Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1607: Cứu viện (1)

Nếu như tất cả thần linh đều đồng tâm hiệp lực, vậy hắn còn lăn lộn ở thế giới chủ vật chất thế nào? E là cũng chỉ có thể lập tức rơi xuống thâm uyên hoặc là đi tới địa ngục.
“Xem ra, đây cũng là hậu quả xấu khi ý chí các thần ngủ say. . . Mất đi thần cao hạn chế, những thần linh đó đều sản sinh ra ý nghĩ riêng. . .”
Lôi Lâm đột nhiên nghĩ đến ý chí thế giới của thế giới các thần.
Thần linh là con cưng thế giới, mà ý chí của thế giới thần cũng chính thần chí cao duy nhất! Là chủ của các thần!
Theo Lôi Lâm, ý chí thế giới của thế giới phù thủy cùng thế giới các thần có lẽ đều đạt đến cấp 9! Không chỗ nào không biết, không gì không làm được, nhưng còn thiếu một bước cuối cùng mới có thể vĩnh hằng!
Cuối cùng, không chỉ là phù thủy cùng các thần, ngay cả ý chí thế giới của hai thế giới cũng ra tay đánh nhau, cuối cùng đồng quy vu tận, đều rơi vào kỳ ngủ say.
Trước khi ngủ say, ý chí ở thế giới các thần hoàn toàn đóng kín thế giới này, mạnh mẽ từ chối bất kỳ giao lưu ở hệ tinh bích.
Tuy rằng động tác này đã từng bảo vệ thế giới các thần rất hữu hiệu, khiến tân thần có thể trưởng thành, nhưng khi tín ngưỡng chia cắt xong xuôi, lại không có tài nguyên mới thì mâu thuẫn lớn sẽ lập tức sinh ra.
Mất đi ngoại địch, những thần linh đó cũng chỉ có thể nội đấu tự giết lẫn nhau.
Thậm chí, dựa theo suy nghĩ âm u dưới đáy lòng Lôi Lâm, trong số những thần linh cómạnh mẽ thần lực kia, không hẳn không có kẻ nào mơ ước bảo tọa của thần chí cao!
Dù sao, cho dù là thần linh, cũng sẽ theo tín ngưỡng tiêu vong mà vẫn lạc, trừ phi có thể trực tiếp rút lấy lực lượng từ thế giới nguyên lực, trở thành tồn tại có thần lực siêu phàm!
Muốn làm được điểm ấy, thế giới ý chí chính là trở ngại lớn nhất!
“Đáng thương sao? Sinh ra con, cuối cùng lại đi tới con đường đối đầu. . .”
Lôi Lâm hơi nheo mắt lại, ở trong đồng tử thậm chí có một tia kiên quyết!
. . .
“Tạp Tư Lai pháp sư! Xin chào!”
Khi xuất hiện ở thành, Lôi Lâm lại đụng phải một người không tưởng tượng nổi.
“Xin chào! Lôi Lâm pháp sư!” Tạp Tư Lai gật gật đầu: “Lần này có lẽ ta sẽ cùng cậu xuất binh, đến lúc đó hi vọng cậu có thể phối hợp!”
“Phối hợp? !” Đồng tử Lôi Lâm hơi co rụt lại,
Nhưng nụ cười trên mặt lại bất biến, sau đó từ từ đi ra.
Hiện tại tuy rằng về mặt thực lực của hắn còn kém Tạp Tư Lai một chút, nhưng địa vị lại không kém bao nhiêu, tình huống phải nhường đường cho đối phương đi trước như lúc trước nhất định đã không tồn tại.
Cho dù là quân đội điều động, hiện tại cũng chỉ là cùng cấp phối hợp, mà không phải thượng cấp mệnh lệnh cho hạ cấp.
Đừng xem thường điểm này, đến khi chiến đấu chân chính sẽ rất đòi mạng.
Chí ít là ngăn chặn khả năng Tạp Tư Lai tới đây vung tay múa chân, buộc quân đội đi chết!
“Đáng chết!”
Chờ đến khi bóng lưng Lôi Lâm hoàn toàn biến mất, nụ cười ôn hòa trên mặt Tư Lai lập tức sụp đổ, thay vào đó là hàn ý khủng bố.
Lôi Lâm Pháp Áo Lan! Cái tên này theo thú nhân xâm lấn lại có vẻ càng ngày càng chói mắt, đặc biệt chính mình báo thù mấy lần đều bị đối phương hời hợt hóa giải, đồng thời càng tác thành cho thanh danh của đối phương.
Đến hiện tại, đã có người dần dần đặt Lôi Lâm cùng hắn ở cùng một chỗ, ví dụ như ngôi sao mới lóe sáng của hai phe phái.
Trong mắt Tạp Tư Lai, so sánh hắn cùng một vãn bối quả thật chính là đang sỉ nhục hắn!
Đồng thời, nương theo thất bại của hắn, phe phái phía sau hắn đã có xu thế dần dần hạ thấp ủng hộ hắn, đây là việc khiến hắn càng không thể chịu đựng!
Nếu muốn giải quyết tất cả những chuyện này, chỉ có một biện pháp chính là để đầu nguồn là Lôi Lâm hoàn toàn biến mất trên thế giới!
“Ta chờ mong thấy vẻ mặt trước khi tử vong của mày. . .” Trong con ngươi Tạp Tư Lai lóe lên một tia hắc ám, sau đó cũng không quay đầu lại tiến vào thành Ngân Nguyệt.
. . .
Hai ngày sau, một nhánh quân đội có số người gần 1000 người chậm rãi rơi thành Ngân Nguyệt.
“Ta chướng mắt tên Tạp Tư Lai kia đã rất lâu rồi! Hiện tại hắn lại cố ý đến phối hợp cùng chúng ta, khẳng định là muốn gây phiền phức!”
Thiếu nữ kỵ sĩ đi bên cạnh Lôi Lâm tức giận nói.
“E rằng không chỉ là phiền phức đơn giản như thế!” Lôi Lâm cảm ứng được sát ý của đối phương.
“Chỉ là. . . Kết quả cuối cùng sẽ như thế nào thì thật sự không thể xác định. . .”
Khóe miệng Lôi Lâm quỷ dị đột nhiên cong lên.
“Đã tiến vào khu vực nguy hiểm, chú ý cảnh giới!”
Sau khi đi tới gần ám chi sâm, cho dù là Tạp Tư Lai cũng cảnh giác lên, dù sao nơi này có thể bị thú hóa nhân tập kích.
Sau khi thú nhân tiến công, thế lực gần Ngân Nguyệt liên minh đều có vẻ hơi rục rịch ngóc đầu dậy.
Đặc biệt là bộ lạc Hắc Huyết, trực tiếp chiếm lĩnh toàn bộ ám chi sâm, trước đây thành Ngân Nguyệt còn có thể thông qua tuần lâm khách định kỳ để thu được tình báo ở ám chi sâm, nhưng hiện tại tiến vào rừng rramj quả thực chính là muốn chết!
Mà thú hóa nhân phối hợp cùng thú nhân thực sự là chuyện phi thường có khả năng, dù sao trong mắt nhân loại thì bọn chúng có vẻ ngoài tương tự cùng tập tính giống nhau.
Hợp tác dường như chính là chuyện nước chảy thành sông.
Mà một khi Hắc Huyết bộ lạc cũng gia nhập vào trận doanh thú nhân, đả kích đối với thành Ngân Nguyệt chính là không thể tưởng tượng.
“Vị nữ vương thành chủ kia- Ngải Lạp Tư Trác điện hạ, hiện tại nhất định phi thường khổ não đi.
Lôi Lâm thoáng nghĩ.
Đột nhiên, tiếng kêu to chói tai vang lên, đó là một con ưng màu xám trắng giao nhau, đồng thời cũng là đồng bạn một tên thám báo Đức Lỗ Y trong đội ngũ.
“Ta thấy pháo đài của An Đức Lỗ nam tước! Thế nhưng hiện tại đang bị vây công!”
Tên Đức Lỗ Y kia lập tức đi tới trước mặt Lôi Lâm bẩm báo.
“Vây công?”
Lôi Lâm cau mày, hiện tại ở vị trí của hắn cũng có thể mơ hồ nhìn thấy bụi mù nơi chân trời: “Là thú nhân hay bán thú nhân?”
“Là bán thú nhân! Ta rất xác định, bởi vì nhìn thấy cờ của Hắc Huyết bộ lạc!” Tên này Đức Lỗ Y này dùng sức gật đầu.
“Còn chờ gì nữa, chúng ta xông lên thôi!”
Lạp Phỉ Ni Nhã rút trường kiếm ra, từ khi nhìn thấy cảnh tượng thú nhân cùng bán thú nhân đồ thôn, cô nàng đã biến thành người kiên quyết tuân theo chủ nghĩa nhân loại.
“Chờ chút đã! Chí ít cũng phải thông báo cho Tạp Tư Lai!”
Lôi Lâm có chút bất đắc dĩ nắm lấy dây cương của Ni Khắc, để một tên lính liên lạc truyền tin về phía sau, trên mặt còn có bất đắc dĩ vẻ mặt: “Đều nhiều năm như vậy, làm sao vẫn không thấy cô thành thục hơn một chút vậy. . .”
Không bao lâu sau, lính liên lạc đã mang theo câu trả lời của Tạp Tư Lai trở về.
“Tạp Tư Lai trưởng quan nói, ngài ấy phụ trách quân đoàn phòng ngự, những chuyện này do ngài giải quyết!” Lính liên lạc lớn tiếng nói, đồng thời hành lễ lui lại.
Ttrước khi lên đường, cũng không biết Tạp Tư Lai dùng thủ đoạn gì, thu được nhiệm vụ là hỗ trợ mấy quý tộc đóng giữ.
Mà Lôi Lâm lại nhận nhiên vụ là tiến công, nhất định phải ngăn chặn đám thú hóa nhân tiên phong ở trong vòng ám chi sâm.
Ở hắn phía sau, chính là Tạp Tư Lai phụ trách phòng ngự, đối phương tiện thể còn chặn lại con đường cung cấp lương thực binh khí của hắn.
Xét về hình tượng thì nhiệm vụ chân chính của Tạp Tư Lai chính là khi Lôi Lâm hoàn toàn thất bại thì phải bảo vệ khu vực này, giống như quân phòng ngự trong tường thành, mà Lôi Lâm lại chủ động xuất kích tiên phong.
“Loại người này ở sau lưng ta, đừng mơ tới kết quả. . .”
Lôi Lâm lắc đầu, nếu như đổi thành người bình thường, e là sẽ bị Tạp Tư Lai chơi chết, mà có thể nhận được mệnh lệnh này, cũng có thể nhìn thấy sự thù hận của đối phương đối với hắn đã sâu sắc đến mức nào.
“Người sau lưng ta lại không cho ta bao nhiêu chống đỡ, là vấn đề độ trung thành sao?”
Lôi Lâm hơi thở dài, thời gian hắn quật khởi vẫn là quá ngắn, cũng không chân chính thu được tín nhiệm, bằng không lần này cũng sẽ không bị động như thế.
” Pháp sư cao cấp ở thành Ngân Nguyệt sau khi đến cấp 15, dường như còn có thể ký kết một khế ước phi thường mạnh mẽ, bảo đảm lòng trung thành của pháp sư, loại hiệu lực này thậm chí có thể một đường lan tràn đến cảnh giới. . truyền kỳ cùng cao giai truyền kỳ.”
Lôi Lâm đột nhiên nghĩ đến một tin đồn, nhưng bây giờ nhìn lại thì rất có thể là thật.
“Nếu như đợi ta cấp 15, trở thành pháp sư cao cấp, chuyện tương tự chỉ sợ cũng sẽ rơi xuống trên đầu ta! Thế nhưng trước đó, so sánh ra thì tự nhiên là pháp sư cao cấp Tạp Tư Lai ký kết khế ước này sẽ tương đối dễ dàng thu được tín nhiệm. . .”
Thoáng nghĩ một hồi, trên mặt Lôi Lâm lại không có biểu hiện nào khác.
Các quân nhân phía dưới chỉ thấy vẻ mặt chủ soái của bọn hắn lúc này đầy vẻ kiên nghị.
“Chúng ta đi tới!” Cuối cùng, Lôi Lâm hạ mệnh lệnh.
Rất nhanh, một pháo đài bị vây công lập tức hiện lên ở trước mặt mọi người, thôn xóm bên cạnh đã bị thiêu đốt theo lửa, còn có thi thể linh tinh hỗn độn chất đống, rất nhiều thi thể đã tàn khuyết.
“Tấn công! Không giữ lại ai!”
Cảnh tượng như thế này, lập tức khiến hai mắt đám binh lính dưới trướng Lôi Lâm biến hồng, mà hắn cũng đúng lúc ra lệnh tiến công.
“Giết!”
Lạp Phỉ Ni Nhã xông lên trước, lúc này cô nàng cũng là đội trưởng một tiểu đội kỵ sĩ, mang theo thủ hạ mình giống như một cái dùi màu đen mạnh mẽ vọt qua đội ngũ bán thú.
Sau khi nhìn đến viện quân đó, mọi người trên pháo đài cũng phát ra tiếng hoan hô.
“Nhóm bán thú nhân này có số lượng rất ít, trước đó lại bởi công kích pháo đài mà tiêu hao nhiều thể lực, lúc này bị trong ứng ngoài hợp, tuyệt đối không thể thoát được!”
Lôi Lâm nhìn toàn trường, biểu diễn nghệ thuật chỉ huy nước chảy mây trôi, hai trăm chức nghiệp giả tạo thành quân đội ở trên tay hắn giống như hóa thành cơ khí chính xác nhất, bình tĩnh mà hữu hiệu thu gặt mạng của bán thú nhân đối diện.
Chờ tới khi Tạp Tư Lai đến, hắn chỉ có thể nhìn thấy phụ binh còn lại đang dọn dẹp chiến trường.
Loại năng lực này , khiến cho đồng tử hắn hơi co rụt lại, sau đó chính là sát ý càng thêm dày đặc dâng lên.
“Ta là An Đức Lỗ nam tước! Cảm tạ các vị đã cứu viện!”
Vào lúc này, cửa pháo đài vốn đóng chặt mở ra, một quý tộc trung niên mang theo gia binh đi ra, trên mặt còn có còn có vẻ mặt may mắn.
“Ta là Tạp Tư Lai! Đến từ thành Ngân Nguyệt! Ngài cùng con dân của ngài cũng phải cứu!”
Vào lúc này ,Tạp Tư Lai đi ra làm việc đáng làm thì phải làm, dáng vẻ yên tâm thoải mái khiến thủ hạ của Lôi Lâm nhìn mà phi thường tức giận bất bình.
“Ha ha. . . Đây chính là hiện thực! Bị quy tắc ràng buộc, có là thiên tài như thế nào đi nữa đều phải tuân thủ!”
Tạp Tư Lai trước đó đã từng vô cùng căm ghét quy tắc này, nhưng hiện tại lại cảm giác phi thường vui sướng.
“Vậy thì thật sự đa tạ đại nhân! Ta đã chuẩn bị kỹ càng yến tiệc cùng gian phòng, mời các ngài theo ta trở về thành bảo nghỉ ngơi. . .”
An Đức Lỗ nam tước đương nhiên sẽ không nhìn ra được nhiều như vậy, chỉ đang ân cần chiêu đãi.
Đi theo đối phương tiến vào pháo đài, Lôi Lâm nhìn thấy bên trong có lượng lớn nạn dân, trên mặt đều có vẻ kinh hoảng.
“Ai. . . Lần này những thú hóa nhân đáng chết kia vừa đến, thu hoạch năm nay của chúng ta mất sạch rồi. . .”
Ở phía trước, An Đức Lỗ nam tước thoáng oán giận.
Sau đó, hắn lại dặn dò quản gia cùng thê tử của chính mình đi chuẩn bị tiệc rượu.
Trong phòng khách lớn thuộc pháo đài, một bữa tiệc rượu lớn đang được cử hành.
Gà nướng vàng, rượu vang đỏ, còn có rất nhiều bánh bao trắng, có thể nói, vì chiêu đãi đám người Lôi Lâm mà vị An Đức Lỗ nam tước này đã lấy ra hết những đồ tốt còn sót lại của chính mình.
Đương nhiên, mặc kệ thế giới trở thành thế nào, sinh hoạt của các nhân vật thượng tầng nhất định vẫn sẽ tốt hơn đám người hạ tầng một chút.
Lôi Lâm lắc lắc ly thủy tinh cao chân, nhìn rượu vang đỏ sẫm bên trong hơi xoay tròn, trên mặt có một nụ cười quỷ dị.
“Xin yên tâm! An Đức Lỗ nam tước các hạ, thành Ngân Nguyệt sẽ không ngồi xem những thú hóa nhân này, còn việc miễn thuế thì cần ngài tự liên hệ cùng toà thị chính. . .”
Ở chủ vị, Tạp Tư Lai lại chuyện trò vui vẻ cùng vị nam tước kia, khí độ trong lời nói khiến An Đức Lỗ nam tước liên tục gật đầu, lộ ra vẻ tín phục.
Thậm chí, ngay cả mấy thiếu nữ rõ ràng là nữ nhi của hắn ở bên cạnh, trong đôi mắt cũng có gợn sóng dị dạng.
“Lôi Lâm pháp sư!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận