Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1572: Tinh linh pháp sư (2)

“Ừm! Tài liệu pháp thuật của ta trước đó đều đã tiêu hao gần hết rồi, cũng có thể bổ sung một đợt!”
Lôi Lâm nhìn mấy vật màu lam như thủy tinh: “Loại thủy lam chi xuyên có độ tinh khiết này, rất tốt, không ngờ trong cửa hàng bình thường ở thành Ngân Nguyệt lại có thể nhìn thấy cái này. . .”
Lôi Lâm gọi nhân viên bán hàng tới, bổ sung những tài liệu pháp thuật thiếu hụt trên người, đương nhiên, chỉ là những tài liệu cơ bản nhất, sau đó lại nhìn sang dược tề pháp thuật cùng vật phẩm luyện kim.
” Dược tề cấp thấp và vật phẩm luyện kim có hạn chế số lần sử dụng có rất nhiều, tinh phẩm chân chính cũng rất ít, có lẽ sau này mình có thể bỏ thêm chút công sức ở phương diện này. . .”
Nhìn những vật phẩm luyện kim cao cấp đó cùng với giá cả trên trời kia, Lôi Lâm thầm gật gật đầu.
Pháp sư cấp 11, nắm giữ pháp thuật cấp 5, là một ngưỡng cửa rất quan trọng trong việc học luyện kim! Bởi vì thuật cố định ma pháp có thể cố định hiệu quả pháp thuật lên vật phẩm chính là pháp thuật cấp 5!
Nếu muốn luyện chế luyện kim hoặc là pháp thuật vật phẩm vĩnh cửu thì, thuật cố định ma pháp là thủ tục không thể thiếu.
Cho dù ở thành Ngân Nguyệt, pháp sư có thể triển khai pháp thuật cấp 5 cũng không phải tùy ý là có, mà còn nhất định phải nắm giữ trình độ luyện kim học cực cao, điều kiện này đã loại bỏ một nhóm người, bởi vậy giá cả vật phẩm pháp thuật cao cấp cao như thế cũng có thể hiểu được.
“Đồng thời, hiện nay lại sắp xảy ra chiến tranh, một số cao đẳng dược tề, ma pháp vật phẩm thành phẩm là những thứ đều có thể nhanh chóng tăng cao thực lực thì giá trị sẽ tăng cao là điều tất nhiên, hơn nữa giá cả nguyên liệu sẽ giảm xuống. . .”
Lôi Lâm không khỏi sờ sờ nhẫn pháp sư trên tay phải, chiếc nhân trên tay hắn gần tới cấp truyền kỳ này nếu như đấu giá ở chỗ này, e là cũng có thể hình thành một cơn bão nhỏ.
“Có lẽ, ta cũng nên luyện chế một số đồ chơi nhỏ tới đây bán lấy tiền. . .”
Đối với pháp sư, bọn họ sẽ vĩnh viễn không ghét bỏ tài phú của chính mình có nhiều, Lôi Lâm cũng là như thế.
Muốn lên cấp truyền kỳ cũng nhất định phải có lượng lớn tài phú cùng tài nguyên chống đỡ, những tiểu tử nghèo kia yên lặng khổ tu sau đó nhất phi trùng thiên, hoàn toàn chỉ là mơ mộng mà thôi.
“Từ đây suy ra, pháp sư cấp thấp hay học đồ cũng chỉ có thể làm mấy việc gia công sơ cấp, kiếm tiền cũng không được nhiều, sau khi đủ để duy trì sinh hoạt, muốn tiến tu lại phi thường miễn cưỡng. . .”
Trong lòng Lôi Lâm lạnh nhạt nghĩ, tiện tay vứt ra một tấm thẻ của tài phú thần điện để tính tiền.
Ngay khi thị nữ cung kính lui lại, mấy người quen khác lại đi vào.
“Lôi Lâm pháp sư!”
Bội San Ni hơi kinh ngạc kêu lên, đi cùng với cô ta vẫn là tỷ muội Y Na.
“A! ! ! Là thẻ của tài phú nữ thần! ! ! Ít nhất phải có 10 ngàn viên Khắc La mới có thể có được. . .” Hải Táp Đóa Lạp đứng cạnh nhìn chòng chọc vào thẻ vàng trên tay Lôi Lâm, trong mắt dường như bắn ra vô số ánh sao.
Dáng vẻ này lập tức khiến Y Na đứng bên cạnh thầm bấm một cái, mới để Hải Táp Đóa Lạp khôi phục như cũ.
“Ừm! Là các ngươi à! Đã tiến vào học viện sao?” Lôi Lâm thuận miệng hỏi.
“Đã báo danh, là Tượng Mộc Chi Diệp, ở đó thu học phí tương đối thấp, cũng mà còn có ký túc xá giá rẻ cho học đồ, lần này chúng ta đi ra chính là muốn chọn mua một ít tài liệu. . .”
Bội San Ni cũng bị nọi tình của Lôi Lâm dọa sợ, có điều dưới cái nhìn của cô ta, một vị pháp sư trung cấp, hoàn toàn xứng với tài phú này.
Tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút cay đắng, nhưng trên mặt Bội San Ni vẫn lộ ra ý cười: “Không biết Lôi Lâm đại nhân ngài đã gia nhập thành vệ quân chưa?”
“Gọi ta là Lôi Lâm đi!”
Biểu hiện của Lôi Lâm rất dễ thân cận: “Còn thành vệ quân thì đương nhiên, ta đã là một pháp sư theo quân, hi vọng sau này có thể nhìn thấy các ngươi!”
Ở thành Ngân Nguyệt, mỗi học viện pháp sư cũng có nhiệm vụ, thậm chí còn có phối hợp thành vệ quân tiến hành tuần tra, thù lao cũng phi thường phong phú.
Nếu như ba người này vẫn ở lại chỗ này thì đúng là có cơ hội gặp mặt Lôi Lâm.
“Thật sao? Quá tốt rồi! Không biết Lôi Lâm tiên sinh ở nơi nào? Ta muốn sau này đến bái phỏng!”
Bội San Ni cắn răng, quyết định nắm lấy cơ hội này.
“Bái phỏng? !”
Lôi Lâm nhìn Bội San Ni vẫn là tiểu nữ sinh, lắc đầu cười cợt: “Nơi ở của ta là doanh ở trong quân, e là không có giấy thông hành thì không vào được. . .”
Nghe vậy, trong đôi mắt cô gái nhỏ rõ ràng có một tia thất vọng.
“Có điều, ta chuẩn bị mua một bất động sản ở thành Ngân Nguyệt, đồng thời tiến hành một ít thí nghiệm luyện kim, nếu như cô đồng ý, chúng ta có thể gặp mặt ở nơi đó. . .”
Lôi Lâm nhìn thất vọng trong đôi mắt cô gái, đột nhiên đổi đề tài.
“Ta đồng ý! Ta đương nhiên đồng ý! !”
Bội San Ni lập tức kêu lên, chợt mặt đỏ lên: “Ta là nói. . . Ta cùng đám Y Na đều rất đồng ý!”
Có thể bấu víu quan hệ cùng một vị pháp sư trung cấp, đương nhiên là lựa chọn không sai, tỷ muội Y Na cũng đỏ mặt gật đầu.
“Vậy thì tốt!”
Muốn luyện chế pháp thuật vật phẩm, thu thập tài liệu còn có bán ra sau đó đều là việc phi thường rườm rà, Lôi Lâm đã sớm chuẩn bị thuê mấy học đồ tiến hành nhiệm vụ, có người quen thì càng tiện.
Ở phía bắc thành Ngân Nguyệt, ám chi sâm lâm to lớn.
Cây rừng cao vót như mây che khuất ánh trăng giữa không trung, chung quanh một màu đen kịt cùng yên tĩnh, tràn ngập cảm giác không rõ.
Một tiểu đội tinh linh cùng nhân loại mặc chế phục thành vệ quân của thành Ngân Nguyệt không ngừng đi trong hắc ám sâm lâm.
“Chính là chỗ này!”
Tiểu đội trưởng Áo Lan đẩy ra rồi một lùm cây rất dày, nhìn vết máu màu nâu trên mặt đất, trong đôi mắt có nghiêm nghị.
“Lôi Lâm!” Hắn quay đầu lại, nhìn pháp sư theo quân phía sau.
Kiểm tra tà ác!
Lúc này Lôi Lâm mặc chế phục pháp sư, cả người nhìn uy nghiêm mà nghiêm túc, mơ hồ có thêm một luồng khí chất thành thục.
Ánh sáng pháp thuật rất nhanh từ trên tay hắn bắn ra, sau đó bắn đến vết máu trên mặt đất.
Từng tia khói màu đen bay lên trời, quay chung quanh nơi này một vòng, sau đó chỉ đến một nơi khác.
“Tất cả cảnh giới!” Áo Lan trầm thấp quát, ngay sau đó những người khác cũng đã nắm chặt vũ khí mình.
Cho dù là Lôi Lâm, lúc này sắc mặt cũng phi thường nghiêm túc.
Bởi vì nơi này là ám chi sâm- Là nơi nguy hiểm, tràn ngập thú hóa nhân thờ phụng thần săn giết Mã Lạp, chúng tạo thành một bộ lạc cường đại, có tên là Hắc Huyết, thù hận sinh hoạt văn minh ở thành Ngân Nguyệt.
Thành vệ quân va chạm với thú hóa nhân, thậm chí là chiến đấu, là chuyện nguy hiểm nhất ngoại trừ đế quốc thú nhân ở Nhật Xuất sơn mạch xâm lấn.
“Xem cậu rồi!” Áo Lan và các thành viên khác theo pháp thuật chỉ dẫn đi tới trước một sơn động đen kịt, Áo Lan chợt quay sang ra hiệu cho Lôi Lâm.
Hiểu ngầm bồi dưỡng được trong thời gian lâu dài khiến Lôi Lâm gật đầu, các thành viên khác chung quanh đều không khỏi hít sâu một hơi, sau đó, Lôi Lâm chỉ tay vào sơn động!
Thuật chiếu minh!
Một chùm sáng trắng trong nháy mắt chiếu khắp nơi, mấy chiếc nỏ cài sẵn phá ma tiễn đã nhắm vào nơi này, bất cứ lúc nào cũng nằm ở trạng thái chuẩn bị phóng ra.
Dưới ánh sáng từ thuật chiếu minh, tất cả tình huống trong động quật đều là hiện rõ trước mặt, nhưng bên trong không có một bóng người, ngoại trừ vải áo rách nát cùng bộ xương khô trên đất.
Bộ quần áo kia đã rách tả tơi, nhưng vẫn có thể ngờ ngợ nhận ra hình thức thành vệ quân,
Trên mấy mảnh vụn còn loang lổ vết máu, lúc này đã biến thành màu nâu đen.
“Khải Nhĩ La Toa! Xác nhận đối phương là tuần lâm khách mất tích trước đó!”
Áo Lan lấy từ trong đống quần áo tả tơi kia một tấm huy chương có gắn tên, tuy rằng trong mắt Lôi Lâm thấy thứ này như phân chó nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc lẩm bẩm: “Loại bố trí này, là nghi thức thần săn giết sao? Những thú hóa nhân đáng chết kia! !”
Thần săn giết Mã Lạp là một vị thần linh có thể làm người nghe thấy phải biến sắc.
Tuy rằng chỉ có thần lực yếu, nhưng đối phương lại đặc biệt thích giết chóc, tín đồ cũng đa số là một đám thú hóa nhân hung tàn.
Khác với thú nhân, thú hóa nhân chỉ giữ lại một phần đặc thù của dã thú, còn có bệnh tật di truyền không xác định, Lôi Lâm thấy chuyện này rất giống bệnh gien không ổn định.
Ở trong truyền thuyết, những thú hóa nhân này là sản phẩm từ phòng thí nghiệm của các pháp sư, Lôi Lâm cũng đồng ý với quan điểm này.
Chính là bởi bản thân thống khổ khiến tinh thần những thú hóa nhân đó đều khá cố chấp, tràn ngập căm hận đối với tất cả các sinh mệnh khác, đồng thời yêu thích giết chóc, đúng lúc lại hợp với lý niệm của thần săn giết.
Sau khi thú nhân bị bắt làm tù binh sau đó còn có khả năng chuyển thành nô lệ, nhưng đối với thú hóa nhân thì đây chính là chuyện nằm mơ!
Ám chi sâm chính là nơi những thú hóa nhân này tụ tập, đồng thời chúng nó thành lập một bộ lạc vô cùng lớn —— Hắc Huyết! Chiếm cứ toàn bộ phía bắc ám chi sâm, thậm chí đủ để uy hiếp đến thành Ngân Nguyệt.
Vị thành chủ thành Ngân Nguyệt: Hi Vọng nữ sĩ, xuất phát từ thiện tâm hoặc là nói các cân nhắc khác, đã một lần tích cực phái ra tuần lâm khách, hi vọng có thể cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt của các chủng tộc ở ám chi sâm, nhưng tình huống bị tập kích cũng nhiều vô cùng.
Vị Khải Nhĩ này, rõ ràng chính là một người bất hạnh giả trong số đó.
“Khải Nhĩ La Toa! Cậu là một vị tuần lâm trung thành, dũng cảm, khổ nạn sâu nặng trên thế gian cũng không thể ô nhiễm linh hồn cậu, nguyện cậu được an bình ở thần quốc. . .”
Áo Lan cầu nguyện, ông ta không chỉ có là một vị du hiệp mạnh mẽ, đồng thời còn là một vị mục sư.
Khi Áo Lan cầu nguyện, Lôi Lâm cùng những đội viên khác đều cúi đầu biểu thị kính ý.
Mà chính vào thời khắc này, hai mắt Lôi Lâm đột nhiên động một cái.
“Có người!”
Đạo tặc trong đội ngũ là người thứ hai phát hiện, một phi đao đã trực tiếp bắn vào hang động âm u.
“Ô ô. . .”
Trong hang động âm u truyền đến tiếng kêu rên, giống như dã thú gầm nhẹ, sau đó lá cây bên cạnh run rẩy một hồi.
“Là thú hóa nhân!”
Một chiến sĩ mặc khải giáp đã đẩy ra tấm khiên, chỉ nhìn thấy một vết máu, nhưng lông thú bên cạnh lại phi thường dễ thấy.
Nnhững thú hóa nhân đó tuy rằng có bệnh tật về gien di truyền, nhưng cũng có sinh mệnh lực cường đại cùng với năng lực quỷ dị, nghe đồn đây là do truyền kỳ pháp sư chế tạo ra chúng nó đưa vào.
“Nhiệm vụ của chúng ta là tìm kiếm chứ không phải tiêu diệt! Bọn chúng nhất định sẽ đi tìm các đồng bạn khác tới đây, chúng ta tạm thời rời đi!”
Áo Lan cầm tinh linh tế kiếm bên hông, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thả ra.
Chơi trốn tìm cùng thú hóa nhân trong ám sâm lâm là chuyện chỉ có kẻ điên mới làm, những thú hóa nhân đó là thợ săn tốt nhất, ở ưu thế sân nhà này, trừ phi chuyển toàn bộ đại quân tới, lại dùng pháp sư cao cấp và truyền kỳ mở đường, mới có khả năng san bằng ám chi sâm.
Tuy rằng đám người Áo Lan lui lại rất nhanh, nhưng vẫn bị những thú hóa nhân kia đuổi theo.
Chung quanh không ngừng truyền đến tiếng dã thú rít gào cùng gầm rú, bóng cây lượn quanh lại giống như tất cả đều là những thú hóa nhân đáng chết kia, khiến tất cả mọi người trong đội ngũ đều có vẻ mặt khó coi.
“Đáng chết! Lôi Lâm!”
Áo Lan lấy trường cung trên lưng xuống, lắp mũi tên màu xám ưng lên.
“Ừm! Ma hóa vũ khí!”
Lôi Lâm cùng đối phương đã sớm hợp tác qua nhiều lần, phối hợp cũng khá ăn ý, một vòng ánh sáng pháp thuật bao phủ lên mũi tên ra.
Ánh mắt Áo Lan như chim ưng, dây cung trong tay đột nhiên buông lỏng!
Vút!
Tiễn thuật của tinh linh thật sự vô cùng tốt, hơn nữa Áo Lan còn là một du hiệp, hầu như ngay khi ông ta buông tay, trong bóng tối lập tức truyền đến một tiếng rên, sau đó một bóng đen lớn ngã xuống ——Mũi tên bình thường đương nhiên không đột phá được phòng ngự của thú hóa nhân, nhưng mũi tên ma hóa thì không có bất cứ vấn đề gì.
Ma hóa vũ khí! Trường lực chếch đi! Ngưu chi lực lượng!
Động tác của Lôi Lâm liên tục, rất nhiều ánh sáng tăng cường đã bắn lên trên người những đội viên khác.
“Làm tốt lắm!” Áo Lan than thở một tiếng, trên thực tế, ông ta vẫn sợ vị đồng liêu mới tới này bởi thiên phú pháp thuật của bản thân mà kiêu căng khinh người, không nghe chỉ huy, nhưng biểu hiện khi nãy của đối phương rõ ràng nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Không chỉ rất phục tùng mệnh lệnh, còn phối hợp rất khá với đội hữu —— Quả thực không giống như một vị pháp sư!
“Có lẽ, sau khi trở về quân hàm của Lôi Lâm nên đổi một chút. . . Với tư lịch cùng công tích của Lôi Lâm, có lẽ việc lên cấp chính là chuyện trong tháng này. . .”
Trong lòng Áo Lan thầm nghĩ, nhưng sau đó lại ném chuyện này ra sau đầu, dù tương lai như thế nào, cũng nhất định phải sống sót đi ra ngoài mới có tư cách hưởng!
“Giết bọn hắn!” Một tiếng quát chói tai như kim chúc ma sát từ trong bóng tối xông ra, sau đó vi thú hóa chung quanh giống như phát điên vậy, khởi xướng xung kích với đám người Lôi Lâm.
“Theo ta xông lên! Chúng ta phá vòng vây! ! !”
Áo Lan cắn răng, cung tiễn trên tay liên tục bắn ra mũi tên, sau đó ném mộc cung ném ra sau lưng, rút ra tế kiếm trên eo mình.
Làm pháp sư theo quân, Lôi Lâm cũng được bảo vệ ở ở chính giữa, không bị tổn thương gì.
“Trong chiến đấu, pháp thuật vị của pháp sư nhất định phải để phục vụ đồng bạn, nhưng pháp thuật vị của pháp sư là hữu hạn, bởi vậy an toàn của bản thân nhất định phải giao cho các đội hữu khác bảo vệ, trong loại tình huống này, trừ phi là kiểu bạn tốt sinh tử, bằng không hầu như không thể phối hợp hòa hợp. . .”
Lúc này Lôi Lâm cũng giả bộ ra vẻ vội vàng, thiểm điện cùng hỏa diễm trên tay khiến mấy con thú hóa nhân xông lại biến thành thi thể.
“Pháp thuật vị của ta không còn nhiều!”
Sắc mặt hắn ngưng trọng rống to, trên thực tế đây là lừa người, dù là có thể dựa vào tinh thần lực trực tiếp thi pháp pháp thuật mấy cấp đầu hay nhẫn pháp sư, đều giúp Lôi Lâm lưu lại lượng lớn thực lực, nhưng dù sao cũng cần giữ bí mật mà?
“Cậu còn bao nhiêu pháp thuật vị?”
Lúc này Áo Lan không kịp lau đi vết máu trên mặt, hoàn toàn không có vẻ tao nhã cùng phong độ của tinh linh, sốt sắng mà nhìn Lôi Lâm.
Nếu như không có pháp thuật chống đỡ, chúng nó căn bản không thể đột phá vòng vây của những thú hóa nhân này.
“Pháp thuật vị cấp 5 còn có một tử vân thuật, ngoài ra cũng chỉ còn sót lại pháp thuật cấp 1 cùng cấp 0. . .”
Sắc mặt Lôi Lâm “trầm trọng” trả lời: “Ở trong rừng rậm ta căn bản không thể rõ ràng cùng khôi phục. . .”
Đ chết! Tất cả mọi người lập tức phá vòng vây, có thể chạy mấy người thì chậy, Lôi Lâm, cậu theo ta, đợi phần lớn người sau khi rời đi thì lập tức phóng thích pháp thuật!”
Áo Lan cùng một mục sư khác trong đội ngũ cũng bắn ra thần thuật trên tay cũng, tuy rằng đẳng cấp mục sư của Áo Lan rất thấp, nhưng thần thuật của mục sư lại không cần tinh thần lực cùng pháp lực , chỉ cần mỗi ngày cầu nguyện là có thể thu được thần thuật vị, có thể nói cực kỳ thuận tiện.
Mấy trị liệu thần thuật bắn ra, những chiến sĩ khác đều khôi phục sức sống, ngay cả thương thế nhỏ bé trên người cũng được phục hồi như cũ.
Dựa vào nguồn sức mạnh này, đám người Áo Lan rốt cục khó khăn đột phá trùng vây.
“Chính là hiện tại!” Áo Lan gào thét.
Tử vân thuật! Lôi Lâm chỉ tay về sau lưng, đám mây tử vong khủng bố khuếch tán, vây quanh đám thú hóa nhân vào.
“Chúng ta đi!”
Dưới hi vọng sống sot, những người may mắn còn sống sót khác đều lấy hết dung khí, chạy sau lưng Áo Lan.
. . .
“Rốt cục đã đi ra!”
Áo Lan nhìn đội viên phía sau lẻ loi, trên mặt có vẻ cừu hận.
“Những hóa nhân đáng chết thú kia, gần đây động tác càng ngày càng nhiều. . . Còn có, Lôi Lâm, lần này nhờ có cậu, thời gian mấy pháp thuật triển khai cũng rất đúng lúc, sau đó ta sẽ báo cáo rõ lên. . .”
“Tiếp đó, chúng ta về nhà!”
Áo Lan nhìn ám sâm lâm phía xa, trong con ngươi có trầm trọng, nhưng quay đầu lại đã thay đổi vẻ mặt khác.
Vẻ mặt Lôi Lâm không hề thay đổi gật gù, trong lòng lại đang suy tư.
Sau khi trở lại thành Ngân Nguyệt, hắn cũng không ở lại quân doanh, mà trở lại bất động sản chính mình mua ở thành Ngân Nguyệt.
“Lại một lần nhiệm vụ nữa đã qua, cộng thêm công huân lần này chắc đã đủ để ta mua vài phần tư liệu kia chứ?”
Cơ sở dữ liệu pháp sư ở thành Ngân Nguyệt cũng không phải cứ có tiền là có thể tùy tiện xem, có yêu cầu về quyền hạn đặc biệt, mà tư liệu về pháp thuật cao cấp cũng nhất định phải lợi dụng công huân để đổi.
Sở dĩ Lôi Lâm gia nhập thành vệ quân, cũng vì cân nhắc ở phương diện này.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi liếc mắt nhìn bảng thuộc tính của mình:
Lôi Lâm Pháp Áo Lan tuổi tác: hai mươi; chủng tộc: nhân loại là pháp sư cấp 12 có lực lượng: 10; nhanh nhẹn: 10; thể chất: 10; tinh thần: 12; trạng thái: khỏe mạnh; nắm giữ thiên phú: cường tráng, học rộng tài cao, thân thể hoàn mỹ sơ cấp; nắm giữ pháp thuật vị: pháp thuật vị cấp 5 (3), pháp thuật vị cấp 4 (5), pháp thuật vị cấp 3 (7), pháp thuật vị cấp 2 (? ? ? ), pháp thuật vị cấp 1 (? ? ? ), pháp thuật vị cấp 0 (? ? ? ) )
Thành Ngân Nguyệt không hổ là cái nôi pháp sư ở bắc địa, trong tình huống có tài nguyên phong phú cùng với tư liệu nghiên cứu bổ sung, Lôi Lâm chỉ dựa vào chính mình nỗ lực đã tăng lên một cấp.
Đồng thời, tiến độ phân tích ma võng sau khi có càng nhiều tư liệu cũng biến thành nhanh hơn.
” Tiến độ ma võng tầng 3 đã đến 99. 99%, còn kém một điểm cuối cùng. . .”
Lôi Lâm thở dài, tiến vào công tác.
“Xin. . . Xin chào! Lôi Lâm tiên sinh!”
Ở nơi đó, ba pháp sư học đồ giống như thỏ nhỏ bị doạ đến mà nhảy lên.
Trên mặt Bội San Ni có một tia đỏ bừng, Y Na tỷ muội sau lưng lại đang thu dọn bàn thí nghiệm ngổn ngang.
“Hoan nghênh ngài về nhà, tiên sinh!”
Đến cuối cùng, vẫn là Bội San Ni cố lấy hết dũng khí nói ra, trải qua hơn một năm học tập, các nàng đã biết muốn lên cấp đến pháp sư cấp 10 trở lên gian nan thế nào, mà vị quý tộc pháp sư trẻ tuổi này trước mặt lại có thiên phú cùng địa vị thế nào.
“Ừm!” Lôi Lâm uy nghiêm gật đầu, “Ta trả mỗi tháng mười viên Khắc La để thuê các ngươi, đồng thời cũng cho các ngươi quyền hạn sử dụng phòng làm việc của ta. Các ngươi cũng không cần vì thế mà cảm thấy xấu hổ. . .”
Ba nữ học đồ này rất rõ ràng đang trợ giúp Lôi Lâm công tác, đồng thời cũng đang thử nghiệm tiến hành tu tập luyện kim thuật.
Đáng tiếc, không có danh sư chỉ đạo, cho dù có phòng thí nghiệm chuyên môn luyện kim, cũng không thể có tiến bộ quá lớn.
“Ồ!” Lôi Lâm vừa dứt lời, Hải Táp Đóa Lạp đã hoan hô: “Ta biết là Lôi Lâm tiên sinh không phải người keo kiệt như vậy. . .”
“Vậy thì. . . Trước đây các ngươi nghĩ như thế?”
Lôi Lâm sờ sờ mũi, Y Na bị dọa vội kéo muội muội mình xin lỗi, pháp sư học đồ ở toàn bộ thành Ngân Nguyệt quả thực là đếm không xuể. Mà nếu muốn tìm được một phần công tác tốt như vậy cũng có rất ít cơ hội, nếu không vừa vặn trước đó có quen biết với Lôi Lâm, cũng không tới phiên ba người bọn họ lại đây, bởi vậy Y Na phi thường quý trọng công việc đang làm.
“Quên đi. . . Ta chỉ đùa một chút mà thôi!”
Cho dù là mình vô tình nói vài câu đã có thể khiến pháp sư học đồ trước mặt sợ hãi thành như vậy, đây chính là lực lượng từ địa vị cùng quyền thế mang đến!
Đồng thời, đầu nguồn loại sức mạnh này ở bản thân Lôi Lâm, không có ai có thể cướp đoạt đi.
Lôi Lâm mất hứng phất phất tay, sau đó đi đến một quầy hàng, mở ra pháp thuật tỏa ở phía trên.
“Gần đây tình huống tiêu thụ ma hóa vật phẩm thế nào?”
Lôi Lâm lấy từ trong quầy hàng bị đóng ra một bao tay màu đen. Ngoài da thú màu đen còn có ánh sáng lạnh lẽo cứng rắn, nhìn tràn ngập lực lượng nào đó.
Dưới đáy bao tay còn có một ma pháp trận chưa hoàn thành, mấy quỹ tích pháp thuật có đứt gãy rõ ràng.
“Trước đó gửi bán hai vật phẩm luyện kim ở cửa hàng Hoắc Khắc đã bán ra, tổng cộng thu được 8000 đồng tiền vàng , dựa theo thỏa thuận, đối phương có thể thu được một phần mười! Tiền đã gửi đến tài khoản của tiên sinh ở thần điện tài phú nữ thần, có thể rút lấy bất cứ lúc nào. . . Còn có, có mấy cửa hàng ma pháp vật phẩm khác cùng phòng đấu giá cũng đã liên lạc với ta, hi vọng được tác phẩm của tiên sinh. . .”
Bội San Ni cũng khôi phục thái độ bình thường, bắt đầu bẩm báo lên.
Với trình độ tông sư khủng bố ở kiếp trước của Lôi Lâm, một khi đã quen thuộc quy tắc luyện kim thuật ở thế giới các thần, đồng thời nắm giữ thuật cố định ma pháp, ma pháp vật phẩm luyện chế ra đương nhiên sẽ không quá kém.
Trên thực tế, nhìn thấy Lôi Lâm chỉ tùy ý chế tạo ra pháp thuật vật phẩm, cũng có thể bán ra mấy ngàn đồng tiền vàng, trong lòng Bội San Ni không ước ao là không thể.
Đáng tiếc, cô ta chỉ có tư cách thống kê ghi chép tiêu thụ, dù là giao phó ma pháp vật phẩm hay chuyển khoản kim tệ đều là Lôi Lâm cùng đối phương tự mình hoàn thành, căn bản cũng không có cơ hội ra tay.
Dưới sự mê hoặc của tham lam, nhân loại có thể bạo phát ra sức mạnh kinh khủng, thậm chí khi đối mặt với uy hiếp tử vong mà mặt cũng không đổi sắc, Lôi Lâm biết rõ điểm ấy đương nhiên sẽ không để đối phương có khả năng làm phản.
“Bây giờ nhìn lại mới thấy tay chân của Bội San Ni vẫn tính là sạch sẽ. . . Có giá trị bồi dưỡng. . .”
Trong lòng Lôi Lâm thoáng nghĩ, đặt bao tay lên trên bàn thí nghiệm, trên mắt cũng đeo lên trang bị tương tự kính viễn vọng.
Một vệt bột phấn hỗn hợp bí ngân từ trên ngón tay Lôi Lâm hạ xuống, ở trong ở bình mực nước tỏa ra màu sáng trắng, sau đó, Lôi Lâm dùng một chiếc bút nhọn dính mực nước màu bạc, bắt đầu phác hoạ ma pháp trận.
Lúc này Bội San Ni cùng Y Na tỷ muội đều nín thở, cẩn thận xem xét động tác của Lôi Lâm.
Các đại sư luyện kim đều có kỹ xảo độc môn của chính mình, mà mặc kệ người quan sát giống như Lôi Lâm này, cho dù ở thành Ngân Nguyệt cũng phi thường hiếm thấy, đủ khiến các học đồ luyện kim điên cuồng!
Động tác không khác nào nước chảy mây trôi, Lôi Lâm rất nhanh đã họa xong ma pháp trận cuối cùng.
Sau đó, trên tay hắn lóng lánh một tầng ánh sáng.
Có chú văn cùng pháp thuật năng lượng kích thích, ma pháp trận trên bao tay bắt đầu tỏa ra gợn sóng pháp thuật, bao lấy toàn bộ bao tay.
“Chính là hiện tại!”
Ánh mắt Lôi Lâm sáng lên, một pháp thuật cấp 5 bị hắn không chút do dự phóng ra.
Thuật ma pháp cố định!
Ánh sáng pháp thuật rực rỡ mà cường đại, khiến trong mắt ba nữ học đồ toát ra vẻ mê say.
Dưới hiệu quả của thuật ma pháp cố định, toàn bộ ánh sáng ma pháp trận lại càng mạnh mẽ hơn, cuối cùng bắt đầu chui vào trong bao tay.
Keng! Bao tay lực lượng chế tác thành công!
Vào lúc này chíp cũng truyền tới tiếng nhắc nhở, sau đó còn có tin tức số liệu cụ thể.
Tên vật phẩm: Bao tay lực lượng; trọng lượng: 525 khắc; sử dụng tài liệu: Da cự nhân, mặc thạch, bí ngân; hiệu quả: có thể tăng cường 1 điểm lực lượng cho người sử dụng (giới hạn 10 điểm trở xuống); miêu tả: Đây là một bao tay tràn ngập lực lượng, cũng là vật tất cả chiến sĩ cùng kỵ sĩ yêu thích nhất, người chế tác sử dụng công nghệ luyện kim khác biệt, khiến bao tay này có lực lượng càng mạnh mẽ hơn! )
“Ừm! Cũng không tệ lắm!”
Loại vật phẩm luyện ki đẳng cấp này, đối với mấy người đẳng cấp như Bội San Ni thì chính là mong muốn mà không thể thành, đối với Lôi Lâm lại chỉ là để luyện tay.
Ngâm bao tay vào lọ thủy tinh chứa đầy dung dịch trong suốt, tiến hành bước bồi dưỡng cùng thích ứng cuối cùng, Lôi Lâm nói với Y Na: “Đi thông báo cho người của cửa hàng, ngày mai lại đây lấy hàng!”
“Tuân mệnh! Tiên sinh!” Y Na cung kính hành lễ, sau đó lui ra gian phòng.
“Thế nào? Xem hiểu sao?” Lôi Lâm nhìn Bội San Ni bên cạnh, trong con ngươi có chút trêu tức , còn Hải Táp Đóa Lạp thì trực tiếp bị Lôi Lâm không nhìn.
“Không có! Kỹ thuật của đại nhân quả thực còn cao thâm hơn cả những đại sư tinh linh đó. . .” Bội San Ni bất tri bất giác dùng kính ngữ.
Trên thực tế, cô ta đương nhiên rất hy vọng có thể chính thức học đồ trở thành của Lôi Lâm, nhưng có vẻ đối phương không hề có ý tứ ở phương diện này.
“Thuật luyện kim cần hệ thống học tập, cô tạm thời xem không hiểu cũng là rất bình thường. . .”
Lôi Lâm nhìn Bội San Ni, từ trong mắt của đối phương, hắn rõ ràng nhìn thấy khát vọng cùng kiên định đối với pháp thuật, trong ba học đồ này, có lẽ chỉ có cô ta mới có thể thu được thành công cuối cùng.
“Như vậy. . . Cô có đồng ý từ bỏ tiền thuê mỗi tháng, hơn nữa mỗi ngày tăng ca 3 giờ để đổi lấy nửa giờ phụ đạo thuật luyện kim mỗi tuần của ta sao?”
Lôi Lâm nói rằng, lấy học thức đổi lấy lao động, đối với rất nhiều pháp sư cao cấp thì việc này đều rất thông thường, thậm chí còn có ví dụ nữ học đồ trả giá bằng thân thể.
“Ta đồng ý! Ta đương nhiên đồng ý!” Bội San Ni có chút kích động đến mức nói năng lộn xộn, lập tức đồng ý.
Nếu muốn chân chính học tập luyện kim thuật, với nội tình của cô ta vốn là chuyện nằm mơ, ngoại trừ Lôi Lâm ở nơi này, e là cũng không có đại sư luyện kim nào đồng ý thu cô ta làm học đồ.
“Rất tốt! Sau khi tan tầm thì đến phòng ta tìm ta!”
Lôi Lâm gật gù, đi ra cửa tiệm.
Hắn không thể luôn ở chỗ này chế tạo vật phẩm pháp thuật, nếu Bội San Ni có hứng thú cùng thiên phú ở phương diện này, vậy bồi dưỡng một hồi cũng không có gì là không thể.
“Chúc mừng cô! Bội San Ni!”
Sau lưng hắn, còn truyền đến tiếng Hải Táp Đóa Lạp chúc mừng và tiếng khóc vì mừng rỡ của Bội San Ni, khiến khóe miệng Lôi Lâm lộ ra một nụ cười cân nhắc.
Đồ vật của ma quỷ không phải dễ cầm như vậy đâu!
. . .
Một đường trực tiếp đi tới trung tâm thành Ngân Nguyệt, đi vào công hội pháp sư ở bên cạnh vương cung.
Sau khi liên tiếp xuyên qua vài kiểm tra nghiêm ngặt, Lôi Lâm mới đến bên ngoài kho cơ sở dữ liệu pháp sư.
“Hoan nghênh ngài! Lôi Lâm Pháp Áo Lan các hạ! Làm pháp sư cấp trung theo quân, ngài có thể xem lướt qua nội dung ba tầng đầu, bốn tầng sau cần điểm cống hiến tương ứng để đổi lấy!”
Âm thanh máy móc của tháp linh truyền tới.
Cơ sở dữ liệu pháp sư chính là một thư viện nhỏ, ở trong còn có mấy lão pháp sư đang chăm chỉ không ngừng đọc cái gì, khí tức trên người đều thâm thúy mà yên tĩnh, cực kỳ khinh khủng.
Lôi Lâm không đi quấy rối bọn họ, mà tìm tới một quyển thăm dò ma võng tầng 6 mà lần trước chính mình vẫn không có xem xong, bắt đầu tiếp tục đọc lên.
Chíp cũng đang nhanh chóng công tác, ghi chép tất cả những Lôi Lâm nhìn thấy.
Đến lúc rời đi, Lôi Lâm trực tiếp nói với quản lý tự động toàn bộ cơ sở dữ liệu pháp sư.
“Lôi Lâm các hạ! Ngài có 580 điểm điểm cống hiến, đổi tư liệu pháp thuật khác nhau cần 80 điểm cống hiến! Có muốn tiếp tục hay không? !”
Tháp linh trực tiếp hỏi.
“Có!”
Lôi Lâm quét qua huy chương trước ngực mình, thông qua dò xét bí ẩn, hắn có thể cảm giác được tháp linh đang tin tức tiến hành giao lưu với huy chương chính mình, rất nhanh đã khấu trừ điểm cống hiến tương ứng.
Ầm! Ầm! Hai ma ảnh bùn đất đi tới, trong tay nâng quả cầu thủy tinh ghi chép tư liệu.
“Xin chú ý! Bản tư liệu này chỉ cung cấp cho pháp sư sử dụng, nghiêm cấm truyền ra ngoài, bằng không sẽ phải chịu đội chấp pháp của vương cung trừng phạt!”
Tháp linh lại lên tiếng nhắc nhở.
Đối với quy tắc này, Lôi Lâm đã sớm biết nên chỉ nhún nhún vai, thu cẩn thận hai quả cầu thủy tinh rồi rời khỏi công hội pháp sư.
“Pháp sư bình thường chỉ có thể đọc tư liệu hai tầng trước, đồng thời phía sau còn có hạn chế, mà hiện tại quyền hạn của ta đã là mức độ cao nhất cho người từ bên ngoài tới. . .”
Lôi Lâm khẽ thở dài.
Dù như thế nào, hắn cũng chỉ là một người ngoài mới gia nhập không tới một năm, bản thân cũng chỉ là một pháp sư trung cấp mà thôi, tuy rằng có chút danh tiếng thiên tài, nhưng trước khi chưa trưởng thành thì căn bản chẳng là cái thá gì.
“Toàn bộ cơ sở dữ liệu pháp sư nghiên cứu cùng kỹ thuật có thể quan sát miễn phí hiện tại, đã ghi chép toàn bộ đến chíp, những tư liệu khác cần điểm cống hiến điểm đổi thì không có cách nào. . .”
Trừ phi Lôi Lâm là truyền kỳ pháp sư, bằng không toàn bộ cơ sở dữ liệu pháp sư căn bản sẽ không miễn phí mở ra cho hắn, chỉ có thể dựa vào điểm cống hiến từ từ tích lũy, lại đổi lấy tư liệu chính mình cần.
Nếu như không có chiến tranh, Lôi Lâm muốn dựa vào chính mình tích lũy mà muốn hoàn thành tất cả những việc này quả thực chính là vọng tưởng!
Có điều, hiện tại tất cả đều đã khác!
Dưới đáy mắt Lôi Lâm chợt lóe lên một vệt hàn quang: “Đã sắp rồi. . . Sương mù chiến tranh đã chẳng mấy chốc sẽ kéo đến. . .”
Đại chiến đến căn bản không phải bí mật gì.
Người thông minh giống như Lôi Lâm từ mấy năm trước đã có thể cảm giác được, mà đến hiện tại, cho dù là quân quan cơ sở như Áo Lan cũng đã biết được.
Một chứng cứ rõ ràng nhất chính là gần đây số lượng pháp sư học đồ cùng pháp sư chính thức tới thành Ngân Nguyệt gần nhất để học tập và tiến tu rõ ràng đã ít đi, thậm chí ngay cả dòng người trên đường phố cũng thưa thớt đi mấy phần.
Gần đây thành vệ quân điều động cũng rất nhiều lần, thậm chí đã bắt đầu mở rộng chiêu mộ.
Đương nhiên, hiện tại người gia nhập sẽ không có đãi ngộ tốt như Lôi Lâm trước đó, dựa vào ánh mắt của chính mình cùng ưu thế tin tức, Lôi Lâm cũng coi như miễn cưỡng đuổi kịp một chuyến xe cuối, nếu như làm tốt, nói không chừng có thể dựa vào lần này mở rộng chiêu mộ mà một lần tiến vào tầng trung cấp!
Nhưng đây rõ ràng không phải thứ Lôi Lâm cần, địa vị trung tầng đáng là gì? Nếu như hắn lập công! Không ngừng lập công, mở rộng danh tiếng, thậm chí trực tiếp một bước lên trời, tiến vào địa vị trung tâm thành Ngân Nguyệt! ! !
Loại hành vi này nhất định sẽ bị đám người bảo thủ ngoan cố cản trở, bởi vậy nhất định phải đi con đường không tầm thường!
“Tính ra thì Đề Pháp trong bóng tối làm rất tốt, trên tay cũng tụ lại được một chút lực lượng, đúng lúc có thể lợi dụng. . .”
Lôi Lâm không ngừng tính toán.
“Ôi! Đây không phải thiên tài từ phương nam của chúng ta——Pháp sư trung cấp Lôi Lâm sao?”
Một tiếng nói quái gở còn cả xưng hô mang theo vẻ trêu tức khiến Lôi Lâm lập tức biết được thân phận đối phương.
“Tạp Tư Lai trưởng quan!” Trong lòng hắn thoáng trợn trắng mắt, ở ngoài vẫn ưỡn ngực hành lễ.
“Ừm! Nghe nói lần này cậu làm rất tốt, cứu được đám Áo Lan từ vòng vây của một đám thú hóa nhân họ, đúng là không tồi. . .”
Đứng trước mặt Lôi Lâm là một thanh niên mặc quân quan, lỗ tai hơi nhọn, da thịt trắng nõn, có huyết thống tinh linh, bởi vậy cũng không thể dựa vào vẻ bên ngoài để phán đoán độ tuổi thật sự của hắn ta.
Đồng thời, đối phương còn là một vị pháp sư cao cấp hàng thật đúng giá! Đồng thời còn là cao tầng trong thành vệ quân, Lôi Lâm không thể không để ý.
Lôi Lâm đương nhiên biết chỉ cần mình biểu hiện có một chút bất kính thì sau này sẽ lập tức có đủ loại chuyện làm khó dễ truyền đến, bởi vậy mọi hành động đều nghiêm ngặt dựa theo lễ nghi trong quân, không lộ ra một chút sơ hở nào.
Nhìn thấy biểu hiện này của Lôi Lâm, trong mắt Tạp Tư Lai hiện ra một tia sương mù, càng có một tia kiêng kỵ.
“Nghe nói lần sau các ngươi sẽ nhận một nhiệm vụ thảo phạt, cố gắng nỗ lực, lần này sau khi mở rộng quân sẽ là cơ hội cho đám người tuổi trẻ các ngươi!”
Sau khi lời cổ vũ nói xong, Lôi Lâm cung kính mà đứng bên đường, nhường đường cho Tạp Tư Lai.
Đợi tới khi thân ảnh đối phương cũng biến mất trong công hội pháp sư, Lôi Lâm mới có thể thở phào nhẹ nhõm mà tiếp tục đi đường.
Cho dù là thế giới siêu phàm, cũng rất giống xã hội nhân loại phổ thông, có phe phái cùng cạnh tranh.
Lúc đầu với độ tuổi cùng thành tựu của Lôi Lâm nên có rất nhiều người bất mãn, mà nhìn thấy hắn nhanh chóng lên cấp, không ngừng kiếm được công huân, danh tiếng truyền bá ra thì loại bất mãn này cũng tăng lên đến cực hạn.
Càng không cần phải nói, vì thu được cơ hội càng tốt hơn, Lôi Lâm còn chủ động gia nhập phe phái Áo Lan, nương nhờ vào một đại lão sau lưng ông ta!
Không có cách nào, nếu muốn leo lên cao, chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân thì còn thiếu rất nhiều, nên nhất định phải có chỗ dựa cùng phe phái.
Bạn không tìm chỗ dựa, sớm muộn cũng sẽ có người khác xa lánh mình.
Tuy rằng rất xem thường trò này, nhưng hiện tại thực lực bản thân Lôi Lâm còn không chưa đủ để phá cục diện này, cũng chỉ có thể dựa theo quy tắc trò chơi mà làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận