nghĩ thật kỹ một hồi!” Tả Na tạm biệt Lôi Lâm.
Nhìn thân ảnh đông đảo mục sư cùng thánh vũ sĩ chen chúc rời đi, khóe miệng Lôi Lâm chậm rãi cong lên.
Trên thực tế, kiến nghị hắn nói ra cũng không phức tạp, chính là để tài phú thần điện trước tiên tham gia cổ phần trong mối làm ăn này, đồng thời phân ra ba năm từ từ thực hiện chuyển giao kỹ thuật.
có thời gian ba năm này, đã đủ cho Pháp Áo Lan gia tộc kiếm được đầy bồn đầy bát.
Đồng thời, trong thỏa thuận này Lôi Lâm còn đặc biệt cường điệu một điều ước —— “Khi Pháp Áo Lan đảo bị công kích, tài phú thần điện nhất định phải phái ra mục sư cùng thánh vũ sĩ, cùng vệ binh đồng thời tác chiến!”
Việc này trên thực tế chính là yêu cầu thần điện che chở, cho dù đối phương chỉ là tượng trưng phái một tên mục sư cấp thấp ra cũng đã đủ.
Dù sao, cho dù là Lộ Dịch Tư hầu tước, cũng không dám tuyên chiến với tài phú thần điện, trừ phi ông ta chán sống.
Lôi Lâm cũng nghe thấy tiếng gió, bởi vậy nhất định phải bảo vệ sào huyệt của mình an toàn, kéo tài phú giáo hội lên thuyền của chính mình, không thể nghi ngờ gì đây là cách làm ổn thỏa nhất.
Hắn đương nhiên sẽ không hy vọng xa vời đến việc đối phương sẽ đồng thời che chở cho Phi Hồng Hổ, thậm chí, cho dù Lộ Dịch Tư hầu tước đồng ý đình chiến, Lôi Lâm cũng sẽ không đồng ý.
Không có đầy đủ địch nhân cùng huyết nhục, hắn đến đâu tìm nguyên liệu để thỏa mãn nhu cầu của ma quỷ huyết chủy, đồng thời nhanh chóng tăng lên đây?
“Điều kiện này cũng không hà khắc, tin tưởng đến cuối cùng, vị kim tệ mục sư này nhất định sẽ không nhịn được mê hoặc. . .”
Ánh mắt Lôi Lâm không ngừng lấp loé: “Mà đợi tài phú thần điện cắm rễ ở đây, kế hoạch của ta cũng có thể bắt đầu rồi. . .”
Sau khi trở lại biệt thự của chính mình, Lôi Lâm phất phất tay với Khắc Lai Nhĩ tỷ muội: “Nơi này tạm thời không cần hai người, đi ra ngoài trước đi!”
“Tuân mệnh! Thiếu gia!” Trên mặt Khắc Lai Nhĩ tỷ muội có vẻ u oán, nhưng không dám nói gì, ngoan ngoãn rời khỏi gian phòng.
“Đi ra!” Lôi Lâm nhìn bệ cửa sổ, lúc này nơi đó không có một bóng người, cửa sổ đóng rất kín, một khe hở cũng không có.
Nhưng chậm rãi, một bóng đen từ trong bóng tối nổi lên, phác hoạ ra một thân thể có đường cong lả lướt.
Chủ nhân thân thể này là một bán trác nhĩ tinh linh, ăn mặc trang phục của thích khách, trực tiếp quỳ sát xuống hô: “Chủ nhân!”
“Thuật tiềm hành này e là đã không kém một ít thích khách cấp trung!”
Ở thế giới các thần, trung cấp bình thường chính là chỉ chức nghiệp giả mạnh mẽ cấp 10 trở lên, đối với Khải Luân, Lôi Lâm đưa ra đánh giá rất cao.
Có lẽ sau khi bán tinh linh này kết thúc khuất nhục của thân phận trước đó đã liều mạng luyện tập, từ đó có được bước tiến dài.
Mà lúc này Khải Luân chính là nhận nhiệm vụ cầu nối giữa Lôi Lâm cùng nhóm hải tặc Phi Hồng Hổ.
“Chủ nhân, tháng này chúng ta lại cướp đoạt hai chiếc thương thuyền của ba quần đảo, dự đoán có tiền lời là năm ngàn đồng tiền vàng. . . Mặt khác, Y Toa Bội Nhĩ tiểu thư dựa theo kế hoạch của ngài, đã bắt đầu cố ý tiết lộ ra hành tung của chúng ta. . .”
Khải Luân cung kính bẩm báo.
” Bên Dã Man Nhân kia thế nào?”
“Đã thông báo cho đối phương, đối phương cũng hứa hẹn sẽ ra tay ở thời gian quy định!”
Muốn liều mạng cùng Lộ Dịch Tư hầu tước, làm sao Lôi Lâm có khả năng buông tha trợ lực là Dã Man Nhân?
“Ừm! Tuy rằng như vậy, nhưng nếu như chúng ta có thể sắp xếp gian tế càng cao cấp ở trong trận doanh của đối phương, thì tỷ lệ thành công độ cũng sẽ càng lớn hơn một chút. . .”
Lôi Lâm thở dài nói.
“Chủ nhân! Thuộc hạ đáng chết, trước đó mấy lần phái đạo tặc cùng thám tử đến ba quần đảo gần như đã bị nhổ tận gốc, chỉ còn lại mấy kẻ cũng chỉ có thể để lộ ra tin tức bình thường. . .”
Khải Luân lập tức thỉnh tội, chỉ khi ở chung càng lâu với Lôi Lâm, mới càng biết rõ sự khủng bố của hắn.
So sánh với vị chủ nhân này, những trác nhĩ thuần chủng dưới nền đất kia quả thực chính là thiện lương!
“Ta nói chuyện này cũng không phải có ý trách ngươi!”
Lôi Lâm lắc lắc đầu, cảm thấy vị thuộc hạ này của mình quá nhát gan, cũng không phải một chuyện tốt.
Lôi Lâm nhìn Khải Luân vẫn có vẻ không hiểu gì, không khỏi nhắc nhở đối phương.
“Ai ạ?” Trong lòng Khải Luân cả kinh, lẽ nào chủ nhân có bố trí khác ở chỗ địch nhân bên kia? Thế này có phải là mình đã mất đi tín nhiệm? Vừa nghĩ tới hậu quả khi bị vứt bỏ, thân thể Khải Luân không nhịn được khẽ run lên.
Loại biểu hiện này, khiến Lôi Lâm âm thầm buồn cười.
“Đi tìm Địch Mỗ tử tước, nói thẳng ra thân phận của cô, nói thêm là ta đồng ý kết minh cùng hắn, thậm chí giúp đỡ hắn ngồi trên vị trí hầu tước!”
Lôi Lâm cười lạnh, giống như một ma quỷ.
“Địch Mỗ tử tước?” Trong lòng Khải Luân cả kinh, thậm chí không nhịn được khẽ ngẩng đầu lên, chuyện về Pháp Áo Lan gia tộc cô ta cũng được nghe thấy sau khi gia nhập vào dưới trướng của Lôi Lâm, sao lại không biết đối phương là kẻ cầm đầu mơ ước lãnh thổ của Pháp Áo Lan gia tộc.
Thậm chí, kẻ địch lớn nhất của nhóm hải tặc Phi Hồng Hổ cũng là vị tử tước này, sao chỉ trong chớp mắt lại muốn bắt tay giảng hòa.
“Thi hành mệnh lệnh đi!” Lôi Lâm phất phất tay, Khải Luân cung kính hành lễ, thân ảnh biến mất trong bóng tối.
“Đây chính là chính trị. . . Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, dù ngày hôm qua các ngươi còn đang quyết đấu sinh tử, hận không thể trực tiếp cắn chết đối phương, nhưng vẫn có thể bắt tay cùng đối địch. . .”
Tuy rằng gian tế mai phục ở ba quần đảo chỉ có thể truyền ra ngoài một ít tin tức đơn giản nhất, nhưng thông qua những tin tình báo này Lôi Lâm vẫn nhìn thấy rất nhiều thứ, ví dụ như Lộ Dịch Tư hầu tước cùng Địch Mỗ tử tước bất hòa, còn có biểu hiện xuất sắc của người con trai trưởng tên là Uy Liêm kia.
Dựa theo hiểu rõ của Lôi Lâm về nhân tính, nếu như lúc này hắn lôi kéo đối phương, sẽ có tỷ lệ thành công hơn một nửa!
Cơ hội lớn như vậy đã đủ để thử xem.
Dù sao nếu thất bại cũng không có tổn thất gì, không phải sao?
. . .
Mấy ngày sau, kim tệ mục sư đã đắn đo cân nhắc, cuối cùng Tả Na vẫn chấp nhận điều kiện của Lôi Lâm, đồng ý với hiệp ước trước đó.
Dùng ba năm hợp tác cùng bảo vệ Pháp Áo Lan gia tộc là điều kiện, đối lấy kỹ thuật tinh luyện đường trắng từ chỗ Lôi Lâm.
Hai bên đều rất hài lòng về giao dịch này, còn lợi nhuận cùng hao tổn cụ thể, có lẽ phải sau một khoảng thời gian rất lâu mới có thể thấy rõ.
Chờ đến sau khi những chuyện này đều xong xuôi, một thần điện vàng son lộng lẫy đã được xây dựng ở cảng Sao Kim.
Bởi trong tay có tiền, Tả Na quả thực là dùng kim tệ để đập vào độ, đương nhiên, hiệu quả cũng thật sự kinh người.
Không tới mười ngày, một thần điện đã có mô hình chủ thể, tốc độ này còn nhanh hơn mấy lần so với lúc trước Lôi Lâm xây dựng toà thị chính!
Đương nhiên, trong chuyện này cũng không thiếu được công lao của những mục sư kia, dù sao thần thuật của bọn hắn chỉ cần mỗi ngày thành kính cầu nguyện là có thể khôi phục, căn bản không sợ tiêu hao, cực kỳ hào phóng dùng lên việc xây dựng kiến trúc, Lôi Lâm nhìn mà có chút đỏ mắt vì ghen tị.
Vào ngày thần điện hoàn thành việc xây dựng, Tả Na tự mình tiến hành một lần cầu nguyện, thậm chí còn khiến tài phú nữ thần ban xuống thần ân.
Tuy rằng hóa thân thần linh chưa từng xuất hiện, nhưng chỉ tạm thời thêm một ít may mắn cho tín đồ ở cảng khẩu, cùng với năng lực tính toán nhanh chóng, cũng đủ để những người này trong một khoảng thời gian tương lai sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát.
Đương nhiên, cảm giác thần ân như biển, thần uy như ngục kia cũng lưu lại cho Lôi Lâm ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Tài phú nữ thần mới chỉ là một vị thần linh có thần lực cấp trung, bản chất tương đương với cấp tám ở thế giới phù thủy, nhưng Lôi Lâm cảm giác bà ta khủng bố hơn không ít so với rất nhiều tồn tại cấp 8.
Có lẽ có nhân tố là đang ở sân nhà đối phương, nhưng chấn động đối với Lôi Lâm vẫn phi thường lớn.
Khi lực lượng tín ngưỡng kết hợp cùng lực quy tắc của bản thân, sẽ phát sinh ra biến hóa về chất kinh khủng như thế nào, cho Lôi Lâm dẫn dắt rất lớn.
Mà trong đám người này cũng có một số thanh âm không hài hòa xuất hiện.
Vị mục sư của thần chịu khổ kia không nói gì, dù sao tín ngưỡng của bọn hắn ở đám người cấp thấp, đa số là nô lệ cùng cu li, nông phu, căn bản sẽ không quan tâm tới một thương nhân nữ thần như thế nào, trên thực tế, toàn bộ gia sản của bọn hắn gộp lại e là cũng không đáng giá một viên Khắc La!
Nhưng đối với giáo chủ của thần tri thức ở đây—— Vị Tháp Bố Lý Tư kia thì mục sư của tài phú nữ thần vào ở lại thật sự đã khiêu chiến ông ta rất lớn!
Tuy rằng ông ta vẫn là phái người tới đây chúc mừng, nhưng cũng lạnh lùng với Quỳnh Nạp Tư nam tước.
Đối với chuyện này, Lôi Lâm cùng Quỳnh Nạp Tư nam tước đều không quá để ý tới.
Llàm đại biểu của thế tục vương quyền bản địa, trong một số lợi ích then chốt về then chốt, bọn hắn có chết cũng không nhượng bộ.
Lôi Lâm ở lại đây một quãng thời gian, đợi chuyển giao kỹ thuật ruốc cá xong, tất cả mọi chuyện ở cảng Sao Kim khẩu đều trở lại quỹ đạo, hắn mới lấy lý do muốn bế quan để một mình tiến vào trong phòng thí nghiệm.
Nhưng trên thực tế, chuyện hắn phải làm đối với cao tầng trong gia tộc xưa nay đều không phải bí mật gì, Quỳnh Nạp Tư nam tước còn tự mình làm yểm hộ cho hắn.
Mặt biển xanh thẳm, gió biển mang theo khí tức ẩm ướt cùng muối biển sạch sẽ.
Một bóng đen gào thét lướt qua, tạo ra sóng gợn trên mặt biển.
Trên mặt biển cách đó không xa, một đội tàu hải tặc rất lớn đang lẳng lặng bỏ neo, trên cột cờ treo lơ lửng một lá cờ hải tặc dùng màu máu tươi làm màu lót, hình vẽ bên trên là chủy thủ cùng đầu lâu!
Nhóm hải tặc Phi Hồng Hổ! Là nhóm hải tặc gần đây đã vang danh khắp chốn, thực lực gần bằng ba nhóm hải tặc cường giả lâu năm.
Trong lời đồn, thủ lĩnh nhóm hải tặc này—— Phi Hồng Ma Nữ chính là ác ma đến từ thâm uyên, thậm chí còn yêu thích dùng máu tươi của địch nhân để tắm rửa, hung danh ở ngoại hải quả thực có thể dọa trẻ con ban đêm.
Nhưng lúc này, Phi Hồng Ma Nữ trong lời đồn, biểu tỷ Y Toa Bội Nhĩ của Lôi Lâm đang cùng đám hải tặc cao tầng khác đứng sững trên boong thuyền, giống như đang đợi thủ lĩnh chân chính của bọn họ.
“Cực khổ rồi!”
Trong tiếng gió thét gào, thân ảnh Lôi Lâm chậm rãi hạ xuống, đầu tiên hắn gật đầu ra hiệu với các hải tặc thủ hạ khác, sau đó mới nhìn sang biểu tỷ của chính mình.
Sau đó lông mày hắn chậm rãi nhíu lại.
Bởi vì có lượng lớn huyết nhục làm tế phẩm, thực lực của Y Toa Bội Nhĩ tiến bộ rất nhanh, hiện tại đã xông thẳng tới chức nghiệp giả cấp 15, là thủ hạ số một của Lôi Lâm.
Nhưng cùng lúc đó, dấu vết ác ma hóa trên người đối phương cũng vô cùng nghiêm trọng.
Mặc dù bề ngoài của đối phương vẫn là nhân loại, nhưng thỉnh thoảng lại có khí tràng băng lãnh người sống chớ tiến gần tản ra, mang theo khí tức khủng bố tà ác, đủ khiến những kẻ có lực ý chí yếu ngất đi.
Thậm chí, cho dù là hải tặc hung tàn nhất, cũng không dám đứng cùng Y Toa Bội Nhĩ.
“Dựa theo kế hoạch trước đó của em, người của chúng ta đã bố trí kỹ càng!”
Y Toa Bội Nhĩ mặc kệ ánh mắt sợ hãi của những người khác, chỉ đi tới bên người Lôi Lâm.
“Chị làm rất khá!” Lôi Lâm kéo tay nhỏ của Y Toa Bội Nhĩ, tuy rằng lạnh lẽo, nhưng vẫn còn một tia nhiệt độ thuộc về người sống.
“La Lại Nhĩ Đức, đến phòng thuyền trưởng đi, ta cần nghe anh báo cáo những việc gần đây một chút!”
Lôi Lâm lại nhìn về phía một thủ hạ khác của mình rồi gọi, La Lại Nhĩ Đức lập tức cung kín cúi người xuống, biểu thị nghe theo dặn dò.
Trong đông đảo đám đầu mục hải tặc, hắn là người có nội tình tốt nhất, thậm chí còn có một chút năng lực chỉ huy, nên được Lôi Lâm coi trọng, hiện tại đẳng cấp của hắn đã chậm rãi vượt qua đám người Độc Nhãn Long, trở thành nhân tài số một trong đám thủ hạ của Lôi Lâm trừ Y Toa Bội Nhĩ biểu tỷ ra.
Đương nhiên, những hải tặc cũ trước đó đi theo,Lôi Lâm cũng không bạc đãi bọn hắn, cho bọn hắn một cái thuyền và mấy chục tên hải tặc, đề bạt làm đầu mục cấp trung, hiện tại cũng rất uy phong, chỉ có điều theo địa vị tăng lên, tâm tư của bọn hắn dường như cũng có một chút biến hóa.
Chờ đến khi hải tặc trên boong thuyền đều thức thời rời đi, Lôi Lâm mới thấp giọng hỏi Y Toa Bội Nhĩ: “Dấu vết ác ma hóa trên người chị, nếu như hiện tại quyết định, ta còn có biện pháp có thể loại bỏ, nếu như thật sự đợi chị chuyển hóa hoàn thành, chỉ sợ chị sẽ trực tiếp rơi xuống vực sâu, ngay cả linh hồn cũng không thể được cứu rỗi. . .”
Y Toa Bội Nhĩ buộc mái tóc dài lại, cũng chỉ khi ở trước mặt Lôi Lâm, cô mới sẽ làm ra loại cử động của tiểu nữ sinh.
” Sau khi từ bỏ lực lượng, ta phảu lấy cái gì để báo thù địch nhân đây? Ta đã từng thề rằng chỉ cần ta còn tồn một ngày, nhất định sẽ dùng máu tươi của địch nhân để trấn an vong linh của gia tộc mình. . .”
Nhìn thấy Y Toa Bội Nhĩ như vậy, Lôi Lâm cũng chỉ có thể im lặng.
Hắn có chút đau đầu, tính cách của vị biểu tỷ này chính là như vậy, kiên cường đến mức làm người đau đầu.
“Tốt lắm! Dù sao đợi trận chiến này qua đi, chúng ta căn bản cũng không có chuyện gì, đến lúc đó có thời gian chậm rãi để suy nghĩ nên giải quyết như thế nào. . . Hi vọng vẫn còn kịp. . .”
Lôi Lâm nhìn phía chân trời cách đó không xa, một đám mây đen chậm rãi tụ lại, bão táp sắp xảy ra.
“Bội kiếm của ta cũng đã sớm khát vọng huyết dịch. . .”
Y Toa Bội Nhĩ đứng sau lưng Lôi Lâm, giống như một nữ vũ thần vậy.
. . .
“Đáng chết! Đáng chết!Đ chết!”
Một tay cầm bình rượu rum trống rỗng, Địch Mỗ tử tước hung hẳng đẩy cửa phòng ngủ ra.
Còn mấy thị nữ? Sớm đã bị hắn đuổi đi rồi.
“Một ngày nào đó! Một ngày nào đó, ta sẽ để những kẻ đã xem thường ta, sỉ nhục ta đều phải trả giá thật lớn!”
Nghĩ đến ánh mắt khinh bỉ của đám người trong khoảng thời gian gần nhất, tâm tình Địch Mỗ tử tước càng thêm khó chịu.
“Hả? Ai, không phải ta đã nói đều cút cho ta. . .”
Địch Mỗ im bặt đi, bởi vì hắn phát hiện lúc này đứng trong phòng ngủ của hắn cũng không phải thị nữ, mà là một đạo tặc.
” Nhóm hải tặc Phi Hồng Hổ, vấn an ngài!”
Thanh âm của đạo tặc này phi thường ngọt ngào êm tai, vóc người cũng rất tốt.
Địch Mỗ theo bản năng đánh giá đối phương một vòng, sau đó mới hoàn toàn biến sắc, ngay cả hơi rượu trên người cũng tản đi không ít.
Phi Hồng Hổ! Đó không phải là cừu nhân của hắn sao?
“Ha ha. . . Các ngươi đến lấy mạng của ta sao?”
Địch Mỗ lùi về sau mấy bước, đồng thời trong lòng thầm hận, nếu như là ở chỗ phụ thân hắn cùng Uy Liêm, đối phương còn chưa tiếp cận đã lập tức bị chém thành mười bảy mười tám đoạn, cũng chỉ có chính hắn chỉ là thứ tử không được coi trọng thì thích khách mới có thể dễ như ăn cháo ra vào như thế
Có điều, chỉ cần tranh thủ được một chút thời gian, vệ binh phát hiện không đúng vẫn là có thể lập tức chạy tới.
“Không, chúng ta đến giúp ngài! Ngài muốn trở thành hầu tước sao?”
Sự mê hoặc của ma quỷ từ trong miệng Khải Luân nói ra.
“Hhầu tước?”
Vẻ mặt Địch Mỗ biến đổi, lập tức đóng cửa phòng đóng lại, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận