Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 671: Chiến đấu

Phù thủy giới vốn không phải nơi tốt lành, phù thủy có thể sống đến hiện tại, trên tay tự nhiên cũng không phải chưa từng dính máu tanh, sớm đã có chuẩn bị tâm lý đối với những tình huống này.
Mà lần này, mấy học phái cỡ lớn khẳng khái chi tiền làm thưởng lớn và cả truyền thừa của cấp ba phù thủy có khả năng kia, cũng đủ cho bọn hắn vì thế mà đánh cược sinh mệnh.
“Rất tốt! Nếu như không có ai lui ra, như vậy ta tuyên bố, trận chung kết cuối cùng bắt đầu! ! !”
Người chủ trì đột nhiên vung tay lên.
Oành! Oành! Oành!
Ba pháo hoa lớn đủ mọi màu sắc giống sao chổi vạch phá bầu trời, mà ban nhạc chung quanh lập tức tấu lên nhạc khúc sục sôi.
Ong ong!
Từng tia năng lượng màu tím lưu chuyển qua lại trên vu trận, lực lượng không gian không ngừng ngưng tụ, cuối cùng hình thành lỗ thủng lớn.
Từng phù thủy dự thi sau khi nhận lấy bùa hộ mệnh cùng thuật thức thoát đi sẽ bước vào vu trận, ánh sáng lóe lên! Bóng dáng của bọn hắn nhất thời biến mất không còn tăm hơi.
Đợi đến sau khi một vị phù thủy cuối cùng đều tiến vào bí cảnh, từ bốn phía đấu trường đột nhiên bay lên một màn ánh sáng lớn.
Trên màn ánh sáng lấp loé bóng người, lại bị phân ra mười mấy ô vuông lớn, ở mỗi một ô vuông trong cũng có thể nhìn thấy bóng dáng các phù thủy khác nhau.
Dĩ nhiên có thể chiếu ra cảnh tượng ở các địa điểm trong bí cảnh khiến phù ở đây thủy thỉnh thoảng phát ra tiếng thán phục.
“Kỹ thuật giám sát thật tài tình, đồng thời, cũng cam lòng dùng tới…”
Lôi Lâm thầm than ở trong lòng.
Hắn cũng không phải không phát ra được loại kỹ thuật giám sát này, nhưng quá mức tiêu hao.
Cũng chỉ có hội nghị liên tịch ở Trung Vực, các học phái cỡ lớn xuất huyết, mới có thể đạt đến hiệu quả như thế này, đồng thời cũng chỉ có một ngày, nhiều hơn nữa sẽ phá sản.
Chẳng qua không tiếc giá cao thi triển ra như thế. Hiệu quả tự nhiên không tệ, hầu như thân ảnh mỗi một vị phù thủy đều hiện rõ trên màn hình.
...
” Cảm giác thật tệ!” Duy Lâm vung thập tự kiếm trong tay lên .
Một ánh sáng hình cung bắn ra, chém một con đỉa lớn ở đối diện thành hai đoạn, mà con đỉa kia sau khi chia làm hai khúc cũng không lập tức tử vong, mà vẫn không ngừng vặn vẹo trên đầm lầy, bắn lên từng bọt nước.
Duy Lâm vừa bị truyền tống tới nơi này chính là một đầm lầy lớn, còn bị đám đỉa lớn tiến công, khiến hắn có dự cảm không tốt.
“Chủ nhân, phải cẩn thận, ta cảm ứng được lực lượng giám sát rất lớn!”
Vào lúc này, áo giáp trên người hắn đột nhiên nứt ra, lộ ra một con mắt, mà cường thực thiết giáp lại đang giao lưu với chủ nhân của mình.
“Đây là thuật giám sát Áo Khắc Nhĩ hệ thực vật, lợi dụng rễ cây và dây leo thực vật làm số liệu truyền tiếp, nếu như chủ nhân muốn bí mật hành động, tốt nhất nên tránh né nơi có nhiều thực vật!”
Cường thực thiết giáp thông qua tinh thần để không ngừng giao lưu với chủ nhân của mình.
Là cường thực võ giả, Duy Lâm không chỉ kế thừa cường thực thiết giáp của một vị tiền bối, thực lực tăng lên rất nhiều mà còn thu được lượng lớn tri thức và kinh nghiệm, tương đương với bên người luôn mang theo một lão gia gia.
“Không trách ta cảm thấy không thoải mái, hóa ra là bị giám thị!” Duy Lâm chợt gật gù. Nhanh chóng rời đi đầm lầy.
“Ai? Đi ra?”
Ngay trên đầm lầy, lỗ tai Duy Lâm hơi động, thập tự kiếm chỉ vào một lùm cây bên cạnh.
“Không nên động thủ. Chúng ta không có ác ý!” Hai phù thủy có tướng mạo tương tự đi ra.
“Duy Lâm đại nhân, chúng ta chỉ là vô tình bị truyền tống đến gần đây mà thôi.”
“Thậm chí, chúng ta còn muốn đến giúp đỡ phù thủy rơi vào trong đầm lầy này đây!”
“Đồng thời, chúng ta cũng rất kính nể đối với thực lực của Duy Lâm đại nhân, sao dám đối phó với đại nhân chứ!”
“Đúng vậy!Đúng vậy!” Hai tên phù thủy thật giống huynh đệ sinh đôi này cứ một người nói xong một câu thì người thứ hai lại rất nhanh mở miệng phụ họa, cả quá trinh không hề dừng lại, càng không cho Duy Lâm cơ hội lên tiếng.
Mà trên thực tế, dáng vẻ hắn cầm thập tự kiếm, trên người mặc áo giáp chất thịt cũng đã sớm bị các phù thủy dự thi ghi nhớ ở đáy lòng.
Trước kia mình vốn e ngại phù thủy chính thức mà nay bọn hắn lại cung kính đối xử như thế khiến trong lòng Duy Lâm có một cảm giác lâng lâng.
“Nếu như Lôi Lâm đại nhân cũng nhìn thấy việc này . Nói không chừng cũng sẽ cảm thấy vui mừng đây! Mà hình như Lôi Lâm đại nhân vẫn luôn ngồi trên ghế thẩm phán. Lúc nào tìm một cơ hội đi tới chào hỏi một hồi…”
Duy Lâm sùng bái Lôi Lâm đại nhân từ tận đáy lòng, đối với nội gian là phù thủy cao tầng mà Duy Na Ti nói tới, hắn căn bản chưa từng hoài nghi Lôi Lâm.
Thậm chí, nếu không phải Duy Na Ti, Ngải Lâm, Mạnh Phỉ Tư ba người liên hợp ngăn cản, từ lúc vào thành hắn đã chuẩn bị tìm tới Lôi Lâm đại nhân rồi.
“Ha ha… Ha ha…” Duy Lâm hơi ngượng ngùng sờ đầu một cái, cười khúc khích.
Mà sau khi hai huynh đệ sinh đôi thấy cảnh này thì nhìn nhau một chút, trong đôi mắt đều có một tia khác thường.
“Duy Lâm đại nhân!” Một người vừa nói, thân thể lại đến gần thêm vài bước.
“Nơi này nguy hiểm như vậy, chúng ta hoặc đồng thời hành động được chứ?”
Oành! Ngay khi hắn vừa dứt lời, trong nháy mắt, vài dây leo bụi gai màu xanh lục đã đâm thủng tầng đất xuất hiện, trói chặt hai chân của Duy Lâm.
“Động thủ!” Phù thủy trước đó đánh ra dây leo công kích lập tức rống to.
“Áo uy pháp bóng!” Tên đệ đệ đứng ở phía sau nhất thời bóp nát một thủy tinh phù văn, phối hợp đọc vài âm tiết, công kích vu thuật mạnh mẽ bắn ra.
Một bóng chất lỏng màu tím đồng thời không ngừng toát ra bong bóng ăn mòn màu trắng, vọt thẳng tới đầu Duy Lâm.
Trải qua tình báo tư liệu thu thập trước đó, hai huynh đệ này tự nhiên biết áo giáp trên người Duy Lâm có khả năng phòng ngự rất mạnh, bởi vậy chuyên môn nhắm vào đầu hắn là nơi không có áo giáp bảo vệ.
Hai huynh đệ phối hợp thiên y vô phùng, công kích trí mạng kết hợp lại càng là uy lực khủng bố tới sáu mươi, bảy mươi độ.
Trình độ như thế này, cho dù là nham thạch cự núi, đều sẽ bị ăn mòn ra vô số hố.
“Ha ha! Kẻ ngu si! Dù mày mạnh hơn bọn tao thì thế nào? Đu sao cũng là thi đấu, chúng ta còn không dám đánh cược một lần sao?”
Lão đại cười nhạo nói, trong đôi mắt nhìn Duy Lâm mơ hồ có một tia khoái ý.
Hắn khó chịu đã lâu về danh hiệu thiên tài của đối phương, hiện tại có cơ hội có thể trả thù lại, tự nhiên là vô cùng hài lòng.
“Chủ nhân!”
Ngay khi quả bóng ăn mòn sắp đến trước mặt, mỗi vị trí từ áo giáp trên người Duy Lâm hiện ra từng con mắt.
Những con mắt này tuy rằng khá nhỏ, nhưng cũng toả ra ánh sáng trí tuệ, lúc này trong mắt lộ rõ vẻ tức giận.
Oành! Một tầng màng thịt hiện lên ngoài đầu Duy Lâm, hình thành một tầng mũ giáp phòng ngự.
Áo uy pháp bóng đánh tới, phát ra tiếng nổ cực lớn, thân thể Duy Lâm không ngừng bay ngược, nhưng quỷ dị chính là không có một giọt máu nào chảy ra.
Mà Duy Lâm giữa không trung, áo giáp trên người càng xảy ra biến hóa to lớn.
Màng thịt biến cứng, hình thành hình thức áo giáp, rất nhiều con mắt tụ lại, cuối cùng chỉ còn dư lại mười ba con ngươi lớn, khảm nạm trên áo giáp, nhìn cực kỳ doạ người, mà loại hình thái này mới là hình thức mạnh nhất của cường thực thiết giáp!
Xì xì! Một chút năng lượng màu tím mang tính ăn mòn vẫn không ngừng tác dụng ngoài thân thể Duy Lâm, nhưng những năng lượng kia chỉ mang đến một chút phiền toái nhỏ cho áo giáp, không ăn mòn được một lỗ nào.
Tình huống như thế, lập tức khiến hai huynh đệ phug thủy đối diện trợn mắt ngoác mồm.
“Chạy!” Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, lập tức làm ra quyết định.
Phù thủy có thể cứng đối cứng bọn hắn, đều là người mạnh mẽ sâu không thấy đáy, bọn hắn cũng không muốn trực tiếp bị nốc ao ở đây.
“Các ngươi!” Duy Lâm tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, hắn đột nhiên nhảy một cái.
Răng rắc! Dưới nền đất trực tiếp nổ tung ra hai hố to, trong nháy mắt Duy Lâm đã xông tới trước mặt hai tên phù thủy.
“Giết!” Duy Lâm giơ thập tự kiếm trong tay lên.
Duy Lâm chân chính bộc phát ra, đã là phù thủy cấp 1 đỉnh cao, thậm chí chạm tới bình cảnh cấp hai, hai phù thủy sinh đôi lại chỉ là có thực lực tầm bán nguyên tố hóa.
Một khi Duy Lâm chân chính quyết định, đánh giết đối phương quả thực là dễ dàng.
Phốc! Thập tự kiếm xẹt qua cổ một tên phù thủy, sau đó trên người tên phù thủy này sáng ngời.
Một cột sáng màu trắng bao vây hắn ở bên trong, trong nháy mắt đã biến mất trong bí cảnh.
“Mày cũng đi thôi!” Lần này Duy Lâm cũng không nhẹ dạ nữa, mà đâm lợi kiếm vào trái tim một gã phù thủy khác
Oành! Tên phù thủy này cũng biến mất trong cột sang.
Sau khi đánh giết hai người, sắc mặt Duy Lâm hơi động , lấy từ trong túi ở eo một bùa hộ mệnh màu nhũ bạch.
Rầm! Một vầng sáng loé lên, lúc này con số trên bùa hộ mệnh đã từ một đã biến thành ba.
Duy Lâm sững sờ nhìn vật này, đột nhiên nở nụ cười khổ…
Ngoài bí cảnh, trong sân trận chung kết.
Cột sáng bắn ra, bên trong mơ hồ còn có một thân ảnh.
“Nhanh! Đội chữa bệnh chuẩn bị!” Người chủ trì rất có kinh nghiệm phân phó nói.
Mấy phù thủy mặc áo bào màu trắng, trên lưng còn có phù hiệu xà và thập tự giá lập tức vây lại.
Chờ đến khi cột sáng tản ra, bên trong hiện ra tướng mạo tên phù thủy đầu tiên bị nốc ao kia, chỉ là lúc này, sắc mặt hắn trắng bệch, trên cổ còn có một vết thương chảy máu tươi.
“Ta cầm máu trước, chuẩn bị vu thuật sinh mệnh!” Những đội viên chữa bệnh này đều là do phù thủy trị liệu đảm nhiệm, bên trong còn có mấy phù thủy chính thức, thậm chí gợn sóng trên người mơ hồ đạt đến cấp 1 đỉnh cao, trị liệu những ngoại thương này chỉ là trò trẻ con.
Một vầng sang màu nhũ lóe lên, phù thủy bị thương đã được trị liệu rồi, ngay cả vết thương trên cổ đều biến mất không thấy tăm hơi.
Chỉ chốc lát sau, đệ đệ của hắn lại bị truyền tống ra, theo thường lệ lại là một trận phiền phức.
Mà trên đài cao, Lôi Lâm thu hết mọi chuyện vào đáy mắt, thạt sự có một loại kích động muốn che mắt.
“Năng lực ứng biến không sai! Chính là người hơi ngây ngốc! Nhìn tình huống này thì những năm này lang bạt kỳ hồ và mạo hiểm cũng không để hắn học được gì, may là mình không nói với người khác là mình đã dạy hắn! Không thì thật sự quá mất mặt…”
“Mau nhìn! Hắc Long cùng Cách Nhĩ đụng vào!”
“Hai người này đều là ngôi sao hi vọng, có trò hay để xem rồi!” Có phù thủy lập tức lộ ra vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Trên không một mảnh rừng rậm màu xanh lục, Long Ba Đốn ngụy trang thành lục bào Cách Nhĩ và Hắc Long không hẹn mà gặp.
Hai vị phù thủy này đều là hắc mã được coi trọng, có hi vọng đạt được quán quân, lúc này lập tức thu hút chú ý.
Mà trải qua khoảng thời gian ngắn ngủi ngắn, đã có rất nhiều phù thủy bị đào thải ra, để trống rất nhiều vị trí, màn hình lập tức lớn hơn không ít.
. . .
Trong bí cảnh.
“Lục bào Cách Nhĩ?” Hắc Long nhìn thiếu niên quỷ dị mặc phù thủy bào màu xanh lục trước mặt.
“Quên đi, lũy quá từng cái phiền phức, vốn nghĩ để đến cuối lại đi thu gặt, chẳng qua nếu như là mày thì tao sẽ cố gắng nhận lấy!”
Long Ba Đốn nhìn Hắc Long trước mắt, trên mặt hiện lên hiện ra ý cười dữ tợn.
Sau khi cách mục tiêu càng ngày càng gần, hắn đã có thể không cần ngụy trang quá cẩn thận, mà thân phận thiên tài đối phương càng khiến Long Ba Đốn có xuất thân bình dân có cảm giác chán ghét.
“Cậu có vẻ rất hận ta?” Hắc Long hơi nhướng mày: “Nhưng không liên quan, dù sao kẻ ngăn cản đường của ta đều phải chết!”
“Hê hê! Chỉ bằng mày!” Long Ba Đốn cười quái dị, buông lỏng một phần ràng buộc trên người.
Lạnh lẽo! Mạnh mẽ!
Một luồng lực lượng tinh thần cuồng bạo giống cơn lốc quét ngang.
“Cấp 1 đỉnh cao?” Vẻ mặt Hắc Long xưa nay lạnh lẽo giống một khối băng lập tức bị đánh vỡ.
Mà Long Ba Đốn “Bạo phát”, cũng lập tức khiến người bên ngoài sân bãi ồn ào.
“Cấp 1 đỉnh cao? Ta nhớ lục bào Cách Nhĩ năm nay mới bốn mươi lăm tuổi đúng không?” Một vị trọng tài đeo kính lão quay về sau hỏi một phù thủy phía sau: “Pháp Nặc, bao nhiêu tuổi anh mới đến cảnh giới này?”
Phù thủy gọi là Pháp Nặc kia là một ông lão râu bạc, lúc này trên mặt xuất hiện vẻ xấu hổ: “Thuộc hạ xấu hổ, khổ tu hàn băng vương tọa bảy mươi năm, tới 115 tuổi mới đạt đến cảnh giới này. . .”
“Nếu như là tự học, vậy Cách Nhĩ này đúng là một tên thiên tài!”
Vị trọng tài này đẩy đẩy kính mắt: “Anh đi tra một chút, nếu như đối phương không có vấn đề gì, có thể cân nhắc lôi kéo. Bảo hắn gia nhập học phái chúng ta. . .”
Cùng ngồi trên hàng ghế trọng tài, Lôi Lâm nhìn thấy rất nhiều vị đều truyền đạt mệnh lệnh tương tự. Trong lòng không khỏi âm thầm nở nụ cười.
Nếu như mấy ngày trước thì còn có thể phát hiện ra nội tình của Long Ba Đốn, nhưng hiện tại sao? Đợi bọn họ tra xong thì tới khi nào, đến lúc đó sợ là Long Ba Đốn sớm đã đạt thành mục đích của chính mình, lại biết thì có ích lợi gì?
“Cậu đã đến rồi cảnh giới cấp 1 đỉnh cao!” Lúc này Hắc Long cũng không duy trì được hình tượng lạnh lùng của mình nữa, bật thốt lên.
“Chính là loại vẻ mặt này! Chính là loại vẻ mặt này!” Long Ba Đốn cười ha ha: “Tao chính là muốn những kẻ luôn xem thường tao kia biết được bọn hắn có bao nhiêu sai lầm! ! !”
Hắn cười lớn, trên mặt thậm chí hiện ra vẻ ửng hồng bệnh trạng.
“Mày có bệnh!” Âm thanh của Hắc Long trở nên lạnh lẽo, lượng lớn quang nhận màu trắng bạc từ áo bào trên người ở trong hiện lên. Cắt chém vào hư không chung quanh.
“Đi!” Hắc Long chỉ tay về phía Long Ba Đốn, rất nhiều lưỡi dao ánh sáng hình thành một tấm lưới dày đặc, muốn nhào tới Long Ba Đốn, mà Hắc Long lại hóa thành một bóng đen, biến mất trong không khí.
“Không biết tự lượng sức mình!” Long Ba Đốn hừ lạnh một tiếng, một tầng sương mù màu xanh lục tuôn ra.
Xì xì!
Quang nhận màu trắng bạc va vào sương mù, lập tức phát ra tiếng bị ăn mòn, từng mảng tiêu tan trong không khí.
“Tới đây cho tao!” Tay phải Long Ba Đốn biến thành hư ảo, chộp vào trong không khí.
Sau đó, một cái bóng màu đen bị hắn mạnh mẽ kéo từ không gian ra.
Trên mặt Hắc Long đều là vẻ không thể tin tưởng: “Không thể nào, kỹ thuật ẩn nấp này là kỹ xảo đạo sư độc môn, sao lại thế. . .”
“Hơi thở sự sống nồng nặc trên người mày đã sớm bán đứng mày rồi!” Long Ba Đốn tỏ vẻ xem thường.
Mà cả người Hắc Long tê liệt ngã xuống. Chuyện này đối với hắn vốn là một đả kích thật lớn.
“Tiểu tử! Mày rất gặp may mắn, nếu như trước đó gặp phải thì mày đã sớm trở thành một bộ thi thể, nhưng hiện tại sao?” Long Ba Đốn ngăn chặn dự định trong lòng dùng tính mạng mút vào để biến đối phương thành thây khô.
Nơi này là ở trong bí cảnh, bị phù thủy bên ngoài giám sát!
Ẩn giấu thực lực còn có thể nói là thiên phú hơn người, hoặc là thu được truyền thừa gì đó, dù sao Ám Cực Vực lớn như vậy, có chút kỳ ngộ cũng không ngạc nhiên chút nào.
Thế nhưng phương pháp minh tưởng cao cấp độc môn của Hắc Ám Tinh Linh- sinh mệnh mút vào bị bại lộ. E là toàn bộ trận thi đấu đều sẽ lập tức bỏ dở, sau đó hắn sẽ bị rất nhièu phù thủy cấp hai liên thủ truy sát.
“Thế nhưng cứ buông tha mày như thế lại khiến tao cảm thấy không cam tâm a!”
Long Ba Đốn dùng một tay nhấc Hắc Long lên. Khóe miệng đột nhiên lộ ra nụ cười.
Nụ cười này khiến tóc gáy Hắc Long dựng thẳng, nghĩ lập tức kích phát thuật thức thoát đi, thế nhưng đã đã muộn!
Một đường kiếm màu xanh sẫm trong nháy mắt chém vào trán Hắc Long, mà lực lượng mang theo tính ăn mòn khiến hắn kêu lên thảm thiết.
“A. . .” Trong tiếng kêu gào thê thảm, thân thể Hắc Long bị cột sáng bao vây, truyền tống ra ngoài.
Mà Long Ba Đốn lại móc ra bùa hộ mệnh của mình, nhìn con số bên trên tăng thêm ba mươi số thì lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhắm mắt lại cảm thụ một lát rồi lại chạy tới một nơi khác.
Ầm!
Ngoài bí cảnh, thân thể Hắc Long té xuống đất, dòng máu màu đen từ thất khiếu của hắn chảy ra.
“Là tổn hại tinh thần! Mau gọi Trạch Khắc đại sư lại đây!” Phù thủy tới được trị liệu chỉ liếc mắt nhìn đã lập tức lắc lắc đầu.
“Thức hải vỡ vụn? Đã không có hi vọng chữa trị sao?”
Chỉ chốc lát sau, Trạch Khắc đi tới trước đài thẩm phán, trình bày với mấy vị uỷ viên.
“Đúng, thức hải của Hắc Long đã hoàn toàn bị một luồng lực lượng tinh thần mang tính chất ăn mòn phá hoại, cũng không có hi vọng chữa trị nữa, ta nhiều nhất chỉ có thể bảo vệ tính mạng của hắn, mà từ nay về sau, tình huống tốt nhất của hắn cũng chỉ là sống tiếp như một người bình thường. . .”
Trên mặt Trạch Khắc lộ rõ vẻ âm u.
Hắc Long đúng là một thiên tài, nhưng hắn nhưng không biết được rằng thiên tài kinh tài tuyệt diễm khi chưa trưởng thành cũng sẽ ngã xuống!
Chẳng qua thời gian sống lâu dài đã khiến ông ta thấy rất nhiều tình huống như thế, chỉ biết thở dài một tiếng rồi thôi.
Những uỷ viên như Lôi Lâm này cũng chỉ nghị luận một chút rồi cũng sẽ quyên chuyện này đi.
Trong trận chung kết có chỉ tiêu tử vong! Hiện tại chẳng qua là một phù thủy bị phế bỏ. Cũng không có gì.
Bọn họ càng thấy hứng thú với việc Long Ba Đốn có thể dùng thủ đoạn đánh trọng thương Hắc Long trước khi hắn truyền tống.
“Dường như là một loại tổ hợp vu thuật, thông qua lượng lớn dòng chảy năng lượng trong nháy mắt truyền vào để phá hoại kết cấu thức hải. . .”
Con mắt Lôi Lâm chợt lóe lên ánh sáng.
Dường như hắn cảm giác được sau khi lượng lớn thiên tài ngã xuống trong giải thi đấu này, vận mệnh lực lượng bao phủ ở đây đã nồng nặc tới cực điểm.
Dòng song vận mệnh sôi trào mãnh liệt giống như một thùng thuốc nổ lớn, chỉ cần một đốm lửa nhỏ rơi xuống sẽ tạo ra một vụ nổ ầm ầm.
“Không nghĩ tới ba người bọn họ cũng chạm mặt, lần này thật sự có trò hay nhìn!”
Chợt, Lôi Lâm lại có phát hiện đưa mắt chuyển đến một màn hình.
“Căn cứ vào vận mệnh chỉ dẫn!”
Ba âm thanh đồng thời vang lên, nữ có nam có.
Ngải Lâm, Duy Na Ti, Áo Tư Ni cùng tu tập Thánh Quang Chúc Hỏa, rốt cục cũng hội tụ đến cùng một chỗ.
Nếu như là phù thủy vẫn quan tâm ba người này, sẽ lập tức phát hiện ba người này sau khi tiến vào bí cảnh lại không giao thủ cùng bất kỳ một vị phù thủy nào mà chỉ không ngừng chạy đi.
Đồng thời, khi sắp gặp phải kẻ địch, bọn họ đều sẽ sớm làm ra dự đoán, từ đó lẩn tránh trước.
Ba người cứ quỷ dị mà vượt qua hơn một nửa bí cảnh, rốt cục gặp mặt tại một nơi trên thảo nguyên.
“Trong hiện thực, đây là lần thứ nhất chúng ta gặp mặt đây! Tự giới thiệu một chút, ta tên là Áo Tư Ni!”
Trên mặt Áo Tư Ni mang theo nụ cười. Ánh mắt đảo qua Duy Na Ti cùng Ngải Lâm, đặc biệt dừng lại một quãng thời gian khi liếc thấy nhẫn trên tay Ngải Lâm cùng dây chuyền năm màu dưới cổ Duy Na Ti.
“Ngải Lâm!” “Duy Na Ti!”
“Mày nên sám hối vì hành động của mình đi?” Ngải Lâm hỏi, mơ hồ đứng cùng Duy Na Ti.
Tuy rằng giữa bọn họ cũng tồn tại quan hệ cạnh tranh. Nhưng hắn và Duy Na Ti vẫn tính là trận doanh nhân loại, không có bất kỳ hảo cảm nào đối với Áo Tư Ni ở trận doanh Hắc Ám Tinh Linh.
“Tao chỉ là quen đứng ở góc độ khác để nhìn nhận vấn đề mà thôi!” Áo Tư Ni cười cợt, rõ ràng không muốn nói nhiều.
Dù sao, bên ngoài còn có một đống phù thủy nhìn chằm chằm, hắn sao dám bại lộ thân phận của chính mình?
“Vậy mày chịu chết đi!”
Một khắc trước còn đang nói chuyện cẩn thận, một giây sau, Ngải Lâm đã lập tức trở mặt động thủ.
Một thanh thập tự kiếm màu bạc xuất hiện trên tay của hắn, chỉ dài bằng một phần ba thập tự kiếm bình thường, còn không có thân kiếm cùng mũi kiếm, nhưng một luồng sóng năng lượng sắc bén lại đã sớm bộc phát ra từ phía trên.
Một ánh hào quang xẹt qua trời cao, mang theo gợn sóng lớn đánh tới về Áo Tư Ni.
Áo Tư Ni lại giống như sớm có linh cảm nhanh chóng tránh thoát, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, nhìn chuôi kiếm trên tay Ngải Lâm.
“Hóa ra mày ngươi cũng chế tạo ra! Vậy tao cũng không cần ẩn giấu gì nữa!”
Một mũi kiếm dài nhỏ màu trắng bạc đột nhiên hiện lên ở trước người Áo Tư Ni, toả ra sóng năng lượng sắc bén mơ hồ còn cao hơn kiếm của Ngải Lâm.
“Đi!” Áo Tư Ni chỉ tay tới Ngải Lâm, từ mũi kiếm lập tức bắn ra lượng lớn ánh bạc.
Sóng gợn vô hình và ánh bạc đụng vào nhau, lại rất nhanh tản ra, giống như không hề phát sinh cái gì.
Nhưng bãi cỏ chung quanh lại đột nhiên thấp đi một tầng, vết cắt bóng loáng đến cực điểm, giống như bị ánh sáng trong nháy mắt đảo qua cắt đứt.
“Chính là như vậy, âm mưu gì sách lược đều vô dụng đối với chúng ta, có thể lợi dụng chỉ có thực lực chân chính!”
Áo Tư Ni gầm lên, mũi kiếm bay đến trong tay, bắn ra lượng lớn ánh sáng.
Thấy tình cảnh này, Duy Na Ti thở dài một hơi, cũng gỡ từ trên lưng xuống một đoạn thân kiếm màu trắng bạc, cùng Ngải Lâm vây công Áo Tư Ni.
“Ồ?”
Các phù thủy bên ngoài đột nhiên kêu ra vài tiếng ngạc nhiên nghi ngờ.
“Ba cái ma hóa vật phẩm trung đẳng đều đã đến cấp độ đỉnh cao, đồng thời, tại sao ta cảm giác chuôi kiếm, thân kiếm cùng mũi kiếm, trên thực tế còn có thể tổ hợp thành một ma hóa vật phẩm có uy lực càng lớn hơn?”
Phù thủy cấp hai ngồi bên cạnh Lôi Lâm đưa ra lời nhận định.
“Ta cũng cho rằng như thế!” Lôi Lâm mỉm cười gật đầu, ánh mắt lại mơ hồ trở nên hừng hực lên.
Trong bí cảnh.
Ba bóng người không ngừng va chạm kịch liệt, ma hóa vật phẩm trên tay không ngừng bắn ra ánh sáng, tàn phá bãi cỏ chung quanh không ra hình thù gì.
“Giết!”
Ngải Lâm cùng Duy Na Ti liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thôi thúc lực lượng tinh thần tới mức lớn nhất, chuôi kiếm màu bạc cùng thân kiếm cùng đâm tới Áo Tư Ni.
“Chiến tranh xiềng xích!” Đang lúc này, trên mặt Áo Tư Ni lóe lên vẻ kinh dị, một sợi xích sắt màu đen che kín phù văn từ trong lòng bay ra, cuốn tới trên người Ngải Lâm và Duy Na Ti.
“Mày cho rằng tao sẽ thật sự choáng váng, một mình đối với phó với hai người các ngươi sao?”
Nhìn thấy xiềng xích bắn ra, trên mặt Áo Tư Ni rốt cục lộ ra nụ cười như ý.
“Đây là ma hóa vật phẩm bí truyền của Hải Luân học phái, có thể ràng buộc trú hai cái bán nguyên tố hóa phù thủy ít nhất mười giây thời gian, không nghĩ tới hội rơi xuống cái kia phù thủy trên người! Bọn họ thua chắc rồi!”
Bí cảnh mặt ngoài phù thủy có nhận ra cái này ma hóa vật phẩm.
Nhưng sau đó, bọn họ lại khiếp sợ đến há hốc miệng ra.
Chỉ thấy Duy Na Ti cười nhạt, từ trong thân thể lần thứ hai tách ra một “Duy Na Ti” nữa, trên mặt Duy Na Ti hiện ra vẻ kiên định, chém tới Ngải Lâm.
Hào quang lóe lên, Ngải Lâm trước đó bị xích sắt ràng buộc lập tức xuất hiện ở giữa không trung, mà phân thân Duy Na Ti lại thay thế hắn bị xiềng xích ràng buộc.
“Nhanh! Lợi dụng hiện tại!” Hai Duy Na Ti đồng thời mở miệng. Không ngừng siết chặt xích sắt, để phù văn phòng ngự trên người Duy Na Ti liên tiếp vỡ nát.
“Phân thân! Lợi dụng phân thân giải trừ ràng buộc của chiến tranh xiềng xích sao? Đây đúng một vất đề rất đáng nghiên cứu!” Một phù thủy râu bạc sờ sờ râu mép.
Mà Ngải Lâm nhìn Duy Na Ti thổ huyết, giống như bị kích phát cái gì, gầm lên vọt tới Áo Tư Ni.
Áo Tư Ni thao túng xích sắt ràng buộc rõ ràng đã tiêu hao rất nhiều lực lượng tinh thần và pháp lực, đối mặt với công kích đột nhiên của Ngải Lâm có vẻ không ứng phó kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận