Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1618: Tuẫn chức (1)

“Dù nói thế nào. . . Lần hành động này cũng coi như viên mãn hoàn thành, chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi lại nói. . .”
Lôi Lâm nhìn chíp một chút, trong đó rõ rang là chức nghiệp ảo thuật sư còn có lượng lớn tư liệu cũng không phải giả.
Mãi đến tận khi ra khỏi long huyệt, hít thở gió đêm lạnh lẽo bên ngoài còn xen lẫn mùi thảo mộc, sắc mặt Lôi Lâm mới đẹp hơn một ít.
“Tuy rằng bán vị diện đã hòa toàn tan vỡ, nhưng để bảo đảm không cho phép còn có thứ gì để lại, sau này nếu không đạt đến thực lực như bản thể thì vẫn nên bớt tiếp xúc những thứ này. . .”
Trong lòng Lôi Lâm vẫn còn sợ hãi thầm nghĩ: “Mà nếu như hình bóng vặn vẹo thật sự có địch ý đối với ta, một đạo ác niệm kia đã đủ khiến ta vẫn lạc ở đây, vậy tại sao tới thời khắc sống còn tha cho ta một đường, còn trả ta quyển sách này. . .”
Lôi Lâm xem quyển trục màu đen trong tay, lại nhìn Hải Luân không ngừng nhìn về bên này, nhưng trong mắt lại mang theo hoảng sợ rõ ràng.
” Có có biết lai lịch vật này không?”
“Không!Không biết! Chỉ là tổ tiên từng nhắc qua di tích trong một gian phòng nào đó có bản thảo của hắn, bên trong ghi chép một phần tư liệu ảo thuật sư. . .”
Dưới ánh mắt của Lôi Lâm, Hải Luân run rẩy nói ra toàn bộ chuyện tình.
“Đây có lẽ không phải đồ vật mà cô muốn tìm, đồng thời cũng vô cùng nguy hiểm, trước hết cứ để ở chỗ ta. . .”
Lôi Lâm không có dự định trả lại quyển trục, mà hình bóng vặn vẹo muốn lừa gạt một tiểu pháp sư cấp 11 thì có quá nhiều thủ đoạn, trực tiếp vặn vẹo trí nhớ của đối phương, cấy vào một đoạn hình ảnh giả tạo, đều là chuyện phi thường cđơn giản.
“Được rồi! Đại nhân!”
Đáy lòng Hải Luân có chút không cam lòng, nhưng vẫn đồng ý, dù sao chuyện lúc trước cũng có chút doạ đến cô.
“Ừm! Dựa theo thỏa thuận trước đó, ta có thể bồi thường cho cô, nói thí dụ như phương thức ảo thuật sư tiến giai, còn có một phần mẫu ảo thuật!”
Lôi Lâm nhìn thiếu nữ bán tinh linh pháp sư trước mặt, đột nhiên nói với vẻ ý vị sâu xa.
“Vậy ngài cần cái gì? Nói thẳng đi!” Trải qua khoảng thời gian ở chung này Hải Luân đã hiểu rõ vị pháp sư này đối diện này phi thường rõ ràng, tuyệt đối là không lợi không dậy sớm, đương nhiên, một khi đạt thành thỏa thuận, cũng là không dối trên lừa dưới.
“Dùng linh hồn của cô xin thề với minh hà! Cống hiến cho ta một trăm năm!”
Lôi Lâm lạnh nhạt nói, sau đó, hắn nhìn thấy vẻ giãy dụa trong mắt Hải Luân.
“Có thể!”
Hải Luân không hổ là một người thông minh, sau khi giãy dụa một hồi đã lập tức đồng ý đi, đồng thời lập tức nói ra lời thề.
“Ừm! Linh hồn cũng là thật, hẳn là Hải Luân thật sự. . .”
Pháp sư dùng linh hồn tuyên thề, khiến minh hà cộng hưởng, là lời thề có lực ước thúc lớn vô cùng, cũng tuyệt đối không làm được giả, Lôi Lâm nhìn ra thì âm thầm gật đầu.
Đối với Lôi Lâm hiện tại, một pháp sư cấp 11 cũng là mặt hàng có cũng được mà không có cũng không sao, mấu chốt vẫn là khi tuyên thế được kiểm nghiệm cùng chứng thực.
Bây giờ nhìn lại, đối phương đúng là Hải Luân trước kia, nhưng lại khiến trong lòng hắn càng thấy phức tạp.
“Như vậy. . . Hình bóng vặn vẹo muốn nói cho ta điều gì đây?Sau thời điểm các thần hoàng hôn, đối phương còn tồn tại sao? Hoặc là đã hoàn toàn vẫn lạc? Không! Lấy thực lực của đối phương cùng cấp bậc, cho dù vẫn lạc, cũng rất có thể tồn tại một số mảnh vụn linh hồn, chờ đợi thời gian dài sẽ phục sinh. . .”
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lôi Lâm lại trầm xuống.
. . .
Sau khi đánh giết hồng long, thăm dò Nại Sắt di tích xong, Nại Sắt sơn mạch cũng không có giá trị để tiếp tục chờ đợi, bởi vậy Lôi Lâm tuyên bố mệnh lệnh trở về.
Đội ngũ quân số chỉ còn khoảng bảy trăm người chậm rãi rời đi Nại Sắt sơn mạch, mang theo sự vinh diệu cùng tài phú to lớn sau khi đồ long.
Mà sắc mặt Lạp Phỉ Ni Nhã vẫn trước sau âm trầm, xem ra sau khi rời đi Nại Sắt sơn mạch cô ta sẽ lập tức chia tay với Lôi Lâm.
“Chúng ta đồ long cùng thăm dò di tích tốn gần mười ngày, hiện tại bên ngoài e rằng đã long trời lở đất rồi chứ?”
Lôi Lâm không hề quan tâm tới tâm tình của Lạp Phỉ Ni Nhã, trái lại là có suy nghĩ cười trên sự đau khổ của người khác.
Mà sự thực cũng đúng là như thế.
“Chuyện gì xảy ra? Trình độ giới nghiêm này?” Sau khi đi ra sơn mạch, Lạp Phỉ Ni Nhã rõ ràng cảm giác đượcđiểm không đúng, rất nhiều thôn trang chung quanh đều bị bỏ hoang, mà tình cờ có người cũng là thái độ đề phòng nghiêm ngặt, tràn ngập cảnh giác đối với người xa lạ.
“Lẽ nào thú hóa nhân lần thứ hai xâm lấn? Hay đế quốc thú nhân lại phát động tổng tiến công?” Lạp Phỉ Ni Nhã rất nhanh đã nghĩ đến hai khả năng, trong lòng như lửa đốt.
“Vào thời điểm này, Lôi Lâm lại vừa vặn chạy đi thám hiểm, nhất định sẽ bị gán cho tội danh lâm trận bỏ chạy. . .”
Dưới đáy lòng thiếu nữ kỵ sĩ đột nhiên có chút bận tâm, nhưng sau đó lập tức lắc lắc đầu: ” Hắn là người giảo hoạt như vậy, khẳng định đã sớm sắp xếp xong đường lui, dù không có, thì tại sao ta phải thay hắn lo lắng?”
“Bẩm báo đại nhân! Phía trước phát hiện tín hiệu của quân đội bạn!”
Lúc này, thám báo cũng chạy trở về.
“Ừm! Phát ra sinh tín hiệu, chúng ta đến gần!” Lôi Lâm rất bình tĩnh gật gật đầu, đồng thời cũng biết người đến là ai.
Ở khu vực ám chi sâm này, trừ hắn ra, cũng không có đội nhân mã khác.
Quả nhiên, đợi thám báo phát tín hiệu ra, phương xa mơ hồ có bụi mù bay lên, mà một bóng người không khác nào ưng chuẩn màu đen trực tiếp từ giữa không trung vọt xuống.
“Lôi Lâm Pháp Áo Lan! ! !”
Tạp Tư Lai nổi giận đùng đùng hạ xuống ở trước mặt Lôi Lâm, cái cổ bởi hắn phẫn nộ mà lớn hơn một vòng.
“Tại sao lại rời đi chiến khu? ? ? Còn có. . . Mã Nhĩ Phúc đâu? ? ?”
Sau khi nhìn thấy phía sau Lôi Lâm có đội ngũ hơn700 người, khí tức trên người Tạp Tư Lai hơi hơi hơi ngưng lại, nhưng sau đó lại bị lửa giận càng to lớn hơn nhấn chìm.
“Cậu có biết hay không, bởi cậu thất trách mà làm ta trực tiếp phải đối mặt với thú hóa nhân tiến công, thậm chí không thể không từ bỏ cứu viện thành Ngân Nguyệt. . . Cậu cứ chờ ra tòa án quân sự đi! ! !”
“Dừng lại! Chờ chút! ! ! Ta vẫn không biết rõ chuyện gì xảy ra? Cứu viện thành Ngân Nguyệt? Tại sao?”
Lạp Phỉ Ni Nhã có chút choáng váng.
“Cô còn không biết? Đây thực sự là lý do hạ cấp? Lẽ nào mấy ngày nay các ngươi vẫn đi trong rừng rậm sao?”
Vẻ mặt Tạp Tư Lai càng thêm trêu tức: ” Đại quân thú thú đã bao vây thành Ngân Nguyệt rồi! Mà khi pháp sư cao cấp Tạp Tư Lai ta còn đang đẫm máu phấn đấu, đám tân binh chết tiệt các ngươi lại dám trực tiếp từ bỏ phòng khu! Các ngươi hẳn là bị giết chết toàn bộ! ! !”
“Thú nhân vây thành? ? ?” Lạp Phỉ Ni Nhã rút lui mấy bước, hai mắt không thể tin tưởng quay sang nhìn Lôi Lâm: “Cậu đã sớm biết. . . có đúng hay không?”
Lúc này Lạp Phỉ Ni Nhã thật sự cảm giác mất hết cả niềm tin.
“Như vậy. . . Tại sao pháp sư cao cấp Tạp Tư Lai vĩ đại không mang theo binh lính của ngài, còn có những quân tình nguyện quý tộc này đi tới trợ giúp đây?”
Lôi Lâm không quan tâm tới Lạp Phỉ Ni Nhã, trái lại nhìn Tạp Tư Lai, trong con ngươi cũng có vẻ trêu tức.
“Đó là bởi vì ta muốn phòng bị thú hóa nhân tập kích!”
Tạp Tư Lai vênh vang đắc ý mà nhìn Lôi Lâm: “Tuy rằng cậu có lỗi, nhưng hiện tại ta sẽ không truy cứu, Lôi Lâm nam tước! Ta dùng danh nghĩa bắc địa trưởng quan, mệnh lệnh cậu đi tới thành Ngân Nguyệt trợ giúp! Lập tức! ! ! Lập tức! ! !”
Mãi đến tận hiện tại, Tạp Tư Lai đều không từ bỏ ý muốn hãm hại Lôi Lâm.
“Ha ha. . .” Lôi Lâm nhìn thẳng Tạp Tư Lai, mãi đến tận khi đối phương có vẻ sắp tức đến nổ phổi mới thản nhiên nói: “Tại sao. . .”
“Tại sao? ? Lẽ nào ngay cả mệnh lệnh mà cậu cũng dám cãi lời? Hay buộc ta hiện tại lập tức xử tử cậu!”
Tạp Tư Lai hơi nheo mắt lại.
Thực lực pháp sư cao cấp là chỗ dựa lớn nhất để hắn tự tin, mà đối phương mới chỉ là cấp 14 mà thôi, cho dù có tư binh cùng những người khác, cũng không tính là gì.
Đồng thời, văn kiện để chính mình nhận lệnh là bắc địa trưởng quan cũng thông qua đường hầm khẩn cấp phát lại đây, lấy thân phận bây giờ cùng địa vị của mình, cho dù chém giết một vị nam tước cũng không có quan hệ gì chứ? Ccàng không cần phải nói đối phương còn có tội danh thất trách rồi!
“Không sai, chính mình giết thiên tài pháp sư này, dường như cũng là một ý định không tồi đây! Nhưng chờ chút đã, đợi tư binh đám An Đức Lỗ lại đây, cuối cùng sẽ chiếm đoạt nhánh quân đội Lôi Lâm này, chà chà. . . Lại còn có nhiều lương thực như vậy, thực là không tồi đây. . . Hiện tại bắc địa này, có lương có người mới là chân thật nhất. . .”
Tạp Tư Lai không ngừng suy tính trong đầu, nhưng không đợi hắn nghĩ ra biện pháp gì, hoặc là tạm thời biểu thị thái độ lôi kéo một thoáng, Lôi Lâm đối diện lại đột nhiên nở nụ cười.
“Giết người thì giết đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
“Cái gì. . . ạch. . .” Lúc này ngực Tạp Tư Lai đột nhiên đau nhức, thân thể hắn cứng ngắc, cúi đầu, mới nhìn thấy một đoạn chủy thủ màu đen đã từ trước ngực của chính mình đâm ra.
“Không thể. . . Trên người ta có pháp thuật hộ giáp cao cấp, còn có thuấn phát ý ngoại thuật ! Địch nhân tuyệt đối không thể trong nháy mắt đột phá phòng ngự, trừ phi là. . . truyền kỳ !”
Tạp Tư Lai ngã xuống, cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu tình của Đề Pháp.
“Đến lúc thể chế tan vỡ còn muốn dùng lực lượng thể chế đến ép ta, là nên nói ngươi ngốc hay không ngốc đây?”
“Cậu. . . Giết hắn?”
Lạp Phỉ Ni Nhã thanh âm khô khốc.
“Không! Tạp Tư Lai chết trong tay thú hóa nhân tay, là hi sinh vì nhiệm vụ!” Lôi Lâm cười phi thường trắng trợn không kiêng dè.
“Chú ý ! Toàn thể đề phòng!”
Lôi Lâm nhìn đội quân rốt cục khoan thai đến muộn, cười lạnh vung tay trái xuống.
. . .
Ánh tà dương như huyết.
Mà lúc này vài tên quý tộc đám An Đức Lỗ lại kính cẩn ở bên cạnh Lôi Lâm nói: “Lần này Tạp Tư Lai chết vào tay thú hóa nhân, thật là một tổn thất lớn cho bắc địa chúng ta. . .”
Có người nói đến nơi này, còn không kìm lòng được lau nước mắt một cái, xế chiều hôm nay đã xảy ra chuyện, thật sự đã dọa sợ bọn họ rồi.
“Ừm! Còn có, xế chiều hôm nay xung đột. . .” Lôi Lâm tăng cao giọng.
“Đó đều là hiểu lầm! Hiểu lầm!”
An Đức Lỗ lập tức giành trước nói, đồng thời trong lòng còn hoảng sợ vì sự lãnh khốc của Lôi Lâm.
Lôi Lâm lấy ra một phần văn kiện lắc lư, cười như một con sói lớn.
“Đã lúc này rồi, còn ai dám ra mặt a?”
Trong lòng An Đức Lỗ nam tước cười khổ, kí tên của chính mình xuống.
“Rất tốt!”
Chờ đến khi mấy tước sĩ cùng quân quan ở đây kí tên hết, Lôi Lâm mới cười híp mắt thu lại văn kiện kia rồi lập tức thay đổi thái độ: “Làm thuộc hạ của Tạp Tư Lai trưởng quan, ta cũng rất đau lòng, còn đội ngũ của hắn thì các vị phân đi!”
Sau khi nghe được tin tức này, những người khác lập tức sáng mắt lên.
Lần này Tạp Tư Lai mang theo đội quân liên hiệp, chính là tư binh của mấy nhà quý tộc cộng với binh lính của thành Ngân Nguyệt, chỉ là ngựa xe cùng lương thảo của những quân chính quy đó đã đủ khiến bọn họ đỏ mắt.
“Sau khi lôi kéo xong chính là đồng thời chia của sao? Đúng là yêu nghiệt a. . .”
An Đức Lỗ nam tước thở dài, nhưng cũng không dám nói ra dị nghị.
Thực chất, hiện tại bọn họ vẫn tính là “tù binh”, liên quân buổi chiều bị tư binh của Lôi Lâm dùng một đòn mà tan.
Dù sao thủ hạ của Lôi Lâm đều là chức nghiệp giả cấp cao, lại trải qua máu và lửa ma luyện, còn có truyền kỳ cường giả tọa trấn, không thắng lợi mới lạ.
Mà Lôi Lâm cũng không quá ép buộc gì bọn họ, mà chỉ ‘mời’ bọn họ đến hòa đàm.
“Có lẽ sau này bắc địa còn phải xem đối phương. . .” An Đức Lỗ thoáng an ủi chính mình.
. . .
“Cậu rốt cục đã đoạt được thứ mình muốn sao?”
Lạp Phỉ Ni Nhã nhìn Lôi Lâm, trong con ngươi có lạnh lùng.
“Cô muốn nói tới cái này?” Lôi Lâm cầm lấy văn kiện thông cáo mà các quý tộc cùng ký quơ quơ, “Không! Đây chỉ là một danh nghĩa mà thôi, trên thực chất, hiện tại ở đây binh hoang mã loạn, sau này Ngân Nguyệt liên minh còn tồn tại hay không cũng thành vấn đề, còn có ai sẽ để ý đến một pháp sư tử vong chứ?”
Tuy rằng như vậy, nhưng Lôi Lâm vẫn luôn thích chiếm danh phận đại nghĩa, bởi vậy không thể không cần tấm màn che này.
Rất nhiều lúc, có tấm màn che hay không, sự khác biệt vẫn phi thường lớn.
“Thành Ngân Nguyệt không tồn tại? Cậu lại bi quan như thế sao?” Lạp Phỉ Ni Nhã có vẻ rất kinh ngạc vì phán đoán này của Lôi Lâm.
“Trên thực tế cũng đúng là như thế. . .” Lôi Lâm thở dài: “Ngân Nguyệt liên bang mạnh mẽ, đã uy hiếp đến địa vị của chư quốc nhân loại ở phía nam, mà lúc này ma võng nữ thần quả thực là dùng sức một mình để chống lại toàn bộ thần hệ thú nhân. . .”
Một lời phân tích đơn giản này lại khiến sắc mặt Lạp Phỉ Ni Nhã trong nháy mắt biến thành màu trắng.
Trước đây, cho dù có người có thể nhìn rõ ràng thế cuộc, nhưng xưa nay cũng không dám lộ ra rõ ràng như thế, mà hiện tại Lôi Lâm chính là kéo xuống tất cả ngụy trang, bày ra tất cả những chuyện đẫm máu tới trước mặt Lạp Phỉ Ni Nhã.
“Khi ở thành Ngân Nguyệt, cô cũng nhìn thấy chứ? Trên thực chất, bản thân nữ vương điện hạ cũng chỉ quản lý đất phong là thành Ngân Nguyệt mà thôi, các thành bang khác thuộc Ngân Nguyệt liên minh khi thuận buồm xuôi gió có lẽ sẽ ủng hộ vị điện hạ kia, nhưng hiện tại sao. . .”
Lôi Lâm nói lời này khiến trái tim Lạp Phỉ Ni Nhã không ngừng rơi xuống, đám quý tộc nhân loại kia có đạo đức gì, cô đã sớm biết rất rõ ràng.
“Cho dù thế cuộc xấu đến trình độ này, ta cũng sẽ trở lại! Bảo vệ chính nghĩa cùng hòa bình trong lòng ta! ! !”
Lạp Phỉ Ni Nhã hít sâu một hơi, trong đôi mắt lộ ra kích động trước nay chưa từng có.
“Cậu. . . Sẽ trợ giúp ta sao?”
Thiếu nữ kỵ sĩ tuy đã đoán được kết quả, nhưng vẫn chờ mong nhìn Lôi Lâm, ước ao kỳ tích xuất hiện.
“Ta rất xin lỗi. . .” Lôi Lâm nhìn hầu như toàn thân thiếu nữ phát sáng, lúc này đối phương mới chân chính là những mẫu anh hùng kia, nhưng đáng tiếc, xưa nay Lôi Lâm sẽ không đi làm chuyện tự tự nảy.
“Hiện tại thành Ngân Nguyệt đã bị đại quân thú nhân bao quanh, cũng còn có mấy cường giả truyền kỳ tọa trấn, thực lực như vậy. . .”
Lôi Lâm nói ra lý do, nhưng lại khiến trong mắt Lạp Phỉ Ni Nhã hiện ra vẻ âm u.
Lôi Lâm hiện tại và người trong ấn tượng của cô hoàn toàn chính là hai người.
“Nhưng. . . Ngài là anh hùng của thành Ngân Nguyệt chúng ta, vào lúc này. . .” Lạp Phỉ Ni Nhã làm nỗ lực cuối cùng.
“Ồ! Tuyệt đối đừng dùng danh hiệu này để xưng hô ta, “quang chi kỵ sĩ” các hạ!”
Lôi Lâm nhanh chóng từ chối.
Thái độ này rốt cục khiến Lạp Phỉ Ni Nhã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Cho dù biết rõ chuyến này hẳn phải chết! Ta cũng sẽ không bỏ qua chính nghĩa, bởi vì đây là đạo kỵ sĩ của chính ta! ! !”
Tiếng nói của Lạp Phỉ Ni Nhã chậm rãi vang vọng trong lều vải.
Nhìn bóng lưng đối phương rời đi, Lôi Lâm sờ sờ cằm, rơi vào trầm ngâm.
” Niềm tin thực kiên định, muốn sa đọa đúng là không dễ dàng gì. . .”
Dùng sức lực của một người để cứu lại bại cục, trở thành anh hùng quang mang vạn trượng!
Kiếp trước lúc Lôi Lâm còn trẻ từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết có nội dung tương tự, vốn cho là rất kích tình, rất nhiệt huyết, nhưng cuối cùng lại chỉ có biết cười khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận