Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 138: Lại dò xét (2)

“Dùng hỗn hợp hoa thối, thỉ xác lang, còn cả cỏ nát rễ để chế thành thuốc bột nôn mửa! Quả nhiên là khắc tinh của phiến đá gặm cắn!” Lôi Lâm nhìn phiến đá màu xám lại nôn mửa một hồi rồi lập tức dài ra hai chân nhỏ, chạy về phía xa, không khỏi nở nụ cười.
“Đối với vị Phù Thủy chính thức không biết tên kia, tại đây cần là một phòng thí nghiệm tạm thời, vu thuật trận pháp cũng chỉ dung để che dấu, còn về mặt sức mạnh chống cự cần chỉ có ba loại! Hơn nữa, vận dụng phiến đá gặm cắn cùng dây leo ma quỷ kết hợp, đây là kỹ xảo phòng ngự của phái Mai Khắc Nhĩ!”
Lôi Lâm đi đến trước cổng chính, cầm lấy bút kí màu đen.
Màu đen bút kí rất nặng, cầm ở trong tay giống như đang cầm một khối đá vậy, hẳn là dùng tài liệu đặc thù nào đó chế thành.
Lôi Lâm thu bút kí vào trong ngực, đi tới trước cổng chính.
Từng dây leo màu xanh đen lập tức bọc kỹ cửa lớn lại, mặt ngoài dây leo mở ra rất nhiều mảnh màu đỏ cánh hoa, cánh hoa tổ hợp lại với nhau, rõ ràng biến thành một gương mặt phụ nữ.
“Người xâm nhập! Ở đây không phải nơi anh nên đến!” Cánh hoa tạo thành khuôn muốn mấp máy môi.
“Phù thủy ở đây đã bị chết, tôi tới nhận lấy di sản của ông ấy! Về phần cô, tôi sẽ giữ lại, hơn nữa cung cấp cho cô chất dinh dưỡng cần thiết để tiến hóa, thế nào?”
Lôi Lâm lấy từ trong túi đeo lưng ra một trái cây màu đỏ, “Đối với cô thì cả phòng thí nghiệm này cũng không sánh nổi với phần tài liệu này trong tay của tôi!”
“Sau khi có nó, thậm chí cô có thể rời khỏi đây, trở về rừng nhiệt đới tự do…” Lôi Lâm nhẹ nhàng nói, trong giọng nói dường như còn mang theo một tia hoặc mị.
“Tự do!” Trên gương mặt bằng hoa kia xuất hiện vẻ hướng tới cùng chần chờ.
“Tôi không thể từ bỏ lời thề lúc trước! Người từ ngoài đến! Mời anh rời đi!” Gương mặt kia giãy dụa thật lâu, cuối cùng vẫn cự tuyệt Lôi Lâm, từng sợi dây leo màu xanh lá không ngừng nhúc nhích, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ phát động công kích.
“Ai…” Lôi Lâm cất trái cây đi, thở dài: “Mình vốn cho là không phải động thủ đấy!”
” Người cố chấp xâm nhập, chỉ có tử vong mới là kết quả cuối cùng!”
Thực Cốt hoa gầm thét, lần này đổi thành một gương mặt đàn ông, rất nhiều dây leo màu xanh đen trực tiếp quấn tới.
Ầm! ! Bóng đen đánh tới, Lôi Lâm nghiêng người né tránh, dây leo tráng kiện đánh trên sàn nhà, mảnh đá bay tán loạn, lộ ra một động cực lớn.
“Không nên xúc động như vậy, hủy hoại hết cả phòng thí nghiệm thì làm sao bây giờ?”
Một vòng hào quang màu xanh lục bay đến trên không dây leo, biến thành một quầng sáng bao phủ toàn bộ dây leo cùng đóa hoa ở bên trong, tốc độ dây leo công giảm đi rất nhiều.
Lôi Lâm nhíu lông mày, lấy từ trong túi ra một bao bột phấn màu đen, vãi trên mặt đất.
Hơn nữa, trong lúc vung lấy bột phấn, Lôi Lâm đồng thời nhanh chóng đọc chú ngữ.
“Người từ ngoài đến!” “Nhận lấy cái chết! !” Cánh hoa tạo thành mặt người lớn tiếng gầm thét, hơn nữa không ngừng biến hóa, có đôi khi phát ra giọng đàn ông, trong chốc lát lại biến thành gương mặt phụ nữ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Dây leo màu xanh đen không ngừng bay múa, đánh xuống khiến mặt đất chung quanh biệt thự bị đánh cho gồ ghề.
Lôi Lâm dựa vào tố chất thân thể cấp kỵ sĩ trốn tránh, chú ngữ trong miệng cũng không hề dừng lại.
Rốt cục, đợi đến khi Lôi Lâm chạy vòng quanh biệt thự một vòng, chung quanh đã rải đầy bột phấn màu đen lúc trước.
Lúc này, chú ngữ trong miệng Lôi Lâm cũng dừng lại, một ngón tay chỉ về phía mặt người, “Đi thôi! Tử vong chi mây!”
Ầm! ! !
Màu đen bột phấn không ngừng hòa tan, biến thành khói đen, tụ thành một mảng mây đen màu đen, bao trùm cả biệt thự vào bên trong.
Xì xì! ! Từ bên trong không ngừng truyền đến thanh âm, khiến Lôi Lâm nhớ tới tràng cảnh lúc trước nhìn thấy hoa ăn thịt người ăn mòn đồ ăn.
Mây trôi màu đen nồng đặc đến cực điểm, khiến người ta căn bản không nhìn thấy cảnh tượng.
Chỉ ngẫu nhiên vẫn còn tiếng Thực Cốt hoa truyền đến, không ngừng suy yếu, cuối cùng triệt để không có thanh âm, chỉ để lại tiếng ăn mòn rợn người.
Năm phút đồng hồ sau, khói đen dần dần tản ra, lộ ra biệt thự trước kia.
Chỉ là lúc này mặt ngoài biệt thự đã bị ăn mòn thủng lỗ chỗ, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Mà dây leo ma quỷ cùng Thực Cốt hoa trước kia bám vào vách tường biệt thự đã biến mất toàn bộ, chỉ để lại chút hài cốt trên mặt đất.
“Pháp thuật thật sự là bá đạo! Tử vong chi mây! Thuật pháp cấp 0 mà chỉ có học đồ cấp ba mới có thể học tập, một lần duy nhất tiêu hao năm điểm lực lượng tinh thần cùng năm điểm pháp lực, nhưng rất đáng giá!”
Lôi Lâm hài lòng gật đầu.
Một lần tử vong chi mây hạ xuống, chẳng những giải quyết toàn bộ dây leo ma quỷ cùng Thực Cốt hoa, ngay cả Vu trận phòng ngự của biệt thự cũng bị ăn mòn mất hơn nửa, còn lại một ít, đã không đủ để tạo thành uy hiếp đối với Lôi Lâm.
Hơn nữa, tử vong chi mây là pháp thuật hệ bóng ma, là một trong số không nhiều pháp thuật có lực phá hoại trực tiếp nhỏ nhất, có thể phá hư phòng ngự bên ngoài biệt thự, đồng thời bảo đảm cơ cấu chỉnh thể địa phương ở trình độ lớn nhất lính, đây là pháp thuật mà Lôi Lâm đã tỉ mỉ chọn lựa ra vì lần thăm dò này.
“Chỉ là… Biệt thự cũng bị ăn mòn, cũng không chịu được bao lâu rồi!”
Lôi Lâm tiến lên khẽ đạp vào cửa gỗ, Ầm! ! ! Cửa gỗ trực tiếp biến thành vô số khối vụn rơi trên mặt đất.
“Chip! Quét qua biệt thự!”
“Nhiệm vụ thành lập, bắt đầu quét qua…”
Lúc trước bởi vì bên ngoài biệt thự có một tầng lực lượng trận pháp vu thuật phòng ngự bao trùm, Chip không thể quét qua bộ kết cấu trong trong biệt thự ra, hiện tại tự nhiên đã khác.
Rất nhanh, một địa đồ màu lam nhạt ra hiện tại trước mắt Lôi Lâm.
“Ừm! Biệt thự có hai tầng! Phía trên cùng là phòng ngủ và phòng rửa mặt! Tầng thứ nhất là phòng khách , còn phòng thí nghiệm, còn phòng ngầm ở dưới đất! Cửa vào là đằng sau tủ âm tường!”
Bị Chip quét qua,tất cả mọi vật trong biệt thự đều hiện rõ trong mắt Lôi Lâm.
“Đi phòng ngủ trước!” Lôi Lâm cực kỳ nhanh chóng chạy lên lầu hai.
Nắm nắm cửa bằng đồng thau, Lôi Lâm mở ra cửa phòng ngủ, một lớp bụi lập tức đập vào mặt, bên ngoài thân Lôi Lâm tự động tạo ra một màng ánh sáng màu đen, ngăn cản tro bụi sang một bên.
Lôi Lâm lập tức quét mắt liếc một vòng: “Đồ đạc đều được dọn rất sạch sẽ!”
Phòng ngủ rất nhỏ, chỉ có một giường lớn, một bộ bàn ghế, còn có một tủ quần áo.
Lôi Lâm mở tủ quần áo ra: ” Toàn bộ quần áo cũng không thấy rồi, xem ra chủ nhân nơi này có chuẩn bị mà vứt bỏ nơi đây!”
Tuy đã sớm đoán được, nhưng trong lòng Lôi Lâm vẫn có chút thất vọng.
Hắn lập tức cẩn thận kiểm tra phòng ngủ một lần, không phát hiện ra vật gì có giá trị, trên mặt bàn ngăn kéo cũng không đấy, chỉ ở góc phòng tìm được mấy tờ da dê trống.
“Hẳn là tàn trang từ bút ký hoặc là nhật ký! Đáng tiếc là trắng không!”
Lôi Lâm có chút tiếc hận, hai mắt lập tức tỏa sáng: “Nhật ký! Đã có!”
Tấm da dê màu vàng đã cực kỳ cũ kỹ, giống như lúc nào cũng có thể sẽ nứt ra, nhưng ở trong mắt Lôi Lâm, vài tấm da dê chính là vô thượng trân bảo!
“Chip! Quét qua vết cắt trên giấy da dê!”
Lôi Lâm phát ra mệnh lệnh, lập tức, trước mắt của hắn đã bị một tầng hào quang màu xanh lam tràn ngập, mà ở trên giấy da dê, một số chữ viết màu đỏ đứt quãng không ngừng nổi lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận