Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 519: Cứu trợ (2)

Hai nữ học đồ sợ đến mức liên tiếp lui về phía sau, oành! Oành! Lập tức, dưới chân hai người vấp phải cái gì, đồng thời ngã nhào trên đất, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Mà nam học đồ còn lại kia khá dũng cảm cùng thân sĩ, tự động che trước mặt hai cô gái, trên mặt lộ ra vẻ kiên nghị, còn đang hô to cái gì đó, khoát tay, một hỏa cầu loại nhỏ bắn ra, đánh trúng mũi con lợn rừng lớn kia.
“Bốc bốc! ! !” Trên lỗ mũi lợn rừng lớn cháy đen một mảnh, nhưng tốc độ không chậm lại chút nào mà còn ngược lại, dường như nó đã bị nam học đồ kia làm cho tức giận, nên tốc độ xung phong của nó càng nhanh thêm mấy phần.
Nam học đồ bất đắc dĩ cười khổ, sau đó quay đầu nói với hai nữ học đồ gì đó, dáng vẻ thấy chết không sờn.
Vù vù! Khi lợn rừng lớn càng ngày càng gần, ba học đồ kia thậm chí còn thấy rõ cả tơ máu trong đôi mắt và lỗ chân lông thô to dưới bộ lông của con lợn rừng kia.
Đương nhiên, khiến bọn hắn khó có thể quên nhất vẫn ba răng nanh trắng như tuyết lóe ra ánh sáng lạnh kia!
“Bóng tối ràng buộc!”
Vừa lúc đó, Lôi Lâm đột nhiên ra tay, vài đạo xúc tu bóng tối từ dưới thân thể con lợn rừng lớn bắn ra, hóa thành mấy bàn tay khổng lồ, mạnh mẽ kéo móng trước của con lợn kia rừng lại!
Oành! ! ! Giống địa chấn cấp chín đột nhiên bạo phát, lợn rừng lớn vốn đang xông lên lập tức đổ rầm xuống mặt đất, phát ra tiếng vang to lớn, thậm từ trên người còn chí mơ hồ truyền đến tiếng xương nứt.
Sau đó, ba học đồ kia nhìn thấy một người tuổi trẻ mặc giáp da, từ phía sau con lợn rừng đã ngã xuống đất kia đi ra.
Mấy sợi dây thừng màu đen trói chặ con lợn rừng lớn kia lại, không để lại một góc chết cùng khe hở nào.
“Các cậu không có sao chứ?” Trên mặt Lôi Lâm lộ ra ý cười ôn hòa.
Ba học đồ kia nhìn Lôi Lâm, trên mặt có vẻ phi thường kinh dị, lập tức mở miệng: “gnkmfsk…”
Nụ cười trên mặt Lôi Lâm hơi ngưng lại, lập tức thở dài: “Quả nhiên không phải ngôn ngữ thông dụng trên đại lục!”
Trước đó hắn nói là dùng ngôn ngữ thông dụng của toàn bộ phù thủy ở Nam Hải bờ, mà ba học đồ này nói ra lại không phải bất ký loại ngôn ngữ nào mà Lôi Lâm đã biết.
“Nghe có một chút tương tự với cùng mai địa á ngữ, chẳng qua biến âm ở giữa lại có đặc thù của cao điểm ngữ…”
Lôi Lâm không bất ngờ chút nào đối với việc ngôn ngữ, dù sao bất đồng, thế giới dưới nền đất từ thời đại thượng cổ đã ngăn cách ra cùng mặt đất, nếu như còn có cùng ngôn ngữ mới là chuyện lạ.
“Xin chào! Ta là một vị du đãng giả, có thể nói cho ta đây là nơi nào sao?”
Lôi Lâm lập tức thay đổi một loại ngôn ngữ, lần này hắn dùng Byron ngữ cổ đại.
Cổ Byron ngữ mang theo sức mạnh kỳ dị, nắm giữ sức mạnh quy tắc to lớn, có thể xúc động hạt năng lượng căn bản trong không khí, là cơ sở vu thuật.
Bởi vậy, Byron cổ ngữ cũng là ngôn ngữ bắt buộc của phù thủy!
Mà dù là trên mặt đất hay dưới nền đất, Byron cổ ngữ đều trực tiếp truyền từ thượng cổ phù thủy, sẽ không có khác biệt gì.
Quả nhiên, khi nghe thấy Lôi Lâm dùng Byron ngữ cổ đại hỏi chuyện, y ba học đồ kia lập tức phản ứng lại, cuối cùng vẫn là nam học đồ lên tiếng trước: “Chào đại nhân tôn kính! Nơi này là cánh đồng hoang vu Ô Đề ở Ám Cực Đông Vực…”
Hắn cung kính hành lễ, tuy rằng hành tung của Lôi Lâm có chút khả nghi, lúc đầu lại nói loại ngôn ngữ lại vô cùng khác biệt với ngôn ngữ của bọn hắn, nhưng từ biểu hiện ung dung của Lôi Lâm khi chế phục con lục nha cự đồn khiến bọn hắn suýt bị diệt toàn quân bị thì có thể thấy thực lực của đối phương hơn xa tại bọn hắn.
Nơi này là chốn hoang dã tuân theo quy tắc kẻ mạnh làm vua! Nếu như Lôi Lâm nhìn bọn hắn khó chịu, ở đây giết bọn hắn cũng sẽ không có người nào phản ứng, bởi vậy, thái độ của nam học đồ kia phi thường cung kính.
“Ám Cực Đông Vực?” Lôi Lâm nhíu mày, chíp trong nháy mắt đã kiểm tra cơ sở dữ liệu mà hắn thu thập được đến nay, nhưng không phát hiện ra bất kỳ nội dung nào có liên hệ với nơi này.
“Có lẽ cậu cần thứ này!” Lôi Lâm chỉ chỉ đại kỵ sĩ vừa bắt đầu đã bị đánh bay kia rồi ném ra một ống thuốc cầm.
“Cảm ơn!” Hai nữ học đồ ngã xuống đất trước đó cũng đứng lên, một người trong đó lập tức cầm thuốc, bôi lên vết thương của đại kỵ sĩ, mà một người khác chần chừ một lúc, rồi hơi khom mình hành lễ Lôi Lâm.
“Hí!”
Vào lúc này, một cự mãng hoàn toàn do hắc khí tạo thành uốn lượn bò tới, từ trong miệng phun ra một đại kỵ sĩ mặc áo giáp, đang ở trạng thái hôn mê.
“Đây cũng là đồng bọn của các người? Ta thuận tiện kéo hắn trở lại!”
Lôi Lâm tùy ý chỉ chỉ đại kỵ sĩ kia, mà ba tên học đồ này lại bị đại xà màu đen đột nhiên xuất hiện doạ lui vài bước.
“Đồ tiểu quỷ nhát gan kia!” Lôi Lâm nghe được nữ học đồ kia nói nhỏ, nhưng hắn chỉ cười nhạt một tiếng.
Sau đó hắn lại hỏi: “Đúng rồi! Các ngươi có biết thành trấn cùng phù thủy chợ gần nhất ở nơi nào sao?”
Ba phù thủy học đồ kia nhìn nhau vài lần, cuối cùng vẫn là nam học đồ thấy Lôi Lâm có vẻ dễ nói chuyện nên mới đánh bạo tiến lên: “Cách… Thành trấn gần nhất cách nơi này là trấn nhỏ Bá Đặc ở phía tây, cách nơi này còn có một ngày rưỡi lộ trình , còn chợ phù thủy? Điểm hội nghị cho phù thủy chính thức e là chỉ có đến đô thành của Ám Cực Đông Vực mới có…”
“Ta? Ta đương nhiên không phải người ở nơi này!” Lôi Lâm cười cợt, lại nhìn ba tên học đồ này.
“Tuy rằng còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi các người, nhưng ta đột nhiên phát hiện chính mình tìm hiểu có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút. . .”
Bị hắn nhìn như thế, ba học đồ kia lập tức run rẩy cả người, giống như bị một cự thú khủng bố gì đó nhìn chằm chằm.
“Đi mau!“Ngải Lâm hét lớn một tiếng, che trước mặt hai nữ học đồ, trong miệng còn lẩm bẩm đọc chú văn.
“Buồn cười! Quá chậm!” Lôi Lâm lắc đầu một cái, ba luồng khí màu đen trong nháy mắt bắn ra, bắn vào trán ba học đồ này.
Ba học đồ lập tức ngất đi, không kịp kêu một tiếng.
Lôi Lâm đi tới trước mặt nam học đồ tên là Ngải Lâm kia, tay phải trực tiếp đặt trên đỉnh đầu của hắn, đôi mắt trong nháy mắt đã biến thành đen tuyền, ngay cả con ngươi đều biến mất.
Lượng lớn hình ảnh và âm thanh giống hình ảnh tư liệu không ngừng chiếu lại trước mắt Lôi Lâm, mà chíp toàn lực vận chuyển, thu thập lấy những tư liệu mà nó cho rằng đáng giá ghi chép.
Đây là một loại phép thuật tương tự như sưu hồn, có thể khiến Lôi Lâm lật xem ký ức của phù thủy cấp thấp.
Chẳng qua loại vu thuật này phi thường vô bổ, cũng chỉ có tác dụng đối với sinh vật có thực lực dưới phù thủy chính thức, đồng thời còn cần mục tiêu không thể phản kháng.
Lúc trước Lôi Lâm đọc được phép thuật này ở thư viện Hoa Viên Bốn Mùa, cũng chỉ thuận tiện để chíp ghi chép lại, không ngờ hiện tại lại có tác dụng.
Tuy rằng với tâm cơ cùng thủ đoạn của hắn, trà trộn vào tiểu đội bộ này để lấy tư liệu cũng là chuyện phi thường đơn giản, nhưng Lôi Lâm chẳng muốn phiền toái như vậy, cũng không muốn tiêu hao nhiều thời giờ như thế.
Đồng thời dù hắn ngụy trang tốt, Nam Hải bờ và thế giới dưới nền đất này khẳng định có rất nhiều điểm khác nhau, không thể dựa vào hành động là có thể lừa đảo được. So với đến lúc đó sẽ gây nên hoài nghi còn không bằng hiện tại động thủ luôn.
“Thu thập ngôn ngữ tư liệu dưới nền đất, đặ tên là ám cực ngữ, đã lưu vào trong kho tài liệu. . .” Chíp thu thập tin tức ngôn ngữ trước, sau đó chỉ cần lại truyền những tin tức đã được hệ thống này vào khu ký ức của đến Lôi Lâm, lại luyện tập thêm mấy lần thì Lôi Lâm sẽ có thể rất nhanh nắm giữ ngôn ngữ thông dụng dưới nền đất này.
Sau đó chính là lượng lớn tư liệu về địa lý và thế lực phân chia ở đây.
Tuy rằng học đồ tên Ngải Lâm này bởi vì tu vi rất thấp, cơ bản chưa từng rời khỏi Ám Cực Đông Vực, nhưng cũng làm cho Lôi Lâm đối với cái này dưới nền đất thế giới nhiều hơn mấy phần hiểu rõ.
Chờ đến khi tất cả tin tức có giá trị đều được ghi chép xong xuôi, trong mắt Lôi Lâm lóe lên vẻ lạnh lùng, bắt đầu mạnh mẽ sửa chữa ký ức Ngải Lâm, xóa đi toàn bộ ký ức ngày hôm nay của hắn, chỉ để lại cảnh một phù thủy cao cấp không rõ khuôn mặt đột nhiên xuất hiện, trợ giúp bọn hắn chế phục con Lục Nha Cự Đồn.
Mấy học đồ cùng kỵ sĩ này, toàn thân từ trên xuống dưới cũng không có gì khiến Lôi Lâm coi trọng, bởi vậy, hắn cũng không muốn giết chóc.
Trong tình huống không liên quan gì tới lợi ích, Lôi Lâm cũng không ngại có lòng tốt một phen.
Dù sao, hắn không phải là kẻ giết người điên cuồng, sẽ không giết người chỉ vì đơn thuần tìm niềm vui.
Chẳng qua, thủ đoạn sửa chữa ký ức này cũng có độ nguy hiểm rất cao. Lôi Lâm lại không thương tiếc gì ký ức vốn có của Ngải Lâm nên mạnh mẽ ra tay, không lưu lại gì di chứng gì thì chính là vận may bạo phát.
Sau đó, Lôi Lâm lại thi triển thủ đoạn này với bốn người còn lại kia.
Tuy rằng thông tin lấy được đều đại khái giống nhau, nhưng tổng hợp lại cũng hoàn thiện không ít.
“Con lục nha cự đồn này coi như bồi thường cho các ngươi!” Lôi Lâm nhìn mấy học đồ ngã xuống đất hôn mê, cười nhạt một tiếng, sơi dây đang trói lục nha cự đồn đột nhiên siết chặ, oành! Máu bắn tung tóe!
Chờ đến khi Lôi Lâm rời một hồi lâu, Ngải Lâm mới lắc lắc đầu tỉnh lại: “A. . . Đầu đau quá. . . Nhưng đây là nơi nào?”
Sau đó từng mảnh ký ức lần nữa tiến vào trong đầu của hắn. Từng cảnh tượng hiện lên ở trước mắt: “Chúng ta gặp phải lục nha cự đồn, Bố Lôi Khắc chạy trốn. May là còn có một vị đại nhân đi ngang qua đã cứu chúng ta. . .”
Ngải Lâm nhìn thi thể lục nha cự đồn phía trước, sau đó hoan hô một tiếng: ” Tài liệu sinh vật lớn như thế, không biết sẽ bán ra được bao nhiêu ma thạch! Mình phát tài rồi! ! !”
. . .
Vù vù!
Từng luồng khí không ngừng xẹt qua bên tai Lôi Lâm, cảnh vật hai bên không ngừng kéo dài, vặn vẹo.
Lôi Lâm vừachạy tới trấn nhỏ Bá Đặc, vừa nhớ lại tin tức lấy được từ chỗ năm người Ngải Lâm.
Nơi này đúng là thế giới dưới lòng đất, đồng thời còn là tầng thứ nhất cách đại lục trên mặt đất gần nhất, nhưng rất đáng tiếc, đây chỉ là một khu vực nhỏ, liên lạc cùng thế giới dưới lòng đất bị cắt đứt toàn bộ.
Ám Cực Vực chính là tên khu vực này.
Mà trong phạm vi Ám Cực Vực này, nếu không phải hắc ám thú cùng hung cực ác tụ tập thì chính là biển dung nham, những nguy hiểm này đã tách Ám Cực Vực ra với ngoại giới, không có thực lực phù thủy cấp bốn thì căn bản không thể đột phá được ngăn cách những địa vực nguy hiểm này.
Con đường duy nhất để liên lạc với bên ngoài đã sớm bị bỏ đi.
Có người nói mấy ngàn năm trước, có hai vị phù thủy cấp bốn đại chiến gần con đường duy nhất kia, dư âm vu thuật của phù thủy cấp bốn khiến vỏ quả đất sụp đổ, đá tảng khủng bố nặng đến mấy trăm triệu tấn hoàn toàn chặn lạ con đường nối từ Ám Cực Vực với bên ngoài.
Cũng chính vì như thế, toàn bộ Ám Cực Vực trong nháy mắt đã biến thành một hòn đảo biệt lập, cũng may Ám Cực Vực vốn mênh mông rộng lớn, dựa theo phỏng đoán của Lôi Lâm thì diện tích nơi nay tương đương bằng một nửa Nam Hải bờ, nhân khẩu cũng chỉ có bốn, năm ngàn vạn, bởi vậy còn có thể tự cấp tự túc duy trì được cuộc sống, tình huống như thế vẫn kéo dài đến hiện tại.
“Dựa theo ký ức của Ngải Lâm, toàn bộ nơi này xưng là Ám Cực Vực, mà toàn bộ Ám Cực Vực lại có thể dựa theo phương hướng để chia ra Đông Vực, Tây Vực, Nam Vực, Bắc Vực, Trung Vực, nơi này tuân theo chế độ tự trị, không có vương quốc thống nhất gì. . .”
Lôi Lâm thấy mỗi một toà thành trì ở nơi này cũng có thể coi như một thế lực độc lập, bởi vì hoang vắng nên những thế lực này hưng thịnh hay suy vong đều là cực kỳ nhanh chóng, bởi vậy phi thường hỗn loạn.
Lôi Lâm cũng không có hứng thú với thế lực phàm nhân chinh phạt, hắn chỉ hứng thú với tình báo có liên quan với phù thủy giới ở nơi này.
Ở Ám Cực Vực, phù thủy giới vẫn giữ phong cách hoàn chỉnh kéo dài từ thời đại thượng cổ, hoặc là dựa theo phương thức tư nhân thụ đồ và thành lập học phái để phát triển.
Còn học viện gì đó, trong trí nhớ Ngải Lâm hoàn toàn chưa từng nghe nói.
Mà Ngải Lâm cùng hai nữ học đồ kia là ba tên học đồ cùng một đạo sư, còn hai đại kỵ sĩ kia là được bọn họ thuê đến cùng thám hiểm giúp đỡ.
Chẳng qua, khiến Lôi Lâm cảm thấy hứng thú vẫn là trong trí nhớ của Ngải Lâm có tình báo liên quan đến phương pháp minh tưởng cao cấp! ! !
Không sai, trong trí nhớ của Ngải Lâm có rất nhiều ký ức có liên quan tới phương pháp minh tưởng cao cấp thậm chí, đạo sư của hắn đã từng hứa hẹn, nếu như bọn hắn có thể biểu hiện ra đầy đủ thiên phú, thậm chí có thể giúp bọn hắn xin học phái tư cách tu luyện một phần phương pháp minh tưởng cao cấp! ! !
So với tình huống bị các thế lực lớn nghiêm mật giữ kín ở Nam Hải bờ, hạn chế ở Ám Cực Vực đối với phương pháp minh tưởng cao cấp rõ ràng đã mở rộng hơn rất nhiều.
Mà những học phái phù thủy kia lại lấy các phương pháp minh tưởng cao cấp khác nhau làm cơ sở, trên căn bản các phù thủy cao cấp cùng một tổ chức đều sẽ tu tập cùng bộ phương pháp minh tưởng cao cấp, mà học phái sớm nhất chính là một đám phù thủy tu tập phương pháp minh tưởng cao cấp, vì để tiện giao lưu trao đổi mà hình thành tổ chức.
“Phương pháp minh tưởng cao cấp!” Trong long Lôi Lâm cũng dần hừng hực lên.
Chẳng qua hắn cũng lập tức hiểu được, thế giới dưới nền đất kéo dài từ thời đại thượng cổ, thu được không ít truyền thừa từ thượng cổ phù thủy, đồng thời, bởi Ám Cực Vực đóng kín, khiến hoàn cảnh của phù thủy nơi này vẫn còn giữ lại tác phong khá hoàn chỉnh từ thời đại thượng cổ, bởi vậy, có thật nhiều phương pháp minh tưởng cao cấp truyền thừa xuống cũng là chuyện phi thường bình thường.
“Chẳng qua, từ việc trong những học phái có một phù thủy cấp hai tọa trấn đã có thể xưng là loại học phái cỡ lớn thì có thể thấy phương pháp minh tưởng cao cấp ở nơi này dường như có hiệu quả không ra sao, không phải loại không trọn vẹn thì chính là thiếu hụt một loại tài nguyên đặc biệt nào đó. . .”
Trong trí nhớ của Ngải Lâm, thực lực tổng hợp của phù thủy ở nơi này vẫn tương tự như ở Nam Hải bờ, phù thủy chính thức cao cao tại thượng, rất hiếm thấy, mà phù thủy cấp hai chính là cấp bậc đại lão tọa trấn một phương, thậm chí ngay cả đô thành của năm vực kia trên thực tế cũng do phù thủy cấp hai khống chế.
“Nói một cách tổng thể thì ở nơi này, phù thủy có khả năng tiếp xúc với phương pháp minh tưởng cao cấp cao hơn ở Nam Hải bờ rất nhiều, nhưng phương pháp minh tưởng cao cấp hoặc là mỗi học phái chủ, ngoài mấy người đặc biệt ra, các phù thủy khác hau học đồ chỉ có thể tiếp xúc được một phần nội dung hoặc là phiên bản đơn giản hoá, mà phương pháp minh tưởng của Ngải Lâm kia chính là như vậy. . .”
Trong lúc sưu hồn, một số ký ức liên quan tới phương pháp minh tưởng của Ngải Lâm cũng bị chíp ghi chép lại.
Mà sau đó thông qua so sánh, Lôi Lâm phát hiện Ngải Lâm kia tu luyện một phương pháp minh tưởng phi thường thú vị, tràn ngập khí tức thượng cổ, cho hắn có cảm giác tương tự với Khoa Mạc Âm chi đồng cùng Thánh Quang Chúc Hỏa, nhưng các loại điều kiện yêu cầu đều bị hạ thấp, cũng không có năng lực tăng cường đặc thù hay tác dụng thuộc tính.
Mà sau khi tìm tòi tỉ mỉ tư liệu về phương pháp minh tưởng trong trí nhớ của Ngải Lâm, Lôi Lâm mới biết hiện tại hắn đang tu luyện phương pháp minh tưởng cao cấp là thuộc học phái đạo sư Cách Lạp Tư của hắn——P bản Hỏa Diễm Chi Tâm đơn giản hoá.
Loại phiên bản đơn giản hoá này có hiệu quả tăng cường lực lượng tinh thần cao hơn học đồ ở Nam Hải bờ sử dụng ý chí phù văn rất nhiều, thậm chí sau khi lực lượng tinh thần đạt đến bình cảnh, sẽ có tỷ lệ nhất định có thể thông qua ngoại vật phụ trợ để đột phá cực hạn phù thủy chính thức, xác suất này cũng cao hơn so với phương pháp dùng nước thuốc Cách Lâm ở Nam Hải bờ để tìm vận may nhiều.
Đồng thời, bởi tu tập chính phiên bản đơn giản hoá của phương pháp minh tưởng cao cấp, sau đó nếu như nhận được phương pháp minh tưởng cao cấp bản đầy đủ, đến lúc đó tu luyện cũng sẽ không tồn tại bất kỳ vấn đề gì, bởi vậy, những bản phương pháp minh tưởng cao cấp đơn giản hoá này được thả ra rất nhiều để phân biệt học đồ có thể chất thích hợp tu luyện với phương pháp minh tưởng cao cấp.
“Bảo tàng! Ám Cực Vực chính là một bảo tàng lớn đầy phương pháp minh tưởng cao cấp!”
Hai mắt Lôi Lâm sáng bừng lên.
Bộ phương pháp minh tưởng này có yêu cầu nghiêm ngặt đối với phù thủy, chỉ cho phép thuật sĩ nắm giữ huyết mạch Khoa Mạc Âm cự xà tu tập, đồng thời, còn chỉ có ba tầng.
Tuy rằng Thâm Hồng Đại phù thủy mơ hồ tiết lộ ở miền trung đại lục có phần sau của bộ phương pháp minh tưởng này, nhưng bây giờ Lôi Lâm căn bản không rõ mình đang ở chỗ nào trên đại lục, tự nhiên không dám ôm kỳ vọng quá lớn.
Vì muốn tìm cho mình thêm một đường lui, từ lúc mới bắt đầu Lôi Lâm đã thành lập nhiệm vụ cho chip là thôi diễn phần sau của Khoa Mạc Âm chi đồng.
Nhưng là phi thường đáng tiếc, bởi thiếu hụt lượng lớn cao cấp phương pháp minh tưởng làm mẫu và cơ sở dữ liệu, tiến độ của chíp vẫn phi thường chậm chạp, quả thực là dậm chân tại chỗ.
Tuy sau đó tìm đực một bộ phương pháp minh tưởng cao cấp tên là Thánh Quang Chúc Hỏa khiến Lôi Lâm cảm thấy rất hứng thú, nhưng bộ phương pháp minh tưởng này lại thiếu hụt còn nghiêm trọng hơn, còn có một đống di chứng buồn nôn về sau khiến Lôi Lâm chùn bước.
Mà hiện tại, dường như hắn đã có thể bù đắp hai bộ phương pháp minh tưởng này.
“Căn cứ vào ký ức của Ngải Lâm, hắn biết mười mấy học phái, phương pháp minh tưởng cao cấp của những học phái này dù có không hoàn chỉnh, nhưng dựa vào năng lực của mình, muốn cướp đoạt mấy bộ là chuyện phi thường đơn giản. . .”
Hai mắt Lôi Lâm toả sáng.
Tuy rằng nơi này quản lý phương pháp minh tưởng cao cấp cũng tương đối nghiêm khắc, muốn gia nhập học phái trở thành trụ cột, khẳng định cũng phải ký kết khế ước, thậm chí gieo xuống ràng buộc càng nghiêm ngặt, nhưng Lôi Lâm căn bản không muốn trà trộn vào để học trộm, hiện tại hắn đã là thuật sĩ cấp hai, đồng thời có huyết mạch bổ trợ dưới, sức chiến đấu vượt xa phù thủy cấp hai bình thường, ở toàn bộ Ám Cực Vực đều là hiếm thấy, chỉ cần dùng chút thủ đoạn, học phái bình thường căn bản không ngăn cản được bước chân của hắn.
Đồng thời, hắn cũng rất cả hứng thú với một ít ngành học đặc thù ở thế giới dưới đất này.
Tuy rằng Nam Hải bờ cùng thế giới dưới nền đất này đều nghiên cứu tri thức do thượng cổ phù thủy truyền thừa xuống, nhưng thế giới dưới nền đất bảo lưu một số phong cách cùng ngành học của thời đại thượng cổ khá hoàn chỉnh, có sức mê hoặc lớn với Lôi Lâm.
Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng bất kỳ đồ vật thượng cổ nào cũng tốt hơn so với hiện đại. Dù sao, trải qua nhiều năm phát triển như vậy, ngành học và cơ sở ở Nam Hải bờ rõ ràng càng thích hợp để phù thủy hiện đại trưởng thành và học tập, nhưng điều này cũng không có nghĩa là tri thức ở thời đại thượng cổ đã vô dụng.
Thượng cổ phù thủy mạnh mẽ thế nào đã khắc sâu trong lòng Lôi Lâm, hắn cực kỳ muốn tìm ra bí mật khiến thượng cổ phù thủy mạnh mẽ như vậy từ các ngành học tri thức thượng cổ.
Dựa theo tốc độ của Lôi Lâm, hắn tự nhiên không cần dựa theo lời Ngải Lâm nói, hắn chỉ mất một ngày rưỡi đãi có thể đến Bá Đặc trấn nhỏ.
Trên thực tế, hắn chỉ là dùng mấy vu thuật gia tốc, đi hơn nửa canh giờ thì một trấn nhỏ đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Kkiến trúc trong Bá Đặc trấn nhỏ rất khác với những kiến trúc mà Lôi Lâm nhìn thấy ở Nam Hải bờ, kiến trúc ở đây tràn ngập phong cách cổ điển mà lại nghiêm nghị, đa số tầng lầu đều dựng rất cao, giống như là vì muốn tận dụng mỗi một tấc đất ở nơi này.
Mà ở trung tâm trấn nhỏ còn có một toà tháp nhọn cao cao, đỉnh tháp xuyên đến giữa không trung, một mặt trời nhỏ sáng chói trên đỉnh tháp nhọn toả ra ánh sáng cùng nhiệt lượng.
“Đây chính là vật tư để người bình ở thế giới dưới lòng đất sinh tồn căn bản nhất—— Thái Dương thạch? Quả nhiên giống đúng như mặt trời!”
Lôi Lâm nhìn tình cảnh này, đột nhiên cảm thấy có chút cảm động, tuy rằng hắn chủ tu hạt năng lượng căn bản hệ âm u, nhưng ở trong lòng đất nhiều ngày như vậy. Đột nhiên nhìn thấy ánh mặt trời sáng sủa, hắn vẫn cảm thấy vô cùng cao hứng.
Căn cứ vào ký ức của Ngải Lâm, loại ánh sáng này cũng không phải chân chính từ mặt trời chiếu xuống, khởi nguồn của chúng là một loại khoáng sản năng lượng cao—— Thái Dương thạch!
Loại khoáng sản chỉ có ở thế giới dưới lòng đất này đương nhiên không thể tỏa ra ánh sáng và nhiệt lượng như ánh mặt trời bên ngoài được.
Mà mỗi một thành trấn dưới nền đất, cơ bản đều có một kiến trúc tương tự như tháp vao này, trên đỉnh luôn có Thái Dương thạch to nhỏ không đều, mỗi ngày dựa vào phương thức này để cung cấp ánh sáng cho phạm vi chung quanh, cũng để thu hoạch năng lượng cung cấp.
Từ lúc mới bắt đầu, Lôi Lâm đã phát hiện thực vật ở nơi này rất hiếm có loại màu xanh, bởi vì không có ánh mặt trời. Cũng không thể có quá trình quang hợp gì, mà mấy loại khí thải như các-bon-đi ô-xít đều là bị một loại rêu màu xám hấp thu, từ đó hoàn thành quá trình trao đổi dưỡng khí.
Nhưng ở đây, hắn rốt cục nhìn thấy màu xanh lục.
Bên cạnh Bá Đặc trấn nhỏ có khu đồng ruộng, bởi vì phạm vi ánh sáng từ đỉnh tháp chiếu xuống có hạn, vì thế có thể nói là tấc đất tấc vàng.
Tới gần vòng trong cùng của thành trấn có trông một loại cây tương tự yến mạch ở Nam Hải bờ, chỉ là phát triển có vẻ quá tốt.
Mà một pham vi rộng lớn bên ngoài có ánh mặt trời chiếu rọi lại tràn đầy một loại nấm lớn.
Những cây nấm này có kích thước vô cùng lớn, to cỡ bắp chân của Lôi Lâm, bên ngoài có màu xám xịt.
Loại nấm này chiếm tám phần mười thu hoạch ở ngoai ô trấn nhỏ Bá Đặc, đây là một tỉ lệ phi thường khủng bố, cũng mang ý nghĩa là loại nấm này cũng là món chính của cư dân ở trấn nhỏ Bá Đặc!
Trên thực tế cũng đúng là như thế, loại nấm này gọi là đốm xám khuẩn, là một loài nấm có sản lượng vô cùng cao, đồng thời không cần bao nhiêu ánh mặt trời, trong ký ức của Ngải Lâm thì đây vẫn là món chính của toàn bộ bình dân ở Ám Cực Vực.
Ở Ám Cực Vực, quý tộc và phù thủy hưởng dụng yến mạch, ăn thịt là những loại nguyên liệu nấu ăn quý giá, mà bình dân phổ thông cũng chỉ có thể dựa vào loại đốm xám khuẩn này để sinh sống.
Nơi nào có người thì có phân chia đẳng cấp, trong phù thủy thế giới nắm giữ sức mạnh siêu phàm lại càng là như vậy, Lôi Lâm cũng không có ý muốn thay đổi gì.
Đi trên đường đi lúc, Lôi Lâm nhìn thấy một vòng tường vây làm bằng gỗ, còn có hai vệ binh mặc quần áo rách rưới, trong tay cầm trường mâu đầy rỉ sắt.
“Chờ đã! Làm gì đấy?” Sau khi một vệ binh phát hiện ra Lôi Lâm thì lập tức có chút cảnh giác nắm chặt trường thương trong tay.
Lôi Lâm mặc một bộ da giáp khiến cho tên vệ binh này có cảm giác phi thường bất an.
Người này cũng nói Ám Cực ngữ, nhưng trong quá trình đi đường, Lôi Lâm thông qua chíp truyền tống loại ngôn ngữ này đến khu trí nhớ của chính mình, sau khi luyện tập hai lần, trình độ giao lưu như thế này đã không làm khó được hắn.
“Ta là một lữ hành mệt mỏi trên đường, hy vọng có thể tiến vào trấn nhỏ nghỉ ngơi cùng mua tiếp tế! Xin yên tâm, ta sẽ tuân thủ pháp luật của trấn nhỏ. . .” Lôi Lâm cười cười, lưu loát dùng Ám Cực ngữ đáp lại.
Sau khi nghe được Lôi Lâm trả lời, cảnh giác trong mắt hai vệ binh đã biến mất không ít, dù sao Lôi Lâm có một nụ cười vô hại và khuôn mặt anh tuấn phi thường có thể khiến người xa lạ nảy sinh hảo cảm.
“Có thể! Chỉ cần lại cho chúng ta xem chứng minh thân phận của cậu, chứng minh cậu không phải mấy tội phạm truy nã kia là có thể!”
Vệ binh thứ hai hơi thấp hơn một chút bĩu môi nói.
“Đương nhiên! Ta biết quy củ!” Lôi Lâm mỉm cười, lấy từ trong ngực ra một phần giấy bằng da dê đưa ra trước mặt hai vệ binh này, “Là cái này sao?”
Giọng nói của hắn trong nháy mắt dần biến thành mờ ảo lên, trong đôi mắt dường như có tia sáng màu đỏ lóe lên.
“Ừm! Không có vấn đề!” Hai vệ binh kia chỉ là cảm thấy đầu mình hơi choáng, rồi lập tức lại khôi phục tỉnh táo: “Hoan nghênh đi tới Bá Đặc trấn nhỏ, chủ quản nơi này là Ước Sắt Phu Nam tước, huy chương có khắc trường kiếm cùng con ưng lớn chính là dấu hiệu của ngài ấy, hi vọng ngài có thể vui vẻ. . .”
“Rất tốt! Ta còn có một vấn đề. . .”
Sau khi Lôi Lâm hỏi được từ chỗ hai vệ binh nơi đó những tin tức mình muốn biết, hắn mới mỉm cười chào hai vệ binh, tiến vào trấn nhỏ.
Căn cứ vào chỉ dẫn của vệ binh, Lôi Lâm đi tới một khách sạn nho nhỏ, sau khi trả mấy khối Hoàng Kim, hắn được bà chủ mừng rỡ không thôi mời đến trong phòng tốt nhất.
Bữa tối vô cùng đơn giản, chỉ có cháo yến mạch và thịt muối, nhưng vẫn khiến mấy đứa nhỏ bu lại vây xem.
Cháo yến mạch toả ra mùi sữa thơm lại phối hợp loại thịt này, đây là mỹ thực chỉ có thượng đẳng ở Ám Cực Vực mới được hưởng dụng, còn hoa quả và rau dưa gì đó thì đó chỉ có quý tộc cùng phù thủy mới có tư cách hưởng dụng.
Tuy rằng khách sạn này đã lấy ra đồ ngon nhất trong nhà để chiêu đãi Lôi Lâm, nhưng Lôi Lâm ăn vẫn phi thường miễn cưỡng.
Sau khi ăn xong, hắn theo thường lệ cho bà chủ một khối bạc vụn nhỏ làm tiền boa, sau đó dặn dò bà ta không cho phép bất kỳ người nào tới quấy rối chính mình mới đóng lại cửa phòng.
Tuy rằng trên giường chỉ là vải bố ráp, nhưng so với nham thạch cứng rắn thì vẫn tốt hơn quá nhiều, Lôi Lâm nằm trên giường mềm mại, hai tay gác sau gáy, hai mắt trở nên thất thần.
Lập tức, một cái chén gỗ màu xanh lục bị hắn lấy từ túi da ra: ” Tinh hoa trí tuệ cổ thụ! Trong truyền thuyết, thứ này có công hiệu nghịch thiên là dẫn dắt trí tuệ phù thủy, tăng cường lực lượng tinh thần, đột phá bình cảnh. . .”
Vầng sáng màu xanh lục nhu hòa hắt xuống trên mặt Lôi Lâm, chiếu ra ánh mắt mê say của hắn.
“Chíp! Phân tích vật này thế nào rồi?” Lôi Lâm thầm ra lệnh.
“Tinh hoa trí tuệ cổ thụ! Cực kỳ giàu có sức sống mãnh liệt! Có thể tăng cường thể chất phù thủy, có tỷ lệ nhất định trợ giúp phù thủy cấp hai đột phá bình cảnh! Dược tính cụ thể: Không biết!”
Chíp rất nhanh đã đưa ra một đoạn tin tức.
” Tinh hoa trí tuệ cổ thụ, lại phối hợp với chén gỗ dùng thân cây trí tuệ cổ thụ chế tạo ra, hiệu quả sinh ra tuyệt đối không chỉ đơn giản là thêm một chút. . .” Lôi Lâm nhìn kỹ chén gỗ màu xanh lục, trong đôi mắt toát ra vẻ tiếc nuối.
“Đáng tiếc, hiện tại mình sử dụng thứ này hoàn toàn là lãng phí, chỉ có thể tăng cường một chút lực lượng tinh thần mà thôi! Hiệu quả lớn nhất của nó là đợi tới khi mình đạt đến cấp hai đỉnh cao! Một lần trợ giúp mình đột phá bình cảnh cấp ba. . .”
Mà hiện tại Lôi Lâm chỉ vừa mới trở thành cấp thuật sĩ cấp hai, khoảng cách đạt tới đỉnh cao còn kém thật xa.
Bởi vậy, hắn chỉ có thể thở dài, lập tức thu hai thứ này thu vào túi da không gian.
“Coong coong!” Một tiếng chuông rất có giai điệu từ đính tháp cao trong trấn nhỏ vang lên.
Lập tức, giống đèn tắt đi, Thái Dương thạch trên đỉnh tháp không còn toả ra hào quang, toàn bộ trấn nhỏ rơi vào bóng tối như ở bên ngoài.
“Đây là tiến vào buổi tối, Thái Dương thạch được mang đi bảo dưỡng cùng giữ gìn!”
Lôi Lâm hiểu rõ quy trình này.
Mà chỉ có trấn nhỏ và thành trì có Thái Dương thạch mới là địa điểm nhân loại tụ tập sinh tồn.
Thành trấn nhân loại ở Ám Cực Vực thường cách mười hai tiếng sẽ thay đổi cùng bảo dưỡng Thái Dương thạch để duy trì điều kiện giống mặt trời trên mặt.
Chẳng qua định cư loại nhỏ như Bá Đặc trấn nhỏ này, cấp bậc Thái Dương thạch cũng sẽ không quá cao, nhiều nhất chỉ có lớn cỡ quả trứng gà thôi.
Mà Thái Dương thạch thể tích càng lớn thì giá trị cùng công dụng cũng càng cao. Căn cứ vào lời đồn đại, trong đô thành năm địa vực có Thái Dương thạch khổng lồ có thể so với một ngọn núi nhỏ!
Một khi mất đi Thái Dương thạch, toàn bộ điểm định cư sẽ bị hắc ám cùng vô số hung hiểm nuốt chửng, bởi vậy, ở mỗi điểm định cư nhân loại, vị trí Thái Dương thạch đều là nơi được bảo vệ nghiêm khắc nhất.
Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ rơi vào một vùng tăm tối, Lôi Lâm nhẹ nhàng thở dài âm, kéo rèm cửa sổ lại.
Sau đó lại tiện tay bố trí một vòng vu thuật phòng ngự, Lôi Lâm ngồi trên giường, theo lệ bắt đầu minh tưởng lên.
Từng điểm sáng màu đỏ không ngừng từ trong không khí bị lôi kéo đi ra, hội tụ đến trên người Lôi Lâm.
Mà trong thức hải của hắn, kết tinh màu trắng bạc càng thêm vững chắc, vết nứt nhỏ bé ngoài rìa cũng không ngừng được nối liền.
Còn dấu ấn đánh dấu kia? Trong thời gian này Lôi Lâm dùng cố hóa lực lượng tinh thần để phong cấm, điểm sáng màu nhũ bạch đã càng ngày càng ảm đạm, dự kiến trong tương lai không xa có thể hoàn toàn tiêu diệt hoặc là loại bỏ ra ngoài.
“Tình huống rất tốt!” Sau khi thấy cảnh ấy, lo lắng trong lòng Lôi Lâm rốt cục cũng vơi đi.
Sau đó, hắn nằm xuống giường, rơi vào giấc ngủ sâu.
. . .
Sáng sớm kèm theo tiếng chuông có quy luật, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu vào trong gian phòng Lôi Lâm.
“Thực sự là nghỉ ngơi hiếm có!”
Lôi Lâm nằm trên giường mở mắt ra, cảm giác trên cả người vô cùng thoải mái, uể oải trong một tháng chỉ ăn gió nằm sương đều biến mất sau một đêm nghỉ ngơi.
Với thể chất kinh người của hắn, cho dù hiện tại hắn vẫn đang trong tình trạng trọng thương nhưng tất cả uể oải mệt mỏi đều biến mất chỉ sau một đêm nghỉ ngơi.
“Chào buổi sáng! Tiên sinh!”
Trong phòng ăn khách sạn, bà chủ hơi mập tươi cười chào đón, sau đó lại mang lên cho Lôi Lâm một bánh mì yến mạch và sữa bò làm bữa sáng.
Mà mấy đứa nhỏ xanh xao vàng vọt, trên mặt còn có màu tro bụi đang đứng ở một bên, dùng ánh mắt tràn ngập khát vọng nhìn chằm chằm bữa sáng của Lôi Lâm.
Nhưng bọn hắn cũng chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, thỉnh thoảng nuốt mấy ngụm nước chứ không dám tiến lên khẩn cầu một câu.
Dù là khí chất hay giáp da tinh xảo trên người Lôi Lâm, người bình thường đều không thể có được.
Mà người như thế thường thường có thực lực và địa vị rất cao, bọn hắn đã từng thấy một người cầm cự chuỳ sắt lớn, dùng bàn tay màu đen của chính mình mạnh mẽ đem bóp nát đầu một đứa nhỏ mà không hợp mắt!
Sau đó, kẻ giết người kia cũng chỉ bị đội chấp pháp bắt giam mấy ngày, phạt một khoản tiền rồi được thả ra.
Bởi vậy, những đứa bé nàu đều có nhận thức sáng tỏ: Tuyệt đối không thể trêu chọc vào người có vũ khí!
“Đi đi đi! Không nên quấy rầy đại nhân dùng cơm!”
Nhìn thấy đám trẻ con này đang quấy rầy khách hàng của chính mình, bà chủ kia lập tức quát.
“Không cần!” Lôi Lâm cầm lấy một miếng bánh mì bằng yến mạch, “Chia cái này cho bọn chúng đi!”
“Vâng! Vâng! Đại nhân thực sự là tốt bụng!”
Trên mặt bà chủ mập mạp hiện ra vẻ đáng tiếc. Nhưng vẫn phải bẻ cây bánh mì yến mạch thành vài miếng ném cho đám trẻ kia kia: “Bọn mày số may! Gặp được với một vị đại nhân có lòng tốt! Nhanh! Ăn mau đi! ! !”
Mấy đứa bé kia nhanh chóng nhét bánh mì yến mạch vào miệng, nhất thời, mùi thơm đồ ăn tràn đầy khoang miệng. Bọn hắn vừa ăn vừa muốn khóc vì quá ngon.
Mấy đứa nhỏ cãi vã, suýt chút nữa vì một mẩu bánh mì mà nhau vỡ đầu.
Mà có một đứa bé có vẻ lớn tuổi hơn một chút lại cất mẩu bánh mì được vào trong người, giống như là muốn mang về cho ai nếm thử.
Loại nấm đốm xám kia tuy rằng cũng có thể lấp đầy bụng, nhưng mùi vị phi thường khủng bố.
Đồng thời, cho dù là nấm đốm xám, cũng không phải người nào cũng có thể được ăn, từ quần áo trên người những đứa bé này là có thể biết gia đình của bọn hắn có điều kiện quá kém. Nói không chừng ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.
Lôi Lâm chỉ nhìn lướt qua, sau đó thu ánh mắt về.
Hắn ném ra một miếng vàng nhỏ, trên không trung xẹt qua một đường pa-ra-bôn, sau đó rơi vào trong tay bà chủ.
“Ta rất yêu thích Bá Đặc trấn nhỏ. Muốn định cư lại ở chỗ này, đồng thời, ta còn muốn làm chút kinh doanh, bà biết cần làm thủ tục gì sao?”
Trước khi thương thế chưa hoàn toàn dưỡng tốt, khôi phục thực lực thuật sĩ cấp hai, Lôi Lâm quyết định trước tiên tạm thời ngủ đông.
Dù sao hiện tại hắn có tuổi thọ dài đằng đẵng, chút thời gian này hoàn toàn có thể tiêu hao mà không cần lo lắng.
“Ngài muốn kinh doanh ở chỗ này?” Vẻ mặt bà chủ có kinh ngạc: “Không biết ngài muốn kinh doanh mặt hàng nào?”
“Bán vũ khí thì thế nào?”
Lôi Lâm thờ ơ nói, hắn mở cửa hàng cũng chỉ để tạo một thân phận yểm hộ, tiện thể nghiên cứu trường kiếm Tia Sáng Ban Mai kia, bởi vậy mới chọn bán vũ khí.
Hắn thấy rất rõ ràng, quanh Bá Đặc trấn nhỏ chính là cánh đồng hoang vu Ô Đề, có chút tương tự trận địa của người mạo hiểm, ở đây mở cửa hàng bán vũ khí tuyệt đối sẽ có rất nhiều mối hàng.
“Cửa hàng vũ khí. . .” Bà chủ chần chừ một lúc: “Vậy ngài nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với nội chính sảnh cùng đội canh gác! Còn có, vũ khí là thương phẩm hạn chế, ngài nhất định phải được đô thành và Ước Sắt Phu Nam tước cho phép. . .”
“Thế à!” Lôi Lâm sờ sờ cằm, lại hỏi tới vị trí của nội chính sảnh và đội canh gác, còn có Nam tước phủ, mới ung dung rời đi khách sạn.
. . .
Chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, trên phố kinh doanh ở Bá Đặc trấn nhỏ có một cửa hàng vũ khí tên là “Chuỳ sắt cùng hỏa diễm” khai trương.
Đối với những người khác, phải làm nhiều thủ tục như vậy có thể có chút phiền phức, nhưng Lôi Lâm là phù thủy, một vu thuật mê hoặc tâm trí hoặc là sửa chữa ký ức trước đây là có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.
Hơn nữa hắn cam lòng bỏ ra lượng lớn tiền, tốc độ xây dựng cửa hàng tự nhiên phi thường nhanh chóng.
Cửa hàng vũ khí này có diện tích phi thường rộng, phía trước là quầy hàng và cửa hàng, phía sau chính là kho hàng, phòng luyện kim, còn có phòng của Lôi Lâm cùng mấy đồng nghiệp.
Vừa tiến vào cửa tiệm là có thể nhìn thấy trên giá gỗ hai bên treo đầy vũ khí toả ra hàn quang sắc bén, một luồng hàn ý lạnh lẽo không ngừng lan tràn trong cả gian phòng.
“Đây là. . . Vũ khí tinh cương tốt nhất!”
Một người ăn mặc giống lính đánh thuê tiến vào cửa hàng, lập tức bị một thanh đại kiếm to lớn bằng thép hấp dẫn.
” Kỹ thuật ta hỏa này e rằng chỉ có mấy cửa hàng bán vũ khí lớn trong đô thành mới có!” Người kia vuốt ve trường kiếm, đặc biệt vầng sáng màu xanh trên mũi kiếm kia càng khiến ánh mắt hắn nhìn đăm đăm.
Sau đó, hắn nhìn xuống giá của đại kiếm được yết dưới giá gỗ khiến hắn suýt đã cắn vào đầu lưỡi của chính mình: “Năm mươi khối vàng! ! ! Minh nên nói quả nhiên không hổ là giá hàng ở đô thành sao! Nhưng nơi này chỉ là một trấn nhỏ a. . .”
Ở Ám Cực Vực, tự nhiên cũng có hệ thống tiền tệ riêng, kim tệ và ngân tệ sử dụng ở nơi này không chỉ có phân lượng nặng hơn ở Nam Hải bờ một chút, kiểu dáng cũng hoàn toàn khác nhau.
Mà vì muốn che dấu thân phận, Lôi Lâm đều sử dụng là vàng khối và bạc khối, trên thực tế, chính là hắn dùng sức mạnh đánh vỡ tiền ở Nam Hải bờ để tạo ra.
“Vị khách nhân này! Xin hỏi muốn mua gì?”
Một thanh niên được Lôi Lâm thuê đến để trông coi cửa hàng có vẻ là một người rất cơ linh, trên mặt là nụ cười tươi rói đi qua chào hỏi.
“Thanh kiếm này quá đắt!”
Người kia cầm kiếm vung vẩy, vẻ mặt lưu luyến : “Có thể rẻ một chút hay không!”
“Thực xin lỗi!” Thanh niên kia lập tức nở nụ cười áy náy: “Bản điếm bán hàng không mặc cả! Đây là quy định do ông chủ của chúng ta đặt ra!”
Sắc mặt vị khách mua kia đỏ chót, suýt nữa đã muốn giờ trò một chút, nhưng rất nhanh lại bị lý trí đè ép xuống.
Người có thể buôn bán vũ khí thế này đều là người có hậu trường phi thường cứng chắc, hắn cũng không muốn đột nhiên chết ở chỗ này.
Đồng thời, chủ quán nơi này cũng không phải người bình thường, có người nói đây là một người mạo hiểm xuất ngũ quý tộc, không chỉ dùng tốc độ cực nhanh làm việc với nội chính sảnh và đội canh gác, ngay cả Nam tước phủ coi hắn như quý khách như nhau.
Càng khiến người ta khiếp sợ là ông chủ cửa hàng này còn có thực lực khủng bố vượt xa người mạo hiểm bình thường.
Vị khách mua hàng này đã tận mắt thấy mấy tên lưu manh đến gây phiền phức, muốn đòi phí bảo hộ phí gì đó, dều bị vị chủ quán trẻ tuổi tóc đen kia đánh cho phải nằm trên mặt đất, đồng thời rất nhanh đã bị đội canh gác nghe tin mà đến mang đi.
Có người nói kết cục của bọn hắn là phải làm khổ dịch nô lệ mãi cho đến chết!
Loại thủ đoạn này nhất thời đã khiến một nhóm người kinh sợ, vị khách này vẫn vuốt ve trường kiếm giống như đang xoa xoa vợ yêu vậy, thật sự không nỡ lùi ra.
Trước khi đi, hắn còn nói thanh niên kia giữ cự kiếm cho hắn, nhất định phải chờ hắn kiếm đủ tiền trở về.
Buổi tối, đợi đến khi một khách hàng cuối cùng đi ra ngoài, thanh niên kia mới đóng kỹ cửa của cửa hàng rồi đến gian phòng phía sau.
Thùng thùng!
“Ông chủ! Ta có thể đi vào sao?” Thanh niên cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình tĩnh.
Mỗi lần nhìn thấy ông chủ này, hắn luôn có cảm giác muốn nghẹt thở, từ trên người ông chủ tản ra uy nghiêm thực sự quá dày, thanh niên có thể xin thề, cho dù hắn may mắn gặp qua một vị bá tước có thực quyền, cũng không có khí chất tao nhã và phong độ uy nghiêm như ông chủ của chính mình.
“Hay là, ông chủ của mình đúng là một vị người thừa kế của quý tộc cổ xưa, tới nơi này để trải nghiệm cuộc sống đây!” Thanh niên ở trong lòng thầm nghĩ, lập tức lại có chút buồn cười, cảm giác suy nghĩ của mình thực sự quá mức kỳ lạ.
“Là Duy Lâm sao? Vào đi!” Một giọng nói phi thường trẻ tuổi vang lên.
Duy Lâm bình tĩnh lại, đẩy cửa phòng ra đi vào.
Ở trong phòng, một thanh niên anh tuấn mặc trường bào rộng rãi, đang nằm trên một ghế dựa mềm, thỉnh thoảng uống đồ uống lá bạc hà, trong tay còn cầm một quyển thư tịch màu đen vĩ đại.
Có thể biết chữ! Có thư tịch! Cũng là tiêu chí quý tộc ở Ám Cực Vực!
Lôi Lâm nhìn người hầu do nam tước đề cử cho hắn này, mỉm cười hỏi.
“Không có gì! Chỉ là muốn báo cáo với ngài việc buôn bán hôm nay thôi!” Duy Lâm cố gắng để mình nhìn không sốt sắng như vậy.
“Tuy rằng rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú đối với vũ khí trong cửa hàng chúng ta, nhưng ông chủ, giá cả mà ngài định. . . Có vẻ hơi cao, làm việc buôn bán của chúng ta không phải rất tốt, tiếu nhân hoài nghi tới cuối tháng này cửa hàng của chúng ta sẽ lỗ vốn. . .”
“Như vậy à! Ta đã biết rồi, cậu đi xuống đi!”
Lôi Lâm phất tay một cái, dáng vẻ không để ý chút nào.
“Được rồi! Ngài là ông chủ! Ngài định đoạt!” Nhìn thấy tình huống này, Duy Lâm càng thêm khẳng định phán đoán của chính mình, vị đại nhân tên là Lôi Lâm này tuyệt đối là một vị người thừa kế của quý tộc cổ xưa vì chán cuộc sống tẻ nhạt nên mới đi ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống, nếu không thì hắn tuyệt đối sẽ không biểu hiện nhẹ như mây gió như thế.
Mà đợi sau khi Duy Lâm đi ra ngoài, Lôi Lâm mới lần thứ hai lật xem thư tịch trên tay.
Trên tờ giấy da dê màu vàng nhạt, từng phù văn màu đỏ giống hỏa diễm không ngừng nhảy lên.
“Nếu muốn mô phỏng theo Tia Sáng Ban Mai, tự luyện cho mình một thanh vũ khí, thực sự là có chút gian nan!” Lôi Lâm thở dài.
Hắn sở dĩ muốn mở cửa hàng vũ khí này cũng là muốn trong lúc dưỡng thương sẽ có một sân luyện tập thuộc về mình, có thể làm mấy thí nghiệm nho nhỏ về vũ khí.
Còn những đao kiếm bên ngoài kia? Chỉ là sản phẩm thí nghiệm mà thôi.
. . .
Trong lúc hoảng hốt, thời gian hai năm đã trôi qua như thế.
Mà cư dân trên tiểu trấn Bá Đặc cũng đã quen với ông chủ cửa hàng vũ khí gọi là Lôi Lâm kia rồi.
Lôi Lâm bình thường đều rất ít giao du với bên ngoài, ngay cả cửa hàng vũ khí kia đều rất ít quản lý, hiện tại đã hoàn toàn buông tay mặc kệ Duy Lâm, chính mình chỉ thỉnh thoáng tình cờ sang đây xem qua.
Bởi hắn ngụy trang vô cùng tốt, không bị người phát hiện ra thân phận phù thủy. Người khác nhiều nhất chỉ cho rằng hắn là một thiếu gia quý tộc có ham mê kỳ lạ mà thôi.
Trải qua thời gian dài, mấy chữ viết trên biển hiệu cửa hàng: Chuỳ sắt hỏa diễm kia đã bắt đầu xuất hiện vệt loang lổ. Để lộ ra một luồng khí tức mục nát.
Toàn bộ cửa hàng vẫn luôn ở trong trạng thái thả nổi, tuy rằng cũng nổi danh vì vũ khí tinh xảo. Nhưng giá cả đắt đỏ cũng làm người chùn bước.
Lôi Lâm cũng không muốn dựa vào thứ này để kiếm tiền, nếu như giá cả để thấp, không chỉ dẫn đến chuyện làm ăn bận rộn, thậm chí còn khiến mấy cửa hàng tương tự đỏ mắt, tuy rằng hắn không sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn vì mấy chuyện nhỏ này mà lãng phí tinh thần.
“Duy Lâm đại ca! Em lại tới nữa đây!”
Theo tiếng hô, từ ngoài cửa của cửa hàng có một bé trai nâu tóc, mặc quần đùi bằng vải đay và áo sơmi ngắn tay. Trên đó còn có mấy miếng vá, nhưng đôi mắt rất có tinh thần, ra phi thường cơ linh.
“Là Long Ba Đốn a!” Duy Lâm có chút bất đắc dĩ hỏi thăm một chút.
“Hắc hắc! Duy Lâm đại ca! Em đến giúp anh!” Long Ba Đốn lại phi thường quen tay nhận lấy khăn lau trong tay Duy Lâm, bắt đầu lau chùi giá gỗ cùng quầy hàng.
Động tác của hắn phi thường thông thạo, cũng rất quen thuộc đối với góc chết nơi này, dường như không phải lần đầu tiên làm chuyện này.
Sau khi lau vật phẩm trên giá gỗ và ngăn tủ đến bóng loáng, Long Ba Đốn tràn ngập chờ mong nhìn Duy Lâm, dáng vẻ tranh công xin mời thưởng.
“A! Lại tới nữa rồi! Lại tới nữa rồi!” Duy Lâm ôm trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Ta đã nói với em rồi! Chỉ cho năm phút đồng hồ, còn có, không cho phép nói với ai! Đặc biệt là không được để ông chủ phát hiện! ! !”
Nếu không phải nể tình đối phương còn có một người chị xinh đẹp, hắn mới không dung túng tên tiểu quỷ này.
“Đã biết rồi! Đã biết rồi!”
Long Ba Đốn lập tức gật đầu như gà mổ thóc, chính mình đi tới trước một giá gỗ. Rút ra một thanh thập tự kiếm màu bạc.
Chuôi thập tự kiếm này có thân kiếm khá là ngắn, vừa vặn thích hợp với thể hình của Long Ba Đốn, độ rộng tầm hai ngón tay, chuôi kiếm dùng bạc thuần làm thành, còn khảm nạm một viên đá quý màu đỏ, lộ ra vẻ hào hoa phú quý!
Rất rõ ràng, lấy điều kiện kinh của Long Ba Đốn tế, dù tích góp thế nào đi nữa, khẳng định là mua không nổi.
Nhưng hiện tại, Long Ba Đốn cẩn thận từng li từng tí cầm thập tự kiếm trong lòng bàn tay, giống như đang nâng bảo vật quý giá vậy.
“Hây!”
Hai tay Long Ba Đốn cầm kiếm chém về trước! Làm ra một động tác kiếm thuật.
“Ai. . . Tiểu Long Ba Đốn. Không phải anh nói cậu đâu! Theo những vệ binh phổ thông kia học, cả đời cậu đều không thể thành kỵ sĩ!”
Duy Lâm ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu. Bá Đặc chỉ là trấn nhỏ, cũng chỉ có đội trưởng độ hộ vệ của Nam tước là kỵ sĩ, vệ binh bình thường còn lại đều được chiêu mộ từ nông phu, có thể có thực lực ra sao?
Nhưng Long Ba Đốn từ nhỏ đã hi vọng trở thành một kỵ sĩ! Vì thế thậm chí không tiếc lén lút quan sát vệ binh huấn luyện.
Mà sau khi phát hiện nơi này, hắn còn thỉnh thoảng lại đây hỗ trợ miễn phí, chỉ cần Duy Lâm chịu cho hắn mượn đồ trong cửa hàng để hắn thưởng thức một hồi là được rồi.
Trong cửa hàng này, Long Ba Đốn thích nhất chính là chuôi thập tự kiếm màu bạc này.
“Duy Lâm đại ca! Vậy anh nói xem nên học ai thì được đây?” Long Ba Đốn nâng trường kiếm, vẻ mặt phi thường cô đơn: “Em chỉ là con trai của một hộ săn bắn phổ thông! Cũng không trả nổi phí dụng huấn luyện đắt giá.
Kỳ thực, trong lòng Long Ba Đốn còn có một cái kế vặt.
Kể từ khi biết ông chủ Lôi Lâm của của hàng vũ khí này là một mạnh mẽ kỵ sĩ, hắn lại càng chịu khó chạy tới nơi này, nói không chừng sẽ giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết kia, thiên phú của hắn kinh người, vừa vặn bị Lôi Lâm coi trọng đây!
“Ai. . .” Nói tới đây, ngay cả chính Duy Lâm cũng thở dài, ở Ám Cực Vực, người bình thường muốn nổi bật hơn mọi người là một chuyện phi thường khó khăn.
“Tiểu Long Ba Đốn, anh thấy cậu vẫn nên từ bỏ ước mơ không thể nào này đi, mỗi ngày đến chỗ anh học chữ là được rồi!”
Duy Lâm vô cùng nghiêm túc đề nghị: “Tuy rằng anh cũng không nhiều chữ , nhưng đủ cho cậu xem hiểu, đến lúc cần cũng có thể tùy tiện ở nơi nào tìm việc. . .”
“Cảm ơn anh! Duy Lâm đại ca!” Long Ba Đốn phi thường cảm động nói, dù hắn đi tìm học giả học tập, khẳng định cũng cần học phí đắt đỏ, mà Duy Lâm lại có thể sẵn sàng miễn phí dạy hắn, đây chính là ân huệ lớn vô cùng.
“Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!” Duy Lâm đỏ mặt, “Anh cũng là vì mình, bằng không để ông chủ nhìn thấy, anh khó giữ được công việc. . .”
“Thấy cái gì. . .”
Giọng nói của Lôi Lâm đột nhiên vang lên, khiến Duy Lâm sững sờ ở nơi đó.
Lập tức, Duy Lâm cứng đờ quay đầu lại, nhìn thấy Lôi Lâm đang từ bên ngoài đi vào.
“Ông. . . Ông chủ! Sao giờ này ngài đã đến rồi?” Duy Lâm nở nụ cười phi thường cứng ngắc, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng có chút lắp ba lắp bắp.
Hắn tự ý đưa đồ trong cửa hàng cho người khác chơi đùa, đây là một tội lỗi không lớn không nhỏ, Lôi Lâm hoàn toàn có thể đuổi hắn! Nhưng tiền lương nơi này thật sự rất cao, cao đến mức Duy Lâm không muốn từ bỏ!
Trong lòng Duy Lâm âm thầm kêu khổ, Lôi Lâm vẫn luôn phi thường quái gở, bình thường một người trốn trong phòng xem sách hoặc là trong phòng luyện kim, mấy ngày cũng không thấy đi ra, sao ngày hôm nay lại trùng hợp như thế, vừa vặn đụng vào?
Coong coong! ! !
Cánh tay Long Ba Đốn run lên, thanh thập tự kiếm màu bạc này rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang trầm nặng.
“Lôi. . . Lôi Lâm lão gia!”
Long Ba Đốn cũng lắp ba lắp bắp gọi, đối với người bình thường như hắn, ông chủ cử hàng vũ khí như Lôi Lâm chính là đại nhân vật, hiện tại Long Ba Đốn có cảm giác một tên trộm bị bắt tại trận, ngay cả chân nhỏ cũng bắt đầu phát run.
“Ồ?” Lôi Lâm liếc mắt nhìn trường kiếm trên đất, cười nói với Duy Lâm: “Nhìn tình huống này, trong khoảng thời gian ta không ở đây, các ngươi ở đây chơi đến mức rất vui vẻ a!”
“Ông chủ! Nha không! Đại nhân! Mong ngài tha lỗi!” Duy Lâm sợ đến trực tiếp quỳ xuống đất, mà thân thể Long Ba Đốn đã xụi lơ, ngay cả một chữ hoàn chỉnh đều không nói ra được.
“Lỗi của cậu từ từ ta sẽ tính toán với cậu!” Lôi Lâm trừng Duy Lâm một chút, lập tức nói với Long Ba Đốn nói: “Tiểu tử! Cạu chưa được cho phép mà dám tự ý động vào đồ vật trong cửa hàng! Chuẩn bị bồi thường thế nào đây?”
“Đại. . . Đại nhân. . .” Long Ba Đốn run cầm cập, trong giọng nói càng mang theo tiếng khóc nức nở, gia đình hắn chỉ là người bình thường, thậm chí còn không bằng, nào cóđồ gì có thể bồi thường cho người ta?
“Ừm! Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày cậu đến chỗ này làm việc vặt hai giờ, coi như bồi thường là được rồi!”
Sau khi đùa vui một lúc, Lôi Lâm sờ sờ cằm, nói ra quyết định.
Long Ba Đốn ngây ra tại chỗ, đối với hắn mà nói, sợ nhất là Lôi Lâm bắt hắn đền tiền, sau đó lại gọi tới đội canh gác ném hắn vào tù, còn làm việc vặt? Đây tính là trừng phạt gì?
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh tạ ơn đại nhân!” Duy Lâm đứng bên nhanh chóng phản ứng lại, vỗ vỗ đầu Long Ba Đốn.
“Đa tạ Đại nhân! Đa tạ Đại nhân!” Vào lúc này Long Ba Đốn mới phản ứng lại, trên mặt mang theo vẻ cảm kích.
Có thể quang minh chính đại tiếp xúc với binh khí trong cửa hàng là chuyện hắn tha thiết ước mơ, đồng thời, còn có thể liên hệ với vị kỵ sĩ cường đại tên Lôi Lâm trong truyền thuyết này, lúc trước hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ!
“Ừm! Chiều nay cậu đến đây làm việc đi!”
Lôi Lâm gật gật đầu, xoay người tiến vào phía sau cửa hàng.
Kỳ thực, mờ ám giữa Duy Lâm và Long Ba Đốn, hắn đã sớm nhìn thấy nhưng lại không vạch trần, nhưng hôm nay, hắn làm mấy thí nghiệm đều đạt được tiến triển không tệ, bởi vậy tâm tình của hắn vô cùng tốt.
Chờ đến sau khi tiến vào phòng của mình, Lôi Lâm mới gọi thầm trong lòng: “Chíp! Tiến độ thôi diễn vũ khí thế nào rồi?”
“Keng! Thôi diễn vũ khí chuyên môn cho chủ thể đạt tiến độ: 100%- Đã hình thành đồ phổ hoàn chỉnh cùng thiết trí dấu ấn phù văn!”
Chíp rất nhanh phản hồi lại, lập tức truyển hình vẽ một thanh vũ khí đến trước mắt Lôi Lâm.
Đây là một thanh thập tự kiếm màu đen, bề ngoài phi thường phổ thông, thậm chí có thể nói là bình thường tới cực điểm, nhưng ở mấy mặt cắt ngang lại che kín mạch năng lượng và phù văn.
“Đã thiết kế xong xuôi vũ khí chuyên môn, mệnh danh là Vẫn Lạc !” Chíp máy móc lên tiếng.
Trong thời gian hai năm này, Lôi Lâm rốt cục đã phân toàn bộ dấu ấn kiếm sĩ trên chuôi vũ khí là vật phẩm ma hóa cấp trung—— Tia Sáng Ban Mai kia, đồng thời tổng hợp ra tất cả nội dung luyện kim và phù trận học, thiết kế ra vũ khí chuyên môn cho chính mình!
Hình ảnh trường kiếm mà chíp phóng ra trước mặt Lôi Lâm không ngừng xoay tròn, ở xung quanh còn có từng hàng số liệu.
“Bản vẽ thiết kế đã hoàn thành toàn bộ, sau đó chính là tìm kiếm tài liệu, đồng thời luyện chế thực tế ra . .” Trên mặt Lôi Lâm mang theo vẻ vui mừng.
Nhưng đợi khi hắn chuyển ý thức vào thức hải của mình, vẻ vui mừng này rất nhanh đã tản đi.
Trải qua thời gian hai năm, tinh thể màu bạc trong thức hải của hắn vẫn kiên cố như trước, chỉ là thể tích mơ hồ giảm nhỏ đi một chút.
Mà lực lượng tinh thần của Lôi Lâm bắn ra bên ngoài cũng từ thực lực phù thủy cấp 1 phổ thông, tăng lên trên đến cấp một đỉnh cao.
Còn vết nứt trên thức hải vẫn chưa hoàn toàn khép lại.
Còn dấu ấn mà phù thủy cấp ba Ngải Duy Khắc lưu lại kia đã bị Lôi Lâm hoàn toàn loại bỏ ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận