Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 586: Huyết mạch cùng suy đoán (2)

Căn cứ vào ký ức còn lại trong huyết mạch của Băng Bích Hạt hoàng, Lôi Lâm biết, mấy học phái như Tự Nhiên Chi Minh khống chế chút địa vực này thật ra chỉ là một bộ phận cực nhỏ ở tầng ngoài của toàn bộ hang động hàn băng.
Ở dưới nền đất cấp độ càng sâu, có đủ loại sinh vật hàn băng mạnh mẽ hơn Băng Bích Hạt hoàng mấy chục lần, thậm chí gấp mấy trăm lần sinh tồn, hầu như tạo thành một thế giới hàn băng nho nhỏ.
Mà di hài của bò cạp nam ít nhất cũng tầng thấp nhất trong thế giới hàn băng!
Nơi đó là nơi sinh vật hàn băng cấp hai khắp nơi, thậm chí ngay cả sinh vật cấp ba cũng xuất hiện!
Cho dù Lôi Lâm lên cấp thuật sĩ cấp ba, cũng không nhất định có thể bảo đảm lông tóc không tổn hại ở nơi đó, nếu muốn triệt để công phá nơi này, đoạt được huyết mạch cùng di hài, ít nhất cũng phải có thực lực phù thủy Thần Tinh!
“Thực lực! Nhìn đi nhìn lại vẫn là vấn đề thực lực!” Lôi Lâm cười khổ, từ bỏ dự định hiện tại thâm nhập.
Tuy rằng những thứ đó rất tốt, nhưng hắn cũng không muốn dùng tính mạng của chính mình đi đổi!
Từ trước đến giờ Lôi Lâm luôn là một người cẩn thận, trong tình huống không chắc chắn bảy phần mười trở lên, hoặc là có thể khiến tính mạng nguy hiểm thì hắn sẽ không chọn mạo hiểm!
Hơn nữa, hang động hàn bang tồn tại lâu như vậy đều không bị phát hiện ra tình huống thật, sinh vật hàn băng phía dưới lại là một đạo phòng tuyến vô cùng tốt, Lôi Lâm cũng không sợ sẽ có Phù thủy khác nhanh chân đến trước.
Ở trong lòng hắn đã dự định tốt, đợi sau khi hắn có đủ thực lực, nhất định phải lần thứ hai về tới đây, thu được quà tặng từ thế giới hàn băng!
“Mọi chuyện cần làm từng việc! Hiện tại, trước tiên giải quyết vấn đề huyết mạch tâm tình hóa trong cơ thể rồi lại nói!”
Con mắt Lôi Lâm hồi phục vẻ tỉnh táo, vẻ mặt dần chuyển thành lý trí.
. . .
Ám Cực Vực, ở lối vào hang động hàn bang.
“Các ngươi phải chú ý, lần này thám hiểm hang động hàn băng vô cùng nguy hiểm, tuy rằng các ngươi đều là tinh anh trong học phái, nhưng chỉ cần chưa trở thành phù thủy chính thức, ở trong hang động hàn băng sẽ không có lực tự bảo vệ, chú ý không được rời khỏi tầm mắt của đạo sư mang đội, nghe hiểu chưa!”
Một người trung niên mặc giáp da, răn dạy một tốp học đồ.
“Này! Mỗ Lập, lại muốn dẫn học đồ đi xuống à?” Lão Mã Đức thủ vệ mỉm cười chào hỏi.
“Đúng đấy! Hội nghị liên tịch sắp đến rồi, nhất định phải cố gắng tăng thực lực của đám nhãi con này, cho dù có chút nguy hiểm cũng không có cách nào!” Mỗ Lập vẫy vẫy tay.
“Thế nào? Hang động hàn bang gần đây có dòng nước lạnh bạo phát hoặc là sinh vật nguy hiểm di chuyển hay không?”
“Hiện nay thì ta vẫn không thu được báo cáo về phương diện này, đồng thời, một vị giáo sư danh dự của Tự Nhiên Chi Minh cũng ở phía dưới, nếu cậu có chuyện có thể nhờ vả hắn, dù sao đều là liên minh!”
Lão Mã Đức cười nhạt nói, cuối cùng lại nhắc tới cả Lôi Lâm.
“Vị giáo sư Lôi Lâm đến từ đô thành đông vực kia sao? Nghe nói hắn là một vị đại sư cấp một đỉnh cao đây!”
Tuy rằng ngoài miệng Mỗ Lập nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn xuất hiện vẻ không phục, nhìn dáng vẻ thì cho dù ở phía dưới gặp phải, hắn cùng Lôi Lâm cũng không vui vẻ gì.
Dù sao, một đỉnh cao cấp một gia nhập tiểu học phái Tự Nhiên Chi Minh này, thực sự là làm người nghe kinh hãi!
Mỗ Lập cũng cùng đại đa số phù thủy đều coi đây là Hi Lâm thổi phồng.
“Nói đến thì Hi Lâm cũng rất đáng thương đây, gần đây nếu không lôi kéo ngoại viện chung quanh, vị trí Tự Nhiên Chi Minh sẽ rất nguy hiểm. . .”
Lão Mã Đức khẽ thở dài, nhưng trong lòng lại chợt lóe lên một tia mừng thầm.
Lần này Mỗ Lập xuống, dù là hắn và Lôi Lâm phương nào chịu thiệt, đều là chuyện ông ta thích nghe ngóng.
“Hừ! Ai bảo hai người các ngươi đều có ý nghĩ không tốt đối với Hi Lâm!”
Trong lòng lão Mã Đức nghĩ, nhưng trên mặt vẫn là lộ ra nụ cười nhiệt tình, giống lần trước Lôi Lâm trước khi đi xuống, nhiệt tình nhắc các học đồ một số chuyện cần chú ý.
Ở trong mắt người ngoài, lão Mã Đức còn là một vị trưởng giả đáng giá tôn kính.
Vù vù!
Mà đúng lúc này, lượng lớn gió lạnh từ khe nứt bốc lên, khiến đám học đồ không khỏi quấn chặt y phục trên người.
“Đây là có người muốn tới. . . Không có chuyện gì! Ồ!”
Lão Mã Đức ngạc nhiên nghi ngờ kêu một tiếng.
“Chuyện gì xảy ra?” Mỗ Lập vội vàng hỏi.
“Là Lôi Lâm Phù thủy! Hắn đi ra rồi! Hi Lâm phù thủy đã vì hắn mà đến đây vài chuyến rồi, ta phải chuyển tin tức này cho cô ấy!”
Lão Mã Đức cười ha hả, sau khi nhìn thấy Mỗ Lập nắm chặt song quyền, lại có chút đắc ý cười thầm lên.
Oành!
Một bóng người từ khe nứt lao ra, trên bả vai còn gánh một tòa băng sơn thật to.
“Cậu chính là giáo sư danh dự mà Tự Nhiên Chi Minh mới mời chào, Lôi Lâm sao?” Mỗ Lập có chút không khách khí.
“Đúng! Có chuyện gì?” Người tới cười phi thường xán lạn.
Người này tự nhiên chính là Lôi Lâm, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều không ngừng hút ra hơi thở hàn băng của Băng Bích Hạt hoàng, đồng thời thông qua chíp phối hợp trị liệu huyết mạch tâm tình hóa trong cơ thể.
Cực âm hàn khí đến từ thế giới hàn băng, hơn nữa có chíp phụ trợ, đã triệt để loại bỏ tạp dư từ thế giới luyện ngục ảnh hưởng tới tâm tình trong cơ thể hắn.
Tuy rằng còn có một chút ý chí ở cấp độ càng sâu để lại ở gien, nhưng căn cứ vào chíp tính toán, chí ít trước khi hắn trở thành Phù thủy Thần Tinh, thuật sĩ tâm tình hóa cũng đã không còn quấy nhiễu được hắn, bởi vậy tâm tình Lôi Lâm vô cùng tốt.
Mỗ Lập có chút chần chờ, tuy rằng hắn ta hoài nghi thực lực của đối phương, nhưng phù thủy luôn là một đám người lý trí, nếu không phải vì Hi Lâm, hắn ta căn bản sẽ không đến trêu chọc đối phương.
Mà hiện tại, hắn ta có chút không thể phỏng đoán.
Nếu như Lôi Lâm thật sự có thực lực mạnh mẽ, hắn ta lại mạo muội khiêu khích, vậy không phải là tự mình muốn chết sao?
Nhưng lập tức, hắn ta há to miệng: “Chuyện này. . . Đây là. . .”
Lúc này Lôi Lâm đã ném núi bang trên vai tới trên đất, phát ra tiếng vang ầm ầm.
Mà ở trong núi băng, một con Băng Bích Hạt thân hình tinh tế không nhúc nhích giống một pho tượng.
“Hi Lâm! Đưa mấy người đến đây, chuyển đồ giúp ta một chút!” Lôi Lâm tự thông qua bí pháp dấu ấn liên hệ với Hi Lâm, mà phía đối diện lập tức truyền đến câu trả lời chắc chắn có chút kinh hỉ.
“Ồ? Trước đó Lôi Lâm phù thủy xuống đó là để nghiên cứu Băng Bích Hạt đúng chứ? Bây giờ nhìn lại có vẻ thu hoạch rất tốt nhỉ! Lại còn bắt được một con, tuy rằng thể hình khá là nhỏ, giống như là thể ấu niên!”
Lão Mã Đức mỉm cười tiến lên giải thích.
Ở trạng thái băng hóa, khí tức của Băng Bích Hạt hoàng bị áp chế đến thấp nhất, lão Mã Đức cũng không nhìn ra được.
“Không! Đây không phải ấu niên, đây là Băng Bích Hạt hoàng! Băng Bích Hạt hoàng cấp một đỉnh cao ! ! !” Mỗ Lập lập tức lùi mấy bước, ngay cả lời nói biến thành lắp bắp.
“Lúc trước ta từng thấy một lần, đây tuyệt đối là Băng Bích Hạt hoàng! Ông xem phù văn sợ hãi sau lưng nó kia!”
Mỗ Lập một mực lui đến biên sân bãi, giống như sợ con Băng Bích Hạt hoàng này sẽ cuồng bạo bất cứ lúc nào.
“Hí. . . Đúng thật!”
Lão Mã Đức cầm lấy một vật như chiếc kính đeo lên mắt, quan sát tỉ mỉ Băng Bích Hạt trong núi băng, sau đó cũng là phát ra một tiếng thét kinh hãi, nhanh chóng lùi lại mấy bước.
“Lôi. . . Lôi Lâm Phù thủy! Chuyện này. . . Đây là ngài bắt được sao?”
Lão Mã Đức cũng nói chuyện lắp ba lắp bắp.
“Đương nhiên!” Lôi Lâm mỉm cười gật đầu.
Sau khi loại bỏ tâm tình hóa trong huyết mạch của chính mình, Lôi Lâm lạp tức chém giết hết đám Băng Bích Hạt phổ thông kia ngay tại chỗ, thu thập vật liệu. Nhưng đối với con Băng Bích Hạt hoàng này, hắn thực sự là không nỡ ra tay như thế.
Dù sao, giá trị nghiên cứu có thể lớn hơn vật liệu thân thể nhiều.
Hắn còn có rất nhiều ý tưởng muốn thông qua con Băng Bích Hạt hoàng này hoàn thành, đồng thời. Đối với vấn đề đối phương vừa rời đi hàn băng phóng xạ sẽ suy vong, Lôi Lâm cũng có hứng thú rất lớn.
Bởi vậy, hắn không thể không mang con Băng Bích Hạt hoàng này ra ngoài theo.
Hơn nữa bởi túi không gian không thể chưa vật còn sống, bởi vậy Lôi Lâm cũng chỉ có thể thu lấy vật liệu từ đám Băng Bích Hạt phổ thông kia vào, còn mình lại vác tòa núi băng này một đường đi ra.
Nhưng nhìn dáng vẻ không thể tin tưởng của hai Phù thủy này, vẻ mặt cuối cùng còn phi thường cung kính, Lôi Lâm vẫn cảm thấy rất thú vị.
Hắn cố ý không che giấu gì cũng là có ý bày ra thực lực.
Dù sao, Phù thủy cấp một đỉnh cao không phải cứ nói ra là được, mà một con Băng Bích Hạt hoàng có thực lực có thể so với Phù thủy cấp một đỉnh cao đã đủ khiến đám người kinh sợ.
Bởi hắn hiểu rằng tuy Hi Lâm đang cô gắng tuyên truyền, nhưng vẫn không có được các học phái khác thừa nhận, thậm chí có mấy phù thủy cho rằng chuyện này căn bản là một âm mưu, muốn đến gây phiền phức.
Mà hiện tại, những tiểu học phái kia tự nhiên sẽ phải suy nghĩ thật kỹ.
Hắn tuy rằng không sợ phiền phức, nhưng cũng rất ghét cảm giác cả chuyện nhỏ này đều cần tự mình động thủ, hiện tại dùng con Băng Bích Hạt hoàng này dọa bọn hắn đi cũng là một biện pháp không tệ.
Cho dù đều là cấp một đỉnh cao nhưng sức chiến đấu cũng có cao có thấp, mà Lôi Lâm có thể bắt sống Băng Bích Hạt hoàng có thực lực tương đương cấp một đỉnh cao, đây chẳng phải là nói trong số các Phù thủy cấp một đỉnh cao, hắn thuộc nhóm đứng trên tất cả kia?
Lão Mã Đức cùng Mỗ Lập liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt nhìn Lôi Lâm đều mang theo kính nể.
“Lôi Lâm đại nhân! Ngài có thể bình an vô sự trở về, thực sự là quá tốt rồi!”
Mà vào lúc này, Hi Lâm cũng mang theo hai học đồ lần trước chạy tới, vẻ mặt đầy cao hứng.
Lôi Lâm nhìn bọn hắn rối khẽ gật gật đầu. Xem tình huống này, sau khi hắn xuống dưới hầm bang thì Hi Lâm và hai tên học đồ này vẫn chờ ở chỗ này, cũng coi như là có lòng.
“Băng Bích Hạt cũng là sinh vật có thực lực phù thủy chính thức, lại là quần cư. Lúc đầu ta còn có chút lo lắng, thực sự là đại địa chi mẫu che chở!”
Hi Lâm vỗ vỗ bộ ngực cao vút của chính mình, dường như vẫn luôn khiếp sợ và lo lắng vì Lôi Lâm.
Nghe vậy, lão Mã Đức cùng Mỗ Lập đồng thời âm thầm trợn trắng mắt một cái.
Nên lo lắng chính là đang Băng Bích Hạt kia chứ? Vị đại nhân này đã bắt được cả Băng Bích Hạt hoàng rồi, đám Băng Bích Hạt còn lại không giải tán ngay tại chỗ thì cũng phải nương nhờ vào các bộ tộc khác.
Mà vào lúc này, Hi Lâm cũng phát hiện ra núi băng bên cạnh Lôi Lâm: “Đây chính là đồ cần vận chuyển sao?”
“Ừm! Cô phái hai người theo ta, ta phải chuyển nó tới đô thành đông vực, lại tìm một phòng thí nghiệm để nghiên cứu một chút. . .” Lôi Lâm vỗ vỗ núi băng phía sau mình.
“Nếu như chỉ là muốn tìm phòng thí nghiệm! Tổng bộ Tự Nhiên Chi Minh ở ngay chung quanh đây, phòng thí nghiệm bên trong có thể mặc cho đại nhân sử dụng!”
Ánh mắt Hi Lâm sáng lên, trực tiếp đề nghị: “Đồng thời, liên quan tới chuyện lúc trước, ta còn muốn cẩn thận nói một chút với đại nhân!”
“Tổng bộ của các người ở ngay gần? Tốt lắm, vậy cứ đi nơi đó đi!” Lôi Lâm gật đầu đồng ý, phòng dưới đất của hắn ở đô thành đông vực cũng không thứ gì quan trọng, tất cả máy móc quý giá đều bị hắn mang theo bên người.
Mà ở phương tiện cơ sở bình thường, phòng thí nghiệm của Tự Nhiên Chi Minh chắc chắn sẽ tốt hơn so với hắn tự mình mở ra.
“Hai người tới đây, lại kêu thêm một chiếc xe ngựa, chuyển tòa núi băng này chuyển về tổng bộ!”
Hi Lâm trực tiếp phân phó, vào lúc này, cô ta mới tiến lên trước quan sát tỉ mỉ Băng Bích Hạt trong núi băng.
Xuyên qua tầng băng nửa trong suốt ở phía trước, lúc này còn có thể nhìn thấy phù văn hình mặt người sau lưng Băng Bích Hạt, trông rất sống động.
“Đây là. . . Băng Bích Hạt hoàng! ! !” Hi Lâm bưng miệng nhỏ, đôi mắt đẹp thoáng trợn to.
. . .
Ào ào ào!
Một thác nước lớn từ trên trời lao xuống, khiến hồ nước bên dưới bắn lên từng bọt nước to lớn, tiếng vang ầm ầm không ngừng lan ra bốn phía.
Mà sau khi xuyên qua thác nước, lại có một hẻm núi nho nhỏ.
Ở trong hẻm núi, các loại thực vật xanh rờn, còn có một chút kiến trúc có phong cách cổ.
Tiêu chí và cột mốc đường đều mọc đầy dây leo, nhưng lại có một luồng ánh sáng từ ánh sáng thuật cố định ở phía trên không ngừng phát sinh.
Nơi này chính là vị trí tổng bộ học phái Tự Nhiên Chi Minh.
Lôi Lâm có chút ngạc nhiên đánh giá quần thể kiến trúc tràn ngập khí tức đồng thoại.
Tuy rằng những căn phòng này đều có vẻ hơi cổ xưa, nhưng ở trên vách tường gỗ còn có ánh sáng nhàn nhạt từ phép thuật, biểu hiện vu thuật trận pháp mạnh mẽ.
Tuy rằng Tự Nhiên Chi Minh chỉ là tiểu học phái, phương pháp minh tưởng cao cấp truyền thừa cũng có đứt gãy rõ ràng, nhưng tích lũy mấy trăm năm, thậm chí hơn một nghìn năm vẫn không phải con số nhỏ.
Thỉnh thoảng còn có mấy phù thủy học đồ mặc áo choàng màu xám từ trong kiến trúc đi ra, cung kính hành lễ với Hi Lâm.
“U! Hi Lâm đã lâu cô không trở về rồi!”
Vào lúc này, một con chuột đồng màu xám từ một cây nấm cao bằng người nhảy xuống, còn giơ lên một móng vuốt, vẫy vẫy chào hỏi Hi Lâm một chút.
Con chuột đồng màu xám này lớn cỡ một bé trai, trong đôi mắt tràn ngập linh động, hai chòm râu trắng noãn từ phía dưới miệng nó kéo dài tới trên đất.
“Thật hân hạnh thấy ông, Hi Đức Lệnh gia gia!”
Biểu hiện của Hi Lâm vô cùng cung kính, “Ta mang đến cho ngài quả mọng mà ngài thích ăn nhất!”
Hai trái cây kỳ dị thật giống lục tảo bị Hi Lâm nhẹ nhàng đặt trên đất.
“Ừm! Không sai! Ta thích ăn nhất!” Chuột đồng to lớn dùng móng vuốt linh hoạt nắm lấy quả mọng, ném tới trong miệng, cắn cọt kẹt vang vọng.
“Vị này chính là giáo sư danh dự mà ta vừa chiêu mộ, Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ! Sau này hắn ở đây cũng có quyền hạn giống như ta!” Mà đợi sau khi chuột đồng ăn xong, Hi Lâm lại giới thiệu.
“Lôi Lâm sao?” Chuột đồng dùng con mắt híp đánh giá Lôi Lâm: “Ừm! Lực lượng sâu không lường được! Xem ra, cô đã đặt tất cả hi vọng đến trên người hắn. . .”
Mà Lôi Lâm cũng đang quan sát con chuột đồng này, “Bảo vệ sinh vật sao? Cũng có thực lực tầm phù thủy cấp một, xem như là không tệ. . .”
Vào lúc này, Hi Lâm cũng đang giới thiệu cho Lôi Lâm: “Hi Đức Lệnh gia gia người bảo vệ Tự Nhiên Chi Minh từ thời bà cố ta, bình thường nó phi thường ôn hòa, chính là không nên quấy rầy nó ngủ. . .”
Sauk hi hai bên đều biết nhau, Hi Lâm mới dẫn Lôi Lâm đi tới một lễ đường nhất.
Mà ở nơi đó, mấy chục học đồ đã đang chờ đợi, Áo Bác cùng Y Lợi Á mà trước đó Lôi Lâm gặp qua cũng ở trong đó, vị trí còn phi thường cao.
“Một học phái Phù thủy lại lưu lạc tới mức chỉ có một phù thủy cấp một cùng sinh vật bảo vệ tọa trấn, học đồ đều chỉ có mười mấy người, cũng thực sự là đủ thất bại. . .”
Lôi Lâm không nói gì, nhưng vẫn theo Hi Lâm đi vào.
Hi Lâm đi phía trước, giới thiệu cho các học đồ: “Đây là Lôi Lâm giáo sư mà ta mời tới! Sau đó, các trò cần tôn kính ngài ấy giống như tôn tính ta, không! Phải tôn kính ngài ấy hơn nữa, hiểu chưa?”
Những học đồ này đồng thời cung kính hành lễ: “Lôi Lâm giáo sư!” Trong đôi mắt mơ hồ có tia sáng.
Trước đó những sự tích về Lôi Lâm đã thông qua Áo Bác cùng Y Lợi Á dần dần truyền ra, đối với việc có một Phù thủy cấp một đỉnh cao tọa trấn, những học đồ này đều là vô cùng cao hứng, ngoài ra còn có cảm giác hãnh diện.
“Thật hân hạnh được gặp các trò! Phù thủy là người theo đuổi chân lý! Ta hi vọng sau này có thể nhìn thấy các trò trước cánh cửa chân lý!”
Lôi Lâm lạnh nhạt nói một câu rồi ra hiệu Hi Lâm để các học đồ rời khỏi nơi này.
Đối với loại tình cảnh này, hắn luôn luôn không yêu thích, đồng thời đối với một đám Phù thủy học đồ, hắn cũng không có hứng thú đàm luận sâu sắc gì.
Hi Lâm triệu tập học đồ, cũng chỉ là để chính thức tuyên bố, đồng thời để học đồ nhận thức Lôi Lâm một thoáng mà thôi, bởi vậy rất nhanh đã để các học đồ lui ra, bên trong toàn bộ lễ đường chỉ còn lại cô ta cùng Lôi Lâm.
“Hiện tại có thể nói sao? Trước đo khi ta ở dưới hang động hàn băng giống như có việc?”
Lôi Lâm liếc mắt nhìn Hi Lâm ánh mắt lấp lóe, rồi mỉm cười hỏi.
“Thực sự là không thể gạt được ngài!” Hi Lâm cắn cắn môi, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
Hi Lâm hỏi.
“Hội nghị liên tịch?” Lôi Lâm nhắc lại này, ở Ám Cực Vực, chế độ đại nghị thịnh hành, thật ra đây cũng là kết quả do các thế lực lớn nhỏ thỏa hiệp với nhau mà thành.
Chỉ cần nghe ý tứ trên mặt chữ cũng gần như biết hàm nghĩa bên trong, đồng thời trong trí nhớ của Ngải Lâm mà trước đó khi hắn sưu hồn cũng có một chút nội dung về phương diện này.
“Xin lỗi! Trước đó ta vẫn luôn du đãng ở biên giới các vực, không rõ ràng lắm về chuyện như vậy, nhưng cũng mơ hồ nghe qua đây là hội nghị liên tịch để đông đảo học phái đồng thời phân chia địa vị, chia cắt lợi ích sao?”
Lôi Lâm đáp.
“Chính là như thế!” Vẻ cười khổ trên mặt Hi Lâm càng thêm rõ ràng: “Hội nghị liên tịch là việc trọng đại của toàn bộ Phù thủy giới ở đông vực, cứ cách hai mươi năm, toàn bộ học phái ở đông vực đều sẽ tụ tập lại cùng nhau, do chín uỷ viên chấp hành chủ trì, đồng thời điều hòa xung đột, một lần nữa tuyển cử ghế, phân chia địa bàn. . .”
“Thậm chí, ngay cả xét cấp bậc học phái cũng tiến hành ở hội nghị liên tịch này! Chỉ cần không phải loại học phái cỡ lớn, cũng có thể gửi đơn xin đánh giá hội nghị lên liên tịch, chỉ cần nghiệm chứng được thông qua, sẽ một lần nữa phân chia địa bàn, có lượng lớn lợi ích. . . Mà một số học phái đã không phù hợp với đẳng cấp hiện này cũng sẽ bị hạ xuống, địa vực thống trị còn có phần lớn lợi ích đều phải chuyển giao cho học phái khác. . .”
“Như vậy, chuyện trước đó cô muốn cầu ta giúp chính là việc đánh giá này rồi!” Lôi Lâm suy tư mà nhìn Hi Lâm.
“Đúng, đại nhân!” Hi Lâm cắn môi.
“Bởi vì đạo sư của ta nên Tự Nhiên Chi Minh trong hội nghị liên tịch lúc trước được xét vào các học phái loại nhỏ, mà thực lực của ta vẫn kém xa tít tắp đạo sư, bởi vậy, vào lần hội nghị liên tịch này, cấp bậc của Tự Nhiên Chi Minh có thể sẽ rơi xuống mức không đủ tư cách, nếu là như thế, phần lớn lợi nhuận ở nơi này e là đều phải giao ra, không gánh vác được nhiều học đồ học tập như vậy, Tự Nhiên Chi Minh sẽ dần dần diệt vong. . .”
Thông qua lời giải thích của Hi Lâm, Lôi Lâm cũng dần hiểu về chế độ bình cấp này.
Bình thường, bình cấp chia làm bốn cấp. Phân biệt là: Không đủ tư cách, học phái loại nhỏ, học phái cỡ trung, cùng với loại học phái cỡ lớn!
Dựa theo quan điểm của Lôi Lâm thì học phái chỉ cần có một phù thủy chính thức tồn tại, cũng có thể xưng là không đủ tư cách, đây cũng là Phù thủy lưu phái ở nhiều nhất ở Ám Cực Vực.
Mà học phái loại nhỏ cao hơn chính là như Tự Nhiên Chi Minh, là học phái Phù thủy có một số địa điểm lợi nhuận cố định như hang động hàn băng, trong đó thường thường có mấy phù thủy chính thức, hoặc là Phù thủy bán nguyên tố hóa tọa trấn.
Cao hơn là học phái cỡ trung, không nói cơ sở khác, có một Phù thủy cấp một đỉnh là yêu cầu tối thiểu.
Mà loại học phái cỡ lớn chính là loại học phái hàng đầu nắm giữ phù thủy cấp hai tọa trấn, hội nghị liên tịch từ khi thành lập tới nay, số lần đánh giá loại học phái cỡ lớn vẫn có thể đếm được trên đầu ngón tay, có thể nói, mỗi một lần đều có rất nhiều Phù thủy thương vong.
Đồng thời đánh giá này cũng không nhất định phải đạt đến cảnh giới gì. Dù sao sức chiến đấu của phù thủy cùng cảnh giới có lúc cũng sẽ xuất hiện tình huống không đúng.
Bởi vậy, đánh giá hoàn toàn phải xem sức chiến đấu chân thực! Thường thường cần giao chiến cùng những đối thủ khác cùng đẳng cấp, tình cảnh dị thường máu tanh!
Đương nhiên cũng có một loại phương pháp khác là chỉ cần giao ra tư liệu nghiên cứu học thuật có thể làm cho chín uỷ viên đều tán đồng, cũng có thể hoàn thành đánh giá, con đường này phi thường gian nan, cũng rất người có thông qua cách đánh giá này.
Đạo sư trước đó của Hi Lâm được đồn rằng có sức chiến đấu kinh người, tuy rằng tự thân chưa đạt đến bán nguyên tố hóa, nhưng có thể đánh với một vị Phù thủy bán nguyên tố hóa mà hòa nhau, bởi vậy được cho rằng có thực lực bán nguyên tố hóa. Tự Nhiên Chi Minh cũng được thừa nhận là học phái loại nhỏ, thu được quyền khai thác mấy chỗ mỏ quặng loại nhỏ vàđiền sản.
Nếu như năm nay bình cấp bị đánh rơi xuống. Những thứ này đương nhiên sẽ bị thu hồi, mà mất đi những tư nguyên này. Dựa vào một mình Hi Lâm thì đương nhiên không chống đỡ được toàn bộ Tự Nhiên Chi Minh vận chuyển, bởi vậy cô ta không thể không tìm kiếm ngoại viện.
Nhưng phù thủy cấp một có thực lực bán nguyên tố hóa cũng coi như là tinh anh, đa số đều là do các thế lực khác bồi dưỡng ra.
Tuy rằng Hi Lâm có thể dựa vào mị lực của mình để hấp dẫn mấy phù thủy chính thức đến, nhưng bọn hắn còn chẳng bằng cô ta thì có ích lợi gì? Ngoài ra còn một số kẻ có mục đích khác như chính là Sử Cách Lực, Hi Lâm cũng không dám cần.
Mà Lôi Lâm xuất hiện đa cho Hi Lâm một hi vọng.
“Chỉ cần đại nhân đồng ý dẫn dắt chúng ta tới hội nghị liên tịch! Tất cả Tự Nhiên Chi Minh đều là của đại nhân, cũng bao gồm ta!” Hi Lâm chậm rãi cởi áo khoác, lộ ra thân thể kiều mị.
Lúc này, toàn thân da nhẵn nhụi trắng nõn lộ ra, lại phối hợp với vẻ mặt kia, càng khiến người khác có một loại dục vọng chà đạp.
“Nhưng tại sao lại là ta đây? Nếu như điều kiện như thế này, ta tin tưởng có rất nhiều Phù thủy, ví dụ như Sử Cách Lực kia cũng sẽ đồng ý chứ?”
Sắc mặt Lôi Lâm bất biến, nữ sắc đối với hắn chỉ là một loại điều hoà, đồng thời hưởng thụ mà thôi.
“Cùng là bán! Ta đương nhiên phải bán cho cường giả càng mạnh hơn! Trước đó Sử Cách Lực cũng là được chọn, nhưng đáng tiếc hắn đã có trách nhiệm với học phái khác, tướng mạo cũng thực sự quá quái dị!”
Hi Lâm trả lời rất trực tiếp, cũng rất hiện thực.
Đùng! Đùng! Đùng!
Lôi Lâm vỗ tay: “Thông minh! Lý trí! Thức thời! Được! Ta đồng ý, cùng cô đồng thời đi tới hội nghị liên tịch các học phái!”
“Như vậy! Đại nhân! Ta là của ngài rồi!”
Lúc này trên mặt Hi Lâm mới hiện ra một tia đỏ ửng. . .
. . .
Ngày thứ hai, được Hi Lâm dẫn đường, Lôi Lâm dạo quanh tổng bộ Tự Nhiên Chi Minh một vòng, sau đó, hắn chỉ tập trung ở trong thư viện của Tự Nhiên Chi Minh, cũng không tiếp tục đi ra.
Còn việc hưởng lạc xác thịt? Cũng chỉ đến lúc có nhu cầu thì Lôi Lâm mới tình cờ hưởng thụ một phen, vào thời khắc mấu chốt thì hắn luôn có thể tự kiềm chế được.
Hi Lâm tự nhiên cũng hiểu rõ điểm ấy, khi nhìn thấy Lôi Lâm đã không thể chờ đợi được nữa mà lật xem thư tịch thì cô ta cũng rất thức thời lùi ra.
Lôi Lâm nhìn bóng lưng của cô nàng, gật gật đầu, đối với người phụ nữ này, hắn phi thường hài lòng, lý trí và thông minh, dáng người cũng không tệ.
“Chíp! Ghi chép!” Lập tức, hắn âm thầm ra lệnh, trong đôi mắt cũng nhấp nhoáng một tia sáng màu xanh lam.
Tự Nhiên Chi Minh tốt xấu gì cũng là một học phái phù thủy, số lượng sách báo tích lũy cũng tới mấy vạn quyển, ghi chép nhân văn, địa lý, chính trị ở toàn bộ Ám Cực Vực, mà càng quan trọng hơn là giảng giải đối với Phù thủy giới.
Những tài liệu này đều là thứ mà hiện tại Lôi Lâm phi thường thiếu hụt, bởi vậy hắn không chút khách khí mệnh lệnh chíp trực tiếp ghi chép xuống.
Theo thời gian dần trôi qua, Lôi Lâm thông chíp thành lập cơ sở dữ liệu cũng là càng ngày càng phong phú, lúc này hắn đã càng thêm hiểu rõ về Ám Cực Vực.
Sau đó, Lôi Lâm không ngừng thâm nhập, ngay cả mấy mật thất thư viện trong Tự Nhiên Chi Minh cũng đi vào xem lướt qua một lần.
Trong những chỗ này có nơi thậm chí là cấm địa, học đồ không thế tiến vào, nhưng hiện tại hắn đã là giáo sư danh dự của Tự Nhiên Chi Minh, ngày hôm qua sau khi đồng ý với thỉnh cầu của Hi Lâm, trên thực tế cũng đã nắm giữ nơi này, tự nhiên không phải vấn đề gì.
Đồ vật bên trong mật thất tự nhiên càng quý giá hơn so với khu vực công cộng bên ngoài.
Không chỉ có số lượng lớn tư liệu thí nghiệm, phù thủy thám hiểm, tri thức về phương pháp minh tưởng, dự trữ ngành học cao đẳng, thậm chí còn có một số suy đoán của phù thủy tiền bối.
Nói thật, đến tình trạng này của Lôi Lâm, tư liệu thí nghiệm cùng tri thức ngành học bình thường đã không thể lọt vào trong mắt hắn.
Để hắn coi trọng trái lại là những suy đoán và giả thiết chợt lóe lên của đám phù thủy tiền bối kia.
Tuy rằng nhữnggiả thiết này có rất nhiều loại sau khi trải qua chíp tính toán mô phỏng đã xác định đều là sai lầm, nhưng cũng có thể giúp Lôi Lâm đưa ra một ít ý tưởng mới.
Đồng thời, ngành học ở thể giới dưới nền đất dù sao đều khác Nam Hải bờ, trong đó một số tinh hoa cũng phi thường đáng giá để Lôi Lâm lấy làm gương cùng trích dẫn.
“Ồ?”
Mà vào lúc này, trong lúc vô tình Lôi Lâm lật xem đến một phần nghiên cứu vật liệu làm hắn cảm thấy vô cùng hứng thú.
” Bảo dưỡng thức hải và tu bổ đặc thù!”
Đây là một phần sách cổ phi thường cổ xưa, đồng thời còn dùng một loại thư tịch bằng lá cây có thể ghi chép lượng lớn hình vẽ cùng chữ viết màu xanh lục xâu chuỗi thành, tràn ngập khí tức thiên nhiên.
Mà ghi chép nghiên cứu trong đó càng khiến Lôi Lâm phải đổi sắc mặt.
Thức hải của hắn đã bị tổn thương trong lần dùng thượng cổ truyền tống Vu trận, ở biên giới đều xuất hiện vết nứt.
Mà chíp cũng chỉ có thể đưa ra kiến nghị là cố hóa lực lượng tinh thần, chầm chậm tu bổ.
Bởi vậy, hiện tại Lôi Lâm không thể vận dụng một phần lực lượng tinh thần, nên thực lực mới chỉ có phù thủy cấp một đỉnh cao.
Đồng thời, dùng lực lượng tinh thần cố hóa mặc dù hiệu quả, nhưng thực sự quá chậm.
Trải qua hai năm tu dưỡng ở trấn nhỏ cũng chỉ có thể khiến thương thế hồi phục được một tí tẹo như thế, khiến Lôi Lâm có chút không muốn đợi, muốn tìm phương pháp tăng tốc quá trình này.
“Chíp! Thu nhận tư liệu, phân tích tính khả thi của phương pháp này đối với thương thế của ta!”
Thức hải liên quan đến cơ sở của phù thủy cùng thuật sĩ, Lôi Lâm cũng không dám mạo hiểm động thủ.
“Keng! Đã thu nhận tư liệu, thành lập mô hình giả lập!”
“Tích! Xác suất hữu hiệu đối với chủ thể: 12. 92%” Chíp có kết luận rất nhanh.
” Thấp như thế?” Lôi Lâm có chút khó có thể tin, rồi lại lập tức cười khổ, thức hải tùy theo từng người, phương thức tu bổ thông dụng chỉ có hiệu quả như thế này, dường như cũng rất bình thường.
“Nhưng có hiệu quả chính là chuyện tốt, sau này mình lại thu thập lượng lớn tư liệu ở phương diện này, để chíp chuyên môn dựa vào tình huống thực tế của mình để thiết kế một bộ phương án trị liệu, tỷ lệ thành công tự nhiên có thể tăng cao hơn!”
Lôi Lâm an ủi chính mình.
Trong mật thất thư viện không chỉ có nội dung ở phương diện này.
Đồ vật bên trong này, rất nhiều đều vô dụng đối với học đồ, thậm chí còn có hại, nhưng đối với Lôi Lâm thì lại vừa vặn.
Hắn thậm chí còn tìm được một phần bút ký ghi tâm đắc khi triển khai phép thuật cấp hai, dường như là một Đại vu sư nào đó viết xuốn.
Tự Nhiên Chi Minh chỉ là học phái nhỏ, cũng chưa từng sinh ra phù thủy cấp hai, thật sự không biết làm sao bọn họ lại thu thập được vật này.
Nhưng Lôi Lâm tự nhiên cũng vui lòng nhận, phần bút ký tâm đắc này vừa vặn bổ sung cho mẫu phép thuật cấp hai mà trước đó hắn lấy được từ chỗ Hi Lâm.
Lôi Lâm nhìn chằm chằm núi bang to lớn trước mặt, trên mặt lộ ra một tia tiếc hận.
Mà ở chung quanh núi băng còn có lượng lớn tinh thạch toả ra tia sáng màu xanh lam, tạo thành một hình thức phép thuật trận pháp, tia sáng màu xanh lam không đảo qua ngoài núi băng.
“Mô phỏng hàn băng phóng xạ thất bại! Sinh mệnh số liệu của Băng Bích Hạt hoàng không ngừng yếu bớt!”
Chíp lên tiếng thông báo.
Ầm ầm! Đột nhiên, tinh thạch toả ra ánh sáng màu lam không ngừng nổ tung, ánh sáng phép thuật trận pháp thoáng ảm đạm đi.
“Vẫn thất bại sao?” Lôi Lâm thở dài.
Con Băng Bích Hạt hoàng này từ khi bị hắn mang khỏi hang động hàn bang ra ngoài, hơi thở sự sống trên người đang không ngừng yếu bớt, đây còn là do chính nó đang ở trạng thái băng hóa, bằng không thì sợ là sớm đã chết rồi.
Mà Lôi Lâm cũng không có biện pháp gì tốt hơn, sau nhiều lần thử nghiệm mô phỏng thế giới hàn băng đặc thù phóng xạ thất bại, hắn đã từ bỏ ý nghĩ ở phương diện này, chuẩn bị lợi dùng con Băng Bích Hạt hoàng này ở mức độ lớn nhất.
“Thượng cổ huyết mạch lấy ra là chuyện không có khả năng, đồng thời trong huyết mạch cũng đều đã bị mình ghi chép lại, như vậy…”
Lôi Lâm chuyển tầm mắt đến trên lưng Băng Bích Hạt hoàng, phù văn mặt người vặn vẹo kia rất rõ ràng, thậm chí giống như sống lại.
Thông qua ký ức trong huyết mạch Băng Bích Hạt hoàng, Lôi Lâm biết loại Băng Bích Hạt này đều đến là hậu duệ của bò cạp nam có thực lực Thần Tinh kia.
Mà lúc trước khi bò cạp nam bị vết nứt không gian cuốn vào, trên lưng đã bị một giọt máu tươi của người khổng lồ nhỏ xuống!
Từ sau lần đó, huyết mạch của bò cạp nam đã bị huyết mạch cấp bậc càng cao hơn ô nhiễm.
Mà trên người hậu duệ của bò cạp nam sẽ xuất hiện loại phù văn này.
Nghiêm chỉnh mà nói, phù văn sau lưng Băng Bích Hạt hoàng này, chỉ là một tia khí tức hình chiếu từ huyết mạch của người khổng kia.
Nhưng chỉ là một tia hình chiếu phát ra tiếng gào thét đã suýt nữa khiến Lôi Lâm trực tiếp chìm đắm trong ảo thuật.
Đồng thời, loại huyết mạch của sinh vật cao đẳng này, cho dù là một tia khí tức cũng chứa các loại uy năng khó mà tin nổi.
“Chíp! Liên quan tới sợ hãi phù văn này, phân tích đến thế nào rồi?”
Lôi Lâm trực tiếp hỏi.
“Đã hoàn thành phân tích: 45%, thu được phù văn băng hóa không trọn vẹn, phù văn trị liệu, có thể bổ túc 31% tư liệu nữ yêu!” Chíp trung thực phàn hồi.
“Hả?” Lôi Lâm hơi kinh ngạc.“Nhìn dáng vẻ này thì thiên phú băng hóa chữa thương của Băng Bích Hạt vẫn là chịu ảnh hưởng từ huyết mạch của người khổng lồ, rồi mới dần dần hình thành…”
Hắn bất chợt nảy sinh ra một ý nghĩ, có một ý tưởng lợi dụng Băng Bích Hạt hoàng trình độ lớn nhất.
” Kết hợp bộ phận kỹ thuật tu bổ thức hải trước đó thu được cùng băng hóa thiên phú của Băng Bích Hạt, thiêu đốt huyết mạch của Băng Bích Hạt hoàng, kích phát năng lực phù văn trên lưng nó. Hình thành một lần huyết mạch dấu ấn…”
Trong đôi mắt Lôi Lâm lóe lên tia sáng màu xanh lam “Nếu như vậy, bản thân mình cũng có thể sử dụng một lần năng lực băng hóa, đồng thời còn là bản tăng cường, sức mạnh huyết mạch trong đó đủ để mình bổ lại tổn thương ở thức hải…”
Sử dụng cố hóa lực lượng tinh thần tuy rằng cũng có thể làm được điểm ấy, nhưng cần tiêu hao thờì gian quá dài, đồng thời, Lôi Lâm cũng muốn sớm ngày khôi phục thực lực thuật sĩ cấp hai của chính mình.
Băng hóa vốn là thiên phú đặc thù của Băng Bích Hạt. Khi chúng bị trọng thương, có thể quấn chính mình trong tầng băng dày đặc, không chỉ có là một tầng phòng ngự tuyệt hảo. Đồng thời cũng có thể khiến thương thế dần dần phục hồi như cũ.
Mà hiện tại, Lôi Lâm chính là muốn chuyển loại năng lực này đến trên người mình.
“Chíp, nếu làm như thế, tính khả thi cao bao nhiêu?” Lôi Lâm lập tức hỏi.
Một chuỗi hình ảnh lóe qua, lập tức chíp đưa ra kết luận: “Tính khả thi 87%, cần chủ thể tiến hành cải tạo tính thích nghi với hàn băng phóng xạ!”
“Quả nhiên có thể!” Trong đôi mắt Lôi Lâm lóe qua vẻ vui mừng.
Băng hóa thiên phú của Băng Bích Hạt hoàng, cộng thêm một tia sức mạnh hình chiếu từ huyết mạch mạnh mẽ thượng cổ, trình độ như thế này, cho dù là thức hải của thuật sĩ cấp hai cũng khẳng định là có thể tu bổ lại.
Đây cũng là phương thức tốt nhất để lợi dụng con Băng Bích Hạt hoàng này.
Dù sao, Lôi Lâm đã có một đống vật liệu về Băng Bích Hạt. Đồng thời đối với hắn thì vật liệu bên ngoài nào có quan trong bằng thực lực của chính mình?
“Ừm! Nếu như vậy, một số công tác chuẩn bị cũng nhất định phải tiến hành rồi!”
Lôi Lâm nhìn Băng Bích Hạt hoàng trong núi băng, do lượng lớn khối băng vây quanh, con Băng Bích Hạt hoàng này càng có vẻ mộng ảo, màu xanh lục trên người càng đậm hơn.
Chỉ có hơi thở sự sống đang không ngừng yếu bớt thể hiện nó không còn sống lâu nữa.
“Chíp! Chuẩn bị thuốc thiêu đốt huyết mạch, một số công tác cần chuẩn bị trước cũng nhất định phải làm!”
Trong con ngươi Lôi Lâm lóe lên ánh sáng lạnh.
Muốn hoàn toàn lợi dụng băng hóa thiên phú của Băng Bích Hạt hoàng, hoàn toàn thiêu đốt huyết mạch của nó, kích thích sợ hãi phù văn sau lưng, hình thành dấu ấn huyết mạch băng hó đặc biệt a, tự nhiên cần quá trình rất rườm rà.
Nhưng một số công tác chuẩn bị nhất định phải bắt đầu từ hiện tại, một là muốn bảo đảm con hạt hoàng này có thể sống đến lúc ấy, thứ hai chính là cần Lôi Lâm thích ứng với nhiệt độ giá lạnh khi băng hóa.
“Lôi Lâm! Ta có thể vào không?” Từ bên ngoài truyền đến tiếng của Hi Lâm.
“Ta đã mở ra Vu trận báo động trước cửa rồi, cô vào đi!” Hi Lâm nghe được Lôi Lâm trả lời lập tức không chút do dự mà đẩy cửa đi vào.
“Đây là…” Vừa vào cửa, Hi Lâm không khỏi nắm thật chặt y phục trên người.
Ở trong phòng thí nghiệm, lượng lớn sương mù màu trắng không ngừng phân tán, thậm chí khiến vách tường cùng một số máy móc đều bị bao trùm một tầng sương trắng dày đặc.
Mà Lôi Lâm đang ở trần nằm trên một bồn pha lê lớn.
Ở chung quanh hắn, lượng lớn băng dịch màu xanh lam toả ra hàn ý, đang không ngừng bao quanh thân thể của hắn, thậm chí không ngừng thẩm thấu vào trong máu thịt của hắn, để cả người hắn đều tỏa ra màu xanh lam.
“Anh đang làm gì?”
Đối với Lôi Lâm để trần, Hi Lâm đã sớm quen rồi, lúc này mặt không đỏ mà tiến lên, đánh giá bồn pha lê, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Loại khí tức lạnh như băng này khiến cô ta cảm thấy phi thường quen thuộc.
“Đây không phải hàn băng phóng xạ đặc biệt trong hang động hàn băng sao?” Đột nhiên, Hi Lâm nghĩ đến lai lịch của chúng nó.
“Không! Chỉ là mô phỏng thôi! Công năng còn không bằng năm phần mười vật nguyên bản, đồng thời cũng không thể giữ được sinh mệnh của Băng Bích Hạt hoàng!”
Lôi Lâm hít sâu một hơi, lập tức, băng dịch màu xanh lam trong bồn nhanh chóng phai màu, từ lam đậm đến lam nhạt, cuối cùng thậm chí trở nên trong suốt .
Mười mấy giây sau, băng dịch đã đã biến thành trong suốt.
Lúc này Lôi Lâm mới đứng lên, hào phóng đi ra.
Mà Hi Lâm lại cầm lấy khăn mặt để bên cạnh, giống một người vợ ôn nhu giúp Lôi Lâm lau chùi giọt nước trên người.
“Con Băng Bích Hạt hoàng kia, anh chuẩn bị làm gì bây giờ?” Hi Lâm hỏi.
“Anh phải cùng ta tham gia hội nghị liên tịch các học phái ở đông vực, đến thời điểm này chỉ có một mình Hi Đức Lệnh gia gia, nó không thể đối phó được với một con Băng Bích Hạt hoàng có thực lực cấp một đỉnh cao!”
“Yên tâm, trước đó ta sẽ “Xử lý” nó!”
Lôi Lâm cười phi thường hài lòng.
Thông qua mấy ngày nay rèn luyện hàn băng phóng xạ, hắn đã dần dần thích ứng loại nhiệt độ giá lạnh này, chỉ cần trải qua mấy lần cải tạo nữa, hắn có thể lợi dụng năng lực thiên phú băng hóa của Băng Bích Hạt hoàng mà không hề có di chứng về sau để trị liệu thương thế của chính mình.
Nhưng những chuyện này tự nhiên không cần nói với Hi Lâm, cô ta là người phụ nữ thông minh, cũng biết cái gì có thể hỏi, cái gì không thể hỏi.
“Cần mặc quần áo sao?”
Sau khi Lôi Lâm mặc trang phục xong, Hi Lâm đứa đầu lên trên bả vai Lôi Lâm, đầu lưỡi linh xảo liếm vành tai Lôi Lâm, không tiếng động ám chỉ.
“Tự nhiên không cần!”
Lôi Lâm nở nụ cười, ép Hi Lâm xuống dưới thân…
Gió ấm áp nhẹ thổi vào mặt, khiến người ta không khỏi buồn ngủ.
Thế giới trong lòng đất, nhân loại Ám Cực Vực tự nhiên không thể có phân chia bốn mùa hoàn chỉnh, bọn họ chỉ có hai loại phương pháp phân chia, một là dựa theo hoạt động trên vỏ quả đất, chia một năm thành địa nhiệt quý và địa hàn quý, hoặc là dựa theo một loại cây nông nghiệp đặc biệt nào đó, chia làm một năm thành quý gieo và quý thu hoạch.
Mà loại gió nhẹ ấm áp này chính là biểu hiện rõ ràng nhất của địa nhiệt quý.
Lôi Lâm ngồi trên một chiếc xe ngựa, bên cạnh chính là Hi Lâm, một mùi thơm dễ ngửi không ngừng từ sợi tóc của Hi Lâm bay tới, khiến trong lòng Lôi Lâm có chút ngứa.
Mà ở bên ngoài đánh xe là hai tên học đồ cấp ba Áo Bác cùng Y Lợi Á.
Ở Tự Nhiên Chi Minh, cũng là hai người bọn họ là có thể lộ mặt.
Động vật dùng để kéo xe tự nhiên không phải ngựa, mà là một loại sinh vật đặc biệt dưới nền đất —— giác mã!
Loại sinh vật này so với ngựa bình thường thì cao hơn một đoạn, trên người có xương cốt vảy giáp, khiến người chú ý nhất vẫn là trên đầu chúng nó có một sừng.
Loại sinh vật này so với ngựa càng có tính nhẫn nại, bản thân cũng có thể chống đỡ phóng xạ nhất định, là vật cưỡi được lựa chọn hàng đầu khi phù thủy ở Ám Cực Vực xuất hành.
Đương nhiên, đây chỉ là đối với những học đồ cùng phù thủy bình thường.
Con phù thủy mạnh mẽ hơn, tự nhiên có thể thuần phục sinh vật thần kỳ hung mãnh thậm chí trực tiếp cưỡi ma sủng đỉnh cấp xuất hành.
Đối với tiểu học phái như Tự Nhiên Chi Minh, dùng giác mã xuất hành đã có vẻ hơi quẫn bách.
Nhưng cũng hết cách rồi, từ khi Hi Lâm tiếp nhận, tình huống Tự Nhiên Chi Minh không phải quá tốt, bị chèn ép ở nhiều phương diện, mà căn cứ vào tình báo mà cô ta biết, đối phương có kế hoạch trực tiếp phế bỏ tên gọi học phái Tự Nhiên Chi Minh trên hội nghị liên tịch!
Ở tình huống như vậy, Hi Lâm cũng không thể không tích cực đến ngoại viện, cuối cùng cầu đến Lôi Lâm.
Tuy rằng vừa bắt đầu Lôi Lâm quyết định chỉ là làm giáo sư danh dự, cho thuê tên tuổi mà thôi.
Nhưng Hi Lâm thực sự là thức thời, lại giao toàn bộ quyền to của Tự Nhiên Chi Minh cho hắn, Lôi Lâm tự nhiên cũng không ngại nhận lấy một món lễ lớn như thế.
Kế hoạch sau này của hắn cũng cần một số thế lực nhất định tham dự, vốn là là muốn Tự Nhiên Chi Minh mở rộng thế lực, lại dựa theo ước định muốn bọn họ ra tay.
Mà bây giờ nhìn lại, chính mình trực tiếp thao túng tổ chức này, cũng là lựa chọn không tồi.
Lôi Lâm nhìn Hi Lâm sắc mặt bình tĩnh một chút, thầm nghĩ.
Lôi Lâm quay sang hỏi Hi Lâm.
“Căn cứ vào tin tức từ mấy người bạn thân của em, lần này dự định nhằm vào chúng ta trên hội nghị liên tịch là Sử Cách Lực thuộc “Bát Trảo Chi Chu”!” Hi Lâm vuốt vuốt tóc, để lộ ra cái cổ trắng nõn, mơ hồ còn có thể thấy hai luồng đầy đặn ở dưới.
“Sử Cách Lực? Con nhện kia?” Lôi Lâm ngoảnh mặt làm ngơ đối với dụ hoặc trong lúc vô tình của Hi Lâm, Hi Lâm tu tập mặt nạ thủy tinh chính là có loại đặc tính này, có thể để phù thủy trong lúc vô tình hoặc mị tâm trí người chung quanh.
Nhưng sự ảnh hưởng này đối với phù thủy bán nguyên tố hóa đã rất nhỏ , còn Lôi Lâm? Vậy thì càng không cần phải nói.
“Hắn chỉ là một phù thủy bán nguyên tố hóa, em còn có thêm một số giúp đỡ, hẳn là cũng có thể đối phó lại được hắn chứ?”
Lôi Lâm nhìn Hi Lâm.
“Nếu như chỉ là lời nói của hắn thì em chỉ cần tốn mấy món nhân tình mà đạo sư để lại là có thể chống lại, thế nhưng. . .”
Giữa hai lông mày Hi Lâm nổi lên một tia tối tăm, “Phía sau Sử Cách Lực kia dường như còn có lực lượng khác mơ hồ chống đỡ hắn. . .”
“Thì ra là như vậy!” Lôi Lâm gật gật đầu.
“Đương nhiên! Lần này đại nhân chỉ cần địa vị bây giờ của Tự Nhiên Chi Minh chúng ta là được, Hi Lâm cũng không có sở cầu gì khác!” Dường như là sợ Lôi Lâm nửa đường buông tay, Hi Lâm lại nhanh chóng bảo đảm nói.
“Em yên tâm! Nếu như ta đã đồng ý thì chút tín dự này ta vẫn có!”
Lôi Lâm đương nhiên sẽ không để tới bàn tay đen phía sau gì đó.
Huyết mạch dấu ấn của Băng Bích Hạt Hoàng đã phụ chế thành công, chỉ cần chờ đến khi thân thể của hắn hoàn toàn thích ứng với Hàn Băng phóng xạ thì có thể thông qua băng hóa để khôi phục lại thực lực thuật sĩ cấp hai!
Thuật sĩ cấp hai, đặc biệt Lôi Lâm còn nắm giữ thượng cổ huyết mạch cường đại, thực lực tuyệt đối vượt xa phù thủy cấp hai bình thường!
Tự Nhiên Chi Minh dù như thế nào cũng không đến nỗi thu hút một vị phù thủy cấp hai chú ý muốn chiếm chứ?
“Chíp! Thân thể của ta còn bao lâu nữa mới có thể thích ứng với Hàn Băng phóng xạ?”
Lôi Lâm nhắm mắt lại yên lặng hỏi Chíp.
“Tích! Căn cứ vào mô hình chủ thể hiện tại, dự đoán thời gian hoàn toàn thích ứng là: 56 giờ 34 phút!”
Chíp rất nhanh đã đưa ra kết luận.
“Nói cách khác là hai ngày sau, đúng lúc là thời điểm hội nghị liên tịch kết thúc sao?” Lôi Lâm trầm ngâm, rồi lại theo bản năng nhìn qua trạng thái của mình.
“Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ là thuật sĩ cấp hai có huyết mạch: Khoa Mạc Âm cự xà; sức mạnh: 21. ; nhanh nhẹn: 14. 4; thể chất: 27. 9; tinh thần: 79. 9; (104. 3) pháp lực: 79(pháp lực do lực lượng tinh thần đồng bộ quyết định) ”
Trải qua nhiều ngày nỗ lực và dùng các loại thuốc trị liệu như vậy mà cũng chỉ để cố hóa lực lượng tinh thần thả ra ngoài một chút . Càng không đột phá được ngưỡng cửa phù thủy cấp một.
Điều này khiến Lôi Lâm càng kiên định với quyết tâm muốn sử dụng thiên phú băng hóa, nếu không thì hắn cũng không biết đến lúc nào mới có thể khôi phục thực lực cấp hai đây!
” Sau khi ru bổ xong thức hải, bởi mình đã thoát khỏi ảnh hưởng từ tâm tình hóa, bởi vậy sức chiến đấu phát huy được sẽ mạnh hơn thời kỳ đỉnh cao ở Nam Hải bờ. . .” Trong lòng Lôi Lâm không ngừng tính toán.
“Mình rất chờ mong tới lúc đó đây!”
Trước đó ở trong hang động hàn, thông qua kết tinh của hơi thở Băng Bích Hạt Hoàng, còn có số lượng lớn Băng Bích Hạt khác “Cống hiến” giúp Lôi Lâm có thể hoàn toàn tiêu trừ ảnh hưởng từ huyết mạch tâm tình hóa.
Tuy rằng theo hắn thì loại loại bỏ này còn có chỗ chưa triệt để, sau khi hắn lên cấp cấp bậc phù thủy càng cao hơn, tâm tình bạo ngược và hỗn loạn đẩn giấu trong huyết mạch cùng trong gien sẽ lại bộc phát ra.
Nhưng hiện tại, thông qua chíp đo lường, chí ít Lôi Lâm có thể khẳng định, ở giai đoạn thuật sĩ cấp hai thậm chí cấp ba này, huyết mạch tâm tình hóa đã không thể ảnh hưởng tới hắn nữa.
Mà sau khi loại bỏ bệnh nghề nghiệp này, hắn hoàn toàn nắm giữ ưu điểm của huyết mạch thuật sĩ thượng cổ, vừa không có khuyết điểm huyết mạch. Chuyện này sẽ phát huy ra thực lực đáng sợ cỡ nào?
Khi sức mạnh kết hợp cùng trí tuệ, trên con đường tìm kiếm chân lý đã không có gì có thể trở ngại bước chân của thuật sĩ.
“Đại nhân, đang suy nghĩ gì vậy?”
Hi Lâm khẽ nhích lại gần.
“Không có gì!” Lôi Lâm trực tiếp ôm Hi Lâm vào trong lòng. Một tay dọc theo eo Hi Lâm trượt vào trong.
“Đại. . . Đại nhân, không nên ở chỗ này, bên ngoài, bên ngoài còn có người đây!”
Hi Lâm mắc cỡ đỏ mặt, khước từ tay của Lôi Lâm.
Mà Áo Bác và Y Lợi Á ở bên ngoài lại có chút xấu hổ cúi đầu, những suy nghĩ trước đó sau khi nhìn thấy Lôi Lâm tình cờ bày ra thực lực cường đại thì đã hoàn toàn dập tắt.
. . .
Nặc Tháp cao điểm, trên mặt đất che kín một loại cát thạch anh màu trắng. Chung quanh vô cùng vắng vẻ.
Nếu như là bình thường, nơi này có lẽ sẽ có không ít sinh vật hắc ám tụ tập. Nhưng bây giờ, đám sinh vật này đều đã vội vã rời khỏi nơi này.
Ở giữa Nặc Tháp cao điểm, có một quả cầu ánh sáng sáng sủa, đường kính hơn mười mét, đang treo thật cao giữa không trung, giống một mặt trời nhỏ tỏa ra ánh sáng sáng sủa và nhiệt lượng.
Mà dưới quả cầu ánh sáng kia, đông đảo phù thủy mặc đủ loại trang phục, thậm chí mơ hồ còn có dị tộc có tướng mạo khác nhau ở bên trong, hội tụ lại cùng nhau.
Cho dù là vô thức tản ra phóng xạ và sóng năng lượng, sau khi nhiều phù thủy hội tụ như vậy, cũng khiến hắc ám thú không thể không tránh xa.
Dù sao, nơi này vẫn là phạm vi trong ám cực đông vực, không phải nơi bọn chúng có thể làm ác, thậm chí chỉ cần một phù thủy hơi cường đại, là có thể tiêu diệt toàn bộ hắc ám thú ở Nặc Tháp cao điểm.
Nhưng nếu như đang ngoài phạm vi hoạt động của nhân loại —— Ám Cực Vực, tình huống này lại sẽ đảo ngược lại.
Số lượng hắc ám thú tuyệt đối chiếm ưu thế, trong đó thậm chí còn xuất hiện hắc ám thú mạnh mẽ tương đương phù thủy, còn vây quét ngược lại phù thủy.
“Cộc cộc! ! !”
Mà vào lúc này, lại có một chiếc xe ngựa chở mấy phù thủy lại đây, mấy con ngựa đang kéo xe ở phía trước dường như cũng cảm ứng được phù thủy đối diện mạnh mẽ thế nào, lập tức hí lên đầy bất an
Đông đảo phù thủy chỉ liếc mắt nhìn về nơi này, sau khi phát hiện chỉ là một học phái loại nhỏ thì đều mất đi hứng thú, lại quay đầu lại làm việc của mình.
Nhưng cũng có mấy phù thủy liếc mắt nhìn lẫn nhau, sau đó lại nhìn chằm chằm không chớp mắt vào xe ngựa.
Ầm!
Áo Bác cùng Y Lợi Á cung kính mở cửa xe ra, khom người xuống nghênh tiếp hai vị giáo sư.
Hi Lâm bước xuống trước tiên, trên mặt của cô ta vẫn có vệt đỏ ửng không bình thường, quần áo mơ hồ có chút tán loạn, nhưng rất nhanh đã khôi phục yên tĩnh.
“Đúng là không ít phù thủy đây!”
Lôi Lâm cũng xuống xe ngựa, lạnh nhạt nhìn lướt qua, mỉm cười nói.
Ở trên xe ngựa, hắn đã cảm ứng được rất nhiều khí tức năng lượng, hiện tại dùng mắt thường để nhìn đã biết ở đây ít nhất có bốn trăm phù thủy chính thức trở lên.
Con số này không thiếu, đồng thời, những người này chỉ là đại biểu của các thế lực lớn, bọn họ còn có rất nhiều thủ hạ ở lại thủ vệ học phái.
Cũng chỉ có học phái nhỏ như của Hi Lâm sắp suy sụp xuống thì mới dốc toàn bộ lực lượng như vậy.
Đồng thời, cho dù bốn trăm phù thủy này cố ý áp chế phóng xạ trên người hoặc là từ từ tản ra, để khiến thổ địa nơi này xuất hiện một luồng khí tức khác biệt.
“Bốn trăm lò phản ứng hạt nhân chất thành một đống, mà còn trực tiếp lộ ra, nếu là ở kiếp trước thì đây cũng là sự kiện lớn!”
Kkhóe miệng Lôi Lâm mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
“Chẳng qua, nhìn kỹ một chút thì phù thủy ở thế giới dưới nền đất này vẫn có chút khác biệt so với phù thủy ở Nam Hải bờ!”
Lôi Lâm cẩn thận quan sát rồi thầm nói ở trong lòng.
Bởi tia sáng hạn chế, hoặc là quanh năm không thấy ánh mặt trời nên màu da của phù thủy ở Ám Cực Vực đều khá trắng.
Về phương diện trang phục thì loại nào cũng có, thậm chí còn có mấy phù thủy kỳ quái hoàn toàn để trần thân.
Có một số phù thủy hệ tự nhiên tôn trọng dung hợp cùng thiên nhiên hoặc hoàn cảnh, cho rằng quần áo sẽ trở ngại quá trình này, bởi vậy khởi xướng loại hành vi này, tuy rằng vẫn không được các phù thủy tán đồng, nhưng đây là vấn đề lý niệm của người ta, các phù thủy khác cũng không tiện trực tiếp phản đối.
Mà Lôi Lâm còn phát hiện ra một điểm rằng phù thủy dưới nền đất dường như không phân chia hắc vu sư cùng bạch phù thủy.
Áo bào đen cùng áo bào trắng ở đây chỉ là trang phục mà phù thủy chính thức mặc, dường như cũng không có ý nghĩ đặc thù gì.
Hắn nhìn thấy rất nhiều phù thủy mặc áo bào đen và phù thủy áo bào trắng đứng cùng một chỗ chuyện trò vui vẻ, cũng không có tình huống ra tay đánh nhau.
“Có lẽ phân chia hắc vu sư cùng bạch phù thủy là tình huống chỉ xảy ra ở Nam Hải bờ mới!”
Lôi Lâm nhìn thấy tình cảnh này, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng.
” Hi Lâm thân ái! Đã một năm rồi chúng ta không gặp rồi nhỉ chứ?”
Vào lúc này, quý phụ mặc trang phục hoa lệ, trên người đeo đầy bảo thạch và tua rua, giống như muốn đi tham gia vũ hội ở cung đình vậy, đang mỉm cười chào hỏi.
“Đây là Tát Thiết phu nhân thuộc Hắc Diệu Thạch vương tọa, là bạn tốt của em! Cũng là minh hữu với học phái chúng ta!” Hi Lâm nhẹ nhàng giải thích bên tai Lôi Lâm, rồi lại lập tức đi lên phía trước, ôm nhẹ quý phụ.
“Chào ngài! Tát Thiết phu nhân! Vị này chính là giáo sư danh dự của học phái chúng ta- Lôi Lâm tiên sinh!” Hi Lâm giới thiệu cho Tát Thiết phu nhân.
“Chào cậu!”
Tát Thiết phu nhân đánh giá Lôi Lâm, trong đôi mắt lóe lên vẻ tò mò.
“Ta nhớ là với điều kiện của Tự Nhiên Chi Minh các cô thì hội nghị liên tịch cho phép chỉ được chiêu mộ một vị danh dự giáo sư chứ? Xem ra Hi Lâm đánh cược tất cả hi vọng vào cậu!”
Lôi Lâm cũng quan sát vị Tát Thiết phu nhân này.
Học phái loại nhỏ Hắc Diệu Thạch vương tọa này bởi vì là minh hữu nên dọc theo đường đi Hi Lâm đã sớm giới thiệu đơn giản cho Lôi Lâm biết.
Tát Thiết phu nhân có dáng người rất cao, mũi hơi nổi lên, phối hợp với con mắt màu xanh lam, có một mùi vị đặc biệt, rất giống phong cách Châu Âu ở kiếp trước của Lôi Lâm.
“Ta sẽ cố gắng, Tát Thiết phu nhân!”
Lôi Lâm tự nhiên biết hành vi tìm kiếm giúp đỡ trên hội nghị liên tịch tuy rằng có tiền lệ, nhưng cũng phải dựa theo quy củ.
Mà học phái loại nhỏ như Tự Nhiên Chi Minh, nhiều nhất chỉ có thể mới một người ngoài dùng thân phận giáo sư danh dự tiến vào tranh cướp.
Muốn phân biệt người này có phải cũng một học phái hay không? Kỳ thực vô cùng đơn giản, chỉ cần xem phương pháp minh tưởng cao cấp mà phù thủy tu tập là rõ ràng.
Phương pháp minh tưởng cao cấp sau khi đột phá lên phù thủy chính thức, đều sẽ có dị tượng ở khác biệt lộ ra, vô cùng dễ phân biệt.
Đồng thời bởi tầng thứ hai cần tài liệu đặc thù từ dị thế giới, khiến trong lịch sử của Tự Nhiên Chi Minh cũng không có ghi chép xác thực đạt đến cấp độ phù thủy cấp hai.
Lôi Lâm có Khoa Mạc Âm chi đồng, đồng thời sớm đã xác định con đường thuật sĩ, đương nhiên sẽ không lại chuyển sang tu sửa loại khác.
Nếu như vậy, người ngoài một chút là có thể nhìn ra trên thực tế hắn không phải phù thủy do Tự Nhiên Chi Minh bồi dưỡng ra được.
Mà dựa theo thông lệ hội nghị liên tịch trước đây, loại phù thủy này tuy rằng cũng có thể ra trận, nhưng học phái loại nhỏ chỉ có thể lựa chọn một vị, không thể thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận