Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 234: Thuật sĩ cấp 1 (2)

” Đang một lần nữa đo lường số liệu chủ thể…”
“Keng! Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ, thuật sĩ cấp 1có huyết mạch: Khoa Mạc Âm cự xà; sức mạnh: 7. 1; nhanh nhẹn: 6. 7; thể chất: 8. 5; tinh thần: 27. 9; pháp lực: 27(pháp lực do lực lượng tinh thần đồng bộ quyết định); trạng thái: Khỏe mạnh ”
Chíp trung thực mà chiếu ra số liệu đến trước mắt Lôi Lâm.
“Lại tăng lên nhiều như vậy, chẳng trách mình cảm giác khác biệt như thế, ngay cả lực lượng thân thể đều tăng lên!”
Lôi Lâm mạnh mẽ nắm chặt quyền, trong không khí sinh ra tiếng không khí nổ tung sắc bén.
“Hiện tại thân thể của mìn cũng có thể so một số sinh vật năng lượng cao!”
Lôi Lâm nhìn lồng ngực của mình, thể hình so với lúc trước cũng không có biến hoá gì quá lớn, chỉ là da dẻ trở nên càng bóng loáng hơn, mấy khối cơ bắp trên bụng nhô lên, không có vẻ đột ngột mà còn vô cùng phối hợp.
“Nhưng động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ kinh động phù thủy ở gần đây, vẫn nên nhanh chân rời đi thì hơn!”
Lôi Lâm tìm hắc bào từ trong đống phế tích rồi khoác lên người, nhìn khắp nơi chung quanh bừa bộn, có chút cười khổ.
Đối với việc phù thủy chính thức thăng cấp, chíp cũng không có nhiều tư liệu nghiên cứu, trước đó tuy rằng Lôi Lâm cố gắng bố trí trận pháp hấp thu năng lượng, nhưng vẫn bị năng lượng khổng lồ phá.
Mà phù thủy chính thức bình thường dù có ý định thu lại phóng xạ của mình, người bình thường cũng không chịu được.
Lúc đó Lôi Lâm còn đang thăng cấp, nào còn sức để ý tới những chuyện này? Thế nên mới tạo thành tình cảnh trước mắt này.
Sau khi nghĩ rõ ràng ngọn nguồn, Lôi Lâm lắc lắc đầu, từ trong phế tích tìm tới mấy vật quan, làm thành một túi đeo trên người.
Ầm! ! !
Chân phải Lôi Lâm hơi dùng sức, trực tiếp đạp xuống đất tạo ra một hố sâu, thân hình hóa thành một bóng đen, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn mấy lần, trực tiếp rời khỏi nơi này.
Sau một lúc lâu, giữa bầu trời truyền đến một tiếng chim hót to rõ.
Một con chim khổng lồ trắng như tuyết bay xuống, trên lưng có hai phù thủy chính thức, lại mặc trang phục của học viện Hắc Cốt Lâm.
“Đến rồi, trước tiên cảm nhận vị trí của sóng năng lượng!”
Một nữ phù thủy khẽ chạm vào hài cốt trên đất, nhắm mắt cảm ứng.
“Ta cảm nhận được lực lượng tinh thần khổng lồ, còn có khí tức cực kỳ máu tanh, xem ra là có một vị hắc vu sư thăng cấp, nhưng lại khiến ta có cảm giác khác với phù thủy chính thức…”
“Việc này rất bình thường!”
Đi cùng nữ phù thủy là một người đàn ông toàn thân đều bị áo choàng màu trắng bao phủ, từ dưới đấu bồng truyền đến giọng nói của người đàn ông này.
“Lựa chọn thăng cấp ở đây, chứng tỏ người này chỉ là một phù thủy du đãng! Đồng thời, được truyền thừa trong di tích!”
Người đàn ông mặc đấu bồng bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Nam Hải bờ có rất nhiều di tích, cũng không ai biết phù thủy này tìm được truyền thừa thời kỳ nào, kế thừa con đường nào, khí tức trên người có chút khác biệt cũng rất bình thường, nhưng sóng năng lượng rõ ràng đạt đến cấp bậc phù thủy chính thức, nhất định phải gây chú ý…”
Nghe nam phù thủy nói thế, nữ phù thủy cũng lộ ra vẻ nghiêm túc.
Ở Nam Hải bờ, các tổ chức phù thủy lớn liên hợp lại, không chế con đường học đồ lên cấp, để duy trì địa vị siêu nhiên của mình.
Nhưng trên địa vực rộng lớn luôn có mấy phù thủy học đồ du đãng may mắn như vậy, tìm được di trạch của tiền nhân, thành công lên cấp.
Chuyện như vậy, tuy rằng không nhiều, nhưng cứ cách mấy chục năm lại có mấy ví dụ.
Thái độ của các tổ chức lớn ở Nam Hải bờ đối với những người này cũng rất rõ ràng, có thể lôi kéo thì trực tiếp lôi kéo, không thể lôi kéo sẽ chèn ép, ít nhất phải bức bách đối phương, cũng lập xuống lời thề không thể truyền tri thức lên cấp ra ngoài!
Mà Học viện Hắc Cốt Lâm cách thành Hôi Thạch gần nhất, tự nhiên là phụ trách xử lý toàn bộ du đãng phù thủy ở Chiểu công quốc.
Nam phù thủy và nữ phù thuỷ sư rất nhanh bắt đầu điều tra, đáng tiếc người chứng kiến đều đã chết gần hết rồi, mà người may mắn còn sống sót dường như bị kinh hãi, bất kể thế nào cũng không nhớ ra được tướng mạo Lôi Lâm, dù lấy ra ký ức vu thuật cũng vô dụng, để hai người này phải tay trắng trở về.
Mà lúc này, trong rừng rậm âm u khắp chốn cách thành Hôi Thạch khá xa, Lôi Lâm cũng ngừng lại.
“Chạy lâu như vậy mà không có cảm giác uể oải, thể chất cao tới 8. 5, quả nhiên không tầm thường!” Trên mặt Lôi Lâm không che giấu nổi vẻ vui mừng.
Bây giờ hắn hoàn toàn chính là một đầu hung thú hình người, dù dùng cự kiếm trực tiếp chém ở trên người, e rằng cự kiếm sẽ bị bắp thịt trực tiếp kẹp lấy.
“Căn cứ vào miêu tả trên cự xà chi thư, học đồ bình thường thăng cấp lên phù thủy chính thức, chỉ là lực lượng tinh thần tăng vọt, đồng thời hình thành thiên phú vu thuật, mà thuật sĩ không giống, sẽ kích phát sức mạnh huyết mạch, từ đó tinh thần và thân thể cùng được cường hóa!”
Hiện tại thể chất của Lôi Lâm đã vượt qua rất nhiều đại kỵ sĩ, cho dù là dấu ấn kiếm sĩ trong truyền thuyết, e rằng cũng chỉ đến như thế.
Lôi Lâm chạy cự li dài một phen, lại tùy ý làm mấy động tác kiếm thuật tiêu chuẩn, đã có hiểu rõ nhất định đối với thân thể sau khi cường hóa, không khỏi đặt tâm tư tới phương diện khác.
Căn cứ vào bộ phương pháp minh tưởng cao cấp Khoa Mạc Âm chi đồng này còn có giới thiệu trong cự xà chi thư, Lôi Lâm có hiểu rõ càng nhiều đối với thiên phú vu thuật của phù thủy.
Đối với phù thủy bình thường, bọn họ đại thể sẽ lựa chọn mô hình vu thuật phòng ngự cấp 1, phối hợp với Nước thuốc Cách Lâm để xung kích.
Như vậy khi thăng cấp lên phù thủy, tiềm lực nhỏ nhất, sau đó nếu như không thể kiếm được càng nhiều tài nguyên quý trọng, lại tìm được mô hình vu thuật cấp hai thích hợp với bản thân thì hoàn toàn không có hi vọng lần thứ hai thăng cấp.
Mà một số thủ lĩnh của thế lực cỡ lớn hoặc là hạt giống của gia tộc phù thủy đỉnh cấp là có thể tu luyện phương pháp minh tưởng cao cấp.
Mỗi lần thành công thăng cấp một tầng, cũng có thể trực tiếp kéo đẳng cấp phù thủy tăng lên, đồng thời, mỗi một tầng trong phương pháp minh tưởng xây dựng mô hình vu thuật thiên phú đều là cố định.
Nói cách khác, nếu như phù thủy tu tập phương pháp minh tưởng cao cấp, chỉ cần xem hắn tu tập bộ phương pháp minh tưởng nào thì có thể đoán được thiên phú vu thuật của hắn.
Thuật sĩ lại có chút khác biệt, có vẻ nhìn bầu trời ăn cơm.
Thiên phú vu thuật hình thành, một là xem vận khí, hai chính là xem độ tinh khiết và độ đậm đặc của huyết mạch.
Lôi Lâm tự nhận vận may rất cao, sử dụng huyết mạch là của sinh vật thượng cổ được tinh luyện qua đi—— Tinh huyết của Khoa Mạc Âm cự xà chi! Hoàn toàn phù hợp với bộ phương pháp minh tưởng cao cấp này, hẳn là không đến nỗi quá kém.
Sau khi dùng một tia lực lượng tinh thần chìm vào tinh thể trong biển ý thức, giống như bản năng, Lôi Lâm lập tức biết rõ nội dung thiên phú vu thuật của bản thân mình.
Hoá đá chi đồng. . . Cùng với. . . Khoa Mạc Âm chi lân! ! ! !
Hai thiên phú vu thuật! ! ! ! Không sai, chính là hai thiên phú vu thuật! ! ! ! !
“Ha ha. . .” Lôi Lâm cũng không nhìn được, tiếng cười đầy vui sướng vang lên.
Đối với thuật sĩ, trong quá trình thiên phú vu thuật hình thành, còn có một loại trường hợp là huyết mạch phi thường nồng nặc, hầu như đạt đến trình độ huyết mạch đầu nguồn! ! ! Thời điểm như thế sẽ xuất hiện thiên phú vu thuật ngoài hạn ngạch.
Đương nhiên, Lôi Lâm thu hoạch hai thiên phú vu thuật, đều là vu thuật cấp một, không phải nói hắn đã trực tiếp thăng cấp lên phù thủy cấp hai.
Phù thủy cấp hai chân chính, trên người phải có hai thiên phú vu thuật, trong đó có một cái cấp 1, một cái cấp hai! Mà hiện tại Lôi Lâm có hai vu thuật đều là uy lực cấp 1.
Chỉ có làm lên cấp cấp hai thuật sĩ sau khi. Trên người hắn mới phải xuất hiện cấp hai thiên phú vu thuật! ! !
Mà uy lực của vu thuật cấp hai, đương nhiên phải vượt xa vu thuật cấp một!
Cho dù như vậy, có thêm một thiên phú vu thuật, trong hang ngũ phù thủy cấp 1, Lôi Lâm cũng hầu như có thể đi ngang.
Việc này tương đương với việc cùng là phù thủy nhưng Lôi Lâm có phép thuật gấp đôi những phù thủy khác vị, tự nhiên chiếm tiện nghi rất lớn.
Rất nhanh, Lôi Lâm đã thông qua việc nghiên cứu Khoa Mạc Âm chi đồng cùng cự xà chi thư, hiểu được tư liệu cụ thể về hai thiên phú vu thuật.
“Hoá đá chi đồng: Từ trong mắt bắn ra ánh sáng hoá đá. Uy lực tương đương với vu thuật hoá đá, người bị bắn trúng trực tiếp hoá đá, người có thể chất cao cũng sẽ xuất hiện hiệu quả bị đóng bang ngắn ngủi! Tiêu hao: Lực lượng tinh thần 1 điểm, pháp lực 1 điểm!”
“Khoa Mạc Âm chi lân: Ở ngoài thân hình thành một tầng vảy làm lớp phòng ngự, có hiệu quả thuấn phát. Phòng ngự vật lý: 25 độ! Kháng phép thuật: 27 độ! Tiêu hao: Cứ 5 giờ tiêu hao 1 điểm lực lượng tinh thần, 1 điểm pháp lực!”
Số liệu tiêu hao này đều là chíp tính toán ra, Lôi Lâm nhìn mà hai mắt đăm đăm.
Căn cứ vào chíp tính toán, hai thiên phú vu thuật này trong số các vu thuật cấp một cũng coi như là loại có đẳng cấp cực kỳ cao.
Nếu như dùng hình thức phép thuật để bắn ra đến. Mỗi lần cần ít nhất mười điểm tinh thần và pháp lực trở lên.
Mà hiện tại, tiêu hao bỗng giảm xuống gấp mười lần. Đây chính là chỗ tốt của thiên phú vu thuật! ! !
Thậm chí, Lôi Lâm còn cảm giác được, hắn có thể đánh đổi việc mỗi ngày tiêu hao 2 điểm lực lượng tinh thần và pháp lực để trực tiếp dùng Khoa Mạc Âm chi lân vĩnh viễn trên thân tự mình.
Lúc này hắn cũng cơ bản biết nguyên nhân trước đây chip chỉ quét hình được vòng phòng ngự chung quanh phù thủy.
Đó chính là thiên phú phòng ngự vu thuật của bọn họ vĩnh viễn dùng bên ngoài thân, bất kỳ công kích nào, chỉ cần không thể đột phá thiên phú vu thuật phòng ngự của bọn họ thì sẽ vĩnh viễn không thể tạo thành thương tổn gì đối với bọn họ.
“Hai thiên phú vu thuật này, một công một thủ, có chúng, thực lực bây giờ của mình cũng coi như ưu tú trong số các phù thủy chính thức!”
Lôi Lâm tỉnh táo phán đoán thực lực của chính mình.
Bởi lựa chọn con đường thăng cấp là thuật sĩ này, lại có phương pháp minh tưởng cùng huyết mạch tốt, thu hoạch hắn thu được khi lên cấp đã vượt xa phù thủy bình thường.
Những phù thủy mới lên cấp 1 kia hoàn toàn không phải đối thủ của Lôi Lâm, chỉ có những phù thủy cấp 1 dừng lại lâu năm, lực lượng tinh thần và pháp lực đều đến cực hạn, ghi chép lượng lớn vu thuật cấp một, mới là đại địch của Lôi Lâm.
Tới phù thủy cấp hai? Hiện tại Lôi Lâm còn không phải là đối thủ, thậm chí ngay cả chạy trốn đều không nắm chắc được bao nhiêu phần.
Mỗi 1 cấp phù thủy đều khác nhau một trời một vực, không phải một con đường lên cấp cùng huyết mạch tốt một chút là có thể giải quyết.
Đối với tình huống bây giờ, Lôi Lâm đã rất thoả mãn.
Dù sao, hắn vừa mới lên cấp, con đường sau này cũng phi thường rộng rãi.
Tâm tình vui sường, Lôi Lâm cởi áo bào đen tạm thời phủ thêm kia ra, thay sang một bộ quần áo mới. Bắt đầu thu dọn đồ mà chính mình mang theo ra.
Sau khi mặc vào một bộ ngoại bào vừa vặn màu đen, Lôi Lâm một lần nữa đeo Đọa Tinh Chi Trụy lên trên cổ.
“Khả năng phòng ngự của sợi dây chuyền này có chút thấp! Uy lực của vu thuật cấp một phần lớn đều từ 20 độ bên trên, phù thủy chính thức tiện tay đánh một đòn, cũng có thể phá được phòng ngự của Đọa Tinh Chi Trụy!”
“Chíp! Thành lập nhiệm vụ, thao tác có thể tăng cường phòng ngự của Đọa Tinh Chi Trụy!”
“Keng! Nhiệm vụ thành lập, bắt đầu phân tích thí nghiệm. . .” Chíp ghi chép lại nhiệm vụ này, đồng thời xây dựng ra một đường tiến độ cho Lôi Lâm quan sát.
Sau khi thăng cấp lên thuật sĩ cấp 1, chíp liên kết cùng linh hồn Lôi Lâm, dường như cũng được rất nhiều chỗ tốt, năng lực giải toán lại một lần tăng cường rõ ràng.
Sau khi đổi xong quần áo, Lôi Lâm đi đến bên một dòng suối nhỏ soi cái bóng của mình.
Dòng nước trong suốt soi ra một thanh niên tóc đen anh tuấn, trên người tỏa ra một luồng mị lực kỳ dị.
“Tóc của mình làm sao lại biến thành đen tuyền?” Lôi Lâm nhìn cái bóng của mình, đột nhiên nhớ tới người phụ nữ có mái tóc dài màu đen như rắn trong mộng kia.
“Lẽ nào. . . Trong mộng không chỉ là ảo giác?”
Lôi Lâm mơ hồ đoán được, đây là biến hóa bên ngoài do chuyển biến huyết mạch mang đến.
Đồng thời, Lôi Lâm phát hiện gương mặt mình cũng xuất hiện thay đổi.
Trước kia Lôi Lâm là một người khá bình thường, nhiều nhất chỉ là thiếu niên có chút trẻ tuổi, mà hiện tại, hai mắt sáng sủa, lông mày biến nhỏ, cả gương mặt đều trở nên càng thêm anh tuấn, phối hợp khí chất thuật sĩ trên người, càng là có một loại mị lực kỳ dị.
“Trong truyền thuyết, nhóm thuật sĩ không chỉ có phép thuật và thân thể mạnh mẽ, đồng thời mỗi một người đều là tuấn nam mỹ nữ, hóa ra là huyết mạch ảnh hưởng!”
Lôi Lâm nhìn bóng mình một chút, rồi tiếp tục thu dọn lên.
Hắn là một thuật sĩ, lại không phải dựa vào mặt ăn cơm, xấu hay đẹp cơ bản không có ảnh hưởng gì.
. . .
Hồ Ngọc Thạch, ở vào phía Đông Chiểu công quốc, là một hồ nước cực kỳ mỹ lệ.
Vào mùa đông trời quang mây tạnh, từ trên trời cao trung nhìn xuống, mặt hồ xanh thẳm chẳng khác gì ngọc thạch óng ánh long lanh.
Không chỉ có như vậy, trong hồ ngọc thạch còn ra sinh ra một loại cá màu xanh lam băng đặc thù, mùi vị phi thường ngon miệng, ăn trong thời gian dài còn có tác dụng nhẹ nhàng xúc tiến đối với việc học đồ minh tưởng.
Bởi vậy, hồ nước này vẫn luôn bị một phù thủy gia tộc khống chế.
Đặc Lai Nhĩ gia tộc, chính là gia tộc phù thủy gần hồ ngọc thạch, Bích Cơ là thành viên đến từ gia tộc này.
Vào một buổi chiều, trong pháo đài cổ của Đặc Lai Nhĩ gia tộc nghênh đón một vị khách.
“Đây chính là pháo đài cổ Đặc Lai Nhĩ sao?”
Lôi Lâm ngẩng đầu liếc mắt nhìn pháo đài.
Pháo đài cổ Đặc Lai Nhĩ ở trên một vách núi gần hồ ngọc thạch, gần đó còn có một mây mù kịch độc quanh năm vờn quanh, rất ít người có thể đi tới nơi này.
Lôi Lâm đánh giá pháo đài to lớn, từng tảng đá lớn màu vang mang theo dấu vết lịch sử, lẳng lặng mà đứng sững ở nơi này, lại mang theo một tia suy yếu cùng khí tức âm lãnh.
Ở phía trước pháo đài, là hai pho tượng hùng binh bắn ra hỏa diễm.
“Đặc Lai Nhĩ gia tộc trong truyền thuyết từng có một đoạn thời gian huy hoàng, từ quy mô tòa pháo đài cổ này là có thể thấy , đáng tiếc. . .”
Lôi Lâm xoa xoa pho tượng không có hơi thở sự sống, khẽ thở dài một tiếng.
Gia tộc phù thủy hơi lớn hơn một chút đều sẽ bố trí vu thuật trận pháp phòng ngự to lớn ở trụ sở gia tộc của chính mình, chí ít, trước cửa cũng có thể dùng tới vật do vu thuật chân chính tạo ra để trông coi.
Mà hiện tại, Lôi Lâm chỉ thấy được hai pho tượng đá, trong pháo đài cổ cũng không có khí tức năng lượng phóng xạ.
Lấy thực lực thuật sĩ cấp 1 hiện tại của Lôi Lâm, hoàn toàn có thể mạnh mẽ phá hủy cả tòa pháo đài.
Xem ra, hiện tại Đặc Lai Nhĩ gia tộc giống như nghe đồn, đã không có phù thủy chính thức tọa trấn.
Lôi Lâm dừng lại trước pháo đài cổ một thời gian quá dài, rõ ràng đã kinh động người ở bên trong.
Ầm ầm! ! ! Tiếng trục đá chuyển động ầm ầm vang lên, cửa lớn chậm rãikéo ra hai bên.
“Xin hỏi. . . Ngài tìm ai?”
Một bé gái có giọng nói thật giống chim nhỏ kêu to vang lên, từ trong khe cửa có một bé gái mái tóc màu xanh lục chui ra, đại khái tám, chín tuổi.
“Ta là Lôi Lâm, tới tìm tộc trưởng gia tộc các người!”
Lôi Lâm cười sờ sờ đầu bé gái.
“Đại nhân! ! ! Xin lỗi đại nhân, đây là con gái của ta, nhất thời không có coi kỹ. . .”
Lúc này, một người đàn ông trung niên từ trong cửa chính đi ra, hoảng sợ nhìn Lôi Lâm, trên người cũng có gợn song của học đồ cấp 2.
“Cổ Lệ Cơ! Nhanh hành lễ!” Người đàn ông trung niên bế bé gái, để bé hành với Lôi Lâm lễ.
Trong lòng người đàn ông trung niên hiểu, mặc dù Lôi Lâm rất trẻ tuổi, trên người lại toả ra gợn sóng khủng bố vượt xa hắn.
“Chí ít cũng đúng học đồ cấp ba!”
Học đồ cấp ba trẻ tuổi như thế, hắn là người cả đời vô vọng thăng cấp lên học đồ cấp ba nên hoàn toàn không thể so sánh với.
Đồng thời, Đặc Lai Nhĩ gia tộc đã suy yếu rất lâu, cũng không có sức lực.
Lôi Lâm lại thuật lại mục đích chính mình đến đây.
“Lôi Lâm? Lôi Lâm!” Người đàn ông trung niên lẩm bẩm cái tên này nhiều lần, sắc mặt đột nhiên biến đổi, vẻ mặt càng thêm kính cẩn hỏi: “Xin hỏi là Lôi Lâm của học viện Hắc Cốt Lâm sao?”
“Không sai!” Lôi Lâm đưa ra câu trả lời khẳng định.
Trên mặt người đàn ông trung niên lộ ra nụ cười xán lạn, nỗ lực để mình nhìn càng thêm hiền lành hơn một chút: “Hoan nghênh đến Đặc Lai Nhĩ gia tộc! Ta sẽ lập tức giúp ngài thông báo. . .”
Sau khi biết thân phận của Lôi Lâm, thái độ của người này lại trở nên khác thường.
Đại danh của Lôi Lâm, hắn tự nhiên từng nghe qua rất nhiều lần, không chỉ là học đệ của Bích Cơ, đệ tử đắc ý của Quả Pháp Đặc giáo sư, là thiên tài học đồ ở học viện Hắc Cốt Lâm, nghe đồn người này có thiên phú kinh người về dược tề học, trước hai mươi tuổi đã thăng cấp lên cấp ba, đây chính là hạt giống phù thủy tiềm lực!
Quan trọng nhất là trước đó người này đã gửi tới một bức thư, hứa hẹn sẽ tiến hành bồi thường đối với tổn thất do Bích Cơ tạo thành!
Nghĩ tới đây, tuy rằng vẫn cung kính như cũ, nhưng dưới đáy mắt của người đang ông trung niên lại có một tia thấp thỏm xen lẫn vẻ tham lam.
“Đối với chuyện của Bích Cơ tiểu thư, ta rất khó chịu. . .”
Trên mặt người đàn ông có mấy giọt nước mắt lăn xuống “Bích Cơ tiểu thư trước đây luôn rất hiểu chuyện, ai biết. . .”
“Những chuyện nay ta đều hiểu rõ, dẫn ta đi gặp tộc trưởng của các người đi!”
Biểu tình của Lôi Lâm rất lạnh nhạt, người đàn ông trung niên đột nhiên cảm thấy sau lưng rét run, giống như bị sinh vật cực kỳ nguy hiểm nào đó đang nhìn chằm chằm.
“Ta sẽ lập tức đi! Vậy thì đi!”
Sau đó hắn lập tức ôm lấy con gái nhỏ, trong nháy mắt đã biến mất ở sau cửa.
Sau mười mấy phút, Lôi Lâm đã được dẫn vào trong đại sảnh của pháo đài, đồng thời nhìn thấy tộc trưởng Đặc Lai Nhĩ gia tộc.
” Quý khách tôn kính! Ta là tộc trưởng của Đặc Lai Nhĩ gia tộc—— Ước Nhĩ Sắt Nạp Đặc Lai Nhĩ! Hoan nghênh ngài tới pháo đài cổ Đặc Lai Nhĩ, hi vọng ngài vui vẻ khi ở chỗ này!”
Vị tộc trưởng Đặc Lai Nhĩ gia tộc gọi là Ước Nhĩ Sắt Nạp này là một ông lão mặc lễ phục màu đen, tóc trên đầu đã bạc trắng, được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, con mắt đã vẩn đục màu trắng.
“Ước Nhĩ Sắt Nạp Đặc Lai Nhĩ —— sức mạnh: 1. 9; nhanh nhẹn: 2. 5; thể chất: 2. 0; tinh thần: 13; Đánh giá thực lực: Học đồ cấp ba. Căn cứ cường độ vật phẩm ma hóa ở trên người, dự đoán có thể đánh ra ba lần công kích có uy lực vượt qua 20 độ!”
Đáy mắt Lôi Lâm lóe lên một tia sáng màu lam không thể nhận ra, tư liệu của vị tộc trưởng Đặc Lai Nhĩ gia tộc này đã bị chíp quét hình ghi chép.
Đồng thời, Lôi Lâm hơi động cánh mũi. Cảm nhận được trên người Đặc Lai Nhĩ có một luồng khí tức mục nát cùng già yếu.
Từ nếp nhăn trên mặt vị tộc trưởng này đến xem, ông ta đã không còn bao nhiêu tuổi thọ.
Quá yếu! Thực lực như vậy ở trước mặt Lôi Lâm giống như một con kiến nhỏ yếu, bất cứ lúc nào đều có thể bị ép chết!
Lôi Lâm nhìn vị tộc trưởng này mấy lần, khắp toàn thân từ trên xuống dưới của vị tộc trưởng này cũng chỉ có vật phẩm ma hóa kia là có thể thoáng vừa mắt.
Vật phẩm ma hóa có thể để học đồ cấp ba bỏ ra một cái giá, từ đó đánh ra uy lực đạt đến trình độ phù thủy chính thức. Xem ra, đây chính là lá bài tẩy truyền thừa của gia tộc lớn.
Nhưng đối với Lôi Lâm thì cũng chỉ dùng thêm chút sức, từ một lần công kích biến thành hai lần công kích thôi.
Thực lực chênh lệch lớn như thế, ngay cả nói chuyện phiếm Lôi Lâm cũng chẳng thèm nói.
“Ý đồ đến lần này của ta, lúc trước trong thư cũng đã nói, ta sẽ thanh toán đủ để bồi thường cho thuốc cầu vồng, các người tha cho Bích Cơ!”
Lôi Lâm không để ý đến vẻ tức giận trên mặt Đặc Lai Nhĩ tộc trưởng, trực tiếp tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Nhìn thấy cử động không lễ phép của Lôi Lâm như thế. Trên mặt Ước Nhĩ Sắt Nạp lóe qua một tia tức giận, rất nhanh lại áp chế xuống.
Chỉ là trong lòng, bi ai giống một tảng đá lớn nặng trình ép ở trong lòng, từ lúc nào một học đồ cấp ba cũng có thể làm càn ở Đặc Lai Nhĩ pháo đài cổ?
Nhưng dù sao Ước Nhĩ Sắt Nạp cũng là ông lão trải đời, kinh nghiệm sống phong phú đến cực điểm. Đồng thời, ở trên thân Lôi Lâm, ông ta luôn có một loại cảm giác rất nguy hiểm.
Nhiều năm huấn luyện khiến trên mặt Ước Nhĩ Sắt Nạp vẫn mang theo vẻ mỉm cười, dường như không hề cảm thấy tức giận vì cử động Lôi Lâm.
“Thuốc cầu vồng là loại dược tề cổ đại trân quý. Hiện tại rất nhiều nguyên liệu đều khó mà tìm tới. . .”
“Ta trả một phần nước thuốc Cách Lâm!”
“Cái…Cái gì. . .” Lời nói của Ước Nhĩ Sắt Nạp trực tiếp bị cắt đứt, trên mặt lại xuất hiện vẻ không thể tin tưởng.
“Ta nói là ta trả một phần Nước thuốc Cách Lâm! Vật này đã đủ để đổi lấy thuốc cầu vồng rồi chứ? Dù sao, thuốc cầu vồng chỉ có hiệu quả là phụ trợ gia tằng tỷ lệ thành công Nước thuốc Cách Lâm. Nếu bàn về độ trân quý thì nước thuốc Cách Lâm còn hơn một bậc!”
Mười ngón tay Lôi Lâm giao nhau, khóe miệng mang theo mỉm cười, nói thẳng ra mê hoặc mà Ước Nhĩ Sắt Nạp không thể từ chối.
Thành phần và hiệu quả của nước thuốc Cách Lâm, trong khoảng thời gian dài dằng dặc như thế, sớm đã bị chíp mô phỏng ra rõ ràng.
Chính là quá trình luyện chế cần đại lượng thành phẩm để tiến hành phân tích, trong tay Lôi Lâm không có nhiều thuốc thành phẩm như vậy, cũng chỉ có thể coi như thôi.
Mà căn cứ vào chíp suy tính, hiệu quả của nước thuốc Cách Lâm, chính là đốt cháy mức độ lớn tuổi thọ học đồ để xung kích bình cảnh lực lượng tinh thần.
Phương thức này rõ ràng có hậu hoạn và thiếu hụt rất lớn.
Mà khi Lôi Lâm lên cấp, tuy rằng lúc vừa bắt đầu cũng đốt cháy chút tuổi thọ, nhưng rất nhanh đã được tinh huyết Khoa Mạc Âm cự xà bổ sung.
Lôi Lâm suy đoán là sức sống khổng lồ trong máu Khoa Mạc Âm cự xà thay thế tuổi thọ hắn tiến hành đốt cháy.
Bởi vậy, sau khi thăng cấp xong, căn cứ vào chíp đánh giá, hiện tại Lôi Lâm ít nhất có năm, sáu trăm năm tuổi thọ.
Mà phù thủy cấp 1 bình thường, dù dùng rất nhiều thủ đoạn kéo dài tuổi thọ, nhiều nhất cũng chỉ sống hai, ba trăm tuổi.
Đồng thời, sau khi Lôi Lâm thăng cấp thành thuật sĩ cấp 1, ống nước thuốc Cách Lâm chỉ có hiệu quả đối với học đồ này đối với hắn đã không còn tác dụng gì nữa.
Lôi Lâm vốn dự định dùng để đổi lấy chút tài nguyên, bây giờ nhìn lại, dùng nó để bồi thường cũng rất tốt.
Quả nhiên, vừa nghe đến nước thuốc Cách Lâm, hô hấp của vị tộc trưởng Ước Nhĩ Sắt Nạp này bắt đầu dồn dập.
Đặc Lai Nhĩ gia tộc đã ba trăm năm rồi chưa từng sinh ra phù thủy chính thức!
Đồng thời, bởi huyết mạch suy yếu và tư chất hạ thấp, tộc nhân của Đặc Lai Nhĩ gia tộc có tư chất phù thủy đều rất ít, học đồ cấp ba có thể được học viện coi trọng cũng ký kết khế ước càng không có lấy một người, tự nhiên cũng không có cửa có thể nhận được Nước thuốc Cách Lâm.
Các gia tộc khác đều tình nguyện nhìn thấy Đặc Lai Nhĩ gia tộc không ngừng suy yếu, rồi lại tới thu lấy sản nghiệp của bọn hắn, cũng sẽ không có người nào có lòng tốt đến đây giúp đỡ.
Thuốc cầu vồng mặc dù tốt, nhưng độ quý giá vẫn không thể sánh được với Nước thuốc Cách Lâm.
Dù sao, thuốc cầu vồng chỉ nói là giúp xác suất tăng cao, thực sự là một chuyện rất khó nói rõ ràng, đồng thời cho dù là thuốc cầu vồng tốt nhất, tỷ lệ thành công cũng không tăng lên quá hai phần mười.
Mà nước thuốc Cách Lâm không giống, chỉ cần có nó! Chỉ cần lại bồi dưỡng được một học đồ ưu tú, gia tộc Đặc Lai Nhĩ có thể thử nghiệm bồi dưỡng ra một phù thủy hoàn toàn thuộc về mình! Không bị khế ước khác ràng buộc! ! !
Nhưng Ước Nhĩ Sắt Nạp là một cáo già, tuy rằng trong lòng ngàn chịu vạn chịu, trên mặt vẫn làm bộ khó xử.
“Khi Bích Cơ trộm thuốc cầu vồng, còn hủy hoại vài món bí bảo. . .”
Lôi Lâm lắc đầu một cái, tình huống như thế, trước khi hắn không lên cấp đã đoán được.
Dù hắn đồng ý bồi thường, cũng phải xuất huyết thêm một chút mới được.
Bởi vì hắn chỉ là một học đồ cấp ba, mà đối phương dù sao cũng là một phù thủy gia tộc, dù là gia tộc suy yếu xuống dốc, gốc gác cũng không phải học đồ bình thường có thể lay động.
Nếu như lúc đó tới cửa, không bị mạnh mẽ cướp đoạt một phen, Ước Nhĩ Sắt Nạp cũng sống uổng bao nhiêu năm như thế rồi.
“Được rồi!” Lôi Lâm sầm mặt lại.
Cùng lúc đó, một luồng sóng tinh thần mạnh mẽ từ trên người hắn bộc phát ra.
Ào ào ào! ! ! Giống như cuồng phong lướt qua vậy, khăn trải bàn và song mạn trong đại sảnh đều bị cuốn lên, sinh ra tiếng ào ào.
Lực lượng tinh thần khổng lồ chỉ phù thủy chính thức mới có không chút lưu tình đảo qua pháo đài, khiến đám người không ngừng sợ hãi kêu to.
Rất nhiều người tuổi trẻ trong Đặc Lai Nhĩ gia tộc không kịp rên một tiếng đã ngất đi.
Bọn họ đều là người bình thường, không hề có một chút sức đề kháng đối với thủ đoạn phù thủy.
Mà học đồ cấp 1, cấp 2 cũng không dễ chịu, sắc mặt đỏ chót, nỗ lực chống đỡ chính mình mới không còn trực tiếp ngã xuống đất.
“Chính. . . Phù thủy chính thức? !”
Ước Nhĩ Sắt Nạp giống như nhìn thấy quỷ, miệng há to đến mức hoàn toàn có thể nuốt vào mấy quả trứng vịt.
Lập tức, trên mặt ông ta hiện ra vẻ sợ hãi, trực tiếp ngã quỳ trên mặt đất: ” Phù thủy đại nhân tôn kính! Mong ngài bớt giận! Bỏ qua cho tộc nhân của ta!”
Nhìn thấy Ước Nhĩ Sắt Nạp trước đó còn muốn chiếm tiểu tiện nghi hiện tại lại giống một con thỏ sợ hãi quỳ trên mặt đất, Lôi Lâm hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn thu hồi tinh thần lực của mình.
Mới vừa rồi chỉ là hơi thử một chút, Lôi Lâm còn thu liễm, bằng không, tộc nhân bình thường trong pháo đài đã chết dưới phóng xạ.
Ước Nhĩ Sắt Nạp quỳ trên mặt đất run rẩy, trong lòng còn đang điên cuồng hô to: “Loại lực lượng tinh thần này! Tuyệt đối là phù thủy chính thức! Sẽ không sai! Hắn. . . Hắn tối đa mới 18 tuổi!”
Vừa nghĩ tới chính mình có thể đắc tội với vị phù thủy chính thức thiên tài này, Ước Nhĩ Sắt Nạp khóc không ra nước mắt, ý muốn tự tử đều có.
“Bích Cơ! Đúng rồi! Hắn cùng Bích Cơ có cảm tình rất tốt! ! !” Ước Nhĩ Sắt Nạp đột nhiên nghĩ đến đây, con mắt sáng choang.
“Nhanh! Mau đưa Bích Cơ đến! Không. . . Hầu gái! Trước tiên dẫn nó đi tắm rửa. . .”
Sau khi được Lôi Lâm đồng ý, Ước Nhĩ Sắt Nạp vội chạy ra phòng khách, điên cuồng hét lên với một học đồ đã ngã sõng xoài trên mặt đất.
Sau đó, Ước Nhĩ Sắt Nạp đổi thành nụ cười nịnh nọt, khom lưng đối với Lôi Lâm: “Đại nhân còn có dặn dò gì?”
Nhìn dáng vẻ vô liêm sỉ này của ông ta, Lôi Lâm trái lại có chút nói không ra lời.
Dù sao, nơi này là gia tộc của Bích Cơ, hắn cũng không thể quá đáng quá.
Sau mười mấy phút Ước Nhĩ Sắt Nạp lo sợ tái mét mặt mày nịnh nọt Lôi Lâm, Lôi Lâm rốt cục nhìn thấy Bích Cơ.
Bích Cơ lúc này rõ ràng đã được sửa soạn một phen, trên tóc còn dính nước chưa khô, mặc vào một bộ áo đầm màu trắng, tinh thần trên mặt không phải rất tốt, dưới mắt còn có vành đen.
“Cậu. . . Cậu là Lôi Lâm? !”
Bích Cơ nhìn Lôi Lâm ngạo nghễ ngồi trên ghế chủ vị, lại nhìn tộc trưởng đại nhân vẫn ở bên cạnh cười làm lành một chút, đột nhiên cảm giác đầu có chút choáng váng.
Lôi Lâm cùng Bích Cơ mặt đối mặt cùng ngồi xuống, giữa hai người còn có một bàn tròn nhỏ màu trắng, bên trên xếp đủ loại điểm tâm và trà nhài.
Trên tay Bích Cơ cầm một miếng bánh gatô thơm ngọt, nhưng cô hoàn toàn không muốn ăn.
“Thật không? Em lại nhanh chóng thăng cấp lên phù thủy chính thức rồi?”
Trên mặt Bích Cơ còn có chút hoảng hốt, cầm lấy một chén trà nhài nóng uống một hớp.
“Chúc mừng em! Lôi Lâm! Và cảm ơn em đã tới cứu chị!”
“Không có gì, dù sao chị cũng là baj của em!” Lôi Lâm mỉm cười nói.
“Đúng đấy! Bạn tốt!” Bích Cơ vô thức lặp lại, ánh mắt có chút mê man.
“Sau này chị định làm thế nào?” Nhìn dáng vẻ này của Bích Cơ, Lôi Lâm có chút lo lắng hỏi.
“Sau này?” Bích Cơ cúi đầu suy nghĩ một chút, “Chị không về học viện, muốn đi ra ngoài một chút, có lẽ có một ngày sẽ đến gia tộc. . .”
Nói xong, cô lại nhìn Lôi Lâm với vẻ mong đợi “Chị có thể trở thành tùy tùng của em sao?”
Sau khi trở thành phù thủy chính thức, dựa theo thông lệ, cũng có thể thu mấy tùy tùng, sau khi ký kết linh hồn khế ước, tùy tùng đều sẽ thề sống chết cống hiến cho chủ nhân của bọn họ, để báo đáp lại, nếu chủ nhân đủ khả năng cũng có thể cung cấp cho tùy tùng tri thức và tài nguyên thăng cấp.
Mà ở bên ngoài, tùy tùng thậm chí có thể đại biểu cho chủ nhân của bọn họ.
“Chuyện này e rằng không được!” Lôi Lâm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn từ chối thỉnh cầu của Bích Cơ.
“Trên người em còn có một phiền toái lớn, đồng thời. . .”
Tuy rằng Lôi Lâm không nói ra, Bích Cơ cũng hiểu được, tùy tùng nhất định phải có thực lực, mới có thể giúp đỡ được chủ nhân.
Mà hiện tại Lôi Lâm đã là cấp 1 phù thủy. Với thiên phú của hắn, đây nhất định không phải điểm cuối của hắn.
Cũng chính vì như thế, tùy tùng của Lôi Lâm phải có tư chất không thể quá kém. Không thì bồi dưỡng cũng không có tác dụng gì.
Tư chất linh hồn của Bích Cơ không hề cao, đến nay vẫn chỉ là học đồ cấp 2. Lôi Lâm đoán nếu như không có tình huống đặc biệt, thì một đời này cao nhất cô chỉ có thể trở thành học đồ cấp ba là cực hạn, hoàn toàn không trợ giúp gì được hắn.
“Thế à! Chị cũng chỉ tùy tiện nói một chút. . .” Bích Cơ miễn cưỡng nở nụ cười.
Lôi Lâm nhìn vẻ mặt này của cô, đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, “Tên đàn ông kia! Phỉ Lặc! Chị định làm như thế nào?”
“Hắn à. . .” Bích Cơ lập tức trầm mặc.
Sau một hồi lâu, mới mở miệng yếu ớt: “Hắn tiến vào Tử Kim Hoa gia tộc, lại có nước thuốc Cách Lâm cùng thuốc cầu vồng. E rằng cũng thăng cấp lên phù thủy chính thức, chị còn có thể làm sao?”
“Đến lúc thích hợp! Em sẽ khiến hắn phải trả giá thật lớn!”
Lôi Lâm suy nghĩ một chút, vẫn cho Bích Cơ một hy vọng.
Đương nhiên, thời gian cùng phương thức vẫn do chính hắn quyết định, dù sao Lôi Lâm cũng không chuẩn bị vì giết một người mà để mình rơi vào vòng nguy hiểm.
Dù Phỉ Lặc thăng cấp, hiện tại cũng chỉ là một phù thủy non nớt, hoàn toàn không phải đối thủ của Lôi Lâm.
Đồng thời,trong mười mấy vu thuật cấp một ghi chép trên cự xà chi thư, có mấy loại hoàn toàn có thể khiến hắn chết vô thanh vô tức. Người ngoài tuyệt đối không thể nghĩ đến trên thân Lôi Lâm.
Vành mắt Bích Cơ đỏ lên, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Cảm tạ em! Cảm tạ em! Lôi Lâm. . .”
Cô khóc lóc nhào tới trong ngực Lôi Lâm, sắc mặt Lôi Lâm ôn nhu. Tay trái ôm lấy Bích Cơ, tay phải nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng cô nàng.
Sau đó trong lúc Bích Cơ không biết, tay phải Lôi Lâm làm ra một thủ thế kỳ quái.
Một luồng khí màu xám đen từ sau lưng Bích Cơ bị hút ra, bị Lôi Lâm trực tiếp bắt được trên tay.
Mấy tiếng sau, từ chối lời mời ở lại của Ước Nhĩ Sắt Nạp, Lôi Lâm một mình rời đi Đặc Lai Nhĩ pháo đài cổ.
Trước khi rời đi, hắn vẫn tuân theo ước định, lưu lại nước thuốc Cách Lâm làm bồi thường cho Đặc Lai Nhĩ gia tộc.
Mà để báo đáp lại, Ước Nhĩ Sắt Nạp đều tỏ thái độ ngay trước mặt người toàn tộc rằng sẽ tha thứ Bích Cơ. Đồng thời dường như còn có ý lập Bích Cơ thành người thừa kế.
Lôi Lâm rời đi thật xa, quay đầu nhìn lại Đặc Lai Nhĩ pháo đài cổ. Với nhãn lực của hắn, còn có thể nhìn thấy một bóng trắng, cô đớn đứng phía trước pháo đài, vẫn duy trì cánh tay vẫy chào vừa nãy.
“Hi vọng thuốc lưu lại có thể có tác dụng với cô ấy!”
Trước lúc ly biệt, Lôi Lâm đã lưu lại cho Bích Cơ mấy ống Úy Lam dược tề kiểu mới lúc trước hắn luện chế, cũng nói rõ với cô về công hiệu, còn lai lịch thì Lôi Lâm lại nói láo, nói là hắn vô tình thu mua được.
Tuy rằng với thực lực thuật sĩ cấp 1 hiện tại của hắn, tuyệt đối giữ được một phương thuốc cải tiến, nhưng hắn vẫn cố gắng tránh né các phiền phức.
Đối với hắn, Bích Cơ cùng sinh hoạt học đồ hiện tại ở Hắc Cốt Lâm, chỉ là một chỗ phong cảnh nho nhỏ trên đường hắn leo đến đỉnh cao.
Hắn có thể vì mảnh phong cảnh này dừng lại nghỉ chân, nhưng sẽ không mãi đợi ở chỗ này.
Hắn còn muốn không ngừng hướng leo lên cao, nhìn thấy càng nhiều phong cảnh.
Hoặc là chờ hắn hoàn toàn leo đến đỉnh cao nhất, có thể sẽ hồi tưởng lại vẻ đẹp trên đường đi, rồi lần thứ hai hạ xuống.
Nhưng trước đó, hắn sẽ không hối hận! ! !
“Mọi chuyện đều làm được xong rồi, mình cũng nên chọn rời khỏi Chiểu công quốc, đi du lịch khắp Nam Hải bờ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận