Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1161: Xuất phát cùng ám cực (1)

Lôi Lâm cũng không biết chính mình có tâm tình gì, chẳng qua huyết duệ sinh ra vẫn khiến hắn từ sâu trong nội tâm có một chút cảm giác mềm mại.
“Hai vị, xin phép ta đi trước một chút!”
Lôi Lâm quay sang nói với Áo Pháp cùng Kiệt Phất Lý.
“Đương nhiên, Lôi Lâm điện hạ bận chuyện của chính mình trước đi thôi!” Cuối cùng Áo Pháp cùng Kiệt Phất Lý cũng tỉnh lại từ trạng thái khiếp sợ rồi nói.
Ánh lửa màu đen lóe lên, Lôi Lâm trực tiếp biến mất từ giữa không trung, đi tới pháo đài.
Trong căn phòng xa hoa hiện tại vẫn đầy mùi máu tanh, còn có cả mùi nước ối, mấy bà đỡ đã ngã trên mặt đất, kẻ cầm đầu vẫn còn đang oa oa khóc lớn.
Cho dù mấy bà đỡ kia cũng trải qua tỉ mỉ chọn, hầu như đều là thuật sĩ chính thức cấp một, nhưng từ trên người đứa bé bắn ra sức mạnh huyết mạch cấp năm, vẫn vượt qua phạm vi chịu đựng của bọn họ.
Dù sao, Lôi Lâm cùng đám người Phù Nhị bình thường đều cố ý định áp chế phóng xạ ô nhiễm của chính mình đối với hoàn cảnh chung quanh, mà đứa con vừa ra đời lại không thể có ý thức này.
“Oa oa. . .” Trong tiếng khóc, từng vòng hạt năng lượng căn bản hệ âm u hiện lên quanh đứa trẻ, thậm chí còn có ngọn lửa màu đen không cắt thành hình, bắt đầu tàn phá gia cụ và ga trải giường chung quanh.
“Lực lượng tinh thần và sức mạnh huyết mạch bạo động?” Lôi Lâm không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
“Đứa bé này có thiên phú rất cao!”
Đối với hắn, trình độ bạo động như thế này còn không đáng đặt ở trong lòng, dễ dàng có thể trấn áp xuống rồi đưa tay ôm lấy đứa trẻ.
Có lẽ là do huyết mạch liên hệ. Sau khi nhìn thấy Lôi Lâm, đứa trẻ lập tức ngừng khóc, thậm chí lộ ra một nụ cười ngây thơ.
Phù Nhị bởi đã đạt tới cấp ba đỉnh cao. Thể chất hơn người, lúc này còn có thể duy trì tỉnh táo, sau khi nhìn thấy người tới thì đầu tiên là cả kinh, sau đó lại thả lỏng ra: “Thân ái. . . Con của chúng ta. . .”
“Đúng! Con của chúng ta đã sinh ra, em cực khổ rồi!” Lôi Lâm ôn nhu an ủi, bàn tay mơn trớn cái trán của đứa trẻ trong ngực.
Một tia sáng màu đen lóe lên, khiến đứa trẻ hôn mê đi.
Lôi Lâm cứ ôm con như thế, lẳng lặng làm bạn bên cạnh Phù Nhị, cho dù Phù Nhị cũng là thuật sĩ, nhưng thai nghén cùng sinh ra huyết mạch đặc thù khiến cô rất mệt mỏi, rất nhanh sau đó cô cũng rơi vào ngủ say.
“Huyết mạch truyền thừa, đời đời không dứt!” Lôi Lâm nhìn đứa con ngủ say trên tay. Dường như nổi lên một tia cảm tình đặc biệt.
Truy tìm trường sinh là ước mơ của tất cả nhân loại, nhưng người thành công hầu như không có một ai, bởi vậy bọn hắn có một loại biện pháp khác chính là thông qua sinh sôi đời sau, để truyền thừa tiếp huyết mạch của chính mình, để huyết mạch và gien sống mãi.
Hoặc là để học thức và thế giới quan lan của chính mình truyền xuống, thông qua dạy dỗ học sinh, dùng văn hóa và tri thức truyền thừa. Hình thành sống mãi trên tinh thần.
Tiến thêm một bước nữa chính là bồi dưỡng hậu duệ của chính mình, thông qua huyết mạch, tri thức, bất tri bất giác truyền lý niệm của chính mình cho đời sau, hình thành sự vĩnh hằng theo một ý nghĩa nào đó, chỉ cần có thể đời đời truyền thừa tiếp, cũng coi như là đạt được một phần mục tiêu.
Bởi vậy, dù là kiếp trước hay kiếp này, hay cổ kim nội ngoại. Cảm tình đối với hậu duệ là đặc điểm chung với tất cả nhân loại.
Tuy rằng có kỳ hoa cá biệt tồn tại. Nhưng chủ lưu vẫn là thế.
Đối với Lôi Lâm, huyết mạch của hắn sinh sôi, không chỉ là biểu hiện thế lực thành hình, còn là hi vọng kế thừa lý niệm và truyền thừa của hắn, tuy rằng ở thế giới phù thủy có chân chính vĩnh hằng, so với hậu duệ truyền thừa càng có sức hấp dẫn, nhưng cũng không trở ngại hắn coi hậu duệ là bảo hiểm cuối cùng.
“Sức mạnh huyết mạch rất nồng, chỉ là còn có một chút mầm họa!”
Lực lượng linh hồn xuyên qua, tất cả đặc điểm trong cơ thể đứa con đều hiện ra trước mắt Lôi Lâm, hắn nhíu nhíu mày.
Huyết mạch cấp năm của Khoa Mạc Âm xà hoàng, tuyệt đối sẽ bị vạn xà chi mẫu cảm ứng được, chẳng qua có hắn là mục tiêu lớn ở đây nên những hậu duệ có sức mạnh huyết mạch hỗn tạp một nửa huyết mạch khác này sẽ không bị quá quan tâm, nhưng cho dù chỉ là mấy động tác mờ ám, đối với đứa trẻ không có bất kỳ năng lực phòng bị gì cũng là tai ương ngập đầu, bởi vậy Lôi Lâm nhất định phải phòng ngừa chu đáo.
“Chíp! Xây dựng thuật thức phòng hộ mộng cảnh!”
Lôi Lâm ra lệnh.
【 Keng! Nhiệm vụ thành lập! Bắt đầu điều động phù văn. . . 】Chip rất nhanh đã phản hổi.
Mà từng phù văn như sương khói hiện lên trên tay Lôi Lâm, lại hình thành một phong ấn đặc biệt, tràn vào phần lưng đứa trẻ.
Phù văn biến ảo chập chờn rất nhanh đã biến mất.
“Khả năng huyết mạch của con bị để ý vốn rất thấp, hơn nữa có những phòng hộ này, hẳn là đầy đủ!”
Lôi Lâm gật gù, lại nghĩ đến Hi Lâm: “Còn phải tìm thời gian đi Ám Cực Vực một chuyến!”
Ầm! Hắn kéo cửa lớn, ôm con đi ra.
Ở ngoài cửa diện, không chỉ có đám thuộc hạ Cổ Bột Lặc, ngay cả Cát Nhĩ Bá Đặc cùng Ái Ma cũng kích động chờ ở đó.
“Chúc mừng chủ nhân!” Cổ Bột Lặc là thuộc hạ đi theo Lôi Lâm đầu tiên, lập tức cung kính quỳ sát xuống.
Sau đó chính là từng tiếng chúc mừng.
“Ừm!” Lôi Lâm gật đầu, giơ đứa con trong tay lên cao khỏi đầu: “Ta Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ! Ở đây sẽ đạt tên cho hắn! Tên của hắn là Tây Thụy! Tây Thụy Pháp Lôi Nhĩ!”
Trong ngữ pháp ở miền trung đại lục, Tây Thụy có ý là cao quý, người được chúc phúc, là cái tên rất tốt.
Sau khi nghe được Lôi Lâm tuyên bố, đám người Cổ Bột Lặc đồng thời hoan hô: “Tây Thụy! Tây Thụy!”
Tiếng hoan hô trong nháy mắt lan khắp cả khu vực này.
. . .
Để ăn mừng huyết mạch hậu duệ của Lôi Lâm sinh ra, buổi tối hôm đó đã diễn ra một yến hội long trọng, không chỉ có Áo Pháp, Kiệt Phất Lý, Vi Đức tới dự, ngay cả Tất Duy Tư cũng phải mang vẻ tươi cười cứng ngắc tới chúc mừng.
Chờ đến sau khi yến hội long trọng kết thúc, Lôi Lâm tìm đến Cát Nhĩ Bá Đặc, Ái Ma, và đám người Áo Pháp, tuyên bố chính mình sắp đi xa.
Đối với những người này, Lôi Lâm mượn cớ là phát hiện một dị thế giới, chuẩn bị tiến hành thám hiểm thời gian dài.
Tuy rằng đám người Áo Pháp không hiểu ý nghĩa hành vi của Lôi Lâm, nhưng vẫn phải đồng ý, đồng thời hứa sẽ trước sau như một mà ủng hộ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi.
Mà đối với bên ngoài lại tuyên bô Lôi Lâm thuật sĩ vô địch dưới Hi Nhật sẽ tiến hành một lần thí nghiệm chiếm thời gian rất lâu, bởi vậy sẽ ở Không Gian Thần Tinh một khoảng thời gian rất dài.
Tạm thời không nhắc tới chuyện tin tức này sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với thế cuộc ở trung bộ đại lục, trên thực tế đến ngày thứ hai Lôi Lâm đã âm thầm rời đi Không Gian Thần Tinh.
Lần này hắn vô cùng khiêm tốn rời đi được, hầu như không có người nào phát hiện, mà đợi đến khi phản ứng lại thì đã mất đi hành tung của Lôi Lâm.
. . .
Ám Cực Vực, hồ dung nham nổ tung, lộ ra thân ảnh Lôi Lâm.
Lúc này mặt hắn không hề cảm xúc nhìn ống tay mình, ở nơi đó, một vết bỏng do dung nham nổi lên, xuất hiện một lỗ tròn cháy đen.
“Quả nhiên, sau khi tiến hành phong ấn rồi, thực lực bây giờ của ta đã không bằng lần trước tới đây, chỉ có thể coi là thực lực trong số các Thần Tinh!” Khóe miệng Lôi Lâm có chút cười khổ.
Bởi vạn xà chú ấn hạn chế, hắn không thể sử dụng sức mạnh Huy Nguyệt, thậm chí chủ động mạch phong ấn sức mạnh huyết lại, ngay cả như vậy, cũng chỉ có thể tranh thủ cho hắn thời gian ba năm mà thôi.
Trong khoảng thời gian này, hắn nhất định phải đột phá huyết mạch ràng buộc, giải quyết vạn xà phù ấn nguyền rủa, nếu không thì hậu quả chính là bị vạn xà phù ấn phong ấn tất cả sức mạnh huyết mạch, trực tiếp ngã xuống!
Mà hiện tại, Lôi Lâm chủ động phong ấn phần lớn huyết mạch sức mạnh, trong đánh giá của chíp, cũng chính là một Pphù thủy Thần Tinh cấp bốn sao mà thôi.
Trước đó có thể hoành hành vô kỵ trong đường hầm dung nham, hiện tại chúng lại có thể phá vỡ phòng ngự của hắn, lưu lại dấu vết trên quần áo của hắn chính là chứng minh tốt nhất!
“Cảm giác này đúng là có chút uất ức!”
Lôi Lâm cau mày.
Hắn trúng vạn xà chú ấn hắn, trên thực tế còn không bằng phù thủy Huy Nguyệt cũng phổ thông, lần trước ở Không Gian Thần Tinh, hắn thành công ẩn giấu khí tức của chính mình mới có thể lừa đảo được, nhưng Lôi Lâm làm sao dám đợi lâu?
Đối với việc thực lực bây giờ bị tổn thất lớn, hắn ở trung bộ đại lục quá mức nguy hiểm, nhất định phải ra ngoài tránh né một quãng thời gian.
Xưa nay Lôi Lâm không tin nhiệt huyết cùng chính nghĩa, chỉ có kế hoạch kín đáo nhất mới là bảo đảm để hắn một đường an toàn lên cấp đến hiện tại!
Nếu như chờ ở Không Gian Thần Tinh, tất nhiên sẽ đối mặt với thăm dò cuồn cuộn không dứt, mà ra ngoài, trái lại đều là chuyện tốt đối với song phương.
Trước khi có thể hoàn toàn xác định Lôi Lâm chết đi, ai lại dám gây bất lợi cho Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi cùng mẹ con Phù Nhị?
Trên thực tế, trong lòng Lôi Lâm còn có một ý nghĩ khá là âm u, cho dù có người ra tay với thế lực của hắn, nhiều nhất là hắn trở về sẽ báo thù sau, trả thù lại gấp trăm lần ngàn lần là được.
Kẻ địch không có lo lắng mới là kinh khủng nhất!
” Sau khi giải quyết chuyện ở Ám Cực Vực, e là nhất định phải trở lại Nam Hải bờ một chuyến!”
Lôi Lâm yên lặng tính toán đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn màn trời nham thạch âm trầm, yên lặng thở dài.
Đối với hắn bây giờ, muốn giải quyết vạn xà chú ấn, nhất định phải tới thế giới Luyện Ngục, mà nơi đó là sào huyệt của vạn xà chi mẫu, độ nguy hiểm không cần nói cũng biết.
Bởi vậy, lần này đi vào, cho dù là Lôi Lâm cũng không có niềm tin quá lớn, mà trước đó xử lý mọi chuyện trong tay xong lại trở thành việc phi thường quan trọng.
Trung bộ đại lục gần như đã giải quyết triệt để, tiếp đến chính là Ám Cực Vực.
Mà ở đáy lòng Lôi Lâm, hắn nhất định phải trở lại Nam Hải bờ một chuyến, dù là phù thủy cấp ba lúc trước đánh hắn trọng thương, ép hắn trốn xuống lòng đất hay Pháp Lôi Nhĩ gia tộc ở quần đảo Khoa Lý, đều là ràng buộc, cần hắn đi giải quyết triệt để.
Với thực lực bây giờ của hắn, cho dù chỉ có Thần Tinh, ở Nam Hải bờ cũng là tồn tại vô địch.
Chỉ sau khi giải quyết toàn bộ những chuyện này xong, Lôi Lâm mới có thể hoàn toàn vứt bỏ hết thảy, tiến vào thế giới Luyện Ngục, phấn đấu vì con đường của chính mình! Thậm chí không tiếc ngã xuống!
“Chuyện ở Ám Cực Vực vô cùng đơn giản, chỉ là có cần lại lưu một đòn bí mật hay không, để đối phương âm thầm ẩn giấu đây?”
Lôi Lâm sờ sờ cằm, toàn bộ thân ảnh đột nhiên hóa thành một ngọn lửa màu đen, trong tiếng rít gào đã biến mất ở phía chân trời.
Mà Hi Lâm đang ngồi cạnh cái nôi của một đứa trẻ lại kinh hỉ mà nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt: “Lôi Lâm!”
Lôi Lâm ngồi trên ghế bằng da, con mắt nhìn mây trắng bên ngoài, còn có ruộng lúa và kiến trúc mơ hồ bên dưới, có vẻ hơi thất thần.
Ở bên cạnh chỗ hắn ngồi, mấy nữ phù thuỷ còn đang líu ra líu ríu tán gẫu, phi thường vui vẻ.
“Đạt Luân Lai, cô muốn đi nơi nào? Nghe đồn lần này tiêu chuẩn Cửu Hoàn Bạch Tháp chiêu thu giáo sư rất thấp, hay là chúng ta đi thử vận may!”
Nữ phù thuỷ kia tên là Đạt Luân Lai, trên mặt còn có mấy vết tàn nhang, nhưng cũng không lộ ra khó coi gì, trái lại có chút đáng yêu, nghe vậy lại cười khổ: “Cửu Hoàn Bạch Tháp là Thánh địa bạch phù thủy, chúng ta nhiều nhất là đi thử xem, lần này chỉ cần có thể tới Đặc Lý Quỳnh Tư thành tìm được một công việc tốt, ta đã rất hài lòng!”
“Hì hì! Cô là sinh viên tài cao của Thấp Địa Hoa Viên chúng ta đây! Không cần quá khiêm tốn!”
Mấy nữ phù thuỷ vui cười liên tiếp vang lên. . .
Nghe mấy cái tên “Cửu Hoàn Bạch Tháp” “Thấp Địa Hoa Viên” còn có “Đặc Lý Quỳnh Tư thành” quen thuộc kia, Lôi Lâm lại có một loại cảm giác như đang mơ.
Hắn bây giờ đã từ Ám Cực Vực đi tới Nam Hải bờ, đang ngồi trên một chiếc phi thuyền đi tới Đặc Lý Quỳnh Tư thành.
Chuyện ở Ám Cực Vực rất đơn giản, gặp Hi Lâm một chút, đồng thời đặt tên cho một đứa con khác là Đan Ni Nhĩ rồi lại gieo xuống thuật thức ngăn cách, sau đó dặn Hi Lâm chú ý ẩn giấu một quãng thời gian xong thì cũng không còn vấn đề lớn lao gì.
Sau đó Lôi Lâm đi thẳng tới Nam Hải bờ.
Tuy rằng quanh Nam Hải bờ có các loại địa vực nguy hiểm, được xưng là cho dù là phù thủy cấp ba cũng không thể toàn thân trở ra, khiến toàn bộ Nam Hải bờ hoàn toàn tách biệt với thế gian. Nhưng ở trước mặt Lôi Lâm lại giống như hậu hoa của chính mình.
“Thời gian đã qua lâu như vậy rồi, không biết hiện tại những bằng hữu và đám kẻ địch thế nào rồi?”
Lôi Lâm xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn mây trắng bên ngoài, từng khuôn mặt quen thuộc không khỏi hiện lên trước mặt hắn.
Đám bằng hữu và người hầu như Kiều Trị,Ny Ti, Đạt Mễ, số bốn, số năm còn có viện trưởng Tư Lai, cùng với đám kẻ địchnhư Cách Cách Vu, Ngải Duy Khắc. . .
Đoạn ký ức đã phủ đầy bụi trước đó lập tức nổi lên rõ ràng.
Đặc biệt cảnh tượng lúc trước còn chưa phải học đồ, cũng ngồi phi thuyền đi tới Nam Hải bờ không khác nào chuyện mới đã xảy ra hôm qua.
“Không ngờ bất tri bất giác đã qua lâu như vậy rồi. . .”
Lôi Lâm nâng cánh tay của mình lên. Nhìn bàn tay của mình vẫn tràn ngập sức sống, lại là trở nên thất thần.
” Gia Môn có tư chất cấp năm hẳn là trải qua cũng không tệ lắm, Kiều Trị cùng Khắc Lôi Uy Nhĩ thì khó nói. . . Dù sao đối với phù thủy thì linh hồn tư chất mới là chuyện quan trọng nhất!”
Lôi Lâm thở dài, nếu không phải hắn đi lên con đường thuật sĩ, hiện tại e là dù có chíp phụ trợ, cũng chỉ là bồi hồi ở cấp độ phù thủy cấp một cùng cấp hai thôi, nhưng hắn bây giờ không chỉ hung hãn đột phá giới hạn Thần Tinh, còn đạt đến cảnh giới Huy Nguyệt ngay cả trong truyền thuyết ở Nam Hải bờ cũng không có.
Chẳng qua bởi huyết mạch sức mạnh khiến hắn rơi vào hoàn cảnh hiện tại, thực sự là có chút khó có thể dự liệu.
“Đồng thời. . .”
Lôi Lâm nhìn Hỏa Sơn thành cách đó không xa. Khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười.
Từng tia sáng màu đỏ ngòm từ trên tay hắn không ngừng quanh quẩn, thông qua loại huyết mạch cảm ứng này. Hắn biết rõ lúc này cách Đặc Lý Quỳnh Tư thành không xa, cũng có hậu duệ của Pháp Lôi Nhĩ gia tộc đang hoạt động!
“Là dòng dõi hậu duệ khác của Pháp Lôi Nhĩ tử tước: Phụ thân của thân thể này sao?”
Lôi Lâm nở nụ cười dưới, “Nhớ lại lúc rời đi còn không có anh chị em gì. Vị kia Ước Hàn Pháp Lôi Nhĩ tử tước kia cũng thật sự có phong độ của tổ tiên Lan Đặc. . .”
Đối với Pháp Lôi Nhĩ gia tộc, Lôi Lâm vẫn có chút lo lắng, dù sao thân thể này của hắn chính là đến từ gia tộc đối phương.
Lúc trước tuy rằng hắn cũng phái Đạt Mễ và số bốn cùng số năm quay về bảo vệ, nhưng cũng không thể triệt để chặt đứt ràng buộc, chẳng qua, bởi vì khó có thể đối mặ nên Lôi Lâm vẫn làm như vậy.
Chờ đến hiện tại, mấy trăm năm qua đi, thân nhân bằng hữu trước đó của hắn ngay cả xương đều hóa thành bụi, cũng dễ làm hơn rất nhiều, chỉ cần cho những hậu duệ kia một chút chỗ tốt là đủ rồi.
“Các vị hành khách! Phi thuyền lập tức đến trạm cuối —— Đặc Lý Quỳnh Tư thành! Xin mời thu dọn tốt vật dụng tùy thân, rồi theo thứ tự xuống dưới. . .”
Giọng nữ ôn nhu thông qua truyền phát tin: “Mặt khác, lần này thời gian chuyến bay phi thuyền lần sau là nửa năm sau, con đường là về phía Đông, các lữ khách có nhu cầu hãy sớm đặt trước vé. Tin tức cuối cùng, ở phía Đông Đặc Lý Quỳnh Tư thành phát hiện dấu vết hoạt động của giáo đồ thượng cổ đồ hồn, mong các vị lữ khách cẩn thận. . .”
Tin tức trước đó không khiến các lữ khách có phản ứng lớn gì, dù sao phi thuyền nơi này không thể so với ở trung bộ đại lục, sau mỗi một lần đi đều cần thời gian dài để bảo dưỡng, bởi vậy khoảng cách thời gian phi thường dài, nếu như Đặc Lý Quỳnh Tư thành không phải trung tâm mậu dịch của Nam Hải bờ, thậm chí ngay cả phi thuyền cũng sẽ không phân phối, nhưng tin tức về Đồ Hồn Giáo lại lập tức khiến lữ khách trên phi thuyền náo loạn cả lên.
“Đạt Luân Lai! Làm sao bây giờ? Những phù thủy Đồ Hồn Giáo kia đều là kẻ điên, hiện tại chúng ta đi xuống đi có phải là quá nguy hiểm?”
Mấy nữ phù thuỷ trước đó ngồi bên cạnh Lôi Lâm lập tức có chút kinh hoảng la lên.
“Yên tâm! Đặc Lý Quỳnh Tư thành là một trong các đại bản doanh của bạch phù thủy, còn có Ngải Duy Khắc đại nhân tọa trấn, nhất định sẽ không sao, đồng thời mẫu vu thuật phòng hộ tử linh và ngăn cách linh hồn ô nhiễm không phải chúng ta am hiểu nhất sao. . .”
Đạt Luân Lai kia bình tĩnh lại rất nhanh, động viên đám đồng bạn.
Sự tín nhiệm đối với bạch phù thủy, và cái tên Ngải Duy Khắc dường như đã tiếp cho các cô sự tự tin rất lớn, ngay cả các lữ khách khác trên phi thuyền cũng là dần dần bình tĩnh lại.
“Đồ Hồn Giáo? Còn có Ngải Duy Khắc?” Lôi Lâm khẽ cười một tiếng: “Có vẻ ân oán lần này có thể sẽ giải quyết rất nhanh đây!”
Hắn sở dĩ lựa chọn cưỡi phi thuyền, mà không phải chính mình chạy đi, một là vì muốn ôn lại ký ức trước đây, càng quan trọng nhưng là muốn thu thập tình báo.
Lấy trình độ hiện tại của hắn, cho dù là bản thân tạo thành mộng cảnh trường lực, cũng có thể khiến rất nhiều phù thủy không hề phản kháng giao ra lượng lớn tin tức thậm chí bí ẩn, phối hợp với năng lực của chíp, Lôi Lâm đã gần như hiểu rõ những chuyện xảy ra sau khi hắn rời đi Nam Hải bờ.
Sự kiện ép hắn rời đi cũng là tranh cướp trân bảo trí tuệ cổ thụ, cuối cùng thế lực bạch phù thủy tổn thất lớn làm kết cục, mà chuyện này, cũng là mồi lửa khiến phù thủy đại chiến lần thứ ba nổ ra!
Bạch phù thủy cao thủ cấp hai không ngừng ngã xuống , khiến hắc vu sư triệt để rục rịch ngóc đầu dậy, mà sau sự kiện trí tuệ cổ thụ thì mối quan hệ hai bên trở nên càng gay gắt, không lâu sau quay tranh cướp bí cảnh sông Hằng, phù thủy đại chiến lần thứ ba bạo phát.
Hắc bạch phù thủy hai phe, lượng lão quái vật lớn lánh và cao thủ tầng tầng lớp lớp, triển khai chiến đấu kịch liệt chưa từng có trên đảo vạn linh, ánh sáng vu thuậ hầu như che đậy nửa bầu trời, cuối cùng vạn linh đảo chìm xuống là kết cục, song phương đều là tổn thất nặng nề. . .
Vốn dĩ phù thủy đại chiến lần thứ ba này hẳn là kéo dài rất lâu mới đúng, lại bởi một luồng thực lực khác đột nhiên xuất hiện khiến chiến tranh nhanh chóng kết thúc.
Ngay sau khi chiến dịch ở vạn linh đảo kết thúc, thế lực thượng cổ Đồ Hồn Giáo dựa vào việc hắc bạch phù thủy lưỡng bại câu thương khiến thực lực giảm mạnh, bắt đầu thật nhanh quật khởi, nghe đồn thủ lĩnh của bọn chúng là điểm cuối của tất cả linh hồn—— Cách Cách Vu! Phù thủy của Đồ Hồn Giáo đều phi thường điên cuồng tín ngưỡng tà vật, thậm chí ở Nam Hải bờ trắng trợn thu thập linh hồn, dù là người bình thường hay phù thủy, cũng bất luận là hắc vu sư hay bạch phù thủy, đều có lượng lớn nhân viên gặp phải ma chưởng của bọn hắn.
Có nhiều linh hồn như vậy, thực lực của Cách Cách Vu kia không chỉ rất nhanh khôi phục, mà trong thời gian ngắn ngủi cũng tiến bộ đến cấp ba cực hạn!
Trong loại tình huống này, hắc vu sư cùng bạch phù thủy rốt cục không ngồi yên, bọn họ thật nhanh kết thúc chiến đấu, bắt đầu cùng ra tay áp chế Cách Cách Vu cùng Đồ Hồn Giáo quật khởi.
Rốt cục, sau một hồi phục kích chiến càng thêm khốc liệt, hắc vu sư cùng bạch phù thủy trả cái giá là rất nhiều vị cường giả cấp ba gã xuống, đồng thời vận dụng mấy truyền thừa bí bảo đã khiến Cách Cách Vu trọng thương, thế lực thượng cổ Đồ Hồn Giáo bị đả kích lớn.
Nhưng Cách Cách Vu kia không hổ là thượng cổ tà vật, lại vẫn thoát khỏi vòng vây quét của hắc bạch đen phù thủy, âm thầm dưỡng tốt vết thương, chờ đợi ngày quay đầu trở lại.
Trong khoảng thời gian gần nhất này, nghe đồn thương thế của con Cách Cách Vu kia sẽ phục hồi như cũ, bởi vậy giáo đồ của Đồ Hồn Giáo càng thêm nhiều lần, càng là bạo phát nhiều lần huyết tế đồ thành, thu thập linh hồn sự kiện.
Toàn bộ bầu không khí ở Nam Hải bờ chưa từng sốt sắng đến thế.
“Nói tóm lại hiện tại Nam Hải bờ đại khái chính là hắc vu sư, bạch phù thủy, còn có Đồ Hồn Giáo là ba trận doanh tranh đấu lẫn nhau sao?”
Lôi Lâm ngáp một cái, đối với hắn bây giờ, cho dù phong ấn phần lớn thực lực, trình độ kẻ địch như thế này, cũng thực sự là quá nhỏ yếu.
“Nhanh chóng xử lý xong chuyện nơi đây, sau đó lập tức tìm kiếm thế giới Luyện Ngục đi! Thời gian của ta rất quý giá đây!”
Lôi Lâm đứng dậy, đi tới vị trí xếp hàng đi xuống.
Mà trước mặt hắn, vừa vặn chính là một nhóm Đạt Luân Lai.
“Này này! Đạt Luân Lai, cô xem! Anh chàng đẹp trai trước đó ngồi cùng một chỗ với bọn ta cũng ở đây!” Một nữ phù thuỷ phía trước lập tức kéo kéo tay áo Đạt Luân Lai.
“Đúng đấy! Chúng ta đi tới làm quen đi! Ngày hôm nay thực sự là ta may mắn nhật, nói xong rồi, các cô không thể giành với ta!” Mà một nữ phù thuỷ khác trong đôi mắt đã lóe lên lượng lớn ngôi sao.
“Các cô đấy. . .” Đạt Luân Lai hạ giọng nói, lại mang theo bất đắc dĩ: “Khoảng cách gần như thế, không sợ mạo phạm người ta sao? Không phải trước đó các cô đã nếm thử rồi, vị đại nhân kia rất đáng ghét bị quấy rầy. . .”
Nói xong, cô lại giống như tên trộm liếc mắt nhìn Lôi Lâm.
Trường bào màu đen hào hoa phú quý, khí chất quý tộc lâu đời sâu xa, còn có mặt nạ màu đen trên mặt, đều tăng thêm cho Lôi Lâm một tia cảm giác thần bí, cho dù chỉ có một nửa khuôn mặt lộ ra, trong lúc vô tình toả ra mị lực là có thể khiến đám nữ phù thuỷ vì thế mà điên cuồng.
Ngay cả Đạt Luân Lai cũng không khỏi có chút đỏ mặt cúi đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ, trong lòng Lôi Lâm đều nổi lên gợn sóng, cười cợt với Đạt Luân Lai.
Mà động tác lại lập tức khiến nữ phù thuỷ phía trước điên cuồng: “A! Hắn cười với ta!” “Ai nói, rõ ràng là cười với ta!”
Mấy nữ phù thuỷ lập tức đỏ mặt, thậm chí suýt chút nữa đã vì thế mà ra tay đánh nhau.
“Tuổi trẻ thật tốt!” Lôi Lâm lắc lắc đầu, đợi phi thuyền dừng hẳn lại thì trực tiếp bước đi rời khỏi nơi này.
“Vị tiên sinh kia chỉ sợ là một phù thủy có chuyện xưa đây!” Đạt Luân Lai nhìn bóng lưng Lôi Lâm rời đi, trong con ngươi lóe lên ánh sáng hiếu kỳ.
Bản thân cô có tư chất không sai, cũng được cho là có thiên phú dị bẩm, lại đủ nỗ lực khắc khổ, tuổi trẻ thế này đã trở thành phù thủy cấp một, thậm chí trên quá trình nguyên tố hóa cũng bước ra một bước.
Nhưng ngay cả như vậy, trước đó bởi hiếu kỳ nên cô đã mấy lần dò xét Lôi Lâm, nhưng đều giống như đá chìm đáy biển, không có một chút thông tin nào, lúc đó cô lập tức ý thức được Lôi Lâm không phải phù thủy bình thường.
Đáng tiếc, những đồng bạn của cô lại không cho là như thế, nhìn đồng bạn đều đang tỏ vẻ hoa si, Đạt Luân Lai bất đắc dĩ thở dài…
“Đặc Lai Quỳnh Tư thành này đúng là không hề có thay đổi gì!”
Đứng trước tường thành cao lớn, núi lửa khổng lồ dường như không có gì thay đổi so với trong ký ức cả, chỉ là dấu vết năm tháng trên vách tường đã càng thêm dày đặc.
Lôi Lâm không khỏi nhớ lại lần đầu đến đây. Còn có nữ phù thuỷ đáng thương kia —— Trân Na cùng phương pháp minh tưởng truyền thừa của đối phương —— Thánh Quang Chúc Hỏa!
Tùy ý lộ ra thân phận phù thủy, Lôi Lâm lập tức có thể tiến vào Đặc Lý Quỳnh Tư thành.
Thành phố này vẫn phồn hoa như lúc trước, được chia làm vài tầng. Lôi Lâm dùng lực lượng linh hồn quét qua, lập tức tìm được biệt thự lúc trước của mình, nhưng lúc này không chỉ có trận pháp cùng bố trí hoàn toàn thay đổi, bên trong cũng có một gã phù thủy khác ở lại.
Lôi Lâm thấy thế thì không khỏi lắc lắc đầu, cũng không có hứng thú tra xét, trái lại là tùy ý đi tới một quán bar.
Dọc theo đường đi đã thu thập cơ bản tình báo. Nhưng vẫn có một số tin tức mới nhất cần tìm hiểu rõ, đặc biệt là chuyện có liên quan tới Đồ Hồn Giáo.
Đồng thời, nếu như đã đến nơi này, Ngải Duy Khắc và các phù thủy khác đều không chạy được, Lôi Lâm cũng có thể có thể an tâm chờ đợi.
“Huyết duệ trong gia tộc ta tuân theo ý chí của ta, trước đó đã tới nơi này!”
Trong con ngươi Lôi Lâm hiện ra một tia màu máu. Lực lượng linh hồn khủng bố chợt lan tràn ra ngoài, nhưng bởi lực lượng Thần Tinh quá mức cao cấp, toàn bộ phù thủy trong Đặc Lý Quỳnh Tư thành cũng không ai phát hiện ra.
Chỉ là mấy phù thủy bị Lôi Lâm nhớ tới kia, lúc này đều có dự cảm phi thường không tốt.
Đùng! Một cây bút máy bị bẻ gẫy, cả người Ngải Duy Khắc bật dậy, ôm lấy trái tim của chính mình: “Cảm giác này? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Phù thủy có linh cảm thường thường rất chuẩn xác, mà Ngải Duy Khắc là phù thủy cấp ba, trước đây có rất nhiều lần dựa vào loại dự cảm này mà tránh được rất nhiều nguy cơ.
Lần này lại có tình huống tương tự. Mà cảm giác khiếp đảm lần này lại gấp mười lần trước đây! Làm sao có thể không làm ông ta đứng ngồi không yên đây?
“Người đâu!” Ông ta đột nhiên rống to.
“Đại nhân có gì phân phó?” Phía ngoài cửa chính, mấy lão phù thủy cung kính đi vào hành lễ.
“Đồ Hồn Giáo gần đây có động tác gì? Ta cần tất cả tình báo về bọn hắn. Là tất cả!” Sắc mặt Ngải Duy Khắc âm trầm.
“Tuân mệnh!” Mấy phù thủy kia lập tức cung kính mà lĩnh mệnh, vẻ mặt khiêm tốn không khác nào nhìn thấy thần linh tín ngưỡng của chính mình.
Cấp ba phù thủy ở Nam Hải bờ tuyệt đối chính là cao tầng! Trong phù thủy đại chiến lần thứ ba và quá trình ngăn chặn Đồ Hồn Giáo, bởi lượng lớn cường giả ngã xuống , khiến cho phù thủy cấp ba may mắn còn sống sót lại càng nắm giữ quyền cao chức trọng, mà Ngải Duy Khắc còn tọa trấn đại bản doanh Đặc Lý Quỳnh Tư thành. Trong trận doanh bạch phù thủy cũng là một trong các phù thủy hàng đầu.
Mệnh lệnh của ông ta tự nhiên sẽ được lập tức chấp hành. Rất nhanh, tin tức về Đồ Hồn Giáo, toàn bộ sự việclớn nhỏ đã xuất hiện trên bàn làm việc của Ngải Duy Khắc.
“Chỉ có những thứ sao này?” Vẻ mặt ông ta không hề cảm xúc đảo mắt nhìn xuống, đột nhiên hỏi.
“Đại nhân! Tất cả tư liệu có quan hệ tới hoạt động gần nhất của Đồ Hồn Giáo đều ở nơi này, mà gần đây đám giáo đồ Đồ Hồn Giáo lẩn trốn tới đây, dường như là vì đuổi bắt người nào, dù sao cũng đúng là có ý định muốn tàn sát cùng thu thập linh hồn!”
Một ông lão phù thủy lập tức khom người bẩm báo nói.
“Ừm! Ta đã xem báo cáo này rồi! Một phù thủy cấp hai dẫn đội, có vẻ phạm nhân bị đuổi bắt cũng không đơn giản…”
Ngải Duy Khắc một lần nữa ngồi xuống, xoa xoa mi tâm của chính mình.
Mà ông lão phù thủy kia lại do dự, Ngải Duy Khắc nhìn đến lại thấy phiền: “Còn có chuyện gì, lẽ nào lão dám giấu ta sao?”
“Đại nhân! Thuộc hạ không dám!” Lão phù thủy kia lập tức bị dọa đến mức lập tức quỳ xuống đất thỉnh tội: “Chỉ là có liên quan tới tên phù thủy bị đuổi bắt kia, dường như còn có một chút lời đồn mơ hồ, nhưng trước khi không có bằng chứng cụ thể, chúng ta không dám kết luận.
“Vâng!” Lão phù thủy vừa liếc nhìn Ngải Duy Khắc, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng trượt xuống: “Căn cứ vào lời đồn, phù thủy bị Đồ Hồn Giáo đuổi bắt kia, Hhình như… Hình như… Hình như là người trong Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ gia tộc lúc trước…”
Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ! Cái tên này vừa nói ra, các phù thủy ở đây đều rơi vào căng thẳng.
Ở chỗ Ngải Duy Khắc, cái tên này tuyệt đối chính là cấm kỵ! Con trai duy nhất của hắn chính là chết ở Lôi Lâm trên tay.
Mà khi truy kích Lôi Lâm, cuối cùng lại bị đối phương thuận lợi mượn truyền tống vu trận đào tẩu, thậm chí chính mình còn vì đối phương thiết kế mà bị Cách Cách Vu đánh trọng thương, đối với Ngải Duy Khắc cũng là một sỉ nhục to lớn!
Ầm! Sóng tinh thần khủng bố giáng lâm, tất cả mọi thứ trong căn phòng đều run rẩy.
” Dư nghiệt của Pháp Lôi Nhĩ gia tộc? Hắn ở đâu?” Trong giọng nói của Ngải Duy Khắc mang theo vẻ lạnh lẽo.
Sư thù hận đối với Lôi Lâm khiến Ngải Duy Khắc đã từng không để ý quy tắc ngầm của phù thủy giới ở Nam Hải bờ, hung hãn phái người đi diệt Pháp Lôi Nhĩ gia tộc.
Mà trong lần hành động kia, toàn bộ Pháp Lôi Nhĩ gia tộc gần như đã bị nhổ tận gốc, chỉ có mấy chi huyết mạch được nhân vật thần bí che chở, biến mất không còn tăm tích, chuyện này cũng là một cây gai trong lòng Ngải Duy Khắc, không ngờ bây giờ lại bị đảo đi ra.
“Chuyện này… Chuyện này thuộc hạ cũng không dám xác định, nhưng điểm duy nhất rõ ràng chính là đối phương đã chạy trốn đến phạm vi Đặc Lý Quỳnh Tư thành chúng ta!”
Ông lão kia nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, tuy rằng đều là phù thủy, nhưng lão mới là cấp một, Ngải Duy Khắc lại là phù thủy cấp ba đứng trên đỉnh ở Nam Hải bờ, sự chênh lệch này quá lớn.
“Lập tức đi tìm!”
Ngải Duy Khắc lập tức ra lệnh, mà tất cả phù thủy giống như được đại xá lập tức trốn ra ngoài, đồng thời mắng một vạn lần gia hỏa ngông cuồng nêu ý kiến kia.
“Lôi Lâm…”
Sau khi biết tất cả phù thủy đều đã rời đi, một âm thanh nghiến răng nghiến lợi mới từ trong phòng vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận