Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 192: Lạc Ấn kiếm sĩ (1)

Vì ảnh hưởng từ lực lượng khế ước, tất cả các tổ chức phù thủy đều tuân thủ ước định một cách nghiêm chỉnh, khống chế phù thủy học đồ tấn chức, dù là học viện cùng gia tộc muốn thay máu mới, cũng tuyệt đối sẽ ép đối phương phải thề không thể tiết lộ ra ngoài.
Nhưng có một tình huống ngoại lệ, đó chính là tài liệu bên trong di tích! ! !
Ở khu vực Nam Hải bờ rộng lớn, các di tích phù thủy phân bố rải rác.
Tất cả các di tích đều là nằm ở khu vực cực kỳ nguy hiểm, dù là phù thủy chính thức cũng phải liều lĩnh cửu tử nhất sinh mới có thể tìm kiếm được một di tích.
Hơn nữa, cho dù là di tích, bên trong có đồ vật gì cũng căn bản không thể xác định.
Như Lôi Lâm lần trước, tình huống tốn rất nhiều tài liệu cùng tâm huyết, cuối cùng lại không thu hoạch được gì vốn là chuyện hết sức phổ biến.
Nhưng một khi một vị phù thủy phát hiện di tích thời thượng cổ, đạt được truyền thừa hoặc là tài nguyên quý giá trong đó, đó thường thường chính là một truyền thuyết bắt đầu!
Cho nên, tuy việc thăm dò di tích có thật nhiều nguy hiểm không thể biết trước, nhưng vẫn hấp dẫn không ít phù thủy, có thể nói là người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Quy định khế ước của phù thủy chính thức tất cả tổ chức phù thủy Nam Hải bờ ký kết thời cận đại đấy, bởi vậy, trong những di tích trước kia, hoàn toàn có khả năng xuất hiện tài liệu có quan hệ với phù thủy chính thức.
Đây cũng là khởi nguồn của một số phù thủy chính thức du đãng! ! !
Mà căn cứ vào tin tức mà Lôi Lâm thăm dò được, bạch cốt Đa La Đặc sau khi trở thành phù thủy chính thức đã đi thám hiểm, lần đó đã tìm được một phần tư liệu không trọn vẹn có quan hệ tới việc tấn chức lên phù thủy chính thức.
Tuy phần tài liệu này thiếu đến hơn 60%, hoàn toàn không có khả năng dùng nó để tấn chức phù thủy. Nhưng là tuyệt đối là tư liệu phi thường trân quý!
Hơn nữa, Lôi Lâm chỉ là một học đồ cấp 3, trước khi tấn chức phù thủy chính thức, đừng hy vọng Đa La Đặc sẽ coi trọng hắn, chớ nói chi tới chuyện tiến hành giao dịch món đồ quý trọng.
Nếu muốn giao dịch được phần tài liệu này, chỉ có cách là thông qua Quả Pháp Đặc đạo sư để tiến hành.
“Được rồi! Nhưng trò cũng nên biết trình độ trân quý của một phần tư liệu ngành học về phù thủy chính thức, em chuẩn bị lấy cái gì để đổi lấy?”
“Tuy phần tài liệu này rất trân quý, nhưng tri thức khác với tài nguyên duy nhất một lần, có thể ghi chép nhiều lần. Em tin tưởng vật này sẽ để Đa La Đặc đạo sư thoả mãn đấy!”
Lôi Lâm giao một cái túi nặng trịch cho Quả Pháp Đặc.
“Hơn nữa, sau khi đạt được phần tài liệu này, đạo sư cũng có thể ghi chép một phần!”
Đối với đề nghị của Lôi Lâm, Quả Pháp Đặc chỉ thoáng nhíu lông mày, không nói gì thêm.
Nhưng khi ông mở túi ra lại không khỏi thở dài một tiếng: ” Lão già khọm Đa La Đặc, chỉ sợ sẽ không cự tuyệt được em!”
Lôi Lâm mỉm cười.
Trong túi hắn giao cho đạo sư này, chẳng những có rất nhiêu ma thạch cùng tài liệu quý hiếm, mà còn một phần hoa sinh thực.
Loại tài liệu này là vật tư cực kỳ khó được đối với phù thủy muốn mọc lại các chi bị đứt.
Mà điều kiện sinh trưởng của hoa sinh thực chính là ở nơi cần có khí tức tử linh , mỗi ngày đều phải dùng máu tươi của người chết oan để tưới.
Loại tài liệu này, cho dù là ở trong Học viện Hắc Cốt Lâm cũng không có quá nhiều.
Dù sao ở phương diện nhân công tạo ra linh thể này, Học viện Hắc Cốt Lâm nghiên cứu kém xa Lôi Lâm dùng Chip bồi dưỡng ra.
Lần trước, nếu như không phải bị tin tức từ học viện cắt ngang. Lôi Lâm đã hoàn thành thí nghiệm tạo ra linh thể.
Mà đóa hoa sinh thức này chính là sản phẩm phụ trong quá trình thí nghiệm.
Đối với Đa La Đặc hiện tại đang tìm kiếm tài liệu khắp nơi cho Gia Môn tái sinh cánh tay thì đây hoàn toàn là dụ hoặc mà ông ta không cự tuyệt được!
Tuy là như thế, nhưng Lôi Lâm đối với việc thả ra tài liệu quý giá như vậy, vẫn còn có chút nghi kị đấy.
Dù sao, lần trước hắn đã phát hiện ra bông hoa Hư Không, hiện tại lại lấy ra loại tài liệu quý giá như hoa sinh thực này, khó tránh khỏi sẽ khiến một số người hoài nghi.
Nhưng nếu muốn đánh động Đa La Đặc, không có phần hoa sinh thực thì không thể được.
Hơn nữa, thứ như vận khí này vốn khó có thể nắm lấy.
Trong phù thủy thế giới, còn nhiều ví dụ học đồ vốn chỉ là kẻ nghèo rớt mùng tơi, sau này vì tìm được di tích Phù thủy thời thượng cổ, sau đó đột phá phù thủy chính thức, hùng bá một phương.
So sánh với bọn họ, vận khí của Lôi Lâm thật sự quá bình thường.
...
Ba ngày sau, trong phòng thí nghiệm, Lôi Lâm đã lấy được phần tài liệu kia như nguyện.
“Lạc Ấn kiếm sĩ? Cái gì đây?” Lôi Lâm có nhíu mày, không phải nói là phương thức phù thủy tấn cấp sao?
“Ha ha… Khi ta lấy được nó cũng hơi nghi hoặc một chút, nhưng Đa La Đặc rất nhanh đã giải thích!” Quả Pháp Đặc nói ra.
“Lôi Lâm! Phù thủy chính là người có lực lượng thần bí! Ở thời đại thượng cổ, chỉ cần là người có được thực lực cường đại, đều được xưng là phù thủy! Mà Lạc Ấn kiếm sĩ, thông qua luyện kim phù văn, trực tiếp khắc phép thuật trận pháp lên trên thân thể, đạt được uy năng cường đại, là một chi nhánh nhỏ của Phù thủy thời thượng cổ!”
Quả Pháp Đặc bắt đầu dạy bảo Lôi Lâm: “Ta thấy hiện tại em đã là kỵ sĩ chính thức rồi, đối với em thì có lẽ dùng Lạc Ấn kiếm sĩ phát triển sẽ càng thích hợp hơn!”
“Em hiểu rồi!”
Lôi Lâm nhiều lần liếc nhìn phần tư liệu không đầy đủ này. “Lạc Ấn kiếm sĩ càng thêm chú trọng rèn luyện thân thể, bọn hắn thường thường thông qua việc không ngừng luyện tập cùng khắc vào, chứa đựng lực lượng thiên nhiên ở bên ngoài thân thể, vào thời khắc then chốt đột nhiên bộc phát.
“Không sai! Em cũng phát hiện ra! Lạc Ấn kiếm sĩ truyền thừa thời thượng cổ, có một bộ phận bị lưu truyền rộng khắp, trải qua sửa chữa, biến thành càng thêm thích hợp với người bình thường, nên tạo thành chức nghiệp kỵ sĩ cùng đại kỵ sĩ!”
Quả Pháp Đặc gật đầu.
“Nói như vậy, Lạc Ấn kiếm sĩ chính là phiên bản cao cấp của kỵ sĩ cùng đại kỵ sĩ!” Lôi Lâm hiểu ra rồi.
“Nhưng rất đáng tiếc, phần tài liệu này thiếu hơn 60%, đặc biệt là bộ phận nội dung có quan hệ với việc khắc phép thuật trận pháp lên thân thể, gần như toàn bộ đã mất rồi, tùy tiện khắc phép thuật trận pháp lên trên người, sẽ chỉ khiến pháp lực trong cơ thể phù thủy hỗn loạn…”
Trên mặt Quả Pháp Đặc chợt lóe lên vẻ tiếc hận.
“Ở thời đại thượng cổ, Lạc Ấn kiếm sĩ cùng phù thủy tổ hợp lại, hoàn toàn là ác mộng của rất nhiều địch nhân…”
“Tuy là như thế, em vẫn là rất cảm tạ đạo sư!” Lôi Lâm lần nữa cúi đầu.
Đi ra khỏi phòng thí nghiệm, Lôi Lâm mới cất kỹ phần sách ghi chép nội dung về Lạc Ấn kiếm sĩ vào trong ngực.
“Tuy mức độ tàn phá khá nghiêm trọng, nhưng mình có Chip, có lẽ có thể tính toán nội dung trước sau theo công thức ra…”
Lôi Lâm an ủi chính mình, tâm tình đột nhiên tốt lên rất nhiều.
Gần đây hắn thích chuẩn bị thêm mấy đường lui.
Phương pháp minh tưởng cao cấp ở Nguyệt Cầm sơn mạch chỉ là một truyền thuyết, La Mạn đọc được trong vài tờ tàn trang mới biết, hoàn toàn không có độ tin cậy, nếu không phải lúc trước Lôi Lâm cũng tự mình tìm thấy nội dung tương tự từ trong phòng thí nghiệm ra cự xà Mạn Khắc Tư Đặc thì chỉ sợ hắn sẽ hoàn toàn không tin.
Hơn nữa, cho dù vườn hoa Địch Luân tồn tại, bên trong rốt cuộc có truyền thừa của Đại phù thủy Thâm Hồng hay không? Cho dù có, Lôi Lâm có thích hợp với bộ phương pháp minh tưởng cao cấp hay không vẫn là chuyện không thể chắc chắn.
Lôi Lâm hoàn toàn không dám nói rằng nhân phẩm của mình đủ cao, đi ra ngoài là có thể nhặt được phương pháp minh tưởng cao cấp, rồi hoàn toàn thích hợp với thể chất của mình.
Bởi vậy, chuẩn bị đường lui đã trở thành một chuyện rất cần thiết.
Trên tay hắn có nước thuốc Cách Lâm, mô hình phép thuật phòng ngự cấp 1 thì Chip cũng đang suy diễn. Hiện tại lại mua được một phần tư liệu Lạc Ấn kiếm sĩ không trọn vẹn. Những vật này hoàn toàn có thể chắp vá tạo ra một phần tư liệu nguyên vẹn để tiến giai.
Trong lòng Lôi Lâm đã quyết định, một khi trong Nguyệt Cầm sơn mạch không có thu hoạch, hắn sẽ xin tốt nghiệp, đồng thời sẽ du lịch bốn phía ở Nam Hải bờ, thăm dò di tích, tìm kiếm manh mối về phương pháp minh tưởng cao cấp.
Mà nếu như trước khi hắn 50 tuổi còn không tìm được một bộ phương pháp minh tưởng cao cấp thích hợp bản thân, hắn sẽ dùng phần tài liệu trên tay này để tấn cấp phù thủy chính thức.
Mặc dù về sau sẽ khó có thể tiến bộ, nhưng nếu như 50 tuổi còn không thấy được hy vọng. Lôi Lâm cảm thấy, sau khi thực lực của mình tăng lên lại tiến hành tìm kiếm sẽ là lựa chọn tốt hơn.
Một đường trở về phòng ngủ, gần đây Bích Cơ cũng rất ít đến tìm hắn, ở một tầng rộng lớn chỉ có mỗi Lôi Lâm là học đồ ở lại.
Lôi Lâm nhìn hai bên cửa túc xá không sức sống, hoàn toàn tĩnh mịch, có chút thở dài: “Tuy tính bảo mật đã khá nhiều, cũng không sợ bị người khác đột nhiên quấy rầy, nhưng sinh tồn lâu dài ở nơi này, thật sự khiến người ta sợ hãi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận