Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1995: Lưu vong (2)

Giáo chủ nói ra tình báo, trên mặt có vẻ trào phúng.
“Loại giáo hội nhỏ này chúng ta vốn không cần quan tâm, nhưng căn cứ vào tình báo từ Âu Ni Tư Đặc pháp sư cấp cao, huyết duệ của vị bán thần ngã xuống kia, đã lưu vong đến trên đảo Pháp Ao Lan, thậm chí còn có dự định đi tới Ban Khắc Tư đại lục. . .”
“Chuyện như vậy khá là phiền phứcđây. . . Không cẩn thận là có thể gây ra chiến tranh, mà tôn chỉ trước nay của chúng ta vẫn là tận lực duy trì hòa bình cùng thế lực ở đại lục, nỗ lực phát triển. . .”
Một tên thuộc hạ nhíu mày.
“Đương nhiên! Ta biết điểm ấy, nhưng cũng không thể mặc cho bọn họ phá hoại quy củ ở nơi này của chúng ta!”
Giáo chủ đại nhân nhìn những thuộc hạ này, trong lòng thầm hận, nếu như là lúc bình thường, nào có tình huống không khống chế được thế này?
Đáng tiếc, hắn vừa mới nhậm chức, nơi này lại là tổng bộ trước đây của Pháp Ao Lan gia tộc, địa vị quan trọng, nhân thủ lưu lại cũng có quyền lực rất cao.
Đương nhiên, đối với thần dụ của Lôi Lâm, bọn họ cũng cần nghiêm cẩn nghe theo.
Nhưng ngoài việc này ra, nếu muốn đoàn kết nhất trí thì lại có chút phiền phức.
Nhưng tinh anh chủ yếu đều ở nơi này, không thuyết phục được bọn họ thi mọi bố trí căn bản không thể tiến hành được.
Ngay khi giáo chủ đang buồn phiền, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi.
Một luồng ý chí mạnh mẽ đột nhiên giáng lâm xuống, ánh lửa thiêu đốt giữa hư không, phác hoạ ra tượng thần cánh chim cự xà.
“Thần chủ giáng lâm rồi!”
Giáo chủ là người thứ nhất quỳ sát xuống, trong miệng bắt đầu ngâm tụng lời cầu khẩn, những người khác cũng vọi vàng làm theo như vậy.
“Các tín đồ của ta, ta cần các ngươi. . .”
Rất nhanh, một đoạn ý niệm từ vũ xà thần truyền ra, khiến trên mặt vị giáo chủ này lộ ra vẻ vui mừng.
“Thế nào? Thần dụ của chủ thần, các ngươi đều rõ ràng sao?”
“Đương nhiên! Nếu là ý nghĩ của chủ thần! Cho dù chúng ta liều mạng cũng phải làm tốt chuyện này!”
Những thuộc hạ kia đứng dậy, sắc mặt kiên nghị nói.
“Rất tốt!” Giáo chủ hài lòng gật gù.
. . .
Chủ tớ ba người vừa đi tới nơi này còn không biết một hồi nguy cơ to lớn đã giáng xuống.
Trong một quán trọ nhỏ, tiểu thiếu gia vừa lén lút đi ra ngoài nhìn một vòng bị sắp xếp vào một gian phòng hảo hạng sạch sẽ, ông lão quản gia kia đi tới bên cửa sổ trên, lén lút nhìn bên ngoài vài lần rồi mới kéo kín rèm cửa sổ lên.
Mà kỵ sĩ lại giống như một bức tượng điêu khắc, đứng sững ở cửa, giống như thủ vệ trung thành nhất.
“Thần tử đại nhân! Xin chú ý lời nói hành động của ngài, làm sao có thể bởi vì hiếu kỳ nhất thời mà đi ra ngoài chứ? Ngài có biết truy binh của Hải Mỗ giáo hội luôn luôn cắn chặt ở phía sau hay không, chỉ cần có cơ hội, bọn chúng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta. . .”
Trên mặt quản gia bị một tầng hắc khí bao phủ.
Thiếu niên rụt cổ một cái: “Xin lỗi. . . Giáo chủ đại nhân, ta. . . Ta chỉ rất muốn nhìn tháp pháp sư của vị lãnh chúa kia. . .”
“Aizzz. . . Dù sao vẫn chỉ là một đứa bé, gánh vác những trách nhiệm này đối với hắn thực sự là quá nặng nề. . .”
Vị giáo chủ hóa trang thành quản gia kia nhìn thấy dáng vẻ này của thiếu niên, trong lòng thở dài, vẻ mặt cũng nhu hòa lên.
“Cố gắng nhẫn nại một thời gian ngắn nữa, đợi tới được đảo Ban Khắc Tư xong, chúng ta sẽ hoàn toàn an toàn. . .”
“Đảo Ban Khắc Tư?”
Trên mặt thiếu niên khó nén vẻ vui mừng: “Đó là thổ dân đế quốc trong lời đồn, còn là nơi cự xà xoay quanh. . . Đến nơi đó thì không cần lo lắng người của Hải Mỗ giáo hội sao?”
“Phải! Chỉ cần ngươi có thể được vị kia che chở!”
Trên mặt quản gia nổi lên ý cười hiền hoà.
“Chủ thần của chúng ta đã từng có giao lưu cùng cự xà giáo hội, đối phương cũng rất đồng ý giúp những người vô tội bị chèn ép như chúng ta. . . Càng mấu chốt là lần này chúng ta còn mang theo đủ lễ vật, nhất định có thể khiến đối phương vui lòng!”
Nói đến lễ vật, con mắt kỵ sĩ không tự chủ được nhìn về phía cái cổ của thiếu niên.
Ở nơi đó, một dây chuyền thủy tinh toả ra ánh sáng nhu hòa.
“Một thần khí! Chỉ có đánh đổi như thế, mới có thể được đối phương che chở cho ngươi!”
Quản gia sờ sờ đầu thiếu niên: “Đừng bi thương, đây là chủ thần chúng ta thu hoạch được, nếu như có thể dùng nó để đổi được cơ hội thở dốc, đồng thời thu được thời cơ để tương lai giáo hội một lần nữa lớn mạnh thì e là chủ thần của chúng ta cũng sẽ đáp ứng. . .”
Chỉ là, thiếu niên không có phát hiện, trong mắt vị quản gia này còn mang theo một tia. . . Thương hại!
Cái gọi là thần tử, tự nhiên chính là hậu duệ thần linh, đời sau của bán thần miễn cưỡng cũng có thể sử dụng xưng hô này.
Trên thực tế, thiếu niên còn có rất nhiều anh chị em, đều là dòng dõi của vị bán thần kia, là tồn tại để dự phòng bất trắc.
Đáng tiếc là, bị Hải Mỗ giáo hội càn quét nên hiện tại chỉ có vị này còn may mắn còn sống sót.
“Nếu như là chân thần thì cho dù ngã xuống, chỉ cần tín đồ còn hô hoán tên thật của ngài, thành kính tín ngưỡng, thần linh vẫn sẽ từ sông dài thời gian ong đi ra, nhưng bán thần lại không như thế. . . Chúng nó còn cần điều kiện khác càng thêm hà khắc, phục sinh cũng càng thêm khó khăn. . .”
Tuy rằng trong lòng có chút thương hại, nhưng cuối cùng vẫn là tín ngưỡng cuồng nhiệt chiếm cứ chủ lưu , khiến quản gia khôi phục sắc mặt như trước.
Đúng lúc đó, sắc mặt kỵ sĩ trong phòng lại đột nhiên thay đổi. ,
Hắn giống như núi sắt mà tiến lên, đột nhiên giẫm nát khối sàn nhà.
Một bóng đen thon dài nổi lên, mang theo mắt dọc cùng lưỡi màu đỏ tươi, rõ ràng là một hắc xà bé nhỏ.
“Đây là. . . Chờ chút!”
Quản gia gọi kỵ sĩ dừng chân, sắc mặt ngưng trọng đưa tay xuống mặt đất.
“Tê tê. . .” Tiểu xà màu đen phun ra lưỡi, chậm lên ngón tay của ông ta, sau đó không chút do dự mà quấn quanh leo lên, đến bên cạnh lỗ tai quản gia, phát ra tiếng hí lên.
“Không được! Hành tung của chúng ta đã bị người của giáo hội Hải Mỗ phát hiện, bọn chúng luôn luôn đi theo phía sau chúng ta!”
Sau khi hắc xà nói xong tin tức thì lập tức nổ tung, mà sắc mặt quản gia lại biến hóa.
“Chúng ta lập tức rời đi nơi này, hành lý trên quầy cũng không cần nữa, trực tiếp đi theo phía cửa sổ!”
Chỉ trong ngăn ngắn chốc lát, quản gia đã đưa ra quyết định.
Động tác của chủ tớ ba người rất nhanh, trong nháy mắt đã thu thập xong đồ đạc quan trọng, vẫn để ngọn đèn thắp ở nơi đó, tỏ vẻ trong phòng còn có người, nhưng lại len lén rời đi quán trọ.
“Đã rời đi sao? Rất tốt! Dù như thế nào, chiến đấu cũng không cần phải phát sinh ở trung tâm thành phố, việc này cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của chúng ta.”
Một người mặc áo bào đen từ góc đường nổi lên, nhìn phương hướng chủ tớ ba người rời đi một chút.
“Tiểu bảo bối. . . Đưa tình báo về cho đại nhân. . . Còn có, những thủ vệ Hải Mỗ đáng ghét kia cũng đuổi tới. . .”
Một bóng mờ hắc xà bé nhỏ mà thon dài từ trong tay áo hắn bò đi ra, giống như đúc tiểu xà trước đó tới mật báo kia.
Hắc xà hành động như gió, hầu như trong nháy mắt đã biến mất trong đêm tối.
“Hê hê. . . Lần này nhất định phải cho bọn chúng một bài học, để bọn chúng hiểu cự xà giáo hội chúng ta không phải dễ chọc!”
Bóng đen lạnh nở nụ cười.
“Nói như vậy chính là các ngươi toàn tâm toàn ý muốn đối địch với chúng ta?”
Tiếng nói lạnh như băng đột nhiên ở sau lưng hắn vang lên, khiến người mặc áo đen giật nảy cả mình.
Sau đó, một đoạn chủy thủ sắc nhọn đã từ lồng ngực hắn xông ra, mang theo sát ý lạnh lẽo.
” Đồ vật dơ bẩn mà đê hèn, chỉ có địa ngục cùng thâm uyên mới là chốn về của ngươi!”
Người mặc áo đen cứng đờ quay đầu lại, sau đó chỉ nhìn thấy một tên đạo tặc lạnh lùng đứng ở sau lưng của hắn. Trong mắt có xem thường rõ ràng, dấu hiệu giáo hội Hải Mỗ trên người dị thường chói mắt.
“Hả? !”
Khi tên đạo tặc đang muốn chủy thủ rút về, biểu hiện trên mặt lại đột nhiên thay đổi: “Không đúng! Cảm giác này. . .”
Đùng!
Người mặc áo đen trước mặt nổ tung, biến thành vô số tiểu xà màu đen, rất nhanh chui vào góc đường phố.
“Hê hê. . . Thích khách của giáo hội Hải Mỗ, cứ chờ bị đám tiểu bảo bối của ta cắn xé đi. . .”
Một giọng nói chói tai như tiếng cú đêm từ bốn phương tám hướng vang lên truyền đến, khiến sắc mặt thích khách đột nhiên đen lại.
“Đại nhân!”
Thân ảnh thích khách biến mất trong bóng tối, sau đó đi tới trước mặt giáo chủ Mạc Lan Đức: “Ta thất bại. . .”
“Đây không phải lỗi của ngươi!”
Lúc này giáo chủ Mạc Lan Đức lại có vẻ phi thường khoan dung: “Cự xà giáo hội đã tham gia, mà người chúng ta cũng phát hiện ra tung tích của hậu duệ tà thần kia lưu vong, hiện tại. . . Ta lệnh cho đám bọn chúng! Lấy danh nghĩa thần chủ, loại bỏ tất cả ngụy thần cùng tà ác!”
“Lấy danh nghĩa thần chủ!”
Tất cả mọi người, bao gồm cả tên thích khách trước kia đều thấp giọng cầu khẩn lên, ở trong mắt có ánh sáng kiên định mà cuồng nhiệt.
Vèo! Vèo! Vèo!
Rất nhiều bóng đen tản ra, giống như tạo thành một tấm lưới khủng bố vây quanh, đuổi tới chủ tớ ba người vừa bắt đầu lưu vong kia. . .
“Ô ô. . .”
Thiếu niên ô ô gào khóc, trên một bãi biển hoang vu.
Quanh nơi này đều là vòng xoáy khủng bố. Cho dù là ban ngày đều không có người nào đến, buổi tối lại có vẻ càng thêm hoang vu. Bởi vậy quản gia cũng chọn con đường chạy trốn là tới đây.
Đáng tiếc, người giáo hội Hải Mỗ vẫn phát hiện đồng thời đuổi tới, đủ để lộ ra tố chất kinh người.
Chiến đấu xảy ra phi thường nhanh, đợi thiếu niên phục hồi tinh thần lại thì kỵ sĩ đã ngã trên mặt đất, thân thể bị chém thành hai đoạn. Nội tang lòi ra ngoài kia sẽ trở thành ác mộng trong một quãng thời gian rất dài của thiếu niên nếu như hắn còn có thể tiếp tục sống.
Sở dĩ thiếu niên còn có thể sống đến hiện tại, tất cả đều là bởi vì quản gia đúng lúc lấy ra một quyển sách có khắc phép thuật phòng hộ.
Nhưng nhìn vong vây lít nha lít nhít ở chung quanh, pháp thuật này cũng không chịu đựng được bao lâu.
“Pháp sư cấp cao?”
Đám vệ sĩ Hải Mỗ vây công nhường ra một lối đi, giáo chủ Mạc Lan Đức chậm rãi đi vào.
Hắn nhìn mặt quản gia một chút. Trong ánh mắt có tiếc hận: “Không nghĩ tới. . . Giáo hội độc hạt còn có dư nghiệt là một vị pháp sư cấp cao. . . Có thể tránh thoát ảnh hưởng do tà thần ngã xuống, ngươi rất tốt. . .”
Thần linh ngã xuống đối với giáo hội chính là đả kích trí mạng!
Đây không chỉ có là vấn đề tín ngưỡng, đồng thời cũng là thương tổn trí mạng đối với mục sư!
Khi thần linh mà một vị mục sư tín ngưỡng ngã xuống, trong nháy mắt hắn sẽ bị tước đoạt đi đẳng cấp mục sư tự thân, bởi vậy mà mang đến thống khổ, thân thể bình thường căn bản không chịu đựng nổi.
Trên căn bản, nếu như không có nghề nghiệp khác chống đỡ, chỉ đơn thuần là mục sư thì mục sư cấp cao kia khi thần linh ngã xuống có thể sẽ trực tiếp tử vong vì phải chịu đựng đau đớn trí mạng.
Rất nhiều mục sư cấp thấp lớn tuổi cũng là như thế.
Chỉ có mục sư kiêm chức chiến sĩ, pháp sư, hoặc là nghề nghiệp khác đạt tới cấp cao, đồng thời còn trẻ tuổi, có thể phách mạnh mẽ kinh người, mới có thể chống đỡ được thương tổn khi thần linh ngã xuống.
Ông lão quản gia trước mặt giáo chủ Mạc Lan Đức chính là người như vậy.
Ông ta tin phụng chỉ là một vị bán thần, có khả năng cung cấp đẳng cấp mục sư cũng chỉ là dưới cấp cao, đồng thời ông ta còn là một vị pháp sư cấp cao, có đủ lực lượng tinh thần cùng ý chí cứng cỏi để chống lại phản phệ.
Bởi vậy, ông lão quản gia này mới có thể bộc lộ tài năng khi giáo hoàng của độc hạt giáo hội cùng một nhóm giáo chủ đã bỏ mình toàn bộ, gánh chịu trọng trách bảo hộ thần.
“Độc hạt chi chủ là thần linh chân chính! Ngài sẽ không tha cho sự khinh nhờn của các ngươi!”
Sắc mặt quản gia nghiêm túc, thật sự có chút khí thế không giận tự uy.
Dù là tín đồ thành kính nào, đối với với thần linh của mình đều sẽ kiên quyết không rời, mà cuồng tín đồ lại càng thêm kinh khủng.
Ông lão quản gia trước mặt giáo chủ Mạc Lan Đức này rõ ràng thuộc về phạm vi cuồng tín đồ, bằng không cũng sẽ không lấy thân phận là pháp sư cấp cao để gia nhập giáo hội tà thần.
“Từ bỏ đi! Giao ra con trai của tà thần kia! Tta còn có thể cho ngươi cơ hội thẩm phán công bằng!”
Giáo chủ Mạc Lan Đức nói với vẻ trách trời thương người, một phù văn mắt dọc to lớn đã nổi lên ở sau lưng của hắn, vững vàng khóa chặt lão quản gia.
“Đừng nghĩ tới chuyện sử dụng thuật truyền tống hoặc là cổng truyền tống ngẫu nhiên để đào tẩu. . . Chủ thần của ta đã phong tỏa nơi này rồi! Kết cục của các ngươi chỉ có thể là giàn hỏa thiêu đốt. . .”
Không chỉ là truyền tống thuật, thậm chí thiếu niên còn nhìn thấy những hộ vệ Hải Mỗ đó đã móc ra từ phía sau lưng cung nỏ thập tự kim loại!
Thứ này rất đòi mạng, ở khoảng cách gần như vậy, cho dù là sử dụng phi hành thuật hay vật cưỡi, e là đều sẽ không trốn thoát được rình giết của bọn chúng!
“Thần chủ của ta đều đang nhìn kỹ ta!”
Ppháp sư cấp cao hoá trang thành lão quản gia lộ ra sắc mặt nghiêm túc, ném vài con bò cạp nhỏ trên mặt đất.
Thuật nô dịch!
Cự thuật biến hóa cấp cao!
“Chít chít! ! !”
Trong tiếng gầm thét, vài con bò cạp như chiếc giày nhỏ kia đột nhiên bắt đầu phồng lên, trong nháy mắ đã biến thành quái vật lớn dài hơn năm mét, cao hơn hai mét, giống như xe tăng che phía trước pháp sư.
“Tiểu chủ nhân!”
Quản gia đi tới trước mặt thiếu niên, trong mắt có vẻ cuồng nhiệt thấy chết không sờn: “Chúng ta sẽ chế tạo một cơ hội. . . Đến lúc đó ngài nhất định phải chạy đi! Cầm đồ vật trên cổ đi tìm giáo hội cự xà, hoặc là Pháp Ao Lan gia tộc, khẩn cầu bọn họ trợ giúp!”
“Ta. . .”
Lúc này thiếu niên cũng mới mười ba mười bốn tuổi, căn bản chưa từng trải qua thế gian cực khổ, có thể giữ tỉnh táo không té xỉu đã là phi thường ghê gớm.
“Ai. . .”
Sau khi thấy cảnh này, trong lòng quản gia cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, một lần nữa quay đầu.
Oành! Răng rắc!
Dưới công kích của đám người thuộc giáo hội Hải Mỗ, mấy con bò cạp to lớn trước đó rất nhanh đã bị tách rời, một tên kỵ sĩ trong tay cầm thập tự kiếm đã vọt tới trước mặt pháp sư.
“Chủ thần của ta. . . Ngài là vì sao trên trời, cuối cùng cũng có một ngày, ngài sẽ trở về vương tọa của mình. . .”
pháp sư lẩm bẩm, trên mặt hiện ra vẻ thấy chết không sờn.
Nhưng vẻ mặt này chỉ là kiên trì trong nháy mắt, ngay khi kỵ sĩ giơ thập tự kiếm lên cao, một thanh trường mâu màu đen trong nháy mắt đã đột phá không gian, phát ra tiếng rít chói tai, trực tiếp đâm xuyên kỵ sĩ.
” Khí tức tà ác cùng ánh sáng này. . .”
Giáo chủ Mạc Lan Đức cau mày, rất nhanh đã nhìn thấy kẻ cầm đầu.
Đó là mấy tên chiến sĩ thổ dân nam dương, vóc dáng rất thấp, bắp thịt trên người tinh tráng rắn chắc, tràn ngập đường nét trôi chảy.
Mà càng khiến mí mắt Mạc Lan Đức nhảy lên là ở trên người bọn hắn, cũng có hình xăm ma quỷ bị thiết liên cùng gông xiềng trói buộc!
“Là thợ săn ma quỷ tinh nhuệ của cự xà giáo hội! Hoặc là thợ săn ma quỷ cấp cao đã phong ấn ma quỷ chân chính! ! !”
Không đợi Mạc Lan Đức phát hiệu lệnh, các thủ hạ khác đã gào lên.
Rất hiển nhiên, đám thợ săn ma quỷ này ở nam hải cũng là ác danh.
Vốn dĩ ma quỷ luôn nổi danh vì sự giả dối cùng quỷ bí, sức mạnh của chúng nó càng tà ác tới cực điểm, mà thợ săn có thể chính diện đánh bại chúng nó, đồng thời săn giết cùng phong ấn ma quỷ lại cường đại cỡ nào?
Cho dù là trận doanh trung lập, nhưng sử dụng sức mạnh ma quỷ, cũng dễ dàng khiến người ta sinh ra liên tưởng khác.
Mmà thợ săn ma quỷ cũng không có ý muốn giải thích, việc này khiến ác danh tích lũy trên người bọn họ càng ngày càng nhiều, thậm chí đủ để dọa trẻ con dừng khóc buổi đem rồi.
Mạc Lan Đức không phải những bình dân ngu muội kia, vẫn có nhận thức rõ ràng đối với thực lực đối phương.
“Thợ săn ma quỷ là nghề nghiệp cấp cao, thợ săn ma quỷ phong ấn ma quỷ ít nhất cũng là chức nghiệp giả cấp cao, thậm chí còn là tinh anh trong đó. . .”
Hắn nhìn những thợ săn ma quỷ đó, cùng với nhiều thân ảnh ẩn giấu ở trong bóng tối hơn, sáng suốt lựa chọn đưa ra thân phận.
“Ta là giáo chủ Mạc Lan Đức của giáo hội Hải Mỗ! Các ngươi chuẩn bị làm cái gì?”
Thợ săn ma quỷ dẫn đầu cười lạnh, giọng nói biến điệu mang theo mùi vị thổ dân, nhưng ngữ khí trào phúng này làm thế nào cũng không che giấu nổi.
“Ngươi dám sỉ nhục thần chủ của ta?”
Trên mặt Mạc Lan Đức có lửa giận, khi liên quan đến thần linh mà mình thờ phụng, bất kỳ mục sư nào cũng không có đường lui, cũng dị thường mẫn cảm.
“Không! Ta làm sao dám sỉ nhục một vị chân thần?”
Tên thợ săn ma quỷ kia có làn da màu vàng, môi dày, mái tóc màu nâu bó thành rất nhiều bím tóc, trang phục rất có phong cách nam dương.
“Chỉ là. . . Đối với bất kỳ tội phạm nào tập kích thủ vệ thần điện đồng thời giả mạo, chúng ta đều có quyền lực trừng phạt!”
“Giả mạo? !”
Mồ hôi lạnh trên trán giáo chủ Mạc Lan Đức thoáng chảy xuống, trong lòng càng mơ hồ có một linh cảm phi thường không ổn.
“Phụng mệnh lệnh lãnh chúa! Tra xét ma quỷ!”
Nhưng thủ lĩnh vóc người nhỏ bé ở trước mặt hắn không cho hắn cơ hội này, đối phương đột nhiên hô to một tiếng, ánh sáng thần thuật từ mấy phép thuật kiểm tra ma quỷ đã ném tới.
Lôi Lâm làm lãnh chúa địa ngục, mục sư thủ hạ ngoại trừ thần thuật cơ bản ra, còn thu được năng lực kiểm tra ma quỷ.
Đồng thời, trải qua thời gian nghiệm chứng, lúc trước Lôi Lâm phát minh ra phép thuật kiểm tra ma quỷ có độ chuẩn xác là trăm phần trăm! Căn bản chưa từng xảy ra sai lầm!
Nói cách khác, ở phương diện phân biệt ma quỷ này, đám thợ săn ma quỷ chính là quyền uy!
Mà hiện tại, Mạc Lan Đức chỉ vừa thoáng do dự, tình huống đã vượt tầm kiểm soát của hắn.
“A!”
Trong ánh sáng của thần thuật kiểm tra ma quỷ, một thuộc hạ của hắn đột nhiên biến sắc, sau đó, thần quang màu nhũ bạch trong nháy mắt đã biến thành màu đỏ tươi đẹp.
Trong tiếng kêu gào thê thảm, dưới tay hắn đã mọc ra sừng ma quỷ, một tầng hỏa diễm địa ngục trực tiếp bao vây hắn.
Hầu như chỉ trong nháy mắt, vốn là thủ vệ của giáo hội Hải Mỗ lại đã biến thành ma quỷ trăm phần trăm không hơn không kém! ! !
Loại biến hóa kịch liệt này, không chỉ là Mạc Lan Đức, ngay cả những người khác cũng há hốc mồm.
“Lại dám to gan thu nhận ma quỷ, đồng thời còn ngụy trang thành thần hộ vệ. . . Đây là hành vi khinh nhờn cỡ nào!”
Thủ lĩnh thợ săn ma quỷ đứng dậy. Vẻ mặt nghĩa chính nói: “Tiêu diệt bọn chúng!”
“Chính nghĩa! Chính nghĩa!” Các thợ săn ma quỷ khác cùng gào thét, hung ác công kích tới, địa ngục chi hỏa mang theo nhiệt lượng khủng bố cháy hừng hực.
“Các ngươi. . .”
Đến lúc này, sao giáo chủ Mạc Lan Đức còn không biết người bên mình đã trúng bẫy của đối phương?
Chỉ là hắn phi thường không hiểu. Tại sao trước đó cự xà giáo hội còn tận lực tránh không sản sinh xung đột cùng giáo hội mình, đến hôm nay lại đột nhiên biến thành mãnh thú hung tàn mà điên cuồng?
Tất cả nghi vấn, tất cả khiếp sợ, cuối cùng đều hóa thành tiếng rít gào của giáo chủ Mạc Lan Đức: “Sao các ngươi dám làm như vậy? ? ?”
Đáng tiếc, không có ai sẽ trả lời vấn đề này của hắn.
Thủ lĩnh vóc dáng nhỏ sau khi nhìn thấy giáo hội Hải Mỗ còn đang cố gắng chống đối thì đột nhiên ra lệnh: “Biến thân!”
“Hê hê! ! !”
Trên mặt thợ săn ma quỷ cấp cao hiện ra nụ cười lạnh. Hình xăm trên người đều sống lại.
Trong hỏa diễm địa ngục khủng bố, một vị trí nào đó trên thân thể bọn họ, nhiều nhất là tay chân, bắt đầu quỷ dị ma quỷ hóa.
Vảy đỏ tươi mọc ra, mang theo móng tay ma quỷ sắc bén, chỉ là còn quấn quanh từng tầng gai nhọn tỉ mỉ.
Thợ săn ma quỷ sau khi biến thân không chỉ hoàn toàn giữ lại lý trí cùng năng lực của nhân loại, càng có thể thu được thể chất cùng năng lực pháp thuật của ma quỷ!
Loại biến hóa dữ tợn này, còn có thực lực tăng lên dữ dội, trong nháy mắt đã nhấn chìm cố gắng chống đối của giáo hội Hải Mỗ.
Cho dù là giáo chủ Mạc Lan Đức, sau khi liên tiếp mất đi lá bài tẩy này cũng bị địa ngục chi hỏa thiêu đốt thành tro tàn.
” Ta đã biết được thân phận của hai vị, mời đi theo ta!”
Thợ săn ma quỷ thủ lĩnh gạt những người khác ra, đi tới trước mặt hai chủ tớ gần như đã bị dọa sợ.
Tuy rằng đã khôi phục dáng vẻ của người bình thường, nhưng dáng vẻ biến thân khủng bố trước đó của bọn họ đã khắc sâu vào trong đầu thiếu niên, đồng thời chắc chắn để lại cho hắn ấn tượng cả đời khó có thể lãng quên.
So sánh cùng thiếu niên này thì hiển nhiên trạng thái của lão quản gia vẫn tốt hơn nhiều.
Chí ít còn có thể duy trì lễ phép trả lời, đồng thời trong lòng còn mơ hồ ước ao: “Thợ săn ma quỷ? Thực sự là quân đoàn mạnh mẽ, nếu như chủ thần của ta cũng có một quân đoàn sức mạnh như vậy làm hộ vệ thì chí ít sẽ không lập tức ngã xuống. . .”
Sau khi cung kính đưa hai người khách rời đi, người có vóc dáng nhỏ kia lập tức thay đổi sắc mặt.
“Chuẩn bị xong hết rồi sao?”
“Thủ lĩnh!” Một gã ma quỷ thợ săn khác giống như con khỉ đã đi tới bên cạnh hắn, ở bên tai hắn nói nhỏ: “Đều chuẩn bị xong rồi! Ở thời điểm đối phương hóa thân thành ma quỷ đó đã dùng thuật ảnh lưu niệm để ghi chép, mà bình dân cùng quý tộc thương nhân bị hãi cũng tìm kĩ. . .”
“Rất tốt! Lập tức liên lạc phòng thị chính, còn có các thần điện khác, phải nhanh! Trước khi đối phương phản ứng lại phải hoàn thành chuyện này! ! !”
Tên thủ lĩnh dáng vóc nhỏ con kia sờ sờ cằm chính mình, trong mắt lóe lên ánh sáng như mắt sói. . .
Mà chuyện những thuộc hạ đấu trí đấu dũng xúc động lòng người này, thậm chí là âm mưu xuất hiện liên tục, đợi đến khi tập hợp đến tổng bộ trên đảo Ban Khắc Tư thì đã biến thành vài tờ báo cáo mỏng manh.
“Hả?”
Đề Pháp chỉnh kính lão của chính mình, bề ngoài của hắn nhìn có chút già nua, cho dù là cường giả cấp bậc truyền kỳ cũng không chạy trốn được thời gian ăn mòn.
Nhưng đây là hắn cố ý giả bộ ra, bởi vì hình tượng một ông lão hiền lành lại càng phù hợp với lý giải của người bình thường đối với giáo hoàng.
Hiện tại Đề Pháp vẫn là giáo hoàng của cự xà giáo hội, đồng thời tất cả sự vụ đều hoàn thành rất khá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận