Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 2139: May mắn còn sống sót (1)

Hai mắt Đa Luân tùy ý chuyển động.
Càng ngày càng nhiều chiến sĩ, trên mặt là vẻ kiên nghị cùng lạnh lẽo cứng rắn, võ trang đầy đủ tụ lại cùng một chỗ, tạo thành dòng lũ màu đen kinh khủng.
Tuổi tác những chiến sĩ này có lớn có nhỏ, từ ông lão tóc trắng xoá đến tiểu quỷ mười ba mười bốn tuổi, gần như bao gồm từng nứa tuổi, thậm chí còn có một số phụ nữ cường tráng.
Mặc dù nhìn không có cảm giác chính quy, nhưng trên người bọn họ đều có một loại khí chất đặc biệt, đó là giác ngộ ôm kiếm cầu sinh trong tận thế, lãnh khốc sau mấy lần sắp gặp tử vong mà mài luyện ra được!
Bọn hắn vì sinh tồn mà chống lại trùng thú, hoàn cảnh, thậm chí cả đồng loại, tố chất tâm lý hoàn toàn khác xa người bình thường ở niên đại hòa bình.
Ngay cả Đa Luân này, mặc dù trước đó chỉ là một thợ mộc, nhưng bây giờ hắn có lòng tin, cho dù là quan trị an trên lãnh địa lúc trước mang theo một tiểu đội dân binh tới, đều có thể bị hắn dần dần giết sạch lúc trước!
“Vì Lâm Na. . . Ta nhất định sẽ trở lại!”
Nhìn cửa sắt lớn dần dần kéo ra, Đa Luân âm thầm hạ quyết tâm.
Chỉ cần vừa nghĩ tới thân ảnh của người còn trong nhà chờ hắn kia, hắn lập tức cảm giác toàn thân mình đều tràn đầy lực lượng!
Mặc dù không biết lúc trước tại sao lại nhất thời mềm lòng cứu đối phương, nhưng bây giờ Đa Luân phát hiện bọn hắn đã trở thành đối tượng duy nhất dựa vào cùng ký thác lẫn nhau.
Nếu không có điểm tâm linh cuối cùng nhất này để kiên trì, chỉ sợ một người bình thường như hắn sớm đã chết đi vì mấy lần trọng thương trước đây, ngay cả y sư đều nói hắn là kẻ may mắn bò từ bờ vực cái chết trở về.
“Mặc dù đối với loại người như ta, có thể sống đến ngày mai hay không còn là ẩn số, nhưng lần sau thì. . . Cầu hôn đi. . .”
Đa Luân sờ lên ngực của mình, thở ra một hơi toàn khói trắng.
“Này! Đa Luân!”
Một bàn tay đen gầy hữu lực khoác lên trên bờ vai Đa Luân, lực lượng khổng lồ truyền đến suýt nữa đã khiến Đa Luân trực tiếp ngã nhào trên đất.
Hắn quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Cát Mễ đại ca! ! !”
Người đứng phía sau vỗ bả vai hắn chính là một thanh niên dáng người cao gầy, đội một chiếc mũ sừng trâu dở dở ương ương, vũ khí trên tay là một thanh bua to lớn nhất.
Mặc dù trên đầu búa đã hiện đầy lỗ hổng, nhưng chỉ dựa vào trọng lượng nặng đến trăm cân kia cũng đủ kiến những người khác chùn bước.
Ở bên người Cát Mễ, còn có mấy chiến sĩ khác, hợp thành một tiểu đội,có thể nhìn ra được, Cát Mễ có uy vọng rất cao trong đám người bọn hắn.
“Ha ha. . . Tiểu tử ngươi, ta biết dịch axit của đám xu quang trùng phun ra lần trước không giết được ngươi. . .”
Trên mặt Cát Mễ đầy vẻ hưng phấn. lại lấy ra một túi da nhỏ ném cho Đa Luân: “Đến nào! Uống một ngụm!”
“Ngô. . .”
Đa Luân nuốt nước bọt, nghe tiếng nuốt nước miếng ở chung quanh, cẩn thận từng li từng tí uống một ngụm.
Hương vị nồng đậm mang theo cay độc, giống như một ngọn lửa dọc theo yết hầu chảy thẳng đến ổ bụng, trong nháy mắt đã làm người hắn ấm áp hơn rất nhiều.
“Là rượu mạnh!”
Đám chiến sĩ chung quanh đầy hâm mộ thấp giọng nói. Trong thời kỳ lương thực thiếu thốn như bây giờ, một túi rượu mạnh như thế có giá trị vô cùng, có thể xưng là có tiền mà không mua được.
Đồng thời, trong tình huống dã ngoại rét lạnh như thế này, có một túi rượu mạnh, đơn giản chính là áo giáp thứ hai bảo hộ sinh mệnh!
Trong nháy mắt, rất nhiều người nhìn Đa Luân bằng ánh mắt có chút không đúng, nhưng ngay khi Đa Luân trả lại túi da thì những kẻ ham muốn kia lại tản ra rất nhanh.
Nói đùa à! Ngoại hiệu phá sọ người của Cát Mễ cũng không phải gọi không, mặc dù Cát Mễ nhìn giống rễ cây gậy trúc, nhưng lưỡi búa trên tay đã chém nát đầu của mười chiến sĩ còn cao cường tráng hơn hắn.
Có lúc, người sống sót là nhân vật nguy hiểm hơn cả trùng thú.
Vì một túi lúa mạch nhỏ, vì nguồn nước sạch, thậm chí chỉ vì một miếng thịt khô nhỏ, hai người có thể sống mái với nhau đến mất mạng, Đa Luân cũng trải qua nhiều lần.
Cũng chính bởi vì vậy, đối với Cát Mễ khẳng khái, trong lòng của hắn phi thường có hảo cảm.
Đến hiện tại còn có thể duy trì nguyên tắc cùng thiện ý nhất định, tên ngốc như thế thật sự không nhiều lắm.
Dù đối phương chỉ muốn lợi dụng hắn, cũng nhiều nhất là theo như nhu cầu mà thôi, đồng thời lòng chân thành cùng lực lây truyền cũng không phải lãnh tụ bình thường có thể có được.
Chỉ cần còn có thể được lợi dụng, đại biểu cho việc họ còn có giá trị. Không phải sao?
Đa Luân không khỏi nắm chặt trường kiếm thép tinh trong tay.
“Ha ha. . . Thế nào? Lần hành động này vẫn muốn cùng chúng ta ở một chỗ sao?”
Cát Mễ sờ lên đầu trọc của chính mình, đôi mắt màu xanh lam tản ra quang mang chân thành.
“Không. . . Lần này ta cần phần đồ ăn hai người, các loại thịt, đủ để chống lại luồng không khí lạnh lần này. Tốt nhất là kiếm được một chút dược phẩm hoặc là quyển trục thần thuật mục sư, gần đây hình như Lâm Na có chút phát sốt, ta có chút lo lắng. . .”
Đa Luân có chút đỏ mặt, định mức thế này, cho dù là tiểu đội Cát Mễ cũng cần một lần liều mạng mới có thể kiếm được.
“Thế à. . .”
Cát Mễ sờ lên cằm của mình.
“Cho nên. lần này ta vẫn nên một mình. . .” Đa Luân chần trừ nói ra, nhưng trong nháy mắt đã bị đánh gãy.
Cát Mễ thân thiết ôm bờ vai của hắn, trên mặt cười ha ha: “Không ngờ tiểu Đa Luân của chúng ta cũng phải biến thành người lớn rồi. . . Ha ha. . . Rất tốt! Phần còn thiếu thì cứ lấy từ phần thu hoạch của ta đi!”
“Cám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận