Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 722: Lãnh địa (1)

Lôi Lâm ngồi trên lưng ngựa, nhìn cảnh sắc hai bên, một vùng đất ruộng liền thành một mảnh, rất nhiều nông phu đang canh tác ở phía trên.
Mà ở hai bên bên đường, có thể dễ dang nhìn thấy tháp tinh chế.
Đây là nơi dùng để loại bỏ phóng xạ ô nhiễm trên người phù thủy vô ý tản mát ra, có thể để người bình thường cùng phù thủy bình yên vô sự tiếp tục sinh sống.
Ccuối cùng La Tân vẫn đồng ý với yêu cầu của Lôi Lâm, còn phái ra một thuật sĩ khác dẫn Lôi Lâm tới lãnh địa của hắn.
“Hầu tước đại nhân! Chứng minh quý tộc và lãnh địa của ngài đều đã hạ xuống, sau này tước vị của ngài thậm chí sẽ được thừa nhận ở toàn bộ trung bộ đại lục! Mà hắc trạch sơn mạch và đông bình nguyên đều thuộc phạm vi lãnh địa của ngài, người bình thường ở đây sinh hoạt đều tự động trở thành lĩnh dân của ngài!”
Một thuật sĩ cấp hai có mái tóc hoa râm nói.
“Mang bản đồ lại đây!” Lôi Lâm xuống ngựa, mà Cổ Bột Lặc bên cạnh lập tức lấy ra một tấm bản đồ ố vàng ra.
Trên bản đồ đồ, đường viền lãnh địa càng rõ ràng, không chỉ có địa vực rộng lớn, bao gồm mấy bình nguyên màu mỡ, thậm chí còn có một đường ven biển cùng mấy cảng lớn.
Hầu tước ở trung bộ đại lục, địa vị tự nhiên cao hơn so với ở Nam Hải bờ bên kia nhiều, phạm vi lãnh địa thậm chí có thể so với được với một vương quốc cỡ lớn ở Nam Hải bờ.
Đương nhiên, đối với Lôi Lâm đã từng thống trị toàn bộ Ám Cực Vực, quản lý địa bàn có tới năm mười triệu nhân khẩu thì chuyện này cũng không phải chuyện gì quá mức kinh người, không đáng thay đổi sắc mặt.
Mà trên mặt Cổ Bột Lặc và thuật sĩ cấp hai đứng cạnh đều là vẻ hâm mộ.
Một lãnh địa có phạm vi rộng lớn như thế, cho dù đổi thành tài nguyên phù thủy, đối với thuật sĩ cấp ba bình thường cũng là một tài nguyên lớn.
“Cổ Bột Lặc! Anh đi tìm một số nhân tài chuyên môn quản lý, xây dựng ra hệ thống quản lý ở nơi này đi! Còn nữa, huy chương quý tộc của ta cứ dùng bí pháp dấu ấn làm đồ án đi!” Lôi Lâm thuận miệng phân phó.
Mà Cổ Bột Lặc lại cung kính mà cúi thấp đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Thấy thế, thuật sĩ là ông lão tóc bạc đứng bên nhìn Cổ Bột Lặc, trong đôi mắt lóe lên vẻ hâm mộ.
Theo ông ta, Lôi Lâm là một thuật sĩ Khoa Mạc Âm cự xà. Lại bái làm môn hạ của phù thủy Thần Tinh, tiềm lực vô hạn, Cổ Bột Lặc là vị phong thần thứ nhất, rất được tín nhiệm, địa vị tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên.
Mà ở chỗ La Tân nơi đó, dù ông ta bò cả đời, cũng mới miễn cưỡng tiến vào vòng tròn trung tâm mà thôi.
So sánh hai người với nhau càng khiến ông ta ước ao đố kị.
“Chủ nhân! Làm hầu tước! Ngài còn cần một pháo đài để tượng trưng cho trung tâm quyền lực!” Cổ Bột Lặc đúng lúc nhắc nhở.
“Ừm! Vậy thì mua máy nô lệ, lấy đồ ăn và tiền làm lương bổng, chiêu mộ một nhóm lĩnh dân để kiến tạo đi! Địa điểm cứ định ở đây đi!” Lôi Lâm tùy ý chỉ tay lên một điểm trên bản đồ.
Đó là một khu vực tương đối ven biển, đi ra ngoài thêm một lúc là đến cảng.
“Tuân mệnh chủ nhân nhân từ!” Cổ Bột Lặc tán thưởng một câu.
Trên thực tế, sau khi Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi phong toàn bộ nơi này cho Lôi Lâm, hắn đã nắm giữ quyền to quản lý sinh tử đối với bất cứ sinh vật nào trên vùng đất này, thậm chí thiết lập quân đội, thành lập vương quốc đều là được phép.
Mà ở miền trung đại lục, thậm chí hàng năm lĩnh dân đều vô điều kiện nộp lương khô lên cho lãnh chúa, phải chịu lao dịch và công tác hậu cần chiến tranh.
Hiện tại Lôi Lâm còn phát đồng ý trả công, tự nhiên chính là vô cùng nhân từ.
“Pháo đài này gọi là “Hắc bảo” . Trước tiên anh đi triệu tập một nhóm học giả cùng thợ thủ công, đợi khi hoàn thành bản thiết kế thì mang tới cho ta xem một chút!”
Lôi Lâm không để ý đối với loại chuyện nhỏ này, trực tiếp uỷ quyền.
Hắn chân chính chú trọng là chuyện kacs: “Mà bên cạnh hắc bảo, ta chuẩn bị xây dựng một tháp phù thủy!”
“Tháp phù thủy!” Hai người bên cạnh lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi, điều này mang ý nghĩa là sẽ tốn lượng lớn tài nguyên.
“Đúng, còn phải dựa theo tiêu chuẩn tốt nhất!” Trong mắt Lôi Lâm, hắc bảo chỉ là một trung tâm quyền lực của phàm nhân mà thôi, tòa tháp phù thủy này mới là nơi ở chân chính sau này của hắn.
“Tại sao không xây dựng ở tổng bộ ạ? Nơi đó không chỉ có thể có tài nguyên chống đỡ, còn có thể liên hợp bảo vệ?” Cổ Bột Lặc đề nghị.
“Không được!” Lôi Lâm kiên quyết lắc đầu từ chối, tuy rằng xây dựng ở tổng bộ = có thể thu được kỹ thuật nhất định và tài nguyên chống đỡ. Nhưng trung tâm tháp phù thủy cần hòa vào hệ thống phòng ngự chung là chuyện không thể được!
Bí mật của hắn có quá nhiều, làm sao có thể đưa ra cho người khác xem?
Mà một tháp phù thủy chính là điều kiện cần để tiến hành thí nghiệm cánh cửa tinh giới đề, bởi vậy Lôi Lâm hạ quyết tâm chính mình nhất định phải tự xây dựng trên lãnh địa của mình.
“Vậy bản thiết kế và tiêu tốn…” Cổ Bột Lặc chỉ suy nghĩ một chút đã thấy hơi choáng váng.
“Bản thiết kế ta sẽ tự mình hoàn thành , còn việc tiêu tốn, các ngươi không cần lo lắng!” Lôi Lâm cười nhạt nói.
Hắn tốt xấu gì cũng là người đã cướp đoạt toàn bộ Ám Cực Vực, tuy rằng độ giàu có ở nơi đó còn kém rất rất xa trung bộ đại lục, nhưng tập trung lên trên thân một người thì vẫn là một con số phi thường khủng bố.
Thậm chí, ngay cả ma thạch, hắn đều chứa đầy một cái nhẫn không gian, các loại tài nguyên quý trọng cũng có không ít, đủ để dựng một cái tháp tiêu phù thủy, đồng thời còn là tháp phù thủy dựa theo tiêu chuẩn cao nhất!
Tháp phù thủy bình thường, làm sao có thể gánh chịu Lôi Lâm dã tâm đây?
Đồng thời, tháp phù thủy cao cấp đều có tác dụng xúc tiến nhất định đối với thực lực của phù thủy tiến bộ, còn là hoàn cảnh cần thiết để tiến hành rất nhiều thí nghiệm! Bởi vậy, rất nhiều phù thủy cao cấp đều sẽ xác định xây dựng tháp phù thủy của chính mình.
Nhưng có thể dùng vốn riêng của chính mình như Lôi Lâm để xây dựng mà không cảm thấy quá sức đã phi thường ít ỏi rồi, những người khác thường thường cần tích lũy mấy trăm năm mới có chút hi vọng, hoặc là xây dựng theo tiêu chuẩn bình thường kia, còn bố trí cấp cao nhất? Bọn họ chỉ dám nghĩ ở trong mơ thôi.
“Để xây dựng pháo đài cùng tháp phù thủy thời kỳ đầu, ta cần một số lượng ớn nam nô lệ cùng thợ đá, chỗ ông có con đường sao?”
Lôi Lâm nhìn ông lão thuật sĩ kia.
“Đương nhiên là có!” Ông lão khom người, “Trên thực tế, chủ nhân của ta có mấy con đường chuyên môn, cung cấp bán thú nhân, địa tinh, người lùn, còn có nô lệ nhân loại thành niên…”
“Ừm! Vậy việc này giao cho ông, ta cần ít nhất một vạn người! Còn việc thanh toán vẫn nên dùng ma thạch đi!”
Lôi Lâm nói xong lập tức nhìn thấy trong mắt ông lão thuật sĩ này lóe lên vẻ vui mừng.
Trung bộ đại lục cũng dùng kim ngân làm tiền lưu thông, mà ma thạch là loại tiền cao cấp hơn, ở chợ đêm có tỉ lệ trao đổi rất cao, hắn làm như thế, nhất định sẽ có một phần lợi ích chảy ra.
Đương nhiên, chút lợi ích nhỏ này đã sớm không thể lọt vào trong mắt Lôi Lâm nữa, còn có thể khiến ông lão này càng thêm tận lực, thì hắn cũng không qúa để ý.
...
Hắc Bảo bình nguyên, dù trước đây nơi này gọi là gì, nhưng sau khi Lôi Lâm đã quyết định, nơi này sẽ tự động đổi tên là Hắc Bảo bình nguyên, đồng thời còn sắp trở thành trung tâm quyền lực của lãnh địa mới phát này.
Nhiều đội nô lệ thành niên, bị giục giã đòn roi và côn bổng, cả đám khổ cực vận chuyển từng khối đá hoa cương to lớn.
Những khối nham thạch này đã được tác thành từng khối to nhỏ đồng đều ở mỏ đá, sau đó được vận chuyển đến nơi này, xây thành pháo đài to lớn.
Hắc bảo của Lôi Lâm chọn dùng tường thành phòng ngự hai tầng, bức tường bên ngoài sẽ thấp hơn tường bên trong một chút, bên trên còn xếp đấy tháp tên và lầu các.
Mà bên ngoài Hắc Bảo còn có thể đào mương máng, hình thành một sông đào bảo vệ thành cực kỳ rộng rãi.
Toàn bộ kiến trúc chính đều dùng đá hoa cương gạch đá xây, đến cuối cùng còn mời phù thủy tinh thông hạt năng lượng nguyên tố căn bản hệ thổ tới vận dụng để tiến hành gia cố, khiến khe đá nối liền với nhau, hình thành một kiến trúc lớn. Đồng thời sau đó còn có thể có một số đại sư điêu khắc tới gia công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận