Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 59: Hồng Nhãn Hắc Nha (2)

“Này!” Khắc Lôi Uy Nhĩ đột nhiên tiến lên, dao bầu màu đen xẹt qua đầu rắn, thân đao màu đen hiện ra ánh sáng lạnh, thoáng một phát đã chém xuống đầu rắn!
Thân rắn mất đầu lập tức co thành một vòng, ở ỗ hổng còn đang chảy máu.
“Ah!” Lỵ Lỵ kinh hô.
“Nó đã chết, đây chẳng qua là phản ứng tự nhiên của thân thể, cô không học qua thần kinh học sao?” Nghê Lan hừu lạnh một tiếng.
“Thiết tuyến Độc Nhãn Xà chỉ có túi độc cùng da rắn là còn có chút tác dụng, các cậu ai muốn thì mau tới thu thập tài liệu, mùi máu tươi chẳng mấy chốc sẽ hấp dẫn động vật khác tới!” Khắc Lôi Uy Nhĩ thu đao, chậm rãi nói xong.
“Tôi đến!” Lam Dạ tiến lên, sau một phen bận rộn, năm người tiếp tục lên đường.
“Chip! Vừa rồi ghi chép tư liệu sao?”
“Keng! Đã ghi chép! Thiết tuyến Độc Nhãn Xà thuộc loài rắn á, loại sức mạnh: 1. 1, nhanh nhẹn: 2. 1, thể chất: 1. 6, đã thu thập mẫu huyết dịch, đã ghi chép thành phần cơ thịt!”
Chip phản hồi rất nhanh. Lôi Lâm gật gật đầu, tăng nhanh bước chân.
Sau mười mấy ngày, một chỗ trong Hắc Sâm Lâm.
Một Hồng Nhãn Hắc Nha mở to hai mắt linh động, đậu giữa nhánh cây, thỉnh thoảng chải vuốt lông vũ trên thân.
“XÍU…UU!!” Đột nhiên, một mũi tên màu trắng phóng tới.
“Oa!” Hồng Nhãn Hắc Nha lập tức bay khỏi, mà trên đường nó né tránh, lại có ba tia sáng phóng tới, bên trong là ba phi đao màu bạc.
Hồng Nhãn Hắc Nha tránh qua một đường vòng cung duyên dáng, tránh được phi đao rồi rơi vào một khu đất trống.
“Giết!” Trong một bụi cỏ đột nhiên có người nhảy ra, hai tay cầm hắc đao, bổ tới Hồng Nhãn Hắc Nha, thì ra vừa rồi cung tiễn cùng phi đao bắn tới chỉ là muốn ép con Hồng Nhãn Hắc Nha này xuống mặt đất.
Thân đao màu đen mang theo kình phong, chém tới Hồng Nhãn Hắc Nha.
“Oa oa! !” Hồng Nhãn Hắc Nha lớn tiếng kêu, phát ra tiếng vang khó nghe.
Con mắt màu đỏ của Hắc Nha lóe lên tia sáng tức giận sáng bóng, một đôi móng vuốt màu đen đón nhận hắc đao.
Keng! ! !
Hồng Nhãn Hắc Nha tuy lớn hơn Hắc Nha bình thường một chút, có thể tích tương đương với gà trống lắm, rõ ràng dùng móng vuốt lại có thể đánh lui kỵ sĩ nắm lấy hắc đao.
“Oa!” Hồng Nhãn Hắc Nha gào thét, trên người rơi xuống mấy cọng lông màu đen.
Thừa dịp kỵ sĩ thối lui, Hồng Nhãn Hắc Nha trực tiếp nhào tới, móng vuốt sắc bén chộp tới trên mặt kỵ sĩ!
” Phan Đa Lạp: Cách Lôi Cộng Nhĩ!”
Tiếng chú ngữ vừa vội vừa nhanh vang lên, một tia dung dịch màu xanh lá đột nhiên bay ra, đánh vào trên người Hồng Nhãn Hắc Nha.
Cờ-rắc! ! ! Sương trắng không ngừng bay lên, sau đó là tiếng Hồng Nhãn Hắc Nha kêu lên thảm thiết.
Vài giây sau, tiếng kêu thảm thiết của Hồng Nhãn Hắc Nha hoàn toàn biến mất, tại chỗ lên chỉ còn lại một hố to, bên trong vẫn còn mấy cọng lông chưa bị ăn mòn.
“Không có sao chứ! Khắc Lôi Uy Nhĩ!”
Trong bụi cỏ lại có vài bóng người chui ra.
Kỵ sĩ lắc đầu, “Không có việc gì! Hồng Nhãn Hắc Nha mặc dù có thực lực cấp kỵ sĩ, lại biết bay, nhưng trên mặt đất thì không thể là đối thủ của nhân loại có thêm vũ khí!”
Lại nhìn người ở chính giữa: “Lôi Lâm! Vừa rồi dịch axit bắn ra rất chuẩn!”
“Đều là mọi người phối hợp!” Lôi Lâm cười cười.
Khắc Lôi Uy Nhĩ lập tức đi tới bên cạnh hố to, dùng một nhánh cây để đẩy lông vũ trong hố to ra, chọn lấy hai móng vuốt màu đen ra.
Ngoài rìa móng vuốt màu đen rất sắc bén, hiện ra hàn quang, tựa như đang thể hiện rằng nguyên chủ nhân rất khó chơi.
“Dịch axit uy lực thì lớn nhưng ăn mòn Hồng Nhãn Hắc Nha gần hết, ngoài móng vuốt cứng rắn nhất ra, rõ ràng không còn lại gì…” Khắc Lôi Uy Nhĩ có chút đáng tiếc.
“Hừ! Nếu không phải Lôi Lâm, các cậu muốn bắt được con Hồng Nhãn Hắc Nha này, còn không chừng phải bỏ ra cái giá lớn hơn đấy!” Một bên, Nghê Lan khinh thường hừ lạnh.
“Cũng phải!” Khắc Lôi Uy Nhĩ thu hắc đao vào vỏ đao, hiện tại hắn đã thành thục không ít, lại biết gần đây Nghê Lan nói lời có chút ác độc, cũng không tức giận.
“Hơn nữa sắn được con Hồng Nhãn Hắc Nha này là chúng ta đã săn bắt đủ số lượng, tiếp theo có phải nên trở lại học viện giao nhiệm vụ?”
Nhìn nhìn mấy người Lam Dạ có chút mỏi mệt, Khắc Lôi Uy Nhĩ hỏi.
“Đương nhiên là trở về! Trong rừng rậm quá nguy hiểm, thậm chí buổi tối chúng ta đi ngủ cũng ngủ không ngon!” Nghê Lan lập tức nói.
Lỵ Lỵ, Lam Dạ cũng là tranh thủ thời gian gật đầu.
Lôi Lâm cũng cảm thấy hơi mệt rồi, trong Hắc Sâm Lâm nguy hiểm trùng trùng, cho dù hắn có Chip nhắc nhở, nhưng chờ đợi lo lắng vài ngày, tinh thần phi thường mệt mỏi, hiện tại hắn cũng bắt đầu nhớ tới nước ấm cùng giường chiếu trong học viện rồi.
“Được rồi! Chúng ta về trước vậy!”
Khắc Lôi Uy Nhĩ có chút đáng tiếc cất kỹ móng vuốt Hồng Nhãn Hắc Nha, “Đáng tiếc! Lấy thực lực của chúng ta, có thể săn giết càng nhiều Hồng Nhãn Hắc Nha, những Hắc Nha này còn có giá trị hơn đám Thiêt Tuyến Độc Nhãn Xà…”
“Ma thạch là lợi nhuận không hết đấy, nhưng hiện tại thể lực đội viên chúng ta đều đã tiêu hao gần hết, đã đến ranh giới tương đối nguy hiểm, nếu không nhanh chóng trở về học viện, chỉ sợ trong lần săn giết tiếp theo sẽ xuất hiện sai lầm, thậm chí thương vong!”
Giọng nói của Lôi Lâm trong trẻo nhưng lạnh lùng, hắn luôn luôn là một người tỉnh táo, sẽ không bị một chút lợi ích trước mắt trói buộc.
“Được! Chúng ta trở về!”
Khắc Lôi Uy Nhĩ chỉ hơi chút trầm ngâm rồi cũng gật đầu đồng ý .
Nghe Khắc Lôi Uy Nhĩ nói, sắc mặt bốn người khác đều là đã khá nhiều, mà ngay cả Nghê Lan nói lời có chút ác độc cũng nở nụ cười.
Một đoàn người thu dọn qua loa rồi bắt đầu trở về.
“Oa oa! ! !” Phía trước vang lên tiếng kêu to có chút quen tai.
Khắc Lôi Uy Nhĩ đi phía trước nhướng mày: “Sao gần đây lại nhiều Hồng Nhãn Hắc Nha như vậy! Loại sinh vật này có tính công kích rất mạnh đối với nhân loại! Nếu xử lý không nhanh sẽ dẫn tới rất nhiều đồng loại, phi thường phiền toái!”
“Làm thế nào bây giờ? Có nên đi đường vòng không?” Lam Dạ hỏi.
“Chỉ sợ không được, nó đã phát hiện ra chúng ta rồi!” Lôi Lâm nhìn mô hình mà Chip dựng lên, cũng không quay đầu lại nói.
Tiếng vỗ cánh càng ngày càng gần, Khắc Lôi Uy Nhĩ cười to: “Nếu nó đã tự động đưa tới cửa, chúng ta cũng không nên khách khí mà nhận!”
Vẻ mặt cả đám người đều là vẻ nhẹ nhõm, trải qua khoảng thời gian rèn luyện này, bọn hắn đều đã có phương pháp chuyên môn đối phó với Hồng Nhãn Hắc Nha.
“Không được! Có hai con!” Lôi Lâm nhìn màn sáng trong đầu, đột nhiên biến sắc.
Khắc Lôi Uy Nhĩ cả kinh, được Lôi Lâm nhắc nhở mới thấy quả nhiên phía sau con Hồng Nhãn Hắc Nha đang bay tới kia có một bóng đen, hơn nữa hình thể còn lớn hơn đồng loại một điểm.
“Phiền toái!” Khắc Lôi Uy Nhĩ cau mày: “Lôi Lâm, Nghê Lan, hai người đối phó với con phía trước! Con còn lại chỉ giao cho ba người chúng ta!”
“Chuẩn bị cho tốt!” Lôi Lâm nói với Nghê Lan sau lưng, lấy xuống Thập tự nỏ ở sau lưng.
“Đang đo lường tính toán sức gió, độ ẩm! Trong quá trình điều chỉnh quỹ đạo…”
“XÍU…UU!! ! !” Một tia sáng đen vạch phá bầu trời, bắn về phía con Hồng Nhãn Hắc Nha tới trước kia, mấy cọng lông vũ rơi ra.
“Oa!” Hồng Nhãn Hắc Nha bay ở phía trước phát ra tiếng kêu phẫn nộ, vọt tới chỗ Lôi Lâm.
Rõ ràng giống như hoàn toàn không bị thương tích gì.
“Chúng ta dụ nó rời đi!” Lôi Lâm mặt không đổi sắc, buông xuống Thập tự nỏ trong tay.
Thông qua Chip, hắn biết rõ lúc trước tên nỏ đã bắn trúng Hồng Nhãn Hắc Nha, nhưng thể chất Hồng Nhãn Hắc Nha rất cao, gần như tương đương với kỵ sĩ nhân loại, lông vũ trên thân lại cực kỳ cứng cỏi, thế nên nó không bị tổn thương gì.
Đối với sinh vật ở thế giới Phù Thủy thì vũ khí quân giới của nhân loại bình thường đã không thể tạo thành uy hiếp gì rồi.
Nhìn Lôi Lâm cùng Nghê Lan dụ một con Hồng Nhãn Hắc Nha rời đi, trong lòng Khắc Lôi Uy Nhĩ cũng ổn định, lớn tiếng quát: “Lam Dạ, Lỵ Lỵ, chặn con Hồng Nhãn Hắc Nha phía sau kia lại, chuẩn bị cho tôi thời gian thi pháp!”
Lam Dạ cùng Lỵ Lỵ liếc nhau, xông tới con Hồng Nhãn Hắc Nha bay phía sau kia.
Lam Dạ vừa chạy, vừa lấy xuống cung tiễn trên lưng rồi hướng về phía bầu trời bắn, kèm theo mũi tên còn có mấy thanh phi đao.
“Oa oa!” Hồng Nhãn Hắc Nha cực lớn vỗ mạnh đôi cánh màu đen, đánh rơi mũi tên cùng phi đao.
“Thế mà có thể dựa vào vỗ cánh đã có thể chặn lại cung tiễn!” Lam Dạ tái mặt, bước chân dừng lại.
Nhưng con Hồng Nhãn Hắc Nha còn lớn hơn đồng loại một vòng kia đã hạ xuống, móng vuốt cực lớn xẹt qua bả vai Lam Dạ, lưu lại ở trên người hắn một vết máu.
Cả người Lam Dạ đều bị Hồng Nhãn Hắc Nha ép trên mặt đất.
“Cứu… Cứu tôi!” Lam Dạ lớn tiếng cầu cứu.
Ầm! ! Khi Hồng Nhãn Hắc Nha sắp mổ xuống, một tia sáng trắng xinh đẹp lóe lên, Lỵ Lỵ giơ một cự kiếm còn lớn hơn so với người nàng để đẩy ra Hắc Nha.
“Bồng!” Một tấm lưới lớn từ dây kẽm ném tới trước mặt Lam Dạ.
“Tôi đi kiềm chế nó, cậu thừa cơ tung lưới!” Lỵ Lỵ bình thường rất điềm đạm nho nhã, thậm chí có chút thẹn thùng, lúc này giống như thay đổi thành người khác.
“Được!” Lam Dạ nhìn nhìn Khắc Lôi Uy Nhĩ cách đó không xa còn đang chuẩn bị pháp thuật, cầm lưới sắt lên.
Lỵ Lỵ rõ ràng đã luyện qua kiếm thuật, cự kiếm ở trong tay cô nàng không ngừng chém ra ánh sáng màu bạc, ngăn cản Hồng Nhãn Hắc Nha.
“A!” Lỵ Lỵ chém một kiếm xinh đẹp, đánh Hồng Nhãn Hắc Nha xuống đất, không ít tro bụi bùn đất bắn lên.
“Cơ hội tốt!” Hai mắt Lam Dạ tỏa sáng, kịch liệt đau nhức trên bờ vai truyền đến khiến ánh mắt hắn hơi đỏ lên, một tay mở lưới sắt ra, vây Hồng Nhãn Hắc Nha ở bên trong.
“Oa oa!” Hồng Nhãn Hắc Nha không ngừng lăn lộn, ngay lúc sắp thoát khỏi lưới sắt.
“Khắc Lôi Uy Nhĩ, nhanh! ! ! Lông vũ của Hồng Nhãn Hắc Nha quá dầy , công kích của tôi không tạo được bao nhiêu tổn thương đối với nó!”
Lỵ Lỵ lập tức lớn tiếng gọi.
“Gian khổ các cậu rồi!” Lúc này rốt cục Khắc Lôi Uy Nhĩ đã hoàn thành pháp thuật, trong tay hắn, một hỏa cầu màu đỏ sậm treo trên bầu trời bắt đầu thiêu đốt.
“Mau tránh ra!” Khắc Lôi Uy Nhĩ hét lớn, Lỵ Lỵ cùng Lam Dạ tranh thủ thời gian tránh ra thật xa.
“Đi! Hỏa cầu phụ năng lượng!” Khắc Lôi Uy Nhĩ hơi vung tay, hỏa cầu màu đỏ sậm vạch phá bầu trời, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, đạp thẳng xuống Hồng Nhãn Hắc Nha bên trong lưới sắt.
Ầm! ! ! Tiếng nổ mạnh kèm theo sóng nhiệt mãnh liệt không ngừng lan ra tứ phương.
Vụ nổ khiến mặt đất bị nổ ra một hố to cháy đen, hơn nữa ngay cả lùm cây chung quanh cũng không có thể may mắn thoát khỏi.
“Vậy mới tốt chứ!” Lam Dạ chạy trốn hơi chậm, bị sóng khí cuốn ngã xuống đất, quần áo núi dính đầy bùn đất, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Hồng Nhãn Hắc Nha, có khoái ý nói không nên lời.
“Hô…” Khắc Lôi Uy Nhĩ cũng thở gấp một hơi: “Thờì gian thi pháp hỏa cầu phụ năng lượng này quá dài , nhất định phải có người phụ trợ kiềm chế, chẳng qua uy lực đúng là rất lớn!”
Lỵ Lỵ sửa lại mái tóc rối bời trên trán, nhìn sang phía Lôi Lâm cùng Nghê Lan chạy đi, trong ánh mắt có lo lắng rõ ràng: “Cũng không biết bọn hắn thế nào rồi?”
“Yên tâm đi! Lôi Lâm cùng Nghê Lan đều rất mạnh, chúng ta lại giữ con lớn hơn này ở lại rồi…” Khắc Lôi Uy Nhĩ an ủi, lần này là lần thứ nhất sau một năm hắn làm nhiệm vụ, cũng muốn đạt được một kết cục hoàn mỹ.
“Chúng ta không có việc gì!” Khi Khắc Lôi Uy Nhĩ đang nói chuyện, bụi cỏ bên cạnh tách ra, Lôi Lâm cùng Nghê Lan từ đó đi ra.
Trên người của bọn hắn đều dính chút lông vũ màu đen, nhưng nhìn cũng không chịu đến tổn thương gì.
“Một con khác đâu?”
“Ở chỗ này!” Lôi Lâm giơ vuốt chim màu đen trong tay lên rồi nhìn về phía hố to trên mặt đất, “Khá lắm, chắc có uy lực6 độ, xem ra Khắc Lôi Uy Nhĩ học pháp thuật là theo loại truy cầu lực sát thương mạnh.”
“Nếu tất cả mọi người đã không có việc gì, chúng ta nhanh đi về thôi, tôi có chút cảm giác không tốt lắm!” Trên mặt Khắc Lôi Uy Nhĩ có chút âm trầm: “Quái vật ở gần học viện dường như quá nhiều rồi!”
“Tôi cũng có cảm giác tương tự, trước kia nhiệm vụ của học viện cũng nguy hiểm như vậy sao?” Lôi Lâm hỏi.
“Vậy thì không phải! Cho dù nhận nhiệm vụ tuần tra như chúng ta, phải tìm được mười con Hồng Nhãn Hắc Nha, tối thiểu cũng cần một tháng, chúng ta rõ ràng mới dùng hơn mười ngày đã vượt mức rồi!” Nghê Lan ở một bên giải thích.
“Sau khi trở về sau báo cáo lại tình huống này, tôi cảm thấy giống như có chút vấn đề!” Lỵ Lỵ đột nhiên nói.
“Có vấn đề gì cũng là chuyện của các vị Phù Thủy chính thức! Chúng ta vẫn nên mau rời khỏi đây, tôi cảm giác nơi đây không quá an toàn!” Lam Dạ bổ sung.
“Nói đúng! Chúng ta đi nhanh lên!” Khắc Lôi Uy Nhĩ ném lưới sắt đã rách nát qua một bên, tìm được một móng vuốt đen sì, ngẩng đầu nói ra.
Mọi người cũng không có ý kiến, đội ngũ tranh thủ thời gian tiếp tục lên đường.
“Hai con Hồng Nhãn Hắc Nha này sao lại đúng lúc ngăn trên đường chúng ta trở lại học viện? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?” Lôi Lâm đột nhiên cảm thấy bất an, bước nhanh hơn.
Những người khác giống như cũng có chút dự cảm, cả đội ngũ đều vội vàng.
“Cậu nói xem hai con Hồng Nhãn Hắc Nha kia ở chỗ này, có không là muốn thủ hộ bảo vật gì không? Cậu biết là một số Hắc Nha đều có thói quen thu thập vật phát sáng!”
Đội ngũ đều cúi thấp mặt, có thể nói là có chút nặng nề, Nghê Lan đột nhiên nói đùa một câu.
“Đó là Hắc Nha trong thế tục, Hồng Nhãn Hắc Nha tuy cũng có hai chữ Hắc Nha, nhưng huyết thống càng gần Thứ Giác Điểu, chúng nó lại không có thói quen truy tìm bảo vật gì, ngược lại là rất nhạy cảm đối với một ít thực vật đặc thù, trên thực tế, Phù Thủy cũng thường thường chăn nuôi một số Thứ Giác điểu, dùng để tìm kiếm một ít thực vật đặc thù!” Lôi Lâm cũng không quay đầu lại nói.
“Sao cậu biết ?!” Lam Dạ rõ ràng có chút không phục.
“《Bắt đầu cùng chăn nuôi Thứ Giác điểu》, trên giá sách tầng thứ ba của thư viện, gần đây tôi vừa đọc qua.” Lôi Lâm lạnh nhạt trả lời.
“Ồ! Lôi Lâm, cậu thật lợi hại!” Trong ánh mắt Nghê Lan lại nổi lên những vì sao.
Lam Dạ lắc lắc đầu.
“Ồ?” Cái mũi Lôi Lâm giật giật, đột nhiên ngửi thấy một hương vị ngọt ngào.
“Ngừng! Các cậu có ngửi thấy mùi gì hay không?” Lôi Lâm vội hô dừng.
Đội ngũ thoáng dừng lại, “Ngửi được cái gì?” Sắc mặt Khắc Lôi Uy Nhĩ nghiêm nghị, tay đã nắm lấy chuôi đao.
“Dường như tôi ngửi được một mùi rất thơm!” Lôi Lâm chậm rãi giải thích.
“Mùi thơm? Trong rừng cây này chỉ mùi thối có khiến người ta buồn nôn! Hiện tại còn nghiêm trọng hơn!” Lam Dạ đánh gãy.
“Tôi thì ngửi được mùi hương như mùi hoa lài cùng hoa hồng hỗn hợp!” Lỵ Lỵ hít hít cái mũi.
“Mọi người cẩn thận! Có mùi tanh dã thú!” Khắc Lôi Uy Nhĩ nói rồi vội rút đao ra. Tình huống này rõ ràng có chút không đúng, Lôi Lâm cũng đưa tay rời khỏi túi ở eo.
Hô! ! ! Một luồng kình phong đánh tới, kèm theo còn một mùi tanh cực kỳ gay mũi.
Rống! ! ! ! Tiếng dã thú rống lên.
Cây trong rừng cũng bị tiếng thú rống ép nghiêng ngả.
Khắc Lôi Uy Nhĩ biến sắc: “Cẩn thận, một đại gia hỏa đến!”
Thùng thùng! ! ! Tiếng bước chân rầm rạp vang lên, mấy người Lôi Lâm cũng rốt cục thấy được nguyên hình của quái vật.
Một con gấu đen màu đen cực lớn, xương đỉnh đầu vỡ ra, vật giống đại não trực tiếp lộ ở bên ngoài, trước ngực còn hoa văn màu trắng hình chữ “V”, giống như tia chớp.
“Cẩn thận! Là Bạo Hùng vùng núi, mỗi một con đều vượt học đồ cấp ba! Lần trước chúng ta chính là gặp phải loại này!”
Con mắt Khắc Lôi Uy Nhĩ thoáng co rút lại kim, “Cẩn thận nó gầm rú công kích, lần trước Hán Khắc chính là vì thế mà chết!”
“Đáng chết! Chúng ta chia nhau chạy!” Sắc mặt Lam Dạ tái nhợt, vội quay người bỏ chạy.
“Tên nhát gan này! ! !” Nghê Lan bị chọc tức đến sắc mặt đỏ bừng, bởi vì Lam Dạ đột nhiên rời đi, tốc độ của Sơn Địa Bạo Hùng đối diện đột nhiên nhanh hơn.
“Không có cách rồi! Chuyện này thực sự có chút vượt qua phạm vi năng lực của chúng ta, mọi người chia nhau chạy đi, hy vọng có thể gặp mặt ở học viện!”
Khắc Lôi Uy Nhĩ cười khổ một tiếng, làm ra quyết định.
Dựa vào lớp lông tơ màu đen này, tốc độ của Khắc Lôi Uy Nhĩ đột nhiên tăng vọt, chỉ chớp mắt đã biến mất ở trong rừng, tốc độ còn nhanh hơn Lam Dạ.
” Hạt giống cỏ Mau Lẹ? Xem ra đây là vật Khắc Lôi Uy Nhĩ dùng để bảo vệ tính mạng, nhưng di chứng sau khi dùng hạt giống cũng không nhỏ!”
Lôi Lâm lầm bầm lầu bầu, vừa nhìn về phía hai nữ sinh bên cạnh: “Tuy nói như vậy có chút ngượng ngùng, nhưng mọi người vẫn phải chia nhau chạy thôi!”
“Đã lựa chọn đi ra ngoài mạo hiểm, tự nhiên phải chuẩn bị tốt cho cái chết! Nói thật, cậu có thể ở lại sau hai nam sinh kia, đã khiến chúng ta giật mình rồi!”
Nghê Lan nói xong lại lấy ra một ống nghiệm dược tề màu xanh lá, đập xuống đất, một vòi rồng màu xanh lá đột nhiên bọc Nghê Lan cùng Lỵ Lỵ vào trong.
“Gặp lại tại học viện!” Hai nữ sinh bị bọc trong vòi rồng thoáng qua đã biến mất trong tầm mắt Lôi Lâm.
“Đều chuẩn bị át chủ bài sao?” Lôi Lâm cười cười, dưới chân khẽ động, biến mất trong rừng cây.
Chỉ là trong nháy mắt, năm người tạo thành đội ngũ đã lập tức chia năm xẻ bảy, tất cả mọi người bày ra khả năng để thoát đi hiện trường.
Bước chân Lôi Lâm liên tục, cây cối hai bên không ngừng rút lui về sau.
“Sơn Địa Bạo Hùng có lực công kích rất mạnh, tốc độ chỉ bình thường, trong năm người, Khắc Lôi Uy Nhĩ dùng cỏ mau lẹ, Lỵ Lỵ cùng Nghê Lan dùng dược tề gia tốc, mình có lực lượng thân thể cấp kỵ sĩ, tốc độ cũng không kém, chỉ có Lam Dạ chạy trốn ngay từ đầu là có tốc độ chậm nhất, cũng nguy hiểm nhất, nếu như không có chuẩn bị át chủ bài gì…, chỉ sợ cũng phải chết ở đây rồi.”
“Mà đã có Lam Dạ kéo dài, mình có thể thoát khỏi phạm vi Sơn Địa Bạo Hùng săn bắn, dược tề này vẫn là không cần dùng!”
Lôi Lâm thân là Dược tề sư, cho dù không thể bán ra với số lượng lớn, nhưng cũng coi như có chút tài sản, tự nhiên chuẩn bị mấy át chủ bài bảo vệ tánh mạng, mới có nắm chắc đi ra đến rèn luyện.
Mỗi một lần Lôi Lâm hạ bước chân đều vô cùng hoàn mỹ, mọi cử động dường như đã hòa vào với rừng cây, không hề bị nhánh cây dây leo nào trở ngại, động tác trôi chảy như nước chảy mây trôi, tốc độ rõ ràng không kém gì Khắc Lôi Uy Nhĩ sử dụng cỏ mau lẹ.
“Rống! ! !” Một tiếng rống lớn từ phía trước truyền đến.
Trước mặt Lôi Lâm đột nhiên có thêm một bóng đen, sau đó còn có trảo của một con gấu cực lớn.
“Không có khả năng! Sao nó có thể chặn phía trước mình? Lam Dạ cũng không hấp dẫn được nó sao?”
Lôi Lâm kinh hãi, thân thể giống như phản xạ có điều kiện lập tức rút Thập Tự kiếm ra chém tới.
Keng! ! ! Lôi Lâm chém ra một luồng lực lượng khổng lồ, mượn cỗ lực lượng này, thân thể Lôi Lâm khẽ tránh khỏi phạm vi gấu trảo công kích, Thập Tự kiếm trong tay không cầm nổi, rời tay bay ra.
Ầm! ! !
Lúc này Lôi Lâm không chút do dự mà ném một lọ dược tề màu đỏ rực về phia Sơn Địa Bạo Hùng.
Khi ống nghiệm nổ ra, một ngọn lửa màu đỏ đột nhiên bao quanh Sơn Địa Bạo Hùng.
Lôi Lâm không nhìn cảnh tượng đằng sau mà lập tức quay đầu bỏ chạy.
” Dược tề bạo liệt tuy có uy lực rất lớn, có thể so sánh với pháp thuật cấp 0 bình thường, nhưng đối với Sơn Địa Bạo Hùng da dày thịt béo thì vẫn kém một chút.”
“Rống! ! !” Tiếng rống của Sơn Địa Bạo Hùng từ phía sau truyền đến, cách Lôi Lâm càng ngày càng gần.
Lôi Lâm nhìn lại, hai mắt lập tức trợn trừng lên: “Chuỵen này không khoa học!”
Chỉ thấy Sơn Địa Bạo Hùng chỉ là bị cháy đen một chút trên đầu, còn lại thân thể đều không bị thương, vừa rồi dược tề bạo liệt chỉ khiến Sơn Địa Bạo Hùng càng thêm cuồng bạo hơn, gần như không thu hoạch được gì.
Mà thân thể mập mạp khổng lồ của Sơn Địa Bạo Hùng nhẹ như lông vũ vậy, không ảnh hưởng tới tốc độ chút nào, đuổi theo đằng sau Lôi Lâm.
“Chip! Dò xét!”
Lôi Lâm phát ra mệnh lệnh, nhưng đợi cả buổi vẫn không nghe thấy tiếng Chip phản hồi, chỉ có tạp âm loáng thoáng.
“Chip! Chip!” Lôi Lâm lại la lên, nhưng lại không thu hoạch được gì.
“Đáng chết, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Lôi Lâm nhăn nhó, Chip là át chủ bài lớn nhất của hắn trên thế giới này, đột nhiên mất đi liên hệ, khiến hắn gần như nổi giận.
BA~! Sơn Địa Bạo Hùng lại lần nữa đuổi theo Lôi Lâm, tay gấu rất lớn đánh ra, thật giống như đang đập một con ruồi.
“Cánh tay bóng ma!” Lôi Lâm nhanh chóng chú ngữ, một bàn tay màu đen vươn ra, tóm chặt lấy bàn chân gấu.
Gấu Bự không ngừng gầm thét, lại nhất thời không thể tránh thoát khỏi cánh tay bóng ma.
Nhân cơ hội này, Lôi Lâm tranh thủ thời gian chạy đi, ” Hiệu quả của cánh tay bóng ma chỉ có thể duy trì vài giây! Phải tranh thủ thời gian!”
Lôi Lâm chật vật chạy trốn.
“Đáng chết!” Đây cũng không phải là lần thứ nhất Lôi Lâm oán trách, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Sơn Địa Bạo Hùng mạnh đến nổi vượt qua tưởng tượng, hơn nữa tốc độ còn nhanh như thế!”
Bụi cỏ hai bên đường trong Hắc Sâm Lâm không ngừng bị kình phong thổi nghiêng sang một bên, thỉnh thoảng còn vài tiếng côn trùng kêu truyền đến.
“Cuối cùng tạm thời thoát rồi!” Lôi Lâm chạy hơn 10″ rồi mới dám quay đầu lại nhìn, rừng nhiệt đới màu đen giống như một con quái thú mở rộng miệng, muốn một ngụm nuốt hắn vào.
“Oa oa! ! !” Lôi Lâm vừa vừa nhẹ nhàng thở ra, trên trời lại truyền tới tiếng kêu khó nghe của Hắc Nha.
Lôi Lâm ngẩng đầu nhìn lên, Hồng Nhãn Hắc Nha còn lớn hơn hai con Hắc Nha lúc trước vài vòng! Khoảng chừng ba con! Sau khi trông thấy Lôi Lâm hì lập tức bổ nhào xuống.
” Thập Tự kiếm của mình đã mất rồi, lực lượng tinh thần cùng pháp lực cũng sắp khô kiệt rồi, chẳng lẽ hôm nay phải chết ở chỗ này?”
Trong lòng Lôi Lâm đột nhiên hiện ra dự cảm không ổn.
Một móng vuốt màu đen sắc bén đánh úp lại, Lôi Lâm lăn nhanh né tránh, ngay cả như vậy, vuốt chim đã cào lên trên lưng hắn ba vết máu.
Đau đớn kịch liệt khiến mắt Lôi Lâm đỏ lên: “Không! ! ! Mình không muốn chết! ! ! Mình còn chưa trở thành Phù Thủy! Ngắm nhìn phong cảnh rất cao! Sao có thể chết ở chỗ này! ! !”
Thừa dịp lăn trên mặt đất, Lôi Lâm trở tay cầm một tảng đá cứng rắn màu xanh ở trong tay.
“A! ! !” Đứng dậy bật, rồi hung hăng nện xuống đỉnh đầu Hồng Nhãn Hắc Nha! ! !
Ầm! ! ! Lần này Lôi Lâm dùng lực lượng toàn thân, con Hồng Nhãn Hắc Nha kia loạng chà loạng choạng ngã xuống.
“Oa oa!” Trên bầu trời truyền đến tiếng kêu phẫn nộ, hai con Hồng Nhãn Hắc Nha khác thấy đồng loại chết thảm, lập tức kêu to bay nhào xuống.
“Đến đây đi!” Lôi Lâm nằm phục xuống, tựa như một con báo đang chuẩn bị tư thế săn mồi.
Hắn cảm giác mỗi một mạch máu trong cơ thể đều đang khuếch trương, huyết dịch không ngừng chảy nhanh, vận chuyển lực lượng cường đại đến các vị trí trong cơ thể, trong bụng có một dòng nước ấm chảy quanh, miệng vết thương trên lưng cũng không còn đau.
“Giết!” Lôi Lâm quát lớn, hung hăng ném tảng đá trong tay ra ngoài, lần này giống như dùng toàn bộ khí lực, hơn nữa luồng nhiệt trong cơ thể cũng đang không ngừng tràn ra, tảng đá phát ra tiếng rít chói tai, trực tiếp đánh trúng một con Hồng Nhãn Hắc Nha.
“Đây là… Năng lượng sinh mệnh!” Lôi Lâm hơi kinh hãi, hắn sớm đã đạt được tố chất thân thể của kỵ sĩ dự bị, hiện tại thông qua việc không ngừng minh tưởng nên tố chất thân thể đã vượt kỵ sĩ chính thức, chỉ là vẫn luôn không kích phát ra năng lượng sinh mệnh, không ngờ hiện tại lại đột phá.
Đúng lúc này, dòng nước ấm trong bụng chảy qua hai mắt, hai mắt Lôi Lâm đột nhiên nhói lên đau đớn, gần như muốn chảy ra nước mắt.
Đến khi lại mở mắt ra, trước mắt đã mơ hồ, giống như có rất nhiều sương mù ngăn chặn, nhưng cuối cùng nổi lên kiểu chữ màu lam nhạt của Chip.
“Keng! Chủ thể gặp ảnh hưởng không rõ… Phát sinh trạng thái dị thường!”
“Chủ... Chủ thể tiến vào trạng thái ảo giác!”
Màn ánh sáng từ Chip đứt quãng, giống như bị quấy nhiễu rất mãnh liệt.
“Ảo giác!” Lôi Lâm kinh hãi, mà đúng lúc này, một con Hồng Nhãn Hắc Nha khác đã nhào tới trước mặt, rừng cây đằng sau cũng truyền tới tiếng Sơn Địa Bạo Hùng gào thét, một cái chân gấu cực lớn duỗi ra, mang theo móng vuốt sắc bén hung hăng chộp tới Lôi Lâm.
Đối mặt với đòn công kích trí mạng này, Lôi Lâm khẽ cắn môi, khẽ nhắm hai mắt lại.
Kịch liệt đau nhức khi móng vuốt sắc bén đâm vào thân thể không ngừng đánh úp lại, lại không mãnh liệt như trong tưởng tượng, hơn nữa thân thể Lôi Lâm cũng không có ngã xuống.
“Quả nhiên là như thế sao?” Khóe miệng Lôi Lâm hiển ra nụ cười.
“Chip! Điều tra trạng thái hiện tại của tôi!”
Trong bóng đêm, trước mắt Lôi Lâm xuất hiện màn sáng của Chip lại càng thêm rõ ràng.
Lúc trước từng dãy chữ màu đỏ nhắc nhở trạng thái dị thường rất nổi bật, nhưng lúc trước Lôi Lâm rõ ràng không phát hiện.
“Keng! Chấm dứt kiểm tra! Chủ thể hút vào chất khí gây ảo giác! Cảm giác ngũ quan bị ảnh hưởng! Có muốn bài trừ?”
“Lập tức bài trừ!” Lôi Lâm mệnh lệnh.
“Tích! Vận dụng năng lượng, đang bài trừ! ! !”
Khi Chip nhắc nhở bài trừ xong, Lôi Lâm lần nữa mở hai mắt ra.
Lúc này hắn đang ở trong bụi cỏ, mà Sơn Địa Bạo Hùng cùng Hồng Nhãn Hắc Nha đều đã không cánh mà bay.
Mà gai ngược trong bụi cỏ cào trên người hắn tạo ra rất nhiều lỗ hổng, máu tươi đang chảy ra phía ngoài, trên lưng không có miệng vết thương.
“Xem ra quả nhiên là ảo giác, những thứ khi nãy mình nhìn thấy, nghe được đều là giả!”
Lôi Lâm lại nhìn chung quanh một chút, một cây đại thụ bên tay trái bị cắt ngang, chung quanh còn dấu vết lửa cháy bừng bừng đốt cháy.
“Tuy mình nhìn thấy đều là giả dối, nhưng làm ra phản ứng đều là thật, dược tề bạo liệt tạo ra lửa cháy bừng bừng và cánh tay bóng ma đều tác dụng đến một cây đại thụ, chỉ sợ trong mắt mình cây đại thụ kia chính là Sơn Địa Bạo Hùng!”
Lôi Lâm có chút đáng tiếc, dược tề bạo liệt có giá trị không ít ma thạch, là hắn bỏ ra một cái giá thật lớn mới mua được cách điều chế cùng tài liệu luyện chế ở chỗ Ô Tư, rõ ràng lại dùng để đối phó một gốc cây.
“Có điều, cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.” Lôi Lâm nhìn nhìn nhắc nhở lúc trước của Chip.
“Lượng bài tiết a-đrê-na-lin của chủ thể tăng vọt, tốc độ máu chảy nhanh hơn 58%!”
“Chủ thể kích phát sinh mệnh năng lượng, đột phá kỵ sĩ! ! !”
“Tuy lúc trước đều là ảo giác, nhưng đối với mình thì lúc ấy đang ở thời khắc nguy cấp, tiềm lực bộc phát, tấn chức kỵ sĩ cũng là bình thường!”
“Cũng may mắn mà có luồng nhiệt khi tấn chức kỵ sĩ, lại để mình đột nhiên ý thức được không đúng, bằng không chỉ sợ sẽ bị chơi chết!”
Lôi Lâm có chút nghĩ mà sợ: “Chip! Ghi chép lại trạng thái khi tôi đột phá kỵ sĩ!”
“Keng! Đã ghi chép, đặt tên là trạng thái đột phá kỵ sĩ!”
“Trạng thái này có khả năng chính là mấu chốt để kích phát năng lượng sinh mệnh! Nhưng sao lại có chút giống ma công kiếp trước, có cảm giác đi nhầm đường!”
Lôi Lâm có chút hoài nghi, loại phương pháp đột phá kỵ sĩ này quá mức nguy hiểm, rất nhiều tình huống đều muốn dựa vào vận khí, nếu không phải a-đrê-na-lin bài tiết quá nhiều, cũng có khả năng xuất hiện trúng độc đến chết.
Lôi Lâm miễn cưỡng bò dậy, cảm giác trên người giống như vừa bị xe nghiền qua vậy.
“Mình có Chip mà còn biến thành như vậy, tình huống của bọn hắn khẳng định chẳng tốt đẹp gì, vẫn nên nhanh chóng tìm được bọn hắn, nếu không rớt xuống bẫy rập hoặc là có dã thú tới thì thật sự không xong.”
Lôi Lâm lấy từ trong bóp da ra một dược tề màu đỏ, rút nút cao su ra, đổ chất lỏng màu đỏ lên vết thương trên người.
Xì! ! ! Sương mù màu trắng không ngừng bay lên, Lôi Lâm cắn răng, trên mặt có chút vặn vẹo.
Đợi đến khi sương trắng bay hết, một tầng màng mỏng màu đỏ bao trùm trên vết thương, ngăn máu tươi chảy ra, hơn nữa miệng vết thương đã khép chặt lại, Lôi Lâm phất phất tay cánh tay, cảm giác không ảnh hưởng tới hoạt động.
“Thuốc cầm máu này tốt thì tốt, chính là khi dùng thì quá đau rồi!”
Lôi Lâm oán trách, lại lấy ra một ống dược tề thể lực màu xanh da trời uống vào, nước thuốc màu xanh da trời này rất ngọt, còn có vị bánh mì trắng, Lôi Lâm cảm giác trên người tốt hơn rất nhiều, cũng khôi phục được chút khí lực, đi ra lùm cây, tựa trên một cây đại thụ nghỉ ngơi.
“Chip! Có biện pháp nào với khu vực tản ra chất khí gây ảo giác kia không?”
Đã biết bên kia chỉ có chất khí có thể khiến người rơi vào ảo giác, ngoài ra cũng không hề có nguy hiểm gì khác, Lôi Lâm cũng không chú ý chuyện thuận tay cứu một đồng bạn khác.
Nếu như thật sự không được, Lôi Lâm cũng chỉ có thể quay đầu rời đi, thông báo cho đạo sư học viện, đồng thời cầu nguyện cho mấy người đó thôi.
“Đề nghị: Nước ngọt có tác dụng ngăn chặn chất khí gây ảo giác hiệu quả!”
Chip phản hồi.
“Nước ngọt sao?” Lôi Lâm mở hũ nước ra, thấm ướt dùng một tấm khăn mặt rồi đưa lên mũi cùng miệng.
“Mình cho rằng đã chạy rất xa, thì ra mới không đến 1000m!” Lôi Lâm dọc theo dấu vết, một lúc sau đã trở về nơi năm người tách nhau ra, có chút im lặng.
“Chip! Dò xét tình cảnh phía trước, tạo thành hình vẽ!”
Đã biết phía trước có chất khí gây ảo giác, cho dù có phòng hộ, Lôi Lâm cũng cảm thấy không nên quá bảo hiểm.
“Keng! Quét qua xong!”
Một hình vẽ ra hiện ra trước mắt Lôi Lâm, ở chỗ không xa cách nơi trước đó năm người bọn hắn dừng chân, một mảnh cây nấm rất lớn mọc trên mặt đất.
Những cây nấm rất lớn này cao gần bằng thân người, hiện ra màu tím quỷ dị, bên ngoài còn có rất nhiều điểm lấm tấm màu đen, tạo thành hình ảnh một nhân loại thống khổ.
“Đây là nấm gì?”
“Đang so sánh với cơ sở dữ liệu! Độ tương tự: Nhân Diện Tri Chu 98. 7%, nấm Qua Lý Á 74. 5%, Tử Tán Hoa 23. 3% ”
“Nhân Diện Tri Chu sao?” Lôi Lâm nhớ lại sưu tập về thực vật trong thư viện.
“Nhân Diện Tri Chu là một loại thực vật rất thần kỳ, có thể tản ra chất khí gây ảo giác cực kỳ mãnh liệt, nhân loại cùng sinh vật có trí khôn khác có thể chất hơi thấp đều không thể ngăn cản, nó thường thường sẽ hấp dẫn một số loài chim bay, đạt thành quan hệ cộng sinh cùng chúng nó. Có lẽ hai con Hồng Nhãn Hắc Nha lúc trước chính là bị chúng nó hấp dẫn tới rồi.”
Lôi Lâm chú ý tới gốc cây nấm màu tím, rồi nhìn tới đầu nấm giống như nhân loại, còn có thật nhiều động vật khác.
“Nhưng ở chung quanh học viện chúng ta, loại thực vật nguy hiểm này đáng lý nên sớm bị dọn dẹp sạch sẽ mới đúng, trừ phi là gần đây mới cấy ghép!”
Lôi Lâm phỏng đoán như thế, đột nhiên cảm giác trên người ớn lạnh, giống như bắt được một góc âm mưu nào đó.
Lôi Lâm lại lập tức lắc đầu “Việc này hiện tại mình không thể tham dự vào, nên tranh thủ thời gian tìm mấy người Nghê Lan rồi lập tức đi ngay!”
Bởi vì có Chip dò xét, tìm mấy đồng đội khác cũng cực kỳ dễ dàng.
Lam Dạ gục cách đó không xa, đùi còn bị một nhánh cây đâm thủng, xem ra là chính mình đụng vào.
Khắc Lôi Uy Nhĩ cũng tìm được không lâu sau, lúc đó hắn giống như người điên đang điên cuồng chém vào một tảng đá lớn màu đen, ngay cả Lôi Lâm đi tới đều không nhìn thấy, cuối cùng bị Lôi Lâm đánh ngất xỉu mang đi.
Về phần Nghê Lan cùng Lỵ Lỵ thì may mắn nhất, sau khi hai người chạy đi không xa đã bị một đám dây leo cuốn lấy, khi Lôi Lâm tìm được hai người thì chung quanh bọn họ còn tản ra ánh sáng mầu xanh biếc của dược tề gia tốc, rõ ràng lông tóc không tổn hao gì.
Lâm Lôi kéo bốn người rời xa phạm vi Nhân Diện Tri Chu, tìm được một con suối nhỏ, ném mấy người này vào trong nước.
Đây cũng là đề nghị Chip đưa ra.
Khi nước suối lạnh như băng không ngừng tràn vào khoang miệng và mũi mấy người Khắc Lôi Uy Nhĩ, thân thể mấy người này bắt đầu run rẩy.
“Khụ khụ! !” Mấy người Khắc Lôi Uy Nhĩ bắt đầu ho kịch liệt.
Lôi Lâm lại kéo mấy người bọn hắn lên trên đất bằng, để bọn hắn nằm ngửa ở đó. Rồi cầm lấy vũ khí, đi qua một bên cảnh giác.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Khắc Lôi Uy Nhĩ sờ sờ đầu có chút thấy đau, chống người ngồi dậy.
“Còn nhớ rõ chuyện vừa rồi sao?” Lôi Lâm đi tới trước mặt Khắc Lôi Uy Nhĩ.
“Đúng! Tôi nhớ ra rồi, chúng ta gặp Sơn Địa Bạo Hùng, còn cả Thực Hủ Lang!” Khắc Lôi Uy Nhĩ sờ lên vết thương trên mặt.
“Là cậu đã cứu chúng ta sao?”
“Không sai! Nhưng chúng ta gặp phải gặp mãnh thú, đợi sau khi mấy người bọn hắn đứng lên thì tôi nói một thể luôn!” Lôi Lâm chỉ chỉ mấy người khác, rõ ràng cũng có dấu hiệu thức tỉnh.
Đợi đến khi rời khỏi phạm vi Nhân Diện Tri Chu ảnh hưởng, lại uống vào rất nhiều nước ngọt, mấy người này cũng khôi phục thần trí.
Lôi Lâm lại đơn giản nói chuyện về Nhân Diện Tri Chu một lần, còn chính mình thì hắn nói trùng hợp có một vật có thể chống lại ảo giác nên mới may mắn thoát nạn.
Đợi được nghe Lôi Lâm nói xong, sắc mặt mấy người Khắc Lôi Uy Nhĩ đều thật sự không tốt.
“Lôi Lâm, cám ơn cậu! Tôi nợ cậu một mạng!” Khắc Lôi Uy Nhĩ trịnh trọng nói.
“Chúng ta cũng thế!” Nghê Lan cùng Lỵ Lỵ trăm miệng một lời, Lam Dạ bên cạnh há to miệng, vẫn không nói gì.
“Tôi đề nghị các cậu vẫn nên xử lý thương thế trên người trước!” Lôi Lâm chỉ chỉ miệng vết thương bị đâm xuyên trên đùi Lam Dạ.
“Đúng thế, tôi có chút thuốc bột, Lam Dạ có cần không?”
Khắc Lôi Uy Nhĩ vừa sờ trên người, lập tức lấy từ trong túi bên eo ra một lọ thuốc bột, đưa cho Lam Dạ.
Lôi Lâm ngửi mùi biết đây là dược tề ở thế giới trần tục, có hiệu quả nhất định đối với thương thế, nhưng còn kém thuốc cầm máu rất rất xa.
Đám người chậm rãi xử lý vết thương trên người, Lam Dạ bị thương nặng nhất, đôi môi tái nhợt, trên đùi bị bao một tầng dày đặc, Khắc Lôi Uy Nhĩ lại tìm nhánh cây để Lam Dạ làm gậy, cuối cùng miễn cưỡng có thể đi.
Thể chất của Phù Thủy đã bắt đầu khác với phàm nhân, một số vết thương không nặng lắm nếu có dược tề thì chỉ cần mấy ngày là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
“Kế tiếp nên làm gì bây giờ?” Khắc Lôi Uy Nhĩ nhìn Lôi Lâm, mặc dù hắn là đội trưởng trên danh nghĩa của tiểu đội này, nhưng Lôi Lâm biểu hiện khiến hắn không khỏi cúi đầu.
“Cậu còn có thể đi sao?” Lôi Lâm hỏi Lam Dạ.
“Tôi! Tôi hoàn toàn có thể đi đấy, không, đừng bỏ lại tôi!” Lam Dạ cố gắng dựa vào gậy để chèo chống đứng lên.
“Chúng ta tốt nhất nên mau chóng xuất phát!” Lôi Lâm nhớ tới rừng Nhân Diện Tri Chu lúc trước nhìn thấy, còn có phỏng đoán của chính mình, trong lòng có dự cảm bất hảo.
“Không sai!” Nghê Lan cùng Lỵ Lỵ đều lớn tiếng nói, xem ra cả đám đã sợ hãi đối với nơi này.
“Dược tề gia tốc! Phải bỏ ra năm khối ma thạch mới mua được đấy!” Trên đường đi, Nghê Lan bắt đầu oán thán.
“Cậu còn tốt đấy, nhìn tôi đây này!” Khắc Lôi Uy Nhĩ dọn đồ đạc xong, quan trọng nhất là bao lấy cái bọc chứa móng vuốt của mười hai con Hồng Nhãn Hắc Nha, đây là bằng chứng bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ, sau đó chỉ chỉ cổ chân.
Trên chân Khắc Lôi Uy Nhĩ, một lông tơ nhỏ mịn màu đen đã mọc đầy bắp chân, bắt đầu lan lên đùi.
“Hạt cỏ mau lẹ tuy có thể giúp mình chạy trốn rất nhanh, nhưng loại thực vật này có sức sinh sản quá mạnh mẽ, ô nhiễm sau khi sử dụng cũng là vấn đề, nếu như không nhanh trở lại học viện xử lý, chỉ sợ sau đó không lâu cậu sẽ biến thành người lông!”
“Bề ngoài là một phương diện, quan trọng nhất là cỏ mau lẹ trường kỳ ký sinh trên thân thể người sẽ sinh ra độc tính! Đến lúc đó cũng chỉ có cách cắt chi rồi!” Sắc mặt Khắc Lôi Uy Nhĩ rất xấu vội giục: “Đi mau!”
Hắn tuy vẫn xụ mặt, nhưng dưới chân rõ ràng đã nhanh hơn.
Sau khi bị Nhân Diện Tri Chu tập kích, trên đường về năm người đều biến thành chim sợ cành cong, có chút gió thổi cỏ lay đều sẽ vô cùng khẩn trương.
Đến khi nhìn thấy Hắc Cốt Lâm mộ địa, Lôi Lâm thề, cho tới bây giờ hắn chưa từng phát hiện thì ra phần mộ cũng đáng yêu như thế.
“Khẩu lệnh!” Lần này là tượng chó hai đầu nói giọng của phụ nữ hỏi thăm.
“Hắc Cốt chí thượng!” Khắc Lôi Uy Nhĩ chậm rãi đáp.
Khẩu lệnh để vào cửa học viện thường cách một đoạn thời gian sẽ thay đổi, nhưng đối với bọn hắn người ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì tự nhiên đã sớm định sẵn mật ngữ.
“Chính xác!” Tượng chó hai đầu nhường đường ra, trở lại trên bệ đá biến trở về pho tượng.
Đợi đến khi tiến vào cửa học viện, Lôi Lâm mới hoàn toàn thở dài một hơi.
Lần này mạo hiểm mặc dù không xuất hiện tử vong, nhưng mấy lần gặp được nguy hiểm, nếu không phải dựa vào Chip, đoàn người bọn hắn chỉ sợ sớm đã bị diệt toàn quân rồi.
“Đi thôi! Chúng ta đi giao nhiệm vụ trước!” Trên mặt Khắc Lôi Uy Nhĩ lộ ra nụ cười, Lỵ Lỵ cùng Nghê Lan cũng như trút được gánh nặng.
Năm người tới khu nhiệm vụ, Khắc Lôi Uy Nhĩ tiến đến quầy hàng xếp hàng, bốn người khác ở một bên chờ.
“Nghê Lan, trước kia làm nhiệm vụ thương vong cũng nhiều như vậy sao?”
Lôi Lâm cảm giác bầu không khí có chút không đúng , người bị thương ở khu nhiệm vụ rõ ràng tăng nhiều, thỉnh thoảng còn tiếng chửi rủa cùng tiếng nức nở vang lên.
“Bình thường tuyệt đối không có nhiều như vậy! Tôi có thể khẳng định!” Nghê Lan nhìn không ít học đồ trầm mặt xuống, xem ra nhiệm vụ của bọn hắn không chỉ thất bại, còn phải trả một cái giá lớn.
“Mau nhìn! Nhiệm vụ thay đổi rồi!”
Lôi Lâm ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy trên vách tường màu đen, nổi lên một hàng có kiểu chữ màu đỏ nổi bật.
“Chú ý! ! ! Xác suất xuất hiện sinh vật nguy hiểm chung quanh học viện rõ ràng tăng nhiều, hy vọng học đồ ra ngoài cố gắng cẩn thận, đề nghị học đồ không đến cấp ba không nên đi ra ngoài!”
Những chữ này còn lớn hơn những chữ khác một vòng, lại là màu đỏ vô cùng nổi bật, cực kỳ dễ thấy.
Mà sau phần cảnh cáo còn có một nhiệm vụ màu đỏ mới.
“Nhiệm vụ: Tìm kiếm ra nguồn gốc gây ra dị thường chung quanh học viện! Thù lao: 500 khối ma thạch, tri thức ba môn ngành học cấp cao, hoặc là mô hình cải tiến pháp thuật! Nhiệm vụ này cực kỳ nguy hiểm, trước khi nhận xin cân nhắc thận trọng! ! !”
“300 khối ma thạch, còn tùy chọn tri thức ba môn ngành học cao cấp hoặc là, mô hình pháp thuật sau cải tiến!” Lôi Lâm sợ hãi thán phục.
“Nếu mình có nhiều ma thạch như vậy thì tốt rồi!” Lỵ Lỵ cũng bị thù lao phong phú dọa cho phát sợ.
Một giọng nói vang lên, Khắc Lôi Uy Nhĩ xuất hiện sau lưng Nghê Lan.
“Trở về rồi hả?” Lôi Lâm hỏi.
“Ừm! Đây là thù lao nhiệm vụ, mười lăm khối ma thạch!” Khắc Lôi Uy Nhĩ xòe tay ra, bên trong có năm khối tinh thể màu đen.
“Dựa theo thương lượng lúc trước, một người ba khối ma thạch!” Khắc Lôi Uy Nhĩ phân phối ma thạch trước, kế tiếp lại mở ra một bao lớn màu đen, bên trong có thật nhiều móng vuốt Hồng Nhãn Hắc Nha, vẫn còn lông vũ, con mắt.
“Còn có những vật này! Hồng Nhãn Hắc Nha chỉ có hai móng vuốt là đáng giá một chút, hai cái có thể bán một khối ma thạch, cộng với các tài liệu khác, có chừng mười lăm khối ma thạch! Thế nào, các cậu có ý kiến khác hay không? Không thì chúng ta cứ phân phối như vậy!”
Móng vuốt Hồng Nhãn Hắc Nha chỉ là chứng minh hoàn thành nhiệm vụ, về sau vẫn sẽ trả lại cho học đồ, cũng coi như một lượng thu nhập.
“Tôi không có vấn đề!” Lôi Lâm cười nhạt nói, lần này hắn vốn chỉ muốn tích lũy kinh nghiệm thôi, cũng không phải quá khát vọng đối với ma thạch.
Lần này thu nhập được 30 khối ma thạch, xem như rất phong phú rồi, nhưng cũng phải nhìn tiêu hao, trong nhiệm vụ lần này, Nghê Lan cùng Lỵ Lỵ sử dụng gia tốc dược tề, Khắc Lôi Uy Nhĩ sử dụng hạt cỏ mau lẹ, Lôi Lâm còn trực tiếp dùng dược tề bạo liệt, thuốc cầm máu, dược tề thể lực, tổng giá trị vượt xa 30 khối ma thạch.
Thật sự muốn tính thì nhiệm vụ lần này bọn hắn hoàn toàn đã lỗ vốn, còn không kiếm được nhiều bằng Lôi Lâm phối trí dược tề.
Nhìn thấy Lôi Lâm đồng ý, Nghê Lan cùng Lỵ Lỵ, Lam Dạ chỉ có thể gật đầu.
“Trong nhiệm vụ lần này Lôi Lâm xuất lực nhiều nhất, nếu không phải cuối cùng có cậu ra tay, chúng ta đã sớm chết, có thể chọn nhiều hơn một phần!” Khắc Lôi Uy Nhĩ chân thành, xem ra hắn sớm đã hạ quyết tâm.
“Thật sự không cần!” Lôi Lâm mỉm cười, lấy trong một đống tài liệu ra hai móng trái Hồng Nhãn Hắc Nha, và một ít tài liệu khác, tính toán ra tương đương với tầm sáu khối ma thạch thì dừng tay.
“Tôi chỉ lấy thế này là đủ rồi.”
“Được rồi, chúng ta lại phân chia…” Khắc Lôi Uy Nhĩ có chút bất đắc dĩ, nhưng đáy mắt Lỵ Lỵ cùng Lam Dạ rõ ràng hiện ra vẻ vui mừng.
Bởi vì trên người bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có tổn thương, quanh học viện giống như xảy ra vấn đề gì, đột nhiên biến thành nguy hiểm, muốn tiếp nhận vụ nữa là không thể nào, mấy người vội vàng trao đổi phương thức liên lạc rồi rời đi khu nhiệm vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận