Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 925: Đột phá sương mù (1)

Trí tuệ cổ thụ chậm rãi nói, mỗi một chữ đều phải dùng thời gian dài dằng dặc mới có thể nói ra, đủ để khiến bất kỳ phù thủy nóng tính nào nổi giận.
Nhưng trên mặt Lôi Lâm không có một tia thiếu kiên nhẫn, ngược lại, trong lòng hắn tràn ngập kính ý đối với trí tuệ cổ thụ, đồng thời lúc trước hắn có thể tấn thăng lên thuật sĩ cấp ba cũng có công lao của đối phương, bởi vậy hắn hành lễ phi thường cung kính.
“Đúng! Thuật sĩ cấp bốn đến từ phù thủy thế giới—— Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ, tham kiến người dẫn dắt trí tuệ vĩ đại!”
Người dẫn dắt trí tuệ là tên gọi mà tất cả phù thủy ở phù thủy thế giới trải qua thương nghị định ra cho trí tuệ cổ thụ.
Trong lời đồn, trí tuệ cổ thụ có kết tinh trí khôn, thậm chí thông hiểu tất cả huyền bí tinh giới và trong vũ trụ, phù thủy cao cấp được ngài dẫn dắt đếm không xuể, ngay cả thời đại thượng cổ huy hoàng, nghe đồn đều không thiếu được tác dụng chỉ đạo của nó.
Thế nhưng trí tuệ cổ thụ vĩ đại vẫn luôn xuất hiện là người dẫn dắt lại đột nhiên biến mất trong phù thủy thế giới vào một ngày nào đó, dù các phù thủy thượng cổ tìm kiếm thế nào cũng không thể phát hiện ra một tia tung tích của nó.
Thậm chí, ở đời sau còn có rất nhiều phù thủy sử gia nói nguyên nhân khiến thời đại thượng cổ sa sút là vì thiếu trí tuệ cổ thụ chỉ dẫn, đông đảo thượng cổ phù thủy đi tới con đường sai lầm.
Tuy rằng Lôi Lâm không tán đồng quan điểm này, nhưng đối phương hiểu rõ phù thủy như lòng bàn tay là chuyện khẳng định.
“Phù thủy thế giới!” Trong đôi mắt lớn của trí tuệ cổ thụ lóe lên một tia hồi ức, “Ta còn nhớ. . . Ở hai mươi hắc nguyên hoặc là hai mươi lăm hắc nguyên trước đây, những phù thủy kia đều là đứa bé rất đáng yêu, nha! Trong số bọn họ còn có một người tên là A Thản, tay nghề làm thịt nướng vô cùng tốt. . .”
Vĩ đại trí tuệ cổ thụ giống như một ông lão đang hồi ức lại quá khứ, bắt đầu lải nhải lên.
Lôi Lâm lẳng lặng chờ ở một bên. Còn cóc ghẻ Khoa Khắc có vẽ đã hơi không kiên nhẫn: “Bạn cũ! Ông lại muốn dọn nhà sao? Ông mới ở đây 87,000 năm mà thôi. . . Ta mới ngủ gật một giấc mà ông lại muốn lần thứ hai dọn nhà sao?”
“87,000 năm, một giấc. . . Ngủ gật?” Lôi Lâm có chút biết nói gì.
“Đúng! Bằng hữu của ta! Ta cảm nhận được khủng bố giáng lâm. Cho dù là phần cuối thế giới cũng không thể ngăn cản sức mạnh to lớn thăm dò. Mà dư âm từ thời đại thượng cổ chắc chắn sẽ tiếp tục nhấc lên gợn sóng, cuốn càng nhiều thế giới vào. . .”
Trí tuệ cổ thụ chậm rãi nói ra một đoạn tương tự lời tiên đoán, khiến Lôi Lâm giật mình, nhưng tiếp theo dù hắn hỏi dò kiểu gì, trí tuệ cổ thụ đều là không lên tiếng.
“Nói chuyện chỉ nói một nửa, thực sự là. . .” Lôi Lâm âm thầm trợn trắng mắt, chợt nghe thấy trí tuệ cổ thủ lên tiếng sau khi tạm biệt cóc ghẻ: “Còn có cậu, tiểu tử khả ái, ta có thể trả lời cậu một vấn đề coi như quà tặng cuối cùng, đương nhiên, không thể liên quan đến đề tài trước. . .”
“Đa tạ người dẫn dắt vĩ đại!” Vẻ mặt Lôi Lâm mừng như điên, cơ hội được trí tuệ cổ thụ giải câu đố, dù là thời đại thượng cổ cũng không phải bất kỳ phù thủy nào có thể có được. Cho dù là Hi Nhật phù thủy, chỉ sợ cũng sẽ đánh vỡ đầu vì nó.
Nhưng sau khi Lôi Lâm mừng rõ xong, hắn lại có chút mê man.
“Hỏi cái gì đây? Làm sao để đến trường sinh sao? Quá mờ mịt!” Lôi Lâm há miệng môi, vẫn chưa hỏi ra vấn đề này.
Sau một hồi giãy dụa, hai mắt Lôi Lâm bỗng nhiên lóe lên vẻ tỉnh táo: “Cho dù đây thật sự là trí tuệ cổ thụ. Cũng chỉ là một loại trong thần thoại thượng cổ, bản thân cũng có thể coi là phù thủy cấp tám, cấp chín, hiện tại phải tự vệ. Ta hỏi cũng là hỏi không, nhất định phải hỏi vấn đề phù hợp với bản thân nhất. . .”
Sau khi nghĩ rõ ràng điểm ấy, sương mù trong lòng Lôi Lâm rốt cục đã hoàn toàn tiêu tan.
“Ta muốn biết làm sao để đánh vỡ huyết mạch ràng buộc thuật sĩ!” Lôi Lâm hít sâu một hơi, nắm quyền, hỏi ra vấn đề này với trí tuệ cổ thụ.
Đối với hắn mà nói, hiện nay không có bất cứ vấn đề quan trọng nào cần giải quyết càng quan trọng hơn.
“Đây. . .” Trí tuệ cổ thụ giơ lên một rễ cây chạm môi dưới, cực kỳ giống động tác nhân loại suy nghĩ: “Cậu có thể. . .”
. . .
Sương mù dày tản đi. Lôi Lâm bỗng nhiên tỉnh lại.
Hắn xoa xoa cái trán có chút đau, nhìn phiến đá màu xám trên đất, sương mù dày chung quanh dần dần tiêu tan, còn có kiến trúc không ngừng lộ ra, trong đôi mắt thất thần rất nhanh khôi phục tỉnh táo như cũ, lại lâm vào nghi hoặc.
” Cảnh tượng khi nãy rốt cuộc là thật hay giả?”
Lôi Lâm nhìn hai tay của chính mình, “Ta hiện tại đã là Thần Tinh, dùng lực lượng linh hồn có thể phá bất kỳ ảo thuật nào. . . Đồng thời. . .”
Lôi Lâm sờ sờ trái tim của chính mình: “Vừa nãy trí tuệ cổ thụ đưa ra đáp án, hiện tại mình vẫn ghi tạc dưới đáy lòng, tính khả thi cũng rất cao. . .”
Tình huống như thế xuất hiện, nhất thời khiến Lôi Lâm nghi hoặc không rõ.
“Có lẽ con đường Mê Mang chính là thông qua loại ảo cảnh cực kỳ cao minh này để kẻ xâm nhập có thể tìm kiếm đáp án cho vấn đề mà bản thân đang hoang mang, loại đáp án này kỳ thực đã sớm chôn dưới đáy lòng kẻ xâm nhập, hiện tại chỉ là lần thứ hai kích thích ra mà thôi, đương nhiên, nếu như không thể tìm được thì luôn lạc lối.
Kết hợp với kiến thức trong dĩ vãng của chính mình, Lôi Lâm đưa ra một suy đoán nửa thật nửa giả.
Nhưng trong lòng hắn cảm thấy chuyện vừa rồi có lẽ đều là thật sự.
Thực lực của phù thủy thượng cổ muốn xây dựng ra một cảnh tượng như vậy cũng không phải là không thể được, nhưng càng thêm kinh khủng đó là vượt qua thời gian dài, để các cảnh tượng tụ hợp ở đây.
Nói cách khác tư duy của Lôi Lâm trong nháy mắt đã xuyên qua thời gian và không gian ngăn cách, đi tới một đoạn ngắn không gian nào đó ở thời đại thượng cổ, nhìn thấy trí tuệ cổ thụ thượng cổ chân chính.
“Haiz! Mặc kệ! Dù sao việc này cũng có lợi với mình! Không nghĩ ra thì trước hết không nghĩ, đợi sau này thực lực đủ, nói không chừng sẽ tự nhiên hiểu rõ ra. . .”
Lôi Lâm phi thường lạc quan thầm nghĩ.
Đối với hắn, hôm nay tới con đường Mê Mang này căn bản không có chỗ xấu, thậm chí còn bất ngờ có được một phương pháp giải quyết huyết mạch ràng buộc, cho dù chỉ là một ý tưởng, cũng đủ quý giá, thậm chí gộp tất cả thu hoạch lần này trong di tích Tinh Hồng Hồ Nguyệt, cũng có thể không sánh được!
“Chẳng qua, đi thông con đường Mê Mang, dường như cũng nên thu được một ít khen thưởng!” Lôi Lâm sờ sờ cằm, nhìn về kiến trúc lớn đã xuất hiện ở phía trước, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Xuất hiện trước mặt Lôi Lâm rõ ràng là một toà biệt thự hai tầng, cửa sổ trên ban công còn mở ra, giống như chủ nhân chỉ mới ra ngoài chốc lát.
Tay nắm cửa màu đồng thau lóe ra ánh sáng cổ điển, hiển nhiên bị sử dụng thường xuyên.
Nhưng Lôi Lâm biết rõ kiến trúc nơi này đã bỏ hoang ít nhất hơn vạn năm, có thể tạo thành hiệu quả như thế này, tự nhiên là tác dụng vu thuật.
Răng rắc! Hơi dùng sức nắm lấy tay nắm cửa, cửa lớn dễ dàng bị đẩy ra, lộ ra một phòng khách lớn có cả lò sưởi, củi lửa bên trong còn đang đốt cháy, một tầng sóng nhiệt dần dần xuất hiện ở trong phòng.
” Vật quý giá nhất của phù thủy, ngoại trừ mang theo bên người, sẽ chỉ xuất hiện ở phòng ngủ, thư phòng, cùng phòng thí nghiệm. . .”
Lôi Lâm nhanh chóng nhìn quét một vòng, lập tức bỏ qua phòng khách, đi tới tầng hai.
Hắn tìm được thư phòng trước, nơi này hiển nhiên đã được dùng vu thuật không gian, sau khi Lôi Lâm mở ra cửa phòng, xuất hiện trước mặt chính là một không gian khổng lồ tương tự sân đá banh, bên trong đâu đâu cũng có giá sách cao tới mười mấy mét, nhưng trên giá sách đã rỗng tuếch, chỉ còn dư lại một đống tro tàn giữa các khe hở.
Lôi Lâm đảo quanh nhiều lần, vẫn chưa từ bỏ ý định dùng chíp nhiều lần điều tra, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ chấp nhận, rời đi thư phòng.
“Không nghĩ tới thậm chí ngay cả tất cả thư tịch và tư liệu nghiên cứu đều bị mang đi, vậy còn cái gì. . .”
Trong lòng Lôi Lâm có chút ủ rũ, nhưng vẫn phải đi quanh để tìm tòi, sau đó phát hiện phòng ngủ của chủ nhân cũ.
Nằm ngoài dự liệu của hắn chính là trong phòng ngủ này hắn lại có thu hoạch.
Trong một hộp đựng đồ trang sức, có một dây chuyền hình bán nguyệt đỏ như máu, đang lẳng lặng nằm ở nơi đó, mà khi Lôi Lâm xác nhận không phải cạm bẫy, nắm nó trên tay thì lập tức thì có một đoạn tin tức truyền tới.
” Dây chuyền màu đỏ tươi! Ma khí cao cấp! Tác phẩm của Phỉ Nhĩ! . . . A! Dùng để tăng cho nữ thần Vưu Na, người ta yêu. . .”
Từ hộp trang sức này có thể thấy, chủ nhân của nơi này dường như đang chuẩn bị mang theo dây chuyền nhưng tất cả lại đột nhiên ngừng lại.
Lôi Lâm mơ hồ đảo qua phòng ngủ một lần, nhưng cũng không có phát hiện chỗ khác khả nghi.
“Bố trí kỳ quái!” Lôi Lâm lầm bầm một tiếng, thu dây chuyền màu đỏ tươi cẩn thận, bên ngoài còn bỏ thêm rất nhiều phong ấn.
Cho dù là một cái bẫy, nhưng một ma khí cao cấp đã đáng giá để hắn mạo hiểm, đồng thời, Lôi Lâm có tự tin đối với phán đoán của chính mình và chíp quét hình.
Vào lúc rời đi, hắn theo bản năng liếc mắt nhìn khung kính trên bàn trang điểm.
Trong khung kính có một tấm gương hình bầu dục lớn màu bạc, từ phía trên phản chiếu ra thân ảnh của Lôi Lâm, chẳng qua quỷ dị chính là Lôi Lâm ở bên trong lại mang theo nụ cười quỷ bí , khiến trong lòng Lôi Lâm cả kinh.
Chờ đến hắn lần thứ hai phục hồi tinh thần lại, trong gương cũng đã khôi phục nguyên trạng, giống như vừa nãy đều chỉ ảo giác.
Chỉ là phù thủy Thần Tinh sẽ xuất hiện ảo giác sao? Đây chính là một chuyện cười!
Sắc mặt Lôi Lâm thay đổi mấy lần,sau đó hắn cắn cắn răng, nhanh chóng thu lấy cả tấm gương thu, rời khỏi phòng ngủ, một đường chạy vội ra biệt thự.
Trong nháy mắt khi hắn rời đi biệt thự, rầm! Cả biệt thự to lớn đã biến mất không còn tăm tích, tại chỗ cũ chỉ lưu lại một dấu vết như dã thú gặm nuốt.
Ầm!
Nắm đấm nện trên mặt bàn, bắn lên vô số tro bụi: “Đáng ghét! Đáng chết! Lại bị hắn lấy đi! Vậy chính là ma khí dễ tới tay nhất, còn là cao cấp!”
Trong mật thất cổ điển thủy tinh, ông lão phù thủy sắc mặt oán hận, tràn ngập vẻ không cam lòng.
“Không chỉ như vậy, hắn còn lấy cả “Cái kia” đi!”
Sắc mặt ông lão biến hóa mấy lần, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
Ông lão mở ra một quyển notebook màu vàng nhạt, ở phía trên lập tức hiện ra rất nhiều địa đồ và điểm đen nhỏ.
“Tìm ra hắn! Giết hắn! Mang tất cả đồ vật về!”
Theo tiếng rít gào của ông lão, từng tia ánh sáng óng ánh từ trong mật thất thủy tinh thoáng hiện, mấy con rối nửa trong suốt đột nhiên mở ra con mắt màu đỏ.
Giống như nghe hiểu lời của ông lão, bọn chúng rất nhanh xông vào hư không, biến mất không thấy nữa.
...
“Xảy ra chuyện gì, đột nhiên có dự cảm không tốt!”
Lôi Lâm cau mày, trên thực tế từ lúc đi ra khỏi con đường Mê Mang, hắn đã có một cảm giác phi thường không thoải mái, giống như có người trong bóng tối nhòm ngó hắn, nhưng lực lượng linh hồn và chíp quét hình rồi lại không phát hiện cái gì.
Mà hiện tại, loại cảm giác không thoải mái này bỗng nhiên tăng lên, thậm chí đã biến thành bất an!
“Loại ác ý tràn ngập ở xung quanh này?” Lôi Lâm nhắm mắt lại, lại rất nhanh mở ra, vào lúc này, tròng mắt của hắn đã biến thành một đôi thụ đồng màu hổ phách, một dây nhỏ đỏ như máu lóe lên.
“Ầm ầm! ! !”
Giống trời long đất lở, lượng lớn vu thuật phù văn lấp loé, hào quang năm màu phóng lên trời, tổ hợp thành một lao tù lớn hàn băng, nhốt Lôi Lâm vào trong.
“Cái gì? Ta rõ ràng không phát động bất kỳ cạm bẫy nào… Trừ phi…”
Lôi Lâm hơi nheo mắt lại, trong loại tình huống này, hắn lại trở nên càng thêm tỉnh táo.
“Ha ha… Ta nắm giữ toàn bộ mật thất trung tâm, ở Tinh Hồng Hồ Nguyệt chính là tồn tại vô địch!”
Mà trong phòng điều khiển trung tâm, trên mặt ông lão phù thủy kia tỏa ánh sáng, trong tay còn cầm lấy một khối đá quý màu đỏ gắn liền với rất nhiều thủy tinh dây nhỏ.
Một chuỗi chỉ lệnh phức tạp thông qua bảo thạch trên tay ông ta không ngừng lan truyền đi.
Răng rắc! Răng rắc! Trong cạm bẫy, vô số hoa tuyết lục giác óng ánh long lanh đột nhiên ngưng tụ, trở thành đao kiếm hàn băng, còn có tấm khiên lưỡi búa, công kích tới Lôi Lâm.
“Khoa Mạc Âm chi lân!” “Huyết diễm!”
Lôi Lâm hơi suy nghĩ, trên người lập tức bị một tầng vảy rắn màu đen bao vây, ngọn lửa màu đỏ ngòm hừng hực đốt cháy, khiến lượng lớn hàn băng trực tiếp hoá khí.
Xì xì! Giống như bị vật gì tác động vào, rất nhiều hàn băng ngưng tụ một hồi, màu xanh lam bên trong càng thêm óng ánh long lanh, tràn ngập ý lạnh thấu xương.
Hàn băng được ánh sáng màu lam bao trùm bị nung đốt trong huyết diễm, rất nhiều hàn khí từ phía trên tản ra, lại đột phá phong tỏa từ huyết diễm, bắn nhanh đến trước mặt Lôi Lâm, bị Lôi Lâm cau mày vung quyền đập nát.
Lưỡi dao hàn băng sắc bén chém tạilên người hắn. Chỉ có thể chém ra từng tia đốm lửa nhỏ, ngay cả năng lượng phòng ngự tầng ngoài cùng cũng không phá được.
“Độ không tuyệt đối!” Con ngươi Lôi Lâm co rụt lại, trên mặt không còn vẻ ung dung lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận