Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 421: Lừa dối

Khi Lai Ngang đang dùng ảo thuật ép hỏi Lôi Lâm, đột nhiên từ đằng xa truyền đến gợn sóng phép thuật to lớn.
Sóng năng lượng này vô cùng khổng lồ, thậm chí, ngay cả kiến trúc ở nơi này cũng có thể cảm giác được mơ hồ chấn động.
“Hả? Địch tấn công? ? ?” Lai Ngang đột nhiên đứng lên.
Một vầng sáng màu trắng giống một trang bị liên lạc nào đó, từ trên người ông ta trong nháy mắt sáng lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Lai Ngang lạnh nhạt hỏi.
“Là hắc vu sư! Chúng ta bị hắc vu sư tập kích! ! ! Phòng tuyến số một cùng số hai đã bị diệt toàn quân rồi, hiện tại chúng ta đang ở phòng tuyến số ba!”
Từ bên kia máy truyền tin xuất hiện một tráng hán da trắng mặc quân phục.
Đây là tổ trưởng tổ bảo vệ, chuyên môn phụ trách công tác phòng ngự ở tổng bộ Hoa Viên Bốn Mùa. Chỉ là lúc này, trên mặt hắn tràn ngập vẻ hoảng loạn, xem ra lần này áp lực của hắc vu sư lớn chưa từng có!
“Phế vật!” Lai Ngang mắng một câu, nhưng trong lòng ông ta hiểu rõ, tổ trưởng các tổ đều là phù thủy cấp 1 đỉnh cao, có thể nói là phù thủy tinh anh trong tinh anh ở Nam Hải bờ, có thể khiến hắn hoảng loạn như vậy, đối phương khẳng định cũng không phải mặt hàng đơn giản gì.
“Ta sẽ mau chóng điều động người thuộc tổ chiến đấu cùng tổ săn giết lại đây, cậu. . .” Lai Ngang thông qua máy truyền tin nói.
Lập tức, sắc mặt của ông ta lại trầm xuống.
Thông qua hình ảnh ở máy truyền tin, ông ta nhìn thấy một bàn tay khổng lồ màu đen từ trên bầu trời hạ xuống, gắt gao bắt đại hán da trắng vào lòng bàn tay.
“A. . .” Vị đại hán da trắng kia thét lên ầm ĩ, từ trên người bốc lên một ngọn lửa màu nhũ bạch.
Răng rắc! Răng rắc!
Từ bàn tay lớn màu đen đột nhiên hiện ra rất nhiều mặt người đau đớn. Những mặt người này há to miệng rộng, cắn nuốt tất cả ngọn lửa màu nhũ bạch kia.
Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng gặm nhấm làm người sởn cả tóc gáy không ngừng truyền đến, đến cuối cùng, mặt người nuốt chửng xong ngọn lửa màu nhũ bạch, lại bắt đầu cắn tới thân thể đại hán da trắng.
“Hê hê. . .”
Giữa không trung, hạt căn bản màu trắng bạc tinh thần thực chất hóa không ngừng hiện lên, cuối cùng ngưng tụ ra một khuôn mặt người.
“Lai Ngang! Bạn cũ đến rồi! Sao không ra chào hỏi?”
Mặt người lạnh cười lạnh nói.
Lập tức, bàn tay lớn màu đen không ngừng quét ngang, đánh tới khiến phòng tuyến của Hoa Viên Bốn Mùa liểng xiểng, dưới dâm uy của phù thủy cấp hai, phù thủy cấp 1 bình thường chẳng khác nào bầy kiến hôi.
“Đùng!” Tay ghế dựa dây leo bị Lai Ngang trực tiếp bóp nát.
Bạch! Trong nháy mắt ông ta hóa thành một bóng xanh xông ra ngoài.
Răng rắc! Răng rắc!
Sau khi ông ta rời đi, cái ghế dây leo mà Lai Ngang ngồi trước đó khẽ nhúc nhích, dây leo không ngừng vặn vẹo cuốn vào nhau, cuối cùng đã biến thành một sinh vật hình người, đứng bên cạnh Lôi Lâm còn đang hôn mê, giống như là đang canh giữ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Gợn sóng phép thuật còn lớn hơn lúc trước truyền đến, đây là do hai phù thủy cấp hai đang giao thủ tạo ra.
Lập tức, phạm vi hai người chiến đấu càng ngày càng xa, dường như cả hai đều có ý định rời xa nơi này, dần dần chạy về nơi xa.
Trong phòng làm việc trước đó của Lai Ngang.
Đột nhiên!
Lôi Lâm mê man trên ghế đột nhiên mở hai mắt ra.
Một đôi mắt của hắn lúc này đã biến thành một đôi thụ đồng màu hổ phách!
Thiên phú vu thuật —— hoá đá chi nhãn!
Dây leo hình người bị ánh mắt hắn nhìn vào, trong chớp mắt đã biến thành một pho tượng đá màu xám trắng.
Sauk hi huyết mạch nhảy vọt lần hai, không chỉ có Khoa Mạc Ân chi lân mạnh lên, ngay cả vu thuật này dường như đều có một chút biến hóa thần bí.
Lôi Lâm nhìn chung quanh, chậm rãi xoay người, nhặt cái nhân đánh thức trên bàn tròn lên rồi đeo lại trên tay.
“Tuy rằng quá trình có chút bất ngờ, nhưng cuối cùng cũng coi như không xảy ra vấn đề gì. . .”
Lúc này hai mắt Lôi Lâm phi thường tỉnh táo, nào có dáng vẻ như bị trúng ảo thuật?
Lúc trước, Lai Ngang lợi dụng tài liệu mà hắn chưa từng nghe nói đểbố trí cạm bẫy, đúng là đã khiến hắn rơi vào hư ảo một lần.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, sức mạnh đến từ huyết mạch của sinh vật thượng cổ —— Khoa Mạc Ân cự xà đã sôi lên trong thân thể hắn, cắn nuốt hết những vật chất ngoại lai này!
Thể chất cao tới hơn 25 điểm càng khiến hắn nhanh chóng khôi phục thần trí.
Lúc đó Lôi Lâm tương kế tựu kế giả bộ rơi vào trạng thái bị khống chế, hạ thấp cảnh giác của Lai Ngang.
Có chíp điều chỉnh dưới, hô hấp của hắn, thậm chí cả tình trạng cơ thể cùng sóng tinh thần đều ngụy trang hoàn hảo, thậm chí đã lừa gạt được cả Lai Ngang.
Mà dấu ấn kiếm sĩ gì đó tự nhiên cũng là lời nói dối, có chíp giúp đỡ điều chỉnh chi tiết, mô phỏng ra dấu ấn phù văn cũng là chuyện phi thường đơn giản.
Hiện tại Lôi Lâm mới có thời gian đánh giá văn phòng của vị phù thủy cấp hai tên là Lai Ngang này.
Căn cứ vào sở thích của ông ta, bên trong phòng làm việc đều dùng thực vật làm thành giá sách và tủ kính, còn có bàn ghế, thậm chí, Lôi Lâm còn nhìn thấy sách vở kỳ dị dùng lá cây bện thành.
Cả văn phòng được xây dựng cực kì tinh xảo, nhưng diện tích lại không lớn, trái lại có cảm giác có thể co nhỏ lại rồi bỏ vào túi.
“Nơi cần thuật thức mở ra kia rốt cuộc ở nơi nào?” Lôi Lâm lẩm bẩm, từ trong túi ở eo lấy ra một khối tinh thạch đỏ như màu máu.
Lúc này tinh thạch toả ra hào quang màu đỏ ngòm, còn có cảm giác cực kỳ nóng bỏng từ phía trên tản ra.
“Đây. . . Hình như là một loại kỹ xảo cảm ứng nào đó?”
Lôi Lâm sờ sờ cằm, cầm tinh thạch cảm ứng phương hướng.
Sau đó, hắn phát hiện, khi hắn dưa tinh thạch về phía bàn làm việc của Lai Ngang, tinh thạch bắn ra tia sáng đỏ chói mắt nhất, nhiệt độ cũng cao nhất, khiến hắn có cảm giác bàn tay bị bỏng.
Dựa vào tinh thạch cảm ứng, hắn đi tới trước bàn làm việc của Lai Ngang.
Đây là một cái bàn lớn màu bích lục, bên ngoài còn có từng vòng hoa văn vòng tuổi thực vật.
Ong ong!
Vào lúc này, tinh thạch trên tay Lôi Lâm đột nhiên bắn ra một vòng sáng màu đỏ ngòm, quỷ dị mà trôi nổi ở giữa không trung.
“Đây là. . . Thuật thức tự phát động!” Con ngươi Lôi Lâm co rụt lại, tay phải chỉ tới tinh thạch, từng tia khí màu đen khí giống con rắn nhỏ bám vào mặt trên.
Rầm!
Bị vầng sáng màu đỏ như máu từ tinh thạch chiếu rọi, cái bàn làm việc màu bích lục đột nhiên run rẩy, công văn, trang giấy và bút lông chim cùng mực nước đều bị hất từ phía trên xuống.
Bàn làm việc khẽ nhúc nhích, các loại rễ cây thực vật bắt đầu không ngừng lan tràn ra.
Đùng! Cái bàn màu xanh lục chia ra làm hai từ giữa, dưới hai bên mặt bàn, vô số rễ cây thực vật duỗi ra, giống bàn chân nhỏ đứng thẳng rời khỏi nơi này.
Ở vị trí bàn làm việc trước kia xuất hiện một hố lớn.
Trong giữa hố còn có một phong ấn vu trận lớn, các loại ánh sáng từ phù văn lập loè, không ngừng trôi nổi ở phía trên.
Trên vu trận còn có mấy chỗ hổng. Lôi Lâm ướm thử, đột nhiên ở vị trí trung gian kia lại vừa vặn khóp với tinh thạch màu đỏ như máu trên tay của hắn.
“Thậm chí ngay cả loại cơ mật này đều bị ăn cắp ra ngoài, còn bay ra thuật thức chuyên môn. . .” Lôi Lâm tự lẩm bẩm.
Đột nhiên, trong trong nháy mắt khi hắn cảm thán lại đột nhiên xảy ra dị biến! ! !
Tinh thạch đỏ như máu trước đó còn trôi nổi tại giữa không trung, mặt ngoài lại bùng lên ngọn lửa màu đỏ ngòm, chẳng khác nào tên lửa phóng tới vu trận dưới hố sâu!
Trong thủy kia còn thiết lập điều kiện một khi tiếp xúc được với vu trận này sẽ lập tức phát động!
Kết hợp với vẻ cố ý ẩn giấu của người khổng lồ trước đó, dù Lôi Lâm không cần đầu óc cũng biết sau khi thủy tinh bắn ra sẽ không có chuyện tốt.
Nhưng lúc này trên mặt của hắn không có một chút hốt hoảng nào, trái lại còn nổi lên nụ cười ý vị thâm trường.
“Chính là đang chờ chiêu này đây!” Hắn lập tức đưa tay phải về phía trước!
“Xà trói buộc!”
Con rắn nhỏ lúc trước leo lên tinh thạch màu đen lập tức quấn lên, hình thành một bóng xà lớn, vững vàng bao quanh tinh thạch đỏ như màu máu ở trong.
Khí thể màu đen tràn ngập. Hầu như muốn triệt để che lấp đi hào quang màu đỏ.
Ong ong!
Tinh thể màu đỏ không ngừng lớn lên, dường như Lôi Lâm còn nghe ra một thanh không cam lòng âm từ bên trong.
“Quả nhiên còn có hậu chiêu! Đáng tiếc. . .”
Lôi Lâm nhanh chóng ngâm xướng thần chú, đồng thời ném một ít bột phấn màu lam nhạt trong không khí.
“Băng hà đông lại!” Sau khi hắn ngâm xướng âm tiết cuối cùng xong, một vòng hào quang màu xanh lam nhạt trong nháy mắt bao vây cả bóng xà trước đó.
Xì xì! Từng tia khói trắng bay lên, bên ngoài bóng xà, sương mù màu trắng ngưng tụ, trong nháy mắt kết thành một miếng băng mỏng.
Khối băng càng ngày càng nhiều. Đến cuối cùng, mặt ngoài bóng xà bị phủ lên một tầng băng dày đặc. Toàn bộ bóng xà trong nháy mắt đã biến thành một quả cầu bang lớn màu xanh lam.
Tinh thể tản mát ra tia sáng màu đỏ trước đó cũng bị triệt để che lấp bên trong.
Dường như là mất đi cảm ứng, trận pháp dưới hố sâu kia, vu thuật trận pháp to lớn cũng ngừng nổ vang, các loại phù văn cố thiêu ngoài trận pháp cũng ngừng lan rộng.
Bạch! Bạch! Bạch!
Ba cột bang lớn giống cột chống lại giống xiềng xích, nối liền cùng quả cầu bang màu xanh lam.
“Ừm! Phong ấn vu thuật này có uy lực không tệ!” Lôi Lâm hài lòng gật gù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận