Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 870: Chuẩn bị chiến tranh

Bởi phù thủy Thần Tinh khắc chế lẫn nhau, nên chiến tranh phạm vi lớn thế này đã rất ít khi xuất hiện.
Mà chuyện xảy ra ở Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi đã lập tức lan truyền ra toàn bộ trung bộ đại lục, đông đảo mật thám, điều tra viên của các thế lực, thậm chí là phù thủy du đãng cũng đổ về đầm lầy Lân Hỏa .
Bọn hắn muốn muốn biết tất cả nguyên nhân và kết quả của chuyện này, mà những người này muốn dựa vào đây để giao tin tức cho thế lực phía sau mình.
“Mưa gió nổi lên rồi!”
Đầm lầy Lân Hỏa, tổng bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi, Phù Nhị mặc trang phục bó sát người, đứng trôi nổi trên đài cao, nhìn thành thị thuật sĩ bên dưới.
“Một thành thị giàu có mà bình tĩnh như thế sắp gặp phải chiến hỏa sao?”
Nhìn chân trời âm u phía xa, trên mặt Phù Nhị cũng không khỏi hiện ra vài tia mây đen.
Mà mây đen trên mặt cô khi đang nhìn thấy Vưu Lợi An và mấy ông lão lại đây lại càng thêm trầm trọng.
“Bố trí người thế nào rồi?”
Không để ý đến mấy ông lão phía sau, Phù Nhị trực tiếp hỏi Vưu Lợi An .
“Đã phân phó xuống hết rồi, chỉ là. . .”
Trên mặt Vưu Lợi An có chần chờ.
“Để ta nói đi! Lần trước bởi ngài tùy tiện sai khiến đoàn thuật sĩ Huyết Xà , khiến gia tộc chúng ta bị tổn thất thật lớn, mà hiện tại còn nhận lấy cả khu phòng ngự phía Tây mà Lôi Lâm phụ trách khiến cho gia tộc chúng ta gánh chịu gánh nặng cực kỳ trầm trọng!”
Một ông lão có lông mày đỏ như máu mở miệng, âm thanh lạnh lẽo, trên mặt càng có bất mãn, không chỉ là ông ta, mấy ông lão khác đều có vẻ mặt như thế.
“Phải biết rằng thực lực của gia tộc chúng ta vốn phòng thủ phòng khu của chính mình đã phi thường miễn cưỡng, hiện tại còn phảu gánh thêm một khu, ắt sẽ rơi vào tình trạng nhân thủ bạc nhược. Một khi xảy ra vấn đề, sợ là gia tộc chúng ta đều sẽ phải gánh chịu tai ương ngập đầu!”
Một bà lão khác mở miệng.
“Cô. . . Những chuyện này ta đều này biết. Nhưng. . .” Những ông lão, bà lão này đều là trưởng lão trong gia tộc Phù Nhị, rất nhiều người còn từng nhìn cô lớn lên, cho dù Phù Nhị đã lên cấp hóa tinh, rất nhiều chuyện vẫn không tiện mở miệng.
“Ta biết ngài coi trọng tên tiểu tử kia, đúng không?”
Một trưởng lão trên mặt có bướu thịt đột nhiên cười lạnh hỏi.
“Đúng thế thì sao? I Van Nặc Phu thúc thúc!” Phù Nhị hít sâu một hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm vào I Van Nặc Phu, khí tràng nguy hiểm lập tức bùng ra.
Bướu thịt trên mặt I Van Nặc Phu run lên, cả người lùi lại mấy bước, ngoài miệng vẫn không tha như cũ: “Ngài đối xử người ta như thế, nhưng Lôi Lâm kia là một tên ăn chơi, không chỉ có có một chân với học tỷ của chính mình, thậm chí ngay cả dâm phụ Mê Lan Tháp kia đều. . .”
“Đủ rồi!” Sắc mặt Phù Nhị đỏ lên, đột nhiên quát bảo ngưng lại, mà mấy trưởng lão khác cũng nhíu mày.
Kỳ thực quan hệ nam nữ giữa các thuật sĩ phi thường hỗn loạn. Khi bọn hắn trẻ tuổi cũng là như thế, vì thế cũng không cảm thấy Lôi Lâm phóng đãng là chuyện lớn gì.
Nhưng I Van Nặc Phu trắng trợn nói ra như thế lại có chút bỉ ổi.
Chẳng qua tỉ mỉ nghĩ lại thì I Van Nặc Phu nói cũng có chút đạo lý, nếu như Lôi Lâm kia thật sự có ý với Phù Nhị thì hai người không phải đã sớm ở cùng nhau rồi? Hiện tại chỉ sợ là chỉ có tộc trưởng nhà mình đơn phương thôi!
Nghĩ tới đây, cô của Phù Nhị có chút lo âu mở miệng: “Tiểu Phù Nhị, ngài. . .”
“Lộ Tây hầu tước đến!” Vào lúc này, một âm thanh khác vang lên, chư vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, lập tức câm miệng.
Những chuyện này đều là chuyện xấu trong nhà, bọn họ cũng không muốn lộ ra cho người ngoài biết.
“Vậy chúng ta cáo từ trước. Ngài lại suy nghĩ thật kỹ. . .” Bà lão kia từ ái địa nhìn Phù Nhị một chút, mới mang theo trưởng lão còn lại rời đi.
Chờ đến sau khi bọn họ đều rời đi. Phù Nhị mới thở phào nhẹ nhõm, nghênh đón Lộ Tây.
“Ha ha. . . Rất khổ não sao?” Lộ Tây cười nói. Mà ở phía sau hắn còn theo hai gã phù thủykhác.
“Một chút phiền toái nhỏ mà thôi!” Phù Nhị vén tóc dài ra sau tai rồi nhìn hai phù thủy phía sau Lộ Tây mặt sau, cô nàng hết sức quen thuộc với một người trong đó, là thủ hạ Phái Khắc của Lôi Lâm, còn có một nữ phù thủy khác che mặt thì cô nàng không quen biết, nhưng trên người đối phương lại tỏa ra gợn sóng hóa tinh khủng bố.
Thực lực như vậy, không nên không có tiếng tăm gì mới đúng, cho dù ở trong Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi, cũng không có bao nhiêu phù thủy hóa tinh, lần trước có mười mấy người đã đủ để tạo thành cơ cấu quyền lực cao nhất, quản lý tất cả.
“Ta đến giới thiệu cho cô, vị Phái Khắc này, khẳng định là cô đã sớm nhận thức!” Lộ Tây ha ha cười, để Phái Khắc hành lễ với Phù Nhị, sau đó lại chỉ vào vị nữ phù thuỷ kia rồi giới thiệu:
“Vị này chính là “Bóng đen”, phù thủy hóa tinh mà Lôi Lâm thu phục ở bên ngoài, bởi thân phận khá mẫn cảm, không thể lộ mặt, mà ý đồ bọn họ tới nơi này thì để Phái Khắc nói đi!”
” Phù Nhị hầu tước đại nhân tôn kính!” Phái Khắc cung kính khom mình hành lễ.
“Chủ nhân nhà ta biết ngài không đủ nhân lực, đặc biệt ra lệnh cho ta cùng Bóng Đen mang theo phong thần đoàn đến đây nghe ngài dặn dò!”
“Vậy thì quá tốt rồi!” Trên mặt Phù Nhị tươi cười, trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước tuy rằng đồng ý nhận lấy phòng ngự tây thành, nhưng trên tay cô nàng thật sự không có nhiều thuật sĩ như vậy, mà một khi có thêm đám người Phái Khắc này, vấn đề không đủ nhân lực cũng có thể được giải quyết một phần.
Đặc biệt. . . Phù Nhị nhìn Tháp Na Toa đeo khăn che mặt màu đen, ánh mắt dường như muốn xuyên qua màng che để nhìn rõ tướng mạo của Tháp Na Toa.
Lôi Lâm lại cất giấu một lá bài tẩy như thế?
Một phù thủy cấp ba hóa tinh, không phải tồn tại dễ dàng thu phục như thế, xem ra, nếu như lúc trước chính mình không đồng ý, dựa vào vị nữ phù thuỷ này và đoàn phong thần của Lôi Lâm, cũng gần như có thể phòng thủ được Tây khu.
Có lẽ chính mình lúc trước hành động như thế có chút dư thừa. . . Chẳng qua, nếu đối phương đã phái người qua giúp đỡ, hiển nhiên. . .
Khóe miệng Phù Nhị lộ ra một nụ cười, chợt lắc lắc đầu, ném suy nghĩ khi nãy của chính mình đi.
Tình huống hiện nay đã xấu thành như vậy, toàn bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi có thể tồn tại ở trung bộ đại lục tới sang năm hay không còn không xác định được, chính mình lại nghĩ những chuyện này cũng quá mức này dư thừa.
Nhìn Phái Khắc cùng Tháp Na Toa rời đi, Phù Nhị mới xoay người: “Lộ Tây hầu tước, hôm nay ngài tới đây, cũng không chỉ là đưa bọn họ tới chỗ của ta chứ?”
“Đúng! Còn có một số chuyện!”
Lộ Tây gật gật đầu.
“Biết ngay là ngài tới sẽ không việc tốt mà!” Phù Nhị lườm một cái: “Nói đi!”
“Dựa vào Tát Nhĩ đề nghị, ta đến đây thu lại quyền hạn tháp linh tổng bộ mà gia tộc của các ngươi ở lại!” Lộ Tây trầm thấp nói.
“Cũng là lúc nên làm như vậy!” Phù Nhị gật gù, đưa một chiếc nhẫn màu vàng óng ra.“Cầm đi, hi vọng tháp phù thủy liên hợp phòng ngự, có thể khiến ta sáng mắt!”
“Cô sẽ không thất vọng!” Nhìn thấy nhiệm vụ viên mãn hoàn thành, Lộ Tây cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Không giao còn có thể thế nào đây?” Phù Nhị lại cười khổ.
Là tổng bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi, kiến trúc tháp phù thủy nơi này là nhiều nhất, từ góc độ của Phù Nhị thì hầu như đều là đỉnh tháp.
Những tháp phù thủy này đều là do những thuật sĩ cao cấp kia kiến tạo, trong đó còn có tổng bộ giúp đỡ.
Tổng bộ đương nhiên sẽ không tốt bụng như vậy, thậm chí còn viết thuật thức liên hợp phòng ngự lên mỗi trận linh hạt nhân, một khi gặp thời khắc nguy cơ như hiện này, lập tức có thể điều động tháp phù thủy của thuật sĩ khác tiến hành liên hợp phòng ngự.
Lộ Tây gọi là đến đây tiếp quản quyền hạn cũng chỉ là cho Phù Nhị thể diện mà thôi.
Một khi Tát Nhĩ không nể mặt mũi, hắn lập tức là có thể bỏ qua quyền hạn của tháp phù thủy, mạnh mẽ điều động năng lượng trong tháp phù thủy tiến hành phòng ngự.
Lôi Lâm chính là biết điểm này mới không muốn xây dựng tháp phù thủy ở tổng bộ.
Mà gia tộc Phù Nhị nhà to nghiệp lớn, không chỉ có tháp phù thủy ở lãnh địa, dù ở tổng bộ cũng có một toà tháp phù thủy bố trí cực kỳ cao cấp làm phòng thí nghiệm.
Hiện tại Lộ Tây tới hỏi, đây là quyền hạn của tòa tháp phù thủy này.
“Cô có thể rõ ràng là tốt rồi!” Lộ Tây gật đầu, trên mặt hiện ra một tia âm trầm: “Cho dù đến lúc như thế này, vẫn còn có mấy người không muốn giao ra quyền khống chế, xuất lực vì Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi chúng ta, thật là đáng chết!”
“May là chỉ có mấy người mà thôi!”
Phù Nhị gật gù, trong lòng biết những thuật sĩ kia không phải đáng chết, chỉ sợ là thật sự đã chết rồi mới đúng.
Hai người lại hàn huyên một hồi, Lộ Tây mới cáo từ rời đi, nhìn dáng vẻ khá là vội vàng của hắn trước khi đi kia, hẳn là có việc quan trọng phải làm.
Đại chiến tới gần, bất kỳ huyết mạch thuật sĩ nào đều không thể nghỉ ngơi, mà những phù thủy hóa tinh bọn họ là hạt nhân lãnh đạo thì lại càng như vậy.
Nghĩ tới đây, Phù Nhị không khỏi nhìn về một hướng khác: “So với chúng ta bận bịu sắp chết thì cậu đúng là nhàn nhã đấy! Nếu như đến lúc đó không thể cho ta một lời giải thích hợp lý, ta sẽ. . .”
. . .
Mà Phù Nhị không biết chính là, sau khi vị kia I Van Nặc Phu trưởng lão kia rới đi, lại lập tức đi về trong phòng bắt đầu nổi nóng.
“Con mụ điên kia! Đúng là phát bệnh ra! Lại muốn mang lợi ích của gia tộc bán cho người ngoài!”
I Van Nặc Phu gầm thét, âm thanh lại bị kết giới cách âm trên vách tường ngăn cản lại, một tia cũng không có lộ ra bên ngoài.
“Còn có lão Ngãi Mả Sa kia cũng là lão hồ đồ! Lại còn nói Phù Nhị vẫn còn con nít, để cô ta một chút thời gian. . . Ta nhổ vào! Lại cho một chút thời gian, gia tộc chúng ta đều sắp diệt vong!”
I Van Nặc Phu đỏ bừng mặt, thậm chí ngay cả bướu thịt đều rung lên.
Ông ta chắp tay sau lưng, chuyển vòng tròn tại chỗ cũ.
“Không được! Ta không thể ngồi im nhìn tâm huyết gia tộc tổ tiên tiêu hao hết trên tay Phù Nhị!”
Sau vài vòng, ông ta cắn cắn răng, xắn ống tay áo.
Trên cánh tay của ông ta lại khắc lạc dấu ấn thực vật phi thường kỳ dị.
Lực lượng tinh thần truyền vào, dấu ấn nhất thời sáng lên.
“Sàn sạt. . .” Sau khi tạp âm qua đi, từ đối diện truyền đến một giọng đàn ông khàn khàn: “Ông rốt cục vẫn liên hệ với chúng ta!”
I Van Nặc Phu kiên định nói, trên mặt lại có vẻ thánh khiết.
“Rất tốt! Kẻ địch mà chúng ta nhằm vào chỉ là những thuật sĩ huyết mạch tà ác kia, những người đúng lúc tỉnh ngộ như ông vẫn là một phần tử trong giới phù thủy chúng ta!”
Từ đầu kia của bí pháp dấu ấn truyền đến âm thanh.
“Đó là đương nhiên! Đây là vinh hạnh của ta!” I Van Nặc Phu kích động nói.
Rồi ông ta lại có chút không yên lòng hỏi: “Kênh liên lạc này an toàn sao? Tổng bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi có biện pháp ngăn cách phi thường nghiêm mật!”
“Ha ha. . . Yên tâm đi! Đây là kênh trải qua chuyên môn mã hóa! Đối thoại giữa chúng ta tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài!”
“Tốt lắm, các người cần ta làm thế nào!” Nếu như đã quyết định phản bội, biểu hiện của I Van Nặc Phu phi thường lưu loát.
“Rất đơn giản, ông chỉ cần. . .”
Âm thanh càng ngày càng thấp, mà I Van Nặc Phu lại liên tục gật đầu.
Đèn đuốc tối tăm từ từ tắt, hắc ám đã che lấp hết tất cả.
. . .
Tiến công đều diễn ra trong lúc lơ đãng.
Chờ đến khi các thuật sĩ đã quen giới nghiêm đều phát hiện toàn bộ thành thị đã bị một mảnh thực vật hoa ăn thịt người vây quanh, đông đảo thuật sĩ có một cảm giác cuối cùng đã tới.
So với việc lo sợ bất an trước đó thì kiểu thấy được kẻ địch này càng có thể làm bọn họ an tâm hơn, tiếp theo chỉ là đại chiến một trận, người thắng thì sống sót, mà người thất bại thì vạn kiếp bất phục, chỉ đến thế mà thôi.
So với loại đại chiến này, sự ngột ngạt vì chờ đợi trước đó càng khiến tinh thần người ta tan vỡ.
Nhưng tâm tình các bọn thuật sĩ cũng chỉ có thể ung dung trong nháy mắt, đợi khi bọn họ nhìn thấy quân đoàn phi thuyền đầy trời giống mây đen ép tới, cho dù là Tát Nhĩ cũng có cảm giác trước đó mình tranh quyền đoạt lợi lại trở thành một chuyện cười!
“Đề phòng!”
Hắn khàn giọng rống lên, trong giọng nói thậm chí xuất hiện vẻ run rẩy.
“Tháp phù thủy trao quyền xong! Xây dựng hệ thống phòng ngự trung tâm!”
So sánh với hắn, những thuật sĩ có mệnh lệnh cụ thể kia còn có thể làm tốt công tác của mình.
Vù! Một toà tháp phù thủy run rẩy lên, đông đảo phù văn từ thân tháp hiện lên. Lại bắn nhanh đến giữa không trung.
Toàn bộ tháp phù thủy trong thành thị đều là như thế, đông đảo phù văn tạo thành tia sáng, hội tụ trung tâm thành thị, hình thành một mặt trời sáng sủa.
Một màn nước lấy mặt trời làm trung tâm lan ra bốn phía, bề ngoài có màu sắc óng ánh, bao quát toàn bộ thành thị vào.
“Vu trận khủng bố thế này ít nhất hội tụ năm mươi, sáu mươi ao nguyên tố và lò phản ứng!”
Trong biển hoa, một phù thủy có mái tóc màu xanh lục cười nhạo nói: “Đáng tiếc, đối phương quá cuống, chúng ta chỉ doạ bọn hắn một lần như thế, đã bị ép dùng tới một lá bài tẩy!”
“Đúng!” Một nữ phù thuỷ mặc trang phục màu đỏ cũng che miệng cười duyên: “Nếu như thuật sĩ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi đều là mặt hàng này, chúng ta chắc chắn sẽ thắng trận chiến này!”
“Trên thực tế, chỉ cần ba vị nguyên lão của đối phương không chạy về, kết quả của trận chiến này sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, nhiều nhất chỉ là thời gian dài ngắn mà thôi!”
Phù thủy có mái tóc màu xanh lục sửa lời, là thủ lĩnh cao cấp của quân đoàn, tình báo hắn biết được nhiều hơn phù thủy bình thường không ít. Thậm chí đã biết được ba người Cát Nhĩ Bá Đặc đồng thời mất tích.
“Vì thế hiện tại chúng ta cần phải làm gì. . . Công kích thăm dò sao. . .” Nữ phù thuỷ cắn môi hổi.
“Ngay cả thăm dò đều không cần. Tất cả những việcnày đều có các tổ chức khác giúp chúng ta!”
Ở trước mặt nữ phù thủy kia, tên phù thủy có mái tóc màu xanh lục này lộ ra vẻ phi thường tự tin, có chút đắc ý tuyên bố.
“Bàn Tay Báo Thù hả?” Nữ phù thuỷ gật gù, chợt cười duyên, duỗi eo lười: “Nếu như đã có đối phương giúp chúng ta làm việc, có phải nên thừa dịp này làm chút việc khác. . .”
Giọng nói ngọt ngào như mật đường khiến cho nam phù thủy kia không khỏi say mê.
Mơ hồ, còn có tiếng hai người thấp giọng trò chuyện không ngừng truyền đến: “Những phù thủy kia có đáng tin không?”
“Chỉ là con rơi mà thôi, dù sao đến lúc đó nhất định phải bỏ đi. Còn cần lo lắng cái gì?”
“Ta vẫn là có chút không yên lòng bọn họ. . .”
“Cùng lắm thì ta lại giao quyền chỉ huy ám vệ cho em, em thay ta nhìn bọn hắn chằm chằm là được. . .”
Các loại âm mưu dần dần trình diễn ở đây. Lại bị đông đảo thực vật xanh che lấp đi.
Những chuyện xảy ra ở nơi đây không hề thu hút ngoại giới chú ý chút nào.
Theo thực vật cùng đại quân phi thuyền vây kín, mây đen chiến tranh dày đặc lập tức che kín toàn bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi, cảm giác mưa gió nổi lên khiến cho đông đảo thuật sĩ Khoa Mạc Âm không khỏi nắm chặt song quyền.
Còn ứng cử viên chân chính đảm nhiệm chức vụ chủ công cũng chậm rãi từ trên phi thuyền đi xuống.
Một tên thủy trên mặt đầy sẹo, có một chân giả bằng gỗ, bước đi khập khễnh, vẻ mặt căm thù hận thấu xương đang nhìn chằm chằm tới thành thị thuật sĩ, ánh mắt hầu như muốn đốt cháy cả tòa thành thị này.
“Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi! Khoa Mạc Âm thuật sĩ! Bọn mày cũng có ngày hôm nay!” Lời nói lạnh như băng, hầu như là từ kẽ răng rít ra.
“Lạc Bá các hạ! Căn cứ vào mệnh lệnh từ tổng bộ liên quân, ngài chính là tổng chỉ huy lần công kích thứ nhất!”
Một bóng người đeo mặt nạ thằng hề đứng bên cạnh nói, hơi khom người, trên mặt bởi đeo mặt nạ nên không nhìn ra vẻ mặt, nhưng ngữ khí rõ ràng phi thường khinh bỉ.
“Ta biết rồi! Hãy giúp ta chuyển cáo cho chư vị đại nhân, Lạc Bá nhất định không làm nhục sứ mệnh!” Lạc Bá siết chặt nắm đấm mấy lần rồi cắn răng nói.
“Rất tốt!” Người đeo mặt nạ chợt khom mình hành lễ rồi cả người lập tức biến mất vào giữa hư không.
“Đạo sư! Chúng ta rốt cục đã đi tới bước này!” Một ông lão khác tóc trắng phơ, ngọn lửa sinh mệnh trên người ảm đạm đến mức hầu như biến mất không còn tăm từ phi thuyền đi xuống, đợi khi ông ta nhìn thấy thành thuật sĩ đã bị vây quanh, rốt cục không nhịn được, nước mắt chảy ra.
Phù thủy từ trên phi thuyền hạ xuống, đa số đều là tổ chức phù thủy có mối thù với Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi.
Xuất phát từ khát vọng báo thù, còn có một loạt trao đổi ích lợi khác, bọn họ không chút do dự mà làm nhân vật tiên phong liên quân, thậm chí khi bắt đầu chiếm lĩnh đã lập tức báo thù và thanh tẩy đầy máu tanh, giống như muốn trả lại tất cả khuất nhục và cực khổ mà tổ tiên chịu đựng vậy.
Mà Lạc Bá vốn là nguyên thủ của Bàn Tay Báo Thù, cũng là người dẫn đầu lần này mà các tiểu tổ chức đề cử ra.
Một mặt khác, trên lầu tháp cao to, đông đảo thuật sĩ cũng đang quan sát tình hình quân địch, chỉ là so với sự thành thạo điêu luyện của đối phương, thậm chí còn có tâm tình tầm hoan mua vui, tình cảnh của bọn họ lại gian nan hơn rất nhiều.
Trên mặt của mỗi người treo đầy mây đen, ngay cả Tát Nhĩ cũng không ngoại lệ, sợ hãi tràn ngập trên gương mặt.
” Đoàn kỵ sĩ Lam Vũ thành Lam Sơn! Còn có đại đội phù thủy ma quỷ của thành Tội Ác!”
Phù Nhị chống tay trên lan can, nhìn cờ xí của hai quân đoàn, trong đôi mắt hiện ra vẻ không thể tin tưởng.
Ở phương hướng cô nhìn tới, một quân đoàn kỵ sĩ mặc áo giáp màu xanh lam, trên đầu còn có một bó lông chim to lớn, cùng với đoàn phù thủy trên người che kín vảy hoặc lợi trảo sừng, tướng mạo hình thù kỳ quái, đang lẳng lặng đứng sừng sững ở đó.
Chỉ là khí tức gợn sóng từ trên người bọn họ vô ý tản ra đã đủ khiến phù thủy cấp 1 nghẹt thở, thậm chí ngay cả minh quân cũng không dám dựa vào bọn họ quá gần, mà là để trống lượng lớn đất trống.
“Liệp ma giả cùng Lam Sơn Vương đã hoàn toàn không nể mặt mũi, lại phái quan đoàn tinh nhuệ tiến vào vây công. . .”
So với những thế lực khác che che giấu giấu, Thành Lam Sơn cùng thành Tội Ác thế lực hiển nhiên không them kiêng dè gì.
Điều này cũng chứng tỏ đối phương rất căm hận Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi. Thậm chí, đã có thể xác định ba người Cát Nhĩ Bá Đặc không về được, cho nên mới đuổi tận giết tuyệt.
“Đoàn kỵ sĩ Lam Vũ còn tốt, chỉ là mô phỏng theo con đường sắt thép kỵ sĩ thượng cổ, mà những phù thủy ma quỷ này. . .”
Lộ Tây đứng một chỗ khác cũng nhíu mày: “Bọn họ đều là phù thủy đã câu thông với vị diện ma quỷ, thân thể bị lực lượng ma quỷ nhuộm đẫm, nắm giữ năng lực phi thường đặc biệt, thậm chí thông qua việc ký kết khế ước cùng ma quỷ, thức tỉnh đủ loại dị năng! Cũng chỉ có liệp ma giả đại nhân mới có thể triệt để thu phục bọn hắn để bản thân sử dụng! Bọn hắn thường thường vừa xuất hiện sẽ đại diện cho hủy diệt cùng tử vong. . .”
“Còn không phải do lão sư của anh làm việc tốt!” Tát Nhĩ cười lạnh nói, “Đồng thời, cho dù đến lúc này rồi mà vị học đệ Lôi Lâm kia của anh vẫn không có xuất hiện!”
Bởi Cát Nhĩ Bá Đặc mạnh mẽ cướp từ chỗ Cam Lợi Nhĩ rất nhiều tài nguyên ở vùng đất bị lãng quên, bởi vậy quan hệ hai bên vẫn không tốt đẹp gì, Tát Nhĩ không phải người của Cát Nhĩ Bá Đặc, đương nhiên phải mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Trên thực tế, nếu như hắn biết Lam Sơn Vương tức đến nổ phổi như thế cũng là do Lôi Lâm gây ra, e là sẽ càng thêm phát điên.
“Lúc trước quyết ý là nguyên lão hội quyết định, đồng thời ba vị trưởng lão cũng đồng loạt ra tay, anh đừng nói không có sử dụng tới những trân phẩm huyết mạch kia!”
Phù Nhị lập tức phản bác.
Nhìn thấy cô nàng vì mình nói chuyện, Lộ Tây không khỏi nở nụ cười thiện ý với Phù Nhị.
“Khụ khụ. . .” Nhìn tới ở đây cũng có xu thế ám chiến, một ông lão khắp khuôn mặt là vảy rắn lập tức đi ra điều đình.
“Lôi Lâm cùng Sa Đặc đều muốn tìm ra tọa độ của lão sư, hiện tại chính là giai đoạn then chốt nhất, không đến là bình thường, hiện nay chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực, vượt qua cửa ải khó này!”
Vị thuật sĩ già này chẳng những có thực lực hóa tinh, đồng thời địa vị cũng không thấp, ngay cả Tát Nhĩ cũng chỉ lộ vẻ căm giận chứ không nói thêm cái gì.
Mà vào lúc này, bọn họ cũng nhìn thấy động tác của đối phương.
Đông đảo tổ chức phù thủy loại nhỏ do một phù thủy dẫn đầu, nghênh ngang đi tới biên giới thành thị, bắt đầu bố trí vu trận.
“Lạc Bá? ! Tên tạp chủng này lại cũng dám ra đây!”
Một tên thuật sĩ tướng mạo âm nhu liếm liếm lưỡi dao trên tay: “Ban đầu ta hẳn nên cho hắn thêm mấy đao!”
Nếu là trước đây, tiểu tổ chức như Bàn Tay Báo Thù chỉ có thể giống con chuột trốn dưới cống ngầm âm u, vừa ló ra sẽ bị giẫm chết.
Lúc này lại dám nhô ra khiêu khích?
“Ta muốn đi ra ngoài giết chết bọn chúng!” Một gã tráng hán khác lập tức rít gào.
“Đừng vọng động!” Tát Nhĩ ngăn đối phương lại.
“Hiện tại liên hợp phòng ngự vu trận đã khởi động rồi, nhiều lần ra vào ngược lại sẽ cho đối phương cơ hội nhòm ngó vu trận của chúng ta vận chuyển! Đừng để nỗi giận làm choáng váng đầu óc!”
Không thể không nói Tát Nhĩ vẫn có tiền vốn nhất định, chí ít không phải người ngu, có thể thấy được bình thường khá thông minh.
Mặc dù nói như vậy, nhưng nhìn kẻ địch trước đây nghênh ngang lắc lư ở ngay trước mặt mình, trong lòng Tát Nhĩ cũng sớm đã tràn ngập lửa giận, chỉ là đang cố gắng nhẫn nại mà thôi.
“Đợi nguy cơ lần này qua đi! Ta nhất định sẽ lãnh đạo bộ truy bắt, làm thịt toàn bộ đám chuột nhắt này!”
“Các vị nhìn kìa!” Vào lúc này, Phù Nhị chỉ ra bên ngoài vu trận, kinh ngạc thốt lên.
“Hả? !”
Vào lúc này, đám thuật sĩ mới phát hiện, Lạc Bá ở bên ngoài không biết từ lúc nào đã bố trí vu trận to lớn, bắt đầu chậm rãi vận chuyển lên.
Ầm ầm ầm!
Một trận chấn động núi lở đất nứt qua đi, lượng lớn đầm lầy bốc lên, nước bùn và nước đen từ dưới nền đất tràn ra, nhanh chóng tràn khắp bầu trời đầm lầy lân hỏa.
Chờ đến khi lân hỏa biến mất, lượng lớn hơi nước bị bốc hơi lên, đầm lầy trước kia hình thành một mảnh bùn nhão, địa chất không ngừng ngưng tụ, thậm chí đã biến thành nham thạch.
Loại biến hóa này lấy vu trận lớn kia làm trung tâm, không ngừng lan rộn ra bốn phía.
“Lại dám đụng đến căn cơ của chúng ta!” Đám thuật sĩ lập tức điên cuồng.
Lúc trước sở dĩ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi coi trọng nơi này, còn không phải bởi vì hoàn cảnh địa lý đặc biệt của đầm lầy Lân Hỏa sao? Nồng độ hạt năng lượng căn bản hệ âm u cùng hệ hỏa rao ất cùng tồn tại, phối hợp cùng huyết mạch Khoa Mạc Âm cự xà thì mười phân vẹn mười.
Thuật sĩ ở đây không chỉ có thể nhanh chóng trưởng thành. Thậm chí khi triển khai vu thuật đều sẽ được hoàn cảnh trợ giúp.
Mà hiện tại, lượng lớn đầm lầy đã biến thành bình địa, hạt căn bản hệ âm u cùng hệ hỏa vốn dồi dào cũng đang dần dần suy kiệt. Bị hạt căn bản nguyên tố thổ thay thế.
Tuy rằng phạm vi chỉ là mảnh thành thị này, nhưng đã đả kích vô cùng lớn cho những thuật sĩ cao cấp này.
“Ha ha…” Lạc Bá ở bên ngoài lại vui sướng cười vang.
“Cho là chúng ta sẽ không suy nghĩ cách trả thù thế nào sao? Sai rồi! Cho dù là bị truy sát đến bỏ mạng ở toàn bộ đại lục, chúng ta cũng không hề có dự định từ bỏ trở về báo thù! Lần này tất nhiên sẽ nhổ tận gốc toàn bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi!”
“Không có cách nào!”
Nhìn đất hoang dần dần vây quanh toàn bộ thành thị, nồng độ hạt căn bản nguyên tố thổ liên tục tăng lên, đuổi hạt căn bản hệ âm u và hệ hỏa ra ngoài, trên mặt Tát Nhĩ lúc xanh lúc trắng.
“Luyện kim quân đoàn xuất kích! Liên hợp vu trận phối hợp hành động!”
Hắn phát lệnh, trên mặt còn có vẻ đỏ ửng vì xấu hổ, hắn cũng biết hiện tại chính mình mạo muội mở ra toàn bộ phòng ngự vu trận đã lộ ra vẻ quá mức cấp thiết.
Đặc biệt hiện tại hạ mệnh lệnh xuất kích lại càng giống như tự tát lên trên mặt mình vậy.
“Hừ!” Đối với hành động này của hắn, Phù Nhị cùng các thuật sĩ khác cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không lên tiếng phê phán , khiến Tát Nhĩ thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng coi như vẫn có mấy kẻ thông minh!” Lộ Tây âm thầm gật gật đầu, biết hiện tại thật sự đã đến thời khắc sống còn, ân oán hay âm mưu gì đó đều phải thả xuống.
Trên người bọn hắn cùng có huyết mạch thuật sĩ, nhất định không được bọn phù thủy khoan dung!
Xoẹt! Vu trận nửa trong suốt bao phủ toàn bộ thành thị nứt ra một lỗ to lớn, một dòng lũ bằng sắt thép dâng lên.
Đùng! Đùng!
Xuất hiện trước mắt Lạc Bá là một quân đoàn con rối sắt thép lớn.
Những con rối luyện kim này có chiều cao vượt qua ba mét trở lên. Trên người đầy phù văn, rất nhiều gai nhọn và móc câu sắc bén lạnh lẽo.
Đặc biệt ở hai bên vai những con rối này còn có một nòng pháo lớn khiến Lạc Bá cảm thấy trái tim đập thình thịch.
“Loại vu thuật đại pháo này! Đám thuật sĩ của Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi cũng không phải chỉ có thiên phú ở thí nghiệm huyết mạch!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận