Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 64: Trở về học viện (2)

Đợi được nghe Lôi Lâm nói xong, sắc mặt mấy người Khắc Lôi Uy Nhĩ đều thật sự không tốt.
“Lôi Lâm, cám ơn cậu! Tôi nợ cậu một mạng!” Khắc Lôi Uy Nhĩ trịnh trọng nói.
“Chúng ta cũng thế!” Nghê Lan cùng Lỵ Lỵ trăm miệng một lời, Lam Dạ bên cạnh há to miệng, vẫn không nói gì.
“Tôi đề nghị các cậu vẫn nên xử lý thương thế trên người trước!” Lôi Lâm chỉ chỉ miệng vết thương bị đâm xuyên trên đùi Lam Dạ.
“Đúng thế, tôi có chút thuốc bột, Lam Dạ có cần không?”
Khắc Lôi Uy Nhĩ vừa sờ trên người, lập tức lấy từ trong túi bên eo ra một lọ thuốc bột, đưa cho Lam Dạ.
Lôi Lâm ngửi mùi biết đây là dược tề ở thế giới trần tục, có hiệu quả nhất định đối với thương thế, nhưng còn kém thuốc cầm máu rất rất xa.
Đám người chậm rãi xử lý vết thương trên người, Lam Dạ bị thương nặng nhất, đôi môi tái nhợt, trên đùi bị bao một tầng dày đặc, Khắc Lôi Uy Nhĩ lại tìm nhánh cây để Lam Dạ làm gậy, cuối cùng miễn cưỡng có thể đi.
Thể chất của Phù Thủy đã bắt đầu khác với phàm nhân, một số vết thương không nặng lắm nếu có dược tề thì chỉ cần mấy ngày là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
“Kế tiếp nên làm gì bây giờ?” Khắc Lôi Uy Nhĩ nhìn Lôi Lâm, mặc dù hắn là đội trưởng trên danh nghĩa của tiểu đội này, nhưng Lôi Lâm biểu hiện khiến hắn không khỏi cúi đầu.
“Cậu còn có thể đi sao?” Lôi Lâm hỏi Lam Dạ.
“Tôi! Tôi hoàn toàn có thể đi đấy, không, đừng bỏ lại tôi!” Lam Dạ cố gắng dựa vào gậy để chèo chống đứng lên.
“Chúng ta tốt nhất nên mau chóng xuất phát!” Lôi Lâm nhớ tới rừng Nhân Diện Tri Chu lúc trước nhìn thấy, còn có phỏng đoán của chính mình, trong lòng có dự cảm bất hảo.
“Không sai!” Nghê Lan cùng Lỵ Lỵ đều lớn tiếng nói, xem ra cả đám đã sợ hãi đối với nơi này.
“Dược tề gia tốc! Phải bỏ ra năm khối ma thạch mới mua được đấy!” Trên đường đi, Nghê Lan bắt đầu oán thán.
“Cậu còn tốt đấy, nhìn tôi đây này!” Khắc Lôi Uy Nhĩ dọn đồ đạc xong, quan trọng nhất là bao lấy cái bọc chứa móng vuốt của mười hai con Hồng Nhãn Hắc Nha, đây là bằng chứng bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ, sau đó chỉ chỉ cổ chân.
Trên chân Khắc Lôi Uy Nhĩ, một lông tơ nhỏ mịn màu đen đã mọc đầy bắp chân, bắt đầu lan lên đùi.
“Hạt cỏ mau lẹ tuy có thể giúp mình chạy trốn rất nhanh, nhưng loại thực vật này có sức sinh sản quá mạnh mẽ, ô nhiễm sau khi sử dụng cũng là vấn đề, nếu như không nhanh trở lại học viện xử lý, chỉ sợ sau đó không lâu cậu sẽ biến thành người lông!”
“Bề ngoài là một phương diện, quan trọng nhất là cỏ mau lẹ trường kỳ ký sinh trên thân thể người sẽ sinh ra độc tính! Đến lúc đó cũng chỉ có cách cắt chi rồi!” Sắc mặt Khắc Lôi Uy Nhĩ rất xấu vội giục: “Đi mau!”
Hắn tuy vẫn xụ mặt, nhưng dưới chân rõ ràng đã nhanh hơn.
Sau khi bị Nhân Diện Tri Chu tập kích, trên đường về năm người đều biến thành chim sợ cành cong, có chút gió thổi cỏ lay đều sẽ vô cùng khẩn trương.
Đến khi nhìn thấy Hắc Cốt Lâm mộ địa, Lôi Lâm thề, cho tới bây giờ hắn chưa từng phát hiện thì ra phần mộ cũng đáng yêu như thế.
“Khẩu lệnh!” Lần này là tượng chó hai đầu nói giọng của phụ nữ hỏi thăm.
“Hắc Cốt chí thượng!” Khắc Lôi Uy Nhĩ chậm rãi đáp.
Khẩu lệnh để vào cửa học viện thường cách một đoạn thời gian sẽ thay đổi, nhưng đối với bọn hắn người ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì tự nhiên đã sớm định sẵn mật ngữ.
“Chính xác!” Tượng chó hai đầu nhường đường ra, trở lại trên bệ đá biến trở về pho tượng.
Đợi đến khi tiến vào cửa học viện, Lôi Lâm mới hoàn toàn thở dài một hơi.
Lần này mạo hiểm mặc dù không xuất hiện tử vong, nhưng mấy lần gặp được nguy hiểm, nếu không phải dựa vào Chip, đoàn người bọn hắn chỉ sợ sớm đã bị diệt toàn quân rồi.
“Đi thôi! Chúng ta đi giao nhiệm vụ trước!” Trên mặt Khắc Lôi Uy Nhĩ lộ ra nụ cười, Lỵ Lỵ cùng Nghê Lan cũng như trút được gánh nặng.
Năm người tới khu nhiệm vụ, Khắc Lôi Uy Nhĩ tiến đến quầy hàng xếp hàng, bốn người khác ở một bên chờ.
“Nghê Lan, trước kia làm nhiệm vụ thương vong cũng nhiều như vậy sao?”
Lôi Lâm cảm giác bầu không khí có chút không đúng , người bị thương ở khu nhiệm vụ rõ ràng tăng nhiều, thỉnh thoảng còn tiếng chửi rủa cùng tiếng nức nở vang lên.
“Bình thường tuyệt đối không có nhiều như vậy! Tôi có thể khẳng định!” Nghê Lan nhìn không ít học đồ trầm mặt xuống, xem ra nhiệm vụ của bọn hắn không chỉ thất bại, còn phải trả một cái giá lớn.
“Mau nhìn! Nhiệm vụ thay đổi rồi!”
Lôi Lâm ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy trên vách tường màu đen, nổi lên một hàng có kiểu chữ màu đỏ nổi bật.
“Chú ý! ! ! Xác suất xuất hiện sinh vật nguy hiểm chung quanh học viện rõ ràng tăng nhiều, hy vọng học đồ ra ngoài cố gắng cẩn thận, đề nghị học đồ không đến cấp ba không nên đi ra ngoài!”
Những chữ này còn lớn hơn những chữ khác một vòng, lại là màu đỏ vô cùng nổi bật, cực kỳ dễ thấy.
Mà sau phần cảnh cáo còn có một nhiệm vụ màu đỏ mới.
“Nhiệm vụ: Tìm kiếm ra nguồn gốc gây ra dị thường chung quanh học viện! Thù lao: 500 khối ma thạch, tri thức ba môn ngành học cấp cao, hoặc là mô hình cải tiến pháp thuật! Nhiệm vụ này cực kỳ nguy hiểm, trước khi nhận xin cân nhắc thận trọng! ! !”
“300 khối ma thạch, còn tùy chọn tri thức ba môn ngành học cao cấp hoặc là, mô hình pháp thuật sau cải tiến!” Lôi Lâm sợ hãi thán phục.
“Nếu mình có nhiều ma thạch như vậy thì tốt rồi!” Lỵ Lỵ cũng bị thù lao phong phú dọa cho phát sợ.
Một giọng nói vang lên, Khắc Lôi Uy Nhĩ xuất hiện sau lưng Nghê Lan.
“Trở về rồi hả?” Lôi Lâm hỏi.
“Ừm! Đây là thù lao nhiệm vụ, mười lăm khối ma thạch!” Khắc Lôi Uy Nhĩ xòe tay ra, bên trong có năm khối tinh thể màu đen.
“Dựa theo thương lượng lúc trước, một người ba khối ma thạch!” Khắc Lôi Uy Nhĩ phân phối ma thạch trước, kế tiếp lại mở ra một bao lớn màu đen, bên trong có thật nhiều móng vuốt Hồng Nhãn Hắc Nha, vẫn còn lông vũ, con mắt.
“Còn có những vật này! Hồng Nhãn Hắc Nha chỉ có hai móng vuốt là đáng giá một chút, hai cái có thể bán một khối ma thạch, cộng với các tài liệu khác, có chừng mười lăm khối ma thạch! Thế nào, các cậu có ý kiến khác hay không? Không thì chúng ta cứ phân phối như vậy!”
Móng vuốt Hồng Nhãn Hắc Nha chỉ là chứng minh hoàn thành nhiệm vụ, về sau vẫn sẽ trả lại cho học đồ, cũng coi như một lượng thu nhập.
“Tôi không có vấn đề!” Lôi Lâm cười nhạt nói, lần này hắn vốn chỉ muốn tích lũy kinh nghiệm thôi, cũng không phải quá khát vọng đối với ma thạch.
Lần này thu nhập được 30 khối ma thạch, xem như rất phong phú rồi, nhưng cũng phải nhìn tiêu hao, trong nhiệm vụ lần này, Nghê Lan cùng Lỵ Lỵ sử dụng gia tốc dược tề, Khắc Lôi Uy Nhĩ sử dụng hạt cỏ mau lẹ, Lôi Lâm còn trực tiếp dùng dược tề bạo liệt, thuốc cầm máu, dược tề thể lực, tổng giá trị vượt xa 30 khối ma thạch.
Thật sự muốn tính thì nhiệm vụ lần này bọn hắn hoàn toàn đã lỗ vốn, còn không kiếm được nhiều bằng Lôi Lâm phối trí dược tề.
Nhìn thấy Lôi Lâm đồng ý, Nghê Lan cùng Lỵ Lỵ, Lam Dạ chỉ có thể gật đầu.
“Trong nhiệm vụ lần này Lôi Lâm xuất lực nhiều nhất, nếu không phải cuối cùng có cậu ra tay, chúng ta đã sớm chết, có thể chọn nhiều hơn một phần!” Khắc Lôi Uy Nhĩ chân thành, xem ra hắn sớm đã hạ quyết tâm.
“Thật sự không cần!” Lôi Lâm mỉm cười, lấy trong một đống tài liệu ra hai móng trái Hồng Nhãn Hắc Nha, và một ít tài liệu khác, tính toán ra tương đương với tầm sáu khối ma thạch thì dừng tay.
“Tôi chỉ lấy thế này là đủ rồi.”
“Được rồi, chúng ta lại phân chia…” Khắc Lôi Uy Nhĩ có chút bất đắc dĩ, nhưng đáy mắt Lỵ Lỵ cùng Lam Dạ rõ ràng hiện ra vẻ vui mừng.
Bởi vì trên người bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có tổn thương, quanh học viện giống như xảy ra vấn đề gì, đột nhiên biến thành nguy hiểm, muốn tiếp nhận vụ nữa là không thể nào, mấy người vội vàng trao đổi phương thức liên lạc rồi rời đi khu nhiệm vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận