Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 12: Xung đột (2)

“Cũng không biết Bối Tư Tháp dùng phương pháp gì, người trong xe ngựa đến bây giờ vẫn đang cô lập mình, nếu là thiếu niên bình thường, chỉ sợ sớm đã bị ép điên rồi! Đáng tiếc là gặp mình!”
Lôi Lâm thích ý duỗi lưng một cái, ngày hôm qua tu luyện đến quá nửa đêm, rất là mỏi mệt, chỗ trống này vừa vặn thích hợp để hắn nghỉ ngơi một hồi.
“Chỉ có điều thế giới này thật là lớn, đoàn xe đã đi non nửa năm rồi, rõ ràng còn chưa tới đích, cũng không thấy biển…”
Lôi Lâm nghĩ ngợi, hơi híp mắt lại, bắt đầu ngủ bù .
Reng reng reng! ! !
Lúc này xe ngựa đã dừng lại, người áo đen lắc lục lạc trong tay: “Các tiên sinh! Các nữ sĩ! Xuống xe dùng cơm trưa!”
“Lại đến giữa trưa rồi hả?” Lôi Lâm mở hai mắt ra “Cuộc sống như vậy, thật đúng là nhàm chán!”
Xuống xe ngựa, nhận lấy phần đồ ăn thuộc về mình xong, Lôi Lâm vừa cắn bánh mì trắng vừa đi đến một bụi cỏ tùng bên cạnh nơi trú quân.
Lúc trước thu lấy đám thực vật thay thế kia đã dùng hết rồi, Lôi Lâm chuẩn bị bổ sung một ít.
Lôi Lâm vừa đi, vừa tùy ý đánh giá thực vật chung quanh “Đây là quả bích căn, trong kho tài liệu đã có, vô dụng đối với ta!”
“Ừm! Cỏ Sa Mạn, đây là thực vật chỉ ở nơi hoang dã mới có, có thể thu lấy để sử dụng!” Lôi Lâm rút lên một cọng cỏ non màu vàng đất. Cạnh lá của loại cỏ này còn có răng cưa, rất là sắc bén, Lôi Lâm cẩn thận từng li từng tí bẻ gẫy cọng cỏ non, chất lỏng màu xanh từ nơi đứt gãy chảy ra, Lôi Lâm dùng ngón tay chạm một chút rồi bỏ vào trong miệng, sau đó lập tức lộ ra vẻ thất vọng.
“Đã tìm được, quả Vô Hoa Xà!” Lôi Lâm ném Sa Mạn thảo xuống đất, tùy ý đi tới, khóe mắt thoáng nhìn, phát hiện trong bụi cỏ có trái cây màu vàng mà mình ăn ngày hôm qua, trên mặt lộ ra nét mừng.
“Hắc hắc! Xem tao nhìn thấy cái gì? Lôi Lâm! Tao nên nói thật sự không hổ là ở tiểu quý tộc tù nông thôn sao? Rõ ràng chỉ biết ăn ven đường quả dại! Thật sự là khiến vinh dự của quý tộc chúng ta bị bôi đen…”
Lôi Lâm vừa hái quả Vô Hoa Xà xuống, bỏ vào túi, lúc này lại nghe thấy một giọng nói đầy chán ghét.
“Âu Lâm sao?” Lôi Lâm ngẩng đầu, chỉ thấy hung thủ đã đánh chết công tử bột lúc trước.
Âu Lâm có mái tóc dài màu đỏ rực, trên thân thể đầy cơ bắp, cánh tay đã lớn bằng đùi Lôi Lâm. Hiện tại hai tay ôm trước ngực, cười nhạo Lôi Lâm.
Bên cạnh hắn còn có mấy thiếu niên quý tộc đứng lấy, cùng phối hợp phát ra tiếng đùa cợt.
“Chip! Quét số liệu!”
“Dò xét chấm dứt! Âu Lâm có lực lượng: 1. 7, nhanh nhẹn: 1. 2, thể chất: 1. 5, trạng thái: Khỏe mạnh ”
Chip phản hồi tin tức.
Lôi Lâm nhìn số liệu trước mắt, thực lực của Âu Lâm rất không tồi, lực lượng tương đương cỡ hai người trưởng thành, khó trách có thể đánh cho Lôi Lâm lúc trước tới mức trọng thương bị mất mạng.
Đều là con cháu quý tộc, chỉ cần chịu được khổ, mỗi ngày kiên trì rèn luyện, hơn nữa có phương pháp hô hấp, có số liệu này không hề thấy quái lạ.
Mấy quý tộc đi theo phía sau Âu Lâm sẽ không mạnh như vậy, phần lớn đều từ 1. 0 trở xuống, thậm chí Lôi Lâm còn thấy một thiếu niên sắc mặt trắng bệch, số liệu đều chỉ tầm 0. 5, có thể so sánh với Lôi Lâm lúc trước.
Trong lòng im lặng tính toán, thực lực của Âu Lâm gần giống như hắn, nhưng kiếm thuật cùng chiêu thức không có khả năng vượt qua hắn có Chip trợ giúp.
Mấy thiếu niên còn lại chỉ tới để góp đủ số, số liệu kém quá lớn, muốn trừng trị bọn hắn sẽ cực kỳ nhẹ nhõm, tựa như người lớn bắt nạt trẻ con vậy.
“Có chuyện gì?” Lôi Lâm hỏi, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
“Mày…” Lôi Lâm phản ứng như thế, rõ ràng đã vượt quá dự đoán của Âu Lâm, không thấy phẫn nộ, cũng không có sợ hãi, khiến hắn không biết nói tiếp như thế nào.
“Nếu như là vì chuyện Bối Tư Tháp lần trước, không phải tao đã xin lỗi rồi sao? Bối Tư Tháp cũng tha thứ rồi…” Lôi Lâm nói tiếp.
Nhưng trong lòng lại giật mình, có lẽ đây là Bối Tư Tháp thăm dò, nhịn một tháng, rốt cục không nhịn được sao?
“Không sai! Cũng là bởi vì Bối Tư Tháp! Cô ấy tha thứ cho mày rồi nhưng tao thì không!” Âu Lâm nắm chặt nắm đấm, lớn giọng nói.
“Được rồi! Vậy mày muốn thế nào?” Lôi Lâm xòe hai tay ra, dường như hơi bất đắc dĩ, chỉ là sâu dưới đáy mắt lại có vẻ cười nhạo.
Không ngờ Lôi Lâm dễ nói chuyện như vậy, Âu Lâm nhẫn nhịn cả buổi, mới nghẹn ra một câu: “Mày thề là về sau không được trêu chọc Bối Tư Tháp!”
“Được!” Lôi Lâm đồng ý, hơn nữa tay phải xoa huy chương ở ngực, ở trên đó có khắc hình Thập Tự kiếm cùng chim sơn ca, đây là tộc huy của gia tộc Pháp Lôi Nhĩ!
“Tao dùng danh nghĩa gia tộc Pháp Lôi Nhĩ thề, về sau không chủ động trêu chọc Bối Tư Tháp!”
Dùng danh nghĩa gia tộc thề, đối với quý tộc chính là lời thề cực kỳ nghiêm trọng, kẻ vi phạm sẽ bị toàn quý tộc phỉ nhổ.
“Như vậy! Âu Lâm tiên sinh! Tao có thể đi chưa?”
Lôi Lâm có chút khom người, đã thành một lễ nghi quý tộc hoàn mỹ.
“Đợi một chút!” Dường như Lôi Lâm mềm yếu vượt qua đoán trước của Âu Lâm, lúc này trong ánh mắt của hắn toát ra vẻ tham lam: “Căn cứ vào pháp tắc quý tộc, mày còn cần bồi thường, giao ma thạch trên tay ra đây!”
“Ma thạch!” Đám người chung quanh hét lên kinh ngạc.
“Ma thạch sao?” Lôi Lâm hỏi lại, căn cứ vào ký ức, ma thạch dường như là tiền tệ thông dụng của Phù Thủy, cũng là học phí nhất định mà học đồ Phù Thủy không có tín vật phải nộp mới có thể nhập học.
Lôi Lâm không biết chi phí nhập học chính quy cần bao nhiêu, bởi vì trên người của hắn chẳng có khối ma thạch nào, dường như Ước Hàn tử tước dùng rất nhiều biện pháp để thu thập ma thạch , nhưng đáng tiếc một khối cũng không có được, bởi vậy có thể thấy ma thạch trân quý đến mức nào!
Dù sao khoái cảm khi đánh thắng đối phương đối với hắn cũng còn lâu mới thoải mái bằng việc thông qua tu luyện để thực lực tăng lên.
Hơn nữa, giữa hắn và Âu Lâm cũng không có cừu hận, hoặc là hắn còn phải cám ơn đối phương tổn thương Lôi Lâm nguyên chủ, mới cho hắn cơ hội sống lại.
Lôi Lâm là người thực tế, đối với hắn thì thể diện không quan trọng bằng lợi ích.
Cho dù là dùng danh nghĩa gia tộc để thề, đối với hắn cũng không có tổn thất gì, nhưng yêu cầu phía sau của Âu Lâm đã chạm tới giới hạn của hắn.
“Mày… Mày không thể như vậy! Áo đen đại nhân sẽ không bỏ qua cho mày!”
Lôi Lâm nắm chặt túi trong tay, vẻ mặt hoảng loạn.
“Ha ha… Những người áo đen kia sao có thể quản chuyện của chúng ta? Mày đã quên lần trước bị tao đánh ngất mà cũng không có ai để ý tới sao?”
Âu Lâm siết chặt nắm đấm, khớp xương phát ra tiếng vang thanh thúy: “Không muốn bị tao đánh gãy xương sườn thành từng đoạn lời thì ngoan ngoãn giao ma thạch ra đây!”
Âu Lâm tới gần, thân thể cao lớn bao phủ Lôi Lâm.
Lôi Lâm nhìn chung quanh, ở đây đã rời khá xa nơi trú quân, chung quanh chỉ có mấy thiếu niên đi theo Âu Lâm đến, hiện tại cũng đều lộ ra vẻ xem cuộc vui.
“Không cần nhìn, sẽ không có ai đến cứu mày đâu…”
Âu Lâm cười gằn.
“Thật sao? Không ai đến là tốt rồi!” Lôi Lâm đột nhiên cười cười.
Thân ảnh lóe lên, đến khi xuất hiện lại đã đi tới sau lưng Âu Lâm, “Chuyện ngày đó, tao cũng có thể báo thù!”
Một cước hung hăng đá ra! Mang theo kình phong, đá vào bên hông Âu Lâm.
Âu Lâm cũng cảm giác được một luồng lực lượng rất lớn từ trên chân Lôi Lâm truyền đến, đá tới khiến thân thể của hắn bay đến giữa không trung!
Ầm! Âu Lâm té ngã trên đất, bên hông truyền đến đau nhức kịch liệt, khiến mắt hắn đỏ lên: “Mày dám!Mày dám! Mày lại dám làm tổn thương tao!”
“Mày nhất định phải chết! Tao muốn treo cổ mày lên!”
Âu Lâm bỗng nhiên đứng lên, trong mắt phát ra tia sáng khát máu hung tàn.
“Đây là ưu thế khi thể chất tốt sao?” Nhìn thấy một cước chỉ dùng năm phần mười lực lượng vừa rồi mà Âu Lâm vẫn điềm nhiên như không việc gì, đồng tử Lôi Lâm co rụt lại.
“Hàaa…!” Âu Lâm vung nắm đấm, như một con gấu chó điên cuồng.
Lôi Lâm nghiêng người, tránh thoát nắm đấm của Âu Lâm, lập tức nhìn thấy nắm đấm của Âu Lâm nện vào thân cây sau lưng, rõ ràng để lại một dấu vết rất sâu, 1. 7 lực lượng, quả nhiên không phải chuyện đùa.
“Nắm đấm thật mạnh, dù là thể chất của mình cũng không chịu được mấy quyền…” Lôi Lâm Phi suy nghĩ.
“Chip! Mô phỏng phương án đánh bại tốt nhất!”
“Tích! Nhiệm vụ thành lập! Bắt đầu hình thức phụ trợ!” Âm thanh của Chip truyền đến, trong nháy mắt đa thu được phương án tốt nhất.
“Ngồi xổm xuống!” Chip nhắc nhở, Lôi Lâm lập tức ngồi xổm tránh né công kích của Âu Lâm.
“Địch nhân xuất hiện sơ hở trong phòng ngự! Hướng công kích tốt nhất: Dưới nách!” Chip truyền đến âm thanh.
Thân hình Lôi Lâm liên tục lóe lên, tránh thoát đòn tấn công của Âu Lâm, hơn nữa còn xông tới gần.“Mày biết không! Tuy lực lượng của mày cường đại, nhưng đáng tiếc là thân pháp không đủ linh hoạt, đây là vì hình thể ảnh hưởng xấu sao…”
Lôi Lâm vừa tấn công, mà còn có thể nói chuyên, cho thấy hắn vẫn còn dư lực.
“Chuyện này… Đây vẫn là Lôi Lâm lúc trước sao? Hắn… Làm sao hắn có thể cường đại như vậy?” Các thiếu niên vây xem, kinh ngạc há to miệng.
Đám người đứng chung quanh dùng ánh mắt khó có thể tin để nhìn Lôi Lâm! Lúc này dưới nách Âu Lâm chịu một đòn toàn lực, lập tức té trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn, mãi vẫn không đứng dậy được!
Lôi Lâm dốc toàn lực ra tay, cũng có lực lượng 1. 5, so với Âu Lâm cũng không kém bao nhiêu, lúc này lại bị đánh trúng vào bộ phận yếu ớt là dưới nách, Âu Lâm té trên mặt đất, trong mắt tràn đầy tơ máu, gầm nhẹ: “Mày nhất định phải chết! Gia tộc của tao sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Ồ! Thật sao?” Đối với lời uy hiếp này, mặt Lôi Lâm không biểu tình gì, lại đạp một cước lên trên bụng Âu Lâm, khiến Âu Lâm cuộn mình lại, tựa như một con tôm bự bị đun sôi.
Lôi Lâm ngồi xổm xuống, nhìn Âu Lâm, mặt mỉm cười: ” Mày cũng đã nói sẽ không bỏ qua cho tao rồi, mày nói tao có nên xuống tay trước, giết mày luôn hay không!”
Lúc này Lôi Lâm đang mỉm cười, nhưng trong mắt Âu Lâm lại giống như ác ma.
“Hắn không phải nói đùa, mà là thật sự dám động thủ!” Âu Lâm nhìn thấy sát khí trong mắt Lôi Lâm, lập tức có cảm giác như đang bị một con sư tử nhìn chằm chằm vào, lửa giận trong lòng lập tức biến mất, đổi thành sợ hãi.
“Lôi Lâm tiên sinh! Lôi Lâm đại nhân! Ngài không thể làm như vậy! Tôi… Sau lưng tôi là gia tộc Đông Lan, nếu như ngài giết tôi, sẽ trêu chọc ra phiền toái rất lớn đấy!”
“Vậy mày có nhận sai hay không?!” Lôi Lâm trêu tức hỏi.
“Tôi nhận sai! Tôi xin lỗi… Thực xin lỗi!” Đứng trước tử vong, Âu Lâm rất nhanh đã khuất phục rồi.
“Rất tốt, tao nhận lời xin lỗi của mày, mặt khác, căn cứ pháp tắc quý tộc, tao có quyền yêu cầu bồi thường!”
Lôi Lâm mỉm cười nói ra nhưng Âu Lâm lại có dự cảm không tốt.
“Về phần bồi thường, mayg phải giao ma thạch trên tay mày ra đây!” Quả nhiên, Lôi Lâm cười híp mắt, nói ra lời nói xảo trá.
“Ồ! Không! Ngài không thể như vậy! Ngài có biết gia tộc của tôi vì số ma thạch này mà hy sinh bao nhiêu người sao?”
Âu Lâm giãy dụa đáp.
“Có đôi khi chuyện trên thế giới chính là đề mục lựa chọn đơn giản, hiện tại đến phiên mày, Âu Lâm thân yêu, sinh mệnh hay ma thạch, chọn đi!”
Đối với việc Âu Lâm cầu xin tha thứ, tâm lý Lôi Lâm không có rung động nào, ngược lại giơ chân đạp trên mặt Âu Lâm rồi dần dần dùng sức.
Ủng da giẫm trên mặt Âu Lâm, ép đầu của hắn lún thật sâu vào bùn đất, khiến hắn hít thở không thông.
Qua vài phút đồng hồ, Lôi Lâm mới thu khí lực lại một chút rồi hỏi: “Sao đây? Suy nghĩ kỹ càng chưa?”
“Phốc!” Âu Lâm há miệng hít thở không khí trong lành, lúc này trên mặt hắn dính đầy bùn đất và cả dấu chân, nhìn rất là buồn cười.
Nhưng đám thiếu niên đứng chung quanh đều không dám cười ra tiếng.
Có một thiếu niên thoáng lui về phía sau, muốn rời khỏi nơi đây.
Lôi Lâm cầm lấy một viên đá cuội, “Đo lường tính toán tốc độ gió xong! Điều chỉnh quỹ đạo bắn!”
Viu…uu!! Đá cuội bắn trúng đầu gối thiếu niên chạy trốn, khiến hắn nằm rạp trên mặt đất.
“Âu Lâm, thấy được sao? Không cần đợi viện binh đến đâu… Mặt khác, không cần thử khiêu chiến sức chịu đựng của tao!”
Lôi Lâm nhìn các thiếu niên chung quanh, đám thiếu niên bị ánh mắt Lôi Lâm đảo qua đều cúi đầu, thân thể phát run.
“Được! Tao có thể giao ma thạch cho mày! Nhưng tao để trên xe! Mày theo tao trở về lấy!” Âu Lâm nói ra lời khuất phục nói.
“Ma thạch quan trọng như vậy mà mày lại không mang trên người mà còn để ở trên xe ngựa, mày nghĩ tao là người ngu sao?”
Lời nói dối ngây thơ như vậy, tự nhiên không gạt được Lôi Lâm.
“Xem ra mày còn chưa ăn đủ khổ!” Trong mắt Lôi Lâm lóe lên hung quang, cầm lấy cánh tay Âu Lâm, bỗng nhiên gập lại!
Rắc! ! ! Tiếng gãy xương vang lên, kèm theo là tiếng Âu Lâm kêu thảm thiết.
“Còn không nói thật, tao sẽ bẻ gãy cả cánh tay còn lại của mày!”
“Không! Không! Không! Mày không thể như vậy, những người áo đen sẽ không bỏ qua cho mang!” Âu Lâm ôm lấy cánh tay, lăn lộn trên mặt đất.
“Ha ha… Những người áo đen kia sao lại quan tâm những chuyện này? Mày đã quên lần trước tao bị mày đánh ngất mà cũng không có ai để ý tới sao?”
Lôi Lâm cười lạnh, nhắc lại lời nói lúc trước của Âu Lâm.
“Xem ra mày thật sự muốn chết rồi!” Lôi Lâm lại muốn động thủ.
“Đợi một chút! Đợi đã…! Được! Tao sẽ giao ma thạch cho mày, mày phải thề không được lại trả thù tao!” Âu Lâm thấy Lôi Lâm đi tới, sắc mặt trắng nhợt, kêu to lên.
“Được! Tao dùng vinh dự của gia tộc Pháp Lôi Nhĩ thề!” Lôi Lâm đồng ý.
Âu Lâm xanh cả mặt, giãy dụa nửa ngồi dưới đất, lấy từ trong lòng ra một túi tiền màu vàng, ném cho Lôi Lâm: ” Tất cả ma thạch của tao để ở đây!”
Lôi Lâm nhận lấy rồi xem, đó là một túi tiền lớn cỡ bàn tay, dùng sợi bạc tơ vàng thêu thành, chính giữa còn có một đồ án, vẽ một con hùng ưng và tấm chắn, chung quanh còn hoa văn thực vật tinh tế, nhìn giống một tộc huy.
Lôi Lâm mở ra túi tiền, chỉ thấy bên trong có hơn mười khối tinh thể màu đen to bằng móng tay nằm ở bên trong.
“Tích! Phát hiện năng lượng nguyên không biết!” Chip phát ra lời nhắc nhở.
“Sao đây? Có thể dùng sao?” Lôi Lâm vui vẻ.
“So sánh trong kho tài liệu… Tư liệu chưa đủ! Không tìm được phương pháp dùng!”
“Cảnh cáo! Năng lượng nguyên nén không biết phát ra phóng xạ, đề nghị chủ thể tăng cường phòng hộ!”
“Vậy sao?” Lôi Lâm nghĩ đến, lập tức nhìn về phía Âu Lâm, vấn đạo: “Mày muốn đi học viện nào?”
” Wetland… Thấp Địa Hoa Viên!” Sắc mặt Âu Lâm rất khó nhìn.
“Thấp Địa Hoa Viên! Tao từng nghe nói chi phí nhập học là mười khối ma thạch đi!”
“Không sai! Mày từng nghe tới nơi này hay sao?” Âu Lâm có chút ngạc nhiên.
Lôi Lâm mỉm cười, nhìn có chút thần bí. Hắn căn bản chưa từng nghe qua Thấp Địa Hoa Viên, chỉ là có chủ tâm lừa dối Âu Lâm Nhấ, dù sao phí nhập học lớn cơ bản đều là số nguyên, đoán sai cũng không sao.
“Được! Trả lại cho mày!” Lôi Lâm lấy từ trong túi ra ba khối ma thạch, rồi ném ma thạch còn lại cùng túi tiền về cho Âu Lâm.
“Ba khối ma thạch này chính là để đền bù tổn thất cho tao!” Tuy hiện tại có thể lấy toàn bộ ma thạch , nhưng đáng tiếc Lôi Lâm thật sự không biết rõ người áo đen cùng người áo trắng sẽ có thái độ đối với việc này như thế nào, hắn cũng không muốn lấy thân thử nghiệm, thăm dò điểm mấu chốt nhẫn nại của bọn hắn, lưu lại cho Âu Lâm đủ ma thạch nhập học, về sau cho dù nói xạo cũng có lý do.
“Cảm ơn… Cám ơn mày!” Sắc mặt Âu Lâm đã khá nhiều, nếu như mất đi toàn bộ ma thạch, khiến hắn không thể nhập học, hắn thật sự không biết trở về đối mặt với gia tộc như thế nào.
“Yên tâm! Tao sẽ không cần ma thạch của bọn mày đâu!” Lôi Lâm ngẩng đầu, nhìn những thiếu niên quý tộc khác đang co thành một đống, bàn tay gắt gao che trong ngực, không khỏi lắc đầu.
“Cám ơn Lôi Lâm đại nhân!” Nghe được Lôi Lâm cam đoan, các thiếu niên khác đều nhẹ nhàng thở ra, vội hành lễ.
“Chẳng qua tao yêu cầu những thứ khác để đền bù tổn thất!” Lôi Lâm nhìn về phía một thiếu niên, vừa rồi chính là hắn muốn chạy về báo tin, bị đánh nằm rạp trên mặt đất.
” Thập Tự kiếm của mày không tệ!” Lôi Lâm thấy thiếu niên này có chút sợ hãi, mới chỉ vào Thập Tự kiếm trên eo thiếu niên.
Nghe ám chỉ này, thiếu niên này vội nói: “Dâng cho đại nhân!”
“Ha ha! Tao sẽ không khách khí!” Lôi Lâm nhận Thập Tự kiếm trong tay thiếu niên, ước lượng sức nặng, rất là hài lòng gật đầu.
Là bội kiếm của quý tộc, chuôi Thập Tự kiếm này rất tốt.
Trên chuôi kiếm không chỉ trang trí hoa văn xinh đẹp, phòng ngừa tay trơn trượt, vỏ kiếm cũng là dùng da cá mập, tạo cảm giác đẹp đẽ quý giá.
Vuốt vuốt một chiếc đồng hồ thủy tinh bỏ túi trên tay, Lôi Lâm nghĩ như vậy.
Chiếc đồng hồ thủy tinh bỏ túi này được chế tác cực kỳ tinh xảo, bên trong chia làm hai mươi bốn ô nhỏ, mỗi một ô đại biểu cho một tiếng thời gian.
Hắn không chỉ đoạt được từ tay đám quý tộc thiếu niên theo đi theo Âu Lâm vũ khí, mà còn có cả chiến lợi phẩm có giá trị mấy ngàn kim tệ, chiếc đồng hồ quả quýt này, chính là một tên mập cống hiến đấy.
Còn việc bị gia tộc trả thù, Âu Lâm thuộc gia tộc Đông Lan, ở vương quốc Ba Ngoại, khoảng cách tới lãnh địa của Ước Hàn tử tước mấy vương quốc, hơn nữa hai quốc gia luôn ở trạng thái đối địch.
Chớ nói chi tới việc học tập trở thành Phù Thủy, tối thiểu cần mấy năm thời gian, giao thông thư tín cũng cần vài năm mới có thể truyền về.
Lôi Lâm chỉ nghĩ một chút rồi mặc kệ Âu Lâm cùng gia tộc của hắn.
“Lần này xem như buôn bán lời được món lợi nhỏ! Vẫn còn ma thạch, đây là tiền tệ thông dụng của Phù Thủy, rất hữu dụng đối với học đồ!”
Lôi Lâm lấy ra một khối ma thạch, cầm trong tay loay hoay, xúc cảm lạnh như băng không ngừng truyền đến.
Dựa vào Chip đo lường tính toán trước đó, ma thạch này mặc dù có một lượng phóng xạ nhỏ, nhưng ảnh hưởng đối với thân thể là chính diện, có thể tăng cao hoạt tính thân thể.
“Chẳng qua! Từ sau khi việc đánh bại Âu Lâm bị truyền đi, thái độ của đám người chung quanh đối với mình đều thay đổi, mình nên nói đây là thế giới sùng bái lực lượng sao?”
Lúc này cách sự kiện lần trước đã qua hai ngày, mà chiến tích của Lôi Lâm cũng được lưu truyền ra trong vòng các quý tộc thiếu niên.
Đặc biệt là cảnh tượng mỉm cười rồi đánh gãy cánh tay Âu Lâm kia, càng trở thành ác mộng của đám thiếu niên ở đây, sau khi Âu Lâm trở về đã lập tức trốn trên xe ngựa dưỡng thương, mà các thiếu niên quý tộc khác nhìn thấy Lôi Lâm là lập tức run rẩy, bước nhanh chạy đi.
“Này! Lôi Lâm, muốn cùng đi chơi sao?”
Một thiếu nữ quý tộc ngồi cùng xe đi tới, cô nàng mặc lễ phục quý tộc, chân dài còn mặc tất chân tương tự như kiếp trước của Lôi Lâm, rất có sức hấp dẫn.
Phong tục lúc này vẫn là sùng bái cường giả, hiện tại Lôi Lâm đã cảm giác bầu không khí trên xe ngựa đã khá hơn nhiều, cũng không còn cùng nhau cô lập hắn nữa.
Thậm chí, còn có mấy thiếu nữ quý tộc gửi lời mời với hắn.
Thiếu nữ này ngồi cùng với hắn trên một cỗ xe ngựa, tên là Lỵ Lỵ.
“Cám ơn! Nhưng bạn của tôi đến rồi!” Lôi Lâm nói với vẻ xin lỗi.
“Ồ! Là em thất lễ! Vậy em sẽ chờ lần sau rồi tới mời anh, mấy người Mạt Lỵ đều cảm thấy rất hứng thú về anh!”
Thiếu nữ chân dài cười duyên, lại cầm làn váy hoàn thành một lễ nghi quý tộc.
“Các bé gái thời nay thật sự là trưởng thành sớm!”
Lôi Lâm thầm cười khổ.
“Ha ha… Tôi nhìn thấy gì đây? Tình thánh Lôi Lâm của chúng ta đang từ chối nữ sinh mời mọc?” Tiếng kêu đầy khoa trương truyền đến.
“Tôi có thể vượt được cậu sao? Tóc vàng sư tử Tát Đinh- Đại danh của cậu còn truyền lưu giữa toàn hội con gái trong đoàn xe đấy !” Lôi Lâm trợn trắng mắt.
“Cậu không phải là không muốn bị mọi người cô lập, hiện tại không sợ nữa à?” Phương Minh nhìn Kiều Trị đi tới.
“Hiện tại cậu rất nổi tiếng trong doanh địa đây! Không ít cô gái đều có hứng thú với cậu, Lỵ Lỵ khi nãy rất không tệ, tôi có thể khẳng định, chỉ cần cậu có lòng, trong ba ngày có thể cưa đổ được cô nàng!”
Kiều Trị cười: “Còn nữa, chúc mừng cậu báo thù xong!” Hắn vung tay ném đi, một bình thủy tinh xẹt thành đường vòng cung, bị Lôi Lâm đón được vững vàng.
Rút ra nút cao su, một mùi hương rượu cồn bay ra, Lôi Lâm không nhịn được hít sâu một hơi.
“Rượu táo! Mấy tháng này, tôi rất hiếm được uống rồi!”
“Không sai! Hơn nữa, đây là đặc sản của Liên Bang chúng ta đấy, tối giữ đến giờ cũng không dễ dàng đâu!” Kiều Trị mở bình rượu trên tay mình ra.
“Vì Lôi Lâm của chúng ta! Cạn ly! ! !”
“Cạn ly! ! !” Lôi Lâm cười, bình rượu chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Còn nữa, cám ơn cậu!” Lôi Lâm chân thành nói.
Mặc dù Kiều Trị có thực lực kỵ sĩ dự bị, trong nhóm thiếu niên quý tộc ở đây thì hắn cũng có thân phận là người dẫn đầu, lúc trước chỉ cần hắn ra tay, có thể dễ dang xử lý được Âu Lâm.
Nhưng hắn chiếu cố cảm xúc của Lôi Lâm, chỉ âm thầm trợ giúp Lôi Lâm tăng thực lực lên, hơn nữa, che dấu quan hệ của hai người, lại để Âu Lâm không kiêng dè gì, lần nữa đến gây phiền toái với Lôi Lâm, cuối cùng trợ giúp Lôi Lâm báo thù.
Việc này đã bảo vệ được lòng tự trọng của quý tộc.
Từ việc này cũng có thể thấy được tâm tư của hắn, hơn nữa rất biết để ý tới cảm xúc của người ta.
“Đây cũng không phải là lôi kéo lòng người, mà là dùng chân thành để đả động người khác, tôi nên nói, thật không hỗ là gia tộc Tát Đinh Hoàng Kim sư tử, làm dê đầu đàn của liên minh Kim Tước Hoa sao!” Lôi Lâm âm thầm nghĩ.
“Không cần cám ơn! Chúng ta đều là một thành viên của liên minh Kim Tước Hoa, sao có thể nhìn cậu bị đám phương bắc kia bắt nạt chú! ! !” Kiều Trị cười, uống một hơi cạn sạch rượu táo trong bình.
“Đáng tiếc! Hiện tại càng lúc càng đi sâu vào chốn hoang dã, chúng ta đã thật lâu không đi qua thành phố lớn rồi, ngay cả tiếp tế đều khó tìm!”
Kiều Trị dường như đang nhớ lại hương vị của rượu táo, có chút tiếc nuối.
“Đúng rồi! Đêm nay chúng ta muốn tổ chức một bữa yến hội thịt nướng, đều là quý tộc Kim Tước Hoa chúng ta, cậu muốn tới sao?”
Kiều Trị mời.
“Đương nhiên! Đây là vinh hạnh của tôi!” Lôi Lâm mỉm cười đáp lại. Dùng thân phận quý tộc liên minh Kim Tước Hoa của hắn, cũng chỉ có thể gia nhập vòng tròn này.
Khi lực lượng yếu ớt, gia nhập đoàn thể cũng là một biện pháp cam đoan an toàn.
Thời gian vào đêm, trên bầu trời đầy ánh sao, khiến cả vùng đất được dát một tầng ánh bạc.
Mà trong doanh địa, thiếu niên thiếu nữ kết bạn thành đoàn, ngồi cùng một chỗ quanh đống lửa, vui cười đùa giỡn, rất là vui vẻ.
Mấy tháng sinh hoạt chung khiến bọn hắn đã rất thân cận.
“Ra đây, Lôi Lâm, tôi giới thiệu với cậu, đây là Ước Phu Hàn, con trai trưởng của Bá tước Nùng Mễ Nhĩ!”
“Chào cậu! Chuyện Lôi Lâm cậu hành hung Âu Lâm, tôi kính ngưỡng đã lâu rồi!” Ước Phu Hàn mỉm cười, đưa tay ra.
“Chào cậu!” Lôi Lâm nở nụ cười chân thành, bắt tay với Ước Phu Hàn.
...
“Đây là Côi Lâm, em gái của Côi Lệ, hai người họ đều là người ngưỡng mộ cậu đấy!” Kiều Trị dẫn theo Lôi Lâm, như Hồ Điệp bay qua bụi hoa vậy, đi chung quanh đống lửa, thỉnh thoảng giới thiệu người cho hắn.
“Chào anh! Lôi Lâm tiên sinh!“Hai chị em Côi Lâm, Côi Lệ giống nhau như đúc, một đôi mắt màu xanh lục sáng lấp lánh, lời nói hành động cũng trăm miệng một lời, trên mặt đều đỏ ửng.
“Các nữ sĩ xinh đẹp! Chào các em! Lần đầu gặp gỡ, rất là vinh hạnh! ! !” Lôi Lâm đặt tay lên ngực, làm ra một lễ nghi quý tộc ưu nhã.
Nhìn hai thiếu nữ đỏ mặt chạy đi, Kiều Trị tỏ vẻ sắp té xỉu.
“Tiểu tử! Cậu thật có phúc! Hai người bọn họ hình như rất hứng thú với cậu! Đây chính là song bào thai! Song bào thai đấy!” Kiều Trị khua tay múa chân nói, lại tỏ vẻ vô cùng đau đớn.
“Tốt rồi! Tôi nghĩ, trong tình huống vật tư bắt đầu thiếu thốn mà cậu tổ chức yến hội này, chỉ sợ không phải đơn giản vì tìm tình nhân nhỉ!”
Lôi Lâm hỏi lại.
Đối với dục vọng của mình, hắn vẫn luôn có thể khắc chế, tuy không ngại ngẫu nhiên buông lỏng, nhưng cũng phải xem địa điểm.
“Cậu cũng có thể nhìn ra điểm ấy, thật sự là quá tốt!” Kiều Trị nói ra, vẻ vui cười trên mặt biến mất, dần lộ ra khí thế của người lãnh đạo.
Bước vào trong sân, gõ cái thìa màu bạc trên tay.
“Các nữ sĩ, các tiên sinh! Xin lỗi quấy rầy một phát, mong mọi người chú ý tới đây nào!”
Kiều Trị rõ ràng có uy tín rất cao trong nhóm người này, đám người chung quanh đều ngừng công việc trên tay, quay đầu nhìn đến trong sân.
“Đầu tiên! Chúng ta hãy nhiệt liệt hoan nghênh đồng bạn mới gia nhập! Hắn chính là Lôi Lâm! ! !” Kiều Trị vừa nói vừa vỗ tay đầu tiên.
Ba ba ba! ! ! Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên chung quanh.
Lôi Lâm đứng dậy, hành lễ với bốn phía.
“Được rồi!” Kiều Trị phất tay, đè tiếng vỗ tay xuống, tiếp tục nói: “Chúng ta thành lập liên minh nho nhỏ này, là vì cam đoan từng học đồ Kim Tước Hoa chúng ta đều có thể an toàn đến học viện, trở thành Phù Thủy đại nhân được người khác tôn kính, mà hiện tại, đồng bạn, phiền phức của chúng ta đến rồi!”
Trên mặt Kiều Trị có chút ít âm trầm, lời nói cũng trầm thấp xuống, bị hắn lây nhiễm, bầu không khí xung quanh cũng yên lặng, chỉ có Kiều Trị vẫn đang nói.
” Hiện tại chúng ta đã sắp đi ra khỏi khu vực hoang dã, tiến vào thảo nguyên tử vong, đây là một đoạn lộ trình cuối cùng của chúng ta, cũng là một đoạn đường nguy hiểm nhất! ! !”
“Đại thảo nguyên Tử Vong?” Lôi Lâm cả kinh, lập tức lật xem ký ức trước kia của công tử bột.
Căn cứ vào ký ức lúc trước Chip sửa sang ra, phiến đại lục mà Lôi Lâm đang sống này vô cùng rộng lớn, trên đó có rất nhiều công quốc, cũng không có danh xưng thống nhất.
Mà liên minh Kim Tước Hoa của Lôi Lâm tử tước trước kia ở hướng Đông Nam trên phiến đại lục này. Bọn hắn là một đám học đồ đi tương đối sớm, mà đoàn xe một đường đi về hướng bắc, xuyên việt không ít công quốc, vương quốc, đã đến phía bắc đại lục.
Sau khi xuyên qua khu vực hoang dã, lại đi về phía bắc chính là một mảnh thảo nguyên rộng lớn mà hẹp dài, nghe nói đối diện thảo nguyên chính là biển cả.
Mà mảnh thảo nguyên này đầy rẫy nguy cơ, cho tới bây giờ đều là vùng cấm của nhân loại! Nghe nói, trên thảo nguyên có vô cố dã thú hung tàn, ngay cả mã tặc cùng hung cực ác nhất đều không dám tiến vào thảo nguyên, mà dưới mỗi một cọng cỏ, đều có thi cốt của lính đánh thuê, nhà mạo hiểm, lữ hành nhà! ! !
Hiện tại, đoàn xe chở học đồ Phù Thủy chính là cần đi ngang qua mảnh đại thảo nguyên Tử Vong này, đến đường ven biển.
“Có áo đen cùng áo trắng đại nhân bảo vệ! Chúng ta nhất định có thể đi qua!” Đám người rối loạn tưng bừng, lập tức có một tên mập nói ra.
“Không sai! Có Phù Thủy đại nhân cùng kỵ sĩ bảo vệ, xác suất chúng ta vượt qua rất cao! Nhưng sẽ có những lúc các đại nhân sẽ không thể chiếu cố được hết, đến lúc đó sẽ xuất hiện tử vong, người này có thể là tôi, cũng có thể là mọi người, các bạn muốn tiếp nhận kết cục này sao?”
Kiều Trị hỏi.
“Đương nhiên không! ! !” Một tên mập mạp hô hào, sắc mặt lập tức đỏ bừng, ngồi xuống lại.
“Không sai! Mục đích của chúng ta là đi thông biển tới Học viện Phù Thủy, trở thành Phù Thủy tôn quý, nhưng sàng lọc tàn khốc đã bắt đầu từ hiện tại rồi, dựa vào tình báo mà cha tôi lấy được, mỗi lần xe ngựa Phù Thủy đi qua đại thảo nguyên sẽ xuất hiện thương vong!”
Kiều Trị nói tiếp, lộ ra một góc tàn khốc chân thật.
“Chúng ta… Chúng ta làm sao bây giờ?” Không ít thiếu niên thiếu nữ lập tức luống cuống tay chân, sắc mặt tái nhợt, nhìn Kiều Trị, hy vọng hắn có thể đưa ra chủ ý.
Kiều Trị lại nói.
“Tôi đã thương lượng tốt cùng người trong những xe ngựa khác rồi, để bọn hắn nhường lại vị trí xe ngựa, về sau, người trong liên minh Kim Tước Hoa chúng ta sẽ ngồi trong mấy cỗ xe ngựa gần nhau! Việc này cũng đã được áo đen đại nhân cho phép!”
“Hơn nữa, các thân sĩ quý tộc chúng ta còn có thể tạo thành đội hộ vệ, thay phiên bảo vệ mấy cỗ xe ngựa an toàn! Đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là trợ giúp áo đen kỵ sĩ, còn các nữ sĩ xinh đẹp, bảo vệ hậu cần chính là việc các bạn phải quan tâm!”
“Về phần vũ khí, các bạn không cần lo lắng, tôi đã có chuẩn bị, còn làm được một chiếc Thập tự nỏ!”
Kiều Trị nói ra tính toán của mình.
Các thiếu niên và thiếu nữ nghị luận một hồi, sau đó đều tỏ vẻ ủng hộ chuyện này.
“Được! Chúng ta đồng ý!”
Về phần vị trí thủ lĩnh đội hộ vệ, đương nhiên để cho Kiều Trị đảm nhiệm, Kiều Trị lập tức lại rèn sắt khi còn nóng, bố trí xuống mấy nhiệm vụ.
Sau đó, tuyên bố bữa tiệc sẽ tiếp tục, nhưng rất rõ ràng, vẻ hào hứng của đám người đều không còn như lúc trước.
“Vốn dĩ lúc trước tôi còn định tìm cho cậu một cây Thập Tự kiếm đấy, chẳng qua hiện tại có vẻ đã không cần!”
Kiều Trị bưng chén rượu, đi đến trước mặt Lôi Lâm, chỉ chỉ chuôi kiếm bên hông Lôi Lâm.
“Mỗi lần đoàn xe Phù Thủy đi qua đại thảo nguyên đều có người tử vong, là thật sao?” Lôi Lâm hỏi.
“Đương nhiên, tốt số thì một hai người, một lần chết chết nhiều nhất là mười mấy người!” Kiều Trị nhún vai.“Nếu không thì sao tôi phải phí công lớn như vậy để tạo thành liên minh chỉ cần đến đường ven biển sẽ giải tán?”
“Sau khi hạt giống gieo xuống, chắc chắn sẽ có thu hoạch đấy!” Lôi Lâm vừa cười vừa nói.
Dù như thế nào, đám người tạo thành một đoàn thể, hoàn toàn chính xác có thể nâng cao tỉ lệ sống sót, mà những học đồ còn sống sót này, đều sẽ sinh ra thiện ý đối với Kiều Trị cùng gia tộc phía sau hắn, chỉ cần trong số những học đồ này có thể có một người tấn cấp thành Phù Thủy, chính là sẽ có hồi báo.
Cho dù không có, cũng không tính là tổn thất cái gì, không phải sao?
“Ngoài kiếm thuật, trí tuệ của cậu cũng khiến tôi phải sợ hãi thán phục!” Hai mắt Kiều Trị sáng rực lên.“Những chuyện này là cha tôi dặn đấy.”
“Như vậy! Cậu có nguyện tới giúp tôi hay không?” Kiều Trị đưa tay ra.
“Như ngài mong muốn!” Lôi Lâm mỉm cười, hai bàn tay cầm lại với nhau.
...
Lôi Lâm đồng ý thỉnh cầu của Kiều Trị, tự nhiên không phải nhất thời xúc động, mà là trải qua suy nghĩ tính toán kỹ càng đấy.
Đối với nguy hiểm ở thảo nguyên, hắn không hiểu rất rõ, trong tình huống này, gia nhập tập thể, hợp tác qua cửa cũng là biện pháp không tệ.
Vù vù…
Từng cơn gió lạnh đánh tới, thổi tới mặt người giống như đao cắt vậy, Lôi Lâm động động cái mũi, ngửi được mùi thơm cỏ xanh.
“Từ khi tiến vào đại thảo nguyên Tử Vong, đã mười lăm ngày rồi!”
Lôi Lâm quay đầu nhìn xe ngựa, nhìn mấy dấu vết trên khung xe ngựa, sắc mặt có chút âm trầm.
Những dấu vết này, đều là ba đường cùng một chỗ, nhìn giống như vết cào của sinh vật nào đó.
” Nguy hiểm trên đại thảo nguyên Tử Vong quả nhiên không phải thứ mà những người bình thường thậm chí là dự bị kỵ sĩ có khả năng chống cự!”
Từ khi tiến vào thảo nguyên, tuy những vị áo đen cùng áo trắng đại nhân tăng cường tuần tra, học đồ cũng tạo thành một đoàn, nhưng vẫn xuất hiện thương vong.
Dấu vết trên xe ngựa là một đám Thực Hủ Lang thảo nguyên tạo thành, đó là lúc vừa tiến thảo nguyên lúc, đoàn xe gặp phải một trận vây công.
Mặc dù không tạo thành thương vong, nhưng một lần đàn sói công kích đến cạnh xe ngựa, thậm chí đã tạo thành tổn thương cho thân xe, lưu lại ấn tượng thật sâu cho Lôi Lâm.
“Từ đó về sau, học đồ không thể xuống xe để đóng quân dã ngoại, đều ngủ ở trên xe ngựa! Cho dù như thế, vẫn xuất hiện thương vong.”
Sắc mặt Lôi Lâm âm trầm.
Tuy ở trên xe ngựa, có kỵ sĩ áo đen bảo vệ, nhưng các thiếu niên luôn muốn đi ra ngoài nghỉ ngơi, giải quyết nhu cầu sinh lý, mà trên đại thảo nguyên đầy rẫy nguy cơ này, luôn có nguy hiểm rình rập.
Một thiếu niên vừa xuống xe đã bị một con độc trùng cắn trúng nên tử vong.
“Dựa vào Chip phân tích, độc tố của loại độc trùng này có thể ăn mòn đến thần kinh đại não trong vòng 13 giây, hoàn toàn không kịp cứu trị, cho dù mấy vị Phù Thủy áo trắng cũng chỉ có thể nhìn thiếu niên phát độc…”
Từ đó về sau, các học đồ không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì nhất định sẽ không xuống xe ngựa, mà trong xe ngựa không chỉ nhỏ hẹp, nhiều người cùng đợi như vậy, hương vị tự nhiên cũng không tốt gì.
Lôi Lâm trả cho áo đen đại nhân đánh xe một cái giá lớn, đã lấy được cơ hội thông khí.
Tuy ngồi ở ngoài xe ngựa có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng bên cạnh chính là kỵ sĩ áo đen, kỳ thật sẽ càng thêm an toàn.
Về phần kỹ thuật đánh xe, Lôi Lâm chỉ đi theo áo đen một thời gian ngắn, Chip đã hoàn toàn ghi chép lại.
“Trời tối rồi! Mọi người đánh xe ngựa thành một vòng, ở trên xe ngựa nghỉ ngơi!”
Phía trước có một âm thanh vang lên, toàn bộ đoàn xe lập tức ngừng lại.
Chạy đi trong đêm không chỉ rất nguy hiểm, hơn nữa ngựa cũng không được nghỉ ngơi, rất dễ dàng tử vong, đến lúc đó sẽ càng thêm phiền toái.
“Kỹ thuật đánh xe ngựa không sai!” Một kỵ sĩ áo đen ngồi ở bên mở mắt ra, thanh âm trầm thấp.
“Cám ơn khích lệ!” Lôi Lâm gật đầu.
Trở lại trong xe ngựa, một hương vị khó tả lập tức đập vào mặt, khiến Lôi Lâm cau chặt lông mày, nhìn thấy khuôn mặt các học đồ đờ đẫn, trong lòng Lôi Lâm lại là khẽ thở dài.
Từ khi xuất hiện thương vong, trên mặt các thiếu niên và thiếu nữ cũng bớt đi vẻ tươi cười, không khí âm trầm thê lương, hắn không thích dừng lại ở trong xe, cũng có nguyên nhân ở phương diện này.
“Lôi Lâm, cậu đã về rồi!” Ở chỗ ngồi bên cạnh là một thiếu niên trên mặt đầy tàn nhang miễn cưỡng nở nụ cười, chào hỏi.
“Ừm!” Lôi Lâm ngồi xuống, thoáng đánh giá chung quanh, lấy ra mấy miếng bánh mì rồi gặm.
Trong miệng nhai bánh mì khô tựa như đang nhai hạt cát, hương vị cô cùng kém, nhưng Lôi Lâm vẫn là cố nhịn, nuốt bánh mì xuống, xẹt qua yết hầu lại là một hồi đau đớn, khiến Lôi Lâm vội mở chai nước uống mấy ngụm lớn, rồi mới hung hăng thở dài.
Từ khi tiến vào thảo nguyên, ngay cả việc tiếp tế đã thành nan đề, tuy các học đồ có rất nhiều kim tệ, nhưng trong tình huống không có cửa hàng và thương nhân thì kim tệ không khá hơn viên đá bao nhiêu.
” Lôi Lâm, tình huống thế nào đây? Chúng ta còn phải đi mấy ngày nữa mới có thể đi ra khỏi thảo nguyên chết tiệt?”
Thiếu niên có tàn nhang kia đợi Lôi Lâm ăn xong mới hỏi.
Lời của hắn rõ ràng khiến người trong xe chú ý, mấy người cùng dõi mắt nhìn Lôi Lâm.
“Trong lúc đánh xe tôi có nói chuyện với áo đen tán kỵ sĩ, hiện tại chúng ta đã đi được một nửa lộ trình, nếu như đường đi phía sau thuận lợi lời thì nửa tháng nữa là có thể đến đường ven biển.”
“Ồ! Trời ạ! Vẫn còn nửa tháng! Khoảng thời gian quỷ quái này, một ngày tỗi cũng không chịu được xuống!”
Thiếu niên tàn nhang lộ vẻ chán nản,thất vọng nắm tóc, phàn nàn nói.
“Này! Đã thấy điểm ra, Tạp Tát, chỉ cần kiên trì mười lăm ngày nữa là chúng ta có thể đến đường ven biển rồi, nước hoa quả mỹ vị, bánh mì trắng xốp, còn giường lớn thoải mái dễ chịu, phòng tắm ấm áp, đều đang đợi cậu đấy!”
Một thiếu niên ngồi bên cạnh động viên Tạp Tát, cũng không biết lời này là đang nói với Tạp Tát hay là tự nhủ đấy.
Thùng thùng! !
Tiếng đập cửa có quy luật truyền đến, cửa xe mở ra, Kiều Trị mặc giáp mềm mỏng, bên hông đeo trường kiếm, nhìn như một kỵ sĩ anh tuấn, “Này! Các tiên sinh! Các nữ sĩ! Thời gian nghỉ ngơi đến rồi! Muốn đi ra ngoài thư giãn một lúc thì mời đi ra, không có có nhu cầu thì đợi ở trên xe ngựa, dù sao bên ngoài rất nguy hiểm…”
Trong xe rối loạn tưng bừng, mấy nữ sinh đỏ mặt liếc nhìn nhau, đứng dậy xuống xe ngựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận