Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 2143: Tập kích (1)

“Đợi đã. . . Ngươi nhìn xem đó là cái gì?”
Ngay khi Đa Luân đang suy nghĩ lung tung, Cát Mễ đột nhiên đè Đa Luân xuống gò núi, khiến miệng của hắn dính đầy bùn đất lẫn mùi lạ. . .
Mùi hư thối mà hôi hám đủ khiến bất luận kẻ nào trước đại tai biến nôn mửa vài ngày, đồng thời phải chán ăn tới cả tháng một tháng!
Nhưng bây giờ Đa Luân lại không hề để ý, thậm chí ngay cả miệng bùn đất trong miệng cũng không kịp phun ra.
Bởi vì từ trong sương mù, hắn nhìn thấy vô số bóng người.
Tốc độ của đối phương thật nhanh! Gần như chỉ trong trong nháy mắt đã đi tới phạm vi tầm nhìn của hắn, từng lang kỵ binh gào thét kia là ác mộng của tất cả người bắc địa!
“Thú nhân! Là thú nhân!” Sắc mặt Cát Mễ nhăn nhó quát lớn lên.
Lúc trước hai phe này cũng đã là kẻ thù truyền kiếp, cho dù là tộc nhân đơn độc gặp mặt cũng thường thường dùng chém giết huyết tinh để chấm dứt.
Phốc phốc!
Lang kỵ binh trong nháy mắt tiến đến trước mặt, ở khoảng cách này có chạy trốn cũng không có tác dụng.
“Ta phải chết ở chỗ này rồi hả? Lâm Na. . .” Chấn kinh cực độ khiến đầu óc Đa Luân choáng váng, cuối cùng chỉ có thể nghĩ tới chuyện này.
Mà thân thể trải qua rèn luyện cùng phản xạ làm hắn trong nháy mắt mãnh liệt nắm chặt trường kiếm thép tinh trong tay.
Nhưng ngay khi hai trinh sát xui xẻo này chuẩn bị tử chiến để đền nợ nước thì một chuyện ngoài dự liệu của bọn họ lại xảy ra.
“Ngao ngô. . .”
Trong tiếng sói tru, lang kỵ binh bao vây bọn hắn lại, nhưng không phát động tiến công.
“Ta. . . Thủ lĩnh lang kỵ binh- kim lang nha Ốc Ốc Nhĩ Phu! Cần gặp thượng cấp của các ngươi! Ngay lập tức! !”
Kỵ binh hai bên lui lại, một người sói cưỡi cự lang càng lớn đi ra, dùng tiếng thông dụng cứng đờ nói ra.
Thấy tình cảnh này, Cát Mễ cùng Đa Luân nhìn nhau, đều có cảm giác kỳ dị sống sót sau tai nạn.
Trên không, thủ lĩnh thú nhân- Đế hoàng Tát Lạp Đinh cùng Ngải Lạp Tư Trác đối mặt: “Tổ trùng mẫu cũng uy hiếp đến thú nhân sinh tồn, căn cứ vào thần chủ của thần chủ, ở phương diện đấu lại phù thủy, chúng ta bảo trì nhất trí!”
” Trên tay của Tát Lạp Đinh ngươi dính đầy máu tươi người bắc cảnh chúng ta. Là tử địch của chúng ta. . . Dù có bị trùng tổ hủy diệt, chúng ta cũng không. . .”
Một vị pháp sư bên cạnh Ngải Lạp Tư Trác lập tức cắn răng nghiến lợi ngắt lời.
“Nhưng chư thần đúng là hạ thần dụ cho chúng ta. . .“Ở bên cạnh vị pháp sư này, Y Nhĩ Minh Tư Đặc chậm rãi vuốt ve tẩu thuốc bằng đá Hải Mỗ của mình, dường như có ý kiến khác biệt.
“Nữ vương bệ hạ. . .” Nhìn thấy Ngải Lạp Tư Trác hiện ra vẻ chần chừ. Pháp sư phản đối kia không khoit lo lắng quát to, xem ra, hắn khẳng định là thù hận sâu đậm với đám thú nhân.
“Không cần nói nữa! Ta đồng ý đề nghị này!”
Ngải Lạp Tư Trác phất phất tay, để pháp sư không cam lòng thối lui.
“Rất tốt!” Tát Lạp Đinh gật gật đầu, “Ta đã mang đến thần khí lôi thần chi chùy, cũng phái ra lang kỵ binh tốt nhất trong tộc cùng quân đoàn chiến thú, ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định ngày hôm nay. . .”
“Ta chỉ hi vọng ngươi có thể tuân thủ hứa hẹn!”
Ngải Lạp Tư Trác nhìn chằm chằm Tát Lạp Đinh: “Đồng thời, bởi vì cừu hận giữa hai tộc, ta cần quân đoàn thú nhân của ngươi lựa chọn con đường khác, cuối cùng tụ hợp ở đầm lầy!”
“Ngài làm rất tốt!” Sau khi Tát Lạp Đinh đi, Y Nhĩ Minh Tư Đặc vui mừng nói.
“Không! Chẳng qua ta chỉ cảm thấy chính mình đã thay đổi rất nhiều, thay đổi đến mức càng thêm hiện thực, cũng càng máu lạnh. . .” Sắc mặt Ngải Lạp Tư Trác đạm mạc.
“Tin tưởng ta, con gái của ta, đây chỉ là một chuyện mà con cần trải qua trong cuộc đời thôi. . .”
Y Nhĩ Minh Tư Đặc chậm rãi phun ra một vòng khói màu trắng.
“Nói cách khác là ngươi cho rằng gần ngàn năm cuộc đời trước đó của ta, cũng chỉ là ở giai đoạn trẻ con à, cái đam mê luyến đồng này!”
Ngải Lạp Tư Trác hung hăng nhìn Y Nhĩ Minh Tư Đặc một chút, khiến gương mặt của đối phương hiện ra mấy vệt ửng đỏ không bình thường.
. . .
Hiệp nghị cùng đại quân thú nhân cứ quyết định như vậy, mà Đa Luân cùng Cát Mễ cũng chỉ bị dọa sợ một phen rồi vẫn hoàn chỉnh không tổn hao gì về tới đội ngũ của mình, có thể xưng là may mắn tới cực điểm.
Chỉ là lúc này trên mặt Đa Luân lộ ra vẻ nghi hoặc, mấy lần muốn nói lại thôi.
Thật vất vả mới nhịn được đến khi những người khác nằm ngủ, hắn mới chen đến bên người Cát Mễ, dụng âm thanh cực thấp hỏi: “Cát Mễ lão đại, những thú nhân kia thật sự đến trợ giúp chúng ta sao?”
“Chắc vậy, dù sao, không người nào dám vi phạm ý chỉ của các thần, ngoại trừ những tồn tại tà ác tới từ thế giới khác. . .”
Cát Mễ dùng thanh âm mơ hồ trả lời.
“Nhưng chúng ta cùng thú nhân, trước đó không phải. . . Không phải vẫn còn đang chiến tranh sao?”
Lúc đầu Đa Luân muốn dùng cái từ huyết cừu này, nhưng hắn ngẫm lại hình như chính mình không có thân nhân bằng hữu nào chết dưới nanh vuốt thú nhân, ngược lại là bị quan trị an trên trấn cùng cường đạo cướp đi không ít, cái từ này không thể dùng được.
“Đa Luân, ngươi phải hiểu được rằng chính trị rất phức tạp. . . Được rồi, hôm nay ta đã rất mệt mỏi, đừng tăng thêm gánh nặng cho ta!”
Cát Mễ lại trở mình, mà Đa Luân lại ngẩng đầu nhìn đỉnh lều vải, trong mắt đầy vẻ phức tạp. . .
Lộc cộc, lộc cộc!
Bánh xe gỗ cuồn cuộn hướng về phía trước, va chạm cùng mặt đất gồ ghề cứng rắn, trục xe phát ra tiếng vang kẹt kẹt vì không chịu nổi gánh nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận