Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 204: Diệt sạch (1)

Bị thủy triều trùng kích, tấm khiên màu bạc giống như đá ngầm sừng sững trong biển rộng, không rung rung chút nào.
Đợi khi công kích từ đầm lầy chi nộ qua đi, Ba Tát Vi đứng sau vẫn tấm chắn bình yên vô sự.
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử Lôi Lâm co rụt lại.
” Vật phẩm ma hóa tính phòng ngự!”
Với tư cách là học viện huyết duệ gia tộc của một trong ba gia tộc Đại phù thủy, trên người Ba Tát Vi rõ ràng có một kiện vật phẩm ma hóa loại hình phòng ngự.
Món đồ này khó chơi thế nào, Lôi Lâm là người hiểu rõ nhất, bởi vì trên người của hắn cũng có một kiện Đọa Tinh Chi Trụy loại hình phòng ngự, một khi Đọa Tinh Chi Trụy khởi động phòng ngự, trong các học đồ, Lôi Lâm hoàn toàn chính là đứng ở thế bất bại đấy!
Mà hai học đồ cấp 3 đối diện rõ ràng bị cử động bưu hãn của Ba Tát Vi dọa cho phát sợ, rõ ràng đình trệ nguyên tại chỗ trong nháy mắt.
Đặc biệt học đồ ký kết cùng ánh trăng phù du kia, trong tay nắm chặt lấy cái còi màu bạc, vẻ mặt tái nhợt cùng biểu lộ không thể tin.
Sau khi phát ra công kích đầm lầy chi nộ, ánh trăng phù du cực lớn dường như cũng tiêu hao rất lớn, trực tiếp xoay quanh ở giữa không trung, nhưng không công kích nữa.
“Ánh trăng phù du mỗi ngày chỉ có thể sử dụng pháp thuật công kích một lần, sau đó chúng nó nhất định phải dùng hai mươi mấy tiếng để chuẩn bị, hơn nữa, còn có thể lâm vào kỳ suy yếu!”
Chip trung thực phản hồi ra tin tức.
“Cơ hội tốt!” Hai mắt Lôi Lâm tỏa sáng, hai ống dược tề một đỏ một tím rời tay bay ra.
Ầm! ! ! Một đám lửa cùng sương mù màu tím trực tiếp nổ tung trước mặt ánh trăng phù du.
Thủy triều cực lớn trực tiếp bao phủ toàn bộ ánh trăng phù du, trong ánh sáng pháp thuật màu hồng đậm, còn có thể nghe được tiếng ánh trăng phù du rên rỉ thê thảm .
Đợi khi dược tề pháp thuật hết hiệu lực. Dáng vẻ của ánh trăng phù du giữa không trung nhìn cực kỳ thê thảm —— hai móng vuốt đã đứt rời hơn nửa, trên cánh có thêm rất nhiều lỗ thủng. Đã không có khả năng để nó lơ lửng ở giữa không trung, không ngừng rơi xuống, dường như muốn rơi trên mặt đất.
“Con súc sinh chết tiệt! Dám…”
Nhìn ánh trăng phù du cách mặt đất càng ngày càng gần, Ba Tát Vi gầm thét, tấm khiên màu bạc trước người tản ra một vầng sáng trắng.
Tấm chắn dày đặc trực tiếp bị hòa tan, thủy dịch màu bạc quấn quanh hai tay Ba Tát Vi, trực tiếp biến thành một thanh kiếm lớn màu bạc.
“A! ! !”
Hai tay Ba Tát Vi giơ kiếm, bỗng nhiên nhảy lấy đà, chém mạnh tới! ! ! !
Phốc! ! !
Ánh sáng màu bạc trực tiếp xẹt qua không ngừng chém tới cổ con ánh trăng phù du kia, một cái tơ máu xuất hiện trên cổ nó.
Đầu lâu cực lớn của ánh trăng phù du trực tiếp bị chém xuống, chất lỏng màu tím không ngừng rơi xuống.
Một kiếm đứt đầu! ! ! ! Ánh trăng phù du khổng lồ bị Ba Tát Vi chém một kiếm trực tiếp đứt đầu.
“Rõ ràng còn có công năng biến hình lần thứ hai! Đúng là vật phẩm ma hóa cường đại, đương nhiên, thực lực bản thân của Ba Tát Vi cũng là mấu chốt!”
Lôi Lâm âm thầm tán thưởng một tiếng.
“Há, không! ! !” Trong nháy mắt khi ánh trăng phù du bị chém đầu, tên học đồ kia phát ra tiếng hô hoảng sợ đến cực điểm.
Hơn nữa, khi đầu của con ánh trăng phù du rơi xuống đất, ánh mắt dần dần ảm đạm, sắc mặt học đồ kia trắng nhợt, toàn thân cũng bắt đầu xuất hiện nếp nhăn.
“Xem ra, hắn ký kết chính là khế ước sinh mệnh. Khó trách nhìn không mạnh, lại có thể thuần phục được ánh trăng phù du…”
Lôi Lâm thở dài một tiếng, “Đáng tiếc, sinh mệnh lực gắn liền với sinh vật khế ước. Một khi sinh vật tử vong khế ước, chủ kí sinh cũng không chạy thoát số phận phải chết!”
Đợi khi ngọn lửa trong con mắt màu vàng của ánh trăng phù du tiêu tán hết, tên học đồ kia cũng thở hổn hển. Đã hoàn toàn biến thành một ông lão tóc trắng, lập tức ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi khí tức sinh mệnh.
“Ah!”
Tên học đồ cuối cùng còn lại kêu một tiếng, trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
Cùng lúc đó, một mảnh lông vũ bị hắn trực tiếp vung lên giữa không trung, một tia sáng đen chớp động, lông vũ trực tiếp biến thành một dạ ưng màu đen, bay đến giữa không trung.
“Phép thuật đưa tin, nhanh ngăn nó lại!” Gia Môn chỉ một ngón tay, mấy sợi dây leo trực tiếp đánh tới.
” Thuật Xạ Thỉ!” Hạ Á tóc đỏ trực tiếp la lên một tiếng, trên tay bắn ra vài mũi tên trắng sáng, vọt tới Dạ Ưng.
“Chiêm chiếp! ! !” Dạ Ưng kêu lên, cánh đánh ra, trên không trung xẹt qua một đường vòng cung xinh đẹp, tránh thoát dây leo màu xanh công kích.
Lập tức, cánh Dạ Ưng như lưỡi dao sắc bén trực tiếp đánh ra, đẩy mấy mủi têntrở về.
“Cũng là một sinh vật phép thuật!”
Ba Tát Vi thất thanh nói.
“Không thể để nó thông báo tin tức, nếu không tình cảnh của chúng ta cũng quá bị động rồi!”
Ánh mắt Lôi Lâm lóe lên, bao trên tay biến hình, biến thành một trường cung màu đen.
“Chip! Đo lường tính toán sức gió, độ ẩm, tính toán quỹ đạo…”
Xùy~~! ! ! Mũi tên màu đen chẳng khác nào tia chớp vạch phá bầu trời, trực tiếp bắn trúng cánh phải Dạ Ưng.
Dạ Ưng buồn bã gáy một tiếng, rớt thẳng xuống.
“Vậy mới tốt chứ!” Ba Tát Vi kinh hỉ hô to, tốc độ tăng mạnh, ngân kiếm cực lớn vung lên.
Phốc! ! ! Ngân kiếm cực lớn ở giữa không trung tản ra tia lưới màu trắng, trực tiếp bọc lấy Dạ Ưng ở bên trong.
“Đi chết đi!” Tia lưới màu trắng không ngừng co chặt, cuối cùng biến thành một quả cầu chặt chẽ, lông vũ cùng huyết nhục thi nhau rơi xuống.
“Cuối cùng cũng giết chết!” Gia Môn cùng Hạ Á ở đằng sau thở dài một hơi.
“Vẫn còn tên này!”
Xì xì xì! Rừng cây tách ra, thân ảnh La Tư xuất hiện trước mặt đám người, chỉ là hắn lúc này, bề ngoài xuất hiện biến hóa cực lớn.
Toàn bộ cánh tay phải nổ tung, lộ ra rất nhiều vảy màu trắng, nửa bên mặt vẫn còn vài miếng vảy màu xanh.
Mà trên cánh tay phải hắn còn đang nắm chặt một cái đầu tràn ngập vẻ hoảng sợ trên mặt —— chính là học đồ vừa mới chạy trốn kia!
“Nhân thể cải tạo thí nghiệm? Còn hoàn toàn như vậy!”
Bốn người Lôi Lâm đều có chút giật mình.
Tuy sau khi đạt tới học đồ cấp 3 có thể đối tiến hành cường hóa cùng cải tạo nhất định đối với thân thể của mình, nhưng lực lượng tinh thần của học đồ so với phù thủy chính thức còn kém một khoảng cách rất dài, rất nhiều ngành học cao đẳng cùng tri thức dự trữ cũng chưa đủ, cường hành cải tạo bản thân thường thường sẽ tạo thành tổn thương không đảo ngược được.
Mà trạng thái hiện tại của La Tư, trong ánh mắt lại rất tỉnh táo.
Sưu sưu, cánh tay đầy vảy màu trắng không ngừng thu về thân thể La Tư, rất nhanh, nửa người trên của La Tư đã khôi phục lại bộ dạng người bình thường.
La Tư lắc lắc tay phải, trực tiếp ném đầu tên học đồ kia xuống mặt đất, lộ ra nụ cười sáng lạn.
“Hiện tại, phiền toái đã được giải quyết!”
“Không sai!” Gia Môn nhìn thoáng qua La Tư, “Chúng ta trở thành bằng hữu đã hai năm rồi, tuy ta biết cậu có trình độ biến dị học rất cao, nhưng không ngờ đã đến tình trạng cải tạo thân thể!”
La Tư nhìn bốn người Lôi Lâm, nhún vai, “Học đồ luôn luôn cần có át chủ bài đấy, không phải sao?”
“Tốt rồi! Tuy chúng ta đã xử lý hết đối phương, nhung để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên mau chóng thăm dò di tích rồi rời khỏi nơi đây…”
Ba Tát Vi cũng thu cự kếm màu bạc vào tay rồi đề nghị.
“Hoàn toàn chính xác! Đối phương có khả năng tiết lộ hành trình cho những người khác, nhất định phải nhanh chóng giải quyết chuyện ở Nguyệt Cầm sơn mạch!”
Lôi Lâm đứng ở một bên phụ họa.
“Được! Vậy chúng ta lập tức xuất phát!”
Gia Môn gật gật đầu, muốn dẫn dắt đám người rời đi.
“Đợi một chút, ở trên người hắn ta còn tìm được cái này!” La Tư cười cười, ném một quyển trục màu vàng nhạt cho Gia Môn.
“Đây là…” Gia Môn mở ra xem, sắc mặt đột nhiên biến thành phi thường khó coi, giống như người chết vậy.
“Chip, ghi chép!” Trong tích tắc Gia Môn mở địa đồ ra, Lôi Lâm lập tức lợi dụng Chip ghi chép lại toàn bộ địa đồ.
Nhìn từ địa hình thì trên bản đồ miêu tả cũng là Nguyệt Cầm sơn mạch, hơn nữa, trong ấn ký rừng rậm màu đen còn một dây nhỏ màu đỏ, từ lối vào ở thị trấn tiểu Nguyệt Cầm lan tràn đến chỗ sâu sơn mạch, rồi ngừng lại ở một chỗ đánh dấu là vách núi, hơn nữa ở cuối vách núi còn có đánh dấu chữ “Vườn hoa Địch Luân”.
“Xác định mục đích của đối phương cũng là di tích của chúng ta sao?” Lôi Lâm đột nhiên hỏi.
“Không sai!” Gia Môn hung hăng gật đầu, đột nhiên thúc giục: “Chết tiệt, ta không biết chủ nhân di tích lúc trước để lại bao nhiêu manh mối, nhanh chóng hành động thôi, ta không muốn gặp phải một di tích đã bị vơ vét trống không!”
Lôi Lâm âm thầm giật mình, nếu như chính là Đại phù thủy Thâm Hồng lưu lại truyền thừa, nhất định hy vọng có người có thể phát hiện cũng kế thừa, vậy khẳng định sẽ để lại chỉ dẫn, có lẽ còn không chỉ một phần.
Vào lúc này, Lôi Lâm đã hoàn toàn xác định, manh mối di tích mà Gia Môn phát hiện chính là truyền thừa mà Đại phù thủy Thâm Hồng lưu lại!
Bởi vì có khả năng bị người khác nhanh chân đến trước, năm người mang theo tâm tình nặng nề lên đường, sắc mặt đều không quá tốt.
Nhưng bọn hắn đi đường với tốc độ thật nhanh, chỉ tốn thời gian mấy tiếng, đã đi tới chỗ sâu Nguyệt Cầm sơn mạch.
Lúc này sơn mạch so với lúc mới vào đã rất khác biệt.
Dáng vẻ thảm thực vật đã thay đổi cực lớn, nếu như nói ở biên giới Nguyệt Cầm sơn mạch, cây cối vẫn sinh trưởng bình thường thì hiện tại đám Lôi Lâm nhìn thấy chính là một số loài khá kỳ dị.
Trong đó nhiều nhất vẫn là một loại cỏ màu trắng tinh cực lớn, lá cây hình xoắn ốc quỷ dị.
Mỗi khi gió nhẹ thổi qua, cả biển cây lại thoáng lay động, phát ra tiếng động như phím đàn.
Leng keng thùng thùng! ! ! Tiếng đàn dương cầm rất lộn xộn, khiến đáy lòng Lôi Lâm có chút tức giận, càng có một dục vọng muốn liều lĩnh lao ra!
“Phải cẩn thận! Đây là bụi cỏ phím đàn, thanh âm phát ra có khả năng hấp dẫn người bình thường, cho dù là phù thủy học đồ cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng nhất định!”
Lôi Lâm lên tiếng nhắc nhở: “Lúc trước người trong thị trấn tiểu Nguyệt Cầm bị mất tích, rất có thể chính là bị loại thanh âm này hấp dẫn, lâm vào mê huyễn mà cuồng nhiệt đến chết…”
Lập tức, Lôi Lâm rút ra mấy ống dược tề từ trong túi đeo lưng rồi phân phát cho đám người Gia Môn.
“Đây là trấn định tề mà ta luyện chế có thể chống lại hiệu quả như vậy!”
Gia Môn, La Tư, Hạ Á nhìn ống nghiệm, sau khi nếm thử dược tính đã trực tiếp nuốt xuống.
Mà Ba Tát Vi khẽ lắc đầu biểu thị không cần, trực tiếp trả dược tề cho Lôi Lâm.
“Ta không cần!”
Lôi Lâm nhún nhún vai, trực tiếp đi phía trước dẫn đường.
Trên con đường tiếp theo có đầy độc khí cùng các loại bẫy rập, những thứ này cần học đồ Dược tề đến giải quyết.
Đây cũng là nguyên nhân mà Gia Môn tìm tới Lôi Lâm.
Mà có dược tề của Lôi Lâm trợ giúp, một đoàn người rất thuận lợi vượt qua được mấy khu vực này.
Sau mấy lần Lôi Lâm thể hiện việc lợi dụng dược tề xua tan độc trùng và mây mù, ánh mắt mấy người Gia Môn nhìn về phía Lôi Lâm đã tràn đầy tin phục.
Mà ngay cả Ba Tát Vi xuất thân từ Lily gia tộc, cũng thỉnh thoảng dùng ánh mắt ngạc nhiên đánh giá Lôi Lâm.
Rất hiển nhiên, tuy hắn từng nghe nói qua về thiên phú Dược tề học của Lôi Lâm , nhưng còn không ngờ thiên phú của Lôi Lâm còn vượt xa dự đoán của hắn.
Một đoàn người trèo non lội suối, rốt cục đến hai ngày sau mới đi tới vị trí vách núi được đánh dấu trên trên bản đồ.
“Đẹp quá!”
Hạ Á cảm thán, mà ngay cả trên mặt mấy người Lôi Lâm cũng hiện ra vài tia say mê.
Trên một khối đất bằng nhỏ ở đỉnh vách núi có trồng một loại hoa màu vàng, ở nhụy hoa có vài tia đỏ đậm, bông hoa nở rộ lớn cỡ hai nắm tay của người bình thường.
Khắp trên đỉnh núi đều là loại hoa này, mùi thơm ngào ngạt tràn ngập trong không khí.
“Lôi Lâm, thế nào?” Gia Môn hỏi.
Ở Nguyệt Cầm sơn mạch tràn đầy c loại nguy hiểm, các loại thực vật kỳ dị tầng tầng lớp lớp, thường thường loại cây càng xinh đẹp mỹ lệ, sẽ càng nguy hiểm. Đặc biệt ở nơi càng gần mục đích!
Lôi Lâm với tư cách là học đồ Dược tề học, trên đường đã giải quyết ba bẫy rập nguy hiểm từ biển hoa.
“Không có vấn đề!” Lôi Lâm hái một đóa hoa cầm trong tay.
“Chip, so sánh cơ sở dữ liệu!”
“Keng! Thành lập nhiệm vụ, đang quét qua hình dáng, mùi hương. Đâng so sánh…”
“Đối chiếu với cơ sở dữ liệu chấm dứt, phán đoán là cúc Bối Tháp Sồ!” Chip trung thực đưa ra phản hồi.
” Cúc Bối Tháp Sồ?” Lôi Lâm nhướng mày.“Đây là một loại thực vật bình thường ở Nam Hải bờ, bình thường sinh trưởng trên bình nguyên, đại biểu cho hồi ức cùng tôn kính…”
“Loại hoa này hình như là cúc Bối Tháp Sồ, sở dĩ xuất hiện tại đây, nhất định là có người cố ý trồng đấy!” Ba Tát Vi cũng đưa ra câu trả lời khẳng định.
“Là phù thủy đã lưu lại di tích kia sao?” La Tư đứng ở cuối cùng, chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút trầm thấp.
“Có khả năng, nhưng ta không thể xác định!”
Gia Môn mở tấm địa đồ cũ của chính mình ra: “Nhìn từ trên bản đồ thì vị trí di tích cần ở chỗ cuối cùng của vách núi!”
Lôi Lâm âm thầm gật đầu, lúc trước hắn quét qua bản đồ cũng thấy ở cuối vách núi có đánh dấu mấy chữ Vườn hoa Địch Luân, kết hợp với hoa cúc Bối Tháp Sồ trên đỉnh núi, đã có tám thành nắm chắc.
“Vậy còn chờ gì?” Trên mặt Hạ Á lộ ra vẻ hưng phấn.
Đối với học đồ mà nói, nếu như có thể tìm được di tích của một phù thủy chính thức, đạt được phù thủy truyền thừa, đó thường là bắt đầu phát tích.
Một nhóm năm người bắt đầu hô hấp dồn dập, mà ngay cả Ba Tát Vi cũng không ngoại lệ.
Vách núi rất cao, trên vách đá dựng đứng còn hiện đầy nham thạch như dao sắc bén, người bình thường muốn leo trên này hoàn toàn là một chuyện không thể nào.
Nhưng đối với năm học đồ cấp 3 thì chút khó khăn này hoàn toàn không ngăn cản được bọn hắn.
La Tư trực tiếp biến tay thành thành mấy xúc tu để leo lên leo xuống, mà Lôi Lâm lại tự hạ cho mình một chiêu “Phiêu vũ thuật”, loại pháp thuật này có thể giảm bớt trọng lượng bọn hắn thật lớn, có thể trực tiếp bay xuống vách núi.
Ầm! ! !
Hiệu quả từ phiêu vũ thuật được giải trừ, hai chân Lôi Lâm trực tiếp rơi trên mặt đất.
“Nơi này là…” Lôi Lâm hơi kinh ngạc đánh giá chung quanh, khắp nơi đều là tảng đá hình kiếm.
Vô số thạch kiếm đảo ngược dày đặc tụ cùng một chỗ, gần như chiếm hết một nửa vách núi.
Mà trên các mũi kiếm còn treo không ít hài cốt động vật. Thậm chí Lôi Lâm còn phát hiện ra thi thể của mấy nhân loại.
“Xem ra đều là sinh vật trượt chân từ trên vách núi rơi xuống!” Lôi Lâm khẽ thở dài, lập tức phát hiện ra điểm không đúng: “Ở đây làm sao có thể có người bình thường. Có lẽ, là học đồ lúc trước đạt được manh mối tìm đến?”
“Cẩn thận, trên mặt đất đều là gai ngược!” Nhìn thấy mấy người Gia Môn cũng sắp hạ xuống, Lôi Lâm vội lên tiếng nhắc nhở.
“Đáng chết!” Sắc mặ Gia Môn âm trầm, cánh tay của hắn khi đáp xuống đã bị gai ngược trên mũi kiếm cứa một phát, lộ ra một đường máu chảy dài mười mấy cm.
“Trên mũi kiếm đều kèm theo hiệu quả sắc bén vĩnh hằng, và còn cả những phép thuật khác! Nếu không thì tuyệt đối không đột phá được phòng ngự của ta!”
“Đúng là như thế!” Lôi Lâm vuốt ve thân kiếm màu xám trắng, cảm thụ được sóng năng lượng nhàn nhạt ở trên truyền đến.
“Chỉ có phù thủy chính thức mới có thể có thủ đoạn lớn như vậy, trực tiếp phụ ma pháp xuống từng tảng đá ở cả một mảnh địa vực!”
“Vậy di tích ở nơi nào?”
Phốc phốc! Vô số xúc tua màu xám trắng từ trên vách núi lan tràn xuống, mang theo La Tư hạ xuống trên mặt đất.
“Lúc trước ta đã dùng phép thuật dò xét qua rồi, ở dưới lòng đất này chỉ có nham thạch cùng bùn cát, hoàn toàn không có tung tích di tích…” Ba Tát Vi cầm một con ngươi màu xanh lục ở trong tay, ngữ khí có chút mất mát.
“Trước tiên cứ tìm kiếm khắp nơi đi, nhìn xem có manh mối hay không, 6 giờ sau, chúng ta sẽ tụ hợp trên đỉnh vách núi!” Trên mặt Gia Môn cũng xuất hiện vẻ lo lắng, nói thẳng.
Lần hành động này là hắn khởi xướng đấy, nếu không thu hoạch được gì thì hắn thật sự vô cùng thất vọng rồi.
Hơn nữa, nỗi lo phát hiện ra manh mối nhưng thủy chung không tìm thấy cửa vào và cả lỗi lo bị phù thủy chính thức của đối phương nhìn chằm chằm vào đều đang giày vò tiểu tử này, Lôi Lâm thấy Gia Môn đã có chút suy nhược tinh thần rồi.
“Tự do tìm kiếm sao?” Bốn người khác sau khi nghe được đề nghị của Gia Môn thì trầm mặc xuống, xong đó đều gật đầu đồng ý.
Đối với bọn hắn, sau khi đạt đến mục đích thì tác dụng của Gia Môn chỉ còn rất nhỏ, hơn nữa, nếu có thể tìm được di tích trước các đồng bạn, hơn nữa đạt được tài nguyên bên trong thì tuyệt đối tốt hơn việc cùng một chỗ khai quật nhiều, cũng có thể đạt được càng nhiều lợi ích hơn nữa.
Năm người đều có tự tin đối với thủ đoạn của mình, bởi vậy cũng không có ai đưa ra phương pháp mấy người một tổ.
Mấy người chọn phương hướng xong lại lập tức rời khỏi nơi này.
“Chip, quét qua địa hình xung quanh, thành lập địa đồ hình chiếu!” Sau khi Lôi Lâm đi được một đoạn đường thì ngừng lại, ra lệnh cho Chip.
“Nhiệm vụ thành lập, đang quét qua địa hình…”
Chip trung thực thi hành mệnh lệnh của Lôi Lâm. Rất nhanh, một hình chiếu ba chiều màu lam nhạt đã hiện ra trước mắt Lôi Lâm.
Trên tấm bản đồ này chỉ có hắn mới có thể thấy được này rõ ràng miêu tả bản đồ địa hình xung quanh vách núi, kỹ càng đến tình trạng bất kỳ một gốc cây cỏ nào cũng không bị bỏ sót.
Dựa vào Chip điều tra, ở dưới vách núi hoàn toàn là tầng nham thạch dày đặc, không có bất kỳ dấu vết phù thủy hoạt động nào.
Hơn nữa, ở trong khu vực chung quanh cũng chưa từng xuất hiện tình huống Chip quét qua không được như trong phòng thí nghiệm lần trước.
“Không có sao?” Lôi Lâm nhíu mày.
“Có lẽ, là đối phương bố trí phép thuật trận pháp quá mức kín đáo, Chip không thể phân biệt!”
Lôi Lâm lại lần nữa dùng mắt thường kiểm tra chung quanh một lần.
Sau 6 giờ đồng hồ, sắc trời dần dần ảm đạm đi. Trên vách núi có mấy lều vải dựng đứng, trước lều còn có một đống lửa, một nồi súp rau dại trong nồi tản ra mùi thơm mê người.
Đáng tiếc chính là, năm người ngồi vây quanh đều không có hứng thú gì đối với mỹ thực này.
“Tất cả mọi người trở về rồi, nói ra thu hoạch đi!” Gia Môn nhìn chung quanh một vòng, trước tiên mở miệng.
“Không có!Ở đoạn cuối vách núi ngoài những tảng đá hình kiếm đảo ngược chết tiệt kia thì không có gì khác…” La Tư mở miệng: “Ta nói này, không phải cậu cố ý dẫn lầm đường chứ?”
“Cậu nói cái gì?” Gia Môn đột nhiên đứng lên, huy chương trước ngực toát ra một vầng sáng màu xanh lá.
“Tốt rồi! Chẳng lẽ chúng ta chưa tìm bảo vật đã muốn nội chiến trước sao?” Trên người Ba Tát Vi phát ra một cỗ sóng năng lượng mãnh liệt, trực tiếp ngăn ở trước mặt Gia Môn cùng La Tư.
“Ta tin tưởng Gia Môn, nếu không, hắn hoàn toàn có thể một thân một mình tới!” Lôi Lâm ở một bên bổ sung.
Sở dĩ nói như vậy là hắn có địa đồ của tiểu đội thuộc Ca Đặc Hiền Giả Phòng Nhỏ kia, có thể phát hiện, Gia Môn đích thật là dẫn bọn hắn đến đúng mục đích.
Nghe được Lôi Lâm cùng Ba Tát Vi đứng ra điều đình, Gia Môn cùng La Tư hung hăng liếc nhau một cái rồi cùng ngồi xuống.
“Ngay cả điểm cuối cùng ở vách núi mà ta cũng tra xét hết một lần. Phát hiện lòng đất hoàn toàn là thật đấy, không có các loại kiến trúc ở dưới!” Hạ Á ở một bên cười khổ.
“Một di tích của phù thủy chính thức vốn sẽ không dễ dàng bị phát hiện như vậy, nếu không, nó sớm đã bị đào rỗng rồi!”
Lôi Lâm nói bổ sung, lập tức hỏi Gia Môn: “Cậu còn có những manh mối khác sao?”
Nghe Lôi Lâm hỏi thế, ba người khác cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía Gia Môn.
Đầu tiên Gia Môn thoáng trầm mặc xuống, lập tức mở miệng: “Ta tìm được manh mối chính là bản đồ này, trên bản vẽ lúc trước còn có mấy từ cổ, hình như là thơ ca…”
“Cho ta xem một chút!” Lôi Lâm cùng Ba Tát Vi trăm miệng một lời.
“Vẫn là mọi người cùng nhau xem đi!” Gia Môn cười cười, lấy địa đồ từ trong ngực mở ra.
Lôi Lâm nhìn lên, địa đồ của Gia Môn cùng địa đồ do Chip quyét ra không hề có sự khác biệt, ngay cả lộ tuyến đều là một cái, cuối cùng đều đến vách núi này.
Nhưng địa đồ của Gia Môn rõ ràng càng thêm cổ xưa, ở góc bên phải còn có mấy từ ngữ mơ hồ, kiểu chữ vặn vẹo, giống như xà vậy.
“Đây là Nhã Các Lợi An cổ ngữ, ta từng thấy trong một quyển sách, hình như là “Hoài mang… Cùng kính ý, tài năng… Hoa viên” ...” Ánh mắt Ba Tát Vi sáng lên, cố gắng phiên dịch.
“Chỉ có người mang dũng khí và kính ý mới có thể thấy vườn hoa Địch Luân!” Lôi Lâm ở một bên trực tiếp phiên dịch Nhã Các Lợi An cổ ngữ ra, “Trên địa đồ chỉ viết một câu như vậy!”
Ba Tát Vi lộ ra vẻ lắp bắp kinh hãi, ” Tri thức cổ xưa như vậy… Cậu rõ ràng…”
“Chỉ là ưa thích ngâm mình trong tiệm sách mà thôi!” Lôi Lâm mỉm cười.
“Tên di tích hiển nhiên là Vườn hoa Địch Luân, nhưng dũng khí cùng kính ý, là có ý gì?”
Hạ Á ở một bên vò đầu.
“Ta vẫn cho rằng dũng khí là chỉ dũng khí xâm nhập vào Nguyệt Cầm sơn mạch, bây giờ nhìn lại, giống như không phải!” Gia Môn cười khổ nói.
“Nguyệt Cầm sơn mạch chỉ có chút nguy hiểm đối với người bình thường, đối với học đồ cấp 2 trở lên thì hoàn toàn không tính là gì…” Ba Tát Vi nhìn chằm chằm Lôi Lâm, chậm rãi mở miệng.
Sau đó sau khi phân công người gác đêm xong, mọi người trở lại trong lều vải nghỉ ngơi và minh tưởng.
Lôi Lâm nằm trên giường phủ kín da sói màu trắng giản dị, trong lòng xuất hiện một tia xao động.
Đối với hắn mà nói, truyền thừa vốn thuộc tại mình bị rất nhiều người biết, hơn nữa ngay cả Chip quét qua đều không có bất kỳ thu hoạch gì khiến hắn có chút tâm phiền ý loạn.
Mà ngay cả việc minh tưởng mỗi ngày vốn phải tiến hành cũng bởi vậy mà trì hoãn.
“Có lẽ, mình không nên đặt tất cả hy vọng vào nơi này, Nam Hải bờ cực kì bao la, cứ cách vài thập niên đều sẽ xuất hiện học đồ du đãng thông qua khai quật di tích, đạt được tài nguyên mà tấn chức lên phù thủy chính thức, có rất nhiều cơ hội…”
Lôi Lâm an ủi chính mình, lập tức khẽ bật cười.
Hắn vốn coi truyền thừa của Đại phù thủy Thâm Hồng thành đồ của mình, khiến tâm thần hoàn toàn bị truyền thừa hấp dẫn, ngay cả lý trí cơ bản nhất của phù thủy đều bị ảnh hưởng.
Mà mấy người Gia Môn hẳn là cũng có tình huống giống nhau.
“Nôn nóng rồi thì không để mắt đến nguy hiểm!” Trên mặt Lôi Lâm đột nhiên biến thành vô cùng bình tĩnh.
” Học đồ của Ca Đặc Hiền Giả Phòng Nhỏ bị chúng ta diệt sạch, chuyên này nhất định sẽ khiến cho đối phương chú ý tới, phái ra học đồ cường đại thậm chí là phù thủy chính thức đến đây điều tra…”
“Mà căn cứ vào vị trí của Ca Đặc Hiền Giả Phòng Nhỏ, và cả tốc độ tin tức truyền về, thời gian mà mình còn không tới mười ngày…”
“Tám ngày, trong tám ngày tới nếu như còn không có phát hiện, phải rời khỏi nơi đây!” Trong ánh mắt Lôi Lâm bắn ra vẻ kiên định.
So sánh với truyền thừa của Đại phù thủy Thâm Hồng thì Lôi Lâm vẫn thấy cái mạng nhỏ của mình quý giá hơn đấy.
Sau khi quyết định xong, Lôi Lâm đột nhiên cảm thấy cả người thoải mái hẳn, ngay cả tinh thần dường như cũng đã nhận được tẩy luyện, trực tiếp tiến vào trong trạng thái minh tưởng…
Sáng sớm, tiếng chim sơn ca thanh thúy hót vang trực tiếp vang vọng trên không trung.
“Chào buổi sáng!” Lôi Lâm mỉm cười chào hỏi Hạ Á.
“Chào buổi sáng!” Hạ Á mang theo hai mắt đầy quầng thâm, xem ra đêm qua hoàn toàn không nghỉ ngơi tốt, trong mắt thậm chí còn có tơ máu, ánh mắt nhìn Lôi Lâm cũng biến thành có chút khó tin.
“Ta thật sự là không rõ, vì sao cậu có thể bình tĩnh như vậy!” Hạ Á nhịn mấy lần, rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi.
“Đây là di tích một phù thủy chính thức lưu lại, nói không chừng bên trong còn có tri thức cùng tài nguyên cần thiết để tấn chức lên phù thủy chính thức…”
“Nhưng chúng ta còn chưa phát hiện ra nó, không phải sao?”
Lôi Lâm thích ý duỗi lưng về phía mặt trời mới mọc.
“Đối với vật còn chưa thuộc về mình, không cần có tham muốn giữ lấy quá mạnh mẽ, nếu không, người chịu khổ sẽ chỉ là chính mình!”
“Cậu thật sự là một người kỳ quái!” Hạ Á vuốt trán, “Có điều, các học đồ phù thủy hoặc nhiều hoặc ít đều có chút kỳ quái, cậu vẫn được tính là bình thường!”
“Có lẽ đi!” Lôi Lâm gật đầu, nếu mấy học đồ này biết di tích này là do Đại phù thủy Thâm Hồng lưu lại, chỉ sợ tình huống sẽ càng không ổn.
Chẳng qua. Hắn đương nhiên sẽ không nói tin tức này cho bọn hắn biết.
Năm người lục tục ra khỏi lều vải, cùng nhau ăn một bữa thịt chim nướng làm bữa sáng, rồi lại tụ tập cùng nhau thảo luận vấn đề.
“Tốt rồi! Hôm nay vẫn tự do hành động, cố gắng tìm kiếm!” Sau khi thảo luận hồi lâu còn không có kết quả, Gia Môn bất đắc dĩ nói ra.
Đây cũng là phương pháp phù hợp nhất với tình huống trước mắt.
Mặc dù có khả năng bị học đồ khác tiến vào di tích trước, nhưng chỉ cần cửa vào bị mở ra, đám người Gia Môn nhất định có thể cảm ứng được sóng năng lượng. Cùng lắm thì vào thời điểm phân chia cuối cùng, người phát hiện ra được phân nhiều thêm một phần là được.
“Cậu đang làm gì đó?”
Sau khi đám người tách ra bốn phía, Gia Môn nhìn thấy Lôi Lâm vẫn còn bồi hồi trên đỉnh núi, thậm chí cúi đầu thưởng thức cúc Bối Tháp Sồ, không khỏi tiến lên hỏi.
“Như cậu thấy, ta đang ngắm hoa!” Lôi Lâm lộ ra nụ cười.
“Vào thời điểm như thế này!” Hai mắt Gia Môn hơi đỏ, giống như muốn lên tiếng khiển trách thoáng Lôi Lâm.
“Tỉnh táo! Không nên gấp gáp!” Lôi Lâm đánh thủ thế “Đình chỉ”.
“Ngày hôm qua chúng ta đều quá mức chú ý dưới vách núi, rõ ràng không phát hiện bí mật trong biển hoa!”
“Bí mật? Cậu nói là cậu đã tìm được?” Vẻ mặt Gia Môn mừng như điên.
“Cái gì, Lôi Lâm đã có phát hiện sao?” Sưu sưu sưu! Ba bóng đen trực tiếp xuất hiện trước mặt Lôi Lâm cùng Gia Môn.
Chính là ba học đồ vẫn chưa đi xa.
“Ừm!” Trong ánh mắt chờ mong của đám người, Lôi Lâm chậm rãi gật đầu.
“Một người có thể dùng các loại phép thuật phi hành tới đây, bay đến giữa không trung nhìn xem!” Lôi Lâm lên tiếng.
“Ta đến!” Ba Tát Vi trực tiếp móc ra một quả cầu kim loại màu bạc, trên quả cầu còn tản ra chấn động mãnh liệt của vật phẩm ma hóa.
Khi quả cầu của Ba Tát Vi vặn vẹo vài cái, quả cầu kim loại thoáng một phát đã hòa tan ra, bám vào sau lưng Ba Tát Vi, biến thành một đôi cánh xinh đẹp màu bạc.
“Lại là vật phẩm ma hóa có thể tùy ý biến hóa hình thái!” Lôi Lâm phát ra tiếng tán thưởng.
Loại vật phẩm ma hóa này hoàn toàn có thể đạt tới trình độ vật phẩm ma hóa trung cấp, Lôi Lâm suy đoán là người luyện chế cố ý hạ thấp uy lực để học đồ sử dụng.
Cũng chỉ có một số trong gia tộc phù thủy cỡ lớn có lịch sử đã lâu mới có thể xuất hiện loại tình huống xa xỉ này.
Xoẹt! ! ! Cánh cực lớn màu bạc khẽ vỗ, thổi bay một tầng bùn đất bùn đất chung quanh, mượn tầng lực lượng này, Ba Tát Vi trực tiếp bay đến giữa không trung.
“Thế nào? Nhìn thấy gì?” Gia Môn ở phía dưới hô to.
“Hoa… Cúc Bối Tháp Sồ xếp đặt…”
Một luồng khí mạnh thổi qua, Ba Tát Vi trực tiếp bay trở về mặt đất, thu lại cánh màu bạc vào trong thân thể.
“Mảnh cúc Bối Tháp Sồ này là bị cố ý gieo trồng, chúng nó xếp thành một chữ!”
Ba Tát Vi giải thích cho mọi người.
“Chữ gì?” Hạ Á cùng La Tư đồng thời mở miệng.
“Đó là một chữ cái dùng Nhã Các Lợi An cổ ngữ viết, chính là có ý “Nhảy lên” !” Lôi Lâm trực tiếp mở miệng.
“Nhảy lên? Chẳng lẽ là muốn chúng ta trực tiếp từ trên vách núi nhảy xuống?” Gia Môn đưa ra suy đoán đầu tiên, phù thủy các học đồ cũng không phải người ngu, lúc trước cũng chỉ là bị lợi ích cực lớn trước mắt tạm thời che mất lý trí.
“Ngày hôm qua không phải chúng ta đã nhảy qua một lần rồi sao?”
La Tư vuốt đầu của mình, “Chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, dưới đáy vách núi cũng chỉ có những tảng đá chết tiệt kia!”
“Không! Cậu là bò xuống còn chúng ta đều dùng phiêu vũ thuật bay xuống đấy!” Ba Tát Vi đột nhiên mở miệng.
“Ta hiểu được, di tích ở một chỗ trong bí cảnh, mà cách tiến vào bí cảnh chính là không sử dụng bất kỳ phép thuật gì, trực tiếp từ trên vách núi nhảy xuống!”
“Trực tiếp nhảy xuống, cậu đã phát điên sao?” Hạ Á vén mái tóc màu đỏ xinh đẹp của chính mình sang một bên, “Vách núi cao như vậy , phía dưới lại có nhiều thạch kiếm như vậy, không làm bất kỳ phép thuật phòng hộ nào, chỉ dựa vào thân thể máu thịt, cho dù là La Tư cũng chỉ sẽ bị ngã chết!”
“Cho nên, chúng ta cần vật thí nghiệm!”
Gia Môn nói: “Đi tìm mấy động vật tới, tốt nhất là người sống!”
“Có thể! Nhưng không nên ôm hi vọng quá lớn!” Sau lung La Tư trực tiếp mọc ra một đống xúc tua, nhanh chóng rời đi đỉnh vách núi.
“Chúng ta cũng đi chung quanh tìm xem, thật sự không được lời thì trở về thị trấn nhỏ!” Trên mặt Gia Môn lần đầu tiên xuất hiện vẻ tươi cười…
“Ah…”
Tiếng hoảng sợ trực tiếp từ đỉnh vách núi bay lên, hơn nữa, bởi vì phong áp kịch liệt mà xuất hiện biến thanh.
Ầm! ! !
Một điểm đen từ đỉnh vách núi rơi xuống, càng lúc càng lớn, cuối cùng xuất hiện thân ảnh một người sống.
Đó là một người dân trong trấn ăn mặc như thợ săn, trên mặt vặn vẹo, phát ra tiếng kêu la hoảng sợ đến cực điểm, trực tiếp dùng phương thức vật rơi tự do từ đỉnh vách núi rớt xuống.
Phốc! ! !
Thợ săn trực tiếp đâm vào mũi một thanh thạch kiếm, lực trùng kích cực lớn trực tiếp cắt đứt thân thể của hắn thành hai nửa.
Hai đoạn thi thể còn lại trực tiếp tạo ra trên mặt đất một hố sâu, xương cốt cùng thịt nát trộn lẫn cùng một chỗ, căn bản không thể nhận ra hình dạng.
Mà ở bên cạnh hố lớn còn có một hố đất nhỏ khác.
Cũng là cảnh tượng đầy huyết tinh, chỉ là trong hố này là một sinh vật có hình dáng tươn tự như con nai.
“Thế nào?”
Dưới dáy vách núi, La Tư ôm hai tay đứng ở một bên quan sát, Hạ Á cũng ở bên cạnh, hơn nữa, trước người của hắn còn có một vật hình nửa vòng tròn lóe ra ánh sang xanh lục, từ bên trong phát ra giọng nói của Gia Môn.
“Không được tốt lắm! Vẫn là một đống thịt vụn, giống con nai lúc trước!” La Tư lộ ra một nụ cười lạnh lùng: “Xem ra, kế hoạch của chúng ta đã thất bại…”
Trên vách núi mặt, ba người Lôi Lâm vây quanh một chỗ, nghe tin tức truyền ra từ vât nửa vòng tròn màu xanh lá kia, sắc mặt đều có chút khó coi.
“Từ lúc bắt đầu là động vật, cuối cùng đến nhân loại, xem ra còn có điều kiện khác!”
Lôi Lâm hồi phục lại từ trong uể oải đầu tiên.
“Cẩn thận ngẫm lại, vật thí nghiệm của chúng ta cũng không còn nhiều!” Ba Tát Vi lộ hiện ra nụ cười dữ tợn dáng, chỉ chỉ đất trống một bên.
Trên đất trống còn có mấy người trong thi trấn tiểu Nguyệt Cầm bị trói, đang dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn mấy người Lôi Lâm, nếu không phải miệng bị bịt kín, chỉ sợ đã trực tiếp muốn chửi bới hoặc là cầu xin tha thứ rồi.
Từ khi Gia Môn đưa ra đề nghị tìm kiếm vật thay thế, năm người trực tiếp chia nhau làm việc.
Ba Tát Vi tàn nhẫn nhất, nhìn bộ dáng là trực tiếp trở về thị trấn nhỏ một chuyến, bắt tới không ít người sống.
Đối với kiểu người thừa kế của gia tộc phù thủy như hắn thì người trong thế tục tựa như cỏ dại, mặc kệ cắt xuống bao nhiêu, sau đó không lâu sẽ lại ngoan cường mọc ra, có thể vì hắn mà phục vụ quên mình là vinh hạnh của bọn hắn!
Tuy Lôi Lâm không tán đồng loại quan điểm này, nhưng không có ý vì mấy người không biết mà trực tiếp xung đột cùng Ba Tát Vi.
Hơn nữa, dùng người sống làm thí nghiệm có tỷ lệ sai số nhỏ hơn, so với con nai gì đó lại càng thêm an ổn, cũng càng phù hợp với lợi ích của Lôi Lâm!
Cùng lúc đó, hắn cũng cảm thấy giật mình vì tốc độ của Ba Tát Vi.
“Nhảy xuống chỉ đại biểu dũng khí! Căn cứ vào lời nhắc nhở trên địa đồ, nhất định còn phải có “Kính ý” !” Lôi Lâm nói ra suy đoán của mình.
“Cái gì là kính ý?” Ba Tát Vi hỏi.
“Vào thời cổ đại, khi mọi người bái phỏng trưởng bối sẽ mang theo một đóa Cúc Bối Tháp Sồ, dùng để biểu thị kính ý, thói quen này một mực kéo dài đến hiện tại, không ít địa phương ở Nam Hải bờ còn giữ thói quen này!”
Lôi Lâm mỉm cười mở miệng.
“Thử một lần nữa!”
Hắn trực tiếp đi tới trước mặt một tù binh, đó là một đứa bé có mái tóc màu lam, nhìn còn chưa trưởng thành: “Nên cảm thấy vinh hạnh đi! Tiểu tử! Có thể cống hiến sức lực cho các vị phù thủy vĩ đại!”
Ba Tát Vi cười lạnh, trực tiếp cắt đứt dây thừng trói bé trai.
“Cầm theo vật này, tốt nhất là để ở dưới cổ áo chừng mười ba centimet!” Lôi Lâm trực tiếp bẻ một đóa Cúc Bối Tháp Sồ, chọc vào dưới cổ áo bé trai.
“Công tác chuẩn bị đều đã hoàn thành! La Tư, Hạ Á, cẩn thận nhìn xem!” Gia Môn rống to với máy liên lạc.
“Ba, hai, một, thả!”
Ba Tát Vi dung một cánh tay trực tiếp kéo tóc bé trai, đi tới bên bờ vực, nhìn bé trai đang giãy dụa, khóe miệng lộ ra nụ cười rồi đột nhiên buông tay! ! !
Ah! ! !
Bé trai ở giữa không trung phun ra đồ bịt miệng, phát ra một tiếng kêu thê lương bi thảm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận