Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 115: Dược tề kiểu mới (1)

Lúc này, Sói Nhĩ Phu đang bị trói cũng xảy ra biến hóa.
Vẻ điên cuồng trên mặt đã biến mất không thấy gì nữa, trong mắt cũng xuất hiện vẻ tính táo, trên đỉnh đầu vốn trọc rất nhanh đã sinh ra từng sợi tóc màu xanh lục, rất nhanh đã dài đến mắt cá chân.
“Ngay cả tóc đều dài ra rồi, xem ra đã khôi phục lý trí!” Giọng bé gái vang lên, dây leo màu xanh lá rầm rầm thối lui.
“Sói Nhĩ Phu! Rõ ràng ông không chắc thời gian chính mình nổi điên, còn phá hư quy củ trong hẻm núi, quấy nhiễu khách nhân của chúng ta! Tốt nhất là ông nên được khách nhân thông cảm, nếu không, ông s bị đuổi ra khỏi hẻm núi này!”
Hai giọng nói dần dần đi xa, trong cả trận chiến đấu, Lôi Lâm còn không kịp nhìn thấy mặt mũi của hai học đồ cấp ba mặt kia, thậm chí, mà ngay cả đồ vật trong huyệt động đều được bảo tồn khá hoàn hảo.
Lúc này dường như Sói Nhĩ Phu cũng ý thức được đã xảy ra chuyện gì, vội khom người xin lỗi Lôi Lâm: “Xin lỗi! Tiên sinh! Lúc trước bởi vì một số nguyên nhân về tinh thần, có đôi khi không thể hoàn toàn khống chế chính mình, đã gây bất tiện đối với ngài, hy vọng ngài có thể cho tôi cơ hội đền bù tổn thất!”
Nói xong, Sói Nhĩ Phumlại có chút uể oải: “Trước kia tôi đã khống chế tốt thời gian đấy, không ngờ gần đây việc phát tác càng ngày càng nhiều lần, nói không chừng tôi thật sự phải tự dời ra ngoài…”
Lôi Lâm cũng không biết nên dùng vẻ mặt gì để đáp lại, đành phải nói: “Vậy trước hết ông hãy cứu tỉnh tôi tớ của tôi lại đã, mặt khác, mau chóng đưa tài liệu tôi cần ra!”
“Đương nhiên có thể!” Lão đầu lùn kéo mái tóc dài đến mặt đất đi tới trước mặt Qua Lâm, lật mắt của hắn nhìn nhìn, ” Tôi tớ của ngài chỉ tạm thời ngất đi, nghỉ ngơi một chút là sẽ tốt thôi!”
Sau đó, lại lấy từ trong quần áo ra một ít bột phấn màu nâu để Qua Lâm nuốt xuống, không lâu sau đại hán này đã tỉnh lại.
Lúc này, Sói Nhĩ Phu cũng đưa một cái rương nhỏ cho Lôi Lâm, “Để đền bù tổn thất cho chuyện lần này, tôi có thể chiết khấu năm phần mười cho ngài!”
“...” Lôi Lâm có chút im lặng, nhưng vẫn thanh toán xong ma thạch, đưa rương nhỏ cho Qua Lâm ôm rồi cáo từ đi ra ngoài.
Lúc sắp chia tay, Sói Nhĩ Phu lại cúi người chào thật sâu: “Nếu như ngài còn muốn giao dịch với tôi, xin ngài nhớ kỹ, chỉ khi tôi có tóc dài qua cổ chân mới là thời khắc lý trí nhất, lúc khác mong ngài tạm thời tránh đi!”
Lôi Lâm gật gật đầu, cùng Qua Lâm rời khỏi hẻm núi.
Vốn dĩ hắn còn có chút hứng thú muốn đi dạo, nhưng sau khi trải qua việc này thì hoàn toàn không có dục vọng này nữa, ai biết ở trong chỗ sâu của hẻm núi này có còn kẻ nào biến thái nữa hay không.
Trên con đường phù thủy tràn đầy nguy hiểm, một lần tấn cấp thất bại, hoặc là sự cố khi thí nghiệm, bị phóng xạ từ pháp thuật ô nhiễm, cũng có thể mang đến cho người trong cuộc tổn hại không thể vãn hồi, thậm chí trực tiếp chết!
Hơn nữa vì thời gian sống kéo dài, lực lượng cường đại, dần dà, tính cách của các Phù thủy hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ vặn vẹo, thậm chí sinh ra một số vấn đề về phương diện tinh thần.
Lôi Lâm lại nghĩ tới Sói Nhĩ Phu và hai học đồ cấp ba ra tay kia, bọn hắn cho Lôi Lâm cảm giác mấy học đồ trong thành Cực Dạ hoàn toàn không thể so sánh.
Nếu dung hình tượng thì chính là cảm giác giữa đàn sói cùng cừu non.
“Xem ra, Phù thủy chân chính rất ít người ưa thích định cư trong thành thị nhân loại, phần lớn đều là ở lại nơi dã ngoại.”
Hôm nay được chứng kiến uy thế của hai học đồ cấp ba, khiến trong lòng Lôi Lâm cũng có chút lửa nóng: “Chỉ cần thành công phối trí ra dược tề Úy Lam, mình cũng có thể rất nhanh tấn thăng đến cấp bậc kia!”
...
Trong phòng thí nghiệm, ánh sáng sáng ngời chiếu xuống, Lôi Lâm nhìn chằm chằm vào ống nghiệm trên mặt bàn đang không ngừng toát ra bong bóng màu xanh da trời.
Tay của hắn vẫn ổn định như trước, lắc lắc theo một loại quy luật kỳ dị.
Bọt khí màu xanh da trời trong ống nghiệm không ngừng sinh ra rồi tiêu tan, chỉ là mãi mãi không thoát ra ngoài ống nghiệm.
“Hoạt tính dược tề ổn định, dự tính sau 3 phút 24 giây sẽ xuất hiện giá trị giới hạn!” Chip vang lên tiếng nhắc nhở.
Nghe lời nhắc nhở, dưới khóe mắt Lôi Lâm còn xuất hiện một màn hình đếm ngược.
Chờ đến khi con số nhảy đến 0, Lôi Lâm sẽ lập tức dùng ngôn ngữ Byron cổ đại đọc chú ngữ: “Nơi này là biển cả xanh thẳm, đến đây đi! Tiểu bảo bối!”
Cái tay còn lại lập tức thả mấy viên tinh thể màu xanh da trời ở bên cạnh đã chuẩn bị cho tốt vào trong ống nghiệm.
Ong ong! Ống nghiệm bắt đầu rung rung lên.
Mấy luồng khí màu xanh lam từ miệng ống nghiệm bay ra, quấn quanh chung quanh ống nghiệm, trong luồng khí màu xanh lam biến thành mấy người cá tí hon màu xanh lam.
Mấy người cá tí hon màu xanh này chỉ to bằng ngón cái Lôi Lâm, nửa người trên là bé gái, trước ngực treo hai mảnh vỏ sò, nửa người dưới là đuôi cá, lúc này bọn họ đang tay cầm tay, vòng quanh ống nghiệm ca hát khiêu vũ.
Tiếng ca trong veo duyên dáng không ngừng vang vọng trong mật thất, động đến tiếng lòng của Lôi Lâm.
” Trình tự cuối cùng! Chống cự giọng hát mị hoặc của mỹ nhân ngư!” Sắc mặt Lôi Lâm nghiêm nghị.
Trong truyền thuyết, tiếng ca của mỹ nhân ngư có lực lượng mị hoặc cực kì khủng bố, thường thường có thể hấp dẫn thủy thủ trên biển tiến vào biển cả, chúng nó thường thường cũng là thủ phạm tạo thành rất nhiều thuyền u linh!
Hiện tại Lôi Lâm cảm thấy trong lòng có một luồng xúc động muốn vứt bỏ hết thảy, trực tiếp bỏ vốn đi ra biển cả.
“Đây chỉ là ảo giác, chỉ có uy lực bằng một phần mười chính thế, nếu như là mỹ nhân ngư chân chính, thậm chí là mỹ nhân ngư Phù thủy đến thi triển, thì sẽ như thế nào?” Lôi Lâm khẽ cắn môi, trên người tản ra một lớp hào quang màu đen, ngăn cản thanh âm ở bên ngoài.
“Mạn Tư!” Lại đợi tầm 30 giây sau, Lôi Lâm đột nhiên thốt lên một âm tiết.
Xuy xuy! ! ! Mấy tiểu châm màu đen hiện ra, đâm vào ngực mấy tiểu mỹ nhân ngư.
Trên gương mặt xinh đẹp của mỹ nhân ngư lên hiện ra vẻ thống khổ, sau đó vỡ tan, biến thành vài giọt chất lỏng màu xanh lam, lại trở về ống nghiệm.
Một lượng bọt biển, tinh thể, nước nhanh chóng trộn lẫn, trong nháy mắt biến thành nửa ống dược tề màu xanh đậm.
“Ào Ào”! ! ! Lôi Lâm khẽ lắc ống nghiệm, từ bên trong truyền đến tiếng sóng của biển cả.
“Luyện chế thành công dược tề Úy Lam kiểu mới!” Chip nhắc nhở.
“Chip, kiểm tra loại thuốc này có bao nhiêu hiệu quả so với nguyên bản?” Lôi Lâm phát ra mệnh lệnh.
“Keng! Thu thập khí thể tiêu tán! Đang thu thập số liệu… Dự tính có thể đạt tới 33% hiệu quả dược tề nguyên bản!”
Tuy lúc trước đoán tầm khoảng 35. 4%, nhưng mỗi lần phối trí dược tề chắc chắn sẽ có chút ít khác biẹt, hơn nữa trong lần thứ nhất phối trí thực tế, có thể có hiệu quả này Lôi Lâm đã rất hài lòng.
“Đáng tiếc, tiêu hao Hoắc Phu Tử Diệp quá nghiêm trọng!” Lôi Lâm nhìn đống bã Hoắc Phu Tử Diệp ở một bên.
Trong toàn bộ Hoắc Phu Tử Diệp, cũng chỉ có một chút tinh hoa mới có tác dụng với dược tề, trong đó còn phải trải qua quá trình vô cùng phức tạp, tiêu hao rất nhiều.
Dự tính tất cả hàng tồn mà Ốc Khắc thu thập được cũng chỉ đủ để Lôi Lâm luyện chế ba bốn mươi lần mà thôi.
“Hiện tại nên xem loại dược tề thượng cổ này có hiệu quả như thế nào?”
Trong mắt Lôi Lâm loé ra vẻ mong đợi, trực tiếp đi tới một khoảng đất trống, hai chân ngồi xếp bằng, đổ dược tề Úy Lam vào trong miệng.
“Có chút đắng! Còn có chút tanh!” Cơ mặt Lôi Lâm run rẩy, ” Khẩu vị của đám phù thủy thời thượng cổ đúng là không được tốt lắm…”
“Dựa vào Chip đo lường tính toán, khi dùng dược tề để lực lượng tinh thần tăng trưởng phối hợp với phương pháp minh tưởng sẽ có hiệu quả tốt nhất!”
Suy nghĩ của Lôi Lâm chỉ thoáng qua, sau đó hoàn toàn tiến vào trạng thái minh tưởng.
Lần này hiệu quả minh tưởng rõ rang đã khác lúc trước, dường như lúc này Lôi Lâm đã đi tới một vùng biển lớn màu xanh lam, vô số nước biển xanh đen đè ép hắn ở bên trong, khiến hắn hít thở không thông.
Ở hiện thực, cơ bắp trên gương mặt tuấn tú của Lôi Lâm vặn vẹo, từng giọt mồ hôi trong suốt không ngừng nhỏ xuống.
Qua tầm hai giờ, Lôi Lâm mới đột nhiên mở hai mắt ra.
“Hô! Cảm giác minh tưởng lần này càng thêm khó chịu so với trước!” Lôi Lâm lắc đầu.
Phù thủy học đồ minh tưởng, đa số sẽ cảm thấy phi thường mệt mỏi, nhưng hiện tại Lôi Lâm cảm thấy trên người không có một chỗ nào không đau, đặc biệt là đầu, cảm giác giống như bị chuỳ sắt lớn hung hăng nện qua, đến bây giờ còn hơi choáng váng.
“Chip! Điều tra đo lường số liệu!” Lôi Lâm phát ra chỉ lệnh.
Lập tức, một màn sáng màu xanh lam xuất hiện trước mắt Lôi Lâm, đã kéo xuống một mảnh số liệu dài hẹp.
“Kiểm tra đo lường thấy tinh thần chủ thể phát sinh biến hóa, đang cấp tốc tăng lên!”
“Chủ thể gặp ảnh hưởng không rõ, lực lượng tinh thần gia tăng 0. 01 ”
“Lực lượng tinh thần gia tăng 0. 01 ”
“Tiến vào trạng thái minh tưởng, hiệu quả ưu hóa, lực lượng tinh thần gia tăng 0. 03 ”
“Lực lượng tinh thần tăng đến giá trị giới hạn, gia tăng 0. 05 ”
...
“Minh tưởng chấm dứt, trị số thân thể chủ thể xảy ra biến hóa. Lực lượng: 3. 1; nhanh nhẹn: 3. 3; thể chất: 3. 2; tinh thần: 4. 9; pháp lực: 4. 0 ; trạng thái: Khỏe mạnh ”
Từng dãy số liệu hiện ra, Lôi Lâm phát hiện, lần này hắn minh tưởng, tinh thần lực tổng cộng gia tăng lên 0. 2.
“Số liệu!” Lôi Lâm trợn to mắt, “Nếu như dùng tài liệu nguyên bản, chẳng phải là một lần có thể gia tăng gần 0. 7 tinh thần lực! Không hổ là dược tề thượng cổ, dù đối với Phù Thủy chính thức cũng sẽ có hiệu quả rất không tệ!”
“Nếu như dược tề đầy đủ, Chip, đo lường tính toán xem tôi cần bao lâu nữa thì lực lượng tinh thần mới có thể đạt tới 7!” Lôi Lâm hỏi.
“Đang đưa hiệu quả của dược tề Úy Lam vào, thành lập mô hình giả thuyết chủ thể, đưa nguyên lý thao tác công thức dược tề, tính toán số liệu…”
Chip lập tức bắt đầu tính toán, hơn mười giây sau, âm thanh máy móc vang lên.
“Dựa vào kháng dược tính của chủ thể, và độ dược tính suy biến, dự đoán chủ thể cần hai tháng thì lực lượng tinh thần sẽ đạt đến 7!”
Điều kiện tất yếu để tấn chức học đồ cấp ba, chính là nắm giữ ít nhất hai mô hình pháp thuật, lực lượng tinh thần đạt tới 7, hơn nữa phối hợp với dược tề hoạt tính.
Mô hình pháp thuật và dược tề hoạt tính thì Lôi Lâm đã sớm có, còn lại chỉ có cánh cửa lực lượng tinh thần này.
“Đáng tiếc! Xác suất luyện chế thành công dược tề Úy Lam thấp đến dọa người, dù là mình, mười lần cũng chỉ tối đa thành công một lần!”
“Hoắc Phu Tử Diệp! Mình cần rất nhiều Hoắc Phu Tử Diệp! Thật sự không được, phải tổ chức thương đội, đi những thành thị khác thu mua!”
Lôi Lâm cắn răng, ánh mắt lộ ra rõ ràng khát vọng.
“Thiếu gia!” Sau khi đi ra phòng thí nghiệm, An Na đợi ở một bên nhanh chóng hành lễ.
“Phân phó xuống, từ giờ trở đi, thế lực của chúng ta ngừng tất cả hoạt động, toàn lực thu mua Hoắc Phu Tử Diệp, mặt khác, lại để cho Phất Lôi đi ra ngoài một chuyến, đi tới thành thị gần đây để mua sắm!” Lôi Lâm nghiêm khắc.
“Vâng!” Lôi Lâm ở trạng thái này, An Na lần đầu tiên nhìn thấy, vội lui ra ngoài.
Đứng ở trên nhà cao tầng, Lôi Lâm đã có thể trông thấy một chút màu xanh lá ở phương xa, cách đó không xa là nông phu đang cần mẫn cày ruộng.
“Bất tri bất giác lại qua một năm, mình đã mười lăm tuổi rồi!” Lôi Lâm đứng bên cửa sổ, hai mắt có chút thất thần.
Hoắc Phu Tử Diệp trong thành Cực Dạ cơ bản đều bị Lôi Lâm mua hết rồi, hắn thông qua không ngừng luyện chế, cuối cùng cũng đã luyện được năm bình dược tề Úy Lam kiểu mới, tinh thần lực của hắn đề cao tới 5. 8.
Đáng tiếc dung bất kỳ loại dược tề nào nhiều thì sẽ xuất hiện tình trạng kháng dược tính, hiệu quả sẽ dần dần yếu bớt, vốn dự đoán có thể đạt tới trị số 5. 9, hiện tại lại giảm bớt 0. 1.
“Hiện tại, chỉ đành gửi hi vọng ở đám Phất Lôi đang đi mấy tòa thành thị chung quanh để mua sắm thôi!”
Lôi Lâm tựa bên cửa sổ, đưa tay cầm lấy một chuỗi quả mọng màu đỏ trên mặt bàn kéo, coi như đồ ăn vặt mà tùy ý ăn.
“Có điều, so với các học đồ khác thì tốc độ của mình đã như đang bay rồi, dù sao, dù là dòng chính của đại gia tộc, cũng không có khả năng sử dụng dược tề không hạn chế định mức, mà còn là dược tề tinh thần lực quý giá như vậy!”
Mới không đến một tháng thời gian, Lôi Lâm đã vượt qua lộ trình mà tư chất cấp 5 có thể đạt tới.
“Cũng ma là ở ngoài học viện, mình mới có thể không kiêng kị mà tiến hành thí nghiệm, sử dụng dược tề như vậy!” Lôi Lâm đột nhiên có chút vui mừng vì chiến tranh đến.
“Chỉ có điều, cho dù hiện tại chiến tranh lập tức ngừng lại, mình cũng không dám trở về, tối thiểu phải chờ tới sau ba năm tới thời gian bàn giao nhiệm vụ, mới có cớ một chút!”
Đến lúc đó, Lôi Lâm dự đoán mình đã là học đồ cấp ba, ở trong học viện ngoài đạo sư ra thì hắn cũng coi như có chút thực lực, sẽ càng được coi trọng, hơn nữa, đã có thời gian dài che dấu như vậy, cũng đủ cho hắn nghĩ ra một số lý do khác để che dấu chính mình.
“Chủ nhân! Có sứ giả từ phủ thành chủ mang đến một tấm thiệp mời!” An Na gõ cửa, sau khi được Lôi Lâm cho phép mới tiến đến.
Lúc này bởi vì cô nàng sớm được phù thủy cải tạo, khuôn mặt vẫn như lúc trước, không có gì thay đổi.
” Kiệt Khắc Tốn?” Lôi Lâm hơi nghi hoặc một chút, hắn và Kiệt Khắc Tốn Tử tước gần đây không có liên hệ gì.
Hắn nhận lấy tấm thiệp xem xét, “Tụ hội? Trên thiệp mời còn đặc biệt ghi chú rõ chỉ mời người trong vòng tròn của Mai Nhĩ Phỉ Lặc, cũng chính là học đồ phù thủy!”
Lôi Lâm có chút suy đoán: “Chẳng lẽ là có sự kiện quái dị gì đã xảy ra, nhất định phải có phù thủy trợ giúp?”
“An Na! Chuẩn bị xe ngựa và lễ phục, tôi phải đi ra ngoài một chuyến!”
Lôi Lâm thuận miệng dặn dò, đối với vị Kiệt Khắc Tốn là đại kỵ sĩ đồng thời còn là thành chủ thành Cực Dạ này, một phù thủy học đồ còn khó có thể rung chuyển uy nghiêm của hắn, Lôi Lâm cũng không muốn trở mặt cùng đối phương.
Hơn nữa, gần đây bởi vì thiếu thốn Hoắc Phu Tử Diệp, Lôi Lâm cũng không có chuyện quan trọng gì khác, có thể bớt ra chút thời gian.
“Đi xem thử xem, cũng rất lâu chưa gặp Mai Nhĩ Phỉ Lặc rồi!”
Trong thành Cực Dạ này dùng tảng đá màu xám xây thành, quảng đại hùng vĩ, bên cạnh còn có thật nhiều vệ binh canh gác, hiển lộ ra uy nghiêm quý tộc.
Cộc cộc! ! Một chiếc xe ngựa màu đen đột nhiên đứng ở phía trước phủ thành chủ, cửa xe mở ra, một thiếu niên quý tộc có mái tóc màu nâu bước xuống xe ngựa, hắn nhìn khá gầy gò, một đôi mắt sáng ngời lại có tinh thần.
Lúc này, vừa vặn một chiếc xe ngựa màu nâu đỏ cũng dừng ở một bên, từ phía trên có một lão đầu râu trắng đi xuống, cầm lấy một quyển sách, toàn thân tản ra khí tức học giả.
Sau khi lão giả nhìn thấy Lôi Lâm, mỗi một nếp nhăn trên mặt lập tức dãn ra thành nụ cười, ông ta chủ động tiến lên dang rộng hai tay : “Đã lâu không gặp! Anh bạn trẻ!”
“Rất hân hạnh được gặp ngài! Mai Nhĩ Phỉ Lặc học giả!” Lôi Lâm mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy lão nhân này.
Quan hệ giữa hắn và Mai Nhĩ Phỉ Lặc cũng coi như không tệ, tuy lão đầu này có một số khuyết điểm, nhưng không thể phủ nhận chính là một số kinh nghiệm của ông ta có tác dụng dẫn dắt rất lớn đối với Lôi Lâm, từ khi Lôi Lâm vừa đến thành Cực Dạ cũng trợ giúp Lôi Lâm rất nhiều.
Hai người vừa tùy ý trò chuyện với nhau, vừa đưa ra thiệp mời đưa cho thị vệ ở cửa.
Một người như quản gia dẫn Lôi Lâm cùng Mai Nhĩ Phỉ Lặc xuyên qua hoa viên, đi vào một phòng khách nhỏ.
Ở nơi này, còn có mấy học đồ phù thủy khác cũng định cư trong thành Cực Dạ, Lôi Lâm cũng đi lên hỏi thăm một chút.
Ở giữa phòng khách nhỏ là một vòng ghế sô pha, vây quanh một chiếc bàn gỗ tử đàn, nhìn rất có cảm giác công bằng.
“Hoan nghênh các vị! Những người bạn của tôi!”
Kiệt Khắc Tốn Tử tước với dáng người rắn rỏi đi đến, hắn vẫn như lần đầu Lôi Lâm nhìn thấy, thời gian gần như không lưu lại bất kỳ biến hóa nào trên người hắn, ngoài việc sau tai có thêm mấy sợi tóc trắng.
“Thành chủ đại nhân!” Các vị học đồ phù thủy khẽ gật đầu.
“Đến đây! Không cần gò bó! Ngồi đi!” Kiệt Khắc Tốn tùy ý đi tới một chiếc ghế sô pha rồi ngồi xuống, đám thị nữ mặc lễ phục thấp ngực bưng lên cho mỗi người đồ uống như hồng trà, còn cả các loại điểm tâm như bánh ngọt cùng bánh bích quy.
“Bầu không khí cứ như một buổi tọa đàm và trà chiều nhỉ?” Trong lòng Lôi Lâm có chút nghi hoặc, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Kiệt Khắc Tốn Tử tước cùng các học đồ phù thủy ngồi thành một vòng, thỉnh thoảng nói về một số tin đồn thú vị gần đây, tổng thể thì bầu không khí phi thường hài hòa.
“Đáng tiếc, ở bên ngoài, Kiệt Khắc Tốn Tử tước thế luôn dùng hình tượng thiết huyết lãnh khốc để gặp người đấy, nghe nói, vì trấn áp một lần phản loạn mà hắn trực tiếp hạ lệnh xử tử người của một thôn trang, cũng treo toàn bộ đầu lâu của bọn hắn trên cọc gỗ…”
Bè ngoài Lôi Lâm vẫn chuyện trò vui vẻ, trong lòng lại thầm nghic: “Quả nhiên, chỉ có sức mạnh ngang hàng mới là điều kiện tiên quyết để hài hòa kết giao!”
“Đúng rồi, nói đến Phỉ Nhĩ nam tước, gần đây hắn đang phát sầu vì chuyện tiệm thuốc!” Khi Kiệt Khắc Tốn Tử tước đang nói chuyện phiếm, trong lúc lơ đãng lại nâng lên một câu.
“Việc Hắc Ám Sâm Lâm héo rũ, chúng ta cũng nghe thấy hồi lâu, chỉ có điều vẫn luôn không được giải quyết!” Bên kia có một phù thủy học đồ nói.
Mai Nhĩ Phỉ Lặc khẽ chau mày, “Tin tưởng thành chủ ngài nhất định có biện pháp, không phải sao?”
Kiệt Khắc Tốn Tử tước lại cười khổ: “Các bạn! Năm trước tôi đã báo cáo tình huống lên hoàng thất , nhưng đáng tiếc đến bây giờ còn chưa nhận được trả lời… Tôi đã không có biện pháp rồi!”
“Hoàng thất?” Trong lòng Lôi Lâm khẽ động, phía sau hoàng thất Chiểu Công quốc chính là học viện Hắc Cốt Lâm đang ủng hộ, giữa hai bên có thiên ti vạn lũ liên hệ, nhiệm vụ này cuối cùng xuất hiện ở học viện Hắc Cốt Lâm, cũng không kỳ lạ quý hiếm gì.
Lại nói tiếp, hắn là ứng cử viên Hắc Cốt Lâm phái ra giải quyết việc này, nhưng vẫn lười biếng không làm, cuối cùng mới làm cho Kiệt Khắc Tốn Tử tước hết cách, mời những học đồ này.
Tuy trong lòng có chút cười khổ, nhưng Lôi Lâm vẫn tỏ vẻ bình chân như vại, bưng một ly hồng trà lên uống một ngụm, hoàn toàn không có suy nghĩ nhận tội.
“Chẳng qua là một sinh vật bị năng lượng cao ô nhiễm mà thôi, ngay cả thành chủ đại nhân đều không giải quyết được sao?” Một học đồ trung niên có tóc đỏ hỏi.
Lôi Lâm biết người này, hắn mở một cửa hàng quần áo và trang sức ở trong thành Cực Dạ, rất nhiều quần áo trong trang viên chính là mua sắm từ tiệm của người này.
Cư dân trong thành đều biết lão bản của tiệm trang phục là một trung niên ôn hòa, còn có một con gái xinh đẹp, nhưng không biết hắn cũng là phù thủy.
“Nói thật, lúc trước tôi đã từng ra tay! Cũng đánh chết một sinh vật tương tự như thằn lằn, nhưng đáng tiếc hoàn toàn không có trợ giúp gì đối với việc cây cỏ héo rũ!”
Kiệt Khắc Tốn Tử tước xòe tay nói.
“Hiện tại, phạm vi rừng cây héo rũ đã lan rộng đến hai thôn trang lớn nhỏ, nếu thật sự không giải quyết, sớm muộn sẽ lan ra toàn bộ Ám Dạ sâm lâm, đến lúc đó, chúng ta đừng nghĩ từ chuyện lại thu hoạch được một cọng dược liệu từ nơi ấy!”
Kiệt Khắc Tốn Tử tước nắm chặt hai đấm.
Mua bán dược liệu là trụ cột kinh tế của thành Cực Dạ, hàng năm phủ thành chủ đều thu thuế được một khoản kim tệ kếch xù từ trong này, hiện tại thu nhập giảm mạnh, cũng khó trách Kiệt Khắc Tốn Tử tước đứng ngồi không yên.
“Có thể cho chúng ta nhìn thi thể tài liệu thằn lằn kia sao?” Mai Nhĩ Phỉ Lặc hỏi.
“Có thể!” Tử tước đại nhân vỗ vỗ tay, một thị nữ tóc màu vàng kim bưng một khay bạc vào, ở trên bày đi một số vảy màu vàng.
Đám học đồ đang ngồi thi nhau tiến lên cầm lấy một mảnh quan sát, Lôi Lâm cũng lấy một mảnh cầm trong lòng bàn tay.
“Chip! Kiểm tra đo lường!” Vảy màu vàng có to bằng ngón cái người, lành lạnh.
“Giống lân phiến của sinh vật ô nhiễm, có lẽ là chiểu thằn lằn biến chủng! Bên ngoài có lượng phóng xạ nhỏ, chất liệu cực kỳ hỗn loạn, phần tử kết cấu đã bị hủy diệt, không thể sử dụng làm chất liệu gì!”
Chip quét qua miếng vảy rồi phản hồi về tin tức.
“Khó trách phù thủy trong hạp cốc cũng không có ai ra tay! Trong cơ thể loại sinh vật này hoàn toàn không có gì đáng để phù thủy lợi dụng, toàn thân cao thấp cộng lại cũng bán không được một khối ma thạch, ai sẽ làm loại chuyện mất sức mà không có kết quả tốt chứ!”
Lôi Lâm đột nhiên hiểu được, phù thủy đều là một đám người coi lợi ích là trên hết, chuyện không có lợi là sẽ không làm đấy.
Rừng cây héo rũ ở ngay bên cạnh thành Cực Dạ, nếu như bên trong thật sự có lợi ích, hoặc là tài liệu sinh vật mà phù thủy ưa thích thì sớm đã bị phù thủy ở địa điểm giao dịch san bằng rồi.
Có thể tồn tại đến nay, chỉ có thể nói rõ một điểm, trong này không có lợi ích, chỉ có phiền toái, hoặc là nói ra người tay thu nhập không chống đỡ được hao phí, mới một mực không giải quyết.
“Đáng tiếc! Không phải sinh vật năng lượng cao mà phù thủy cần, mà là một loại ô nhiễm thể! Không có tác dụng gì đối với phù thủy!” Mai Nhĩ Phỉ Lặc lấy ra một vật như kính lúp để quan sát thật lâu, cuối cùng thu được kết luận như Lôi Lâm.
“Sao rồi? Có biện pháp sao?” Kiệt Khắc Tốn Tử tước dùng ánh mắt chờ mong nhìn đám người.
“Đa số ô nhiễm thể đều là do hoàn cảnh sinh trưởng sinh ra kịch biến mà hình thành đấy, trước khi không có tiến hành khảo sát thực địa, tôi không thể kết luận! Hơn nữa, tôi không cho rằng loại sinh vật này là hung phạm làm cho cây cối héo rũ!”
Mai Nhĩ Phỉ Lặc lắc đầu.
“Tôi nguyện ý trả mỗi người 30 khối ma thạch, cộng thêm năm nghìn kim tệ, mời các vị đi dò xét một phát, như thế nào đây? Đó là thỉnh cầu của tôi! Nể mặt bạn bè!”
Kiệt Khắc Tốn Tử tước nhìn một vòng, nhìn thấy đám phù thủy học đồ khác đều không quá hào hứng, không khỏi cắn răng nói.
“Nếu là phiền toái của thành chủ, tôi đương nhiên nghĩa bất dung từ!”
Mai Nhĩ Phỉ Lặc có chút bất đắc dĩ.
Dù sao ở trên địa bàn của người ta lâu như vậy, đối phương lại là đại kỵ sĩ, mấy học đồ khác cũng không tiện chối từ.
Nhưng có ngoại lệ, lần trước Lôi Lâm nhìn thấy chính là học đồ toàn mùi rượu kia lại không chút do dự lập tức cự tuyệt lời mời của thành chủ.
Cuối cùng, Kiệt Khắc Tốn chuyển ánh mắt đến trên người Lôi Lâm: “Vậy còn ngài thì sao? Lôi Lâm tiên sinh!”
Đối với Lôi Lâm, Kiệt Khắc Tốn vẫn có chút hoài nghi, bởi vì thời gian quá trùng hợp, khiến hắn có chút suy đoán vị học đồ này chính là sứ giả mà hoàng thất phái tới.
Đáng tiếc từ khi Lôi Lâm đến đây, phần lớn thời gian đều ngâm mình trong trang viên, rất ít ra ngoài, cũng không có phù thủy nào đến cửa tới báo thù gì đó, giống như hắn chỉ đến ẩn cư thôi.
Nếu không phải lúc trước còn tuyên bố qua nhiệm vụ tìm hiểu rừng cây héo rũ, Kiệt Khắc Tốn Tử tước phải triệt để thất vọng rồi.
“Dù sao cũng cần giải quyết, tạo thành đội ngũ đi vào cũng tốt!”
Trong lòng Lôi Lâm âm thầm nghĩ, trên mặt lại làm ra vẻ khó khăn: “Gần đây tôi đang ra sức học Dược tề học, phi thường bận rộn, mấy thí nghiệm lại đến thời điểm mấu chốt…”
“Kính xin các hạ dành ra chút thời gian!” Kiệt Khắc Tốn Tử tước đột nhiên nói: “Tôi biết gần đây Lôi Lâm tiên sinh đang mua sắm Hoắc Phu Tử Diệp số lượng lớn, loại tài liệu này khá quý, những thành thị khác cũng sẽ không có quá nhiều tồn kho, trong phủ thành chủ thì vẫn còn một nhà kho, chỉ cần Lôi Lâm tiên sinh đồng ý cùng hành động, tôi nguyện ý dung số tài liệu này làm thù lao!”
“Hoắc Phu Tử Diệp?” Hai mắt Lôi Lâm tỏa sáng, không thể tưởng được vẫn còn thu hoạch ngoài ý muốn này, đoán chừng đây cũng là giới hạn của Kiệt Khắc Tốn. Trên mặt Lôi Lâm hiện ra vẻ “Giãy dụa” thật lâu, rốt cục cũng đồng ý.
Về sau, mấy học đồ lại hẹn thời gian cụ thể rồi mỗi người vội vàng rời đi, xem ra là từng người đi chuẩn bị.
Đối với đám học đồ một lòng muốn ẩn lui này, một mực sống an nhàn sung sướng, trong chiến đấu còn có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực, Lôi Lâm thật sự không ôm kỳ vọng gì.
“Nhưng dù sao cũng là học đồ, pháp thuật cơ bản vẫn có thể thả ra đi!” Lôi Lâm tự an ủi mình.
Lúc này, Mai Nhĩ Phỉ Lặc vừa mới cáo từ đi ra bước nhanh đến bên cạnh Lôi Lâm, vẻ sầu mi khổ kiểm nói: “Người trẻ tuổi, sau khi đến rừng cây héo rũ, cậu nhất định phải bảo vệ tôi!”
“Đại nhân! Ngài là cấp ba! Học đồ cấp ba! Mà tôi chỉ là cấp hai!” Lôi Lâm trừng lớn hai mắt.
“Ai… Người đã già, ngay cả ký ức mô hình pháp thuật đều đã quên gần hết rồi, cậu biết đấy, cấu tạo mô hình pháp thuật thế cần tinh tế cẩn thận, lỡ may kết cấu xuất hiện sai lầm, khiến pháp thuật nổ tung sẽ khiến tôi hài cốt không còn đấy!” Mai Nhĩ Phỉ Lặc lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Ông! Đã bao lâu ông chưa dùng pháp thuật rồi?” Lôi Lâm đột nhiên có dự cảm bất hảo.
“Hình như đã ba bốn mươi năm đi! Cậu biết đấy, tôi vẫn luôn coi chính mình là làm một học giả!” Mai Nhĩ Phỉ Lặc rất vô tội nói.
“Móa!” Lôi Lâm đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.
Sáng sớm hai ngày sau, cửa thành thành Cực Dạ mở rộng ra, từ bên trong có một đội vệ binh mặc thiết giáp đi ra, vây quanh mấy người nhanh chóng rời khỏi phạm vi cửa thành.
“Không ngờ Tử tước đại nhân cũng sẽ đi cùng chúng ta!” Mai Nhĩ Phỉ Lặc nhìn rất là cao hứng, có một đại kỵ sĩ ở bên người, cũng là bảo đảm không nhỏ cho sự an toàn tánh mạng của ông ta.
Ở bên cạnh của ông ta, Kiệt Khắc Tốn mặc giáp màu đen , mũ bảo hiểm chụp xuống, tùy thời có thể bao trùm toàn bộ khuôn mặt của hắn.
“Ông chuẩn bị thế nào rồi?” Lôi Lâm tìm một cơ hội, vụng trộm hỏi Mai Nhĩ Phỉ Lặc.
“Hai ngày này luyện tập mô hình pháp thuật, cuối cùng miễn cưỡng có thể sử dụng hai loại!” Mai Nhĩ Phỉ Lặc nhẹ giọng trả lời.
“Vậy là tốt rồi!” Lúc trước hai người trò chuyện phần lớn là nói giỡn, Lôi Lâm có chết cũng không tin lão già láu cá này sẽ không có át chủ bài bảo vệ tánh mạng.
Trong phù thủy giới cũng không phải nơi hòa bình, nếu không có thủ đoạn gì, Mai Nhĩ Phỉ Lặc đã sớm chết không còn cặn, sao có thể ở đây nhảy nhót tưng bừng làm đại học giả?
“Có điều, ngay cả Hắc Thiết vệ đội đều xuất động sao? Xem ra có hai tiểu đội, hai mươi người!”
“Đương nhiên, những người này là lực lượng tinh nhuệ trong phủ thành chủ!” Mai Nhĩ Phỉ Lặc thuận miệng đáp, kỳ thật ông ta và Lôi Lâm cũng biết, trong rừng rậm héo rũ, hai đội Hắc Thiết vệ này chỉ có một tác dụng, chính là làm pháo hôi!
Ám Dạ sâm lâm cách Thành Cực Dạ không xa, đại đội nhân mã đi hơn một nửa canh giờ đã tới ngoài rừng rậm.
“Trong này nguy hiểm còn nhỏ hơn so với rừng rậm ở gần Hắc Cốt Lâm, ít nhất, người bình thường chỉ cần cẩn thận là cũng có thể đi lại ở bên trong, hái các loại tài liệu dược thảo!”
Lôi Lâm đi ở giữa đội ngũ, nhìn hai tên vệ binh đi phía trước mở đường, còn có thời gian suy nghĩ lung tung.
Trên đường đi, Lôi Lâm cảm giác được sinh cơ trong Ám Dạ sâm lâm đã giảm bớt không ít, mặc dù là mùa xuân, trong rừng cây lại có vẻ hơi thiếu sức sống.
Hơn nữa, mỗi người đều cảm giác trên người nặng nề, trong nội tâm cũng giống như bịt kín một tầng bóng mờ, cảm giác phi thường áp lực.
Lôi Lâm nhìn chung quanh, mặt ngoài nhánh cây cũng xuất hiện tinh trạng khô héo, những cành mầm non nớt cuối cùng còn xuất hiện màu vàng nhàn nhạt.
“Tuy địa vực héo rũ còn chưa lan tràn đến nơi đây, nhưng đã có báo hiệu!” Lôi Lâm thở dài một hơi.
“Ở đây thật sự bất đồng! Trước kia nhà tôi là thợ săn, hàng năm vào lúc này, trong rừng cây luôn chạy đầy các loại động vật, còn có thật nhiều rau dại mới lạ cùng dược liệu…”
Bên cạnh, mấy tên vệ binh xì xào bàn tán truyền vào trong tai Lôi Lâm.
“Chip! Không khí chung quanh có biến hóa gì hay không?”
“Đang quét qua, so sánh cơ sở dữ liệu! Kết luận: Nồng độ dưỡng khí hạ thấp 3. 7%, hàm lượng khí ni-tơ tăng lên, xuất hiện khí trơ không rõ, ước chừng chiếm 1. 2%, đang không ngừng lên cao!”
Chip đưa ra phản hồi.
“Loại khí trơ này có phải chính là thủ phạm gây ra sự kiện héo rũ?” Lôi Lâm sờ lên cằm, lại để Chip bắt đầu phân tích thành phần loại khí thể không rõ này.
“Cẩn thận một chút! Chúng ta đã tiến vào khu vực héo rũ!” Phía trước đội ngũ truyền đến tiếng hô của Kiệt Khắc Tốn Tử tước.
Lôi Lâm vỗ vỗ giáp da trên người, ở bên trong còn cố ý mặc áo bào xám có dấu hiệu của học viện Hắc Cốt Lâm, tương đương với hai tầng phòng ngự.
Đối với học đồ phù thủy, bọn hắn thiếu thủ đoạn phòng ngự hữu hiệu bền bỉ như Phù Thủy chính thức, nhiều khi, mấu chốt thắng bại ở việc pháp thuật của cậu có đánh trúng đối phương hay không.
“Thuấn phát pháp thuật, còn pháp thuật dược tề, vật phẩm ma hóa, đều là trợ lực thật lớn đối với việc chiến lực của học đồ tăng trưởng!”
Lôi Lâm đút tay vào trong túi da ở phần eo, lấy ra một ống nghiệm nắm ở trong tay.
Trong hẻm Bố Lôi, hắn lại bổ sung mấy lần tài liệu, làm ra rất nhiều dược tề bạo liệt, chuẩn bị cho lần hành động này.
Khi đội ngũ không ngừng tiến lên, hoàn cảnh chung quanh rõ ràng đã thay đổi.
Mặt đất khô cạn, cỏ cây héo rũ, cả mảnh rừng rậm đều tản ra hơi thở của cái chết.
Lôi Lâm tiện tay vặt một cái, cầm một cái cành khô ở trong tay, trong mắt có chút lóe lên, “Đã hoàn toàn mất đi hơi nước, thậm chí…”
Bàn tay hơi dùng sức, cành khô lập tức biến thành bột phấn màu trắng, từ trong khe hở giữa bàn tay chảy xuống.
“Ngay cả kết cấu bên trong đều bị phá hư hầu như không còn rồi!” Trong lòng Lôi Lâm có chút nặng nê, loại lực lượng này đã có chút bất ngờ.
“Chúng ta cần đi tới đâu?” Kiệt Khắc Tốn hỏi Mai Nhĩ Phỉ Lặc đứng bên cạnh.
“Trung tâm! Chỉ khi đến vị trí trung tâm địa vực héo rũ, vu thuật của tôi mới có thể có hiệu lực!” Sắc mặt Mai Nhĩ Phỉ Lặc nghiêm túc, lấy ra một vât giống kính mắt, đeo ở trên mũi.
Lá cây héo rũ rơi đầy đất, đạp lên cực kỳ xốp.
“Cảnh cáo! Cảnh cáo! Phía trước xuất hiện sinh vật nguy hiểm!” Chip đột nhiên vang lên tiếng cảnh cáo, đang lúc Lôi Lâm nghĩ xem nên dùng lý do gì để nhắc nhở người khác.
Viu! ! Trong lúc đó, lá cây màu vàng bay lên, một bóng đen đột nhiên đánh tới.
Bóng đen này có tốc độ cực nhanh, trong miệng mọc đầy răng nanh tuyết trắng mở ra, một đầu lưỡi màu đỏ trong nháy mắt bay ra.
Vèo! Đầu lưỡi cuốn một vòng lên eo một gã vệ binh đi phía trước đội ngũ, xoáy một vòng, BA~! Trường thương của vệ binh rơi trên mặt đất.
“Cẩn thận!” Lúc này, tiếng cảnh cáo Kiệt Khắc Tốn Tử tước mới hô ra khỏi miệng.
“Ah! ! !” Tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền đến, vệ binh mới vừa rồi bị đầu lưỡi bay tới, đã bị chém làm hai mảnh, máu đỏ tươi cùng nội tạng vung đầy đất.
“Đáng giận!” Kiệt Khắc Tốn Tử tước quát lớn một tiếng, rút ra kiếm bản rộng trên eo, xông tới chem giết với bóng đen kia.
“Trì Hoãn Thuật!” Tiếng chú văn vang len, học đồ phù thủy bên kia cũng rốt cục động thủ, chủ tiệm quần áo tóc đỏ vung tay lên, một tia sáng màu xanh lục bắn ra, biến thành vòng tròn, rơi vào trên người bóng đen.
Híz-khà zz Hí-zzz! ! ! Tiếng quái vật nuốt lưỡi, tốc độ bóng đen rốt cục đã chậm lại, hình dạng lộ rõ trong mắt của mọi người.
Thân thể màu vàng đất, mọc ra bốn chân, trong miệng phun ra đầu lưỡi như lưỡi rắn, trên trán vẫn còn có sừng nhỏ.
“Không phải nói đã giết một con sao? Sao vẫn còn?” Lôi Lâm hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn lập tức ra lệnh cho Chip.
“Keng! Sinh vật không biết có tên lực lượng: 5. 5; nhanh nhẹn: 4(6-7); thể chất: 5; tinh thần: 3; tương tự lam thằn lằn 67. 4%; tương tự Mạn Tư xà 45. 8% ”
“Sinh vật khá cường hãn, ngoài tinh thần hơi chút thấp ra, gần như không có khuyết điểm rõ ràng khác, số lượng lại là không biết, khó trách một mình Kiệt Khắc Tốn không xử lý được!”
Nhưng đã có vu thuật ngăn cản, tốc độ của con thằn lằn này rõ ràng hạ thấp, sau một hồi quấn giao, chợt nghe Kiệt Khắc Tốn Tử tước quát lớn: “Hồ Quang Sát!”
Trường kiếm bắn ra một ánh sáng sáng ngời, hình thành lưỡi đao, xẹt qua cổ thằn lằn.
“Sát chiêu bí truyền của kỵ sĩ! Tính chất tương tự như “Thập Tự Trảm”, xem ra Kiệt Khắc Tốn khá dễ dàng ra tay, ngay cả bí pháp kỵ sĩ đều không kích phát!”
Ầm! ! ! Cả hai lướt qua nhau, thằn lằn cực lớn lại xông về trước vài bước, thân thể mới ầm ầm dừng lại.
Cờ-rắc! Vảy màu vàng đất rơi xuống từng miếng, trên cổ của thằn lằn xuất hiện một cái khe, một dòng máu màu đỏ chảy ra.
“Mọi người xem!” Một học đồ đột nhiên kêu.
Chỉ thấy khi thằn lằn tử vong, thân thể của nó không hoàn toàn lõm xuống, lân phiến không ngừng tróc ra, huyết dịch cũng đang nhanh chóng bốc hơi, sau vài phút ngắn ngủi, tại chỗ chỉ còn lại khung xương màu trắng cùng một ít lân phiến.
Kiệt Khắc Tốn Tử tước lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng lau sạch trường kiếm trên tay, sau đó tra thân kiếm vào vỏ kiếm.
“Sau khi tử vong lại xuất hiện hiện tượng tự hủy!”
Lôi Lâm hơi kinh ngạc, việc này hoàn toàn không phù hợp với quy luật sinh trưởng của sinh vật bình thường.
Nhìn khung xương còn đang toát ra khói trắng, Lôi Lâm tiến lên nhặt một khối xương cốt.
Trên xương khô màu trắng hiện đầy khe hở, giống như chỉ cần đụng nhẹ một cái sẽ vỡ vụn vậy, ngón tay Lôi Lâm vừa dùng lực, cờ-rắc! Xương khô hóa thành cốt phấn.
“Ừm, không đúng!” Lôi Lâm thoáng nhìn, chính giữa cốt phấn màu trắng phát hiện ra vài tia mạch máu màu đỏ.
“Mục tiêu tồn tại sóng sinh mệnh, kiểm tra đo lường đến vi khuẩn năng lượng cao, đề nghị chủ thể lập tức rời xa!” Lúc này, Chip quét ra kết quả cũng hiện ra trước mắt Lôi Lâm.
Lôi Lâm vội vàng ném mạch máu màu đỏ trên tay đi, đồng thời lợi dụng hạt năng lượng bắt đầu rửa sạch bàn tay.
“Làm sao vậy?” Mai Nhĩ Phỉ Lặc phát hiện ra điểm không đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận