Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1559: Mắc câu (1)

So với pháp sư bản đơn giản hóa, nghề nghiệp ảo thuật sư này rõ ràng là chế tạo riêng cho hắn.
Nếu như có thể chuyển chức thành ảo thuật sư, thực lực của hắn chắc chắn sẽ tăng lên cực lớn.
Mà đối với truyền thừa của những quy tắc phù thủy thượng cổ đó, Lôi Lâm cũng thấy rất hứng thú.
Đáng tiếc, bản bút ký này chỉ yếu ghi chép về lịch sử, đối với ảo thuật sư cũng chỉ viết vài nét bút.
“Hệ thống hoàn thiện, kinh nghiệm đầy đủ, tất nhiên có thể giúp ta lấy làm gương càng nhiều!”
Ánh mắt Lôi Lâm lấp lánh, quét hình qua bản bút ký, kỳ vọng có thể tìm được bất kỳ manh mối nào có quan hệ tới ảo thuật sư.
So với phù thủy khi đến thế giới các thần sẽ phải chịu bài xích, ảo thuật sư rõ ràng đã giải quyết vấn đề này, thậm chí từng hiển hách nhất thời, nhưng cũng đã trở thành cấm kỵ, vì chư thần không cho phép.
Toàn bộ lịch sử có liên quan tới bọn hắn đều bị tiêu hủy, thậm chí đây là lần thứ nhất Lôi Lâm nhìn thấy miêu tả có quan hệ.
Thông qua chíp phân tích cùng tra tìm, rốt cục Lôi Lâm đã phát hiện ra một địa điểm miễn cưỡng xem như có liên quan cùng ảo thuật sư, nhưng đợi hắn thông qua bản đồ một lần nữa xác định vị trí thì trên mặt lại lộ ra kỳ dị vẻ.
“Không ngờ lại là nơi đó!”
Lôi Lâm chậm rãi ghi nhớ khu vực đó, đồng thời thu cẩn thận bản bút ký kia.
“Từ ngữ khí và các manh mối khác đến xem, người viết nhật ký này tương tự cũng là một vị ảo thuật sư, nói như vậy, độ tin cậy trong lời nói của đối phương vốn rất cao. . .”
Những ảo thuật sư kia dù sao cũng là các phù thủy quy tắc thượng cổ khổ tâm nghiên cứu ra con đường thích hợp với thế giới các thần.
Tuy rằng hiện tại Lôi Lâm cũng không phải không thể tiến hành nghiên cứu phương diện này, nhưng dù là tiêu hao thời gian hay chiều sâu nghiên cứu đều khẳng định không sánh được với đối phương.
Bởi vậy, đối với truyền thừa ảo thuật sư, Lôi Lâm chính là tình thế bắt buộc!
“Có điều, vừa vặn ở ngay bắc địa. . . Cũng thực sự là. . .”
Lôi Lâm thở dài: “E là phải sắp xếp hành trình sớm hơn, may là ở vương đô ta cũng không có chuyện gì khác cần làm. Tư liệu đạt đến pháp sư cao cấp đã thu thập đầy đủ rồi. . .”
Nghĩ tới đây, Lôi Lâm đi ra bên ngoài, vỗ tay một cái: “Người đâu!”
. . .
Làm con trai một nam tước, tử tước vinh dự, người có đẳng cấp này như Lôi Lâm ở vương đô thực sự không tính là đại nhân vật gì,
Lúc hắn rời đi cũng không tạo nổi sóng gió gì —— Ngoại trừ một số kẻ vẫn luoonn chú ý tới hắn.
Ầm!
Chén gỗ trực tiếp vỡ vụn, nước trong suốt từ khe hở nắm đấm bắn ra.
“Cái gì? Rốt cục muốn rời khỏi sao?” Lạc Luân Đặc vẫn mặc trang phục thánh vũ sĩ như trước, chỉ là lúc này sắc mặt hắn có chút tiều tụy, trong đôi mắt càng có tơ máu.
Từ khi quyết định chết cắn Lôi Lâm, hắn vẫn ẩn núp ở vương đô, tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Đáng tiếc, tên tiểu quý tộc kia cực kỳ láu lỉnh, bình thường cơ bản không bước chân ra khỏi cửa, mấy nơi thường đi cũng chỉ có công hội pháp sư cùng mấy nơi dành cho quý tộc được canh gác nghiêm mật, chưa từng ra khỏi vương đô, khiến Lạc Luân Đặc hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đồng thời, có lẽ đối phương cũng phát hiện có người âm thầm nhòm ngó trong, tác phong làm việc bình thường quả thực thiện lương đến mức không thể dị nghị, không có bất kỳ tính xấu nào của quý tộc—— Quả thực có thể xem là tiêu chuẩn của quý tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận