Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1224: Cảng Lợi Á (1)

Cức Bối Thiết Kình khổng lồ gào thét, không nhằm về phía thuyền buồm nữa, thân thể khổng lồ không ngừng đảo quanh tại chỗ cũ, cuối cùng thậm chí bắt đầu co giật.
Người cá trên boong tàu mặt trên, thậm chí Cách Cách Nhĩ và Cách Cách Đa Nhĩ đều đờ ra mà nhìn cảnh tượng này.
Hung vật khổng lồ dưới đáy biển hầu như có thể diệt toàn bộ đội tàu lớn lại biến thành như vậy chỉ vì một đòn của vị Lôi tiên sinh kia? Bọn hắn thậm chí còn không rõ Lôi Lâm sử dụng phương pháp gì.
Trong lúc nhất thời, Lôi Lâm thu được rất nhiều ánh mắt mang theo vẻ kính sợ.
Nhưng hắn lại giống như không hề phát hiện, con mắt chỉ nhìn tới chỗ con Cức Bối Thiết Kình đang giãy dụa.
Theo thời gian dần trôi, cường độ giãy dụa của đối phương càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thậm chí hoàn toàn yên tĩnh lại, máu đen từ miệng vết thương do xiên cá đâm trúng không ngừng tràn ra.
Vèo! Xiên cá khổng lồ đột nhiên thu lại, cuối cùng kéo theo cả một đám óc màu trắng.
Chờ đến khi xiên cá bay trở lại boong tàu, Cách Cách Đa Nhĩ mới kinh hãi phát hiện xiên cá kia đã biến thành một bàn tay sắt thép lớn, mà bàn tay kia đang chọn lừa một hồi, cuối cùng đưa một tinh thể màu đen tới trước mặt Lôi Lâm, rồi lại thu về nòng pháo, đã biến thành dáng vẻ xiên cá như trước, giống như đã mất đi sức khống chế lúc trướ.
” Sức mạnh thật sự làm người phải thán phục!”
Cách Cách Đa Nhĩ than một tiếng, trong giọng nói mang theo một tia kiêng kỵ, loại kim loại hoạt hoá kia, một khi bị nó xâm nhập vào trong cơ thể, chỉ thoáng nghĩ một chút đã khiến nó không rét mà run.
Mà trong suy nghĩ của Lôi Lâm, tình huống mỗi một lần đều đánh đến mức trời long đất lở, hận không thể để toàn thế giới đều biết mới là cách làm của kẻ ngu si.
Phù thủy là tồn tại nắm giữ lực lượng chân lý, hẳn phải hiểu rõ làm cách nào để sử dụng sức mạnh ít nhất mà thu được tiền lời lớn nhất.
Bởi vậy, hắn cũng chỉ rất khiêm tốn lắc lắc đầu: “Thực lực bây giờ của ta còn chưa tính là gì. . .”
“Lần này nhờ có Lôi tiên sinh, bằng không e là đội tàu chúng ta đã tổn thất không ít!” Cách Cách Đa Nhĩ thật lòng cảm tạ.”
“Ừm! Còn có, trên người Cức Bối Thiết Kình kia có giá trị nhất chính là vậtnày!” Lôi Lâm giơ tinh thể màu đen lên, một mùi tanh hôi từ phía trên truyền đến, nhưng theo thời gian trôi qua, dường như sau khi tiếp xúc được với không khí, đi kèm quá trình ôxy hoá, mùi hương này lại trở nên thơm ngát.
“Chúc mừng Lôi tiên sinh! Đây là “Kình đản hương” ! Đặc sản của Cức Bối Thiết Kình, một khối lớn như vậy thật sự là phi thường hiếm thấy!” Cách Cách Nhĩ có chút hâm mộ nói, nhưng cũng không có suy nghĩ không tốt gì.
Nếu như là người bình thường, nó sớm đã cướp lấy loại tài liệu quý giá này tới tay, còn đối phương thì trực tiếp ném xuống biển để nuôi cá, nhưng đối với Lôi Lâm, nó căn bản không có can đảm này, thậm chí ngay cả ý nghĩ cũng không có.
“Ồ!” Lôi Lâm gật gật đầu, chợt ném phần kình đản hương này cho Cách Cách Nhĩ.
“Phần sản vật này coi như phí cho lần này ta lên thuyền buồm đi!”
Với nhãn lực của Lôi Lâm, loại vật tư này đã không tính là gì rồi, bởi vậy hắn mới tiện tay ném cho đối phương.
Nhưng đối với Cách Cách Nhĩ cùng Cách Cách Đa Nhĩ thì hành động này lại bao phủ lên trên người Lôi Lâm một tấm vải che bí ẩn. Có thể mặt không biến sắc từ bỏ của cải lớn như thế, e là thế lực của người này sẽ không nhỏ.
Sau đó, theo mệnh lệnh của Cách Cách Đa Nhĩ, cả thuyền buồm đều đi tới hải vực nơi xảy ra chiến đấu trước đó, bắt đầu mổ xẻ Cức Bối Thiết Kình ——Hải quái thực lực cấp ba, ngoại trừ đặc sản “Kình đản hương” ra, mỗi một thứ trên người đều là tài liệu phi thường quý giá, thậm chí có thể so sánh với năm phần giá trị hàng hóa bọn hắn mang theo!
Chút đồ này, Lôi Lâm đương nhiên không sẽ quan tâm. Nhưng đối với Cách Cách Nhĩ và Cách Cách Đa Nhĩ thì đây chính là một món hời bất ngờ.
Mà Lôi Lâm cũng không can thiệp, chỉ nhìn bọn hắn không ngừng mổ xẻ Cức Bối Thiết Kình, cắt từng khối thịt và da ra, lại cẩn thận cất giữ dầu mỡ.
Đồng thời, con Cổ Đa Lợi Khắc kia cũng một lần nữa bị triệu hoán về, từng đám người cá thủy thủ hóa thành dáng vẻ bơi lội trong biển, dùng một loại chất keo nửa trong suốt bôi lên vết thương quanh người đối phương.
Công việc như vậy kéo dài gần một ngày, tuy rằng phần lớn thời gian ở thế giới Luyện Ngục đều là đêm đen, nhưng có ánh trăng sáng sủa nên tầm nhìn cũng không thấp.
Chờ đến khi đội tàu một lần nữa xuất phát, mắt dọc to lớn của Cách Cách Nhĩ đã cười đến mức híp lại, mà để giảm bớt trọng lượng, bọn hắn thậm chí còn không thể không vứt bỏ một chút hàng hóa cồng kềnh nhưng giá trị tương đối thấp xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận