Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 888: Sau trận chiến (1)

“Khẩu lệnh: gklm…”
Sau mấy tiếng chú, ánh sáng trên dây chuyền bảo thạch lóe lên, ở giữa mơ hồ hiện ra dáng vẻ một con chiến tranh cự thú loại nhỏ.
“Nhanh chóng rơi xa nơi này, bắt đầu trình tự tự hủy!”
Sau khi lạnh lùng ra lệnh, dây chuyền trên tay nữ phù thuỷ lập tức hóa thành tro tàn, sau đó cả người cô ta bước vào một tầng ngọn lửa màu xanh biếc, biến mất không còn tăm hơi…
Bộ tổng chỉ huy liên quân rơi vào hỗn loạn, khiến liên quân nhất thời đại loạn, thậm chí có quân đoàn đã bắt đầu lựa chọn lui lại.
“Rất tốt! Rất tốt! “Ám xà bộ” của Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi thật khá, thậm chí ngay cả tổng chỉ huy của chúng ta đều có thể thâm nhập vào!”
Ý chí ở giữa nghiến răng nghiến lợi.
“Ta làm sao biết?” Lôi Lâm thầm trợn trắng mắt trong lòng, trước đó địa vị của hắn ở Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi còn không tiếp xúc được tới những chuyện này, nhưng cũng không trở ngại hắn phát huy ngay tại trường thi.
“Chiến tranh là nơi có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, hiện tại, đến phiên các vị lựa chọn, với tình hình hiện tại của liên quân, e là không cần chúng ta tiến công cũng sẽ lập tức rơi vào hỗn loạn…”
Lôi Lâm nói với vẻ đã định liệu trước, giống như nữ gián điệp kia chính là do hắn phái ra đi vậy.
Mà chiến tranh cự thú Khoa Gia Tư lại ục ục kêu, bỏ qua diệt thế song xà, đột nhiên hướng chạy trốn ra ngoài, gây ra từng đợt địa chấn, liên quân chắn đường của nó đều biến thành thịt nát.
Trong lúc chạy, từng bắp thịt từ trên người nó lại không ngừng rớt xuống, đây là mệnh lệnh khởi động trình tự tự hủy trước đó.
Nhìn tình cảnh này, đông đảo ý chí trở nên trầm mặc, sau đó lập tức trao đổi với nhau.
Lôi Lâm lại tự tin mỉm cười đối mặt.
Bây giờ đối phương rõ ràng tốn công mà không thu được kết quả tốt, đang do dự, mà vừa nãy Lam Sơn Vương ngoan cố nhất lại bị hắn thuyết phục, từ người phản đối đã biến thành người ủng hộ. Cứ thế ít nhất có hai phiếu đồng ý, đối với tình huống thế lực ngang nhau bỏ phiếu cũng là một thẻ đánh bạc lớn.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, ý chí lớn nhất bắn ra sóng linh hồn to lớn, liên lạc với quân đoàn liên quân.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, đoàn kỵ sĩ Lam Vũ và các liên quân phù thủy khác nhanh chóng lui lại.
Chỉ có đoàn phù thủy ma quỷ, và một số tổ chức loại nhỏ tương tự bàn tay Bàn Tay Báo Thù là còn dừng lại chỗ cũ, vẻ mặt mờ mịt luống cuống.
“Lần này là ngươi thắng!” Ý chí to lớn đối diện phát ra âm thanh.
“Đa tạ chư vị! Ta chỉ cần giữ được khu vực trung tâm ở đầm lầy Lân Hỏa này , còn chiến tranh lần này nhất định phải do thành Tội Ác cùng Bàn Tay Báo Thù gánh chịu…”
Lôi Lâm thấy tốt thì thôi, chỉ hơi khom người nói.
Hắn nói như vậy chính là giữ lại thế cục hiện nay, chắp tay nhường toàn bộ địa vực mà đối phương đã xâm chiếm, đồng thời còn không truy cứu trách nhiệm thế lực khác.
Lôi Lâm nghĩ rất rõ ràng, lúc trước Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi bởi vì có ba thuật sĩ chống đỡ, mới có thể duy trì lãnh thổ lớn như thế, mà hiện tại chỉ còn một mình hắn, có thể duy trì khu vực hiện nay đã là vô cùng tốt.
Đồng thời với thực lực đơn bạc hiện tại của hắn, đồng thời đối địch cùng nhiều thế lực Thần Tinh như vậy cũng không hiện thực, chỉ có thể tìm vài kẻ thế mạng để giải quyết.
Mấy tổ chức nhỏ như Bàn Tay Báo Thù vốn là lựa chọn tốt. Hơn nữa một thành Tội Ác đã mất đi Thần Tinh che chở, cũng đầy đủ rồi.
“Rất tốt! Cậu lựa chọn rất chính xác!” Giọng nói của ý chí lớn nhất xuất hiện một tia nhu hòa hiếm thấy.
“Tin tưởng trong thời gian sau này, chúng ta sẽ trở thành bạn tốt…”
Trong phạm vi giao du của Thần Tinh chính là đơn giản như vậy, một khi phát hiện không thể hoàn toàn tiêu diệt đối phương, vậy giao hảo với nhau cũng là chuyện bình thường.
Có lẽ hai người có thực lực mạnh đang giao chiến với nhau nhưng tới ngày thứ hai đã có thể bắt tay giảng hòa, tất cả những chuyện này đều có thể xảy ra với phù thủy Thần Tinh.
Lần này nếu không phải Lôi Lâm đột nhiên xuất hiện, những tên sói đói này nào có thề dễ nói chuyện như vậy? E là toàn bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi sẽ bị cắn nuốt đến mức một mảnh vụn cũng không còn sót lại.
Phù!
Những ý chí kia dần rời đi, mà vào lúc này, Lôi Lâm mới chậm rãi thở phào một hơi.
Hắn biết nguy cơ của Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi đã tạm thời vượt qua.
“Lôi Lâm đại nhân!” “Lôi Lâm đại nhân!” “Lôi Lâm đại nhân!”
Mà ở phía dưới trong tổng bộ, trên người rất nhiều huyết mạch thuật sĩ mang theo vết thương, nhìn liên quân bỏ chạy đều không khỏi lớn tiếng hoan hô. Đặc biệt ánh mắt nhìn Lôi Lâm như đang nhìn thấy thần linh của chính mình.
Tát Nhĩ nhìn tình cảnh này, cũng chỉ có thể âm thầm cười khổ.
Hắn biết từ nay về sau, chỉ sợ toàn bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm sẽ rơi vào tay thuật sĩ Thần Tinh kia khống chế.
...
“Ây… Ta… Đây là ở đâu?”
Phù Nhị kêu một tiếng rồi tỉnh lại, nhìn trần nhà quen thuộc, trong đôi mắt còn có chút thất thần.
Rất nhanh, đại chiến thảm liệt, máu thịt tung toé, phù thủy Thần Tinh xuất hiện, cùng với một đôi mắt ôn hòa xuất hiện lúc cuối cùng đều hiện lên trong đầu cô.
“Tộc trưởng đại nhân tỉnh rồi!” Bên cạnh có hai hầu gái xinh đẹp nhìn thấy Phù Nhị tỉnh lại, lập tức hoan hô rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Phù Nhị một lần nữa chình trang lại, khôi phục vẻ khôn khéo già giặn dĩ vãng, đang ngồi bên giường, lắng nghe đông đảo trưởng lão và Vưu Lợi An vội vã chạy tới nói chuyện, miệng nhỏ chậm rãi há ra.
“Nói như vậy… Lôi Lâm! Ồ không! Lôi Lâm đại nhân đã lên cấp là cảnh giới Thần Tinh sao?”
Phù Nhị lẩm bẩm, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, trước đó cô chính là bị Lôi Lâm kích thích, mới bế quan nỗ lực đột phá lên cấp hóa tinh.
Vốn cho rằng lần thứ hai vượt qua đối phương, không ngờ sau đó Lôi Lâm lại biểu diễn ra thực lực hóa tinh cường đại, thậm chí thời gian lên cấp còn trước cô.
Hiện tại, hắn còn trực tiếp đột phá bình cảnh Thần Tinh, đạt đến cảnh giới cấp bốn mà đông đảo phù thủy ở trung bộ đại lục đều tha thiết ước mơ.
Thậm chí, còn dùng tư thái cường tuyệt, ra tay đánh giết liệp ma giả Cam Lợi Nhĩ, cứu lại toàn bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi đang rơi vào tình thế nguy cấp.
“Hóa ra trong lúc bất tri bất giác, chênh lệch giữa ta và hắn đã khổng lồ như vậy sao?”
Hai mắt Phù Nhị nóng lên như muốn khóc, nhưng cuối cùng cô đã rèn luyện lâu như vậy nên vẫn mạnh mẽ nhịn xuống, trên mặt cũng không lộ vẻ gì.
“Đúng! Dựa vào lời dặn trước đó của Lôi Lâm đại nhân thì lực lượng tinh thần của ngài khô cạn, cần nghỉ ngơi nhiều hơn…”
Vưu Lợi An cẩn thận từng li từng tí nhìn Phù Nhị, sau đó lại liếc nhìn trưởng lão gia tộc một chút.
Trong lòng, bọn họ vẫn đang vô cùng khâm phục vì trước đó Phù Nhị luôn kiên quyết giúp Lôi Lâm, bây giờ đối phương đã lên cấp Thần Tinh rồi, thậm chí nắm giữ quyền to của Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi, sau này nhất định sẽ có ưu tiên cho gia tộc của bọn họ.
Thậm chí… Có trưởng lão lén lút liếc Phù Nhị một chút.
Tuy rằng đang bị trọng thương khiến sắc mặt Phù Nhị có chút tái nhợt, nhưng vẫn toát ra phong tình xúc động lòng người, thậm chí càng có chút điềm đạm đáng yêu.
Nếu như vị tộc trưởng này có thể mê hoặc Lôi Lâm đại nhân, vậy trong gia tộc mình chẳng phải là có thể thu được huyết mạch Khoa Mạc Âm cấp bậc Thần Tinh sao?
Chỉ là vừa nghĩ tới đây, sắc mặt những trưởng lão này đã đỏ lên, thân thể run rẩy đến mức không kềm chế được.
“Không cần, ta muốn đi gặp hắn một chút!”
Phù Nhị nhận áo khoác da lông dày rộng, khoác lên người mình rồi đi ra ngoài.
Thuật sĩ hóa tinh có thể chất vượt quá tưởng tượng, chỉ thoáng nghỉ ngơi một hồi mà thân thể Phù Nhị đã khôi phục hơn nửa, tự do hành động cũng không thành vấn đề.
Vưu Lợi An vốn định đi theo sau, nhưng lại bị một vị trưởng lão có nụ cười kỳ dị gắt gao kéo lại…
Trung tâm Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi, vốn là nguyên lão viện do ba vị thuật sĩ Thần Tinh tạo thành, nhưng hiện tại chỉ có Lôi Lâm, tự nhiên toàn bộ do hắn định đoạt.
Địa điểm làm việc tự nhiên không thể làm ở trang viên của chính mình, hắn lựa chọn một phòng khách xa hoa nhất trong tổng bộ, đông đảo thuật sĩ cao cấp khiêm tố cúi người chào, chờ đợi phù thủy trẻ tuổi trên vương tọa lên tiếng.
“Ám xà bộ, quân bộ, kỹ thuật bộ, cùng năm mươi bảy vị hầu tước, đông đảo bá tước, tử tước cũng đã tuyên thệ, nguyện cống hiến với đại nhân, đồng ý tuân theo ý chí của đại nhân, đại nhân là nguyên lão cao nhất của Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi chúng ta!”
Trên mặt Tát Nhĩ mang theo ý cười nịnh nọt, giống như một con là chó trung thành nhất, eo hầu như đã cúi xuống chín mươi độ, bẩm báo với Lôi Lâm.
“Rất tốt!” Lúc này Lôi Lâm mặc một thân trường bào màu bạch kim, trên trường bào còn thêu một cự xà hung mãnh màu đen, tỏa ra ánh sáng lung linh, thậm chí đồ đằng Khoa Mạc Âm cự xà còn bơi trên trường bào, ở hai bên sườn trường bào là dây nhỏ màu vàng thêu thành phù hiệu.
Bộ trường bào này chính là một ma khí cấp thấp! Mà Lôi Lâm mặc trường bào lại càng thêm uy nghiêm nghiêm túc, ngồi trên vương tọa giống như là trung tâm quyền lực của toàn bộ vũ trụ giống, tràn ngập khí chất vinh hoa phú quý.
Nhìn Tát Nhĩ và các thuật sĩ khác đứng dưới đầy cung kính, khóe miệng Lôi Lâm còn lên một nụ cười cân nhắc.
Từ khi chiến tranh kết thúc, những thuật sĩ này đã lập tức nhận hắn làm chủ, vô cùng cung kính đối với hắn.
Người có sức mạnh cao nhất nắm giữ quyền lực cao nhất, đây vốn là chân lý!
Huống chi, lấy thực lực bây giờ của Lôi Lâm cùng danh tiếng cứu nguy trong tình thế nguy cấp, nếu bọn họ không đồng ý thì hắn lập tức có thể mạnh mẽ ra tay tàn sát, đến lúc đó không phải đơn giản là giao ra quyền lực, bởi vậy những thuật sĩ này đều trở nên phi thường ngoan ngoãn, sợ bị Lôi Lâm tìm ra sai lầm.
“Ầm!”
Sau khi Phù Nhị bước vào phòng, hai hàng thuật sĩ lập tức mắt nhìn cô, tạo thành áp lực khổng lồ, cho dù là Phù Nhị đều có chút không chịu nổi.
“Huyết xà hầu tước Phù Nhị, tham kiến Lôi Lâm đại nhân!”
Trong lòng Phù Nhị cũng không biết là cảm giác gì, cung kính mà hành lễ.
“Ừm! Các vị lui ra đi! Phù Nhị lưu lại!” Lôi Lâm gật đầu, hai hàng thuật sĩ lập tức đi ra ngoài, cửa lớn lặng yên không một tiếng động đóng lại, để lại không gian cho Lôi Lâm cùng Phù Nhị.
“Làm sao thế?” Lôi Lâm đi xuống, nhìn Phù Nhị có chút quật cường, lại có chút hoang mang và e ngại.
“Cậu… Thật sự khác biệt!” Phù Nhị lẩm bẩm nói nhỏ, nhìn thuật sĩ trẻ tuổi trước mắt này.
Từ trên người đối phương tản ra khí tức như biển rộng bình tĩnh không lay động lại mơ hồ lộ ra cảm giác không tầm thường là có thể biết hắn thật sự đã lên cảnh giới Thần Tinh xa không thể vời kia, thậm chí còn vượt cả giáo viên của cô.
Chỉ là Lôi Lâm mạnh mẽ như thế lại khiến Phù Nhị có xung động muốn khóc.
” Thương tích trên người cô đã khôi phục gần hết rồi, thức hải còn cần ôn dưỡng, ta đề cử dùng thuốc cự xà chi linh! Thuật sĩ hóa tinh như cô, trong Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi chúng ta đã không còn nhiều rồi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận