Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 525: Mở cửa tiệm (2)

“Cửa hàng vũ khí. . .” Bà chủ chần chừ một lúc: “Vậy ngài nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với nội chính sảnh cùng đội canh gác! Còn có, vũ khí là thương phẩm hạn chế, ngài nhất định phải được đô thành và Ước Sắt Phu Nam tước cho phép. . .”
“Thế à!” Lôi Lâm sờ sờ cằm, lại hỏi tới vị trí của nội chính sảnh và đội canh gác, còn có Nam tước phủ, mới ung dung rời đi khách sạn.
. . .
Chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, trên phố kinh doanh ở Bá Đặc trấn nhỏ có một cửa hàng vũ khí tên là “Chuỳ sắt cùng hỏa diễm” khai trương.
Đối với những người khác, phải làm nhiều thủ tục như vậy có thể có chút phiền phức, nhưng Lôi Lâm là phù thủy, một vu thuật mê hoặc tâm trí hoặc là sửa chữa ký ức trước đây là có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.
Hơn nữa hắn cam lòng bỏ ra lượng lớn tiền, tốc độ xây dựng cửa hàng tự nhiên phi thường nhanh chóng.
Cửa hàng vũ khí này có diện tích phi thường rộng, phía trước là quầy hàng và cửa hàng, phía sau chính là kho hàng, phòng luyện kim, còn có phòng của Lôi Lâm cùng mấy đồng nghiệp.
Vừa tiến vào cửa tiệm là có thể nhìn thấy trên giá gỗ hai bên treo đầy vũ khí toả ra hàn quang sắc bén, một luồng hàn ý lạnh lẽo không ngừng lan tràn trong cả gian phòng.
“Đây là. . . Vũ khí tinh cương tốt nhất!”
Một người ăn mặc giống lính đánh thuê tiến vào cửa hàng, lập tức bị một thanh đại kiếm to lớn bằng thép hấp dẫn.
” Kỹ thuật ta hỏa này e rằng chỉ có mấy cửa hàng bán vũ khí lớn trong đô thành mới có!” Người kia vuốt ve trường kiếm, đặc biệt vầng sáng màu xanh trên mũi kiếm kia càng khiến ánh mắt hắn nhìn đăm đăm.
Sau đó, hắn nhìn xuống giá của đại kiếm được yết dưới giá gỗ khiến hắn suýt đã cắn vào đầu lưỡi của chính mình: “Năm mươi khối vàng! ! ! Minh nên nói quả nhiên không hổ là giá hàng ở đô thành sao! Nhưng nơi này chỉ là một trấn nhỏ a. . .”
Ở Ám Cực Vực, tự nhiên cũng có hệ thống tiền tệ riêng, kim tệ và ngân tệ sử dụng ở nơi này không chỉ có phân lượng nặng hơn ở Nam Hải bờ một chút, kiểu dáng cũng hoàn toàn khác nhau.
Mà vì muốn che dấu thân phận, Lôi Lâm đều sử dụng là vàng khối và bạc khối, trên thực tế, chính là hắn dùng sức mạnh đánh vỡ tiền ở Nam Hải bờ để tạo ra.
“Vị khách nhân này! Xin hỏi muốn mua gì?”
Một thanh niên được Lôi Lâm thuê đến để trông coi cửa hàng có vẻ là một người rất cơ linh, trên mặt là nụ cười tươi rói đi qua chào hỏi.
“Thanh kiếm này quá đắt!”
Người kia cầm kiếm vung vẩy, vẻ mặt lưu luyến : “Có thể rẻ một chút hay không!”
“Thực xin lỗi!” Thanh niên kia lập tức nở nụ cười áy náy: “Bản điếm bán hàng không mặc cả! Đây là quy định do ông chủ của chúng ta đặt ra!”
Sắc mặt vị khách mua kia đỏ chót, suýt nữa đã muốn giờ trò một chút, nhưng rất nhanh lại bị lý trí đè ép xuống.
Người có thể buôn bán vũ khí thế này đều là người có hậu trường phi thường cứng chắc, hắn cũng không muốn đột nhiên chết ở chỗ này.
Đồng thời, chủ quán nơi này cũng không phải người bình thường, có người nói đây là một người mạo hiểm xuất ngũ quý tộc, không chỉ dùng tốc độ cực nhanh làm việc với nội chính sảnh và đội canh gác, ngay cả Nam tước phủ coi hắn như quý khách như nhau.
Càng khiến người ta khiếp sợ là ông chủ cửa hàng này còn có thực lực khủng bố vượt xa người mạo hiểm bình thường.
Vị khách mua hàng này đã tận mắt thấy mấy tên lưu manh đến gây phiền phức, muốn đòi phí bảo hộ phí gì đó, dều bị vị chủ quán trẻ tuổi tóc đen kia đánh cho phải nằm trên mặt đất, đồng thời rất nhanh đã bị đội canh gác nghe tin mà đến mang đi.
Có người nói kết cục của bọn hắn là phải làm khổ dịch nô lệ mãi cho đến chết!
Loại thủ đoạn này nhất thời đã khiến một nhóm người kinh sợ, vị khách này vẫn vuốt ve trường kiếm giống như đang xoa xoa vợ yêu vậy, thật sự không nỡ lùi ra.
Trước khi đi, hắn còn nói thanh niên kia giữ cự kiếm cho hắn, nhất định phải chờ hắn kiếm đủ tiền trở về.
Buổi tối, đợi đến khi một khách hàng cuối cùng đi ra ngoài, thanh niên kia mới đóng kỹ cửa của cửa hàng rồi đến gian phòng phía sau.
Thùng thùng!
“Ông chủ! Ta có thể đi vào sao?” Thanh niên cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình tĩnh.
Mỗi lần nhìn thấy ông chủ này, hắn luôn có cảm giác muốn nghẹt thở, từ trên người ông chủ tản ra uy nghiêm thực sự quá dày, thanh niên có thể xin thề, cho dù hắn may mắn gặp qua một vị bá tước có thực quyền, cũng không có khí chất tao nhã và phong độ uy nghiêm như ông chủ của chính mình.
“Hay là, ông chủ của mình đúng là một vị người thừa kế của quý tộc cổ xưa, tới nơi này để trải nghiệm cuộc sống đây!” Thanh niên ở trong lòng thầm nghĩ, lập tức lại có chút buồn cười, cảm giác suy nghĩ của mình thực sự quá mức kỳ lạ.
“Là Duy Lâm sao? Vào đi!” Một giọng nói phi thường trẻ tuổi vang lên.
Duy Lâm bình tĩnh lại, đẩy cửa phòng ra đi vào.
Ở trong phòng, một thanh niên anh tuấn mặc trường bào rộng rãi, đang nằm trên một ghế dựa mềm, thỉnh thoảng uống đồ uống lá bạc hà, trong tay còn cầm một quyển thư tịch màu đen vĩ đại.
Có thể biết chữ! Có thư tịch! Cũng là tiêu chí quý tộc ở Ám Cực Vực!
Lôi Lâm nhìn người hầu do nam tước đề cử cho hắn này, mỉm cười hỏi.
“Không có gì! Chỉ là muốn báo cáo với ngài việc buôn bán hôm nay thôi!” Duy Lâm cố gắng để mình nhìn không sốt sắng như vậy.
“Tuy rằng rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú đối với vũ khí trong cửa hàng chúng ta, nhưng ông chủ, giá cả mà ngài định. . . Có vẻ hơi cao, làm việc buôn bán của chúng ta không phải rất tốt, tiếu nhân hoài nghi tới cuối tháng này cửa hàng của chúng ta sẽ lỗ vốn. . .”
“Như vậy à! Ta đã biết rồi, cậu đi xuống đi!”
Lôi Lâm phất tay một cái, dáng vẻ không để ý chút nào.
“Được rồi! Ngài là ông chủ! Ngài định đoạt!” Nhìn thấy tình huống này, Duy Lâm càng thêm khẳng định phán đoán của chính mình, vị đại nhân tên là Lôi Lâm này tuyệt đối là một vị người thừa kế của quý tộc cổ xưa vì chán cuộc sống tẻ nhạt nên mới đi ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống, nếu không thì hắn tuyệt đối sẽ không biểu hiện nhẹ như mây gió như thế.
Mà đợi sau khi Duy Lâm đi ra ngoài, Lôi Lâm mới lần thứ hai lật xem thư tịch trên tay.
Trên tờ giấy da dê màu vàng nhạt, từng phù văn màu đỏ giống hỏa diễm không ngừng nhảy lên.
“Nếu muốn mô phỏng theo Tia Sáng Ban Mai, tự luyện cho mình một thanh vũ khí, thực sự là có chút gian nan!” Lôi Lâm thở dài.
Hắn sở dĩ muốn mở cửa hàng vũ khí này cũng là muốn trong lúc dưỡng thương sẽ có một sân luyện tập thuộc về mình, có thể làm mấy thí nghiệm nho nhỏ về vũ khí.
Còn những đao kiếm bên ngoài kia? Chỉ là sản phẩm thí nghiệm mà thôi.
. . .
Trong lúc hoảng hốt, thời gian hai năm đã trôi qua như thế.
Mà cư dân trên tiểu trấn Bá Đặc cũng đã quen với ông chủ cửa hàng vũ khí gọi là Lôi Lâm kia rồi.
Lôi Lâm bình thường đều rất ít giao du với bên ngoài, ngay cả cửa hàng vũ khí kia đều rất ít quản lý, hiện tại đã hoàn toàn buông tay mặc kệ Duy Lâm, chính mình chỉ thỉnh thoáng tình cờ sang đây xem qua.
Bởi hắn ngụy trang vô cùng tốt, không bị người phát hiện ra thân phận phù thủy. Người khác nhiều nhất chỉ cho rằng hắn là một thiếu gia quý tộc có ham mê kỳ lạ mà thôi.
Trải qua thời gian dài, mấy chữ viết trên biển hiệu cửa hàng: Chuỳ sắt hỏa diễm kia đã bắt đầu xuất hiện vệt loang lổ. Để lộ ra một luồng khí tức mục nát.
Toàn bộ cửa hàng vẫn luôn ở trong trạng thái thả nổi, tuy rằng cũng nổi danh vì vũ khí tinh xảo. Nhưng giá cả đắt đỏ cũng làm người chùn bước.
Lôi Lâm cũng không muốn dựa vào thứ này để kiếm tiền, nếu như giá cả để thấp, không chỉ dẫn đến chuyện làm ăn bận rộn, thậm chí còn khiến mấy cửa hàng tương tự đỏ mắt, tuy rằng hắn không sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn vì mấy chuyện nhỏ này mà lãng phí tinh thần.
“Duy Lâm đại ca! Em lại tới nữa đây!”
Theo tiếng hô, từ ngoài cửa của cửa hàng có một bé trai nâu tóc, mặc quần đùi bằng vải đay và áo sơmi ngắn tay. Trên đó còn có mấy miếng vá, nhưng đôi mắt rất có tinh thần, ra phi thường cơ linh.
“Là Long Ba Đốn a!” Duy Lâm có chút bất đắc dĩ hỏi thăm một chút.
“Hắc hắc! Duy Lâm đại ca! Em đến giúp anh!” Long Ba Đốn lại phi thường quen tay nhận lấy khăn lau trong tay Duy Lâm, bắt đầu lau chùi giá gỗ cùng quầy hàng.
Động tác của hắn phi thường thông thạo, cũng rất quen thuộc đối với góc chết nơi này, dường như không phải lần đầu tiên làm chuyện này.
Sau khi lau vật phẩm trên giá gỗ và ngăn tủ đến bóng loáng, Long Ba Đốn tràn ngập chờ mong nhìn Duy Lâm, dáng vẻ tranh công xin mời thưởng.
“A! Lại tới nữa rồi! Lại tới nữa rồi!” Duy Lâm ôm trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Ta đã nói với em rồi! Chỉ cho năm phút đồng hồ, còn có, không cho phép nói với ai! Đặc biệt là không được để ông chủ phát hiện! ! !”
Nếu không phải nể tình đối phương còn có một người chị xinh đẹp, hắn mới không dung túng tên tiểu quỷ này.
“Đã biết rồi! Đã biết rồi!”
Long Ba Đốn lập tức gật đầu như gà mổ thóc, chính mình đi tới trước một giá gỗ. Rút ra một thanh thập tự kiếm màu bạc.
Chuôi thập tự kiếm này có thân kiếm khá là ngắn, vừa vặn thích hợp với thể hình của Long Ba Đốn, độ rộng tầm hai ngón tay, chuôi kiếm dùng bạc thuần làm thành, còn khảm nạm một viên đá quý màu đỏ, lộ ra vẻ hào hoa phú quý!
Rất rõ ràng, lấy điều kiện kinh của Long Ba Đốn tế, dù tích góp thế nào đi nữa, khẳng định là mua không nổi.
Nhưng hiện tại, Long Ba Đốn cẩn thận từng li từng tí cầm thập tự kiếm trong lòng bàn tay, giống như đang nâng bảo vật quý giá vậy.
“Hây!”
Hai tay Long Ba Đốn cầm kiếm chém về trước! Làm ra một động tác kiếm thuật.
“Ai. . . Tiểu Long Ba Đốn. Không phải anh nói cậu đâu! Theo những vệ binh phổ thông kia học, cả đời cậu đều không thể thành kỵ sĩ!”
Duy Lâm ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu. Bá Đặc chỉ là trấn nhỏ, cũng chỉ có đội trưởng độ hộ vệ của Nam tước là kỵ sĩ, vệ binh bình thường còn lại đều được chiêu mộ từ nông phu, có thể có thực lực ra sao?
Nhưng Long Ba Đốn từ nhỏ đã hi vọng trở thành một kỵ sĩ! Vì thế thậm chí không tiếc lén lút quan sát vệ binh huấn luyện.
Mà sau khi phát hiện nơi này, hắn còn thỉnh thoảng lại đây hỗ trợ miễn phí, chỉ cần Duy Lâm chịu cho hắn mượn đồ trong cửa hàng để hắn thưởng thức một hồi là được rồi.
Trong cửa hàng này, Long Ba Đốn thích nhất chính là chuôi thập tự kiếm màu bạc này.
“Duy Lâm đại ca! Vậy anh nói xem nên học ai thì được đây?” Long Ba Đốn nâng trường kiếm, vẻ mặt phi thường cô đơn: “Em chỉ là con trai của một hộ săn bắn phổ thông! Cũng không trả nổi phí dụng huấn luyện đắt giá.
Kỳ thực, trong lòng Long Ba Đốn còn có một cái kế vặt.
Kể từ khi biết ông chủ Lôi Lâm của của hàng vũ khí này là một mạnh mẽ kỵ sĩ, hắn lại càng chịu khó chạy tới nơi này, nói không chừng sẽ giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết kia, thiên phú của hắn kinh người, vừa vặn bị Lôi Lâm coi trọng đây!
“Ai. . .” Nói tới đây, ngay cả chính Duy Lâm cũng thở dài, ở Ám Cực Vực, người bình thường muốn nổi bật hơn mọi người là một chuyện phi thường khó khăn.
“Tiểu Long Ba Đốn, anh thấy cậu vẫn nên từ bỏ ước mơ không thể nào này đi, mỗi ngày đến chỗ anh học chữ là được rồi!”
Duy Lâm vô cùng nghiêm túc đề nghị: “Tuy rằng anh cũng không nhiều chữ , nhưng đủ cho cậu xem hiểu, đến lúc cần cũng có thể tùy tiện ở nơi nào tìm việc. . .”
“Cảm ơn anh! Duy Lâm đại ca!” Long Ba Đốn phi thường cảm động nói, dù hắn đi tìm học giả học tập, khẳng định cũng cần học phí đắt đỏ, mà Duy Lâm lại có thể sẵn sàng miễn phí dạy hắn, đây chính là ân huệ lớn vô cùng.
“Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!” Duy Lâm đỏ mặt, “Anh cũng là vì mình, bằng không để ông chủ nhìn thấy, anh khó giữ được công việc. . .”
“Thấy cái gì. . .”
Giọng nói của Lôi Lâm đột nhiên vang lên, khiến Duy Lâm sững sờ ở nơi đó.
Lập tức, Duy Lâm cứng đờ quay đầu lại, nhìn thấy Lôi Lâm đang từ bên ngoài đi vào.
“Ông. . . Ông chủ! Sao giờ này ngài đã đến rồi?” Duy Lâm nở nụ cười phi thường cứng ngắc, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng có chút lắp ba lắp bắp.
Hắn tự ý đưa đồ trong cửa hàng cho người khác chơi đùa, đây là một tội lỗi không lớn không nhỏ, Lôi Lâm hoàn toàn có thể đuổi hắn! Nhưng tiền lương nơi này thật sự rất cao, cao đến mức Duy Lâm không muốn từ bỏ!
Trong lòng Duy Lâm âm thầm kêu khổ, Lôi Lâm vẫn luôn phi thường quái gở, bình thường một người trốn trong phòng xem sách hoặc là trong phòng luyện kim, mấy ngày cũng không thấy đi ra, sao ngày hôm nay lại trùng hợp như thế, vừa vặn đụng vào?
Coong coong! ! !
Cánh tay Long Ba Đốn run lên, thanh thập tự kiếm màu bạc này rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang trầm nặng.
“Lôi. . . Lôi Lâm lão gia!”
Long Ba Đốn cũng lắp ba lắp bắp gọi, đối với người bình thường như hắn, ông chủ cử hàng vũ khí như Lôi Lâm chính là đại nhân vật, hiện tại Long Ba Đốn có cảm giác một tên trộm bị bắt tại trận, ngay cả chân nhỏ cũng bắt đầu phát run.
“Ồ?” Lôi Lâm liếc mắt nhìn trường kiếm trên đất, cười nói với Duy Lâm: “Nhìn tình huống này, trong khoảng thời gian ta không ở đây, các ngươi ở đây chơi đến mức rất vui vẻ a!”
“Ông chủ! Nha không! Đại nhân! Mong ngài tha lỗi!” Duy Lâm sợ đến trực tiếp quỳ xuống đất, mà thân thể Long Ba Đốn đã xụi lơ, ngay cả một chữ hoàn chỉnh đều không nói ra được.
“Lỗi của cậu từ từ ta sẽ tính toán với cậu!” Lôi Lâm trừng Duy Lâm một chút, lập tức nói với Long Ba Đốn nói: “Tiểu tử! Cạu chưa được cho phép mà dám tự ý động vào đồ vật trong cửa hàng! Chuẩn bị bồi thường thế nào đây?”
“Đại. . . Đại nhân. . .” Long Ba Đốn run cầm cập, trong giọng nói càng mang theo tiếng khóc nức nở, gia đình hắn chỉ là người bình thường, thậm chí còn không bằng, nào cóđồ gì có thể bồi thường cho người ta?
“Ừm! Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày cậu đến chỗ này làm việc vặt hai giờ, coi như bồi thường là được rồi!”
Sau khi đùa vui một lúc, Lôi Lâm sờ sờ cằm, nói ra quyết định.
Long Ba Đốn ngây ra tại chỗ, đối với hắn mà nói, sợ nhất là Lôi Lâm bắt hắn đền tiền, sau đó lại gọi tới đội canh gác ném hắn vào tù, còn làm việc vặt? Đây tính là trừng phạt gì?
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh tạ ơn đại nhân!” Duy Lâm đứng bên nhanh chóng phản ứng lại, vỗ vỗ đầu Long Ba Đốn.
“Đa tạ Đại nhân! Đa tạ Đại nhân!” Vào lúc này Long Ba Đốn mới phản ứng lại, trên mặt mang theo vẻ cảm kích.
Có thể quang minh chính đại tiếp xúc với binh khí trong cửa hàng là chuyện hắn tha thiết ước mơ, đồng thời, còn có thể liên hệ với vị kỵ sĩ cường đại tên Lôi Lâm trong truyền thuyết này, lúc trước hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ!
“Ừm! Chiều nay cậu đến đây làm việc đi!”
Lôi Lâm gật gật đầu, xoay người tiến vào phía sau cửa hàng.
Kỳ thực, mờ ám giữa Duy Lâm và Long Ba Đốn, hắn đã sớm nhìn thấy nhưng lại không vạch trần, nhưng hôm nay, hắn làm mấy thí nghiệm đều đạt được tiến triển không tệ, bởi vậy tâm tình của hắn vô cùng tốt.
Chờ đến sau khi tiến vào phòng của mình, Lôi Lâm mới gọi thầm trong lòng: “Chíp! Tiến độ thôi diễn vũ khí thế nào rồi?”
“Keng! Thôi diễn vũ khí chuyên môn cho chủ thể đạt tiến độ: 100%- Đã hình thành đồ phổ hoàn chỉnh cùng thiết trí dấu ấn phù văn!”
Chíp rất nhanh phản hồi lại, lập tức truyển hình vẽ một thanh vũ khí đến trước mắt Lôi Lâm.
Đây là một thanh thập tự kiếm màu đen, bề ngoài phi thường phổ thông, thậm chí có thể nói là bình thường tới cực điểm, nhưng ở mấy mặt cắt ngang lại che kín mạch năng lượng và phù văn.
“Đã thiết kế xong xuôi vũ khí chuyên môn, mệnh danh là Vẫn Lạc !” Chíp máy móc lên tiếng.
Trong thời gian hai năm này, Lôi Lâm rốt cục đã phân toàn bộ dấu ấn kiếm sĩ trên chuôi vũ khí là vật phẩm ma hóa cấp trung—— Tia Sáng Ban Mai kia, đồng thời tổng hợp ra tất cả nội dung luyện kim và phù trận học, thiết kế ra vũ khí chuyên môn cho chính mình!
Hình ảnh trường kiếm mà chíp phóng ra trước mặt Lôi Lâm không ngừng xoay tròn, ở xung quanh còn có từng hàng số liệu.
“Bản vẽ thiết kế đã hoàn thành toàn bộ, sau đó chính là tìm kiếm tài liệu, đồng thời luyện chế thực tế ra . .” Trên mặt Lôi Lâm mang theo vẻ vui mừng.
Nhưng đợi khi hắn chuyển ý thức vào thức hải của mình, vẻ vui mừng này rất nhanh đã tản đi.
Trải qua thời gian hai năm, tinh thể màu bạc trong thức hải của hắn vẫn kiên cố như trước, chỉ là thể tích mơ hồ giảm nhỏ đi một chút.
Mà lực lượng tinh thần của Lôi Lâm bắn ra bên ngoài cũng từ thực lực phù thủy cấp 1 phổ thông, tăng lên trên đến cấp một đỉnh cao.
Còn vết nứt trên thức hải vẫn chưa hoàn toàn khép lại.
Còn dấu ấn mà phù thủy cấp ba Ngải Duy Khắc lưu lại kia đã bị Lôi Lâm hoàn toàn loại bỏ ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận