Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1629: Đường về (2)

Lôi Lâm nghĩ đến tư liệu mà trước đó bản thể đã xem qua.
“Mà con đường của đối phương rõ ràng là lấy quy tắc vặn vẹo để làm chủ thể, dường như còn có cả lực lượng thời gian, không gian, hoặc là ảo thuật. . .”
” Con đường phù thủy cấp 9, quả nhiên phải liên quan đến quy tắc thời không sao?”
Trong mắt Lôi Lâm lấp lóe ánh sáng, hắn đột nhiên đứng dậy, đi tới trước bàn đọc sách ở bên cạnh.
Trên mặt bàn màu đỏ sậm đầy điểm đen loang lổ cùng dấu vết, còn có rất nhiều dấu ấn, lúc này tạp vật bên trên sớm đã bị dọn dẹp sạch sẽ, chỉ để lại một pháp trận sao sáu cánh vặn vẹo.
Đặt quyển trục da thú ở trung tâm pháp trận, dưới đáy mắt Lôi Lâm có ánh sáng màu lam lấp loé.
“Chíp! Chú ý quét hình, ghi chép xuống toàn bộ tin tức số liệu!”
Lôi Lâm ra lệnh.
Keng! Nhiệm vụ thành lập! Bắt đầu quét hình số liệu thí nghiệm! Chíp trung thực chấp hành mệnh lệnh của Lôi Lâm.
“Ở thế giới các thần từ chối quy tắc phù thủy, mà chính vì như thế, lực lượng hình bóng vặn vẹo cũng không thể triển khai toàn bộ, cho dù có thể ô nhiễm cũng rất nhỏ. . .”
Lôi Lâm lẩm bẩm, có tài liệu học tập cùng nghiên cứu về ảo thuật sư cùng pháp sư, chính hắn cũng nghĩ ra nhiều thủ đoạn nhỏ để dò xét nghiên cứu, đồng thời vẫn căn cứ vào con đường pháp sư, cũng sẽ không bị thế giới các thần bài xích.
“Nước biển, muối trắng, cánh hoa, đá long huyết, phân và nước tiểu của dơi Dạ Ma. . .”
Lôi Lâm đặt từng loại vào góc của hình sau sáu cánh, trong miệng thỉnh thoảng phun ra chú ngữ quy tắc phức tạp.
” Lực lượng của dơi cùng long huyết, hơn nữa có cánh hoa chúc phúc. . .”
Không thể không nói, cho dù là bản cải tiến, pháp trận của hắn vẫn tràn ngập phong cách phù thủy, nếu như bị các pháp sư khác nhìn thấy, e là sẽ bị quá trình đầy nghi thức quỷ dị dọa ngất.
Cuối cùng Lôi Lâm cầm lên một nắm cát màu lục nhỏ bé, rồi từ từ rải xuống.
Ầm!
Ở giữa không trung, những hạt cát kia tự động hóa thành ngọn lửa màu xanh lục, giống như hạt mưa rơi xuống pháp trận sao sáu cánh, chậm rãi gói lại quyển trục da thú.
“Dùng danh nghĩa thôn phệ chi dực, biểu hiện ra hư huyễn trong chân thực. . .”
Trong mắt Lôi Lâm dường như xuất hiện hư ảnh Cách Lợi An dực xà, con mắt nhìn chòng chọc vào quyển trục da thú ở trong hỏa diễm: “Hiển hiện!”
Xì xì! Xì xì! Quyển trục trong ngọn lửa màu xanh lục giống như có xu thế hòa tan, vết máu bên trên có vẻ càng tươi đẹp cùng chân thực.
Sau đó, một giọt máu nhỏ yêu diễm nhỏ xuống, mang theo lực lượng quy tắc vặn vẹo.
Cảnh cáo! Cảnh cáo! Phát hiện lực lượng quy tắc dị thế giới, đã đạt đến giá trị giới hạn áp chế ở thế giới các thần! Vào lúc này, chíp cũng bắn ra kiểu chữ cảnh cáo màu đỏ.
“Chờ một chút!” Sắc mặt Lôi Lâm có chút đỏ lên, sau đó đột nhiên hạ quyết tâm, đưa ngón tay vào trong pháp trận.
Chỉ vừa tiếp xúc cùng dòng máu màu đỏ, một cảm giác ấm áp truyền tới.
Sau đó, Lôi Lâm nhìn thấy ngón tay của chính mình đang không ngừng lão hóa, mục nát, xuất hiện nếp nhăn,thậm chí trên da có màu vàng và màu đen đan xen.
Loại xu thế già yếu này còn đang không ngừng mở rộng, rất nhanh đã từ ngón tay lan tràn đến cánh tay, sau đó là ngực, toàn thân.
Xì xì! Sau khi da thịt mục nát, chính là huyết nhục màu đỏ tươi, cuối cùng là xương cốt màu trắng, dường như cũng không ngừng mục nát dưới sức mạnh thời gian hạ.
Toàn bộ hư không đều giống như bị không ngừng gia tốc, thương hải tang điền, trong nháy mắt đã qua mấy ngàn năm.
“Ta chính là hình bóng vặn vẹo!”
Đến cuối cùng, Lôi Lâm chỉ còn dư lại một đôi con ngươi thụ đồng, lúc này hắn rốt cục nhìn thấy một đoàn ảo ảnh dường như có ở khắp mọi nơi, vừa không có hình thể chân thực vặn vẹo.
Keng! Dò xét năng lượng pháp tắc còn lại đx dùng hết, tự động ngừng! )
Thanh âm của chíp vang lên, kéo Lôi Lâm trở lại.
“Hả? !” Lôi Lâm nhìn bàn tay của chính mình một chút, ngón tay trắng nõn trơn bóng, tràn ngập sức sống thiếu niên, không có một chút dấu hiệu già yếu nào.
Tất cả đồ vật trong phòng cũng không hề biến hóa, tất cả trước đó dường như đều chỉ là ảo giác mà thôi.
Pháp trận sao sáu cánh trong ngọn lửa màu xanh lục cũng đốt cháy hầu như không còn, quyển trục dính máu vẫn nằm trong pháp trận, đám vật phẩm như long huyết thạch đã không cánh mà bay từ lâu.
” Đồ vật của thượng cổ phù thủy, quả nhiên đều phi thường nguy hiểm, tà dị đến khủng bố. . .”
Lôi Lâm lẩm bẩm: ” Sau khi mở ra sẽ lập tức được nguyền rủa sao? Lẽ nào hình bóng vặn vẹo muốn dùng phương thức này phục sinh? Hay là có bố trí gì khác. . .”
Suy nghĩ một lúc lâu, vừa cẩn thận nhìn tư liệu mà chíp ghi chép được, Lôi Lâm phong ấn quyển trục lại rồi thu cẩn thận.
Chí ít, phù thủy cấp 8 lưu lại kỹ thuật cùng lực lượng quy tắc phía trên này, đối với hắn bây giờ có dẫn dắt rất lớn.
“Mặc kệ như thế nào, ta vẫn tiếp tục đi con đường của ta, tăng cao thực lực nhất định sẽ không có gì không đúng!”
Mục tiêu từ trước đến giờ của Lôi Lâm đều vô cùng kiên định, sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi.
“Khoảng cách đến Đan Bố Lôi Tư ngoại hải còn có một quãng thời gian, vừa vặn xem hết tư liệu về ảo thuật sư một lần, lại ghi chép tất cả ảo thuật mẫu. . .”
Lôi Lâm thu dọn mặt bàn một chút, lại lâm vào minh tưởng.
“Ảo thuật sư! Thời kỳ các thần hoàng hôn, phù thủy quy tắc hàng lâm thế giới các thần vì thích ứng với quy tắc thế giới mà tiến hành thử nghiệm bản thổ hóa thu được kết quả. . . Cũng là thủy tổ của tất cả pháp sư. . .”
Lôi Lâm quan sát tư liệu lần này chiếm từ di tích Nại Sắt, bởi chíp mạnh mẽ công năng, hắn hầu như đem toàn bộ di tích chứa đựng tin tức đều phục chế một phần, đồng thời bắt đầu phân loại phân chia lên.
Chức nghiệp ảo thuật sư cũng không có nghĩa đơn giản là một mẫu chiến đấu cùng thi pháp, còn bao gồm rất nhiều thứ.
Ảo thuật luyện kim, bố trí thực vật, kiến trúc học ma pháp, trường lực học, ảo thuật phù văn. . . Quả thực bao la vạn tượng, nếu như dùng tiêu chuẩn ảo thuật sư tới chọn pháp sư, hiện tại số lượng pháp thuật ở thế giới các thần ít nhất cũng sẽ giảm xuống hơn chín mươi phần trăm!
Dù sao, ảo thuật sư chính là phù thủy bản thổ hóa, căn bản không phải những pháp sư lợi dụng ma võng để học cấp tốc kia có thể sánh ngang.
Mà trong những tài liệu này, Lôi Lâm coi trọng nhất vẫn là những lý niệm của phù thủy quy tắc!
Phù thủy quy tắc thượng cổ mạnh mẽ và có cả vinh quang, khiến Lôi Lâm vô cùng kính ngưỡng, đồng thời khát vọng học tập.
Nghiên cứu ảo thuật sư tuy rằng rất khó, nhưng đối với hắn thì hoàn toàn không tính là gì, chân chính tiêu hao tâm lực của Lôi Lâm là muốn tách những lý niệm của phù thủy thượng cổ đó khỏi các truyền thừa, cùng với ý nghĩ hoặc là dòng suy nghĩ từ truyền thừa ảo thuật sư ra ngoài.
Những thứ này mới thật sự là tài phú! Đồng thời cũng ngọn đèn dẫn lớn nhất cho hắn!
Bởi vì có cuộc chiến chung kết thượng cổ tồn tại, khiến truyền thừa của phù thủy xuất hiện dán đoạn, ở thế giới phù thủy lưu truyền tới nay cũng chỉ có sự thần bí cùng mạnh mẽ của phù thủy thượng cổ, đồ vật chân chính có quan hệ lại rất ít.
Mà khi bản thể Lôi Lâm lên đến nửa cấp bảy, đặc biệt nhìn thấy các tồn tại thượng cổ như địa tâm chi mẫu, mới xem như bắt đầu tiếp xúc với bộ phận nọi dung này.
Nhưng cho dù là bọn họ, cũng không thể lý giải hết con đường của các phù thủy cấp 8 khác.
Bởi vì phù thủy quy tắc vẫn lạc trong cuộc chiến chung kết thực sự quá nhiều, có rất nhiều người căn bản không kịp lưu lại truyền thừa của chính mình.
Mà hiện tại, Lôi Lâm tổng hợp thu hoạch của mình ở thế giới phù thủy, còn có đồ vật nhìn thấy từ truyền thừa ảo thuật sư, rốt cục dần dần hoàn thiện hình tượng phù thủy thượng cổ, thậm chí nhìn thấy con đường quy tắc đại khái sau này.
“Con đường phù thủy, cứ cách ba cấp đều là một ngưỡng cửa rất lớn, phù thủy vừa đến cấp ba là ma luyện tinh thần lực, phù thủy cấp bốn đến cấp sáu đã lên cấp linh hồn, mà sau cấp bảy thì nhất định phải nắm giữ lực lượng quy tắc!”
Trong mắt Lôi Lâm lấp loé quang mang.
“Phù thủy cấp 7 nhất định phải nắm giữ một quy tắc hoàn chỉnh, mà phù thủy cấp 8 lại phải nắm giữ mấy loại lực lượng quy tắc, muốn lên cấp 8 cực hạn thì nhất định phải tìm được lực lượng thích hợp để dung luyện các quy tắc mình nắm giữ, tạo thành “con đường” của chính mình! Mà trong con đường của chính mình còn nhất định phải lưu lại đủ chỗ trống để nắm giữ lực lượng thời không, bằng không vĩnh viễn không thể lên cấp 9! ! !”
Hai mắt của Lôi Lâm càng ngày càng sáng: “Con đường là không thể xóa đi làm lại, bởi vậy tồn tại cấp 8 cực hạn như địa tâm chi mẫu rất có khả năng chính là đi lầm đường, lực lượng của bản thân không thể chịu được lực lượng thời không, vì thế mới không thể lên cấp!”
“Mà con đường của ta. . . Nên quy hoạch thế nào đây?”
Lôi Lâm rơi vào trầm ngâm, con đường lên cấp nhất định phải vững chắc, mà lựa chọn chọn lực lượng để dung luyện lại càng quan trọng hơn.
Như hình bóng vặn vẹo thượng cổ, tuy rằng Lôi Lâm cũng không xác định đối phương quản lý quy tắc nào, nhưng có thể khẳng định đối phương lựa chọn dùng lực lượng để duyng luyện các loại quy tắc chính là vặn vẹo lực lượng!
Dùng lực lượng vặn vẹo chứa đựng quy tắc thời gian cùng không gian! Bởi vậy hình bóng vặn vẹo đã tiếp cận vô hạn tới cảnh giới cấp 9, cho dù vẫn lạc mấy chục ngàn năm còn có thể đi ra khuấy gió nổi mưa!
” Căn cơ để gánh chịu lực quy tắc rất quan trọng! Địa tâm chi mẫu cho ta cảm giác dày nặng cùng vững chắc, vì thế căn cơ hẳn là lực lượng có quan hệ tới đại địa, hỏa diễm, nếu muốn gánh chịu lực lượng thời không thì thực sự quá miễn cưỡng. . .”
Sau khi tầm nhìn tăng lên, Lôi Lâm cũng có hiểu biết càng sâu sắc đối với thực lực của những phù thủy quy tắc đó.
“Mà vạn xà chi mẫu lại khác! Tuy rằng đối phương vẫn chưa lên cấp 8 cực hạn, nhưng lựa chọn dùng lực lượng u ám lại rất tốt, Chí ít. . . Dùng lực lượng u ám gánh chịu lực không gian thì khá thích hợp, bởi vậy nếu như nó thật sự thu được lực bản nguyên từ thế giới bóng tối, sau khi lên cấp 8 cực hạn, thực lực nhất định sẽ vượt xa địa tâm chi mẫu, nhưng muốn lên cấp 9 lại phi thường miễn cưỡng, bóng tối cùng thời gian hoàn toàn không liên quan gì. . .”
“Để con đường của chính mình gánh chịu thời gian cùng không gian là tiền đề để lên cấp 9!”
Lôi Lâm sờ sờ cằm, “Như vậy. . . Khi ở cấp 8 lại trực tiếp dung luyện lực lượng thời gian cùng không gian thì sao? Không! Không được! Tồn tại chưa hình thành con đường của chính mình, căn bản là không thể tiếp xúc tới lực lượng thời không, lực lượng đơn giảncàng không thể nung nấu quy tắc thời không. . .”
Dựa vào hiểu biết các ngày càng sâu đối với con đường phù thủy thượng cổ, Lôi Lâm cũng càng ngày càng rõ về con đường của mình.
“Mà sau khi có mẫu ảo thuật sư, tốc độ ta lên cấp có thể tăng cao, mà ảo thuật sư có năng lực không cần ma võng vẫn có thể thi pháp, càng có thể giúp ta bỏ qua hạn chế từ ma võng, tuy rằng trực tiếp sử dụng pháp thuật truyền kỳ thì không có khả năng lắm, nhưng chỉ cần trả giá một chút thì, thuật pháp cấp 9 trở xuống hoàn toàn không thành vấn đề. . .”
“Như vậy cho dù bị các thần phát hiện, cũng nhiều nhất chỉ cho rằng ta là dư nghiệt của ảo thuật sư hoặc là người may mắn phát hiện ra truyền thừa ảo thuật, dù sao cũng hơn là trực tiếp cho rằng là khách tới từ bên ngoài. . .”
“Nếu là như vậy thì kế hoạch chuẩn bị đó cũng có thể bắt đầu thực hành rồi!”
“Đúng lúc, ở trong gia tộc cũng có tin tức truyền đến!”
Hai mắt Lôi Lâm càng ngày càng thâm thúy.
Sau khi trở thành pháp sư cao cấp, pháp sư truyền kỳ đối với hắn căn bản không phải ngưỡng cửa, đó là chuẩn bị vì sau đó phong thần.
Chí ít, tuyển lựa thần tính cùng thu nhận nhất định phải phòng ngừa chu đáo, còn nhất định phải thích ứng cùng con đường của bản thể
“Lựa chọn thần tính quan hệ đến độ khó cùng trận doanh phong thần trong tương lai, nhất định phải cẩn thận cân nhắc!”
Sắc mặt Lôi Lâm nghiêm túc, các thần bởi thần chức đối lập cùng tranh cướp, mà xảy ra thần chiến cũng không phải số ít.
Mà Lôi Lâm cũng không muốn vừa phong thần đã phải đối đầu với các thần linh có thần lực mạnh mẽ.
“Hiện tại ta là nhân loại, dung thân phận nhân loại thân phong thần, trời sinh hẳn là lựa chọn trận doanh nhân loại, mà tốt nhất cũng nên đứng ở phe các thần trông giữ, như thế có thể bài trừ rất nhiều thần tính cùng lĩnh vực. . . Còn nhất định phải thích ứng với cùng con đường quy hoạch tương lai của bản thể. . .”
Lôi Lâm xoa xoa trán, thật sự có chút đau đầu.
“Nhưng cho dù là các thần, một khi ngăn cản con đường của ta, cũng chỉ có thể khiến chúng vẫn lạc. . .”
Đối với các thần này, Lôi Lâm nắm giữ con đường chân lý có tư cách xem thường.
Theo cách nhìn của hắn, những thần linh này nhiều nhất cũng chính là nắm giữ một hoặc là mấy lực quy tắc cùng lĩnh vực đặc biệt mạnh mẽ, muốn thật sự so về việc lĩnh ngộ con đường và tự nghiên cứu thì các phù thủy quy tắc hoàn toàn có thể bỏ xa đám thầm linh tám con phố!
Đây cũng là hạn chế của tất cả các thần linh phong thần, nếu hưởng thụ lực lượng thế giới cùng tín ngưỡng của tín đồ thì tất nhiên có hạn chế!
Mà thần linh rất giống chức vị quan viên! Có thần vị nên các thần linh có thể phát huy ra lực lượng khác các phù thủy quy tắc, thậm chí ở thần quốc còn có thể vượt qua, nhưng một khi rời khỏi chức vị, mất đi thần chức thậm chí thần cách, thì còn không bằng truyền kỳ!
Nhưng các phù thủy lại khác, mặc kệ ở nơi nào, sức mạnh của bọn họ nhiều nhất chỉ bị áp chế chứ không hề bị cướp đoạt, nói cách khác, là lực lượng hoàn toàn thuộc về bản thân!
Bởi vậy, trong phù thủy có 9 cảnh giới, có thể tìm kiếm con đường siêu thoát tự thân, nhưng trong thần linh thì tối cao cũng chỉ có thần lực mạnh mẽ, chí cao thần duy nhất vẫn là ý chí của thế giới các thần.
“Một khi ta phong thần, chính là thần linh có thần lực yếu kém, tương đương với phù thủy cấp 7 quy tắc ở thế giới phù thủy, muốn đối phó với phù thủy cấp 8 có thần lực cấp trung, còn cấp 8 cực hạn có thần lực mạnh mẽ cơ bản không có khả năng lắm, bởi vậy tốt nhất là tránh hai loại cường giả này ra, tuyển chọn thần tính cũng cần tránh xung đột. . .”
Lôi Lâm rất có giác ngộ cần kiếm quả hồng nhũn để nắm.
“Việc này có rất ít chỗ trống cho ta, may là cũng không phải không có lựa chọn. . .”
Khóe miệng Lôi Lâm hiện lên nụ cười quái dị.
. . .
Theo khoảng cách tới Đan Bố Lôi Tư vương quốc càng ngày càng gần, tốc độ học tập của Lôi Lâm cũng càng lúc càng nhanh.
Keng! Đã ghi chép mẫu ảo thuật, tổng cộng có 3 mẫu ảo thuật truyền kỳ; 17 mẫu ảo thuật cấp 9; 23 mẫu ảo thuật cấp 8. . . )
Chíp cũng đưa ra nhắc nhở khiến Lôi Lâm hài lòng gật gù.
Trong số những ảo thuật này, hắn có thể nhìn thấy rất nhiều mẫu tương tự pháp thuật hiện tại, mà có loại thậm chí có cái bóng của vu thuật.
Nếu như chính mình dựa vào chíp chậm rãi thôi diễn, có khả năng cần thời gian hàng ngàn, hàng vạn năm, nhưng hiện tại trực tiếp dựa vào thành quả của người khác, không cần tiêu hao một chút lượng giải toán nào của chíp.
Mẫu ảo thuật cấp 7 truyền thừa đã ghi chép xong! Có tiến hành truyền thừa mẫu cấp 8 hay không? Chíp lại bắn ra một lời nhắc nhở.
“Có!”
Với thực lực cấp 15 ảo thuật sư hiện tại của Lôi Lâm, có thể không chút tổn hại thả ra pháp thuật thất cấp, nhưng mẫu cấp 8 thì có chút đuối sức.
Mà muốn dùng đẳng cấp chức nghiệp cấp 15 để bắn ra pháp thuật cấp 8, nếu như là pháp sư truyền thống, ma võng sẽ trực tiếp từ chối đối phương, nhưng ảo thuật sư lại có thể thông qua hiểu biết của chính mình đối với ảo thuật, còn có đủ loại bố trí, sau khi trả giá khá nhiều sẽ thành công thả ra ngoài.
Cũng chính vì như thế, những mẫu ảo thuật cấp 8, cấp 9 này sẽ trở thành át chủ bài mạnh mẽ của Lôi Lâm, có thể so sánh cùng pháp thuật dòng lũ dựa vào ma võng mới có thể triển khai.
Mẫu ảo thuật cấp 8 đang truyền thừa!
Chíp trung thực chấp hành mệnh lệnh của Lôi Lâm.
Cảm thụ trong trí nhớ của chính mình lại thêm ra tư liệu về ảo thuật mẫu, Lôi Lâm gật gật đầu, đồng thời quan sát lên các thu hoạch khác.
Trong số tư liệu thu được ở Nại Sắt di tích này, hắn còn tìm được mấy thứ rất là thú vị.
Lượng lớn tư liệu cùng tin tức xẹt qua trước mắt Lôi Lâm, cuối cùng hình ảnh ngắt quãng đến mấy câu đoản ca.
Mà hiện tại, trong số tài liệu mà chíp ghi xuống, Lôi Lâm lại gặp được vật tương tự.
Lần này chíp ghi chép tin tức phi thường loạn, không chỉ có tư liệu về ảo thuật sư và mẫu ảo thuật, còn có rất nhiều vật khác, thậm chí là nhật ký riêng của những ảo thuật sư kia.
Mấy chữ đầu trong bài thơ ngắn lại chứa đựng bao nhiêu tư liệu rườm rà, e là người bình thường sẽ trực tiếp bỏ qua.
Không! Bán vị diện kia tan vỡ trong thời gian ngắn, người mạo hiểm bình thường nếu muốn tìm được tư liệu ảo thuật sư sẽ phi thường khó khăn, còn những thứ này căn bản không được để ý.
Cũng chỉ có Lôi Lâm có chíp nắm giữ công năng mạnh mẽ, mới có thể đồng thời ghi chép lại những tin tức này một phần.
Cùng với mấy bài thơ ngắn này, thậm chí còn có vài phần thực đơn , khiến sắc mặt Lôi Lâm có chút buồn bực.
Đồng thời, cho dù người mạo hiểm vô tình thu được những tài liệu ghi chép này, cũng sẽ không để ý đến.
Nhưng Lôi Lâm lại khác! Có kinh nghiệm phiên dịch mật chú trước đó khiến hắn liếc mắt đã phát hiện mấy bài thơ ngắn này khác biệt, bởi vì phương thức mã hóa hầu như đều như thế, rất có khả năng xuất phát từ cùng một vị ảo thuật sư!
“Kiểu giải mã độ khó cao này. . . Còn có điều kiện khó khăn thu được, đồ vật ẩn giấu phía sau hẳn là cũng sẽ rất kinh người. . .”
Lôi Lâm rất hứng thú chuyển hết tư liệu ra.
Có kinh nghiệm phiên dịch lần trước, lần này tiến độ rõ ràng tăng nhanh, chỉ sau mấy canh giờ, tin tức ẩn giấu ở dấu đã hiện lên ở trước mặt Lôi Lâm.
“Một tọa độ, còn có thời gian cố định?”
Lôi Lâm gãi gãi đầu.
“Để ta toán toán xem, thời gian là năm 37670 lịch các thần, cũng chính là ba năm sau, ngày quạ hót vang, thời gian trăng máu! Còn địa điểm? Hẻm núi tây mạc sương lạc. . . Góc sao bắc thập!”
“Lại là như vậy! Quy định thời gian, quy định địa điểm, đồ vật xuất hiện là. . .”
Loại kỹ thuật không gian chồng chất này khiến chân mày Lôi Lâm hơi nhíu lại, bởi vì hắn liên tưởng đến hình bóng vặn vẹo.
Cũng chỉ có lực lượng vặn vẹo của đối phương mới có thể khắc không gian vào vật, đồng thời tùy ý cất giữ đồ vật của chính mình, chờ đợi người đời sau tới khai quật.
“Nhưng. . . Hình bóng vặn vẹo dù sao đã truyền xuống con đường của mình, nếu như là học sinh của vị này, đồng thời đã lên cấp ảo thuật sư truyền kỳ, cũng không phải không thể làm được điểm ấy. . .”
Lôi Lâm suy tư.
Sau đó, nhiều tin tức bị phiên dịch ra hơn.
“Còn vật phẩm xuất hiện lại là một toà thành lơ lửng sao?” Lôi Lâm sờ sờ cằm, thật sự có chút không hiểu rõ.
Thành lơ lửng! Trong mắt hắn cũng không phải vật gì quá mức, chí ít trên trung bộ đại lục ở thế giới phù thủy, các phù thủy đã sớm khai phá ra loại kỹ thuật thiên không thành này.
Lợi dụng lực lượng từ Mật Năng quyền trượng, có thể khiến một tòa thành vĩnh hằng trôi nổi giữa không trung, thậm chí còn có thể một lần giúp thể chất tăng lên, Lôi Lâm đã từng mượn dùng lực lượng của nó, thậm chí tham quan phòng điều khiển trung tâm của thiên không thành, tự tay tiếp xúc Mật Năng quyền trượng, tự nhiên cũng không cảm thấy ghê gớm gì.
“Ừm! Không đúng! Nnơi này nói tới thành lơ lửng! Là lực lượng ảo thuật mà ảo thuật sư truyền kỳ tự sáng tạo ra! Đồng thời là pháo đài để các ảo thuật sư chống lại các thần, là một trong các thành tựu khi văn minh ảo thuật đạt tới đỉnh phong! Làm sao có khả năng chỉ có chút lực lượng này!”
Lôi Lâm biến sắc, nhanh chóng nhìn về phía miêu tả khác trong tư liệu ảo thuật.
Rất nhanh, hắn đã hiểu rõ thành lơ lửng của ảo thuật sư không giống với thiên không thành, hoàn toàn là hai thứ khác nhau.
“Hóa ra. . .Thành lơ lửng chân chính là lấy sắt sày làm trung tâm năng lượng, nhất định phải cho vào lực lượng một bán vị diện, có thể nói là pháo đài thứ nguyên cuối cùng! Ảo thuật sư truyền kỳ ở trong thành lơ lửng chân chính, thậm chí có lực lượng có thể so với thần linh! . . . Khủng bố! Một thành lơ lửng như vậy, cho dù là thần quốc của các thần cũng chỉ đến như thế. . . Tòa Thiên Không Thành bên kia nhiều nhất chỉ có thể coi là bản đơn giản hóa tỉ mỉ, hoàn toàn không có sức mạnh kia!”
Lôi Lâm trầm ngâm.
Bây giờ nhìn lại, thành lơ lửng của ảo thuật sư, mới thật sự là kế thừa lý niệm cùng hạch tâm của phù thủy thượng cổ, mà toà Thiên Không Thành kia, chỉ sợ là đồ nhái Thiên Không vương tọa tìm được trong di tích nào đó, hoàn toàn mất đi chân truyền, giống như món đồ chơi vụng về của trẻ con.
“Thú vị! Đợi sau khi bản thể thức tỉnh, để Thiên Không vương tọa chuyển tư liệu về phương diện này cho ta nghiên cứu mấy ngày. . .”
Lôi Lâm rất nhanh đã quyết định chủ ý.
Dù sao đối với bản thể đã đạt tới nửa cấp 7, Thiên Không vương tọa căn bản cũng không có lực lượng phản kháng.
“Mà cái này. . .”
Lôi Lâm nhìn tư liệu trên tay, có chút trầm ngâm.
Căn cứ vào tin tức ẩn giấu ở trong bài thơ ngắn, khi Nại Sắt ảo thuật đế quốc hủy diệt, có một vị ảo thuật sư đúng lúc đang tiến hành một thí nghiệm, đồng thời bởi sai lầm đã khiến thành lơ lửng của chính mình bay lên đến một vị diện dị thứ nguyên thất lạc.
Vị ảo thuật sư đạt đến cấp độ truyền kỳ kia và đám học đồ cùng các sinh mệnh khác trong thành lơ lửng tự nhiên đều vẫn lạc tại chỗ, nhưng thành lơ lửng rất có thể vẫn còn.
Mà toà thành lơ lửng kia bởi biến cố này lại vừa vặn tránh thoát đợt thanh tẩy của các thần, trở thành tồn tại duy nhất may mắn thoát khỏi, e là ở thế giới các thần cũng chỉ có duy nhất một toà này.
Vị ảo thuật sư lưu lại manh mối này, một đời đều đang truy tìm nội dung về ảo thuật đỉnh phong, trong một di tích phát hiện ra manh mối bảo tang này! Đồng thời thành công tính toán ra thời gian cùng tiết điểm thành lơ lửng có thể trở về!
Đáng tiếc. . . Vị này sinh ra quá sớm, khoảng cách tới lúc thành lơ lửng trở về còn hơn vạn năm!
Rất hiển nhiên, trừ phi vị này thành công phong thần hoặc chuyển hóa thành vu yêu bất tử, bằng không vĩnh viễn cũng không chờ được đến ngày đó, bởi vậy vị này lựa chọn lưu lại tin tức liên quan cùng manh mối, chờ đợi đời sau mở ra.
“Từ truyền thừa lưu lại có thể thấy vị ảo thuật sư phát hiện manh mối về thành lơ lửng này có lẽ cũng đã sớm tiêu vong. . .”
Lôi Lâm cảm khái.
Sau khi Nại Sắt ảo thuật đế quốc hủy diệt, giáo hội các thần đã dốc hết sức lực hãm hại ảo thuật sư, có thể tìm được những đầu mối này, e là thành tựu ảo thuật sư của đối phương cũng đạt đến cấp bậc truyền kỳ, càng dễ dàng khiến các thần kiêng kỵ, độ khả thi tiếp tục sống sót quá nhỏ.
Nhưng những chuyện này đều làm lợi cho Lôi Lâm.
“Một toà thành lơ lửng có thể sánh ngang với thần quốc của các thần?”
Lôi Lâm sờ sờ cằm của chính mình, trong mắt hiện ra ánh sáng suy tư.
Thành lơ lửng thượng cổ phi thường mạnh mẽ, thậm chí có ảo thuật sư truyền kỳ lái thành lơ lửng, trực tiếp hàng lâm tới thần quốc của các thần, đánh cho các thần linh mặt mày xám xịt.
Cho dù không dùng để phòng thân, chỉ là nghiên cứu, Lôi Lâm cũng cảm thấy vô cùng hứng thú đối với thiết kế của nó, còn có sắt dày năng hạch cùng với ma năng pháo.
“Một toà thành lơ lửng vô chủ có thể độc lập tồn tại cùng hoạt động mấy chục ngàn năm, thậm chí cuối cùng tự động nhảy lên tiến về thế giới các thần. . . trí năng hạch tâm trong đó cùng sắt dày năng hạch e là đã hoàn thiện đến mức không thể tưởng tượng nổi. . .”
” Kết tinh của ảo thuật văn minh đỉnh phong sao? Thú vị! Thú vị! ! ! Có thời gian thì đi thử một chút đi!”
Lôi Lâm đã quyết định.
. . .
Mấy chục ngày trôi qua.
Ngày đó, thời tiết phi thường sáng sủa, Lôi Lâm cũng rời đi khoang thuyền, đi tới boong tàu.
Trong gió biển mang theo vị thanh mát, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống trên người phi thường thoải mái.
” Mẫu ảo thuật đã ghi chép toàn bộ, tin tức về thành lơ lửng cũng hoàn toàn thôi diễn ra. . .”
Hoàn thành hai hạng công tác nên tâm tình Lôi Lâm rất tốt, “Đồng thời, tính toán thời gian, ngày hôm nay là có thể đến cảng Sao Kim rồi!”
Rời nhà mấy năm, hiện tại rốt cục phải đi về.
Trong khoảng thời gian ngắn,gương mặt đám người Quỳnh Nạp Tư nam tước phu nhân, Âu Ni Tư Đặc, Nhã Cách Bố trong nháy mắt hiện lên ở trước mặt Lôi Lâm, khiến hắn bất tri bất giác có chút cảm khái.
“Lúc rời đi ta mới khoảng cấp mười, hiện tại đã trở thành pháp sư cao cấp! E là Âu Ni Tư Đặc đạo sư lại bị doạ giật mình chứ?”
Lôi Lâm không khỏi liếc mắt nhìn bảng thuộc tính của chính mình.
Lôi Lâm Pháp Áo Lan; chủng tộc: nhân loại là ảo thuật sư cấp 15 có lực lượng: 13; nhanh nhẹn: 11; thể chất: 12 ;tinh thần: 15; áo năng trị: 150; trạng thái: khỏe mạnh; nắm giữ thiên phú: cường tráng, học rộng tài cao, thân thể hoàn mỹ sơ cấp; nắm giữ sở trường: cảm ứng năng lượng ảo thuật, tăng cường ảo thuật )
Sau khi lên cấp ảo thuật sư, bảng thuộc tính của hắn đã biến hóa rất lớn, đồng thời cũng ngắn gọn hơn không ít.
Còn pháp thuật vị? Bây giờ hắn vẫn có thể sử dụng như thường, đồng thời cũng có tất cả số lượng pháp thuật vị của pháp sư cấp 15.
Có thể nói, sau khi lên cấp ảo thuật sư, Lôi Lâm lại có thêm át chủ bài ngoại trừ phân tích ma võng.
“Đồng thời, sau khi nửa thoát khỏi ma võng, tốc độ chíp phân tích ma võng trái lại thêm mạnh. . . Xem ra, ràng buộc của ma võng đối với pháp sư thực sự quá mạnh mẽ. . .”
Lôi Lâm nhìn chíp báo cáo tiến độ phân tích ma võng, cúi đầu đang trầm tư.
Keng! Tiến độ phân tích ma võng cấp 4 đạt 100%! Thu được tất cả mẫu pháp thuật cấp 4! Giải trừ hạn chế pháp thuật vị! Miễn dịch hiệu quả lãng quên pháp thuật cấp 4! Tất cả pháp thuật cấp 4 khi thi pháp được miễn tài! )
Vào lúc này, chíp lại lên tiếng nhắc nhở.
Mà lúc này số liệu phía dưới thuộc tính của Lôi Lâm đã biến thành:
Tiến độ phân tích ma võng: ma võng tầng 0- 100%! Ma võng tầng1- 100%! Ma võng tầng 2- 100%! Ma võng tầng 3:100%! Ma võng tầng 4- 100%! Ma võng tầng 5- 55. 21%! Ma võng tầng 6- 33. 89%! Ma võng tầng 7 17. 22%! )
Nắm giữ pháp thuật vị: pháp thuật vị cấp 7 (1), pháp thuật vị cấp 6(4), pháp thuật vị cấp 5 (6), pháp thuật vị cấp 4(? ? ? ), pháp thuật vị cấp ba (? ? ? ), pháp thuật vị cấp 2 (? ? ? ), pháp thuật vị cấp một (? ? ? ), pháp thuật vị cấp 0 (? ? ? ) )
Pháp thuật cấp 7 đã là pháp thuật cao cấp, pháp sư chi giới có tác dụng khiến tất cả pháp thuật vị cấp 6 trở xuống thêm 1 cũng mất đi tác dụng.
“Thực lực tăng lên quá nhanh!Trang bị có chút theo không kịp nhu cầu sao?”
Lôi Lâm trầm ngâm: “May là chỗ này ta còn có rất nhiều tài liệu hồng long truyền kỳ, có thể chế tác một nhóm đồ mới. . .”
Sau hải tặc chi triều, cùng với ba quần đảo suy sụp, cảng Sao Kim đã trở nên càng ngày càng phồn vinh.
Đông đảo đường biển được khai thác ra, càng tới gần nơi này, có thể nhìn thấy càng nhiều thuyền.
Cảng khẩu trước đó lại xây dựng thêm mấy lần, hiện tại cho dù để hơn trăm hải thuyền leo đậu cũng không phải việc khó.
Lúc đầu Lôi Lâm chọn lựa địa điểm cũng đã cân nhắc đến điểm ấy, lựa chọn một cảng trống mà sâu, lúc này lập tức thể hiện được tầm nhìn xa của hắn.
Trên bến tàu đâu đâu cũng có bóng người, lúc này lại có một đám người không tầm thường xuất hiện.
Mấy người đi trước mặc trang phục quý tộc hoa lệ, thị lực cao để Lôi Lâm có thể thoáng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Người đi đầu chính là vợ chồng Quỳnh Nạp Tư, trong tay Quỳnh Nạp Tư phu nhân còn vẫy vẫy khăn tay màu trắng về phía bên này, thỉnh thoảng lại lau nước mắt.
“Ô ô. . . Con trai! con trai của ta! Sao con có thể bỏ lại chúng ta như vậy, vừa đi là đi nhiều năm như vậy. . . Ô ô. . .”
Một lát sau, Lôi Lâm vừa đi xuống boong tàu, còn chưa kịp chào hỏi đã bị nam tước phu nhân kéo vào trong lồng ngực.
Thấy thế này, Lôi Lâm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu ra hiệu với Quỳnh Nạp Tư nam tước, sau đó an ủi mẹ của mình trước.
“Được rồi! Được rồi! Thân ái! Lôi Lâm trở về là chuyện phải vui mà!”
Quỳnh Nạp Tư nam tước nhìn đã già hơn rất nhiều, tóc mai hai bên đã lốm đốm tóc trắng, nhưng tinh thần lại rất tốt.
Mà lúc này khí chất lôi lệ phong hành trên người hắn đã nhạt đi rất nhiều, chỉ còn lại sự ung dung cùng bình tĩnh của người nắm quyền thế.
“Phụ thân đại nhân! Con đã trở về!”
Lôi Lâm mỉm cười hành lễ.
“Trở về là tốt rồi!“Quỳnh Nạp Tư nam tước gật đầu, đồng thời đẩy một đôi trẻ con khoảng năm, sáu tuổi từ phía sau đi ra.
“Đây là đệ đệ muội muội của con! Kiệt Khắc cùng Toa Lâm La, đến đây nào, nhanh gọi ca ca!”
“Ca ca!” “Ca ca! !”
Trong mắt hai đứa bé có vẻ ngây thơ cùng sợ hãi, hiện tại chúng vẫn ở tuổi hồ đồ, nhưng vẫn là nghe lời của phụ thân ngọt ngào hô.
“Ừm!”
Lôi Lâm gật đầu, thông qua huyết mạch cảm ứng, hắn biết đây là con trai con gái của phụ thân mình nhưng cũng không phải do mẫu thân sinh ra, nhưng chuyện này trong giới quý tộc vốn vô cùng bình thường.
Kiểu con thứ này căn bản không có địa vị gì, điểm ấy có thể nhìn ra từ việc mẹ của hai đứa bé không cùng đến đây.
Đồng thời, bọn họ làm thứ tử, đường ra duy nhất sau này của bọn họ chỉ có tiến vào giáo hội thần linh hoặc là trở thành quản gia cho các quý tộc khác, trừ phi Lôi Lâm đồng ý phân chia lãnh địa của chính mình cho bọn họ.
Bởi không tạo thành được uy hiếp gì đối với địa vị Lôi Lâm, bởi vậy cho dù là Quỳnh Nạp Tư phu nhân cũng không biểu hiện ra vẻ địch ý.
“Kiệt Khắc! Toa Lâm La! Chào hai em!”
Lúc này Lôi Lâm đương nhiên cũng biểu hiện rất giống một vị đại ca ca ôn hòa, tuy rằng trước đó cũng không biết chuyện, nhưng vẫn rất nhanh đã lấy ra lễ vật —— Búp bê xinh đẹp cùng dày da hươu tinh xảo khiến hai đứa bé hoan hô lên.
Lôi Lâm đã sớm chuẩn bị một thuyền lễ vật để trở về phân phát, tự nhiên cũng không ngại có thêm hai đứa bé.
“Có thể nhìn thấy các con hòa hợp như thế, ta cũng yên lòng rồi!”
Quỳnh Nạp Tư nam tước rất hài lòng gật đầu, Lôi Lâm làm như thế chính là đang tỏ thái độ, chí ít hắn không lo lắng sinh hoạt của đôi tử nữ này sau khi mình qua đời.
Với hiểu biết của hắn về Lôi Lâm, đương nhiên biết dựa vào tâm cơ cùng thực lực của Lôi Lâm, hai đứa bé này căn bản là không phải là đối thủ.
“Hiện tại chỉ hi vọng Kiệt Khắc cùng Toa Lâm La có thể biết đủ. . .”
Trong lòng Quỳnh Nạp Tư nam tước thở dài.
“Nhã Cách Bố! Lai Ân!”
Sau đó, Lôi Lâm lại chào hỏi mấy người khác, đồng thời đưa lên lễ vật.
“Lôi Lâm thiểu gia!” Nhã Cách Bố cùng Lai Ân cung kính hành lễ, trong đôi mắt đều có kích động.
Bọn họ nhìn cũng đã rất già, gần như đến lúc về hưu.
“Khổ cực các vị rồi!” Lôi Lâm nhìn chung quanh một vòng, sau đó lại nhìn thấy giáo chủ kim tệ Tả Na của tài phú nữ thần.
“Còn có Tả Na giáo chủ! Đã lâu không gặp!”
” Đúng là đã lâu không gặp rồi!” Tả Na vẫn là dáng vẻ thiếu nữ như trước, vinh quang thần linh giúp cô ta trì hoãn già yếu, thậm chí đến lúc chết đều có thể duy trì dáng vẻ trẻ tuổi, chỉ là trong con ngươi đã thành thục hơn rất nhiều.
“Liên quan tới chuyện về cảng Sao Kim, còn có hợp tác sau này, ta có rất nhiều chuyện muốn nói cùng cậu, nhưng với tình huống bây giờ thì vẫn nên đợi sau này lại đến bái phỏng đi!”
Tả Na giáo chủ rất hiểu ý nói.
Lôi Lâm gật gù, người chủ trì của tài phú thần điện ở đây đúng là không gì thay đổi, còn giáo chủ của hai thần điện khác- Thần tri thức Âu Cách Mã và thần chịu khổ Y Nhĩ Mã Đặc dường như cũng thay đổi sang khuôn mặt xa lạ, sau đó lại lần lượt tới làm quen với Lôi Lâm.
“Buổi tối tới tháp pháp sư, ta có đồ muốn cho con xem!”
Âu Ni Tư Đặc đạo sư cũng vẫn giống trước đây, vừa vội vã nói hai câu rồi lập tức rời đi, dường như là có một thí nghiệm quan trọng.
Lôi Lâm hơi nhếch khóe môi lên, hiện tại tháp pháp sư cũng gần như sắp hoàn thành, như vậy chuyện đạo sư muốn nói cũng có liên quan với việc này.
“Đến lúc đó, hi vọng tiến độ của ta không doạ đến ông ấy. . .”
Nghi thức hoan nghênh rườm rà qua đi, Lôi Lâm trực tiếp trở lại biệt thự ở cảng Sao Kim.
Hiện tại nơi này ngày càng phát triển, bộ máy trung tâm chính trị của toàn bộ Pháp Áo Lan đảo cũng dần dần di chuyển đến bên này, trang viên đã biến thành một biệt viện.
“Thiếu gia!” “Thiếu gia!”
Bên trong biệt thự sớm có hai thị nữ mỹ lệ đang đợi, sau khi nhìn thấy Lôi Lâm thì hai mắt cũng biến thành đỏ lên.
“Là Khắc Lai Nhĩ tỷ muội a!”
Lôi Lâm gật gù, đôi tỷ muội này cũng đã thành thục không ít, lúc này càng giống như sắp khóc tới nơi.
“Trang trí trong phòng đúng là không có gì thay đổi!”
Lôi Lâm chắp hai tay sau lưng đi lại trong phòng, phát hiện dù là gia cụ trang trí hay thảm rèm cửa sổ đều giống như lúc trước khi hắn rời đi.
“Phu nhân sợ thiếu gia trở về không quen, bởi vậy chúng ta vẫn duy trì nguyên dạng nơi này!”
Khắc Lai Nhĩ khẽ nói, hiện tại thiếu nữ này cũng trưởng thành là người phụ nữ kiên cường.
Lôi Lâm âm thầm thở dài.
Thị nữ trong trang viên bình thường đến độ tuổi này như đối phương, sợ là sớm đã kết hôn, mà hiện tại sở dĩ hai người này vẫn còn ở đây, vậy khẳng định là do quan hệ với mình.
Trước khi chính mình không nói gì, cho dù là phụ thân của đôi tỷ muội này- Lão quản gia Lai Ân sợ rằng không dám tự ý làm chủ.
Có lúc, một ý nghĩ của người có quyền vị cao là có thể khiến một đời người có thay đổi cực lớn.
Nhưng Lôi Lâm cũng không có ý nghĩ gì khác, trôi qua thì trôi qua, cùng lắm thì sau đó bồi thường thêm một chút là được.
“Đi đun nước nóng đi, ta chuẩn bị tắm rồi lại cẩn thận ngủ một giấc! Sinh hoạt trên biển khiến ta thực sự chịu đủ lắm rồi!”
Lôi Lâm ra lệnh, rất nhanh tỷ muội Khắc Lai Nhĩ đã dựa theo ý của hắn mà hoàn thành công việc.
Sau khi thoáng nghỉ ngơi, Lôi Lâm cũng không có quá nhiều thời gian, trong khoảng thời gian hắn rời đi này, thực sự là quá nhiều chuyện chồng chất.
Đầu tiên là tiệc rượu buổi tối để hoan nghênh hắn một lần nữa trở về, cũng là dịp để giao lưu cùng các thế lực khác, việc này không thể không đi.
Sau đó, Lôi Lâm lại đi tới trong thư phòng của Quỳnh Nạp Tư nam tước.
“Con làm rất khá! Con trai của ta! Con là sự kiêu ngạo của ta!”
Thư phòng của nam tước so với trước đó thì đã lớn hơn rất nhiều, san hô đỏ phát ra mùi thơm thoang thoảng, bên trong thậm chí dùng pháp thuật đạo cụ chiếu sáng, hiển nhiên điều kiện khá hơn nhiều.
Mà Quỳnh Nạp Tư nam tước lại ngồi phía sau bàn học, nhìn đứa con trai này của mình
“Chuyện ở bắc địa mặc dù có chút đáng tiếc, chúng ta không thể không từ bỏ Tử La Lan lĩnh kia, nhưng tước vị Tử La Lan nam tước sau này có thể truyền cho dòng dõi của con. . .”
Tin tức Lôi Lâm phong tước ở bắc địa, trước đó đương nhiên cũng đã nói cùng Quỳnh Nạp Tư nam tước.
Mà hiện tại Tử La Lan lĩnh không phải đã bị thú hóa nhân chiếm lĩnh thì chính là rơi vào trên tay thú nhân, đã biến thành một phần của đế quốc thú nhân, một lần nữa chiếm về hiển nhiên là một chuyện phi thường không hiện thực.
Thế nhưng Quỳnh Nạp Tư nam tước để ý trái lại là tước vị thế tập nam tước kia!
Dù sao cũng là tước vị quý tộc thế tập, so với những danh hiệu quý tộc cung đình kia thì êm tai hơn nhiều, đồng thời cũng có thể kế thừa!
Lãnh địa của Lôi Lâm là bởi chiến loạn mà mất đi, cũng không bị tước đoạt tước vị, nhưng đương địa vị sẽ thấp hơn rất nhiều so với trước đó ở thành Ngân Nguyệt.
Đối với rất nhiều quý tộc việc mất đi lãnh địa của chính mình cũng là khuất nhục khôn kể.
Nhưng chỉ cần danh tiếng vẫn còn, nhảy tới ngưỡng cửa phong tước, sau đó muốn trèo lên trên sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cho dù lãnh địa ở bắc địa mất đi, ở Đan Bố Lôi Tư lại tìm một khối lãnh địa cũng không phải việc khó gì! Dù sao đảo hoang ở ngoại hải còn có nhiều như vậy, sau một phen hoạt động, thế tập nam tước của Lôi Lâm có thể biến thành tước vị ở Đan Bố Lôi Tư! cứ như vậy, Pháp Áo Lan gia tộc sẽ có hai tước vị nam tước truyền thừa! Thực lực trên danh nghĩa trong nháy mắt vọt lên gấp đôi!
Có lẽ, ở trong lòng nam tước, có thể chuyển lãnh địa và tước vị trở về, là chuyện phi thường vui sướng!
“Lấy thực lực trước mắt của gia tộc chúng ta, còn có mạng lưới mậu dịch liên lạc, ảnh hưởng của quốc vương bệ hạ hẳn là không phải việc khó gì, dù sao con cũng là thế tập quý tộc, chỉ cần lãnh địa ở ngoại hải, không xúc phạm quyền lợi của những quý tộc ở đại lục đó, thì người cản trở sẽ không rất nhiều. . .”
Quỳnh Nạp Tư nam tước tự tin nói.
Nhưng cũng chỉ như vậy, ánh mắt của đối phương vẫn hạn chế trong đất phong của quý tộc, còn có lợi nhuận mậu dịch này.
Lôi Lâm không ý kiến gì chỉ lắng nghe, mục tiêu của hắn, vĩnh viễn chỉ có theo đuổi vĩnh hằng! Nhưng con đường cùng lý niệm của mọi người không giống, hắn cũng không cưỡng cầu gì.
“Vị Địch Mỗ hầu tước kia thì sao? Có gây phiền phức cho chúng ta không?”
“Hắn à . . Lần trước sau khi từ vương đô trở về đã thành thật rất nhiều, cũng không tính là gì. . . Cho nên ta gọi con trở về, là bởi vì mấy chuyện khác!”
Nói tới đây, vẻ mặt Quỳnh Nạp Tư nam tước dần dần thận trọng lên.
“Chuyện gì?” Trước đó trong thư cũng chỉ nói là xảy ra vài chuyện, bởi vậy Lôi Lâm cũng không rõ nội tình lắm.
“Ở ngoại hải. . . Dấu vết ma quỷ cùng ác ma càng rõ ràng, mà giáo hội thần mưu sát cũng nổi dậy, đặc biệt nhóm hải tặc Dã Man Nhân trở về cùng mở rộng. . .”
Quỳnh Nạp Tư nam tước lạnh nhạt nói.
Mà người thích hợp nhất xử lý những chuyện này cũng chỉ có Lôi Lâm!
Trên tay hắn có nhóm hải tặc Phi Hồng Hổ, thậm chí chuyện giết chết ba quần đảo kia,Quỳnh Nạp Tư nam tước mơ hồ có suy đoán, nhưng hai phụ tử duy trì hiểu ngầm vi diệu này, cũng không nói toạc ra.
“Ta biết rồi!” Lôi Lâm gật đầu.
Nhóm hải tặc Dã Man Nhân trở về cùng ma quỷ quật khởi, theo hắn cũng là chuyện rất bình thường.
Tai nạn qua đi là thời kỳ hoàng kim để giáo hội các thần phát triển, tương tự cũng là vũ đài cho ma quỷ cùng ác ma.
Mà hải tặc chi triều tạo thành ảnh hưởng đến hiện tại vẫn dư âm không ngừng.
“Đồng thời. . . Thần mưu sát sao?” Trong con ngươi Lôi Lâm có ánh sáng, hắn và giáo hội này còn có một số chuyện cần kết thúc, cách làm lần trước của đối phương làm hắn có chút bất mãn.
“Những chuyện này giao cho con thì ta yên tâm rồi, có nhu cầu gì cứ trực tiếp nói cùng ta! Đồng thời, tất cả lấy an toàn của mình làm trọng, ta không muốn mất đi một người thừa kế ưu tú, con hiểu không?”
Quỳnh Nạp Tư nam tước trịnh trọng dặn.
“Ta hiểu rõ! Phụ thân đại nhân!” Lôi Lâm gật đầu.
“Rất tốt! Đi gặp Âu Ni Tư Đặc đi! Hắn có niềm vui bất ngờ cho con đấy!”
Trên mặt Quỳnh Nạp Tư nam tước có ý cười: ” Lần này về nhà nhớ ở bên mẹ con nhiều hơn, đồng thời, hôn sự của con cũng không thể lại kéo dài nữa. . .”
Nói đến đây, Lôi Lâm lại thấy đau đầu, lập tức kiếm cớ rời đi thư phòng.
. . .
Cho dù là buổi tối, ở cảng Sao Kim cũng có không ít đèn lồng.
Thậm chí trên bến tàu còn có từng bó đuốc lớn bốc cháy, có hải thuyền tranh thủ thời gian dỡ hàng xuống.
Cảnh tượng thế này dù là ở rất nhiều thành thị lớn cũng không thể nào tưởng tượng được, ở thời đại chủ yếu dựa vào nhân lực cùng vật lực này, phí dụng chiếu sáng ban đêm là một gánh nặng cực lớn.
Trong buổi tối có thể xa xỉ sử dụng đèn lồng để chiếu sáng một thành thị, đến hiện tại Lôi Lâm cũng chỉ thấy ở thành Ngân Nguyệt.
Đương nhiên, hiện tại phải tính cả cảng Sao Kim.
Đáng tiếc, tích lũy ở cảng khẩu này kém hơn so với thành Ngân Nguyệt không biết bao nhiêu lần, thực lực cũng không thể so sánh.
“Rất đẹp! Không phải sao?”
Âu Ni Tư Đặc nhìn cảng khẩu lập lòe ánh sáng, trong thanh âm có cảm khái không nói ra được.
“Đây đều là vì có phụ thân cùng mọi người cố gắng!”
Lôi Lâm khiêm tốn nói, từ trong lời nói của đạo sư, hắn cũng nghe ra đối phương hoan hỉ cùng nhớ nhung đối với nơi này, có lẽ Âu Ni Tư Đặc đã coi nơi này xem là ngôi nhà thứ hai của hắn.
” Cảng Sao Kim càng ngày càng phồn vinh, khiến người tụ tới đây càng ngày càng nhiều người, các loại phạm tội xảy ra nhiều đến mức phòng bảo vệ đều không xử lý kịp được, còn có công hội lính đánh thuê, chiến sĩ cùng đạo tặc, thậm chí là các thần điện khác yêu cầu vào ở, nhất định sẽ khiến trị an ở nơi này phải đối mặt với áp lực càng lớn hơn. . .”
Âu Ni Tư Đặc lẳng lặng trần thuật, mà Lôi Lâm chỉ cẩn thận lắng nghe, hắn ở phương xa điều khiển từ xa, dù sao cũng không sánh được với pháp sư vẫn luôn ở chỗ này.
“Vì thế, chúng ta mới chuẩn bị thành lập nó, không phải sao?”
Lôi Lâm nhìn tháp pháp sư to lớn bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười.
“Đợi sau khi tháp pháp sư hoàn thành, đám chuột trong cống ngầm kia cũng có thể yên tĩnh. . .”
Âu Ni Tư Đặc rất tán thành gật đầu, lúc này hắn cùng Lôi Lâm đang đứng trên một gò núi bên cạnh cảng Sao Kim, từ nơi này có thể hoàn toàn nhìn bao quát được cả cảng Sao Kim.
Mà mô hình cơ bản của một toà tháp pháp sư đã được dựng lên trên đỉnh núi.
Dựa vào năng lực của tháp pháp sư, cho dù là tháp pháp sư cấp thấp nhất, muốn quản lý toàn bộ cảng Sao Kim cũng không phải việc khó gì, đồng thời cũng là một loại chấn nhiếp đối với thế lực khác.
Dù sao, một toà tháp phù thủy hoàn toàn có thể xem là chiến lực của một vị pháp sư cao cấp! Còn là loại khống chế toàn hướng kia, là nô bộc trung thành hoàn toàn không biết mệt mỏi.
“Dựa vào đám vật tư lần trước mà trò mang về, hơn nữa sau này chúng ta đầu tư thêm vào, cuối cùng cũng coi như dựng được kiến dựng chủ thể. . .”
Âu Ni Tư Đặc xoa xoa thân tháp kiên cố của tháp pháp sư, trên mặt có ý cười.
“Trò có muốn xem nó một chút sao?”
“Đương nhiên!” Lôi Lâm mỉm cười gật đầu.
Một toà tháp pháp sư được dựng lên, ít nhất cần hai triệu viên Khắc La đổ vào! Một số pháp sư cao cấp cho dù phấn đấu mấy trăm năm cũng không nhất định có thể tích lũy được khoản tài phú này.
Thậm chí, còn có khối người vì thế mà không tiếc bán rẻ thân mình.
Nếu không lần trước Lôi Lâm cướp bóc ba quần đảo, mang hết số tài liệu vốn của đối phương để dựng tháp pháp sư trở về, hơn nữa Pháp Áo Lan gia tộc dùng cảng Sao Kim kiếm lời được tài phú để tiến hành đầu tư, toà tháp pháp sư này cũng không thể nhanh chóng xây dựng lên như vậy.
“Cả tòa tháp pháp sư chủ yếu dùng đá hoa cương cùng pháp sư hợp kim, tổng cộng cao 32 mét!”
Âu Ni Tư Đặc dẫn Lôi Lâm tiến vào bên trong tháp pháp sư, vừa đi vừa giới thiệu.
” Trên thân tháp đã khắc xong phù văn kiên cố cùng pháp trận phòng ngự, dùng hết số bí ngân cùng tinh kim mà trò mang về, thậm chí chúng ta còn phải mua thêm nữa!”
“Mà tháp pháp sư tổng cộng chia làm bảy tầng, có phòng dưới đất, phòng khách, phòng kho, phòng thí nghiệm, phòng nghỉ ngơi. . .”
Âu Ni Tư Đặc có vẻ rất có cảm tình đối với toà tháp pháp sư này, hắn đột nhiên kéo ra một cánh cửa lớn, bên trong trống rỗng, tràn ngập khí tức khô ráo.
“Nơi này là phòng kho, có thể chứa lương thực đủ cho 200 người ăn một năm, cũng có pháp trận duy trì nhiệt độ và bảo dưỡng, có thể duy trì đồ ăn không biến chất, mà ở hoa viên pháp sư còn có thể trong rau dưa cùng hoa quả. . .”
“Mặt khác, pháp trận kết nối với bốn nguyên tố vị diện cũng đã xây dựng xong xuôi toàn bộ, có thể không ngừng lấy ra năng lượng từ bốn nguyên tố vị diện, đồng thời lợi dụng thủy nguyên tố vị diện có tính chất nước tinh khiết để hoàn thành vòng tuần hoàn. . .”
Sau khi nói đến đây, trên mặt Âu Ni Tư Đặc có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Mặt khác , dựa theo yêu cầu của trò gửi qua thư, pháp trận triệu hồi dị thứ nguyên cùng ao phụ năng lượng cũng đã xây dựng, chính là ở tầng hầm. . .”
Làm một pháp sư chính thống, Âu Ni Tư Đặc trời sinh căm ghét những thứ này, nhưng cũng không thể ngăn cản.
Bởi vì nếu pháp sư cao cấp muốn lên cấp truyền kỳ lĩnh vực, việc nghiên cứu đối với hai phương diện này cũng không thể thiếu.
Đồng thời hắn cũng tin tưởng Lôi Lâm có tự chủ, sẽ không đi trêu chọc ma quỷ cùng ác ma, bởi vậy vẫn tương đối yên tâm.
“Đương nhiên, với thực lực bây giờ cùng thiên phú của trò, chỉ cần mười năm sau là có thể lợi dụng những thiết bị này. . .”
Âu Ni Tư Đặc tràn ngập tự tin nói.
Theo hắn thì với thực lực mà lần trước Lôi Lâm triển lộ ra, mười năm sau việc trở thành pháp sư cao cấp là chuyện rất chắc chắn, mà tốc độ này đã đủ kinh thế hãi tục.
Dù sao, pháp sư muốn tiến bộ không giống như các chức nghiệp hệ cận chiến khác hoặc là hệ mục sư, cần tích lũy là khá là khổng lồ, mà điều này cũng chính là nhược điểm của tất cả người tuổi trẻ.
“Đạo sư gọi ta đến, hẳn không phải vì thảo luận những chuyện này chứ?”
Lôi Lâm cười cợt, hắn cũng không đeo huy chương pháp sư thể hiện đẳng cấp ở ngực, đồng thời cho dù là thành Ngân Nguyệt, cũng không cho hắn tiến hành chứng thực pháp sư cao cấp cấp 15 , bởi vậy hiện tại Âu Ni Tư Đặc nhiều nhất chỉ nghĩ hắn là một pháp sư cấp mười hai mười ba—— Ở độ tuổi này của Lôi Lâm thì cấp độ đó đã phi thường khó tin rồi.
“Đúng thế. . . Ừ. . . Nói như thế nào đây. . .” Trên mặt Âu Ni Tư Đặc có chút đỏ ửng.
“Bởi vì tháp pháp sư đã dựng xong, tiếp theo chính là kích hoạt trí năng trung tâm, thức tỉnh lại tháp linh. . .”
Âu Ni Tư Đặc trầm ngâm nói: “Thế nhưng trò cũng biết, muốn kích hoạt toàn bộ tháp phù thủy, ít nhất cần lực lượng pháp thuật cấp 7, pháp sư cao cấp là yêu cầu cơ bản nhất. . .”
“Tuy rằng chúng ta có thể chờ trò lên cấp rồi lại thảo luận vấn đề này, nhưng vấn đề an toàn của cảng Sao Kim cũng là cấp bách, bởi vậy lập tức khởi động tháp pháp sư cũng là chuyện cần thiết. . .”
“Ý của ta. . . Chính là có nên mời một vị pháp sư cao cấp tới đây triển khai thuật trí năng hoạt hoá ! Đương nhiên. . . Đối phương khẳng định nhất định phải gia nhập Pháp Áo Lan gia tộc, đồng thời ký kết lời thề sau đó chuyển nhượng minh hà của tháp phù thủy, nhưng cho dù chỉ là mượn dùng nghiên cứu một quãng thời gian, thì sức hấp dẫn e là cũng đủ khiến những pháp sư cao cấp vẫn không có tháp pháp sư riêng động tâm, như vậy cũng có thể giúp cơ sở của Pháp Áo Lan gia tộc chúng ta gia tăng thật lớn. . . Dù sao, chỉ có pháp sư cấp 15 trở lên, mới thật sự là người làm phép cao cấp!”
Lúc đầu Âu Ni Tư Đặc còn ngập ngừng, nhưng phía sau lại dần lưu loát lên.
Quyền khống chế tháp pháp sư là một vấn đề phi thường mẫn cảm, dù là ai cũng đều hy vọng có thể do chân chính người của mình chưởng khống.
Nhưng rất đáng tiếc, theo hắn thấy thì dù là hắn hay Lôi Lâm, hiện tại đều cách yêu cầu này khá xa.
“Khi ta vẫn là một tên pháp sư cấp thấp, xưa nay cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, có một toà tháp pháp sư đặt tại trước mặt ta, nhưng ta lại không thể chưởng khống. . .”
Âu Ni Tư Đặc cười khổ nói.
“Mang ta đi phòng trung tâm đi!” Lôi Lâm bình tĩnh gật gật đầu.
Nghe vậy, Âu Ni Tư Đặc mang Lôi Lâm mang tới đỉnh tháp, mở ra một gian phòng nhỏ hẹp: “Tất cả chuẩn bị đều đã hoàn thành, chỉ thiếu một vị pháp sư cao cấp có thể triển khai pháp thuật cấp 7. . .”
Âu Ni Tư Đặc thở dài.
Sau đó, hắn lại kinh ngạc nhìn thấy Lôi Lâm trực tiếp đứng ở trung tâm pháp trận.
“Trò. . . Trò làm gì? Lẽ nào trò cho rằng mình có thể khởi động tháp pháp sư này chứ?”
Âu Ni Tư Đặc ngạc nhiên nhìn Lôi Lâm đưa tay đặt lên thủy tinh của trung tâm khống chế.
“Tuy rằng đạo sư ngài nói rất có đạo lý, nhưng giao tháp pháp sư cho người khác khống chế thực sự là quá không an toàn, cho dù có lời thề hạn chế, cũng khó bảo toàn đối phương không lưu lại chiêu sau, chuyện này đối với an toàn của gia tộc và lãnh địa hầu như là trí mạng. . .”
Lôi Lâm lạnh nhạt nói.
Tuy rằng lời thề minh hà có lực ước thúc rất mạnh, nhưng lấy nhãn lực cùng kiến thức của hắn, vẫn có mấy phương pháp lợi dụng sơ hở.
Đương nhiên, quan trọng hơn chính là trước đó chỉ là bất đắc dĩ lựa chọn, nhưng hiện tại bản thân hắn đã đạt đến yêu cầu, tại sao còn phải nhường quyền khống chế ra?
“Được rồi! Được rồi! Tiểu Lôi Lâm. . . Ta biết trò rất không cam tâm. . . Nhưng. . . Ta! Ôi! Trời ạ. . .”
Âu Ni Tư Đặc vốn còn có chút buồn cười muốn khuyên bảo, nhưng sau đó lại giật mình há to miệng.
Cảm giác khủng bố uy nghiêm này, còn có cảm giác áp bách mạnh mẽ, Âu Ni Tư Đặc chỉ cảm nhận được trên người mấy vị pháp sư cao cấp thôi.
Nhưng hiện tại cảm giác này lại bất ngờ xuất hiện ở trên người Lôi Lâm!
“Cao. . . Pháp sư cao cấp! Ha ha. . . Ta nhất định đang nằm mơ! Nhất định là đang nằm mơ, có đúng không?”
Âu Ni Tư Đặc mạnh mẽ tự tát một cái, khiến mặt của mình sưng lên, cuối cùng cũng không thể tỉnh lại từ “mộng cảnh”, chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn tiếp thu hiện thực.
” Thuật trí năng hoạt hóa cấp 7 sao?”
Trước đó Lôi Lâm lựa chọn ẩn giấu sóng năng lượng của mình, dùng nhãn lực của Âu Ni Tư Đặc đương nhiên không thấy được, cho dù là các mục sư cao cấp khác cũng không thể phát hiện.
“Pháp thuật này tuy rằng có thể thắp sáng toàn bộ tháp pháp sư, nhưng sinh ra tháp linh chỉ là loại có cấp bậc thấp nhất kia, cũng không có bao nhiêu trí lực, không thể trở thành giúp đỡ ưu tú cho pháp sư. . . Đồng thời, ngày hôm qua ta cũng không ghi nhớ pháp thuật cấp 7 này. . .”
Pháp thuật vị của pháp sư là một hình thức hôm qua dự trữ để hôm nay dùng, trong tình huống hiện tại Lôi Lâm chỉ có một pháp thuật vị cấp 7, ngày hôm qua đương nhiên không cố ý ghi nhớ thuật trí năng hoạt hóa.
Nhưng sau khi có rất nhiều mẫu ảo thuật, Lôi Lâm có lựa chọn tốt hơn.
“So với thuật trí năng hoạt hóa cấp 7, vẫn nên lựa chọn ảo thuật cấp 7 ——Cấu trang thể hoạt hóa đi. . .”
Các ảo thuật sư đương nhiên cũng có tháp pháp sư của chính mình, đồng thời sáng tạo ra nhiều cách để kích hoạt tháp pháp sư, mỗi một cách khiến tháp linh sinh ra đều vượt qua hiện tại vô số kể, Lôi Lâm rất dễ dàng lựa chọn được vật mình muốn.
“Dùng danh nghĩa Lôi Lâm Pháp Áo Lan ! Kích hoạt đi!”
Lôi Lâm yên lặng ngâm tụng, vầng sáng năm lập lòe ở trên tay, đồng thời thông qua thủy tinh rất nhanh lan tràn ra.
“Loại sóng năng lượng này. . . Đúng là pháp thuật cấp 7. . . Nhưng hình như không phải thuatah trí năng hoạt hóa!”
Bản thân Âu Ni Tư Đặc vẫn chưa đạt đến trình độ pháp sư cao cấp, đương nhiên cũng không nhận ra sự khác nhau khi Lôi Lâm triển khai ảo thuật cùng pháp thuật.
Về bản chất, ngoại trừ không trải qua quyền hạn ma võng, tình cảnh khi triển khai ảo thuật cũng không khác biệt gì pháp thuật.
Không chỉ là Âu Ni Tư Đặc, cho dù đổi thành một pháp sư cao cấp khác lại đây, cũng không thấy được chỗ khác nhau.
Tia sáng chói mắt đầu tiên tràn ngập toàn bộ phòng điều khiển trung tâm, sau đó lập tức bắt đầu lan tràn ra bốn phía
Bốn ao nguyên tố ầm ầm ầm rung động lên, bắt đầu cuồn cuộn không ngừng lấy ra năng lượng từ bốn nguyên tố vị diện.
Từng tầng tháp pháp sư không ngừng sáng lên, ánh sáng pháp thuật mạnh mẽ trong bóng tối không khác nào bó đuốc cháy mạnh, chiếu sáng toàn bộ cảng Sao Kim tạo thành một kỳ cảnh!
Một đợt sóng động này bị rất nhiều cường giả cảm ứng được.
Dù là mục sư thần điện hay các siêu phàm giả khác đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía tháp pháp sư, trong mắt hiện ra vẻ nghiêm nghị.
“Không ngờ nam tước đại nhân đã âm thầm mời chào một vị pháp sư cao cấp cường giả tới tọa trấn! Việc này thật sự phải chúc mừng đại nhân rồi! Xem ra vấn đề an toàn cảng khẩu vừa nãy chúng ta thảo luận đã có thể gác lại. . .”
Ggiáo chủ Tả Na của tài phú nữ thần nhìn về tháp pháp sư phía xa, trên mặt có một chút ngạc nhiên, sau đó lại khôi phục yên tĩnh.
“Nào có nào có. . .” Trên mặt Quỳnh Nạp Tư nam tước có nụ cười chức nghiệp hóa, tuy rằng ngoài miệng nói lời khiêm tốn nhưng trong lòng cũng phi thường kinh ngạc.
“Âu Ni Tư Đặc tìm được một pháp sư cao cấp từ nơi nào tới giúp đỡ? Đồng thời trước đó còn không nói gì cùng ta?”
Ở trong lòng nam tước, tương tự không cho rằng Lôi Lâm có khả năng lên cấp pháp sư cao cấp.
Mà lúc này, ở cảng khẩu lại có từng người hùng hùng hổ hổ.
Rất nhiều bóng đen từ cống ngầm, bóng tối, thậm chí là ở trong nhà dân lặng lẽ lén đi ra, lại nhanh chóng biến mất trong bóng tối ngoài cảng khẩu.
“Đáng chết! Sao Pháp Áo Lan gia tộc lại kích hoạt tháp phù thủy nhanh như vậy! Tình báo không chính xác!”
“Nhanh rời đi! Tháp pháp sư dò xét không phải chuyện đùa giỡn!”
Dưới sức mạnh trấn áp lớn của tháp pháp sư, dù trước đó những người này có mưu kế thế nào, hiện tại đều đã tuyên bố thất bại.
. . .
Lúc này, trong tháp pháp sư.
Một gương mặt bé gái mơ hồ đã hình thành trong thủy tinh, bé gái này có một đôi mắt long lanh ánh nước, quay về Lôi Lâm khẽ cười một tiếng rồi gọi: “Chủ nhân!”
Pháp sư nào tiến hành kích hoạt tháp pháp sư, nói một cách thô tục thì đây chính là thủ đoạn cấp thấp, tiên thiên lạc ấn đã đánh sâu xuống, sau đó lại đổi chủ sẽ là chuyện phi thường phiền phức.
“Ừm! Báo cáo tình huống toàn bộ tháp pháp sư vận chuyển hiện tại!” Lôi Lâm ra lệnh.
“Pháp trận phòng ngự được khởi động toàn bộ, bốn ao nguyên tố vận chuyển bình thường, hiện nay đã tích góp 12. 15% năng lượng!”
Bé gái tháp linh lập tức dùng giọng nói công thức hóa để báo cáo.
“Ừm! Mở ra pháp trận dò xét, phạm vi là toàn bộ cảng Sao Kim, nam tước phủ còn có toà thị chính là mục tiêu đo lường trọng điểm, một khi có sóng năng lượng cấp 10 trở lên thì lập tức báo cáo!”
“Rõ ràng!” Tháp linh chấp hành yêu cầu của Lôi Lâm rất nhanh.
Sau đó Lôi Lâm mang theo Âu Ni Tư Đặc rời đi phòng điều khiển trung tâm, từng tầng ánh sáng mạnh mẽ lập tức bao phủ lại nơi này.
Âu Ni Tư Đặc thật sự có chút cảm giác khó tin, hắn biết, sau khi tháp linh kích hoạt, nơi này đã là trọng điểm phòng ngự, sau đó ngoại trừ Lôi Lâm ra, cơ bản không ai có thể đến nơi này.
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trò trở thành pháp sư cao cấp từ lúc nào ?”
Sau khi trở lại phòng khách, Âu Ni Tư Đặc không nhịn được rốt cục đã kêu lên.
“Đây là một chuyện xưa dài đằng đẵng. . .”
Lôi Lâm mỉm cười, sau đó tháp linh hiểu ý lập tức mệnh lệnh mấy tượng đá khôi lỗi đưa tới mấy chén nước, đây là nước mới vừa lấy từ thủy nguyên tố vị diện, có thể dùng để uống trực tiếp.
Bởi vừa thành lập, các vật tư sinh hoạt nhất định phải đợi đến ngày mai mới có thể di chuyển lại đây, nhưng bất luận là Lôi Lâm hay Âu Ni Tư Đặc đều không quá chú ý.
” Tượng đá khôi lỗi nhiều nhất chỉ tương đương với chức nghiệp giả cấp 5, vẫn còn có chút thấp, chỉ có thể làm tạp dịch. . .”
Lôi Lâm uống một ngụm nước, chỉ thấy nước này khá ngọt.
“Được rồi! Hiện tại có phải trò nên cho ta một lời giải thích!”
Sau khi uống cạn một bình nước lạnh trước mặt, Âu Ni Tư Đặc rốt cục đã bình tĩnh hơn, nhưng hai mắt vẫn nhìn chòng chọc vào Lôi Lâm, giống như đèn pha vậy.
“Được rồi. . .” Lôi Lâm cười khổ nhấc tay đầu hàng, kể lại trải nghiệm của chính mình một lần.
Đương nhiên, có rất nhiều đoạn đều bị hắn cắt bỏ, đồng thời còn thêm thắt một chút nội dung giả tạo, dù sao hắn vốn rất am hiểu kể chuyện xưa.
Cho dù là như vậy, tình tiết trong đó vẫn rất kinh tâm động phách.
. . .
“Nói như vậy. . . Con trai của ta đã trở thành một vị pháp sư cao cấp. . .”
Trong thư phòng nam tước, ngay ở trước mặt Quỳnh Nạp Tư nam tước cùng Âu Ni Tư Đặc đạo sư, Lôi Lâm không thể không nhắm mắt lại kể chuyện của chính mình một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận