Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 416: Sử dụng dung dịch (2)

“Đáng tiếc! Thứ này ít nhất cũng cần phải là phù thủy cấp bốn trở lên mới có thể tiếp xúc được!”
Dù là thẩm phán chi nhãn hay ô uế điểu, cũng là sinh vật khủng bố có thể đi ngang qua mỗi thế giới, ngang dọc các đại vị diện, sự tồn tại của chúng đã vượt qua phạm trù sinh vật, tiến vào một mức độ mà hiện tại Lôi Lâm không thể với tới và hiểu được.
Hiện tại đối với chúng nó, Lôi Lâm còn không bằng một con kiến, thậm chí so với một hạt tro bụi cũng nhỏ hơn một chút.
Cho dù hắn muốn tế tự và triệu hoán đối phương, cũng chỉ có thể gọi được một bóng mờ không có chút sức mạnh nào, càng không cần phải nói tới việc tiến thêm một bước nữa là nghiên cứu.
Đáy lòng Lôi Lâm có chút tiếc nuối, nhưng nhiều hơn chính là hừng hực.
“Một ngày nào đó! Một ngày nào đó! Mình sẽ leo lên đỉnh cao của toàn bộ phù thủy giới, đồng thời đưa mắt chuyển tới các đại vị diện, truy tìm chân lý và tồn tại vĩnh hằng…”
Xì xì!
Sau khi dung dịch màu xám trong ống nghiệm bay hơi hết, toàn thân Lôi Lâm đã bị một đám sương mù màu xám bao vây.
Tầng sương mù này tỏa ra mùi tanh tưởi gay mũi khiến Lôi Lâm hầu như nghẹt thở.
Sương mù màu xám giống như có tính mạng của chính mình, bắt đầu lan tràn trên người Lôi Lâm, giống như muốn thử tiến vào trong thân thể của hắn.
“Ầm ầm! ! !”
Đầu Lôi Lâm hơi chongas, lập tức biến sắc.
Đùng! Đùng! Đùng! Giống như bị cái gì khiêu khích, từ trong thân thể của hắn đột nhiên hiện ra vài bóng mờ thẩm phán chi nhãn.
Những bóng mờ này chỉ to bằng ngón cái, mà lớn nhất là to bằng nắm đấm, phía trên còn gắn liền với sợi tơ thần bí, quấn quanh Lôi Lâm.
“Sức mạnh quy tắc sao?” Lôi Lâm đưa tay phải ra, giống như muốn sờ vào những sợi dây nhỏ này một chút.
Không nằm ngoài dự liệu, tay hắn trực tiếp xuyên qua dây nhỏ.
“Những thứ này hẳn là chính là sợi tơ khế ước cùng quy tắc! Thẩm phán chi nhãn loại nhỏ hẳn là đại biểu mấy khế ước ký kết cùng đám mụ phù thủy trước đó, mà con lớn nhất chính là do phù thủy cấp hai- Lai Ngang gọi ra thẩm phán chi nhãn để làm chứng khế ước!”
Lôi Lâm nhìn thẩm phán chi nhãn lớn nhất kia, nó thả ra sợi tơ cũng nhiều nhất thô nhất, chặt chẽ liên kết với thân thể Lôi Lâm.
Linh cảm từ sâu trong linh hồn để Lôi Lâm biết nếu như hắn thật sự bị khế ước phản phệ, những sợi tơ này đồng thời phát tác, tuyệt đối sẽ khiến hắn rơi vào cảnh không muốn nhất.
“Xì xì!”
Sau khi nhìn thấy bóng mờ thẩm phán chi nhãn, gợn sóng từ sương mù màu xám càng thêm kịch liệt, một tia tin tức thần bí thông qua con đường không biết tên, trực tiếp lan truyền đến đáy lòng Lôi Lâm.
“Một phần lông chim dung dịch chỉ có thể giải trừ một khế ước sao?” Lôi Lâm gật gù, lập tức dùng Byron cổ ngữ nói: “Ta lựa chọn cái này!” Hắn chỉ tay vào bóng mờ thẩm phán chi nhãn lớn nhất kia.
Byron cổ ngữ không chỉ là ngôn ngữ thông dụng để phù thủy thi pháp, mà nó còn mang một tia sức mạnh thần bí, nếu sinh vật là chỉ có linh hồn, cũng có thể nghe hiểu tin tức biểu đạt trong gợn sóng ngôn ngữ, bởi vậy cũng trở thành ngôn ngữ để thế giới phù thủy giao lưu cùng các vị diện khác.
“Chít chít!”
Sau khi nhận được chỉ thị từ Lôi Lâm, sương mù màu xám dần cô đọng, từ bên trong còn phát ra từng tiếng chim hót.
Tiếng chim hót này phi thường khó nghe, giống tiếng phụ nữ đang rít gào khóc thét.
Trong tiếng kêu to, sương mù màu xám duỗi ra hai cánh, biến thành một con chim khổng lồ bằng sương mù mơ hồ.
“Đây chẳng lẽ chính là bản thể của ô uế điểu thời thượng cổ sao?” Lôi Lâm muốncẩn thận ghi chép lại hình dáng của ô uế điểu, đáng tiếc có sương mù ngăn cách nên ngoài hình dáng cơ bản của loài chim thì những chi tiết khác đều không thấy rõ lắm.
“Thẩm phán!” “Thẩm phán!” “Thẩm phán!” “Thẩm phán!”
Lúc này, dường như là bị ô uế điểu kích thích, thẩm phán chi nhãn bên ngoài cơ thể Lôi Lâm cũng bắt đầu hơi rung động lên.
Từng tiếng sấm sét nhỏ không ngừng sinh ra chung quanh thẩm phán chi nhãn, hư không mơ hồ gợn sóng, sinh ra âm thanh giống thánh ca tế tự.
Thẩm phán chi nhãn lớn nhất ở giữa kia còn bành trướng lên mấy lần, sóng năng lượng chấn động mạnh mẽ không ngừng lan rộng, nỗ lực đánh vỡ hư không, mượn một tia sức mạnh từ bản thể của nó trong cõi u minh!
“Chít chít! ! !”
Chim khổng lồ bằng khói xám giương rộng cánh, lượng lớn bụi sương mù màu đen lan tràn.
Ô uế! Hỗn loạn!
Lôi Lâm chóng váng, hầu như ngay cả mình đang ở nơi nào đều không nhớ rõ.
“Xì xì!” Bụi sương mù màu đen và điện lưu màu xanh lam không ngừng cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng đồng quy vu tận.
Nhưng số lượng sương mù nhiều hơn so với sấm sét màu xanh lam, vài giây sau đã chiếm ưu thế.
“Chít chít!”
Bị sương mù bao vây, thẩm phán chi nhãn run rẩy, ngay cả việc câu thông bản thể trước đó đều bị cắt đứt.
Cùng lúc đó, chim khổng lồ bằng khói xám bay lên cao cao, dùng tư thế ác điểu săn mồi, từ giữa không trung đột nhiên đập xuống!
Ba!
Mỏ màu xám khẽ mổ, lôi bóng mờ thẩm phán chi nhãn lớn nhất kia từ trên người Lôi Lâm ra.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc! Sợi tơ nhỏ liên hệ giữa thẩm phán chi nhãn cùng Lôi Lâm nhanh chóng đứt rời.
Khi những sợi dây nhỏ kia đứt rời, trong lòng Lôi Lâm dần thoải mái, ngay cả linh hồn đều cảm thấy tỉnh táo, có cảm giác như trút được gánh nặng.
Trên mặt Lôi Lâm lộ ra vẻ vui mừng.
Khế ước bị phá từ một phía, chỗ tốt đối với hắn càng lớn hơn! Điều này mang ý nghĩa là Lôi Lâm có thể thoát khỏi ràng buộc của khế ước, tùy ý tổn hại lợi ích của Hoa Viên Bốn Mùa, thậm chí hung hăng sát hại thành viên của đối phương!
Mà Lai Ngang đại biểu Hoa Viên Bốn Mùa ký kết khế ước cùng Lôi Lâm, trái lại sẽ bị khế ước hạn chế, trong tình huống vẫn không có chứng cớ xác thật thì không thể động thủ đối với Lôi Lâm!
Đồng thời, loại đơn phương phá hoại này, một bên khác của khế ước là Lai Ngang cũng sẽ không có cảm giác, đây cũng là một trong các tác dụng đặc tính hỗn loạn của ô uế điểu.
“Rầm rầm!”
Ô uế điểu xoay quanh giữa không trung há to miệng nuốt thẩm phán chi nhãn vào! Thậm chí Lôi Lâm có thể nhìn thấy một vòng tròn hình cầu nhô ra, bắt đầu từ cái cổ ô uế điểu, một đường trượt đến bụng dưới.
“Chít chít!” Sau khi nuốt chửng một con thẩm phán chi nhãn này, ô uế điểu kêu lên đầy vui vẻ, đồng thời còn gửi một đoạn tin tức đến đáy lòng Lôi Lâm.
“Cuối cùng thẩm phán rồi sẽ diệt vong! Mà hỗn loạn sẽ vĩnh tồn!”
” Triệu hoán càng nhiều! Càng nhiều! Ta sẽ xóa đi toàn bộ dấu vết của thẩm phán chi nhãn trên người cậu!”
Từng đoạn tin tức thần bí trực tiếp xuất hiện trong lòng Lôi Lâm, đồng thời tự động chuyển thành ý mà Lôi Lâm có thể hiểu được.
“Được!” Lôi Lâm cúi người chào thật sâu, tuy rằng không biết đối phương thật sự có thể nghe hiểu hay không, nhưng biểu cảm của Lôi Lâm luôn luôn làm rất khá.
Ô uế điểu cực kỳ nhân tính hóa gật gật đầu, rồi lại phát ra một tiếng hí dài.
Trong tiếng thét chói tai khủng bố, thân thể của nó nổ tung, biến thành một đám khói xám.
Khói xám rất nhanh đã nhạt đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong không khí.
Cùng lúc đó, Lôi Lâm cũng cảm giác được, lực lượng thuộc tính hỗn loạn từ sau khi mở ra ống nghiệm vẫn vây quanh nơi này cũng đã tiêu tan.
Thẩm phán chi nhãn là tồn tại cùng cấp bậc với ô uế điểu! Nếu không phải lúc vừa bắt đầu dung dịch tự động thả ra một luồng lực lượng hỗn loạn bao trùm toàn bộ nơi này, ngăn cách thẩm phán chi nhãn dò xét và bóng mờ trên người Lôi Lâm lan truyền tin tức thì đã sớm triệu hoán thẩm phán chi nhãn tới nơi này.
Nhưng hiện tại, đợi sau khi ô uế điểu biến mất, Lôi Lâm cảm ứng được khế ước giữa hắn cùng Hoa Viên Bốn Mùa đã bị hủy hoàn toàn rồi. Mà một số khế ước trước đây vẫn tồn tại, nhưng có vẻ đã quyên đi chuyện đã xảy ra vừa nãy, không có phản ứng chút nào.
“Lực lượng hỗn loạn thực sự quá mạnh mẽ! Thượng cổ ô uế điểu, không hổ là tử địch của thẩm phán chi nhãn! Cũng không biết hắc vu sư phía sau người khổng lồ lấy đâu ra phần dung dịch này?”
Lôi Lâm lẩm bẩm nói.
Ở Nam Hải bờ, dùng thẩm phán chi nhãn để chứng kiến khế ước là chuyện phi thường thông dụng, đồng thời, cũng cực kỳ có uy tín, hầu như không có ví dụ bị phá hỏng.
Mà lông chim ô uế điểu thời thượng cổ đã sớm tuyệt tích ở Nam Hải bờ hơn ngàn năm rồi!
Bởi vậy, cho dù là Lai Ngang cũng không sẽ ngờ Lôi Lâm lại lợi dụng thứ này để thoát khỏi ảnh hưởng từ khế ước của thẩm phán chi nhãn.
“Thực lực như vậy thực sự khủng bố!”
Có thể thu thập được loại dung dịch đã tuyệt tích này, trong lòng Lôi Lâm không khỏi lại đánh giá cao thêm về năng lực của tổ chức hắc vu sư Thiên Diệp Thủ này.
“Nhưng dù ở trong tổ chức kia, thứ này cũng chắc chắn sẽ không có quá nhiều. . .” Lôi Lâm phi thường khẳng định, nếu không thì Thiên Diệp Thủ đã sớm lợi dụng thứ này, tạo ra một đợt sóng lớn ở Nam Hải bờ.
. . .
Màn đêm buông xuống, mặc dù đang ở trong bí cảnh, nhưng ánh trăng trên trời vẫn rất sáng, không khác gì ở bên ngoài cả.
Vào lúc này, một người bọc trong áo choàng màu đen, đồng thời có thêm một cái bóng màu đen dùng đấu bồng che khuất mặt lặng lẽ rời đi trụ sở của Hoa Viên Bốn Mùa, không ngừng di động ra bên ngoài.
“Xẹt xẹt!”
Ở cạnh một cây ma hoa mộc có ba phân nhánh kỳ dị, bóng đen này ngừng lại, đồng thời trên tay bốc lên một ngọn lửa màu đỏ ngòm.
“Cậu rốt cục đã đến rồi!”
Bên ngoài ma hoa mộc hơi vặn vẹo, trên thân cây hiện ra khuôn mặt một người đàn ông, khuôn mặt này đột nhiên há mồm, nói với phù thủy kia: “Từ nơi này hạ xuống!”
Xẹt! Sau khi khuôn mặt trên thân cây lên tiếng, từ dưới gốc ma hoa mộc lại đột nhiên nứt ra một miệng lớn, lộ ra một đường hầm sâu thẳm.
Phù thủy gật gù, bước nhanh xuống.
Ầm! Sau khi thân hình của hắn đi vào đường hầm kia, lối vào nhanh chóng đóng lại, đồng thời, mặt người trên thân cây lại mang theo ánh mắt cảnh giác nhanh chóng quét nhìn chung quanh một chút rồi mới chậm rãi một lần nữa biến mất tiến vào thân cây.
Nơi này lại khôi phục yên tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đường hầm rất dài, tên phù thủy này đi thẳng mười mấy phút, mới đi tới phần cuối.
Phần cuối là một căn phòng dưới đất rất lớn, chung quanh còn có ánh sáng vu thuật màu vàng đất đang không ngừng lập loè, hẳn là gần đây mới mở ra.
Trong căn phòng dưới đất rộng rãi này, lúc này chỉ có một thân ảnh người khổng lồ mơ hồ chung quanh tràn ngập sương mù màu xanh lục đứng sừng sững, nhìn thấy phù thủy kia, người khổng lồ kia nở nụ cười: “Cậu đến rồi!”
“Ừm!” Phù thủy kia gật đầu, lấy xuống đấu bồng trên đầu, lộ ra một gương mặt anh tuấn trẻ tuổi.
Mái tóc màu đen, khuôn mặt tuấn tú, da dẻ trắng nõn, trong mắt còn mơ hồ toả ra một loại ánh sáng tà dị.
Hắn cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó như thế, cả người tỏa ra một loại mị lực kỳ dị.
Người đến đúng là Lôi Lâm, lúc này hắn hơi nhíu mày, lúc này người khổng lồ lại thông báo gọi hắn tới nơi này, khẳng định không có chuyện gì tốt.
Đồng thời, Lôi Lâm hơi động động mũi.
” Trước đó, ông chiêu đãi rất nhiều người ở nơi này sao? Ta cảm ứng được khí tức của rất nhiều “Người quen”. . .”
Người khổng lồ hơi kinh ngạc nhìn Lôi Lâm một chút: “Ừm! Đều là đồng bạn trong Thiên Diệp Thủ chúng ta, trước đó rõ ràng đã xóa hết dấu vết của bọn họ rồi. . . Cậu vẫn còn có thể phát hiện, xem ra lời đồn đại bên ngoài không sai, cậu thực sự đã là phù thủy cấp 1 đỉnh cao. . .”
Người khổng lồ nhìn Lôi Lâm, trong đôi mắt hiện ra vẻ kiêng kỵ.“Xem ra, lúc trước thủ lĩnh lựa chọn mời chào cậu là một quyết định chính xác!”
Đối với chuyện này, Lôi Lâm chỉ thần bí nở nụ cười.
Sau khi huyết mạch nhảy vọt lần hai, hắn cảm giác tố chất thân thể của chính mình không ngừng tăng cường, ngay cả mỗi bộ phận đều giống như tỉnh lại từ trong cơn ngủ mê, thu được rất nhiều năng lực kỳ dị.
Mặc dù không có trợ giúp lớn gì đối với lực chiến đấu của hắn nhưng lại thường thường sẽ phát huy ra hiệu quả làm người không tưởng tượng nổi ở một số chỗ.
“Xem ra, các người muốn làm một bút lớn!” Lôi Lâm nhìn chằm chằm vào người khổng lồ một chút.
Từ tin tức mà hắn cảm giác được, người khổng lồ dĩ nhiên đã gọi toàn bộ các tinh anh của Thiên Diệp Thủ lại đây.
Muốn liên lạc với hắn tiêu tốn giá lớn, để Lôi Lâm đánh vào Hoa Viên Bốn Mùa, ngẫm lại là biết hắn muốn làm gì.
“Hê hê! Đây không phải là kế hoạch của ta! Mà là ý của đại nhân phía sau!” Người khổng lồ lại một lần nữa nhắc tới hắc vu sư cấp hai sau lưng Thiên Diệp Thủ.
“Thế nào? Phần dung dịch lông chim ô uế điểu kia dùng tốt chứ?” Người khổng lồ hỏi.
“Đã dùng rồi!” Lôi Lâm nhướn lông mày, “Có chuyện gì thì nói đi!”
“Được! Con mồi lần này của chúng ta chính là kho tài nguyên của Hoa Viên Bốn Mùa trong bí cảnh sông Hằng!” Người khổng lồ thoải mái nói ra mục tiêu kế hoạch.
“Lần này, không chỉ có Thiên Diệp Thủ chúng ta sẽ dốc toàn lực ứng phó, thậm chí, ngay đại nhân phía sau cũng sẽ ra tay vào thời điểm thích hợp. . .”
Đối với tin tức này, trên mặt Lôi Lâm chỉ hơi động, lập tức bình tĩnh mà tiếp nhận.
Dù sao, Hoa Viên Bốn Mùa ở đây có thể có ít nhất một phù thủy cấp hai là Lai Ngang tọa trấn, nếu không có đối thủ cùng cấp bậc tới đây hấp dẫn hỏa lực, vậy những hắc vu sư đi tới có nhiều hơn nữa cũng chỉ có một chữ “chết”!
“Ừm! Vậy nhiệm vụ của ta thì sao?” Lôi Lâm hỏi.
“Thoải mái!” Người khổng lồ giơ ngón cái lên: “Nhiệm vụ của cậu vô cùng đơn giản, thời gian chúng ta phát động đã định vào 7h buổi tối ngày mai, đến thời điểm đó, Lai Ngang muốn gặp cậu đúng chứ?”
Người khổng lồ từ tốn nói khiến Lôi Lâm giật mình.
Loại tin tức này mà bọn hắn đều biết, mật thám của Thiên Diệp Thủ trong Hoa Viên Bốn Mùa không chỉ có một mình hắn!
Thế nhưng ra tay quá nhiều sẽ khiến thân phận của người này bại lộ! Trong lòng Lôi Lâm hiện ra một nụ cười lạnh lùng.
Người khổng lồ không phát hiện dị dạng của Lôi Lâm, còn đang lẳng lặng nói: “Đến lúc đó chúng ta sẽ phụ trách dẫn Lai Ngang ra! Mà nhiệm vụ của cậu chính là xuyên qua một toà vu trận trong phòng làm việc của ông ta, đồng thời thả thuật thức này ra. . .”
Người khổng lồ vừa nói, vừa đưa một khối thủy tinh màu đỏ to bằng đầu nắm tay cho Lôi Lâm.
Đùng! Thủy tinh màu đỏ bị Lôi Lâm vững vàng tiếp được.
“Đây là thuật thức gì?” Trong thủy tinh màu đỏ che kín phù văn tỉ mỉ, các phù văn tổ hợp lại với nhau, giống chất lỏng màu vàng không ngừng lưu động trong thủy tinh màu đỏ.
Những bùa chú này chíp đều chưa từng ghi chép qua, nhưng Lôi Lâm có thể khẳng định là thuật thức nhằm vào một vu trận đặc thù nào đó hoặc là vật phẩm chuyên dụng.
Đồng thời, đồ vật có thể đặt ở trong phòng làm việc của Lai Ngang, do phù thủy cấp hai tự mình bảo vệ, lại làm sao có khả năng là vật bình thường được?
“Một thuật thức giải phong bình thường mà thôi!” Người khổng lồ rõ ràng không muốn nhiều lời.
“. . .” Lôi Lâm lẳng lặng nhìn người khổng lồ, sau một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Trong căn phòng bị canh giữ nghiêm cẩn nhất ở Hoa Viên Bốn Mùa mà muốn động thủ, đối tượng còn là trong phòng làm việc của phù thủy cấp hai! Các người muốn hại chết ta sao?”
Khi Lôi Lâm nói chuyện, con mắt của hắn trong nháy mắt biến thành màu hổ phách.
Một luồng sức mạnh tinh thần khổng lồ mang theo hắc ám thâm thúy xuất hiện ở trong căn phòng này!
Máu tanh, khủng bố! Mang theo hạt năng lượng căn bản phụ lực lượng tinh thần nồng nặc thậm chí kết thành bóng mờ cự xà màu đen, không ngừng đảo quanh người khổng lồ, một đôi mắt xà không ngừng nhìn chằm chằm vào người khổng lồ, giống như đang tìm vị trí để cắn xuống.
“Loại khí thế này! Còn có máu tanh! Hắn rốt cuộc đã giết bao nhiêu người?”
Người khổng lồ rùng mình, hắn cũng không phải người tốt gì, người chết ở trên tay hắn cũng nhiều đến đếm không hết, thế nhưng so sánh với loại cảm giác máu tanh này thì vẫn kém đối phương một bậc!
Đồng thời, càng khiến người khổng lồ hoảng sợ chính là lực lượng tinh thần của Lôi Lâm đã vững vàng đạt đến phù thủy cấp 1 đỉnh cao, thậm chí, có thể còn muốn vượt qua hắn!
“Hắn thật sự dám động thủ!”
Nhìn ánh mắt Lôi Lâm lạnh lùng, trong lòng người khổng lồ đột nhiên mát lạnh, giống như tất cả bí mật đều bị đối phương biết được như nhau.
Người khổng lồ đưa một phần địa đồ tỉ mỉ cho Lôi Lâm, phía trên còn đánh dấu một con đường màu đỏ.
“Sau khi hoàn thành , dựa theo con đường này để đi, tuyệt đối có thể thuận lợi rời đi trước khi bị những khác phù thủy phát hiện. . . Đồng thời, đại nhân phía sau của chúng ta cũng sẽ xuất thủ, giúp cậu hấp dẫn sự chú ý của Lai Ngang đi, chúng ta còn sẽ ở bên ngoài tiếp ứng. . .”
Người khổng lồ lạnh nhạt nói, đặc biệt nhắc tới hắc vu sư cấp hai phía sau Thiên Diệp Thủ, rõ ràng là ý tứ uy hiếp.
Lôi Lâm trầm mặc lại: “Ta sẽ thử nghiệm. . .”
Nếu như quá mức nguy hiểm, hắn mới không vì tổ chức này mà liều mạng!
“Ừm! Cậu sẽ phát hiện đây là một nhiệm vụ vô cùng đơn giản và ung dung!” Người khổng lồ cười: “Sau khi làm xong chuyện này, cậu có thể một lần nữa trở lại với chúng ta! Thế nào? Muốn đi học viện hoặc là tổ chức nào? Có thể nói cho ta biết trước. . .”
Lôi Lâm lắc lắc đầu, hiện tại hắn vẫn không có loại dự định này, đồng thời, lời của đối phương, hắn cũng không tin tưởng toàn bộ.
Giao thiệp với hắc vu sư mà không có một chút tâm kế, nhất định sẽ bị đối phương ăn đến mức cặn xương đều không còn sót lại!
“Được rồi! Để bảo đảm một vài thứ, cậu còn cần ký kết cái này!” Người khổng lồ lại sẽ ném một quyển sách màu đen cho Lôi Lâm.
“Hả?” Lôi Lâm nhận quyển sách nhìn một chút, trên mặt lóe lên vẻ kinh ngạc: ” Khế ước thẩm phán chi nhãn? Sau khi nắm giữ dung dịch lông chim ô uế điểu mà các người còn dám dùng cái này?”
“Đây chính là đại nhân sau lưng chúng ta đặc biệt định ra vì cậu!” Người khổng lồ có ý riêng. Đặc biệt nhấn mạnh vài chữ phía sau, “Đồng thời, phần dung dịch lông chim ô uế điểu là phần cuối cùng mà tổ chức chúng ta cất giấu. Nếu như cậu còn có thể lại tìm được một phần, vậy chúng ta cũng chỉ đành tự nhận xui xẻo. . .”
Nhìn dáng vẻ này thì hắn khá có lòng tin đối với chuyện này.
“Hắc hắc. . . Cho dù như vậy, người dám làm như thế cũng là người thứ nhất!” Lôi Lâm nhìn chằm chằm vào người khổng lồ, cười gằn lại.
Khi hắn cười lạnh, bóng mờ cự xà bỗng nhiên há to miệng lớn, cắn tới người khổng lồ!
Ầm! ! !
Khi đến gần người khổng lồ, bóng mờ cự xà đột nhiên tan vỡ, biến thành một bóng đen lớn, đánh vào sương mù màu xanh lục bao quanh người khổng lồ, phát ra tiếng sóng biển.
“Ha ha. . . Ta chỉ đùa một chút mà thôi! Dù sao, ta chỉ là một thành viên bình thường trong Thiên Diệp Thủ, làm sao dám đối phó với những nguyên lão như các người chứ?”
Trên mặt Lôi Lâm đột nhiên nở một nụ cười xán lạn!
“Cậu rất nhanh cũng có thể trở thành nguyên lão! Sau lần hành động này, ta có thể giới thiệu cậu!” Người khổng lồ trầm mặc một lúc mới lạnh nhạt nói.
“Như vậy thì đa tạ!”
Lôi Lâm khẽ điểm lên quyển sách, dấu ấn xà văn màu đen trong nháy mắt ngưng tụ ra một phù hiệu.
Rầm!
Bóng mờ của thẩm phán chi nhãn giáng lâm, Lôi Lâm cảm giác bóng mờ này thậm chí còn mạnh mẽ hơn so với lần trước Lai Ngang triệu hoán ra kia.
Dưới sự chú ý của thẩm phán chi nhãn không có một tia tình cảm nhân loại nào, quyển sách trên tay Lôi Lâm bắt đầu không gió mà tự cháy.
Ngọn lửa màu xanh lục trong nháy mắt bao phủ cả quyển sách.
Một tia sáng đại diện cho khế ước cùng ràng buộc bắn vào đầu Lôi Lâm khi quyển sách bị đốt cháy.
Sau đó, bóng mờ thẩm phán chi nhãn tự động tiêu tan trong không khí.
Khế ước này hắn cũng đọc qua, chỉ là quy định không thể trợ giúp Hoa Viên Bốn Mùa, cũng không có yêu cầu gì quá mức hà khắc, dù sao đối phương còn muốn cầu cạnh hắn, cũng không dám làm quá mức.
“Lại không phát hiện cử động của ô uế điểu lần trước sao?” Lôi Lâm thầm nhủ dưới đáy lòng.
Lập tức, hắn nhanh chóng rời đi nơi này không quay đầu lại.
Toàn bộ căn phòng dưới đất chỉ có người khổng lồ còn lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như đang chờ đợi cái gì.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy phút sau, thân ảnh người khổng lồ trong sương mù màu xanh lục đột nhiên kịch liệt run rẩy, lập tức, vách tường phía sau hắn bắt đầu bỗng nhiên nổ tung!
Đến khi bụi bặm tan đi, sương mù quanh người khổng lồ cũng đã tan đi hơn nửa, lộ ra một thân hình người khổng lồ cao tới hai mét.
“Người điên! Mẹ nó hắn chính là một người điên! ! !”
Người khổng lồ tự lẩm bẩm, lập tức lại cười lớn : “Ha ha. . . Được! Thú vị! Chuyện càng ngày càng thú vị! ! !”
Lập tức, hắn hóa thành vô số sương mù màu xanh lục, rời khỏi nơi này.
Ở phía sau hắn, phòng dưới đất đột nhiên toàn bộ đổ nát, bắn lên tro bụi đầy trời. . .
Ngày thứ hai, 7h buổi tối, Lôi Lâm đúng giờ đi tới văn phòng của Lai Ngang.
“Lai Ngang đại nhân!” Hắn nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi!” Từ trong cửa truyền ra giọng ôn hòa của Lai Ngang.
Lôi Lâm hít sâu một hơi, mở cửa lớn đi vào, Lai Ngang đeo kính mắt, đang ngồi trên một cái ghế bằng dây leo, uống đồ uống màu xanh lục, mà bên cạnh ông ta còn có một bàn tròn nhỏ cùng một cái ghế.
“Lôi Lâm! Cậu đến rồi! Ngồi!” Lai Ngang chỉ tay vào cái ghế bên cạnh mình.
“Đa tạ!” Lôi Lâm lần thứ hai hành lễ, mới ngồi xuống bên cạnh Lai Ngang.
“Đến! Nếm thử siro quả bích đà la hoa đi! Hiện tại chúng ta chỉ đang nói chuyện riêng, không cần quá câu thúc!” Biểu hiện của Lai Ngang giống như một ông lão hiếu khách.
Giống như có chút áy náy, Lôi Lâm co quắp nở nụ cười, mới cầm lấy cái chén trên bàn gỗ uống một hớp.
Một mùi thơm cây cỏ thanh mát tràn ngập trong cổ họng hắn , lập tức lan đến toàn thân, Lôi Lâm cảm giác giống như có một luồng nước ấm gột rửa toàn thân, cả người đều có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
“Thế nào? Hương vị không tệ chứ?” Lai Ngang có chút chờ mong hỏi.
“Nguyên lão đại nhân cất giấu đúng là vô cùng tốt!” Lôi Lâm chân thành thở dài nói.
“Ha ha. . .” Giống một đứa nhỏ được khích lệ, Lai Ngang lớn tiếng cười đầy hài lòng.
“Đến nào! Chúng ta tùy ý tâm sự, Lôi Lâm cậu đến từ quần đảo Khoa Lý đúng không? Khi ta trẻ tuổi đã từng đi qua nơi đó, vật tư phi thường thiếu thốn, đối với phù thủy thì đó là một nơi cằn cỗi. . .”
Lai Ngang nói, rất nhiều, bắt đầu tán gẫu cùng Lôi Lâm về những chuyện trước đây ông ta từng ít trải qua.
Trong khi nhàn nhã trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh. Bất tri bất giác đã trôi qua hơn một giờ.
Đột nhiên, mũi Lôi Lâm hơi động, ngửi được một mùi thơm ngọt.
“Đây là cái gì?”
“Một loại huân hương từ Thấp Địa Hoa Viên. Có người nói có tác dụng khôi phục lực lượng tinh thần, rất được phù thủy yêu thích. . .”
Lai Ngang lạnh nhạt giải thích, ngay cả giọng nói dường như trở nên càng thêm mờ ảo, một tia lực lượng tinh thần thuần màu bạc lặng lẽ lan tràn ra.
Sắc mặt Lôi Lâm càng ngày càng lười biếng, chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng thậm chí hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy Lôi Lâm ngủ thiếp đi, trên mặt Lai Ngang dần hiện ra một nụ cười.
Ông ta cởi ra một chiếc nhẫn từ trên tay Lôi Lâm, thả ở trước mắt cẩn thận tỉ mỉ xem.
“Nhẫn đánh thức người? Dường như còn có tăng thêm hiệu quả phòng dò xét! Lau bảy loại thuốc khác nhau lên trên. Thật là có tâm. . . Đáng tiếc. . .”
Lai Ngang nhìn Lôi Lâm, trên mặt hiện lên nụ cười của người thắng.
” Nước ép quả bích đà la cộng với phấn hoa say long, dù là phù thủy cấp hai cũng không nhất định có thể chống đỡ, chỉ là một chiếc nhẫn cùng thuốc có thể có ích lợi gì?”
Hai vật phối hợp kia là Lai Ngang tỉ mỉ tuyển ra vì Lôi Lâm, có một số thứ còn cần từ bên ngoài bí cảnh chuyển đến, thậm chí tiêu hao một phần số lượng tài nguyên nguyên lão của ông ta mới chiếm được.
Vì thế nên làm lỡ thời gian triển khai, để Lôi Lâm có cơ hội làm mưa làm gió trong Hoa Viên Bốn Mùa.
Đương nhiên, nếu như bỏ ra cái giá lớn như vậy, hiệu quả thu được cũng là vô cùng tốt.
Phù thủy cấp 1 đỉnh cao đã đủ để Lai Ngang là phù thủy cấp hai coi trọng! Đồng thời. Những phù thủy này đều có một ít thủ đoạn đặc thù, đối với vu thuật mê hoặc hay ảo thuật luôn có kháng tính rất cao, phiền phức nhất là bề ngoài Lôi Lâm vẫn là phù thủy của Hoa Viên Bốn Mùa, trước khi không có chứng cớ xác thật, Lai Ngang cũng không thể sử dụng một số thủ đoạn đặc thù để lại di chứng rất lớn về sau.
Làm một phù thủy cấp hai có kinh nghiệm phong phú, những vấn đề này đương nhiên không làm khó được Lai Ngang, hiện tại, ông ta chính là lợi dụng một loại thuốc đặc thù phối hợp với nhau để đẩy ngã Lôi Lâm.
Đồng thời, hai loại tài liệu này cũng không có nguy hại gì, nhiều nhất là khiến Lôi Lâm ngủ thiếp đi, tạm thời hạ thấp khả năng chống lại ảo thuật mà thôi, sau này còn có rất nhiều chỗ tốt đối với thân thể hắn, bởi vậy, Lai Ngang cũng không tính là làm trái với khế ước thẩm phán chi nhãn.
“Cho dù như vậy, thời gian tác dụng của loại mê huyễn dược này cũng sẽ không quá dài, với thể chất của hắn, có thể sẽ tỉnh táo sau nửa giờ, nhất định tranh thủ thời gian. . .”
Cái ghế dây leo dưới chân Lai Ngang bò bò, đi tới Lôi Lâm đối diện, để Lai Ngang có thể chính diện quay về Lôi Lâm.
“Mở mắt ra! Nhìn ta!”
Lai Ngang nhẹ giọng nói, trong giọng nói mơ hồ có một ý vị đặc biệt, khiến người ta không khỏi hỗn loạn.
Trong nháy mắt nói chuyện, từ ánh mắt ông ta bắn ra ánh sáng màu trắng bạc, đó là lực lượng tinh thần thực chất hóa không ngừng biểu hiện ra bên ngoài!
Sau khi nghe đến lời nói của Lai Ngang, mí mắt Lôi Lâm động động, lập tức chậm rãi mở.
“Tên của cậu?”
Lai Ngang hỏi, tia sáng màu trắng bạc bên trong đôi mắt hầu như muốn đâm tới đôi mắt Lôi Lâm.
“Lôi LâmPháp Lôi Nhĩ!”
“Nơi sinh ở đâu? Có người thân nào sao?”
. . .
Lai Ngang vừa bắt đầu hỏi những vấn đề đều khá đơn giản, trong khi không ngừng hỏi dò dần điều chỉnh độ khó, khiến Lôi Lâm dần dần rơi vào.
Rất nhanh, sau mười mấy vấn đề đã dính đến một chút nội dung quan trọng.
“Tại sao cậu bị Lily gia tộc truy nã?”
Lai Ngang nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói có một tia run rẩy.
“Bởi vì một phần di tích truyền thừa, ta giết Ba Tát Vi Lily!” Lôi Lâm hai mắt vô thần, trong miệng vô thức hồi đáp.
“Cái gì truyền thừa?” Trong đôi mắt màu bạc của Lai Ngang càng thêm dày đặc.
“Một phần truyền thừa dấu ấn kiếm sĩ không trọn vẹn! Đồng thời, còn có một ma hóa vật phẩm cao đẳng. . .” Lôi Lâm hồi đáp.
“Như vậy hả?” Lai Ngang chống tay dưới mắt của chính mình.
“Dấu ấn kiếm sĩ? Là chi nhánh phù thủy thời thượng cổ?” Ông ta đánh giá thân thể Lôi Lâm.
“Thân thể tố chất cao như thế, mặt ngoài còn mơ hồ có dấu ấn phù văn, đúng là rất tương tự truyền thuyết. . .”
Bởi thể chất cao, hiện tại bắp thịt trên người Lôi Lâm hết sức rõ ràng, ẩn chứa lực lượng khủng bố, dù ra ngoài giả mạo đại kỵ sĩ cũng khẳng định có người tin tưởng.
“Như vậy! Cậu và Thiên Diệp Thủ có quan hệ gì?” Lai Ngang hỏi tới vấn đề mấu chốt nhất.
Khi Lai Ngang đang dùng ảo thuật ép hỏi Lôi Lâm, đột nhiên từ đằng xa truyền đến gợn sóng phép thuật to lớn.
Sóng năng lượng này vô cùng khổng lồ, thậm chí, ngay cả kiến trúc ở nơi này cũng có thể cảm giác được mơ hồ chấn động.
“Hả? Địch tấn công? ? ?” Lai Ngang đột nhiên đứng lên.
Một vầng sáng màu trắng giống một trang bị liên lạc nào đó, từ trên người ông ta trong nháy mắt sáng lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Lai Ngang lạnh nhạt hỏi.
“Là hắc vu sư! Chúng ta bị hắc vu sư tập kích! ! ! Phòng tuyến số một cùng số hai đã bị diệt toàn quân rồi, hiện tại chúng ta đang ở phòng tuyến số ba!”
Từ bên kia máy truyền tin xuất hiện một tráng hán da trắng mặc quân phục.
Đây là tổ trưởng tổ bảo vệ, chuyên môn phụ trách công tác phòng ngự ở tổng bộ Hoa Viên Bốn Mùa. Chỉ là lúc này, trên mặt hắn tràn ngập vẻ hoảng loạn, xem ra lần này áp lực của hắc vu sư lớn chưa từng có!
“Phế vật!” Lai Ngang mắng một câu, nhưng trong lòng ông ta hiểu rõ, tổ trưởng các tổ đều là phù thủy cấp 1 đỉnh cao, có thể nói là phù thủy tinh anh trong tinh anh ở Nam Hải bờ, có thể khiến hắn hoảng loạn như vậy, đối phương khẳng định cũng không phải mặt hàng đơn giản gì.
“Ta sẽ mau chóng điều động người thuộc tổ chiến đấu cùng tổ săn giết lại đây, cậu. . .” Lai Ngang thông qua máy truyền tin nói.
Lập tức, sắc mặt của ông ta lại trầm xuống.
Thông qua hình ảnh ở máy truyền tin, ông ta nhìn thấy một bàn tay khổng lồ màu đen từ trên bầu trời hạ xuống, gắt gao bắt đại hán da trắng vào lòng bàn tay.
“A. . .” Vị đại hán da trắng kia thét lên ầm ĩ, từ trên người bốc lên một ngọn lửa màu nhũ bạch.
Răng rắc! Răng rắc!
Từ bàn tay lớn màu đen đột nhiên hiện ra rất nhiều mặt người đau đớn. Những mặt người này há to miệng rộng, cắn nuốt tất cả ngọn lửa màu nhũ bạch kia.
Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng gặm nhấm làm người sởn cả tóc gáy không ngừng truyền đến, đến cuối cùng, mặt người nuốt chửng xong ngọn lửa màu nhũ bạch, lại bắt đầu cắn tới thân thể đại hán da trắng.
“Hê hê. . .”
Giữa không trung, hạt căn bản màu trắng bạc tinh thần thực chất hóa không ngừng hiện lên, cuối cùng ngưng tụ ra một khuôn mặt người.
“Lai Ngang! Bạn cũ đến rồi! Sao không ra chào hỏi?”
Mặt người lạnh cười lạnh nói.
Lập tức, bàn tay lớn màu đen không ngừng quét ngang, đánh tới khiến phòng tuyến của Hoa Viên Bốn Mùa liểng xiểng, dưới dâm uy của phù thủy cấp hai, phù thủy cấp 1 bình thường chẳng khác nào bầy kiến hôi.
“Đùng!” Tay ghế dựa dây leo bị Lai Ngang trực tiếp bóp nát.
Bạch! Trong nháy mắt ông ta hóa thành một bóng xanh xông ra ngoài.
Răng rắc! Răng rắc!
Sau khi ông ta rời đi, cái ghế dây leo mà Lai Ngang ngồi trước đó khẽ nhúc nhích, dây leo không ngừng vặn vẹo cuốn vào nhau, cuối cùng đã biến thành một sinh vật hình người, đứng bên cạnh Lôi Lâm còn đang hôn mê, giống như là đang canh giữ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Gợn sóng phép thuật còn lớn hơn lúc trước truyền đến, đây là do hai phù thủy cấp hai đang giao thủ tạo ra.
Lập tức, phạm vi hai người chiến đấu càng ngày càng xa, dường như cả hai đều có ý định rời xa nơi này, dần dần chạy về nơi xa.
Trong phòng làm việc trước đó của Lai Ngang.
Đột nhiên!
Lôi Lâm mê man trên ghế đột nhiên mở hai mắt ra.
Một đôi mắt của hắn lúc này đã biến thành một đôi thụ đồng màu hổ phách!
Thiên phú vu thuật —— hoá đá chi nhãn!
Dây leo hình người bị ánh mắt hắn nhìn vào, trong chớp mắt đã biến thành một pho tượng đá màu xám trắng.
Sauk hi huyết mạch nhảy vọt lần hai, không chỉ có Khoa Mạc Ân chi lân mạnh lên, ngay cả vu thuật này dường như đều có một chút biến hóa thần bí.
Lôi Lâm nhìn chung quanh, chậm rãi xoay người, nhặt cái nhân đánh thức trên bàn tròn lên rồi đeo lại trên tay.
“Tuy rằng quá trình có chút bất ngờ, nhưng cuối cùng cũng coi như không xảy ra vấn đề gì. . .”
Lúc này hai mắt Lôi Lâm phi thường tỉnh táo, nào có dáng vẻ như bị trúng ảo thuật?
Lúc trước, Lai Ngang lợi dụng tài liệu mà hắn chưa từng nghe nói đểbố trí cạm bẫy, đúng là đã khiến hắn rơi vào hư ảo một lần.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, sức mạnh đến từ huyết mạch của sinh vật thượng cổ —— Khoa Mạc Ân cự xà đã sôi lên trong thân thể hắn, cắn nuốt hết những vật chất ngoại lai này!
Thể chất cao tới hơn 25 điểm càng khiến hắn nhanh chóng khôi phục thần trí.
Lúc đó Lôi Lâm tương kế tựu kế giả bộ rơi vào trạng thái bị khống chế, hạ thấp cảnh giác của Lai Ngang.
Có chíp điều chỉnh dưới, hô hấp của hắn, thậm chí cả tình trạng cơ thể cùng sóng tinh thần đều ngụy trang hoàn hảo, thậm chí đã lừa gạt được cả Lai Ngang.
Mà dấu ấn kiếm sĩ gì đó tự nhiên cũng là lời nói dối, có chíp giúp đỡ điều chỉnh chi tiết, mô phỏng ra dấu ấn phù văn cũng là chuyện phi thường đơn giản.
Hiện tại Lôi Lâm mới có thời gian đánh giá văn phòng của vị phù thủy cấp hai tên là Lai Ngang này.
Căn cứ vào sở thích của ông ta, bên trong phòng làm việc đều dùng thực vật làm thành giá sách và tủ kính, còn có bàn ghế, thậm chí, Lôi Lâm còn nhìn thấy sách vở kỳ dị dùng lá cây bện thành.
Cả văn phòng được xây dựng cực kì tinh xảo, nhưng diện tích lại không lớn, trái lại có cảm giác có thể co nhỏ lại rồi bỏ vào túi.
“Nơi cần thuật thức mở ra kia rốt cuộc ở nơi nào?” Lôi Lâm lẩm bẩm, từ trong túi ở eo lấy ra một khối tinh thạch đỏ như màu máu.
Lúc này tinh thạch toả ra hào quang màu đỏ ngòm, còn có cảm giác cực kỳ nóng bỏng từ phía trên tản ra.
“Đây. . . Hình như là một loại kỹ xảo cảm ứng nào đó?”
Lôi Lâm sờ sờ cằm, cầm tinh thạch cảm ứng phương hướng.
Sau đó, hắn phát hiện, khi hắn dưa tinh thạch về phía bàn làm việc của Lai Ngang, tinh thạch bắn ra tia sáng đỏ chói mắt nhất, nhiệt độ cũng cao nhất, khiến hắn có cảm giác bàn tay bị bỏng.
Dựa vào tinh thạch cảm ứng, hắn đi tới trước bàn làm việc của Lai Ngang.
Đây là một cái bàn lớn màu bích lục, bên ngoài còn có từng vòng hoa văn vòng tuổi thực vật.
Ong ong!
Vào lúc này, tinh thạch trên tay Lôi Lâm đột nhiên bắn ra một vòng sáng màu đỏ ngòm, quỷ dị mà trôi nổi ở giữa không trung.
“Đây là. . . Thuật thức tự phát động!” Con ngươi Lôi Lâm co rụt lại, tay phải chỉ tới tinh thạch, từng tia khí màu đen khí giống con rắn nhỏ bám vào mặt trên.
Rầm!
Bị vầng sáng màu đỏ như máu từ tinh thạch chiếu rọi, cái bàn làm việc màu bích lục đột nhiên run rẩy, công văn, trang giấy và bút lông chim cùng mực nước đều bị hất từ phía trên xuống.
Bàn làm việc khẽ nhúc nhích, các loại rễ cây thực vật bắt đầu không ngừng lan tràn ra.
Đùng! Cái bàn màu xanh lục chia ra làm hai từ giữa, dưới hai bên mặt bàn, vô số rễ cây thực vật duỗi ra, giống bàn chân nhỏ đứng thẳng rời khỏi nơi này.
Ở vị trí bàn làm việc trước kia xuất hiện một hố lớn.
Trong giữa hố còn có một phong ấn vu trận lớn, các loại ánh sáng từ phù văn lập loè, không ngừng trôi nổi ở phía trên.
Trên vu trận còn có mấy chỗ hổng. Lôi Lâm ướm thử, đột nhiên ở vị trí trung gian kia lại vừa vặn khóp với tinh thạch màu đỏ như máu trên tay của hắn.
“Thậm chí ngay cả loại cơ mật này đều bị ăn cắp ra ngoài, còn bay ra thuật thức chuyên môn. . .” Lôi Lâm tự lẩm bẩm.
Đột nhiên, trong trong nháy mắt khi hắn cảm thán lại đột nhiên xảy ra dị biến! ! !
Tinh thạch đỏ như máu trước đó còn trôi nổi tại giữa không trung, mặt ngoài lại bùng lên ngọn lửa màu đỏ ngòm, chẳng khác nào tên lửa phóng tới vu trận dưới hố sâu!
Trong thủy kia còn thiết lập điều kiện một khi tiếp xúc được với vu trận này sẽ lập tức phát động!
Kết hợp với vẻ cố ý ẩn giấu của người khổng lồ trước đó, dù Lôi Lâm không cần đầu óc cũng biết sau khi thủy tinh bắn ra sẽ không có chuyện tốt.
Nhưng lúc này trên mặt của hắn không có một chút hốt hoảng nào, trái lại còn nổi lên nụ cười ý vị thâm trường.
“Chính là đang chờ chiêu này đây!” Hắn lập tức đưa tay phải về phía trước!
“Xà trói buộc!”
Con rắn nhỏ lúc trước leo lên tinh thạch màu đen lập tức quấn lên, hình thành một bóng xà lớn, vững vàng bao quanh tinh thạch đỏ như màu máu ở trong.
Khí thể màu đen tràn ngập. Hầu như muốn triệt để che lấp đi hào quang màu đỏ.
Ong ong!
Tinh thể màu đỏ không ngừng lớn lên, dường như Lôi Lâm còn nghe ra một thanh không cam lòng âm từ bên trong.
“Quả nhiên còn có hậu chiêu! Đáng tiếc. . .”
Lôi Lâm nhanh chóng ngâm xướng thần chú, đồng thời ném một ít bột phấn màu lam nhạt trong không khí.
“Băng hà đông lại!” Sau khi hắn ngâm xướng âm tiết cuối cùng xong, một vòng hào quang màu xanh lam nhạt trong nháy mắt bao vây cả bóng xà trước đó.
Xì xì! Từng tia khói trắng bay lên, bên ngoài bóng xà, sương mù màu trắng ngưng tụ, trong nháy mắt kết thành một miếng băng mỏng.
Khối băng càng ngày càng nhiều. Đến cuối cùng, mặt ngoài bóng xà bị phủ lên một tầng băng dày đặc. Toàn bộ bóng xà trong nháy mắt đã biến thành một quả cầu bang lớn màu xanh lam.
Tinh thể tản mát ra tia sáng màu đỏ trước đó cũng bị triệt để che lấp bên trong.
Dường như là mất đi cảm ứng, trận pháp dưới hố sâu kia, vu thuật trận pháp to lớn cũng ngừng nổ vang, các loại phù văn cố thiêu ngoài trận pháp cũng ngừng lan rộng.
Bạch! Bạch! Bạch!
Ba cột bang lớn giống cột chống lại giống xiềng xích, nối liền cùng quả cầu bang màu xanh lam.
“Ừm! Phong ấn vu thuật này có uy lực không tệ!” Lôi Lâm hài lòng gật gù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận